Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 224: Hai loại tâm tư



Ngay lúc người trong thiên hạ suy đoán, cảm khái vì Tôn Nhạc thì Sở quân lấy xu thế mạnh mẽ, giống như cuồng phong càn quét vào đất Việt, không đến hai tháng, đã liên tục đoạt được tám tòa thành trì! Chuyện làm Việt Quốc càng thêm sợ hãi đó là Ngô nhân cũng không chịu thùa, thường thường phái binh đi sau cường đoạt, cũng giành được hai tòa thành trì của Việt Quốc.

Trong Sở Vương cung. “Bệ hạ, hiền sĩ thông thuộc nước Tần theo Điền công đi sứ đã trở lại.” Nhược Vương đang đọc kỹ thẻ tre, nghe vậy ngẩn ra, bút lông trong tay rung rung rớt xuống, vài giọt mực nước văng trên thẻ trúc. Hắn chầm chậm buông bút lông, lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn thái giám vừa bẩm báo, thấp giọng hỏi: “Còn ai lưu lại không?”

Thái giám kia sửng sốt, trả lời: “Đã không còn.” Tiếng nói của hắn vừa rơi xuống, thân hình Nhược Vương đang ngồi ngay ngắn trên sập không khỏi chao nghiêng một cái. Hắn khó khăn nhắm mắt lại, thật lâu vẫn không nói gì. Thái giám cẩn thận liếc trộm Nhược Vương một cái, thấp giọng nói: “Bệ hạ, bọn họ có việc cầu kiến, nói Điền công có một vật muốn giao tận tay cho bệ hạ!”

“Có một vật muốn giao tận tay ta?” Nhược Vương nở nụ cười, hắn mới cười hai tiếng, tiếng cười liền ngừng bặt, đúng là cười không nổi nữa. Hắn cúi đầu, lẩm bẩm: “Trước khi vào Tần thì phái tất cả kiếm khách Sở quốc trở về, lúc này cư nhiên ngay cả hai Sở nhân cuối cùng cũng không để lại. Tỷ tỷ a tỷ tỷ, tỷ đúng là ngay cả Sở quốc cũng không có ý định trở về sao? Tỷ, tỷ muốn chạy đi đâu?”

Giọng nói của hắn khàn khàn, còn có chút cay đắng. Tự nhủ đến đây, hắn đột nhiên cảm thấy ngực truyền đến một trận buồn đau! Nỗi buồn đau kia lấp kín trái tim hắn, làm cho hắn thực sự thở không nổi. Nhược Vương vươn tay gắt gao che ngực, cúi đầu thở dốc. Thái giám kia thấy vậy, không khỏi thất thanh kêu lên: “Bệ hạ, bệ hạ, ngài có sao không?”

Nhược Vương phất phất tay, cắt ngang tiếng thét chói tai của hắn. Hắn nhắm hai mắt lại, thấp giọng hỏi: “Thúc tử rời đi mấy ngày rồi?”

Thái giám không biết vì cái gì hắn đột nhiên nhắc tới Thúc tử, đầu tiên là ngẩn ra, lập tức trả lời: “Đã rời đi hơn tháng.”

“Đã hơn tháng sao, ta nhớ được, hắn nói là Ngô hầu ời, xin ta phái kiếm khách hộ vệ sau đó rời đi. Lúc ấy ta vội vàng bố trí tác chiến tấn công Việt quốc, cũng không suy nghĩ sâu xa. Xem ra, không phải Ngô hầu ời, mà là hắn và tỷ tỷ đã sớm có ước định a!” Nhược Vương nói tới đây, không khỏi ho khan. Hắn mới ho khan hai tiếng, thái giám tỳ nữ đứng hầu ở góc điện đều tiến lên. Nhược Vương lại phất phất tay, ngăn cản bọn họ tới gần.

Hai tay của hắn bám lấy mép sập, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm phía trước, không động đậy cũng không nói chuyện. Không biết qua bao lâu, tiếng nói trầm thấp của Nhược Vương truyền ra, “Truyền hai vị hiền sĩ tinh thông Tần sự tiến vào.”

“Dạ!”

Tiếng bước chân vang lên, chỉ chốc lát, hai hiền sĩ đi vào phòng, bọn họ hướng Nhược Vương thi lễ thật sâu, cao giọng kêu lên: “Hạ thần tham kiến bệ hạ!”

Nhược Vương không nhìn về phía bọn họ, cũng không có nhẹ lời miễn lễ, hắn thấp giọng nói: “Đặt vật Điền công giao lên trên sập, đi ra ngoài đi.”

“Dạ.”

