Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 63: Mộc công đề nghị



Ngũ công tử, Tam công tử, Thập Cửu công tử, còn có hai vị thực khách ngồi xuống ghế.

A Phúc đi tới, đem cửa phòng và màn cửa sổ bằng lụa mỏng đóng lại. Tôn Nhạc thì im lặng đứng phía sau Ngũ công tử.

Sau khi một thị tỳ nâng cốc châm rượu, Ngũ công tử mở miệng, hắn đem ân oán đêm đó của mình cùng Đại vương tử nói một lần, đương nhiên, hắn bớt đi tình cảnh có liên quan đến Tôn Nhạc.

Sau khi nói sơ qua, hắn thở dài một hơi nói: ” Những mỹ nhân bên ngoài đó, cũng là Đại vương tử ban tặng, Mộc công, Lưu công, các ngươi cảm thấy Đại vương tử đây là cái dụng ý gì? Ta nên ứng đối như thế nào mới tốt?”

Mộc công hơi trầm ngâm, một lát sau vỗ về râu dài nói: “Ngũ công tử, Đại vương tử đây là không có hảo ý a!”

Ngũ công tử ngẩn ra, thân trên hơi nghiêng về phía trước, ” Xin Mộc công nói rõ hơn.”

Mộc công trầm giọng nói: “Đại vương tử đêm đó thái độ ác liệt như thế, làm sao có thể giải quyết được? Đây rõ ràng là lấy mỹ nhân mở đường, chỉ sợ phía sau hắn sẽ chơi đùa thêm một bước, phát triển thủ đoạn mới đến đây!”

Ngũ công tử nhíu mày, “Ta còn là không rõ ý Mộc công.”

Mộc công từ từ nói: “Những mỹ nhân đó, sợ là gian tế Đại vương tử phái tới bên Ngũ công tử, mỹ nhân bên gối là khó đề phòng nhất a!”

Tôn Nhạc nghe đến đó, hai mắt nhìn dưới mặt đất âm thầm buồn cười: lấy địa vị Ngũ công tử ngày hôm nay, làm sao có thể đáng cho Đại vương tử phái gian tế?

Ngũ công tử nghe vậy, không khỏi mím nhanh bạc môi, sau một lúc lâu thấp giọng nói: “Kính xin Mộc công chỉ bảo ta!”

Mộc công cười nói: “Việc này không khó những mỹ nhân đó nếu là không có ý tốt mà đến công tử không bằng ngày mai trả họ về là được!”

Ngũ công tử nghe vậy có điểm do dự. Lúc này Lưu công ở bên cạnh cũng nói: ” Lời ấy của Mộc công thực có đạo lý Ngũ công tử người sao không chấp nhận?”

Ngũ công tử gật gật đầu.

Tôn Nhạc đứng ở phía sau lẳng lặng nhìn một màn này. Nàng nhìn hướng Tam công tử cùng Thập Cửu công tử. Vẻ mặt Thập Cửu công tử là lãnh đạm thờ ơ ngón tay phải của hắn đang khẽ gõ trên mặt bàn vài lần. Mà Tam công tử lại là mang trên mặt nụ cười lười biếng từ biểu tình nhìn không thấu hắn đang nghĩ gì.

Ngũ công tử chắp tay hướng Mộc công nhiên tỏ ý nói : “Đa tạ Mộc công chỉ bảo.”

Nói tới đây hắn vừa cười nói: “Khó được Mộc công cùng Lưu công đến. Thời gian này ta ở trong sách học được luận hợp chất Ngũ Hành giản đơn biến thành hợp chất phức tạp. Có không ít nghi vấn: trên thẻ trúc nói xuân tính mộc, hạ tính hỏa, cuối hạ tính thổ, thu tính kim, đông tính thủy còn nói hạ đến cực âm sinh đông, đông đến cực dương sinh hạ. Vậy hạ vốn cực dương âm từ đâu đến? Đông vốn cực âm dương từ đâu đến? Hạ cùng cuối hạ vì sao trong ngũ hành lại phân thành hai hàng?”

Mộc công vỗ về chòm râu, nhíu mày trầm tư.

