Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 220



Sau khi Doanh Chiêu ngồi lên xe ngựa, sắc mặt buông lỏng một chút, ánh mắt ôn hòa kia cũng khôi phục bình tĩnh, nhưng bằng sự thông hiểu của Lâu thúc đối với hắn, liếc mắt một cái là có thể chú ý tới, bờ môi của hắn gắt gao mím thành một đường, từ động tác nhỏ này, xem ra Tứ điện hạ vẫn bị vây trong kích động cực độ.

Doanh Chiêu quả thật rất kích động, hai cấu Tống Thành nói ra cuối cùng ’ Không độc ác không phải là trượng phu ‘ cùng ‘Trộm cướp giết người, cướp đoạt chính quyền vì ngôi báu’ kia, giống tia chớp đánh trúng trái tim của hắn.

Không, không chỉ một câu này! Còn có câu ‘ một ngày kia hắn trở thành thiên hạ cộng chủ thì ai còn nhớ rõ sai lầm trước kia của hắn? ’ cũng đâm thẳng vào chỗ sâu trong trái tim hắn! Những lời này, tinh tường nhắc nhở hắn, trong nháy mắt đó, trong đầu của hắn trồi lên một cái kế hoạch đáng sợ điên cuồng.

Kế hoạch như vậy, hắn là nghĩ cũng không dám nghĩ, chẳng những không dám nghĩ, cơ hồ là không dám mơ đến! Nhưng kế hoạch kia giống như một căn bệnh nan y, giống như một con giòi ăn đến tận xương, xoay quanh trong đầu của hắn thật lâu không biến mất! Hơn nữa càng nghĩ càng cảm thấy đó là biện pháp duy nhất có thể làm!

Hoặc là sống hoặc là chết, thành bại chỉ trong một quyết định! Hắn hiện tại, đã không còn đường lui! Đôi môi càng mím càng chặt, càng mím càng chặt, dần dần, trên gương mặt bình thản ôn hòa của hắn hiện lên một chút độc ác! Vẻ độc ác này âm tàn như thế, khiến cho cả khuôn mặt hắn đều vặn vẹo.

Tiếng kêu khẩn trương của Lâu thúc truyền đến, ” Tứ điện hạ, ngài làm sao vậy? Tại sao sắc mặt lại khó coi như thế?” Giọng nói củaLâu thúc vừa vào tai, Doanh Chiêu nhanh chóng áp chế trái tim đang nhảy lên kịch liệt, khàn khàn nói: ” Ta không sao‘ hắn nói tới đây, một cái ý niệm đột nhiên chợt lóe lên trong đầu, “Lâu thúc vẫn đi theo ta, hắn cũng nghe được mấy lời kia, tới lúc đó, hắn có thể nghĩ tới mọi chuyện là do ta gây nên hay không? Không được, hắn không thể lưu lại! Không chỉ là hắn. Còn có Sở nhân kia!

Lời nói kia vì sao sớm không nói muộn không nói lại nói lúc ta rời đi? Hơn nữa nói rõ từng câu từng chữ như thế, rõ ràng là cố ý! Đúng, hắn nhất định là cố ý. Hắn muốn nói cho ta biết phải làm việc ra sao! Loại sự tình này riêng tư như thế, đến khi đại sự phát sinh nếu Sở nhân kia lắm miệng, ta chẳng phải sẽ hậu hoạn vô cùng sao? Không được, Sở nhân này cũng không giữ lại được!”

Doanh Chiêu nghĩ tới đây, trong lòng đã dày đặc sát khí, hắn lại nghĩ tới, “Ta nhớ đội Sở sứ này chỉ có mấy chục nngười, bên trong cũng không có ai có danh tiếng vang dội, một nhóm người như vậy chết ở đâu cũng sẽ không gây sự chú ý!” Hắn nghĩ đến đây, trong ánh mắt khép hờ hiện lên một chút âm độc, sự âm độc này chỉ thoánng hiện trong chớp mắt, khi hắn lại mở mắt ra thì vẫn là vẻ mặt ôn hoà hiền hậu bình thản.

Doanh Chiêu chủ ý đã định, lại bận tâm Lâu thúc nên không thể lập tức hạ lệnh, chỉ có thể chờ xe ngựa chầm chậm lắc lư về đến phủ đệ, lại rời khỏi Lâu thúc, suy tư thêm một lúc, rốt cuộc hắn liên tiếp hạ lệnh.