Một vật được cẩn thận để lên sập trước người Nhược Vương, sau đó, tiếng bước chân lặng lẽ đi ra ngoài, chỉ chốc lát, trong phòng lại im lặng như lúc ban đầu. Nhược Vương vẫn không nhúc nhích, hắn mất thật lớn khí lực mới khiến cho chính mình nhìn về phía hộp đồng trên sập. Hắn thẳng tắp nhìn vật kia chằm chằm, sau khi hô hấp vài cái thật sâu, vươn tay cầm lấy hộp đồng, tay hắn đưa ra rất chậm, còn mơ hồ hơi run run.

Khi đụng tới hộp đồng thì hắn hít thở sâu vài cái, nhắm mắt lại yên lặng lẩm bẩm vài câu, sau đó mới cầm lấy hộp đồng đến trước mặt mình. Hộp đồng đã được phong kín, Nhược Vương thong thả cởi bỏ niêm phong, lại thong thả xuất ra thẻ tre bên trong. Thẻ tre chỉ có một quyển, khi Nhược Vương cầm vào tay lại cảm thấy nặng ngàn cân. Hắn chậm rãi cầm lấy, lại chậm rãi đặt ở trên sập mở ra. Sau đó, hai mắt hắn nhắm nghiền, liên tục thở dài ba ngụm, hắn mới quyết đoán mở hai mắt ra, cúi đầu, nhìn về phía thẻ tre!

Đây chỉ là một thẻ tre, nhưng động tác của hắn từ đầu tới cúôi đều gian nan giống như đánh một hồi chiến dịch. Thẻ tre rất dài, trên mặt ít nhất cũng phải hai ngàn chữ. Thẻ tre dài như vậy, hắn chỉ liếc mắt hai ba cái liền xem xong rồi. Nhược Vương cưỡi ngựa xem hoa liếc mắt một cái quét đến cuối cùng, bỗng dưng, hai tay của hắn vung lên,“Rầm” một tiếng ném thẻ tre xuống đất, cất tiếng cười to.”Ha ha ha ha” tiếng cười kia truyền ra xa xa, sau đó lại dẫn theo tiếng khóc.

Đột nhiên, tiếng cười điên cuồng của Nhược Vương đình chỉ! Lập tức, hắn căng cổ họng lớn tiếng quát: “Người tới, truyền đại phu!”

“Dạ!”

“Truyền mệnh lệnh của cô, lập tức bắt Thúc tử về!”

“Dạ!”

“Chậm đã!”

Tiếng nói của Nhược Vương đột nhiên ngừng một chút, trầm vài phần,“Lần trước Ngô sứ mời Thúc tử đến, hắn có thể đồng ý ngay tại chỗ không?”

“Dạ không!”

“Trong đội ngũ đưa Thúc Tử rời khỏi Sở thì có Ngô nhân đi theo không?”

“Dạ không!”

Nhược Vương cười lạnh, “Xem ra là thuật che măt. Thúc tử không phải đi Ngô. Bất quá người hộ tống hắn là người của Sở Nhược ta, lập tức đi tìm hiểu phương hướng bọn họ rời đi, nhanh chóng truy kích, nhất định phải lưu Thúc tử lại!”

“Dạ!”

Nhược Vương thì thào nói: “Cơ Ngũ bất quá mới đi hơn tháng, không chừng chưa hội hợp với tỷ tỷ, không chừng mới đi được nửa đường, Ngô quốc không thể đi, Việt Quốc đại loạn tỷ tỷ cũng sẽ không muốn Cơ Ngũ đi, Tần quốc nội loạn cũng sẽ không đi, còn lại, chỉ có Ngụy cùng Hàn. Sở xa Ngụy gần với Hàn, hẳn là Ngụy không thể nghi ngờ! Mau mau hạ lệnh, trọng điểm là truy kích theo phương hướng Ngụy Quốc!”

“Dạ!”

Ngô hầu rất vui vẻ, bất quá chỉ hai tháng, hắn liền đi theo phía sau Sở quốc chiếm hai tòa thành trì của Việt! Mà Sở nhân lại sắp tiêu diệt Đại Việt, Việt Quốc sắp bị diệt tới nơi rồi!

“Bệ hạ, bệ hạ!” Tín Văn Vương vội vã xông tới, thịt béo trên mặt không ngừng nhúc nhích. Ngô hầu đang ôm lấy mỹ cơ lấy miệng mớm rượu cũng rùng mình, vươn tay đẩy mỹ cơ trong lòng ra, quay đầu hỏi: “Chuyện gì mà lại khẩn trương như thế?”