Sau một lúc lâu, Lưu công một bên chắp tay trước ngực nói: “Trời đất cùng vạn vật tương hỗ lẫn nhau! Ngũ Hành cũng thế! Ngũ Hành vốn như vậy, một năm cũng chỉ có bốn mùa, tự nhiên chọn ở giữa cuối hạ một phân thành hai, ứng với ý trời!”(myu: Cha này bí rùi mang ý trời ra nói :)))

Tôn Nhạc nghe đến đó, khóe miệng bĩu xuống dưới.

Tôn Nhạc bộ dạng phục tùng liễm mục, kế tiếp Ngũ công tử cùng mọi người thảo luận, đều là dọc theo đường đi nàng đọc trên thẻ trúc mối liên hệ giữa Âm Dương Ngũ Hành cùng trị quốc. Hơn nữa đạo lý bọn họ thảo luận có chút thật sự gượng ép khó có thể lọt tai, nàng nghe một hồi liền ngán ngẩm vô vị.

Trước mặt mọi người bàn tán nhưng chuyện viễn vông thì A Phúc kéo kéo tay Tôn Nhạc, ý bảo nàng đi theo mình ra ngoài.

Tôn Nhạc khẽ gật đầu, hai người lén lút lui ra.

Vừa ra phòng gỗ, A Phúc liền hướng Tôn Nhạc cười nói: “Ở trong phòng thật là không thú vị? Vẫn là đi ra thoải mái hơn hiện tại ta đi an bài nơi ăn chốn ở của những mỹ nhân này, Tôn Nhạc, ngươi trở về phòng trước đi.”

Tôn Nhạc ngẩn ra, nàng nghĩ mãi mà không rõ A Phúc gọi mình đi ra, chỉ là vì để ình trở về, không khỏi kinh ngạc nhìn hắn.

A Phúc chống lại ánh mắt của nàng, lập tức minh bạch ý tứ của nàng rồi. Hắn trầm tư một hồi, có chút ngượng ngùng thở dài: “Tôn Nhạc, ngươi đừng lấy làm phiền lòng. Ngươi đứng ở trong phòng, hai vị công tử cùng thực khách đều thường thường nhòm lên, sau khi liếc mắt một cái bọn họ liền nhíu mày một chút, xem ra ngươi có điểm vướng mắt bọn hắn a. Ngũ công tử đang cao hứng, ta không muốn làm cho bọn họ mất hứng thú!”

Tôn Nhạc thấp liễm mày, sau một lúc lâu mới lúng ta lúng túng nói:“Vâng.”

“Đi thôi!”

“Vâng!”

Tôn Nhạc quay đầu, chầm chậm đi về phía phòng gỗ của mình.

Nàng vừa rồi luôn luôn lắng nghe, thật đúng là không có chú ý tới sự tồn tại của mình chướng mắt những người này. Đôi môi của nàng gắt gao mân thành một đường, nhìn bóng mình thật dài, không khỏi thất thần.

Tôn Nhạc sau khi trở lại phòng mình, liền lại luyện tập Thái Cực quyền. Nàng luyện một lần lại một lần, luyện một hồi lâu, có khi nàng nhìn thấy chim bay, nhìn gió cuốn lá rụng, nhìn mây trôi, động tác trong lúc đó sẽ tự nhiên mà thêm một ít biến hóa, tuy rằng những biến hóa này cũng không thành thục, bất quá Tôn Nhạc luôn luyện hai mươi tư kiểu kia hết lần này đến lần khác, thật sự có điểm ngán, cũng vui vẻ thêm vào giác ngộ lung tung của mình. Dần dần, chiêu thức của nàng đã không chỉ là hai mươi tư thức, biến thành hai mươi sáu thức.

Tôn Nhạc vẫn luyện đến lúc xế chiều, mới tắm sạch một cái, đem quần áo đều tẩy sạch, sửa sang lại phòng, quay đầu hướng phòng Ngũ công tử đi đến.

Lần này đến ngoài cổng vòm thì sân Ngũ công tử một mảnh im ắng, xem ra những mỹ nhân này đã an trí nơi khác, chỉ còn chờ ngày mai trả về.

