Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 219



Tôn Nhạc nhìn thấy Doanh Chiêu đi tới, vội vàng tiến lên mấy bước, chắp tay trước ngực thi lễ, cười vang nói: “Sở nhân Tống Thành gặp qua Vương thái tử!”

Vương thái tử? Mắt Doanh Chiêu híp lại, trên gương mặt thanh tú ôn hoà hiền hậu nhanh chóng hiện lên một chút thỏa mãn. Hắn thu hồi sự thỏa mãn, chắp tay trước ngực nói với Tôn Nhạc đang cười cực kỳ dễ thân trước mặt: “Tống tử nói quá lời, Doanh Chiêu bất quá chính là vương tử thứ tư của Tần hầu mà thôi.”

Tôn Nhạc ha ha cười, sau khi phân chủ khách cùng Doanh Chiêu ngồi xuống, nàng cầm bình rượu lên, vừa rót rượu cho Doanh Chiêu vừa cười nói: “Vị trí Tần hầu sớm muộn cũng thuộc về Vương thái tử thôi, điện hạ cần gì phải quá khiêm tốn?”

Doanh Chiêu cười cười, hắn ôn hòa nhìn Tôn Nhạc, chậm rãi bưng chén rượu lên uống một ngụm. Hắn uống rượu rất chậm, thật sự là mím môi uống từng ngụm từng ngụm, vẻ mặt hắn thập phần trấn tĩnh, giống như chờ Tôn Nhạc nói tiếp.

Nhưng Tôn Nhạc chỉ nói một câu như vậy, sau đó ngửa đầu đem rượu trong chén mình uống một hơi cạn sạch, liền chuyển đề tài cười nói: “Nghe nói Trung Nguyên là nơi phồn hoa, Thành lần đầu tới đây, quả nhiên là cảm khái không thôi a.”

Tôn Nhạc chậc chậc vài tiếng, giơ chén rượu lên hướng về phía Doanh Chiêu quơ quơ, cười tủm tỉm: “Tần quả nhiên là nơi đất hay người giỏi, hèn gì sản sinh ra người tài như điện hạ.”

Nàng ngậm miệng không đề cập tới chuyện Vương thái tử, làm Doanh Chiêu mơ hồ có điểm không vui. Bất quá sự không vui này hắn đảo mắt liền che dấu ngay, hắn ung dung uống một hơi cạn sạch hết rượu trong chén, ha ha cười nói: ” Trung Nguyên ta là nơi Long đi phượng phi, tất nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp.”

Hắn nói tới đây, ôn hoà hiền hậu nhìn Tôn Nhạc, cười nói: “Thứ cho Chiêu ngu muội, đúng là chưa từng nghe danh Tống tử. Xin hỏi tử có gì mà khiến Sở Vương coi trọng như thế?” Chớp mắt hắn liền tiến hành phản kích Tôn Nhạc rồi! Tôn Nhạc lại âm thầm trầm trồ khen ngợi trong lòng! Doanh Chiêu trước mắt này mặc dù thanh danh trong thiên hạ thua xa Doanh Thu, bây giờ nhìn lại cũng không phải người thường. Hắn nói những lời này là đang hoài nghi thân phận cùng tư cách của mình, buộc chính mình dưới sự bất an phải lật bài a.

Lập tức, Tôn Nhạc ha ha cười, hai tay hợp lại, khen ngợi: “Điện hạ nói không sai, Thành thật sự là kẻ vô danh tiểu tốt.”

Nàng nói tới đây, thấy mặt Doanh Chiêu lộ vẻ kinh ngạc, lại ha ha cười, thở dài: “Điện hạ quả là người tài!” Nói xong câu đó, Tôn Nhạc lộ ra một nụ cười hài lòng. Sau khi cười xong, ánh mắt nàng chuyển hướng Lâu thúc. Thấy nàng nhìn đến Lâu thúc, Doanh Chiêu ở bên tiếp lời nói: “Lâu thúc là tâm phúc cuả ta.” Ý tứ của hắn là, ngươi có thể mở miệng được rồi.

