Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 56: Vào Triệu vương cung



Tôn Nhạc đi vào một hoa viên nhỏ, tìm một cây cây liễu lớn, dưới cây liễu này có một băng ghế đá cùng mấy tảng đá, Tôn Nhạc đem lá rụng và tro bụi trên mặt ghế đá phủi đi, ngồi lên trên.

Nàng lặng yên nhìn hồ nước lớn phía trước, lại nghĩ tới Nhược nhi, nàng lúc trước cũng không nghĩ một lần xuất môn lâu như vậy, cũng không biết sau khi mình đi rồi, Nhược nhi có chiếu cố bản thân hay không?

Nghĩ đến đây, Tôn Nhạc lắc lắc đầu, có điểm bật cười thầm nghĩ: ta sắp thành bà mẹ già rồi, ở chỗ này lo lắng! Nàng làm người của hai thế giới, đều không hề vướng bận, Nhược nhi là nàng duy nhất có thể nhớ đến, có khi Tôn Nhạc nghĩ, nếu như mình không thèm nhớ đến Nhược nhi, không lo lắng Nhược nhi nữa, mình chẳng phải sẽ càng tịch mịch?

Nàng ngồi ở trên ghế đá suy nghĩ lung tung một hồi, thấy sắc trời về chiều, liền chầm chậm xoay người đi về.

Khi nàng đi vào sân ngoài chỗ ở thì xa xa nhìn đến A Phúc ở trong sân đi tới đi lui, Tôn Nhạc kinh ngạc, không khỏi bước nhanh hơn.

A Phúc nghe được tiếng bước chân của nàng, vội vàng ngẩng đầu nhìn. Vừa thấy người tới đây là nàng, không khỏi cực kỳ oán giận, “Tôn Nhạc, ngươi vừa chạy đi đâu? Mau mau, đi tắm thay quần áo! Quần áo ta cho người ta đem tới trong phòng của ngươi rồi, ngươi có thể không mặc, ngươi, ngươi, lại đây, đi hầu hạ Tôn Nhạc.”

A Phúc kêu, đúng là nữ tử đoan chính cùng xấu nữ Thổ muội buổi chiều đã cười nhạo nàng kia, hai nàng đồng thời cúi người, đáp: “Dạ” Các nàng vừa đáp lời, vừa cẩn thận nhìn Tôn Nhạc, chầm chậm tới gần nàng.

Tôn Nhạc liếc các nàng một cái, biểu tình bình tĩnh, giống như cũng không có chuyện gì phát sinh qua. Biểu tình này của nàng, làm cho gánh nặng trong lòng hai nàng liền được giải khai, cước bộ cũng tăng nhanh vài phần.

A Phúc ra mệnh lệnh xong, thấy Tôn Nhạc còn không nhúc nhích, không khỏi vội la lên: “Ngươi còn sững sờ ở nơi này làm gì?”

Tôn Nhạc cười cười hỏi: “Phúc đại ca ta đây chuẩn bị thay quần áo đi gặp người nào vậy?”

A Phúc phất phất tay“Còn có thể là ai? Đương nhiên là Triệu vương hậu. Tối hôm qua Triệu vương hậu muốn gặp ngươi một lần nhưng chưa được. Hiện tại Ngũ công tử đã ở trong cung Triệu vương hắn bảo ta trở về mang ngươi vào.”

“Vâng.”

Khi Tôn Nhạc đi vào bên ngoài phòng gỗ thì hai thị tỳ đã giúp nàng múc nước giếng đổ trong thùng tắm đồng thời các nàng còn thả hoa, vươn tay thử thêm nước ấm.

Tôn Nhạc thấy vậy cười cười phất tay nói: “Không cần.”

Nàng đi đến bên cạnh đưa tay cầm lấy đặt la y đặt ở trên nhìn nhìn. La y này màu xanh, áo ngoài hai tầng, chất liệu dày mà thô ráp, xếp nó vào tơ lụa hẳn là hạng thấp nhất. Bên cạnh la y bày một đôi giày thêu.

Tôn Nhạc buông nó ra, quay đầu đối với hai nàng đứng trong phòng, không biết làm thế nào cho phải nói: “Đều đi ra ngoài đi, nếu cần ta tự nhiên sẽ gọi các ngươi.”

“Dạ.”

Hai nàng lên tiếng, đồng thời lui về đi ra ngoài.

Tôn Nhạc cởi bỏ áo tang, nhảy tới trong thùng tắm, vừa vào bồn tắm, nàng liền phát ra một tiếng rên rỉ thoải má! Tới thế giới này vài tháng rồi, đây là lần đầu tiên nàng tắm nước nóng, tuy rằng thời tiết bên ngoài cũng không lạnh, căn bản không dùng cũng được,nhưng khi nàng ngâm mình ở bên trong, thì có một loại cảm giác tốt đẹp như trở lại kiếp trước.

Nếu là trong cung ời, Tôn Nhạc liền rất cẩn thận gội đầu cùng thân thể thật sạch sẽ. Sau đó, nàng cầm lấy la y tinh tế quan sát một hồi. La y này dây buộc rất nhiều, hơn nữa vạt áo hơi dài nàng dùng một khắc đồng hồ mới chuẩn bị cho tốt. Lúc này, mấy sợi tóc vàng thưa thớt cũng đã gần khô.

