Vô Độ Nuông Chiều

Chương 15



29-30

Chương 29: Chẳng lẽ A Từ… không trong sáng sao?

Vì sao hắn nhất định phải làm như vậy?

Mặc dù không phải là loại tiếp xúc thân mật, nhưng như vậy cũng gần gũi quá mức rồi, cũng vẫn là đã vượt qua hai chữ huynh muội, không phải sao?

Hắn nói không đành lòng để nàng chịu tội, nhưng cho dù nàng phải chịu trừng phạt, cũng sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng, chẳng lẽ nàng không thể tự mình chịu đựng sao? Loại chuyện này, cũng không đến mức khó khăn như thế.

Tạ Từ lại nghiêng người, từ tư thế quay lưng ra cửa sổ lại biến thành tư thế hướng mặt ra cửa sổ, trong đầu suy nghĩ muôn vàn thứ. Ngày ấy nàng tình nguyện tự mình chịu đựng, chịu tội thì chịu tội thôi, hắn làm như vậy căn bản chưa từng hỏi qua ý kiến của nàng, xem nàng có đồng ý hay không.

——

Tuy nói ngày đó nàng căn bản không tỉnh táo, chỉ sợ hỏi cũng như không.

Nhưng dù sao nàng cũng đem hết toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Tạ Vô Độ, tất cả đều là do hắn sai. Cho dù là do hắn có lòng tốt, thì hắn vẫn sai. Khi nào nàng mới có thể quên việc này, khi nào nàng mới có thể gặp mặt nói chuyện cùng hắn.

Giường của nàng đặt dưới cửa sổ, ngày hè nàng vẫn luôn có thói quen nghỉ ngơi, Lan Thời đã sớm hạ màn trúc trên cửa sổ xuống. Hôm nay đúng là ngày chói chang, ánh mặt trời sáng ngời, màn trúc cũng không thể che hết được, sáng chói cả mắt.

Tạ Từ lại trở mình, gối ngọc mát lạnh dưới đầu chạm vào cổ và bả vai bên kia của nàng.

Nàng bị sự lạnh lẽo này đột ngột chạm vào thì hơi ngẩn ra, không khống chế mà lại nghĩ đến một màn kia. Nàng tâm phiền ý loạn, ngồi dậy, quay đầu lại nhìn chiếc gối dương chi bạch ngọc, duỗi tay cầm lấy gối ngọc, muốn ném nó xuống giường. Gối ngọc rất năng, duỗi tay nắm lấy nhưng lại không nhấc lên được, bịch một tiếng liền rơi xuống bên cạnh nàng, ngón tay không kịp rút ra, vừa đúng lúc rơi trúng ngón tay nàng.

Tạ Từ kêu một tiếng, cảm giác đau đớn truyền đến từ các đốt ngón tay.

Nàng càng tức giận, hai tay nâng gối ngọc lên, hung hăng ném xuống mặt đất, phát ra một âm thanh nặng nề vang lên.

Bên hai sườn gối ngọc được điêu khắc hoa văn đám mây, vỡ tan trên mặt đất, nửa đám mây vỡ ra. Tạ Từ nhìn chiếc gối ngọc vỡ vụn, lại nhìn đến ngón tay đang ứ máu của mình, nhất thời đỏ hốc mắt.

Nàng chậm rãi nằm xuống, gối lên cánh tay của mình, nhắm mắt lại, áp chế nước mắt trong hốc mắt xuống.

Cảm xúc bỗng nhiên bị xáo trộn một hồi như vậy, ngược lại làm lòng nàng thoải mái đi không ít.

Cộng thêm ngày hè dễ buồn ngủ, nàng lại chậm rãi gối lên cánh tay mình mà ngủ thiếp đi.

Vốn là nghỉ ngơi, không ngờ một giấc ngủ này, khi tỉnh lại đã là chiều tà. Hoàng hôn nặng nề, ánh sáng mờ nhạt không thể chiếu qua màn trúc, nàng mở mắt ra, chỉ cảm thấy tối tăm.

Trong phòng không có ai đốt đèn, có vẻ là sợ đánh thức nàng.

Không có gối đầu, cộng thêm việc ngủ quá lâu, khiến cho cả người Tạ Từ đều có chút vô lực, nàng lật người xuống giường lại đụng phải ngón tay, cảm giác đau đớn khiến tia buồn ngủ cuối cùng của nàng bị đánh tan hết.

Nàng hít vào một hơi, nhìn xuống đốt ngón tay xanh tím của mình, làn da xung quanh lại trắng nõn nà khiến cho vết xanh tím càng có vẻ bắt mắt hơn.

Nàng rũ mi xuống, ánh mắt hơi trầm, nghĩ đến nàng và Tạ Vô Độ. Quan hệ giữa bọn họ, hình như cũng giống như vậy.

Việc kia cũng giống như vết thương bầm tím này, không thể nào bỏ qua. Tình cảm giữa bọn họ, giống như làn da trắng kia.

Nàng khẽ thở dài, cảm thấy giọng nói có chút khát khô, muốn uống nước, đang muốn mở miệng gọi Lan Thời vào, liền thấy rèm châu được vén lên, có thân ảnh đang đi về phía nàng.

Vóc người cao lớn, hiển nhiên không phải của nữ tử.

Tạ Từ rũ mắt, thấy một chiếc chén phỉ thúy nhỏ được đưa đến bên miệng, bên trong đựng đầy nước trà thanh mát.

Nàng không muốn uống, nhưng cổ họng thật sự rất khát, bĩu môi, vẫn là nhận lấy chén phỉ thúy uống một ngụm nước. Đây không phải là nước trà bình thường, bên trong bỏ thêm mật ong và bưởi, để sát vào còn có thể ngửi thấy mùi ngọt thanh.

“Thế nào? Tính giận ta đến hết đời hết kiếp sao?”

Trong vương phủ người có thể tự do ra vào phòng của nàng, chỉ có thể là Tạ Vô Độ.

Tạ Từ trầm mặc không nói gì.

Tạ Vô Độ đặt chén phỉ thúy lên mặt bàn, ngồi xuống trước người nàng. Hoàng hôn mờ nhạt in bóng hắn xuống đất, Tạ Vô Độ thản nhiên nhìn Tạ Từ, nàng cúi đầu, hiển nhiên là còn tức giận hắn.

Tạ Vô Độ nói: “A Từ, sao lại tức giận như vậy?”

Lông mì Tạ Từ hơi rung, hắn vẫn còn hỏi vì sao nàng tức giận?

