Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 218



Đêm hôm đó, Ngụy hầu phái người đưa tới cho Tôn Nhạc một trăm lạng vàng, trong ánh mắt kinh ngạc của đám người Trần Lập, Tôn Nhạc vui vẻ nhận lấy, sau đó lại đi vào Ngụy vương cung hoàn thành ước định.

Hai bên cũng không muốn kinh động đến người Tần, sau khi Tôn Nhạc cẩn thận căn dặn phải giữ bí mật, ngày hôm sau đội ngũ liền rời khỏi Trình thành. Ra khỏi Trình thành, Tôn Nhạc nói với chư vị kiếm khách:“Chư vị, mọi việc nơi đây đã xong, chư vị có thể trở về!”

“A?” Chúng Sở nhân đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc, vẻ mặt khiếp sợ cùng khó hiểu.

Tôn Nhạc cười cười, ánh mắt nhìn thẳng vào đám người Thân Tiên, “Việc phải làm kế tiếp cần cẩn thận gấp trăm lần, chư vị đi cùng ta cũng không có ích lợi gì.”

Dừng một chút, nàng lấy từ trong lòng ra một cái hộp đồng rất dày đưa cho Thân Tiên, nói: “Ngươi mau chóng trở về Sở, đem thứ này giao cho Nhược Vương.”

Nàng nói tới đây, cười cười thần bí, trong con ngươi sáng trong đen láy lộ ra ánh sáng giảo hoạt, “Đến ngày các nước tuyên thệ trước khi xuất quân, ngươi hãy tự tay giao nó cho bệ hạ, nhớ phải thật cẩn thận bí mật!”

“Dạ!”

“Đi thôi!” Thân Tiên vội la lên: “Điền công, người định đi Tần sao? Nơi hổ lang đó, chừng này người sao đủ?” Tôn Nhạc lắc đầu cười nói: “Đã bị vây trong Đô thành của kẻ địch, cho dù nhiều người hơn nữa cũng vô ích mà thôi, còn không bằng ít người dễ làm việc hơn.”

Nàng nói tới đây, phất phất tay, lấy thái độ không cho cự tuyệt nói: ” Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời!”

Đám người Thân Tiên nhìn nhau, cũng hiểu được lời Tôn Nhạc nói có lý, lần này nàng đi Hàm Dương, đến loại địa phương đó, càng nhiều người đúng là càng dễ bị phát hiện. Hơn nữa, Tôn Nhạc vừa học được thuật dịch dung trên đời hiếm thấy.

Thân Tiên gật gật đầu, hướng Tôn Nhạc chắp tay trước ngực nói:“Điền công bảo trọng!”

Chúng Sở nhân đồng loạt chắp tay trước ngực, cất cao giọng nói:“Điền công bảo trọng!” Tôn Nhạc bảo Trần Lập lấy ra một trăm lạng vàng đưa cho đám người Thân Tiên, chắp tay trước ngực nói: “Chư vị bảo trọng, nhớ là, hộp đồng kia trừ Nhược Vương ra không thể rơi vào tay người khác!”

”Dạ!”

Biết chúng Sở nhân đã đi xa, Tôn Nhạc mới cúi đầu thở dài một tiếng, thẫn thờ nhìn phương hướng bọn họ biến mất. Thật lâu sau, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”

“Dạ!” Lúc này, Kiếm Sư kiếm khách bên người Tôn Nhạc, còn lại bất quá là ba bốn mươi người. Ba bốn mươi người này hầu hết là thực khách của nàng và Cơ Ngũ, có thể nói, ngoại trừ hai hiền sĩ tinh thông Tần sự là Sở nhân ra thì đội ngũ của Tôn Nhạc không còn người Sở nào nữa.

Xe ngựa vừa khởi động, Tôn Nhạc liền phân phó: “Kể từ hôm nay, tên của ta không gọi là Sở Thượng, mà gọi là Tống Thành, nhớ kỹ lấy!”

Tuy rằng đám người Trần Lập không rõ tại sao Tôn Nhạc lại đổi tên, bất quá nghĩ đến nàng luôn hành động cẩn thận, làm như vậy chắc chắn có lý do riêng, cũng không nhiều lời, liền gật đầu đồng ý. Tôn Nhạc nói với Trần Lập: ” Dù Trần công là Kiếm Sư, cũng đã bị thế nhân chú ý, tốt nhất dịch dung sau đó đội đấu lạp đi.”