“Cái gì? Sở nhân này vào một khắc đồng hồ trước đã rời khỏi thành Hàm Dương ư?” Doanh Chiêu không dám tin nhìn chằm chằm thủ lĩnh giám thị đang quỳ gối trước người, môi mím gắt gao, trên gương mặt thanh tú hiện lên một chút tàn bạo, sau đó lạnh lùng nói: “ Tay chân thật nhanh nhẹn! Tống Thành, Tống Thành? Hắn quả thật là kẻvô danh tiểu tốt sao?”

Hung hăng nói đến đây, Doanh Chiêu đột nhiên nghĩ: Tống Thành kia có thể là Điền Công Tôn Nhạc hay không? Không, sẽ không, Tôn Nhạc kia bất quá là một phụ nhân, nàng sẽ không to gan lớn mật như thế! Kiếm Sư nằm trên mặt đất thật lâu, lại không nghe thấy tiếng cười nguôi giận của Doanh Chiêu, gương mặt đen gầy càng ngày càng trắng, càng ngày càng trắng.

Nửa ngày sau, hắn cẩn thận ngẩng đầu liếc mắt nhìn Doanh Chiêu một cái, thấp giọng nói: “Điện hạ, có cần phái người ra khỏi thành truy kích hay không?”

“Ra khỏi thành làm cái rắm gì?” Doanh Chiêu bị một câu này khơi dậy lửa giận ngút trời, hắn đá một cước thật mạnh, kiếm sư bị đá ngã ngữa ra sau. Hắn không có chú ý tới, kiếm sư này sau khi trúng một cước của hắn, lại lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng.

“Phế vật, thật sự là một đám phế vật! Hừ, Tống Thành kia hiểu chuyện của ta cặn kẽ như thế. Các ngươi đuổi theo ra thành cũng không giết được hắn! Huống chi còn có thể kinh động đến Thập Tam! Cút! Cút!” Cho dù Doanh Chiêu gầm lên, tiếng nói cũng cố gắng đè thấp.

Hắn vừa nói ra chữ cút này, Kiếm Sư vội vàng đáp: ” Dạ, dạ.”

Hắn vừa đồng ý, vừa chạy ra phía ngoà. Kiếm sư này mới chạy đến cửa, tiếng quát của Doanh Chiêu lại truyền đến, ” Trở về!”

“ Dạ!”

“Bọn họ đã chạy, nhưng có một người không có chạy! Lại đây một chút, bổn điện hạ có chuyện vạn phần bí mật muốn căn dặn ngươi!”

“Dạ!”

Tôn Nhạc trời sinh cẩn thận, đừng nói là Doanh Chiêu không có phái người ra khỏi thành truy kích, cho dù phái người cũng đuổi không được, bởi vì nàng đã dịch dung ình một lần nữa, biến thành một quý nữ dung mạo xấu xí bình thường. Đoàn xe ba mươi người, muốn tới đâu cũng vô cùng thuận tiện. Tôn Nhạc vừa ra khỏi phạm vi thế lực của thành Hàm Dương, liền vội vàng kêu mọi người ngừng lại.

“Điền công?” Hai Sở nhân được gọi đến kêu lên. Bọn họ đã là hai Sở nhân cuối cùng còn sót lại trong đội ngũ, sau khi Tôn Nhạc dừng đội xe lại liền gọi bọn hắn đến. Nhưng bọn họ chạy tới rồi, Tôn Nhạc chỉ kinh ngạc nhìn hướng Đông Nam đến xuất thần, thật lâu cũng không nói lời nào.

“Điền công?”

Hai người lại cẩn thận hô. Lông mi thật dài của Tôn Nhạc chớp chớp, ánh mắt chậm rãi từ hướng Đông Nam dời đi, chuyển đến trên người hai người. Nàng lẳng lặng nhìn hai người, trong hai tròng mắt như nước hồ thuo giống như trồi lên một sự thản nhiên, không rõ cảm xúc của nàng là ưu thương hay là bi thương nữa. Bị ánh mắt Tôn Nhạc nhìn soi mói như vậy, hai Sở nhân càng luống cuống chân tay.