Chẳng lẽ hắn cho rằng hành động đó thực sự là hợp tình hợp lý sao?

“Dù cho tình cảm của chúng ta có tốt như thế nào, thì… cũng không có huynh muội nhà ai làm vậy cả, không phải sao?” Tạ Từ cuối cùng cũng mở miệng, nghiêng đầu nhìn về phía gối ngọc bị nàng ném vỡ trên mặt đất.

“Nhưng ta thật sự không đành lòng để muội chịu phạt, loại chuyện này…… Rất đau khổ.”

Hắn nói rất chậm chạp.

“Sao huynh biết nó rất đau khổ? Sao huynh biết là ta có chịu được hay không?” Nàng phản bác, muốn ngẩng đầu, lại dừng lại, ánh mắt đông cứng mà chuyển hướng sang nơi khác.

Vốn dĩ là nàng vô cớ gây rối chất vấn, không ngờ người trước mắt lại bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, nói: “Có người ngay cả bị phong hàn nhẹ cũng đã cảm thấy khó chịu đến cực điểm.”

Tạ Từ nhất thời cứng họng, tuy nói như thế, nhưng mà…

Nàng mím chặt môi, trầm mặc.

Hoàng hôn dần tàn, ánh sáng trong phòng càng mờ mịt, khi nàng nghỉ ngơi sẽ tháo trâm cài, cởi bỏ áo ngoài, chỉ để lại bộ trung y làm bằng lụa. Cảm giác nóng bức chậm rãi rút khỏi phòng theo ánh chiều tà, Tạ Từ bỗng nhiên cảm thấy có chút lạnh.

Không biết gió từ đâu tới, thổi vào lưng nàng, nàng đột nhiên rùng mình, cắn môi, chỉ cảm thấy bản thân giống như đang mặc áo rách quần manh.

Tạ Vô Độ lại mở miệng: “Huống chi, giữa hai chúng ta vô cùng trong sáng, nếu đã như thế, để ý cái này làm gì? Chẳng lẽ A Từ… không trong sáng sao?”

Tạ Từ lập tức phản bác: “Không có.”

Nàng rất trong sáng, luôn coi Tạ Vô Độ là huynh trưởng.

Nhưng trong sáng thì trong sáng, nàng vẫn có khúc mắc.

Tạ Vô Độ ngồi trong ánh sáng mờ mịt mở miệng: “Nếu như thế, muội giận cũng đã giận rồi, chuyện này cũng dừng ở đây được không? Chúng ta chưa từng cãi nhau lâu như vậy.”

Tạ Từ nói không ra lời, nàng muốn nói, không dừng lại.

Nhưng nhớ lại lời nói lúc nãy của hắn, nếu nàng nói như vậy, thì ngược lại nàng giống như thật sự có tật giật mình.

Tạ Từ chu chu môi, miễn cưỡng nói: “Ta…… cần suy xét.”

Tạ Vô Độ cười gật đầu: “Được, vậy cùng nhau ăn tối được không?”

“Ừ.” Nàng rầu rĩ đáp ứng, gọi mấy người Lan Thời tiến vào thắp đèn, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.

Tạ Vô Độ đi ra gian ngoài ngồi, Lan Thời bưng chậu ngọc tới, vắt khô khăn lông ướt rồi đưa cho Tạ Từ, Tạ Từ rửa mặt qua, đặt khăn ở trên chậu ngọc. Khi rửa tay, nàng lại đụng tới vết thương trên ngón tay của mình, không khỏi nhíu mày.

Tóc nàng có chút rối, Trúc Thời giúp nàng chải sơ qua, nghĩ ban đêm lại phải tắm gội, liền không búi tóc phức tạp, chỉ đơn giản chải một cái búi tóc nhỏ. Rửa mặt chải đầu xong, đồ ăn cũng đã làm xong, Tạ Vô Độ sai người đưa lên.

Nha hoàn sắp xếp đồ ăn gọn gàng trên bàn, Tạ Từ ngồi ở bên bàn, nhìn Tạ Vô Độ ở đối diện.

Mới hơn nửa tháng, nhưng lại cảm thấy rất lâu.

Nàng cầm lấy đũa ngọc, vân vê, cảm thấy có chút không được tự nhiên. Nhưng Tạ Vô Độ thản nhiên giống như chưa phát sinh chuyện gì, Tạ Từ không khỏi chửi thầm, chẳng lẽ thật sự là do nàng suy nghĩ quá mức?

Tạ Từ nhịn không được mà đánh giá Tạ Vô Độ, thỉnh thoảng liếc nhìn hắn một cái, cố gắng phát hiện ra một chút biểu cảm bất thường trên mặt hắn. Nhưng nhìn thế nào, thì hắn vẫn đều như vậy.

Tạ Từ hơi hơi nhíu mày, tầm mắt từ trên mặt hắn đi xuống, chợt ngừng ở trên ngón tay cầm đũa của hắn.

Ngón tay Tạ Vô Độ thon dài mà cân xứng, so với tay nữ tử còn đẹp hơn, chỉ là bởi vì tập võ, nên có chút chai tay, không mềm mại bằng tay nữ tử, hơi thô ráp.

Tạ Từ sửng sốt, áp chế dòng suy nghĩ nào đó đang xuất hiện xuống.

“Làm sao vậy? Đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị sao?” Tạ Vô Độ quan tâm hỏi.

Tạ Từ lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là suy nghĩ chút chuyện khác.”

Nàng cố gắng làm bản thân có vẻ trong sáng.

“Hôm nay ta và Điền gia cô nương đi An hồ ngắm hoa, những bông Tịnh Đế liên hoa cũng không có gì đẹp.” Nàng nói, đem lực chú ý của mình dời khỏi tay hắn, “Nàng…… Nàng nói lần tới có cơ hội, sẽ mời ta đến nhà nàng ăn cơm.”

Nàng nhớ tới Điền Hạnh Đào, có chút vui mừng. Điền Hạnh Đào là người đầu tiên mời nàng đến nhà làm khách. Mấy ngày nay, nàng tiếp xúc với Điền Hạnh Đào vài lần, cảm thấy con người Điền Hạnh Đào rất không tồi.

“Ừm, khá tốt.” Tạ Vô Độ nói.

“Ta cũng cảm thấy vậy.” Tạ Từ cười rộ lên.