Trần Lập gật đầu đồng ý. Tôn Nhạc giúp Trần Lập dịch dung đơn giản, sau đó xe ngựa bắt đầu ra đi, trong bụi mù cuồn cuộn, hướng về Tần quốc ở phía Tây Ngụy Quốc. Ngụy cùng Tần là nước láng giềng, đám người Tôn Nhạc ra roi giục ngựa, không đến một tháng đã tới Hàm Dương.

Tôn Nhạc chân trước vừa đến Hàm Dương, sau lưng Doanh Thập Tam liền tuyên thệ trước khi xuất chinh, nhưng đột nhiên xảy ra một việc làm hắn rất tức giận, khi tuyên thệ Hàn hầu cư nhiên lâm trận đổi ý, tìm mọi cớ không muốn phát binh.

Tuy rằng Doanh Thập Tam không cần chút binh lực của hắn, nhưng lần này các nước liên minh, trước khi ra trận Hàn quốc lại đào tẩu, thực sự rất không may mắn, khiến hắn mơ hồ cảm thấy bất an.

Người hắn xếp đặt ở Ngô quốc lại báo về Tôn Nhạc đã đến Ngô quốc, từng thuyết phục Ngô hầu, tuy rằng Ngô hầu cũng không vì vậy mà bội ước, chẳng lẽ, Sở nhân cũng đến Hàn Quốc, còn thuyết phục được Hàn hầu?

Hừ! Có mua tiên cũng bói không ra thần đâu, đợi sau khi đại thắng lại thanh toán với người Hàn một phen! Doanh Thập Tam lại nghĩ: “Khi đó đúng là nên giết nàng cho rồi!”

Hắn vừa nghĩ đến hành động âm tàn, trước mắt liền hiện ra khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của Tôn Nhạc, không biết tại sao, đáy lòng lại dâng lên một chút cảm giác không nỡ, nữ nhân như vậy, mới xứng đáng làm thê tử của ta a! Đáng tiếc, thật là đáng tiếc!

Thôi, đại trượng phu làm việc phải dứt khoát, lần sau nếu như có cơ hội, nhất định phải lấy tánh mạng của nàng! Sau khi nghe tin Doanh Thập Tam vừa mới tuyên thệ trước khi xuất quân, Tôn Nhạc thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng nàng đã dịch dung, nhưng nghĩ đến sự khôn khéo của Doanh Thập Tam liền có điểm e ngại, hiện tại hắn không ở Hàm Dương, vậy thì quá thuận lợi.

Đám người Tôn Nhạc ước chừng đã đến Hàm Dương gần bảy tám ngày rồi, trong bảy tám ngày này, Tôn Nhạc cùng Trần Lập ngồi ở trong xe ngựa đi dạo khắp đường phố, nàng không hành động giống như ở Ngô Ngụy, vừa đặt chân xuống liền phái người đến liên hệ với quốc quân nước này, trên mặt cũng không có nửa phần khẩn trương bất an.

Nhưng các nước đã tuyên thệ trước khi xuất chinh, tám mươi vạn đại quân sắp đến Sở cảnh a! Vì sao Tôn Nhạc lại không khẩn trương? Đám người Trần Lập vô cùng nghi hoặc, bất quá dù bọn hắn nghi hoặc, Tôn Nhạc không nói cũng không dám đi hỏi. Bởi vì nếu nàng không muốn nói thì hỏi cũng bằng thừa.

Thời gian trôi qua từng ngày giữa nghi hoặc cùng bất an, trong chớp mắt, Tôn Nhạc đợi ở thành Hàm Dương đã gần hai mươi ngày. Lúc này, liên quân đã họp mặt, không đến nửa tháng sẽ đến biên cảnh của Sở quốc, cùng Sở quân mặt đối mặt rồi!

Một ngày này, Tôn Nhạc gọi một người tinh thông Tần sự đến, yêu cầu hắn liên hệ với Tần Tứ vương tử Doanh Chiêu.

“Điện hạ có chuyện gì mà bật cười vậy?”

Một người trung niên tuấn lãng có ba chòm râu dài nghi hoặc hỏi tứ vương tử Doanh Chiêu bên cạnh. Tứ điện hạ có diện mạo thanh tú, đối nhân xử thế luôn vô cùng ôn hòa. Ở Tần quốc, hắn nổi danh hiếu thuận nhân từ, rất được Tần hầu sủng ái, phụ lão kính yêu.