“Bẩm bệ hạ! Sở nhân đột nhiên thu binh rồi!”

“Cái gì?” Hai mắt Ngô hầu mở thật lớn, kinh hãi nói, “Nói rõ hơn đi.”

Tín Văn Vương nở nụ cười khổ, hắn đưa tay áo lau lau mồ hôi trên trán, nói: “Bệ hạ, Sở nhân thu binh rồi! Tám tòa thành trì bọn họ công hãm cũng không có ai trông giữ, tùy ý Việt nhân thu hồi!”

“Đây, đây, đây là có chuyện gì?” Trên gương mặt trong gầy trắng lộ ra xanh đen của Ngô hầu vừa tức tối lại khó hiểu. Sở nhân thu binh thì không sao cả, nhưng đã không có bọn họ, Ngô nhân cũng không thể đi theo phía sau tống tiền được nữa. Bởi vì Ngô nhân xuất binh vô cớ a! Thời gian trước đi theo sau lưng Sở tấn công Việt quốc, nhưng mà vẫn nói cho thế nhân là “Sớm đã ước hẹn với Sở”.

Ngay cả người Tần cũng thấy Điền Công Tôn Nhạc từ trong Ngô cung đi ra ngoài, cái cớ “Sớm đã ước hẹn với Sở ” này thật sự là quá mức hoàn mỹ. Ngô quốc vì việc này còn đi đàm phán với Sở Vương một phen, Sở Vương cũng không có ý phản đối. Kỳ thật, nếu như không có Sở quốc, Ngô quốc cũng có thể tìm được cớ đánh Việt, nhưng hiện tại hắn đã dùng cớ này, thì không thể nửa đường lại viện cớ khác.

Tín Văn Vương cau mày, thở dài một tiếng, “Nghe nói là Sở Nhược Vương ngày đêm ho khan, bệnh nặng không dậy nổi!” Ngô hầu vốn cực kỳ khó chịu sau khi nghe được câu này, bỗng an tĩnh lại. Hắn chậm rãi đứng dậy, hai mắt sáng trong suốt nhìn Tín Văn Vương.

Tín Văn Vương tất nhiên là biết bệ hạ nhà mình đang suy nghĩ gì, hắn nghiêng tới hướng Ngô hầu một chút, thấp giọng nói: “Thần đã phái người đi Sở quốc dò xét!”

Chuyện Sở Nhược Vương đột nhiên bệnh nặng, như một trận gió truyền khắp thiên hạ. Cơ hồ là trong vòng một đêm, các nước liền kề Sở bắt đầu rục rịch. May mắn duy nhất là, nước mạnh như Tần lại vì nội loạn mà bất lực.

Trong một mảnh sân bình thường tại Nghiệp thành Ngụy quốc. Sân này thật sự rất bình thường, nhà gỗ một màu, cây cối dày đặc, bất kể là nhìn từ bên ngoài hay là xem từ bên trong đều không có chút thu hút nào. Nếu quả thật muốn tìm điểm đặc biêt…, thì chính là trong sân này rất ít thấy thị tỳ, ngẫu nhiên nhìn qua đều là một ít kiếm khách. Giờ khắc này, trong mảnh sân cực kỳ bình thường này có một cô gái dịu dàng tú lệ đang ngồi, một đầu tóc đen của thiếu nữ tùy ý buông xõa trên bờ vai, trên gương mặt nàng trắng như tuyết mang một nụ cười yếu ớt.

Người thiếu nữ này chính là Tôn Nhạc chưa dịch dung. Tôn Nhạc mặc thâm y màu hồng nhạt, trên vạt áo thật dài còn thêu đầy hoa Phù Dung. Nàng cúi đầu, chuyên chú thêu hoa lan trên một kiện trường bào tuyết trắng. Động tác đâm kim của nàng như cầm kiếm, giơ lên cao cao, mạnh mẽ đâm xuống, sau đó xả ra một đường chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo. Hoa lan thêu được hơn phân nửa rồi, hoa này nhìn từ xa là đóa hoa, nhìn gần là một đống lộn xộn.

Đây không phải là chuyện khiến người ta phiền lòng, khiến người ta phiền lòng nhất là, Tôn Nhạc hoàn toàn không cảm giác được tay nghề của mình rất kém cỏi, nàng làm không biết mệt, tính ra nàng thêu hoa đã gần hai tháng. Thành tích chiến đấu hăng hái liên tục hai tháng, đó là sáu kiện trường bào tuyết trắng làm từ tơ lụa thượng đẳng phía sau nàng, ở cổ tay áo cùng vạt áo mỗi một kiện trường bào, đều thêu mấy đóa hoa lan xiêu xiêu vẹo vẹo này.