Đợi nàng mặc quần áo cùng giày thêu tử tế thì Tôn Nhạc không khỏi có điểm cảm khái, y phục và giầy không biết là ai đưa tới, cư nhiên lớn nhỏ hoàn hảo.

Nàng không biết, người từ trong cung đã bồi dưỡng nhãn lực về phương diện này, dùng để hầu hạ khách nhân tôn quý, có vài thị tỳ chỉ liếc mắt nhìn người một cái, liền có thể biết hắn mặc quần áo thích hợp gì, lớn nhỏ bao nhiêu.

Mặc xong, Tôn Nhạc chi nha một tiếng đem cửa phòng mở ra.

Hai nàng đang đứng ở ngoài cửa, tụ cùng một chỗ thấp giọng nói gì đó, vừa nghe cửa phòng mở, vèo một tiếng đồng thời tách ra, khẩn trương nhìn Tôn Nhạc.

Tôn Nhạc liếc các nàng một cái, thản nhiên nói: “Đem đầu ta búi sơ lên đi, đơn giản chút.”

“Dạ.”

Hai nàng lên tiếng, đi tới phía sau nàng tỉ mỉ làm cho nàng một cái búi tóc. Tôn Nhạc soi gương đồng, tóc búi lên như vậy cư nhiên cũng không có vẻ ít, dù sao cũng giống nhân sĩ chuyên nghiệp.

A Phúc sớm đưa xe ngựa đến bên ngoài phòng gỗ của Ngũ công tử, Tôn Nhạc vừa đến, hắn liền vội đi lên, “Mau lên xe ngựa đi.”

Tôn Nhạc đáp lời, cùng A Phúc trước sau trèo lên trên xe ngựa.

Xe ngựa chi nha chi nha chạy về phía cổng vòm.

A Phúc ngồi xuống ổn định, liền nói với Tôn Nhạc: ” Sau khi Triệu vương hậu từ Ngũ công tử biết rằng ngươi nghĩ ra chủ ý, liền vẫn muốn gặp ngươi một lần. Vừa rồi khi ta cùng với Ngũ công tử ở trên đường liền bị nàng mời đến trong cung, tới bây giờ Ngũ công tử cùng Tam công tử còn bị lưu lại dự yến.”

Một hơi nói tới đây, A Phúc hiển nhiên cũng hiểu được mình có điểm gấp gáp, liền cười cười, nói chậm lại: “Ngươi là đứa nhỏ trầm ổn, ngươi nên biết, có đôi khi vinh quang cuẩ chủ tử so với chính mình xuất đầu quan trọng hơn. Cho nên nếu đám người Triệu vương hậu hỏi cái gì, ngươi nhất định phải đem công lao đẩy lên trên người Ngũ công tử. Tuy rằng Ngũ công tử chúng ta làm người khoan dung, đối với chuyện này không quá để ý, nhưng đây vẫn là bổn phận của người làm thị tỳ, biết không?”

Tôn Nhạc an tĩnh đáp: “Vâng.”

A Phúc gật gật đầu, “Ngươi đứa nhỏ này ta hiểu được, vẫn thực trầm ổn bất quá ngươi chưa từng gặp qua trường hợp gì lớn, lát nữa phải chú ý không được thất thố!”

“Vâng.”

” Trong cung Triệu vương cũng không thiếu sứ giả cùng khách quý, bọn họ có thể sẽ cười ngươi bộ dạng xấu, ngươi cũng không thể làm cho Ngũ công tử mất mặt, biết không?”

“Vâng.”

Bên trong A Phúc không ngừng dặn dò, xe ngựa lung la lung lay chạy nhanh đến ngã tư đường.

Bây giờ sắc trời bắt đầu tối, nhưng trong thành Hàm Đan vẫn là người đi đường nối liền không dứt. Trong cửa hàng lại sớm cắm đuốc lên, đông một cái tây một cái sáng lên, làm cho đô thị phồn hoa trong bóng đêm thêm một phần hương vị đặc biệt.

Ở ngã tư đường, thỉnh thoảng có thể nhìn đến kiếm khách áo tang đeo kiếm mà đi. Những kiếm khách này phần lớn là vẻ mặt cao ngạo, khi nhìn người mười phần tàn bạo.

A Phúc thấy nàng đánh giá những kiếm khách đó, không khỏi hạ thấp thanh âm, “Đừng nhìn, những người này chọc không được.”

“Vâng.” Tôn Nhạc lên tiếng trả lời thu hồi ánh mắt.

Thành Hàm Đan ở trung tâm ngã tư đường, đều là dùng đá tảng lót đường xe ngựa đi trên đó, bớt lay động rất nhiều.

Mà ở ngã tư đường như vậy, người đi đường đặc biệt nhiều, Tôn Nhạc nghiêng mắt nhìn, cư nhiên nhìn đến không ít cô gái mặc hoa phục ở trong đám người cười hì hì đùa giỡn. Nàng thoáng nhìn, thật đúng là nhìn đến vài cái cô gái bộ dạng xinh đẹp tuyệt trần.

Xe ngựa trong tiếng chi nha chi nha, chuyển qua ngã tư ba đường , sau khi chạy nửa canh giờ, dần dần đi vào một cái đại đạo thập phần rộng lớn và im lặng. Ở cuối đại đạo , một tòa kiến trúc tinh mỹ và to lớn cũng xuất hiện ở trước mắt nàng. Tôn Nhạc biết, đến Triệu vương cung rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.