-

Điều khiến Hoàng Hậu càng chịu đả kích chính là, sau khi Tiêu Vũ Phong tỉnh lại, liền trở nên si ngốc. Nàng hỏi thái y có chuyện gì, còn có thể chữa khỏi không, thái y nơm nớp lo sợ, chỉ có thể nói sẽ làm hết sức.

Chuyện Nhị hoàng tử bị điên, Tạ Nghênh Hạnh biết được khi theo Tiêu Thanh Y vào cung, Nhị hoàng tử giống như kẻ ngốc tử, từ trong cung chạy ra tới, còn cười to kêu to, phía sau một đám cung nhân đuổi theo hắn. Tình huống kia, thật sự rất buồn cười, Tạ Nghênh Hạnh không nhịn được cười.

Nàng cười xong, vừa ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Hoằng Cảnh Đế đi ra cùng với Tạ Vô Độ.

Mấy người rất nhanh đã chạm mặt. Tạ Vô Độ nhàn nhạt hành lễ, gọi một tiếng mẫu thân, liền xoay người rời đi, Tiêu Thanh Y cũng lạnh mặt.

Tạ Nghênh Hạnh không khỏi lên tiếng gọi Tạ Vô Độ: “A huynh.”
Tạ Vô Độ cũng không quay đầu lấy một lần. Tạ Nghênh Hạnh cắn môi, có chút không cam lòng.

Nàng nhớ tới suy đoán lúc trước, mắt nhìn Nhị hoàng tử ở nơi xa.

Tiêu Thanh Y nói: “Ngày sau ngươi thấy hắn, cũng không cần nói thêm với hắn cái gì.”

Tạ Nghênh Hạnh có chút khó hiểu, “Vì sao? Hình như mẫu thân không thích a huynh?”

Sắc mặt Tiêu Thanh Y thay đổi, chỉ nói: “Không có. Ngươi đừng hỏi nhiều như vậy làm gì, thái độ của hắn đối với ngươi rất lãnh đạm, ngươi cần gì phải mặt nóng dán mông lạnh?”

Tạ Nghênh Hạnh cúi đầu, ôn nhu cười: “Dạ, Hạnh nhi đã biết.”

Trong lòng lại nghĩ, vị ca ca này của nàng, đối với ai cũng đều lạnh mặt, chỉ có đối với Tạ Từ là nhiệt tình.

Nhưng…… Nếu không phải là do Tạ Từ chiếm vị trí của nàng, thì người hôm nay hắn đối xứ tốt, chính là nàng.

Đây là đồ vật thuộc về nàng, là Tạ Từ cướp đi, không phải sao?

-

Ngón tay của Tạ Từ đã bị ứ máu vài ngày, sau khi dùng thuốc bôi, cuối cùng cũng tiêu đi một chút, nhìn không còn dọa người nữa.

Nàng nhớ tới lời nói trong sáng vô tư của Tạ Vô Độ ngày ấy, cũng cố gắng để bản thân có vẻ như không có việc gì, coi như chuyện đó chỉ là một chuyện rất nhỏ.

Ánh mắt Tạ Từ dừng trên ngón tay của mình, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân tới gần, là Tạ Vô Độ tới.

Ngáy ấy khi dùng bữa tối hắn liền phát hiện ngón tay nàng bị thương, hôm nay lại thấy nàng nhìn chằm chằm ngón tay rồi phát ngốc, cười nói: “Qua hai ngày sẽ tốt lên.”

Hắn vừa nói chuyện, vừa đi đến bên cạnh nàng, ngồi xuống ghế tròn, lấy thuốc ở bên cạnh muốn giúp nàng bôi thuốc. Hộp thuốc kia tinh mỹ, bị hắn niết ở trong lòng bàn tay, Tạ Từ đem ánh mắt rời khỏi ngón tay hắn.

Trong lòng mặc niệm: trong sáng, trong sáng…

Chương 30: “Ta chỉ thích muội.”

Mắt thấy Tạ Vô Độ muốn mở hộp thuốc, Tạ Từ nhanh chóng nói: “Để Lan Thời làm, huynh chân tay vụng về, sẽ làm đau ta.”

Tạ Vô Độ tay ngừng tay, lặp lại lời của nàng: “Chân tay vụng về?”

Tạ Từ bĩu môi: “Không phải sao.”

Loại chuyện này vốn không phải việc Tạ Vô Độ nên làm, lấy thân phận của hắn, chỉ có được người khác hầu hạ, hà tất gì phải hầu hạ người khác. Hắn chịu hạ mình hầu hạ nàng, ở trong mắt người ngoài đó là vinh hạnh to lớn.

Cũng chỉ có một mình Tạ Từ, là sợ hắn chân tay vụng về.

Nếu là Tạ Nghênh Hạnh, nghe xong lời này, trong lòng liền sẽ nghĩ không công bằng. Bởi vì Tạ Vô Độ nguyện ý hầu hạ nàng, nguyện ý cho nàng nói chân tay vụng về.

Tạ Từ gọi Lan Thời vào, lúc lấy hộp thuốc từ trong tay hắn đi, ngón tay khẽ cọ qua lòng bàn tay hắn, ngón tay chạm phải ngón tay, lại là cảm giác ấm áp, không phải là cảm giác lạnh lẽo.

Hàng mi cong dài của Tạ Từ khẽ cụp, hơi cắ n môi dưới, có chút ảo não.

Nàng nỗ lực để cho bản thân giống như không có việc gì.

Nhưng rất nhiều thời điểm, nỗ lực là một chuyện, có thể thực hiện được nỗ lực đó hay không lại là một chuyện khác.

Tạ Từ rất ít khi có cảm nhận như vậy. Từ nhỏ đến lớn, nàng là quận chúa kim tôn ngọc quý, có trưởng công chúa và Võ Ninh vương chống lưng, tất nhiên muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Trong nhiều chuyện, chính nàng cũng rất thiên phú, cho nên, rất ít khi cảm nhận được cảm giác thất bại.

Cũng chỉ khi nàng muốn hòa hoãn mối quan hệ của Tạ Vô Độ và Tiêu Thanh Y, là chịu cảm giác thất bại. Nhưng sự thất bại khi đó cũng không lớn như vậy, bởi vì nàng vẫn cảm thấy, bọn họ là người một nhà, người một nhà có rất nhiều thời gian, có thể ở chung, có thể hòa hoãn tình cảm, hóa giải hiểu lầm.

Nhưng mà, thế sự vô thường.

Thời gian mà nàng cho rằng có rất nhiều kia, lại đang hoàn toàn trôi đi.