Tôn Nhạc cười cười, ánh mắt từ trên người Lâu thúc dời đi, nàng chuyển hướng Doanh Chiêu, nhấc bình lên lại rót rượu đầy chén cho hăn, từ từ nói: “Thành từ đất Sở đến đây, từ lúc trước khi đến đã nghe người ta nói qua, Trong những người con của Tần hầu, người được sủng ái nhất là điện hạ. Mà người được lòng quân nhất, lại là Thập Tam điện hạ.”

Doanh Chiêu vừa nghe đến chữ ‘ Thập Tam điện hạ ’, trên mặt trồi lên một chút sắc lạnh. Tôn Nhạc cười cười, tiếp tục nói: “Tần sở hữu bốn mươi vạn tinh binh, hai ngàn chiến xa. Lúc này Tần cùng ba nước liên quân đánh Sở, số quân Thập Tam điện hạ mang theo, đó là ba mươi lăm vạn tinh binh, một ngàn sáu trăm chiến xa! Có thể nói là dốc hết tinh nhuệ một quốc gia.”

Doanh Chiêu nghe đến đó, nhấp vài ngụm rượu trong chén, vẻ mặt tự nhiên kiên nhẫn lắng nghe. Tôn Nhạc nói tiếp: “Doanh Thập Tam điện hạ rất được lòng quân, phụ lão lại vô cùng kính yêu, một năm này, ở trước mặt Tần hầu dùng mọi cách nịnh hót, rất được Tần hầu tin tưởng.” Hai mắt Tôn Nhạc sáng ngời nhìn Doanh Chiêu, thân mình nghiêng tới trước, trầm giọng nói: “Xin hỏi điện hạ có từng nghĩ qua, ngày khác Thập Tam điện hạ đại thắng mà về, mang theo tinh nhuệ của cả nước, yêu cầu Tần hầu lập hắn làm Vương thái tử thì điện hạ phải xử lý như thế nào?”

Tiếng nói của Tôn Nhạc vừa dứt, sắc mặt thanh tú ân cần cuả Doanh Chiêu lập tức tái nhợt, hắn cười lớn nói: “ Thập Tam đệ coi trọng thanh danh, hắn sẽ không làm như thế.” Hắn khẳng định nói, nhưng ngữ khí đã có điểm trống rỗng, hiển nhiên trong lòng cũng không hoàn toàn nghĩ thế.

Tôn Nhạc cười cười, thản nhiên nói: “Không sai, cái mà Thập Tam điện hạ mưu cầu không phải là vị trí Tần hầu, mà là tranh giành Trung Nguyên, thành cơ nghiệp muôn đời! Hắn sẽ không làm như thế !” Tôn Nhạc vừa nói mấy chữ‘ tranh giành Trung Nguyên, thành cơ nghiệp muôn đời’ ra, môi Doanh Chiêu khẽ bĩu một cái.

Tôn Nhạc thở dài nói: ” Người như Thập Tam điện hạ, hắn sẽ không bắt buộc Tần hầu phong hắn là vương thái tử. Hắn chỉ giữ chặt ba mươi lăm vạn tinh binh kia trong lòng bàn tay. Chỉ cần nắm binh quyền, cho dù Tần hầu muốn nói chuyện với hắn, cũng sẽ cẩn thận ba phần! Nếu như hắn muốn xử trí người nào đó, Tần hầu cũng phải kiêng kị hắn, sợ rằng cũng phải nghe theo một hai!” Về phần đó là người nào, tự nhiên chính là Doanh Chiêu. Điểm này mỗi người ở đây đều nghe ra được.

