Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 227: Thề không vẫy vùng nữa



Tôn Nhạc xoay đầu lại nhìn Cơ Ngũ mỉm cười, gió thổi lên mái tóc của nàng, ánh nắng chiếu lên nụ cười sáng lạng của nàng, thực sự là phiêu nhiên như tiên!

Nàng xoay đầu lại, nhìn chúng phụ lão lặng ngắt như tờ, huy động nội lực, cao giọng quát: “Chư vị phụ lão, tiểu nữ là Điền Công Tôn Nhạc!”

Nàng vừa mới nói mấy chữ này, đám người đang xôn xao liền nổ tung. Thành Không Dương giao thông phát đạt, không ít hiền sĩ uyên bác vẫn thường lui tới đây. Bọn họ làm sao không rõ hàm nghĩa của bốn chữ‘ Điền Công Tôn Nhạc ’ này? Đây là người lấy thân phụ nhân mà đi làmviệc của trượng phu, thuyết phục chư hầu Điền Công Tôn Nhạc, là đối tượng thế nhân thích nói đến nhất. Bởi vì đây là một người chỉ trong truyền thuyết mới có a!

Hiện tại, Điền Công Tôn Nhạc đứng ở trước mắt mình, dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần như thế, hình dáng như một quý nữ bình thường! Trong tiếng nghị luận ‘ ong ong ’, vô số cặp mắt phát ánh sáng khao khát, bọn họ gắt gao nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, tinh tế quan sát từng cái biểu tình của nàng, chú ý đến mỗi một chi tiết trên thân thể nàng.

Phải biết rằng, những chi tiết này về sau đều là đề tài câu chuyện a. Tôn Nhạc thấy mọi người chậm rãi an tĩnh lại. Cười cười, quay đầu nhìn về Cơ Ngũ, lại cao giọng nói: ” Trượng phu bên cạnh ta, chính là người tế rượu Tắc Hạ cung Thúc tử!”

‘ Thúc tử? ’ đám người lại ồn ào náo động. Phải biết rằng, Cơ Ngũ là chạng vạng mới vào thành, hắn muốn gặp gỡ với Tôn Nhạc, nên khi tiến vào thập phần khiêm nhường. Hơn nữa Không Dương thành chủ vốn muốn một lưới bắt hết cả Cơ Ngũ lẫn mọi người bên cạnh hắn, liền có ý ngăn cách hắn tiếp xúc với người bên ngoài. Bởi vậy dân chúng thành Không Dương hoàn toàn không biết Thúc tử đến đây. Hóa ra đây chính là Thúc tử! Thúc tử thân phận siêu nhiên tế rượu ở Tắc Hạ cung, địa vị rất cao được đám quyền quý vương tôn kính ngưỡng. Nhưng đối với dân chúng bình thường mà nói, hắn nổi danh nhất, thật ra là nhờ danh xưng ‘ thiên hạ đệ nhất mỹ nam ’!

Đám người sôi trào! Một nam một nữ trước mắt này, đều là trung tâm làm cho người ta hưng phấn, làm cho người ta chú ý. Chỉ nói về chuyện xưa của bọn hắn, liền đủ để thế nhân thêu dệt ra mười bảy mười tám cuộn thẻ tre. Người ở chỗ này, bất luận đầy tớ hay người buôn bán nhỏ, không có người nào chưa từng nghe qua truyền thuyết của hai người này! Quay mắt về phía ánh mắt nóng bỏng của mọi người, Cơ Ngũ lẳng lặng đứng, hắn chỉ cần biết, Tôn Nhạc đang đứng ở bên cạnh mình, nàng đang nắm tay của mình. Về phần nàng muốn nói gì, muốn làm chuyện gì, hắn là sẽ không trông nom, cũng không muốn trông nom. Hắn tin tưởng dù thế nào nàng sẽ an bài thỏa đáng hết thảy.

Biểu tình Tôn Nhạc thản nhiên nhìn chúng phụ lão, chờ bọn hắn yên tĩnh lại. Yên tĩnh rồi, nàng mới lại cao giọng quát: “Có lẽ, chư vị phụ lão đã biết chúng ta là ai!”

Nàng nói tới đây cười lạnh, quay đầu nhìn Không Dương thành chủ bị trường kiếm của Trần Lập chỉ vào. Tay phải chỉ hắn, lớn tiếng quát:“Chư vị phụ lão nhất định không biết! Ngay lúc vừa rồi, thành chủ của các vị thiếu chút nữa đã đẩy các vị vào chỗ chết!” Nàng nhìn chằm chằm Không Dương thành chủ, lanh lảnh nói trong bầu không khí câm như hến: “Thành chủ của các vị, vừa rồi hắn đóng cửa thành, liên hợp với người Tần, muốn đẩy Thúc tử vào chỗ chết!”

