Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 36: Thư phòng



Giờ Tỵ là chín giờ sáng đến mười một giờ, Tôn Nhạc học những người khác ở Tây viện, trong phòng đặt một cái đồng hồ cát.

Nàng cứ theo lẽ thường vào rạng sáng bốn năm giờ đã ra khỏi giường, vẫn luyện tập đến gần tám giờ rưỡi, liền xoay người đi đến sân của Ngũ công tử

Lúc này nàng đi ở trong viện, thỉnh thoảng có người chăm chú nhìn nàng. Thần sắc những nữ nhân này khác nhau, phần lớn khi đối diện với ánh mắt của nàng thì lộ ra một nụ cười tươi. Đi ngang qua nhà gỗ Thất cơ, bên trong rít gào như sấm, Thất cơ và Thập Cửu cơ cùng với thị nữ của các nàng chửi nhau rất hăng say. Những tiếng thét chói tai cùng tiếng khóc kêu the thé kia, làm cho nàng vội vàng tăng nhanh cước bộ.

Tôn Nhạc đi vào trong sân của Ngũ công tử, trong sân thực yên lặng, chỉ có một thị đồng đang quét dọn lá rụng bên ngoài. Thị đồng nhìn đến Tôn Nhạc đã đến, chắp tay trước ngực cúi chào nói : “Cô nương là Tôn Nhạc? Hôm qua Ngũ công tử đã phân phó, cô nương có thể tự đi theo cửa hông đến trong thư phòng.”

Tôn Nhạc nhẹ giọng nói: “Đa tạ tiểu ca.”

Thị đồng kia tuổi xấp xỉ với nàng, bộ dạng ước chừng mười một mười hai tuổi, sau khi nghe được lời cám ơn của nàng nhếch miệng cười, ánh mắt của hắn tò mò dừng ở trên mặt Tôn Nhạc, bất quá chỉ nhìn lướt qua, hắn liền vội vàng dời đầu đi.

Tôn Nhạc bình tĩnh nhìn về phía trước, cất bước đi lên cầu thang.

Khi nàng đi vào bên hông phòng thì khóe mắt nhìn xuyên qua màn lụa mờ ảo giữa gian nhà, bên trong có một đạo thân ảnh màu xanh cao to.

“Bang bang bang”, nhịp tim của nàng phi nhanh, đó là Ngũ công tử! Hắn đang mặc quần áo dưới sự hầu hạ của hai thị nữ.

Tôn Nhạc chỉ nhìn lướt qua, hai gò má liền đỏ bừng nàng vội vàng nhìn dưới chân không chớp mắt, hai ba bước liền tiến vào trong thư phòng.

Thư phòng có điểm lộn xộn, bên trong khắp nơi có thể nhìn đến tro bụi. Xem ra, trước nàng hẳn là không có nữ tỳ quét tước qua thư phòng.

Tôn Nhạc đi đến trước tủ sách. Mỗi một giá sách đều dùng gỗ lim thật dàylàm thành. Nhưng những giá sách gỗ lim thật dày cực rắn chắc này khi xếp chừng trăm quyển sách thẻ tre cũng làm cho người ta một loại cảm giác không gánh vác nổi.

Tôn Nhạc đem từng cái thẻ tre mở ra coi vài lần liền ước chừng biết đây là thuộc loại sách nào. Sau đó nàng liền dựa theo kinh sử tử tập (cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập) đem thẻ tre một lần nữa xếp đặt lại.

Nàng vừa bày biện thẻ tre vừa dùng cái khăn lau đặt ở sau giá sách lau đi tro bụi trên giá sách. Sau khi chùi sơ một lượt các giá sách nàng bắt đầu thu dọn thư phòng.

Qua hơn một giờ, một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp truyền đến, Ngũ công tử đến!

Tôn Nhạc chỉ là nghe được tiếng bước chân của hắn trái tim liền đập nhanh. Nàng bất đắc dĩ cười khổ một cái đi đến giá sách thứ hai tiền tiếp tục phân loại.

Chỉ chốc lát Ngũ công tử xuất hiện ở trong thư phòng. Hắn đưa mắt nhìn Tôn Nhạc rồi xoay người cầm lấy một cái thẻ tre không đi đến phía trước.

Tôn Nhạc vừa thấy hắn như vậy, biết hắn muốn viết chữ liền đi tới một bên mài mực.

Dây là lần đầu tiên nàng mài mực, bắt đầu điểm nhẹ hai cái, bất quá nàng rất nhanh liền tìm được phương pháp rồi, thuần thục đem nghiên mực đã mài đặt ở bên cạnh Ngũ công tử.

Ngũ công tử nhấc bút lông, để tay ở trên thẻ trúc. Vài lần muốn động bút lại chậm chạp không xuống tay. Chỉ chốc lát, hắn thở dài một tiếng, đem bút để ở một bên.

Lại qua một lát, Ngũ công tử một lần nữa nhấc bút lông, hắn suy nghĩ một chút ngòi bút dưới tay chạy như bay.

Tôn Nhạc vẫn lặng yên đứng ở góc phía sau hắn, cúi đầu không nói.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong thư phòng chỉ có tiếng ngòi bút di động “soạt soạt” thỉnh thoảng truyền đến.

Khoảng một khắc đồng hồ, Ngũ công tử để bút xuống, hắn đem tấm trúc cầm lên nhìn nhìn, cũng không quay đầu lại nói: “Buổi chiều ta có vài cái bằng hữu sau giờ ngọ sẽ đến đây, ngươi đến sớm một chút.”

