Trong căn phòng tối đen, một dòng máu đỏ thẫm lặng lẽ tuôn trào ra từ cơ thể của một người đàn ông đang cứng đờ đằng kia. Người con gái đứng lặng thinh, đôi mắt hoảng loạn in rõ trên từng mạch máu. Dòng máu đỏ đen cứ thế tuôn không ngừng, nhuộm đỏ cả căn phòng. Đến khi dưới chân cảm giác ươn ướt, cô gái mới nhận ra rằng, máu chảy đến chân cô mất rồi. Khuôn mặt bây giờ không còn sự sợ hãi nữa, chỉ có sự đau đớn giằng xé con tim cô. Bước chân cô gái lùi dần về phía sau, bàn chân dính máu in lên sàn nhà trắng, từng bước chân như muôn nuốt trọn cô gái. Vẻ tang thương lộ rõ trên người nằm đằng kia. Cô gái chỉ kịp quay người đi, có tiếng vang lên the thé:
- Bình Nhi…
Cô quay người lại, là người đàn ông đó. Người đang nằm trên sàn nhà đang đứng trước mặt cô. Khuôn mặt trắng bệt, khóe miệng một dòng máu tươi đang trào ra, tay đưa lên không trung sờ vào mặt cô gái. Miệng lẩm bẩm câu nói không nên lời, giọng nói vang lên một cách rùng rợn như một cơn gió độc đang ùa vào.
- Đừng bỏ anh, hãy đi cùng anh đi. Bình Nhi à.
Rồi người đó liền ôm lấy cô gái, con dao đang nằm trong tay đâm thẳng vào vùng bụng cô. Lại một dòng máu khác từ miệng cô gái tuôn ra. Máu loang trên sàn nhà, cô nhìn xuống, bụng đã bị rách thành một đường sâu hoắm, dòng máu đỏ tươi cứ thể chảy dần xuống chân. Cô gục ngã xuống sàn. Người đàn ông cất tiếng cười ghê rợn. Vẻ mặt của một thần chết hiện rõ trên khuôn mặt trắng bệch đó.
- HAHAHAHAHA.
Cô bé nhỏ chợt bừng tỉnh. Mồ hôi trên trán túa ra như mưa. Lại là giấc mơ đó. Cô bé nhỏ đưa tay sờ vào vùng bụng. Cảm thấy sự ấm nóng từ cơ thể, cô mới an tâm thở nhẹ một cái.
Bình Nhi luôn sống trong sợ hãi. Cô sợ phải trở lại ngày đó, sợ phải gặp người đàn ông đó. Cô bé nhỏ chợt cất tiếng khóc. Từng tiếng nấc không thành lời vang lên, hai dòng nước mắt từ tuyến lệ chảy ra âm ỉ. Cô sợ, cô bé nhỏ ấy sợ phải đối diện với điều đó. Cô bé nhỏ cứ ngồi trên sô pha mà khóc nức nở, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, bao trọn lấy cơ thể yếu ớt kia.
Khải Hoàng đang ở trên phòng, nghe thấy tiếng nức nở vang lên, anh liền rời mắt khỏi chiếc máy tính bảng, len theo tiếng khóc đó mà xuống gần sô pha. Anh nhìn cô gái đang cuộn mình trong tiếng nấc nghẹn, trông cô thật đau khổ.
Nhưng anh không để ý, bước chân nhấc lên khẽ rời đi thì bất chợt, cô bé nhỏ đứng dậy sà vào người anh. Hai tay ôm cứng như thể sẽ sợ anh bỏ đi. Nước mắt nước mũi lem vào hết một mảng áo dưới ngực. Cô bé nhỏ vẫn ôm trọn lấy người trước mặt mà khóc thút thít, mặc cho người ấy là ai. Anh chợt ngây người, ánh mắt thoáng đờ đẫn, nhưng nhanh chóng, Khải Hoàng hất mạnh cô gái đang ôm mình, mặt lộ vẻ khó chịu.
