Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 75: Mỹ nam như rượu ngon



Lúc này, Tả Xu đã nhận ra Tôn Nhạc do dự, nàng bỗng nhiên cất cao giọng, thanh thanh kêu lên: “Tôn Nhạc, ngươi đã đến rồi nha?” Tiếng kêu này của nàng thập phần vang dội đột nhiên, vang lên bên tai Tôn Nhạc, dọa nàng nhảy dựng.

Tôn Nhạc vội vàng quay đầu nhìn về phía Tả Xu, đã thấy trên gương mặt xinh xắn của Tả Xu hiện lên thần sắc ngưng trọng. Thấy biểu tình của nàng, Tôn Nhạc lập tức rõ ràng rồi, nàng đây là nói cho Ngũ công tử trong nhà, mình đã đến.

Quả nhiên, thanh âm của Tả Xu rơi xuống, trong phòng liền truyền đến tiếng quát trong sáng dễ nghe của Ngũ công tử, “Tôn Nhạc, tại sao không vào?”

Tôn Nhạc cười khổ một cái, nàng đưa mắt nhìn về phía Tả Xu đang làm mặt quỷ, lắc lắc đầu, chậm rãi bước thẳng về phía trước.

Ngũ công tử vừa nói xong, đó là tiếng cửa phòng mở ra ‘ chi nha ’ , Tôn Nhạc vừa ngẩng đầu, liền nhìn đến Ngũ công tử có điểm chật vật đứng ở cửa.

Gương mặt tuấn mỹ của hắn ngượng đến hồng hồng, tóc có điểm loạn, áo bào cũng có chút lôi thôi, nhìn kỹ, bên tai tựa hồ còn có một dấu môi đỏ mọng.

Hai mắt Tôn Nhạc yên lặng nhìn cái dấu môi đỏ mọng kia, một lát sau nàng cúi đầu, đem trái tim nhảy loạn mạnh mẽ đè xuống!

Ngũ công tử nhìn đến Tôn Nhạc, giống như thở ra một hơi.

Cước bộ Tôn Nhạc nhanh hơn, nàng cúi đầu bước nhẹ đến trước người Ngũ công tử, hơi thi lễ nhẹ giọng kêu lên: “Ngũ công tử an.”

Thanh âm nàng vừa rơi xuống, tiếng kêu sợ hãi của Thập Bát công chúa liền từ trong phòng truyền ra“Cơ Ngũ nàng đó là cái bé gái đáng ghê tởm ngươi mang theo bên người sao? Nghe nói Thập Cửu đệ còn từng bị nàng dọa sợ đây.”

Thập Bát công chúa nhô đầu ra tinh tế nhìn Tôn Nhạc. Hai mắt sau khi xem xét nàng miệng bĩu ra ngẩng đầu nhìn hướng Ngũ công tử cười nói:“Cơ Ngũ cũng chỉ có nam tử kỳ lạ như ngươi mới không để ý bên người có tỳ nữ xấu như vậy.”

Khi Thập bát công chúa những nói lời này thì thanh âm mềm nhũn nhìn về phía Ngũ công tử. Trong sóng mắt nhộn nhạo như mặt nước mang theo một cỗ vui mừng từ sâu trong nội tâm lộ ra.

Ngũ công tử nghe vậy thản nhiên nói: “Tôn Nhạc mặc dù xấu cũng là người có thể tín nhiệm được.”

Thập bát công chúa nào có tâm tư cùng hắn thảo luận về Tôn Nhạc bé gái xấu xí thấp hèn này? Nghe vậy tay nhỏ bé quơ quơ không chút để ý nói:“Vậy sao? Cơ Ngũ ngươi còn đứng ở bên ngoài làm gì? Tiến vào nha.”Âm cuối những lời này của nàng kéo dài mềm nhũn như nỉ non làm cho người ta vừa nghe liền mặt đỏ tim đập.

Ngũ công tử nghe vậy khuôn mặt tuấn tú xoát một chút lại đỏ lên. Tuy hắn đỏ mặt nhưng trong sóng mắt thanh tịnh như nước ẩn mang theo một chút sốt ruột không được tự nhiên. Khi ánh mắt kia nhìn Tôn Nhạc trong ánh mắt toát ra một cỗ xin giúp đỡ.

Thập Bát công chúa cười khanh khách nhìn khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng của Ngũ công tử, trong đôi mắt đẹp quang mang chớp động, hiện ra một vẻ mặt chơi thật vui.

Tôn Nhạc thấy thế, âm thầm hít một hơi, nàng bước nhẹ đi đến bên cạnh người Ngũ công tử. Đúng lúc này, Thập bát công chúa kéo cánh tay Ngũ công tử, kéo đến trong phòng, một cô gái mặt tròn đầy đặn ngồi ở trên sập, vẻ mặt tao nhã mỉm cười nhìn bọn họ.

Khi Thập bát công chúa bịch một tiếng đem cửa đóng lại thì mới phát hiện Tôn Nhạc cư nhiên cũng vào được, còn đứng ở phía sau Ngũ công tử.

Lông mày Thập Bát công chúa lập tức dựng lên, cực kỳ không vui quát Tôn Nhạc: “Ngươi tiến vào làm gì?”

Tôn Nhạc mỉm cười vái chào, cúi đầu trả lời: “Bẩm Thập Bát công chúa, ta là thị tỳ của Ngũ công tử, ở bên người phụng dưỡng mới đúng phận sự.” Nói tới đây, nàng xoay người liền hướng quầy đặt rượu.