Bất quá người trung niên biết, mặc dù Tứ điện hạ ở trước mặt Tần hầu vẫn luôn vui cười rạng rỡ, nhưng khi ở riêng thì cực kỳ nóng nảy, đương nhiên, ai cũng biết, sở dĩ hắn nóng nảy như thế, kaf vì Thập Tam điện hạ gây cho hắn uy hiếp và áp lực quá lớn a. Thập Tam điện hạ văn võ song toàn, làm việc quyết đoán, nổi tiếng yêu tài rộng lượng, rất được lòng quân nhân a. Một Tứ điện hạ luôn nóng nảy bất an đột nhiên thoải mái như thế, thực sự khiến người trung niên kia tò mò không thôi.

Doanh Chiêu ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn về hướng mặt trời mọc, sau khi cười một tiếng, trả lời người trung niên: “Sở sứ cầu kiến ta, nên ta mới bật cười như thế!”

“Sở sứ cầu kiến điện hạ?”

Người trung niên kinh hãi, hắn ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, thất thanh nói: ” Sở sứ này thật to gan! Lúc này cư nhiên dám đến Tần quốc, còn dám cầu kiến điện hạ? Hắn không sợ điện hạ đem hắn ra loạn côn đánh chết sao?”

Doanh Chiêu nghe vậy vừa cười cười, vừa đi nhanh đến hướng xe ngựa, lúc bước lên xe ngựa hắn thấp giọng quát: “Đi ‘ Duyệt Anh lâu ’.” Quát xong hắn dựa vào vách xe chậm rãi ngồi xuống, người trung niên theo sát phía sau cũng nhảy lên xe ngựa kinh ngạc nói: “Điện hạ, vì sao xe ngựa này không có dấu hiệu của điện hạ?”

Người trung niên vừa nói tới đây, lập tức tỉnh ngộ, hắn vội vàng hạ giọng, hỏi: “Điện hạ định đi gặp Sở sứ?”

Doanh Chiêu cười cười, vỗ về chòm râu ngắn ngủn dưới cằm nói:“Không sai, bổn điện hạ đang muốn gặp Sở sứ.” Hắn quay đầu, nhìn người trung niên đang nghi hoặc, lạnh lùng nói: “Lâu thúc, khi Sở sứ kia phái người cầu kiến ta thì nói hắn có một kế sách, có thể giúp ta được như nguyện! Bởi vậy ta mới bằng lòng gặp.”

Lâu thúc nghe vậy liền chấn động mạnh, hắn là một Đại Kiếm Sư, đồng thời cũng là tâm phúc của Doanh Chiêu, tất nhiên là hiểu được nguyện vọng của vị điện hạ này là cái gì. Những năm gần đây hắn luôn bị cái nguyện vọng này dày vò, tận mắt thấy theo thời gian trôi qua, nguyện vọng kia cũng càng ngày càng xa vời.

Nhưng ngay lúc này, Sở sứ kia lại nói như vậy. Lâu thúc cau mày nói:“Hắn là Sở sứ, có thể có kế sách gì?”

Doanh Chiêu lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, bất quá người nọ cực kỳ khẳng định, hắn còn nói, kế này là do Điền công Tôn Nhạc nghĩ ra.”

“Điền Công Tôn Nhạc?” Lâu thúc thất thanh kêu lên.

“Đúng, chính là Điền Công Tôn nhạc! Tuy nàng là phụ nhân, nhưng bình sinh làm việc chưa bao giờ thất bại, có thể nói là tính toán không bỏ sót! Người nọ thề sống thề chết nói, lại khẳng định kế sách này kà do Điền công nghĩ ra, bổn điện thật sự rất tò mò!”

Lâu thúc liên tục gật đầu, hắn cũng từng nghe danh Điền Công Tôn nhạc. Nửa năm qua, từ khi chuyện mười vạn đại quân Triệu quốc bị nàng chôn vùi truyền ra, cái tên Điền Công Tôn nhạc này đã đạt đến một trình độ mới! Rất nhiều trí sĩ nổi danh góp nhặt những hành động lời nói của nàng từ trước đến nay, bọn họ khiếp sợ phát hiện, Điền Công Tôn Nhạc kia từ khi xuất hiện trước thế nhân tới nay, đoán lời nào trúng lời ấy, tính toán tất thành! Có thể nói, tuy rằng đại sự nàng làm không nhiều lắm, nhưng xác xuất thành công cũng là mười phần mười! Vả lại lại Doanh Chiêu nhận thấy có tư liệu biểu hiện Thập Tam đệ của hắn vẫn có chút kiêng kị người phụ nhân này a.