Chỉ là cái loại cảm giác thất bại này, cùng với cảm giác hiện tại, lại không giống nhau.

Bởi vì khi đó, nàng không sợ hãi nếu mình không thành công thì sẽ có kết quả gì? Cùng lắm thì cũng vẫn sẽ tiếp tục như vậy, mẫu thân vẫn tiếp tục yêu thương nàng, nàng tiếp tục ở bên cạnh Tạ Vô Độ, một nhà ba người vẫn có thể duy trì ổn định.

Nhưng hiện tại lại khác, Tạ Từ sẽ sợ hãi, sẽ bất an, nếu nàng không thể biểu hiện như không có việc gì…… Thì nàng sẽ có vẻ giống như không trong sáng.

Nếu nàng không trong sáng, lại chứng minh nàng có tâm tư riêng. Nàng sợ hãi Tạ Vô Độ sẽ cảm thấy như vậy, sợ quan hệ giữa bọn họ sẽ sảy ra biến hóa.

Loại sợ hãi này, cũng khiến cho nàng tức giận chuyện này.

Nếu quan hệ giữa bọn họ xảy ra thay đổi… Mặc dù nàng cũng không biết cuối cùng sẽ sảy ra cái gì, nhưng nàng sợ hãi, những cái… việc nho nhỏ không quan trọng cứ từ từ thay đổi, sẽ khiến nàng mất đi Tạ Vô Độ.

Nếu nàng lại mất đi Tạ Vô Độ, nàng sẽ biến thành… Cô hồn dã quỷ.

Nàng không có nhà, không có nơi nào để đi, đương nhiên, cũng không có chỗ để về.

Nàng cũng không có bạn bè, nếu mất đi Tạ Vô Độ, giống như sẽ trở nên cô độc một mình, trên đời này, không còn có người nào sẽ yêu thương nàng.

Cho nên, không thể.

Tạ Từ áp xuống vô vàn suy nghĩ trong lòng, Lan Thời cung kính tiến vào, nhận lấy hộp thuốc từ tay Tạ Từ, mở ra, lấy ra một ít vào trong lòng bàn tay, đầu tiên là cẩn thận tan hết thuốc trong lòng bàn tay, rồi sau đó mới nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay của Tạ Từ, thật cẩn thận bôi thuốc mỡ lên.

Trong quá trình, Tạ Từ không cảm thấy đau đớn. Vết máu bầm trên ngón tay nàng cũng đã biến mất rất nhiều.

Tạ Vô Độ ngồi ở bên cạnh nàng, ánh mắt chuyên chú mà nhìn chằm chằm ngón tay bị thương của nàng. Tạ Từ bị hắn nhìn đến mức trong lòng sợ hãi, “Huynh nhìn chằm chằm như vậy làm gì?”

Tạ Vô Độ mỉm cười: “Học tập một chút, để ngày sau tay chân không còn vụng về nữa.”

“Ngày sau? Huynh không thể mong ta khoẻ mạnh sao? Ai nói sau này ta sẽ lại bị thương ở tay chứ?” Tạ Từ bất mãn mà quay đầu đi, Lan Thời đưa cho cho nàng thuốc tốt nhất, nàng cúi đầu nhìn về phía ngón tay mình, không tiếng động thở dài.

Chiếc gối ngọc bị nàng quăng ngã vỡ kia đã được đổi cái mới, Tạ Vô Độ cười trêu chọc: “Ừ, gối ngọc có chút nặng, lần tới đừng quăng nó nữa, đổi cái nào nhẹ chút rồi quăng.”

Tạ Từ liếc mắt trừng hắn một cái, nghe ra được sự chế nhạo của hắn, “Huynh còn không biết xấu hổ mà nói, nếu không phải……” Nếu không phải bởi vì hắn, nàng có thể tức giận sao?

Nếu nàng không tức giận, thì làm sao có thể vô cớ đập gối ngọc như vậy? Có thể đập trúng tay mình sao?

Thành âm của nàng dừng lại, không nói tiếp.

Tạ Vô Độ đã nhanh chóng mở miệng: “Ý ta là, ngày mai có thể giúp muội bôi thuốc, chân tay sẽ không vụng về nữa.”

Ngày mai? Thôi không cần.

Nàng đột nhiên nhớ tới Tiêu Vũ Phong, nói đến nói đi, việc này đều là do Tiêu Vũ Phong, cái tên ngu xuẩn lại ghê tởm kia, nàng còn luôn gọi hắn là biểu ca hơn 15 năm trời, không ngờ khi biết nàng không phải biểu muội ruột chưa được bao lâu, hắn đã tâm tư như vậy với mình, còn dùng biện pháp bỉ ổi như vậy.

Chỉ suy nghĩ một chút, đã cảm thấy có chút ghê tởm. Nghe nói hiện giờ hắn đã biến thành tên ngốc, nhưng lại khiến lòng người hả hê.

Chỉ là…… Tạ Từ nghiêng đầu nhìn Tạ Vô Độ, “A huynh, chuyện của Nhị hoàng tử… Là huynh làm sao?”

Tiêu Vũ Phong vốn dĩ là bị Tạ Vô Độ bắt tới, làm gì có kẻ gian nào, khẳng định là do Tạ Vô Độ bố trí tất cả thành như vậy, danh chính ngôn thuận giáo huấn Tiêu Vũ Phong. Tiêu Vũ Phong có sai, cũng vô cùng ghê tởm, nhưng…… Mặc kệ nói thế nào, dù sao hắn cũng là một hoàng tử, là con trai của Hoàng Hậu.

Vốn dĩ Hoàng đế lúc trước đang xem xét việc lập thái tử, dựa theo quy tắc của Đại Yến, rất có khả năng muốn lập Tiêu Vũ Phong làm Thái Tử. Tạ Vô Độ làm như vậy, sẽ không có chuyện gì sao?

Tạ Vô Độ không phủ nhận, chỉ là trong mắt mang theo sự lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Hắn đáng chết.”

Hiện giờ còn chưa có chết, là bởi vì, Tạ Vô Độ muốn cho hắn sống điên điên khùng khùng như vậy thêm một chút thời gian, bị người đời nhạo báng.

“Yên tâm đi, bọn họ không tra ra được cái gì đâu.” Việc này nếu truyền ra ngoài, sẽ bất lợi đối với thanh danh của Tạ Từ, những người bên cạnh Tào Thụy và Tiêu Vũ Phong biết chuyện, cũng đều đã bị Tạ Vô Độ diệt khẩu.

