- Cô ấy có chút vấn đề về thần kinh ạ. Quản gia Liên có vẻ rất khó khăn trong việc nói cho cậu chủ hiểu.
Anh thoáng đờ đẫn, sự bất ngờ bao trọn đôi mắt đen hun hút.
- Điên sao?
Khải Hoàng hỏi lại, để chắc chắn anh không hiểu nhầm ý của quản gia. Anh đang mất bình tĩnh, anh ước gì câu hỏi của anh là nhầm lẫn. Anh ghét những người điên.
Nhưng trớ trêu thay, quản gia Liên chầm chậm gật đầu, đôi mắt cụp xuống chẳng dám nhìn lên ánh mắt như đang đâm thủng của Khải Hoàng. Anh lặng người, tay hua vào không trung ý quản gia hãy rời khỏi. Quản gia Liên nhanh chóng cúi người rồi rời khỏi phòng nhanh nhất có thể. Bà sợ, anh sẽ giết bà mất.
Khải Hoàng bây giờ chẳng còn suy nghĩ được gì nữa. Đôi mắt anh ánh lên sự thất vọng tràn trề. Bây giờ thì anh đã biết tại sao con mèo nhỏ ấy luôn khóc mỗi khi anh bắt gặp. Anh đã biết, tại sao anh lại thích con mèo nhỏ ấy.
Bình Nhi ngồi thẫn thờ nhìn chiếc váy trắng với nhiều tầng lớp phủ dài cả mặt đất đang treo trên tủ. Cô bé nhỏ vốn rất thích váy trắng, nhưng khi thấy chiếc váy tuyệt đẹp này, cô chẳng mảy may muốn chạm đến. Cô bé nhỏ đang buồn, cô buồn vì chú mèo đen nào đó đã hất hủi cô. Bình Nhi khẽ thở dài, cô chẳng muốn vận chiếc váy cưới ấy chút nào.
Một cô hầu gái khẽ bước vào, cất tiếng chào cô bé nhỏ rồi nhanh chóng trang điểm lên khuôn mặt nhỏ xinh ấy.
Bình Nhi nhăn mặt khi phấn cứ phả vào khuôn mặt của mình. Cô hầu gái vẫn tiếp tục trang điểm mặc cho tiểu thư cứ quay đầu nguầy nguậy.
- Yên nào, tiểu thư.
Cô hầu gái khẽ nhắc, mặt có phần khó chịu vì cô tiểu thư bướng bỉnh này.
- Không, không muốn.
Bình Nhi hét toáng lên khi lớp son môi đỏ được bôi lên đôi môi nhỏ kia. Khuôn mặt cô bé nhỏ vì lắc quá mạnh khiến thỏi son trên tay cô hầu gái quẹt một đường dài qua má phải. Cô hầu gái bực mình, gắt gỏng rồi bỏ đi ra ngoài. Để lại cô bé nhỏ với vết son môi đỏ đậm quanh khuôn mặt bí xị .
Những cánh hồng được các hầu gái rải xung quanh nơi bàn đặt bánh kem. Từng cánh hồng đỏ thẫm rơi nhẹ trên thảm đỏ, một cơn gió thoáng qua khiến các cánh hoa khẽ lay động. Các gia nhân nam cũng tất bật không kém, người khiêng bàn, khiêng ghế, gắn những chữ cái làm bằng bạc bóng loáng tạo thành dòng chữ “Lễ đính hôn”.
Bây giờ, dàn kèn trống đã đến đầy đủ. Khách khứa đúng như ý bà Linh ăn vận sang trọng ngồi vào vị trí định sẵn. Ai nấy đều hớn hở chờ đợi con dâu của gia đình có tiếng này. Họ muốn xem cô gái ấy như thế nào, để mà khen, mà chê.
***
Khải Hoàng điều khiển chiếc môtô lao vút qua con đường rộng. Anh đang chạy trốn, chạy trốn ánh mắt như muốn xuyên thủng của mèo nhỏ. Anh hận, hận vì anh đã lỡ rung động trước một người điên. Anh hận vì anh đã quên mất người mà anh đang chờ. Anh hận chính anh, hận con tim không chủ động được mà tiến đến khung cửa sổ của con mèo nhỏ nào đó. Để rồi anh bắt gặp mèo nhỏ đang ngồi thẫn thờ. Nhìn thấy anh, mèo nhỏ liền chạy đến bên cửa sổ, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng. Nhưng rồi anh lại buông ra một câu nói khiến mèo nhỏ ấy tổn thương. Rồi anh bỏ đi, để lại mèo nhỏ với mớ hỗn độn phức tạp, mèo nhỏ lại khóc nữa rồi.
Đã đến giờ cử hành lễ đính hôn nhưng vẫn chưa thấy hai nhân vật chính xuất hiện. Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, những lời rì rầm thế chỗ cho những tiếng hót líu lo trên cành. Mọi người nhốn nhào hết cả lên, bà Linh hốt hoảng kêu gọi mọi hầu gái đi tìm Bình Nhi. Ánh mắt bà lộ vẻ lo lắng, bà đã trông ngày này lâu lắm rồi.