Trong sắc mặt trắng bệch của Doanh Chiêu, Tôn Nhạc lạnh lùng nói:“Chỉ cần nắm binh quyền, Doanh Thập Tam muốn làm Vương thái tử, chẳng qua chỉ cần một câu mà thôi! Đến lúc, Thập Tam điện hạ trở thành Tần hầu, sẽ an trí điện hạ như thế nào đây?” Đến lúc này, sắc mặt Doanh Chiêu đại biến! Tôn Nhạc đánh thức một cái vấn đề hắn không coi trọng, đó là tầm quan trọng của binh quyền! Trước kia tuy rằng Doanh Thập Tam thống lĩnh mười vạn Uy Hổ quân tinh nhuệ, nhưng Doanh Chiêu hắn cũng không kém, binh lực trong tay cũng có gần năm sáu vạn, lại rất được phụ hầu yêu thích.

Lúc này đây, trong tay Doanh Thập Tam là toàn bộ tinh nhuệ Tần quốc, không chỉ bao gồm quân đội ở trong tay chính hắn, ngay cả quân tốt trong tay phụ hầu cũng đều bị Doanh Thập Tam nắm trong tay. Hắn vẫn đối nghịch với mình, huynh đệ như nước với lửa, không thể cùng tồn tại. Hiện nay hắn lại tay nắm trọng binh, mà chính mình cũng không còn sức phản kháng. Bất kể là hắn muốn làm Vương thái tử hay là muốn làm Tần hầu, hoặc là muốn lấy tánh mạng mình, ngay cả phụ hầu cũng không thể ngăn cản! Tại sao mình lại hồ đồ như thế? Cư nhiên để cho hắn thuận lợi chiếm được tinh nhuệ cả nước, làm ình rơi xuống hoàn cảnh bị động! Doanh Chiêu cùng Doanh Thu đối kháng nhiều năm, vẫn biết hắn coi trọng binh quyền như thế nào! Ba mươi mấy vạn tinh binh này vào tay hắn, thì không có khả năng nhổ ra rồi, tuyệt đối không có khả năng nhổ ra nữa rồi!

Doanh Chiêu chưa từng hối hận như vậy, hắn cũng coi trọng binh quyền, nhưng không hiểu được binh quyền này trọng yếu như thế, lại trực tiếp liên quan đến tính mạng cùng tiền đồ của chính hắn!

Lúc này, Doanh Chiêu hoàn toàn hiểu rõ rồi, sở dĩ Doanh Thu khơi mào chiến tranh lần này, vì Tần xưng bá là một chuyện, trọng yếu nhất là, hắn mượn cơ hội này bắt toàn bộ binh quyền về tay a. Xem ra, hắn cãi với mình nhiều năm như vậy, đã không nhịn được nữa! Hắn sắp xuống tay với mình rồi! Lúc hắn đại thắng trở lại, đó cũng là lúc mình cùng đường! Buồn cười là, nếu không có Sở sứ thức tỉnh, chỉ sợ đến khi mình sắp chết cũng vẫn còn ngây thơ.

Doanh Chiêu càng nghĩ càng hoảng sợ trong lòng, càng cực kỳ bất an! Mặt hắn trắng bệch, bất tri bất giác mồ hôi đã ra ẩm ướt cả lưng. Không chỉ là hắn, ngay cả sắc mặt Lâu thúc cũng đen thui như đất. Bỗng nhiên, Doanh Chiêu nhớ lại mục đích mình tới nơi này. Lập tức hắn từ trên sập đứng lên, hướng tới Tôn Nhạc vái chào thật sâu, trầm giọng nói: “Chiêu không biết, may mắn có tiên sinh đánh thức! Kính xin tiên sinh cứu ta!” Tiếng nói vừa dứt, hắn lại thi lễ thật sâu!

Tôn Nhạc vội vàng đứng lên, trả lễ, thanh giọng nói: “Điện hạ làm gì đa lễ như thế? Thành cũng vì việc này mà đến, tất nhiên là biết gì nói nấy.” Doanh Chiêu liên tục gật đầu, hắn được Tôn Nhạc hứa hẹn thì trong lòng buông lỏng. Sau khi trên gương mặt mặt thanh tú nặn ra một nụ cười tươi, liền đưa tay áo lau lau mồ hôi trên trán, lại ngồi xuống.