Tôn Nhạc đi đến bên ngoài thì cửa phòng mở ra. Tôn Nhạc chậm rãi bước vào.

Ngũ công tử tựa vào trên ghế, nghiêm túc liếc nhìn thẻ tre trong tay. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào trên mặt của hắn, trên người, trong phòng, có vẻ thập phần an nhàn.

Song Xu không ở đây, Tôn Nhạc tăng tiếng bước chân thêm một chút.

Ngũ công tử nghe được tiếng bước chân, đem thẻ tre thu lại, quay đầu nhìn.

Nhìn thấy là nàng, Ngũ công tử thu hồi ánh mắt, cầm lấy thẻ tre lại lật lên xem.

Tôn Nhạc đi đến bên cạnh hắn ngồi xổm trên xập, nàng lẳng lặng nhìn Ngũ công tử, nhẹ giọng nói : “Ngũ công tử, buổi sáng hôm nay lời Mộc công nói, tôi có cái nhìn khác.”

Ngũ công tử“Nha” một tiếng, hắn buông thẻ tre, quay đầu nhìn về phía nàng, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi không đồng ý cách nhìn của Mộc công?”

Tôn Nhạc gật đầu.

Ngũ công tử giương giương khóe miệng lên, hắn đem thẻ tre để trên sập, từ từ nói: “Tôn Nhạc, Mộc công chính là nhân vật nổi danh tại Tề quốc ta!”

Tôn Nhạc bộ dạng phục tùng liễm mục, bình tĩnh nói: “Tôi không biết công tử có cảm thấy không, Đại vương tử dựa vào cái gì muốn cài gian tế ở bên người công tử?”

Ngũ công tử ngẩn ra, hắn nhíu mày một lát, “Này Tôn Nhạc ngươi có điều không biết rồi! Đại vương tử muốn trở thành Triệu vương, mà bây giờ nhi tử của Triệu vương hậu Thập Bát vương tử cũng muốn trở thành Triệu vương. Cuộc tranh giành vương vị này cực kỳ tàn khốc, hắn tự nhiên muốn từ trên người ta xuống tay!”

Hắn nói tới đây, hướng Tôn Nhạc ôn hòa nhìn, “Tôn Nhạc, ngươi tuổi còn nhỏ quá, có thật nhiều việc vẫn không rõ, sau này nên tận tâm hướng Mộc công học tập mới tốt.”

Tôn Nhạc cúi đầu đáp: “Ngũ công tử, nhưng Tôn Nhạc vẫn kiên trì cách nhìn của mình như trước, cảm thấy hành động lần này của Đại vương tử là muốn lung lạc Ngũ công tử mà không có toan tính khác!”

Ngũ công tử nghe vậy lắc lắc đầu, hắn phất tay nói: “Tốt lắm, ta đã biết.”

“Vâng”

Trong một trận trầm mặc, Ngũ công tử bỗng nhiên nói: “Tôn Nhạc, trong phủ gởi thư, nói là nam hài trong phòng ngươi kia đã đi rồi!”

Nhược nhi đi rồi?

Tôn Nhạc cả kinh! Nàng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn hướng Ngũ công tử.

Ngũ công tử ôn hòa nhìn nàng, nói: “Đứa bé kia đã đi mấy tháng rồi, tính ngày, là lúc chúng ta xuất phát đồng thời hắn cũng ly khai. Hắn trước khi đi nhắn lại nói, hắn đã về nhà, bảo ngươi không cần lo lắng, hắn còn nói, chờ thời cơ đến hắn sẽ đến tìm ngươi!”

Tôn Nhạc kinh ngạc nghe, trong đầu còn có chút không kịp phản ứng: Nhược nhi đi rồi? Hắn cứ như vậy về nhà? Nhà của hắn ở đâu? Nàng lúc này mới nhớ tới, mình cùng hắn ở chung lâu như vậy, cư nhiên không biết nhà hắn rốt cuộc ở nơi nào, trong nhà còn có người nào!

Trong phòng an tĩnh lại, Tôn Nhạc sau khi định thần lại, ngẩng đầu thấy Ngũ công tử biểu tình kiên quyết, biết ý hắn đã định, liền hướng hắn cáo lui rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.