Bình Nhi vốn yếu ớt, nay bị lực mạnh tác động vào, cô bé nhỏ ngã nhào xuống đất. Đôi mắt đẫm lệ nhìn lên kẻ đã đẩy mình, dòng lệ lại tiếp tục tuôn ra, đôi mắt lộ vẻ sợ hãi. Nhìn chú mèo con đang co ro dưới đất vì cú đẩy của mình, Khải Hoàng thoáng thấy có lỗi, nhưng rồi anh quay lưng bỏ đi. Để lại cô bé nhỏ đang nức nở liên hồi.
***
Những tia nắng ban mai chiếu sáng cả vườn cây xanh um ngoài vườn. Từng hột sáng lọt qua tấm rèm xanh đang đung đưa khe khẽ. Ánh sáng len lỏi qua tấm thảm trên nền nhà, len lỏi qua một khuôn mặt đang ngủ ngon lành của ai đó.
Là quản gia. Quản gia Liên tiến lại gần cô bé nhỏ đang rụt rè, nấc từng tiếng khóc ở đằng kia. Quản gia Liên cúi xuống, ngồi cạnh cô bé nhỏ co ro dưới sàn nhà lạnh ngắt.
- Sẽ không có gì hết tiểu thư bé bỏng à. Cô gái đó sẽ phục vụ điểm tâm cho tiểu thư. Tiểu thư không phải sợ. Cô gái đó cũng giống như tiểu thư thôi, có gì mà phải sợ chứ? Phải không nào?
Quản gia liên vỗ về an ủi Bình Nhi. Cô bé nhỏ ngưng thút thít, sự sợ hãi biến đâu mất rồi. Khuôn mặt trở nên tươi tắn hơn. Cô bé nhỏ khẽ gật đầu, tay quệt lên má lau nước mắt.
Quản gia liên cười hiền hậu, dìu dắt cô tiểu thư bé bỏng vào phòng bếp dùng điểm tâm.
Bình Nhi nhẹ nhàng theo sau cô quản gia, ngoan ngoãn như chú mèo con. Đôi mắt vẫn đảo xung quanh dò xét. Đến ngưỡng cửa bếp, cô bé nhỏ thoáng bất ngờ. Bàn ăn sang trọng đã chuẩn bị sẵn cho cô. Cô bé nhỏ nhìn lại quản gia Liên đằng sau. Quản gia liên ngúc đầu vẻ kêu cô đến bàn, tất cả đều dành cho cô. Bình Nhi bước nhẹ đến trước bàn, một cô hầu gái khẽ kéo chiếc ghế cao, cô bé nhỏ ngồi xuống, đôi mắt vẫn ngạc nhiên không ngừng.
Từ đằng xa, một bắt súp nóng hổi, bốc khói nghi ngút trên không trung đặt trên khay đựng đang được bưng đến bởi một cô hầu gái khác. Bát súp được đặt ngay ngắn trước mặt cô bé nhỏ, bên cạnh là ly sữa tươi vẫn nóng âm ẩm. Bình Nhi thoáng bối rối, cô bé nhỏ không biết tại sao mình lại được phục vụ tận tình như vây. Tất cả người hầu, kể cả quản gia Liên đều lui ra phía góc bếp, chờ đợi cô bé nhỏ dùng điểm tâm.
Bình Nhi không để ý nữa, bây giờ đầu óc của cô đã đi đâu mất rồi. Cô lại bị căn bệnh dày vò. Vầng trán khẽ nhấc nhối, cô bé nhỏ chỉ đưa tay lên gõ nhẹ vào trán. Khuôn mặt nhắn nhúm trông vẻ đau đớn.
- Đó không phải là chuyện của bà, quản gia Liên ạ.
***
Bình Nhi lang thang quanh khu vườn rộng. Bước chân cô bé cứ đi mãi, đi mãi. Khi đã trốn được khỏi hai hầu gái đang bám theo sau lưng, cô bé nhỏ mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dò xét mọi thứ xung quanh. Cô bé nhỏ ngồi trên bậc thềm, hai chân co lại tựa cằm trên gối. Đôi mắt cô ánh lên sự nhớ mong da diết. Bình Nhi nhớ mẹ, nhớ giàn hoa giấy trước sân nhà. Cô bé nhỏ khẽ rơi nước mắt. Mũi thút thít, hai má đỏ ửng lên. Trông cô bé nhỏ thật tội nghiệp.