Tôn Nhạc nhấc bình rượu lên, lại rót cho Doanh Chiêu cùng mình một chén rượu.

“Điện hạ, mời uống!”

”Uống!” Hai người đồng thời ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, Tôn Nhạc buông cốc, ngẩng đầu nhìn Doanh Chiêu, từ từ nói: “Điền công chỉ có một kế: tiên hạ thủ vi cường*!”

(*Tiên hạ thủ vi cường;: ra tay trước thì chiếm được lợi thế)

“Tiên hạ thủ vi cường?” Doanh Chiêu khó hiểu hỏi, “Là ý gì?”

Tôn Nhạc cười cười, híp mắt nói: “Nay đại quân của Doanh Thập Tam đã đi ra ngoài, không thể bận tâm đến chuyện trong thành Hàm Dương nữa, chỉ cần điện hạ trở thành Tần hầu, dù hắn đại thắng mà về, đến lúc đó cũng là thần tử của điện hạ! Vua muốn thần tử buông binh phù, bó tay chờ bị bắt, hắn còn dám nói hai lời sao?”

Doanh Chiêu kinh ngạc nhìn Tôn Nhạc, sau nửa ngày cười khổ nói:“Nhưng phụ hầu, hắn đang ở tuổi tráng niên khỏe mạnh, vào lúc này làm sao chịu giao phó vương vị cho ta?”

Hắn nói tới đây, thân mình nghiêng tới trước, tay nắm lấy hai tay Tôn Nhạc, luôn miệng nói: “Tiên sinh đại tài, kính xin cứu ta! ’

” Không dám!”

Tôn Nhạc rút hai tay về, ngay cả thân thể cũng dời về phía sau sập, cúi đầu chắp tay trước ngực nói: ” Điền công chỉ nói như vậy, Thành không phải trí sĩ túc trí đa mưu, thẹn với sự ưu ái của điện hạ!”

Tôn Nhạc nói tới đây, đầu vẫn thấp, thật lâu vẫn không ngẩng đầu lên. Doanh Chiêu thất vọng nhìn nàng, một lúc sau hắn chậc chậc miệng, thì thào nói: ” Thật không còn cách nào ư?”

” Không dám giấu giếm điện hạ.” Doanh Chiêu trầm mặc, Tôn Nhạc cũng trầm mặc, toàn bộ lầu ba trở nên cực kỳ im lặng. Cũng không biết qua bao lâu, Doanh Chiêu thở dài một tiếng, ” Nếu như thế, chúng ta quay về đi.”Dứt lời, hắn từ từ đứng lên.

Trạng thái tinh thần của Doanh Chiêu thật sự không tốt, khi đứng lên thân mình còn quơ quơ mấy cái, suýt nữa ngã sấp xuống. Lâu thúc vội vàng tiến lên mấy bước, đỡ cánh tay của hắn đi về hướng cầu thang. Bọn họ vừa mới xoay người, Tôn Nhạc liền quăng một cái ánh mắt cho Trần Lập bên cạnh.

Trần Lập nhận lệnh, vội vàng tiến lên mấy bước khó hiểu hỏi: ” Tống tử, ta thấy Doanh Thập Tam cũng là chính nhân quân tử, Tứ điện hạ lại là anh em ruột của hắn, chẳng lẽ hắn thực sự sẽ hạ độc thủ sao?”

Tiếng nói của Trần Lập hơi nhỏ, giống như cố ý nhỏ giọng hỏi, bất quá Lâu thúc cùng Doanh Chiêu vừa mới chuyển thân, cách hai người rất gần, tất nhiên là nghe được rõ ràng. Doanh Chiêu nghe được Trần Lập nói ba chữ ‘ anh em ruột ’ thì khóe miệng giương lên, trên gương mặt thanh tú trồi lên một nụ cười lạnh trào phúng, còn có hận ý.