Đây là một loại cảm giác rất thống khổ, ít ra thì Trần Lập nghĩ như vậy, theo hắn nhận xét, nếu như Tôn Nhạc muốn thêu hoa chơi, hoàn toàn không cần thêu trên áo bào trắng, trọng yếu nhất là, nàng hoàn toàn không nên thêu trên áo bào để Thúc tử mặc! Vô lực đưa tay áo lên trước mắt che che, Trần Lập bước đi đến hướng Tôn Nhạc.

Hắn đến gần, sau đó chần chờ một chút, mới trầm giọng nói: “Điền công, Thúc tử đã rời khỏi Sở, mới vừa vào Ngụy cảnh, còn cách Nghiệp thành ba mươi ngày lộ trình!”

“Tốt!” Tôn Nhạc cười cười, khóe miệng khẽ cong, hai mắt sáng trong suốt nhìn về phía Trần Lập nói: “Có thể phái người làm bộ như giặc cướp đến đánh lén hắn không?”

“Đêm nay ta tự mình đi, việc này vạn lần không thể có sơ suất gì!”

Tôn Nhạc gật gật đầu, khẽ cười nói: “Tốt! Nhớ rõ phải đánh lén ở ngoài Nghiệp thành, cần phải làm cho thiên hạ chấn động!”

Trần Lập nghiêm nghị chắp tay trước ngực đồng ý. Sau khi đồng ý, hắn len lén nhìn về phía kim thêu trong tay Tôn Nhạc, chần chờ một lát rồi nói: “Ta nghĩ Điền công cầm thẻ tre hơn xa cầm kim thêu!” Hắn đây là khuyên can một cách uyển chuyển. Tôn Nhạc theo ánh mắt của hắn nhìn về phía trường bào tuyết trắng trong tay, hai mắt khoái hoạt cong lên, cười tủm tỉm nói: “Ngươi có điều không biết, từ lần đầu gặp Cơ Lương thì Tôn Nhạc đã cảm thấy Cơ Lương mặc áo bào trắng là anh tuấn nhất.”

Mi tâm Trần Lập nhảy lên, trầm giọng kéo dài hơi nói: “Điền công, ý ta là kim thêu, không phải là áo bào trắng!” Hắn nói đến hai chữ kim thêu thì cố ý tăng thêm ngữ điệu, cũng nói thật chậm.

Tôn Nhạc lại cười híp mắt nói: “Trần Lập, ý ta là Cơ Lương mặc áo bào trắng rất đẹp, mặc áo ta thêu thêm hoa lan càng đẹp hơn!”

Trần Lập nghe vậy hai mắt trợn trắng, sau một lúc lâu lúng ta lúng túng, thực sự là không nhả ra được chữ nào nữa. Mà lúc này, Tôn Nhạc lại cúi đầu xuống, chuyên chú dùng động tác quơ kiếm kia tiếp tục đâm kim xuống!

Trần Lập nhìn nhìn hai mắt đột nhiên ngứa ngáy, vội vàng dùng tay áo ngăn trở ánh mắt, lui về phía sau. Hắn vừa rời khỏi hai bước, lại không cam lòng mà bước trở về, ho khan một tiếng rồi nói: “Điền công là người có đại tài, có một số việc bảo người hầu làm là được.” Hắn đúng là chưa hết hy vọng, còn muốn khuyên Tôn Nhạc đừng thêu hoa nữa.

Tôn Nhạc ngẩng đầu lên, hai mắt nhẹ nhàng tò mò đánh giá Trần Lập, sau một lúc lâu nàng mở miệng hỏi: “Sao Trần công lại rỗi rãnh như thế?” Trần Lập lại nghẹn họng. Hắn ho khan một tiếng, thở dài: “Đúng là không biết nhìn người!”

Sau khi ném ra bốn chữ này, Trần Lập quăng cho Tôn Nhạc một cái liếc mắt coi thường, xoay người bước đi. Tôn Nhạc nhìn bóng lưng hắn rời đi, chép miệng, cúi đầu nhìn về phía hoa lan trong tay, nhìn nhìn, nàng đem hoa này giơ lên ngắm nghía dưới ánh mặt trời, sau đó lại đưa đưa xa ra một chút.

Sau khi xem xét một lúc, Tôn Nhạc lắc lắc đầu thì thào nói: “Rõ ràng thêu rất đẹp, Trần Lập này không tí thẩm mỹ nào!” Sau khi từ trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ khinh thường, nàng lại cúi đầu chuyên chú thêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.