Tất cả những chuyện này, làm cho hắn có thêm một phần chờ mong cùng hưng phấn đối với việc đi gặp Sở sứ hôm nay. Mi tâm Lâu thúc nhảy dựng,đột nhiên nói: ” Sở sứ kia, là bản thân Điền Công Tôn Nhạc ư?”

Doanh Chiêu lắc lắc đầu, nói: “Là một kẻ vô danh tiểu tốt tên là Tống Thành!” Nói tới đây, hắn khẽ hừ một tiếng, “Nếu hắn không mượn danh của Điền Công Tôn nhạc, loại vô danh tiểu tốt này bổn điện hạ cũng không rảnh rỗi mà đi gặp đâu!”

Hắn nói tới đây, quay đầu nói với Lâu thúc: “Lâu thúc chú ý bên ngoài một chút, Sở sứ kia dặn ta phải giữ bí mật. Cũng không thể để cho người ngoài theo dõi ta.”

“Dạ.” Lâu thúc tuân lệnh, duỗi đầu ra, chuyên chú đánh giá tình hình bốn phía. Xe ngựa không nhanh không chậm tiến về phía trước, chỉ chốc lát liền đến Duyệt Anh lâu. Duyệt Anh lâu này là một trong những tửu lâu Tứ vương tử Doanh Chiêu thích đến nhất, lầu này là mộc lâu, có ba tầng, khác với kiểu kiến trúc thô ráp trong thành Hàm Dương, nó tinh xảo như tửu lâu ở Tề Triệu.

Vị trí của nó rất tốt, xây dựng bên bờ Hồ Xuân Nhạn, quay mặt về phía hồ. Ngồi trên lầu ba Duyệt Anh lâu, thưởng thức hồ nước nhộn nhạo ngày xuân, uống rượu ngọc bích thanh tuyền, đây chính là hưởng thụ vui sướng nhất cuộc đời a.

Doanh Chiêu cùng Lâu thúc vừa xuống xe ngựa, tiểu nhị trong Duyệt Anh lầu liền chạy ra, dắt xe ngựa của bọn họ đi. Hai người bước lên bậc thang. Vừa mới tiến vào đại sảnh, một hiền sĩ trắng nõn thanh tú chừng ba mươi tuổi đã đi tới, hắn cũng không nói chuyện, tay phải duỗi lên trên lầu. Doanh Chiêu liếc mắt nhìn người này một cái, cũng không trách cứ hắn vô lễ.

Trên thực tế, tửu lâu đông đúc thế này, lễ tiết quá sẽ dễ dàng khiến cho người ta hoài nghi. Doanh Chiêu cùng Lâu thúc khẩn trương đi theo người đó lên lầu hai. Đến lầu hai, hiền sĩ kia tiếp tục đi lên lầu ba. Lầu ba chỉ có một gian, tất cả các mặt đều là cửa sổ chạm rỗng.

Doanh Chiêu vừa đi lên, liền nhìn thấy được Sở sứ trẻ tuổi ngồi trên sập. Người này ước hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, gương mặt tái nhợt thanh tú, hai mắt hẹp dài tỏa sáng. Hắn nghe tiếng bước chân Doanh Chiêu đến gần thì đứng lên, xoay đầu lại hai mắt tỏa sáng, mặt mỉm cười nhìn Doanh Chiêu. Nụ cười mỉm của hắn, sạch sẽ như nước suối, cực kỳ tự tin, tựa như là dòng suối ngày xuân chảy xuôi dưới ánh mặt trời, làm cho người ta vừa thấy trong lòng liền an tĩnh lại.

Doanh Chiêu đánh giá hắn vài lần, đột nhiên có một loại cảm giác, người trước mắt rất không tầm thường, có lẽ thực sự có vài phần tài năng. Lúc Doanh Chiêu đi tới Duyệt Anh lâu còn mang hai phần khinh thường đối với Sở sứ Tống thành vô danh tiểu tốt này, hiện tại chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, sự kính trọng liền tự nhiên nổi lên. Hắn không biết, thứ làm hắn cảm thấy không thể không kính trọng đó là khí chất của Tôn Nhạc, là sự quang minh tự tin mà nàng rèn luyện qua bao gian khổ, một loại phong vận bình tĩnh lịch lãm. Loại nội hàm này, mặc kệ bộ mặt dịch dung thay đổi như thế nào, chung quy trong lúc lơ đãng không chú ý vẫn hiển lộ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.