Đúng lúc này, phía sau hắn truyền đến tiếng Tôn Nhạc than nhẹ, ” Có câu‘ Không độc ác không phải là trượng phu ’”, Doanh Thập Tam là người làm đại sự, sao lại bận tâm đến chút tình thân này? Một ngày kia hắn trở thành thiên hạ cộng chủ, thì ai còn nhớ đến sai lầm của hắn trước kia? ‘ Trộm cướp giết người, cướp đoạt chính quyền vì ngôi báu’ từ xưa đến này đều như vậy!”

Tiếng thở dài của Tôn Nhạc rất nhẹ, ngữ khí cũng rất tùy ý, nhưng mà, câu ‘Không độc ác không phải là trượng phu’ cùng ‘ Trộm cướp giết người, cướp đoạt chính quyền vì ngôi báu’ kia vừa vào tai, thân mình Doanh Chiêu liền cứng đờ! Trong lòng bừng tỉnh!

Lâu thúc đang dìu hắn đi, thấy hắn đột nhiên cứng đờ lại, không khỏi kỳ quái quay đầu nhìn về phía Doanh Chiêu. Vừa quay đầu, Lâu thúc cư nhiên phát hiện gương mặt thanh tú của Doanh Chiêu thoạt hồng thoạt xanh, mơ hồ còn nghiến răng nghiến lợi. Hắn không khỏi kinh hãi. Lâu thúc chuẩn bị đặt câu hỏi thì Doanh Chiêu nhanh chóng thu hồi biểu tình, bỏ Lâu thúc ra đi nhanh xuống lầu.

‘ Bịch Bịch Bịch ’ tiếng bước chân càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, thẳng đến khi xe ngựa của bọn họ rời đi tửu lâu thật xa, Trần Lập mới quay đầu thở dài với Tôn Nhạc: “‘ Không độc ác không phải là trượng phu’ cùng ‘Trộm cướp giết người, cướp đoạt chính quyền vì ngôi báu’? Hai câu này quá mức làm cho người ta sợ hãi, Điền công từ đâu mà biết được ?” Hắn cũng không đợi Tôn Nhạc trả lời, sau khi thì thào lặp lại hai câu này mấy lần, nhìn Tôn Nhạc than thở nói: ” Đại tài của Điền công, đúng là sâu không lường được!”

Đây là lần đầu tiên Trần Lập khen ngợi Tôn Nhạc. Tôn Nhạc mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Trần Lập lại liếc mắt nhìn xe ngựa của Doanh Chiêu dần đi xa, hỏi: “Cũng không biết vừa rồi kẻ này nghĩ tới điều gì, lại chấn động đến như thế?” Tôn Nhạc không đáp.

Vào trong xe Trần Lập lại thì thào nói: “Chẳng lẽ như vậy là có thể làm cho Tần binh tự lui?” Tôn Nhạc cũng không đáp. Nàng chỉ cúi đầu, trầm giọng nói: “Đi thôi.”

“Dạ.”

“Thông báo xuống, lập tức lên đường, trong vòng một canh giờ cần phải rời đi thành Hàm Dương!”

“Vì sao lại vội vã như thế?” Trần Lập khó hiểu hỏi.

Tôn Nhạc cười cười, rất tự nhiên mà nói: “Tuy rằng lời của ta nói cũng đủ mịt mờ rồi, nhưng cũng phải phòng bị tránh để người ta giết người diệt khẩu!” Nàng nói xong xoay người rời đi, thấy Trần Lập nửa ngày cũng không đuổi kịp, không khỏi quay đầu cười nói với Trần Lập còn đang ngơ ngác nghi hoặc: “Đi thôi! Chạy trối chết quan trọng hơn!

” Dạ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.