Đình Hưng nói rồi quay mặt lên màn hình. Tôi nhìn anh cười rồi tiếp tục công việc nghiền ngẫm khóc lóc của mình.
Bộ phim
kết thúc trong nước mắt, vẫn cứ như bao lần, anh đều lấy khăn
giấy đã mua sẵn cho tôi, anh biết cho dù tôi có xem bao lần thì
nước mắt vẫn cứ rơi như vỡ tuyến lệ.
Tôi thút thít nhìn anh.
- Anh không khóc sao?
- Đương nhiên là không rồi, anh xem đến thuộc lòng – Anh nhún vai.
Nhìn thấy anh tôi thật ngưỡng mộ. Đúng là tôi qúa mít ướt, không
hiểu sao lần nào xem xong vẫn chẳng thể kìm nén. Nếu nhìn
thấy Đình Hưng cũng giống như nam chính trong phim, cũng rời xa
tôi như vậy thì có lẽ tôi chết mất. Tôi nắm tay anh.
- Đình Hưng à, anh sẽ không rời xa em, có phải không?
Tôi hỏi, ánh mắt có chút buồn nhìn anh.
- Không bao giờ – Anh cười, nói như khẳng định điều đó là sự thật.
Tôi gật đầu vui mừng. Đúng rồi nhỉ, anh sẽ không bao giờ rời xa tôi.
Vài ba bà hàng xóm nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ, thậm chí bọn
họ còn chỉ trỏ vào người tôi. Tôi bực dọc dậm chân liếc xéo
mấy bả rồi vào nhà đóng cửa. Đúng là nhiều chuyện mà, tôi
chửi rủa trong thầm lặng. Nhưng khi vừa bước vào ngưỡng của,
cảm thấy chân ươn ướt. Tôi hoang mang nhìn xuống chân, một vũng
máu lan rộng căn nhà nhỏ. Bước chân tôi thụt lùi dần về phía
sai, tay bắt đầu run lên. Cảm tưởng như tim đập nhanh, nhanh đến
nỗi nó có thể bay ra ngoài với lực mạnh. Tôi đảo mắt nhìn
theo dòng máu chảy, một cơ thể bê bết nằm dưới sàn nhà.
Tôi giật mình hoảng sợ. Khi nhận ra bóng dáng và chiếc áo quá
quen thuộc. Tôi ngã ngục xuống sàn nhà. Là Đình… Đình Hưng. Tại sao anh lại nằm ở đây chứ? Vũng máu kia là sao chứ? Tôi hoảng
sợ lùi về phía sau, khi đầu óc tưởng chừng như nổ tung, dây
thần kinh như bấu víu vào nhau khiến đầu óc trở nên mụ mị. Tôi hét toáng lên, cổ họng cố gào thét trong đau đớn.
- Đình Hưng… chết rồi. Hahahaha, anh chết mất rồi…
Tôi như kẻ điên gào giữa đêm lạnh. Vài ba người hàng xóm bâu lại
xem cảnh tượng nơi đây. Tôi thật sự rất ghét, ghét cái cảm
giác tồi tệ lúc này. Tôi quay cuồng trong đau đớn, cơ thể chà
mạnh xuống mặt đường như ai dày vò, tôi nhớ rồi, nhớ rồi. Đau
quá, trái tim như bị cào đến rách toạc, tôi quằn quại trong
tuyệt vọng. Chính tôi… đã giết Đình Hưng.
Nhật kí tuổi mười sáu của Tịnh Nhi.
Tịnh Nhi ngẩn người nhìn dòng đông đúc của đám học sinh đang chen
chúc ra về, cô đang suy nghĩ về ai đó. Như nhớ đến kỉ niệm lần gặp Đình Hưng dưới sân trường, cô mỉm cười một mình như kẻ
điên. Cô bạn ngồi bên đã bỏ sẵn sách vở vào balo, nhưng mãi
vẫn chẳng thấy Tịnh Nhi về, cô đành hỏi.
Cô bạn gật đầu rời đi, như cảm thấy chỉ còn một mình trong lớp, cô bé nhỏ co dò chạy thẳng ra ngoài cổng. Thật sự cô rất sợ…
ma.
Tịnh Nhi chần chừ trước cổng hồi lâu. Cô
quyết định bước về phía xe buýt nhưng đáng lẽ ra cô nên rẽ
phải và quay về nhà.