Sau khi ném mấy lời nặng ngàn cân này ra, Tôn Nhạc cất giọng, át tiếng kêu oan khàn khàn của Không Dương thành chủ, ầm ĩ quát:“Thúc tử địa vị cao quý, thế nhân đều kính phục! Nếu một vị đại nhân vật như vậy chết ở thành Không Dương, còn bị Không Dương thành chủ làm hại! Tin tức này vừa truyền ra, các nước có thể lấy cớ này tấn công Ngụy Quốc các vị! Đưa tới chiến hỏa cho Ngụy Quốc! Người của thành Không Dương sẽ bị cả nước Ngụy phỉ nhổ!”

Những lời này không phải Tôn Nhạc nói chuyện giật gân! Trên thực tế, nàng thậm chí không nói ra chuyện này, các dân chúng cũng hiểu được tầm nghiêm trọng của việc này! Thúc tử cũng không phải là người bình thường a! Ở thời đại này mà nói, mệnh trời thần quyền là niềm tin ăn sâu bén rễ trong lòng bọn hắn, muốn lôi cũng lôi không đi! Mà Thúc tử chính là người phát ngôn ệnh trời thần quyền ở nhân gian! Một nhân vật như vậy quan trọng đến cỡ nào, không cần ai nói, dù là phụ lão không biết chữ cũng hiểu được!

Tiếng ồn ào náo động lại nổi lên bốn phía! Vô số ánh mắt thống hận, kinh ngạc, hoảng loạn đều trừng về hướng Không Dương thành chủ. Bỗng dưng, trong đám người truyền đến một tiếng hò hét, “Hắn không phải người Ngụy chúng ta!”

“Đúng, hắn không phải là người Ngụy ta! Hắn muốn giết Thúc tử hại người Ngụy chúng ta!”

“Hắn cũng không phải người thành Không Dương chúng ta!”

“Hắn nhất định là người Tần! Nhất định là người Tần!”

Tiếng reo hò càng lúc càng lớn, dần dần mỗi người đều kích động bừng bừng. Mắt thấy chúng phụ lão bắt đầu chen đến đầu tường, thấy mọi người như đống lửa bị châm ngòi bắt đầu thiêu đốt. Đột nhiên, giọng Trần Lập như tiếng sấm vang giữa mùa xuân, quát lên một tiếng “Đủ ——” Tiếng quát này vang dội như thế, vang lên bên tai mọi người. Mọi người chỉ cảm thấy trong tai là một mảnh ‘ ong ong ’, trái tim thình thịch nhảy loạn một trận, bất tri bất giác đều ngậm miệng, dừng bước!

Ánh mắt Tôn Nhạc như mũi tên đảo qua dân chúng, cao giọng nói: “Tôn Nhạc báo cho chư vị biết chuyện này, chính là không muốn để cho các vị bị che mắt! Về phần thành chủ này, hắn dám can đảm mưu hại Thúc tử, thù này Tôn Nhạc tất báo!”

Nàng lạnh lùng ném ra những lời này, sau đó quay đầu nhìn về phía Trần Lập, từ từ phun ra ba chữ, “Giết hắn đi!”

A? Mọi người mới vừa rồi còn phẫn nộ lập tức chấn kinh! Bọn họ vạn lần thật không ngờ Điền công thoạt nhìn dịu dàng mỹ lệ này lại lớn mật như thế! Đây chính là ngườ iđứng đầu một thành a! Dù sao hắn cũng là Ngụy Quốc Không Dương thành chủ mà! Nhưng mà, bất kể là Tôn Nhạc, hay là Cơ Ngũ, vẫn là đám người Trần Lập, vẻ mặt đều thản nhiên. Chỉ có kia Không Dương thành chủ sợ đến sắc mặt trắng bệch, hắn gào thét: “Tôn Nhạc, ta là người Ngụy, ngươi không có quyền giết ta!”

Hắn mới nói được tới đây, đồng tử liền đột nhiên mở rộng, mở rộng! Hắn ngửa đầu, kinh hãi nhìn trường kiếm giơ lên cao trên không trung. Bỗng dưng, hai chân hắn mềm nhũn, tê liệt ngã xuống trên mặt đất, cứt đái lênh láng, kêu thảm thiết: “Nhiều ——” chỉ có một chữ phun ra, trường kiếm của Trần Lập đã vung lên! Trong nháy mắt, đầu người rơi xuống đất, máu tươi ba thước!