Còn về phần Tào Thụy và Tiêu Vũ Phong, cũng đã thành kẻ ngốc, quá thêm một đoạn thời gian nữa, bọn họ cũng sẽ chết.

Nghe hắn nói như vậy, Tạ Từ nhẹ nhàng thở ra. Nàng không hy vọng bởi vì mình, mà liên lụy đến Tạ Vô Độ.

“Vậy thì tốt.”

-

Tiêu Vũ Phong si ngốc, bị một đám cung nhân đuổi theo nửa ngày, mới đưa được người về.

Hoàng Hậu nhìn đứa con trai trước mắt, vừa tức giận chuyện không thể tránh giành, vừa đau khổ vì bất hạnh. Đứa con trai đang êm đẹp của nàng, hiện giờ biến thành dáng vẻ này?

Cũng nhân hầu hạ Tiêu Vũ Phong cúi đầu, thật cẩn thận nói: “Nương nương, cứ để điện hạ tiếp tục như vậy… Cũng không phải là cách.”

Một hoàng tử suốt ngày chạy loạn ở trong cung, đầu óc lại không thanh tỉnh, những người hầu kẻ hạ như bọn họ lại chịu tội lớn.

“Nương nương, nếu không…… nhốt hoàng tử ở trong phòng đi. Nô tỳ cảm thấy, cứ để như vậy, một hoàng tử tùy ý chạy loạn dễ dàng nguy hiểm đến tính mạng, nếu bọn nô tỳ nhất thời không thể trông chừng được, kia……”

Hoàng Hậu vừa nghe xong liền tức giận, nhốt hắn ở trong phòng, có khác nào đang thừa nhận con trai nàng là người điên hay không? Trong lòng Hoàng Hậu vẫn còn có vài phần hy vọng, ngóng trông có thể chữa khỏi bệnh cho Tiêu Vũ Phong.

Các thái y sợ Hoàng Hậu tức giận, tất nhiên cũng không dám nói này bệnh này không thể trị hết, chỉ có thể nói, phải đợi thêm thời gian, có lẽ vẫn là có thể trị khỏi. Hoàng Hậu liền giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, cho rằng còn có thể chữa khỏi.

“Nhốt ở trong phòng? Nhị hoàng tử chỉ là bị bệnh. Nếu các ngươi không thể chăm sóc được Nhị hoàng tử, thì cần các ngươi làm gì? Nếu Nhị hoàng tử xảy ra chuyện gì, bổn cung muốn các ngươi chôn cùng.” Hoàng Hậu nổi giận đùng đùng quát mắng, sai người đỡ Tiêu Vũ Phong hồi vào trong cung.

Tiêu Vũ Phong mới vừa chạy ầm ĩ ở bên ngoài một vòng, hiện giờ cả người dơ bẩn, chật vật khó coi. Hoàng Hậu đi ở phía trước, ngửi thấy trên người hắn truyền mùi thối, không khỏi dùng khăn che miệng lại.

Tiêu Vũ Phong nhìn người nữ nhân ung dung hoa quý trước mắt, hắn vừa chơi mệt rồi, rất cao hứng, nhe răng cười ngây ngô, hắn biết đây là mẫu hậu của hắn, “Mẫu hậu.”

Hoàng Hậu nghe thấy Tiêu Vũ Phong gọi mình là mẫu hậu, không khỏi vui mừng trong lòng, bước chân dừng lại quay đầu nhìn hắn, “Vũ Phong? Con mới vừa gọi ta là cái gì, gọi thêm một câu nữa?”

Tiêu Vũ Phong lại gọi một tiếng mẫu hậu, tránh thoát khỏi tay bọn họ chạy tới, xông về phía Hoàng Hậu. Vốn dĩ Hoàng Hậu còn đang cao hứng, cho rằng hắn thanh tỉnh một chút, giây tiếp theo, đã thấy Tiêu Vũ Phong ôm lấy đùi của nàng, hẩy hẩy eo mông giống như chó.

Sắc mặt Hoàng Hậu trắng nhợt:

“Còn thất thần làm gì? Nhanh chóng kéo Nhị hoàng tử ra!”

Các cung nhân cũng bị tình cảnh này làm cho hoảng sợ, bọn họ luôn biết Nhị hoàng tử phong lưu, chỉ là không ngờ còn đến mức như vậy, Nhị hoàng tử thế mà… Hơn nữa còn là đối với Hoàng Hậu nương nương…

Các cung nhân kéo Nhị hoàng tử ra, giữ thật chặt chẽ, đồng loạt cúi đầu, sợ Hoàng Hậu nương nương giận dữ sẽ giết hết bọn họ.

Hoàng Hậu không thể tin mà nhìn Tiêu Vũ Phong, sao hắn có thể làm ra chuyện như vậy?

Nàng tức giận đến mức không nhịn được run rẩy, thanh âm gắt gao nói: “Hồi cung!”

Vừa nãy là Nhị hoàng tử lén đi ra khỏi cung, là người ở Ngự Hoa Viên bắt lấy, hiện nay đang muốn đi từ Ngự Hoa Viên về cung Hoàng Hậu. Ai cũng có thể tới Ngự Hoa Viên trong cung, ngoại trừ các hậu phi hoàng tử công chúa trong cung, thì cũng có rất nhiều các cung nhân lui tới, thậm chí còn quan viên đi đến nói chuyện triều đình.

Nhiều người như vậy, mặt mũi đều đã mất hết!

Hoàng Hậu ngồi lên kiệu, ra lệnh bọn họ trói Nhị hoàng tử lên kiệu, nhanh chóng hồi cung. Chỉ là không nghĩ tới mới đi được vài bước, liền cùng Hiền phi oan gia ngõ hẹp.

Hoàng Hậu luôn luôn không thích Hiền phi, lúc còn trẻ Hiền phi vô cùng xinh đẹp, được Hoàng Đế sủng ái, còn từng xung đột với Hoàng Hậu, Hoàng Hậu vẫn luôn ghi tạc trong lòng.

Nhìn Hiền phi, sắc mặt Hoàng Hậu biến đổi.

Vừa nãy Hiền phi đã thấy rồi sao? Chắc là không nhìn thấy đâu.

Hiền phi che miệng cười, “Tham kiến Hoàng Hậu nương nương.”
Nhìn nụ cười của nàng, Hoàng Hậu đã biết, vừa rồi nàng đã thấy. Đây là nàng đang trào phúng mình.