Thập bát công chúa bình tĩnh cười, nén giận nhìn nàng chằm chằm, thấp giọng quát: “Nơi này không cần cái gì thị tỳ! Cút ngay đi cho bản công chúa!”

Lúc nàng quát khẽ, Tôn Nhạc đã từ trên quầy lấy ra một cái vò rượu. Nàng bộ dạng phục tùng liễm mục, tựa hồ không có nhận thấy được phẫn nộ của Thập bát công chúa.

Tôn Nhạc đi đến phía trước, nhắc vò rượu rót vào mấy cái chén không. Thập bát công chúa đứng ở bên cạnh, thấy nàng không thèm quan tâm đến mình, quả nhiên là to gan lớn mật! Không khỏi mặt tức giận đến đỏ bừng, cất bước liền hầm hầm đi tới hướng nàng.

Thập Bát công chúa vừa cất bước, Tôn Nhạc nâng bình rót rượu ồ ồ vào chén liền thanh thanh mở miệng, “Tôi rót là danh rượu Tề quốc Tề Dương xuân. Rượu này tính ôn, nhạt mà tinh khiết, khi ngã vào trong chén ánh ra thanh quang thản nhiên, trong suốt mà tao nhã, như thượng đẳng mỹ nhân.”

Tôn Nhạc nói tới đây thì Thập Bát công chúa đã vù vù vọt tới phía sau nàng, nàng nghe được Tôn Nhạc êm tai mà nói, cước bộ không khỏi ngừng một chút, nghiêm mặt nghiêng mắt nhìn chằm chằm Tôn Nhạc.

Ánh mắt Tôn Nhạc vi liễm như trước, lẳng lặng chạy đến dòng rượu, dòng rượu như một sợi tơ từ trong bầu chảy vào chén, dưới ánh mặt trời xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu rọi, thanh quang trên dòng rượu cư nhiên lóe ra quang mang bảy màu.

Khóe miệng Tôn Nhạc mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục nói: “Thưởng thức Tề Dương xuân thì không thể quá mức gấp gáp. Gấp thì không thể cảm nhận được sự thuần hậu của nó, càng không cách nào cảm nhận hương vị còn lưu lại sau khi nhấm nháp.”

Tôn Nhạc nói tới đây, buông vò rượu xuống, hai tay nâng cốc rượu lên, bộ dạng phục tùng liễm mục đưa đến trước mặt Thập bát công chúa, nhẹ giọng nói : “Công chúa điện hạ là người tôn quý, sợ là không có nhấm nháp qua loại Tề Dương xuân nhạt mà tinh khiết này? Rượu này tính yên, thuần hậu lâu dài, có phong cách khác, như gió nhẹ thổi qua, lướt qua mặt thuyền, non xanh nước biếc nghênh tiếp! Đáng tiếc nơi đây quê mùa, sợ là không cách nào làm cho công chúa tận hứng.”

Thập bát công chúa kinh ngạc nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, nàng cũng không phải kẻ ngu dốt, trên thực tế, nơi này không ai là kẻ ngu dốt tự nhiên nghe rõ ý trong lời nói Tôn Nhạc.

Không chỉ là Thập bát công chúa, Tô Tú một bên cùng Ngũ công tử đều nhìn về Tôn Nhạc. Ngũ công tử có chút buồn bực trừng mắt Tôn Nhạc, có vẻ không vui.

Thập bát công chúa chậm rãi vươn tay tiếp nhận chén rượu trong tay Tôn Nhạc, nàng xem xem rượu trong tay, lại nhìn Ngũ công tử vẻ mặt bất khoái một chút, lại nhìn hướng Tô Tú.

Tô Tú nhẹ nhàng đứng lên, nàng cười nói tự nhiên nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, nhẹ giọng nói : “Nghe nói bé gái xấu xí bên người Ngũ công tử rất có tài, hôm nay vừa thấy, quả nhiên bất phàm!”

Sau khi nàng cười khanh khách nói xong lời này, chuyển hướng Thập Bát công chúa hé miệng cười nói: ” Xấu nữ này nói không sai, Công Chúa Điện Hạ, có một số việc nóng nảy cũng không thành, sao chúng ta không đi về trước?”

Thập bát công chúa vốn đã bị Tôn Nhạc nói đến ngẩn ra, một đôi mắt đẹp thỉnh thoảng lại liếc về phía Ngũ công tử, vẻ mặt trầm tư. Bây giờ nghe đến Tô Tú vừa nói như thế, miệng bĩu ra hừ nói: “Đi thì đi!”

Dứt lời, nàng xoay người liền hướng cửa phóng đi, cửa vừa mở ra, Thập bát công chúa quay đầu lại, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng nhìn về phía Ngũ công tử.

Nàng dừng ở Ngũ công tử, trong đôi mắt đẹp ba quang lan tỏa, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng ngậm lại mở, mở lại mím, nhiều lần mới thấp giọng nói: “Cơ Ngũ, ta không phải cố ý, ta, ta thực thích mới chọc ngươi, ngươi, ngươi đừng không vui.” Nàng nói tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn xoát đỏ bừng một mảnh, sau khi lại hướng Ngũ công tử liếc mắt đưa tình một cái, mới quay đầu nhanh chóng rời đi.

Tô Tú đi ở phía sau, nàng hướng Ngũ công tử mỉm cười vái chào, sau khi liếc mắt cao thấp đánh giá Tôn Nhạc một cái, hướng nàng gật đầu cười cười, mới đi nhanh vài bước đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.