Thân hình Trần Lập chợt lóe, tránh dòng máu phun ra như suối này. Sau đó hắn khoanh tay, thản nhiên đi đến bên cạnh chúng Sở nhân, cùng mọi người giằng co với các thích khách! Mặc dù thích khách có ba trăm, nhưng đám kiếm khách Sở nhân cộng thêm số Tôn Nhạc mang đến cũng không ít, trong đám thích khách không có Kiếm Sư. Hai bên đánh sau, bên Sở thực sự chiếm thế chủ động.

Đầu Không Dương thành chủ nhanh như chớp văng đi thật xa, trong đám người, một tiếng lại một tiếng thét chói tai cùng tiếng nôn mửa không dứt bên tai. Mà đám người Tôn Nhạc lại mặt không đổi sắc như cũ. Tay phải Tôn Nhạc vung lên, theo động tác này của nàng, Trần Lập lại quát chói tai ra tiếng, “Im lặng ——” như tiếng sấm vang, mọi người lại yên tĩnh.

Tôn Nhạc cười lạnh lùng, ánh mắt nhìn về hướng chúng thích khách. Nhìn bọn hắn chằm chằm, Tôn Nhạc quát: “Những thích khách kia “nàng dừng một chút, ngữ khí nặng thêm, “do Thập Tam vương tử Tần quốc, tên tiểu nhân mưu quyền soán vị, bội bạc kia phái tới! Hắn kết giao với Không Dương thành chủ, ý muốn đem tội danh mưu hại Thúc tử đổ lên trên đầu người Ngụy, sau đó mượn cớ này tấn công Ngụy Quốc!” Khi nàng nói đến sáu chữ‘ mưu quyền soán vị, bội bạc ’ thì cố ý dừng một chút, lại gằn giọng mạnh hơn. Giọng Tôn Nhạc chậm lại, “Oan có đầu nợ có chủ, bọn họ chính là kiếm trong tay Doanh Thu, việc mưu sát Thúc tử, ta cũng không thanh toán với bọn họ.”

Tôn Nhạc vừa nói lời này ra, trong đám người ồn ào náo động mang theo vài tiếng phì cười mơ hồ. Ngay cả Trần Lập cũng nhịn không được rất muốn cười: Thích khách Tần quốc nhiều như thế, giết bọn họ chúng ta cũng sẽ hao tổn hơn phân nửa. Điền công rõ ràng là không muốn tổn hao nhân thủ, lại nói êm tai như vậy. Bất quá, dù sao người hiểu được điểm này cũng là số ít, tuyệt đại đa số phụ lão chính là Tôn Nhạc nói cái gì, bọn họ nghe cái đó.

Mà Tôn Nhạc vừa nói những lời này ra, một đám thích khách giương cung bạt kiếm nhất tề thở dài nhẹ nhõm một hơi. Người trung niên râu quai nón kia dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, sau đó dẫn mọi người đi ra cửa thành.

Tôn Nhạc nói tới đây, ánh mắt chuyển hướng một kiếm khách đứng bên trái mình. Kiếm khách kia vội vàng đến gần nàng, thấp giọng hỏi: “Điền công?”

Tôn Nhạc không đáp, mà từ cái hông của hắn kéo một thanh trường kiếm ra. Tôn Nhạc giơ trường kiếm lên, ánh mặt trời chiếu xuyên qua thân kiếm, một tầng ánh sáng rực rỡ phản xạ trên mặt đất. Đây là một thanh kiếm đồng thau chất lượng bình thường. Tôn Nhạc đánh giá vài lần, sau đó ngẩng đầu nhìn mấy ngàn phụ lão, lại cất cao giọng, chậm rãi nói: ” Tôn Nhạc ta bất quá là một phụ nhân,” so với vừa rồi, giọng nói của nàng ôn hòa hơn rất nhiều, “Khi còn bé gian nan, tìm mọi cách muốn sống, sau khi trưởng thành trở nên nổi bật, tranh hùng cùng trượng phu, có rất nhiều chỗ bất đắc dĩ.”

Tôn Nhạc vừa nói lời này, mọi người nhất thời ngẩn ra. Nữ tử này, mới vừa rồi còn giết chóc quyết đoán, khi lấy đầu trên cổ người ngay cả ánh mắt cũng không chớp, hiện tại còn những lời này làm gì? Không chỉ là người trong thành Không Dương, ngay cả đám người Trần Lập và chúng Sở nhân cũng đều choáng váng. Mà thích khách người Tần chuẩn bị bỏ chạy, nghe vậy cũng dừng lại nhìn nàng.