Hiền phi thật sự đang trào phúng Hoàng Hậu, “Hoàng Hậu nương nương, Nhị hoàng tử không có việc gì chứ?”

Hoàng Hậu duy trì lễ độ: “Đa tạ Hiền phi quan tâm, Nhị hoàng tử không sao cả.”

Hiền phi cười đến càng tùy ý:

“Nương nương, tần thiếp muốn nói…, vẫn là nên nhốt Nhị hoàng tử ở trong cung cho thỏa đáng. Hôm nay hắn có thể mạo phạm nương nương, nương nương không ngại, là do nương nương và Nhị hoàng tử mẫu tử tình thâm, nhưng nếu sau này hắn mạo phạm Thánh Thượng, chỉ sợ mọi chuyện không còn đơn giản như vậy. Nói không chừng, lúc Thánh Thượng giận dữ, liền quyết định không lập Nhị hoàng tử làm Thái Tử nữa.”

Nàng dừng lại, ra vẻ ảo não: “A, ta quên mất, hiện giờ Nhị hoàng tử như vậy, dù không mạo phạm Thánh Thượng, thì cũng không thể làm Thái Tử.”

Hoàng Hậu nghe Hiền phi trào phúng, sắc mặt xanh mét, nàng cười lạnh nói: “Hiền phi có tâm tư ở chỗ này châm chọc bổn cung, chi nghĩ biện pháp, sinh thêm cho Thánh Thượng một vị hoàng tử nữa. Dù sao bây giờ Hiền phi vẫn còn có thể sinh.”

Hiền phi trào phúng con trai nàng, nàng liền trào phúng Hiền phi không có con cái.

“Hồi cung.”

Hiền phi nhìn theo bóng dáng Hoàng Hậu, nghiến răng nghiến lợi. Nàng vào cung nhiều năm, chỉ sinh được cho Hoằng Cảnh Đế một vị tứ công chúa. Nữ nhân trong cung, không có con cái cũng không có ân sủng, là ở tầng thấp nhất, có ân sủng nhưng không có con cái thì ở tầng cao hơn. Nhưng sự ân sủng, vốn chính là thứ sương khói, mờ mịt hư ảo, nói cho cùng cũng chỉ có con cái là chắc chắn nhất. Có con cái, nhưng công chúa vẫn kém hơn hoàng tử.

“Hừ, có con trai thì sao chứ? Cuối cùng cũng như không.”

Hiền phi oán hận nghĩ, đám đạo tặc này đúng là làm chuyện tốt, thật sự làm lòng người hả hê.

Tuy nói như thế, nhưng trong lòng Hiền phi vẫn là không thoải mái lắm. Trở lại trong cung, thấy Tiêu Linh Âm đang vui vẻ chọn quần áo, trách mắng: “Đồ vô dụng.”

Tiêu Linh Âm vô cớ bị mắng, sắc mặt chùng xuống, “Mẫu phi mắng ta làm cái gì? Ta cũng đâu có chọc tức người.” Hiền phi ấn ấn thái dương, buông tiếng thở dài, bản thân đúng là không nên tức giận lên người con gái, nàng mềm lòng: “Chỉ là mẫu phi cảm thấy, ngươi cũng lớn như vậy rồi, mà vẫn còn quá trẻ con, ngày sau gả đi ra ngoài, sao có thể lo liệu tốt được?”

Tiêu Linh Âm chợt bị đề cập đến hôn sự, sắc mặt thay đổi. Tuổi tác của nàng và Tạ Từ không cách biệt lắm, cũng đã cập kê, chuyện hôn sự đột nhiên bị đẩy tới trước mặt. Nhưng bình thường nàng cũng không nghĩ đến chuyện này, lúc này nghe thấy Hiền phi nói đến, không khỏi có chút uể oải, làm nũng nói: “Mẫu phi, ta còn nhỏ, để hai năm nữa mới xuất giá được không.”

Hiền phi nói: “Khi mẫu phi tiến cung, cũng chỉ khoảng mười lăm tuổi.”

Sắc mặt Tiêu Linh Âm thay đổi, nói thầm: “Nhưng Tạ Từ cũng không nghị thân mà?” Nàng lúc nào cũng đối đầu với Tạ Từ, nhưng chưa bao giờ thắng nổi một hồi, thật vất vả mới thấy nàng ngã xuống đất, không ngờ phía dưới còn có Tạ Vô Độ chống đỡ cho nàng. Hiện giờ bất chợt nói đến chuyện hôn sự, trong đầu nàng cũng đột nhiên nghĩ đến Tạ Từ.

Hiền phi nhíu mày: “Ngươi so với nàng ta làm gì? Nếu ngươi là có thể kết giao cùng nàng, mới là……” Hiền phi nghe thấy nữ nhi nói, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.

Chuyện tranh sủng nơi hậu cung, có liên quan mật thiết đến gia cảnh nhà mẹ đẻ. Lần trước nàng muốn cho cháu gái nhà mẹ đẻ kết thân cùng Tạ Vô Độ, nhưng Tạ Vô Độ cự tuyệt. Tạ Vô Độ có quyền thế, đến Thánh Thượng còn nể trọng, nếu có thể liên hôn cùng hắn, tự nhiên sẽ có lợi cho nhà mẹ đẻ.

Nàng mới vừa rồi nghe con gái nói, nghĩ đến chuyện hôn sự của Tạ Từ. Cảm tình giữa Tạ Từ và Tạ Vô Độ rất tốt, nếu có thể để Tạ Từ gả cho người nhà mẹ đẻ của nàng, thì liền có thể có chút quan hệ với Tạ Vô Độ.

Ngày mai, nàng liền đi bảo mẫu thân hỏi một chút, trong tộc có nam tử nào đến tuổi kết hôn không.

Nghĩ như thế, sắc mặt Hiền phi khá hơn. Tiêu Linh Âm nhìn thấy sắc mặt Hiền phi hòa hoãn hơn, mới vừa rồi mẫu phi nói, muốn nàng và Tạ Từ kết giao, Tiêu Linh Âm bĩu môi, nhớ tới sắc mặt Tạ Từ ngày ấy, dựa vào đầu gối của Hiền phi rồi nói: “Mẫu phi, ta kết giao với Tạ Nghênh Hạnh, cũng giống nhau mà.”

Hiền phi thở dài, dù sao nàng cũng vẫn là trẻ con, làm sao hiểu được nhiều chuyện như vậy? Trưởng công chúa tuy có uy vọng, nhưng lại không có thực quyền. Trong triều đình, vẫn phải có thực quyền thì người ta mới coi trọng.