Bọn họ cũng là hiền sĩ, cũng là người có kiến thức rộng rãi, nhưng vào thời điểm này chỉ cảm thấy Điền Công Tôn Nhạc có vẻ rất là cổ quái, trong ánh mắt của nàng tựa hồ có vô tận mất mát, có vô tận không nỡ. Tôn Nhạc phẩy phẩy lông mi thật dài, thấp giọng nói: ” Mọi việc lần này đã xong, ta có một lá thư giao cho hai ngươi đem về cho Sở Vương.”

Hai Sở nhân nhìn nhau, đồng thời nói: “Điền công không theo chúng ta quay về Sở ư?” Tôn Nhạc lắc lắc đầu, lại thấy thần sắc hai Sở nhân có điểm bất an, nàng cười cười, cúi đầu mà nói: “Chiến tranh vừa bắt đầu, ta còn phải ở lại đây phối hợp tác chiến.”

Nàng vừa nói như thế, hai Sở nhân đã nghẹn lời. Trên cơ bản, tuy rằng bọn họ một đường đi theo Tôn Nhạc mà đến, lại hoàn toàn không biết rõ lần này rốt cuộc nàng đã làm những việc gì! Ngoại trừ lần ở Hàn Quốc nàng có nói đến chuyện không tham gia liên quân ra, những hành động còn lại của Tôn Nhạc, bọn họ hoàn toàn không hiểu được. Bởi vì không rõ, mặc dù bọn họ cảm giác được câu ‘ ở lại phối hợp tác chiến ’ này của Tôn Nhạc vô cùng không thật, nhưng cũng không cách nào phản bác.

Tôn Nhạc không cần phải nhiều lời nữa, quay người từ trong xe ngựa xuất ra một cái hộp đồng giao cho hai người, thấp giọng nói: “Xin hãy đem vật này giao cho Sở Vương!”

“Dạ!” Sở nhân bên trái nghiêm nghị đáp: “Nhất định sẽ giao tận tay bệ hạ!”

Sở nhân bên phải cũng nói: “Dù sống hay chết cũng sẽ không để nó rơi vào tay địch!” Giọng nói hai người vang vang, trầm mà có lực.

Tôn Nhạc miễn cưỡng cười, nói thật nhỏ: “Cái này, cũng không quan trọng đến như vậy đâu.” Tiếng nói của nàng thật sự rất thấp, rất thấp, không thật chú tâm thì cơ hồ nghe không ra. Hai Sở nhân chỉ thấy miệng nàng mấp máy, lập tức nghiêng tai lắng nghe.

Tôn Nhạc liếc nhìn hai người một cái, lại đề cao giọng, “Cứ như vậy nhé, đi thôi.”

Hai người chần chờ một chút rồi nghiêm nghị đáp: “Dạ!”

Sau khi chuẩn bị cho hai người mấy chục lạng vàng, đám người Tôn Nhạc đưa mắt nhìn xe ngựa của bọn họ chạy xa dần, xa dần. . . . Trần Lập thấy Tôn Nhạc vẫn ngơ ngác nhìn về Sở quốc hướng Đông Nam lặng yên không lên tiếng, liền giục ngựa tới gần nàng, thấp giọng hỏi.”Điền công, bây giờ định đi hướng nào?”

“Định đi hướng nào?” Tôn Nhạc thì thào lặp lại một lần. Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Trần Lập, nhìn một hồi mới thanh tỉnh lại, quả quyết nói: “Ở lại biên cảnh Tần Ngụy, đợi trận chiến này chấm dứt sau đó hẵng nói tiếp!”

“Dạ!” Sau khi cao giọng đồng ý, Trần Lập cười hắc hắc, giục ngựa đụng đụng vào xe ngựa Tôn Nhạc, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Tôn Nhạc, rốt cuộc cô nương an bài như thế nào? Vì sao ta không hiểu được chút nào cả?”

Tôn Nhạc xoay đầu cười, trả lời một câu, “Ngày sau tự biết!”

Tiếng nói của nàng vừa rơi xuống, khuôn mặt thanh tú của Trần Lập liền tối sầm. Khi đám người Tôn Nhạc rời đi Hàm Dương, liên minh bốn nước cũng đã tới biên cảnh Sở quốc, tám mươi vạn đại quân đóng trại trên bình nguyên cách Trình thành chừng ba trăm dặm, triển khai trận thế. Chờ Sở quân đến! Bình nguyên này đã được Sở quân cho phép, là chiến trường hai bên chọn lựa.