Ánh mắt Tôn Nhạc ôn hòa xẹt qua mặt mọi người, ngẩng đầu, nhìn núi xanh mơ hồ xa xa, mây trắng nhẹ bay, lại từ từ nói: “Tôn Nhạc từ khi còn bé, liền khát vọng sống cùng phu quân, trải qua những ngày bình thản an ổn.”

Lần này, Cơ Ngũ cũng giật mình, hắn quay đầu si ngốc nhìn Tôn Nhạc. Tôn Nhạc gắt gao nắm tay hắn, quay đầu cười với hắn, lại nhìn về phía chúng phụ lão nói: “Nhưng thế sự khó liệu, Nhạc vạn lần không ngờ có một ngày, lại đưa mình vào tình thế như vậy! Cho đến hôm nay, Nhạc vẫn khát vọng có thể cùng phu quân trông con sống qua ngày. Về phần nước nhà hưng vong, nghiệp lớn đế vương, Nhạc hoàn toàn không hứng thú!”

Nàng lanh lảnh nói đến đây, đột nhiên cầm đồng kiếm trong tay, sau đó, trước mặt mấy nghìn người, vươn kiếm chém xuống, nặng nề mà chém vào đầu tường “Keng ” một tiếng! Kiếm đồng này chất lượng bình thường, Tôn Nhạc lại dùng mười thành nội lực, cú chém này, làm kiếm đồng gãy đôi!

Tôn Nhạc giơ nửa thanh kiếm trong tay lên, mắt nhìn mọi người, cao giọng quát: “Tôn Nhạc trước mặt phụ lão Không dương, trước mặt trời cao thề! Từ nay về sau, Tôn Nhạc chỉ là một phụ nhân! Không hỏi quốc sự, không dùng quyền mưu! Nước nhà hưng vong, nghiệp lớn đế vương, rốt cuộc không quan hệ đến Nhạc nữa! Nếu làm trái lời thề, liền giống như kiếm này!”

Giọng nói của Tôn Nhạc lanh lảnh mà ra, nói năng rất có khí phách! Nàng lại rót nội lực vào trong giọng nói, núi kêu cốc ứng đều là lời thề của nàng! Trong tiếng nghị luận của chúng phụ lão, toàn bộ Sở nhân choáng váng, người Tần lại lộ vẻ hưng phấn.

Tôn Nhạc thề xong, vẻ mặt bình tĩnh, nàng biết, lần này Cơ Ngũ gặp chuyện, là do bị mình liên lụy. Mình muốn rút lui, cần phải khiến ột ít người an tâm mới được! Chỉ có khi bọn họ an tâm rồi, mình và Cơ Ngũ mới có thể thanh tịnh. Nàng vốn định để Cơ Ngũ giả chết thoát thân, tình huống bây giờ có biến, chỉ có thể đi một bước an bài một bước.

Tâm sự tác giả: Đề cử với thân bằng quyến thuộc bộ truyện mới. Giới thiệu vắn tắt: Vừa xuyên thủng dị thế, tỉnh lại thành đứa bé gái.

Hòa thượng: “Quái lạ, lão nạp gặp qua mệnh nữ vương, mệnh khắc phu, chính là chưa bao giờ gặp qua mệnh như của bé gái này.”

Hỏi: “Đại sư, tiểu nữ rốt cuộc là mệnh gì a?”

Hòa thượng: “Mệnh thái giám!”

Đứa bé: “Phụt!”

Hòa thượng (bình tĩnh): “Ách … Thí chủ, đứa bé phun sữa.”

Ai nha nha ~~ đây rốt cuộc là cái mệnh TMD gì a

~Giới thiệu vắn tắt này có hấp dẫn không? Truyện này có thể khiến cho các bạn ngứa ngáy khó chịu, nhiệt tình bừng bừng không? Ha ha ha, bản thân ta lại như là nhặt được bảo vật. Lần này nếu các bằng hữu có hứng thú mà nói…, có thể đi nhìn xem nga, nó là truyện mới của Trương Liêm người viết 《 bát phu lâm môn đó, tên truyện Cúc lĩnh phong tao. Lần này ta thật sự là vô cùng mãnh liệt đề cử các vị đi nhìn một cái, đặc biệt đề cử cho nhóm hủ nữ cả ngày nhìn thấy Cơ Ngũ nhà ta tuấn mỹ, muốn kéo hắn từ bên người Tôn Nhạc ra, đưa đến ột người đàn ông ngó ngó, các vị nhất định sẽ không thất vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.