“Được rồi, lớn như vậy rồi, còn làm nũng.”

-

Tạ Từ bừng tỉnh từ trong ác mộng, nàng mơ thấy chuyện ngày ấy.

Nàng mơ thấy bản thân trở lại lúc trước làm như thế nào cũng không thể trốn thoát khỏi căn phòng kia, khuôn mặt bỉ ổi của Tiêu Vũ Phong xuất hiện ở trước mắt nàng, từng bước ép sát, tới gần nàng. Trong lòng nàng thật sự sợ hãi, chờ đợi Tạ Vô Độ sẽ xuất hiện.

Lúc này, Tiêu Vũ Phong nói:

“Ngươi cho rằng hắn sẽ để ý ngươi sao? Ngươi chẳng qua chỉ là muội muội giả mạo không có huyết thống với hắn, hắn làm sao có thể để ý đến ngươi?”

Trong mơ nàng đang điên cuồng lắc đầu: “Không, không phải, hắn là a huynh của ta, hắn nói sẽ quan tâm ta cả đời.”

Tiêu Vũ Phong lại chắc chắn nói:

“Ngươi đừng lừa mình dối người, hắn sẽ không để ý đến ngươi, không tin ngươi nhìn xem. Vì thế hình ảnh trong mơ liền thay đổi, biến thành sân viện trong phủ trưởng công chúa

Trưởng công chúa và Tạ Nghênh Hạnh đang ngồi nói chuyện cùng nhau, nói cười vui vẻ, ngồi bên cạnh người hai người còn có thân ảnh của một nam tử. Trong lòng Tạ Từ run sợ, nói với chính mình, kia không phải là Tạ Vô Độ.

Nhưng hình ảnh tiếp theo lại chính là mặt hắn, đúng là Tạ Vô Độ.

Hắn dùng thái độ tươi cười và dịu dàng giống như đối với nàng, mà nhìn về phía Tạ Nghênh Hạnh, gắp đồ ăn cho nàng ấy.

Tạ Nghênh Hạnh cũng nhìn Tạ Vô Độ, làm nũng gọi a huynh.

Đầu nàng chợt đau lên, nôn nóng không thôi, xông lên phía trước, bắt lấy tay Tạ Vô Độ

“Huynh đã nói huynh không thích nàng ấy, huynh đã nói……”

Tạ Vô Độ nhìn nàng, ánh mắt khó lường, không thể nhìn ra trong đó giấu cảm xúc gì, môi mỏng của hắn lúc đóng lúc mở, nói câu gì đó, Tạ Từ trừng lớn đôi mắt, không thể tin.

Cảnh trong mơ đột nhiên dừng lại.

Tạ Từ mở mắt ra, tim đập vô cùng nhanh, hỗn độn. Trên trán phủ một tầng mồ hôi lạnh, thấm ướt tóc dài và áo ngủ của nàng.

Nàng chậm rãi tỉnh táo lại, hiểu ra đây chỉ là giấc mộng, bản thân vẫn còn ở trong phòng ngủ của Vô Song các.

Bỗng nhiên một trận gió to thổi tới, thổi vào người nàng, vừa đổ mồ hôi lại bị gió thổi qua, có chút lãnh. Nàng run lập cập, nhìn về phía cửa phía đối diện, trước khi ngủ nàng đã sai Lan Thời mở cửa sổ để hóng mát.

Giờ phút này cánh cửa bị gió to thổi đến lay động, ánh sáng tối tăm, hình như là thấy đổi thời tiết.

Thời tiết mùa hè thay đổi liên tục, là chuyện bình thường. Tạ Từ dựa vào đầu giường, nhịp tim dần dần bình phục lại, nhớ tới giấc mộng kia của mình.

Mộng đều là ngược lại. Nàng mặc niệm.

Cửa nhẹ kêu một tiếng, là Lan Thời tiến vào đóng cửa sổ. Thấy nàng tỉnh lại, có chút kinh ngạc,

“Sao tiểu thư lại tỉnh?”

Lan Thời khép cửa sổ lại, tiến lên, thấy nàng đổ mồ hôi đầy đầu, càng thêm lo lắng: “Tiểu thư bị bóng đè sao?”

Tạ Từ rầu rĩ ừ một tiếng, nhớ tới cảnh tượng trong mộng, mặc dù hiện giờ đã tỉnh, nhưng vẫn có thể nhớ lại những cảm xúc mãnh liệt đó: Sợ hãi, và không cam lòng……

“Tiểu thư đừng sợ, chỉ là mơ mà thôi. Tiểu thư có cần tìm Vương gia không?” lúc nàng còn nhỏ khi gặp ác mộng, liền sẽ đi tìm Tiêu Thanh Y hoặc là Tạ Vô Độ, muốn bọn họ dỗ ngủ.

Nhưng hiện tại…… Nàng nhớ tới chuyện kia, lắc đầu, “Không, không cần. Ngươi đi ngủ đi, ta không sao.”

Lan Thời không nhúc nhích, có chút lo lắng. Tạ Từ kiên trì nói:

“Không có việc gì, ngươi đi đi.”

Nàng đành phải đồng ý, lui xuống.

Tạ Từ nghiêng người, mặt hướng vào trong, nghe thấy tiếng động Lan Thời đi ra ngoài. Nàng nhắm mắt lại, không bao lâu, bên ngoài đổ mưa tí tách, hạt mưa rơi vào cửa sổ. Tạ Từ nghe quy luật tiếng mưa rơi, dần dần bị cơn buồn ngủ đánh úp.

Chỉ là đột nhiên một tiếng sấm vang lên, lại đánh tan cơn buồn ngủ của nàng. Lòng Tạ Từ đột nhiên sợ hãi, thở hổn hển, kéo chăn tơ vàng mỏng lên che khuất nửa khuôn mặt, chỉ còn lại một đôi mắt.

Nàng từ nhỏ đã sợ sét đánh, trước kia mỗi lần có sấm sét, đều có người ở bên an ủi.

Sớm biết vậy vừa rồi đã kêu Lan Thời ở lại cùng nàng một lát. Tạ Từ ảo não không thôi, lại nghe thấy bên ngoài liên tiếp vang lên tiếng sấm, nàng lại kéo chăn gấm lên, che lại hết cả đầu, hô hấp đều bị thu lại ở trong chăn.