Tôn Nhạc thấp giọng đáp: “Vâng.”

Ngũ công tử đem tấm trúc viết xong để vào trong lòng, xoay người liền chuẩn bị rời đi, vừa đi đến cửa cước bộ của hắn ngừng một chút, quát:“Bảo, đem mười lượng vàng ra cho Tôn Nhạc đi.”

Một cái thanh âm thiếu niên trong trẻo truyền đến, “Dạ”

Ngũ công tử lúc này mới đi ra.

Mười lượng?

Tôn Nhạc kích động không thôi nàng hưng phấn mà nhìn cửa, tâm tình kích động vô cùng. Nàng biết, ở thời đại này, trăm lượng có thể cho thích khách hạng nhất cắt lấy đầu của mình! Ngàn lượng là giao dịch giữa hai nước! Mười lượng này, nếu ở đời sau giá trị tuyệt đối không dưới trăm vạn!(myu: khoảng 3 tỷ vnd đó các tình iu ^^)

Nàng có mười lượng này, cho dù rời khỏi Cơ phủ cũng có thể trải qua cuộc sống tương đối khá.

Bất quá, hiện tại nàng căn bản cũng không có khả năng tự bảo vệ mình, cho dù có được mười lượng này, cũng tuyệt đối không thể rời đi Cơ phủ.

Ngay khi suy nghĩ luân chuyển trong đầu Tôn Nhạc thì một thiếu niên áo tang mười lăm mười sáu tuổi đi đến. Thiếu niên này một đầu tóc đen gắt gao buộc ở đỉnh đầu, lộ ra cái trán trơn bóng mà rộng lớn, hai mắt sáng ngời có thần, thoạt nhìn sáng chói, làm cho người ta vừa thấy liền sinh hảo cảm, đây chắc là Bảo.

Bảo đi đến trước mặt Tôn Nhạc, cầm gói đồ trong tay đưa cho nàng, nói:“Chỗ này là mười lượng, ngươi xem một chút đi.”

Tôn Nhạc vừa mở ra nhìn, lập tức bị kim quang vàng rực làm hoa mắt nàng đem gói đồ khép lại, khom người nói: “Đa tạ.”

Bảo gật gật đầu, cũng không nhiều lời liền rời đi.

Tôn Nhạc đem gói đồ kia để vào trong tay áo tang, nâng tay rời đi thư phòng hướng sân của mình trở về. Ngũ công tử bảo nàng buổi sáng chỉ cần một canh giờ, từ lúc Ngũ công tử rời đi thì đồng hồ cát kia chỉ đã đến giờ.

Trong lòng Tôn Nhạc có mười lượng vàng nặng trịch, cả người đi trên đường đều là ngẩng đầu ưỡn ngực, thần thái trên mặt phấn khởi.(Myu: Giống ta lúc mới nhận lương kaka)

Khi nàng trở lại Tây viện thì tiếng nói chuyện náo nhiệt ồn ào náo trong Tây viện đột nhiên bớt đi rất nhiều, nguyên nhân vì các nữ nhân đang vui vẻ nói chuyện với nhau vô tình hoặc cố ý nhìn về phía nàng. Nhìn đến thần thái phấn khởi của nàng thì những nữ nhân kia cực kỳ mất tinh thần .

Tôn Nhạc đi đến ngoài nhà gỗ Thất cơ thì Thất cơ đang đứng dưới tàng cây đa trong viện, nàng vừa thấy Tôn Nhạc, sắc mặt liền xanh lét, “Phi” một tiếng nặng nề mà nhổ một bãi đàm xuống đất!

Hơn nữa, hướng Thất cơ phun đàm đúng là hướng tới Tôn Nhạc!

Thất cơ vừa phun đàm, chúng nữ đều đồng loạt nhìn về phía bên này, biểu tình trên mặt là tự tiếu phi tiếu (cười mà không cười), một bộ dạng xem kịch vui. Thập Cửu cơ diễm lệ đứng ở cửa kia, lại hướng Thất cơ lộ ra một cái biểu tình xem thường.

Tất cả mọi người đang chờ phản ứng của Tôn Nhạc .

Tôn Nhạc cười nhẹ, giống như không có chuyện gì phát sinh, mặt không chút thay đổi đi thẳng về phía trước.

Trong sự thất vọng của chúng nữ, nàng đi tới trước nhà gỗ của mình.

Lúc này, Nhược nhi không đứng ở cửa nghênh đón nàng, Tôn Nhạc vội vàng đẩy cửa đi vào, tiến vào phòng, liền nhìn thấy nhược nhi dùng một cái que dài viết trên một mâm cát, ở trên cát luyện chữ.

Hắn cầm que như cầm bút lông, vẽ một đường đều thập phần chăm chú, môi mân thật chặt, hai mắt chớp cũng không chớp, không hề nhận thấy Tôn Nhạc đến.

Tôn Nhạc thấy Nhược nhi cư nhiên biết chịu khó rồi, không khỏi mím môi cười, trong lòng rất vui vẻ.

Nàng nhẹ bước chân, chậm rãi đi tới phía sau Nhược nhi, chuẩn bị đi vào phòng ngủ của mình.

Mới vừa đi tới bên cạnh Nhược nhi, Nhược nhi cũng không quay đầu lại đã mở miệng, “Đã quay về?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.