Tịnh Nhi lên chuyến xe đến
rạp chiếu phim. Lúc trên xe buýt, vài ba người nhìn cô khi Tịnh
Nhi bỗng cười một mình. Cô nhún vai cho qua rồi chen vào đám
đông đúc đang chen lấn.
Cô chạy lại quầy vé và
mua hai tấm xem “Titanic”. Bất giác cô đưa tay mỉm cười chào ai
đó. Bình Nhi vội vàng chạy lại phía gần cổng vào. Mặc nhiên
không có ai cả, cô bé nhỏ lẩm bẩm như đang nói chuyện với ai đó.
- Cô kia sao lại nói chuyện một mình thế kia?
Vài ba người đi qua thắc mắc nhìn Tịnh Nhi. Nhưng cô hình như không
nghe thấy, mặc nhiên chào hỏi nhưng trước mắt vẫn chẳng thấy
bóng dáng của người nào cả.
Rồi đột nhiên,
Tịnh Nhi như đang cầm tay ai đó vô hình, cười nói nhìn vào điểm
nào đó và tiến vào rạp phim. Ông soát vẻ kì lạ khi cô bé nhỏ
đưa đến hai vé xem.
Trong rạp, Tịnh Nhi ngồi một
mình, rõ ràng bên phải và bên trái không có ai, nhưng cô bé nhỏ
lại như đang nói chuyện. Cô còn cười và hành động như đang uống nước, bốc cái gì đó và cho vào miệng nhai. Người ngồi sau ớn lạnh nhìn cô. Những người xung quanh cũng xì xầm bàn tán.
Cô lại một mình đến trước quán bán bánh tráng trộn, bà bán
hàng lấy làm lạ vì sao cô gái kia cứ đứng nói một mình. Lại
còn nói bà “Vậy có nhất thiết hải chằm chằm như thế không cơ
chứ”. Bà bán hàng định gọi cô nhưng cô gái kia lại rời đi ngay.
Hai bà đột nhiên lại rì rầm khiến Tịnh Nhi khó chịu, cô dặm mạnh chân rồi bước vào nhà.
Nhưng khi vừa bước vào ngưỡng của, cảm thấy chân ươn ướt. Tịnh Nhi
hoang mang nhìn xuống chân, một vũng máu lan rộng căn nhà nhỏ.
Bước chân cô thụt lùi dần về phía sai, tay bắt đầu run lên. Cảm tưởng như tim đập nhanh, nhanh đến nỗi nó có thể bay ra ngoài
với lực mạnh. Cô đảo mắt nhìn theo dòng máu chảy, một cơ thể
bê bết nằm dưới sàn nhà.
Tịnh Nhi giật mình
hoảng sợ. Khi nhận ra bóng dáng và chiếc áo quá quen thuộc. Cô ngã ngục xuống sàn nhà. Là Đình… Đình Hưng. Tại sao anh lại
nằm ở đây chứ? Vũng máu kia là sao chứ? Cô hoảng sợ lùi về
phía sau, khi đầu óc tưởng chừng như nổ tung, dây thần kinh như
bấu víu vào nhau khiến đầu óc trở nên mụ mị. Tịnh Nhi đột
nhiên hét toáng lên, cổ họng cố gào thét trong đau đớn.
- Đình Hưng… chết rồi. Hahahaha, anh chết mất rồi…
Cô như kẻ điên gào giữa đêm lạnh. Vài ba người hàng xóm bâu lại
xem cảnh tượng nơi đây. Cô thật sự rất ghét, ghét cái cảm giác tồi tệ lúc này. Tịnh Nhi quay cuồng trong đau đớn, cơ thể chà
mạnh xuống mặt đường như ai dày vò, cô nhớ rồi, nhớ rồi. Đau
quá, trái tim như bị cào đến rách toạc, Tịnh Nhi quằn quại
trong tuyệt vọng. Chính cô… đã giết Đình Hưng.
Chính cô đang sống trong ảo vọng. Trái tim ứ nghẹn lại khi nhận ra rằng cô… yêu người đã chết.
Chợt nhận ra, Đình Hưng rất quan trọng đối với cô, tình yêu của anh
cũng giống như những tia nắng. Luôn sưởi ấm trái tim cô độc của cô, nhưng rồi khi nắng tắt, cô sẽ lại là một con người lạnh
lẽo đau thương.