Tiếng khóc bị cắt đứt. Đắng xa, một con mèo đen với đôi mắt như hai hòn bi ve. Nhưng con mèo đó lại nhìn Bình Nhi với ánh mắt trợn tròng, vẻ hung dữ muốn cào xé cô bé nhỏ. Bình Nhi khẽ co người, cơ thể lùi dần về phía sau. Con mèo đen với ánh mắt hung dữ vẫn ngoan cố vờn cô bé nhỏ tội nghiệp, phát ra tiếng “meo” đáng sợ.
Bình Nhi đang vô cùng sợ hãi, tay hua hua trong không trung đuổi con mèo đen đi. Cô bé nhỏ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hun hút ấy. cứ hua hua vào không trung, miệng lẩm bẩm vài từ nói không nên lời.
- Đi… đi…mèo con…đi…đi.
Con mèo đen thấy “con mồi” có vẻ sợ mình, liền lấn tới. Đuôi quơ qua quơ lại, nhe răng hù dọa cô bé nhỏ tội nghiệp.
Bình Nhi sợ sệt đến nỗi khuôn mặt trở nên tím hẳn, hai mắt cụp xuống dè chừng con mèo đen điên dại.
“MEO”. Con mèo đen kêu lên một tiếng rồi lao mình vào người cô bé nhỏ đang co ro dưới đất. Bình Nhi đưa tay lên để đỡ, cơ thể run theo từng tiếng nấc.
“BỐP”. Con mèo ngã xuống đất. Một ai đó đã cứu cô bé nhỏ. Chiế giày thể thao màu đen đang nằm chỏng gọng trước mặt cô bé nhỏ. Con mèo đen kêu lên một tiếng ai oán rồi quay người bỏ đi. Bình Nhi khẽ ngạc nhiên, cô bé nhỏ ngước đôi mắt đẫm lệ về phía chủ nhân của chiếc giày đen kia.
Cô bé nhỏ bước đi trong rụt rè, như sợ anh sẽ ăn thịt cô mất. Cô bé nhỏ bước đôi chân trần dẫm lên đám cỏ vàng dưới đất, vang lên tiếng dòn dã phá tan sự sợ hãi trong cơ thể. Từng thớ thịt như giãn ra, Bình Nhi khẽ đưa tay lên má vuốt giọt lệ còn vương.
Khi đã đến gần Khải Hoàng đang nhìn cô với ánh mắt không cảm xúc, cô bé khẽ đứng ngây người một lát. Tại sao khi gặp anh, cô lại không sợ sệt, không một giọt nước mắt nào mảy may rơi? Cô bé nhỏ vốn sẽ khóc thút thít nếu ai đó không phải là mẹ tiếp xúc. Anh cũng là người lạ mà, tại sao lại như vậy? Cô bé nhỏ vẫn không hiểu chính mình đang nghĩ gì nữa.
Bình Nhi thôi không nhìn anh nữa, chỉ khẽ đặt chiếc giày đen xuống đám cỏ dưới đất, đặt gần chân anh để anh có thể dễ mang vào. Rồi cô bé nhỏ quay lưng bỏ đi, không có lời cảm ơn nào thốt ra. Cô bé nhỏ vẫn chưa biết, anh là người mà cô đã ôm khóc thút thít vào cái ngày đầu tiên cô đến tòa nhà này. Cô bé nhỏ vẫn chưa biết, hôm cô đến, anh đã chạy đi tìm cô khi thấy một người con gái đang khóc đứng trước cổng nhà. Cô vẫn chưa biết, cô đã vào nhầm khu nhà anh. Cô vẫn chưa biết, anh chính là chồng sắp cưới của cô.
Nếu buổi sáng hôm ấy, Khải Hoàng không chỉ nhìn từ sau phía bóng dáng nhỏ bé kia lầm lũi bỏ đi, anh sẽ thấy một nụ cười khẽ thoáng trên khuôn mặt vô hồn của Bình Nhi.