Bình nguyên trống trải, mênh mông bát ngát, có thể ngăn chặn Sở quân giở trò gian trá. Doanh Thập Tam ngồi ngay ngắn trong doanh trướng, ngón tay thon dài đang ôn nhu dạo trên dây đàn, động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, cực kỳ nhu hòa, chỗ ngón tay chạm vào, một chuỗi tiếng đàn du dương dễ nghe lại vang lên trong trời đêm. Tiếng đàn lay động, truyền ra, nó nhẹ nhàng mà xa xăm, nhưng tiếng đàn xa xăm này, hỗn hợp trong tiếng người ngựa ồn ào, lại tuyệt không thấy được.

Bây giờ là ban đêm, trong quân doanh của liên minh bốn nước đốt lên vô số cây đuốc, nhiều đuốc như thế, ánh sáng tươi đẹp như thế, chiếu lên bầu trời đêm sáng rực như ban ngày.

Lúc Doanh Thập Tam đang cúi đầu, lẳng lặng đắm chìm trong thế giới của tiếng đàn. Một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, tiếng bước chân kia đến ngoài trướng thì dừng lại, ngay sau đó, một tiếng quát to truyền đến”Điện hạ, Sở quân đã phát binh! Năm ngày sau sẽ chiến một trận!”

Qua thật lâu sau, giọng nói thanh nhã của Doanh Thập Tam mới xen lẫn trong tiếng đàn truyền ra, “Tốt.” Tiếng bước chân dần đi xa. Lại qua một hồi, một trận tiếng bước chân lại truyền đến, lúc này đây người nọ không ngừng lại, hắn trực tiếp xốc rèm lên đi vào. Đây là một người đàn ông mặt trắng toàn thân mặc giáp đồng, hắn lập tức đi đến phía sau Doanh Thập Tam, dưới sự trợ giúp của quân tốt cởi khôi giáp ra.

Giáp đồng rất nặng, cởi nửa ngày mới cởi hết. Người đàn ông mặt trắng quơ quơ tay, xoay người đi đến sập bên cạnh Doanh Thập Tam ngồi xuống, cứ thế rót một chén rượu mà uống, sau đó hắn tức giận quát: ” Bọn vô học hai nước Ngô Ngụy thật vô lễ! Cư nhiên dám nói với ta, trừ phi Tần binh đánh trước, nếu không bọn họ quyết không tấn công! Hừ, quốc gia nhỏ mà hỗn xược như thế!”

Tiếng đàn ngừng lại, Doanh Thập Tam quay mặt lại, hai mắt đen như mực bình tĩnh dừng ở trên mặt người đàn ông mặt trắng, trầm giọng hỏi: “ Hai nước Ngô Ngụy đều nói như thế sao? Vậy Việt Quốc thì sao?”

Người đàn ông mặt trắng bưng bình rượu lên rót vào miệng, trong tiếng rượu chảy, hơn một nửa rượu vàng theo chòm râu của hắn chảy tới chỗ hầu kết, chảy tới trong vạt áo. Một lần nâng cốc uống hết một nửa, người kia mới đưa tay áo lau rượu bên miệng đi, trả lời: ” Việt nhân còn khá thức thời, sau khi đáp ứng Sở nhân bọn họ liền dẫn đầu phát động công kích.”

Doanh Thập Tam nghe vậy gật gật đầu, hắn quay đầu, nhíu mày nhìn lửa khói mịt mù ngòai lều, trầm giọng nói: “Chẳng biết tại sao, lúc này lòng ta lại bất ổn nhảy loạn, giống như có chuyện gì bị ta coi nhẹ vậy.” Hắn nói tới đây, lại tự mình lắc lắc đầu, vừa rót rượu ình vừa mỉm cười nói: “Sở nhân dốc hết lực lượng cả nước, bất quá là ba mươi vạn sĩ tốt, tinh nhuệ bên ta, đã gấp ba chúng. Ta thực sự nghĩ không ra lý do để trận chiến này không thắng! Mông Kỳ, người Tần chúng ta muốn xưng bá thiên hạ, thì phải bắt đầu từ trận chiến này! Hừ, hai nước Ngô Ngụy be bé kia cứ do dự làm lấy lệ đi, dám chọc giận ta, sau khi bổn điện hạ diệt Sở sẽ quay giáo ột kích, diệt trừ bọn hắn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.