Ngày mùa hè có mưa thì không khí sẽ oi bức, tối nay là ví dụ, nàng trốn ở trong chăn, mồ hôi túa ra. Nhưng mà tiếng sấm vẫn đinh tai nhức óc, chăn gấm căn bản không có tác dụng.

Một tia chớp loé lên chiếu sáng cả căn phòng, trắng bệch chiếu vào bông phù dung trên bàn, tim Tạ Từ đập thình thịch.

Tiếng mưa rơi vô cùng to, hoà với tiếng gió, giống như tiếng ác quỷ đòi mạng mà gõ vào cửa sổ. Tạ Từ sợ hãi, không còn buồn ngủ, đôi mắt nàng trốn ở dưới chăn gấm, chậm rãi kéo chăn gấm xuống một chút, nghĩ thầm, chắc là trận sấm này sẽ nhanh chóng dừng lại?

Vừa nghĩ xong, liền nghe thấy một tiếng sấm, ầm ầm ầm trên đỉnh đầu nghiền áp mọi thứ.

Nàng vội vàng đem chăn gấm kéo lên, tim đập càng lúc càng nhanh.

Bỗng chốc, nàng nghe thấy có người gõ cửa.

Tim đột nhiên căng ra, tận đến lúc nghe thấy giọng nói quen thuộc xen lẫn với tiếng mưa rền gió dữ: “A Từ?”

Lan Thời không yên lòng, còn chưa trở lại phòng, đã đổ mưa, lại còn có sét đánh. Nàng nghĩ nghĩ, vẫn là có ý định đi tìm Vương gia tới. Đi đến nửa đường, đang bung dù thì lại gặp Vương gia đi đến.

Lan Thời hành lễ, bẩm báo lại chuyện Tạ Từ mới vừa gặp ác mộng. Tạ Vô Độ ừ một tiếng, tiếp tục đi nhanh về phía trước.

Nhìn bóng dáng Tạ Vô Độ, trong lòng Lan Thời an tâm hơn một chút, Vương gia hẳn là sẽ chăm sóc tiểu thư tốt.

Tạ Từ nghe thấy âm thanh, vội vàng xốc chăn lên, chân trần chạy trên mặt đất, vội vàng chạy ra mở cửa, quả thực thấy Tạ Vô Độ đang đứng bên ngoài.

Tạ Vô Độ thu dù, gác vào tường, nhìn nàng: “Ta ngồi ở bên cạnh cùng muội, ngủ đi.”

Tạ Từ hít hít cái mũi, nghiêng người để hắn tiến vào, mới phát hiện trên người hắn đã bị nước mưa bắn ướt hết.

Lại có vài tia chớp loé lên, dựa vào chút ánh sáng này, Tạ Vô Độ cúi đầu thấy nàng đang đi chân trần, hơi hơi nhíu mày.

Tạ Từ cảm nhận được tầm mắt của hắn, có chút mất tự nhiên mà cuộn cuộn ngón chân, cả hai người đều đang nghĩ đến một ít việc.

Mu bàn chân nàng cọ vào vạt áo hắn, cánh phù dung quấn lấy ngón tay hắn….

Tạ Từ quẫn bách, nàng xoay người vòng qua bức bình phong, trở lại gian ngủ. Phù dung có chút hỗn loạn mà rũ xuống, Tạ Từ xốc màn lên, trở lại giường nằm xuống, đem hai chân của mình bỏ vào trong chăn gấm.

Tạ Vô Độ nhìn thân ảnh của nàng, chậm rãi đến một bên ngồi xuống ghế.

“An tâm ngủ đi.” Hắn nói.

Trong lòng lại suy nghĩ, ngày ấy chân nàng rũ xuống bên người mình, kỳ thật hắn rất muốn chạm vào. Muốn nắm lấy mắt cá chân non mịn của nàng, muốn khẽ vuốt cẳng chân trắng nõn mềm mại, những ngón chân tình xảo, mu bàn chân nõn nà như bạch ngọc.

Vốn dĩ Tạ Từ nằm quay mặt về phía Tạ Vô Độ, nhìn thân ảnh của hắn, nhưng lại quay đi.

Nghe thấy tiếng sột soạt truyền đến từ trong màn, Tạ Vô Độ đoán được thái độ của nàng.

Không phải không nghĩ tới mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, chỉ là……

Không đành lòng nên nửa thật nửa giả mà nói, trong đó còn trộn lẫn một chút tư tâm.

Quan hệ giữa bọn họ, phải có chút thay đổi, cần một số chuyện đi tới đánh vỡ cục diện ban đầu.

Muốn cho nàng hiểu, hắn không chỉ là huynh trưởng để nàng ỷ lại. Ngoại trừ là huynh trưởng, hắn còn là một nam nhân, một người ưu tú, có thể xứng đôi với nàng.

Muốn cho nàng bắt đầu đối xử với mình như một người nam nhân, mà không phải là một ca ca, hay là một người thân.

Cho dù bắt đầu sẽ có chút gian nan, nhưng nói chung vẫn phải có một cái bắt đầu.

Có Tạ Vô Độ ở đây, tâm Tạ Từ bình tĩnh hơn, tiếng sấm cũng dần dần nhỏ xuống. Nàng chớp mắt, lông mi rung động, nhỏ giọng mở miệng: “A huynh.”

Tạ Vô Độ ừ một tiếng: “Ta đây.”

“Muội vừa mới gặp ác mộng.”

“Mơ mà thôi.”

“Muội mơ thấy Tiêu Vũ Phong, hắn nói rất khó nghe, còn nói huynh sẽ không quan tâm muội. Muội rất sợ hãi, sau đó…… Trong mơ, huynh thật sự mặc kệ muội, quan hệ giữa huynh và Tạ Nghênh Hạnh rất tốt.”

“Sẽ không. Không phải ta đã từng nói sao? Ta sẽ chăm sóc muội cả đời.”

Tạ Từ ừ một tiếng, đem lông mi khép lại, có chút vui sướng, lại gọi hắn: “Ca ca.”

“Ta đây.”

Tạ Từ nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài, toàn thân thả lỏng, rất nhanh liền buồn ngủ. Hô hấp của nàng dần dần ổn định, lúc nửa mơ nửa tỉnh, lại nghĩ tới giấc mơ kia. Trong mơ, câu cuối cùng Tạ Vô Độ nói với nàng, hình như là……

“Huynh đã nói sẽ không thích nàng…… huynh đã nói……”

“Ta không thích nàng ta đâu, A Từ, ta chỉ thích muội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.