Lời của hắn đã xác nhận suy nghĩ của nàng, hắn muốn hôn nàng.
Hôn.
Hành động thân mật như thế này.
Gương mặt của Tạ Vô Độ đang ở ngay trước mặt nàng, càng lúc càng gần, hơi thở phả lên gò má nàng…
Tạ Từ nhấc tay lên muốn đẩy hắn ra, nhưng còn chưa kịp chạm đến ngực hắn thì đầu ngón tay đã bị hắn nắm lại.
Tạ Từ trừng mắt nhìn hắn. Sao hắn bảo là có thể đẩy ra cơ mà?
Đôi môi của Tạ Vô Độ rơi xuống môi nàng, thứ đó ấp áp, mềm mại, khiến trái tim đang đập nhanh như đánh trống của Tạ Từ gần như lập tức dừng lại.
Lông mi của nàng khẽ run, trong đầu là một mảng trắng xóa, chỉ còn lại đúng một dòng chữ: Tạ Vô Độ đang hôn nàng.
Bờ môi đang dán trên môi nàng khẽ động đậy, môi mỏng hơi hé ra, ngậm lấy môi dưới của nàng, rất nhẹ nhàng…
Tạ Từ không biết hình dung cảm giác của mình là như thế nào, nàng không còn nghĩ được gì nữa, cả người tựa như hóa đá. Nàng cảm nhận được hắn đang đùa nghịch môi dưới của nàng, liên tục đổi nhiều góc độ khác nhau.
Cuối cùng, hắn buông môi dưới của nàng ra, rồi ấn lên cả hai môi, đầu lưỡi nóng hổi luồn qua cánh môi chui tọt vào, thăm dò cẩn thận. Tạ Từ chưa từng bị đối xử như vậy, nơi riêng tư chưa từng bị xâm nhập như thế này. Nàng theo bản năng đóng răng lại, kháng cự sự xâm nhập của hắn.
Tạ Vô Độ nhẫn nại lướt qua hàm răng đều tăm tắp của nàng, cứ như chiếc nào cũng cần được chăm sóc cẩn thận.
Nước bọt tự động tiết ra, tạo thành tiếng nước, đến cả những âm thanh ấy cũng bị Tạ Vô Độ nuốt vào toàn bộ.
Tay Tạ Từ ngọ nguậy càng dữ dội, nàng nghĩ, bẩn quá, sao có thể… sao hắn có thể ăn nước bọt của nàng được chứ…
Tạ Vô Độ nắm chặt đầu ngón tay của nàng, đẩy các ngón tay ra, rồi chen vào giữa, khiến mười ngón giao nhau. Mồ hôi chầm chậm tiết ra trên bàn tay hai người, nóng ẩm, lớp nhớp.
Bàn tay đang đặt trên eo nàng không biết từ lúc nào đã trượt lên cánh bướm, rồi tiếp tục dịch lên trên, đỡ lấy cần cổ nõn nà.
Ngón tay thô ráp niết niết d ái tai nhỏ nhắn của nàng, rồi xoa nhẹ, Tạ Từ chỉ cảm thấy lưng nàng như tê dại hoàn toàn, cũng không còn nghĩ đến việc cắn răng chống cự được nữa, ngay khi người trong lòng vừa thả lỏng, Tạ Vô Độ lập tức xâm nhập sâu hơn vào không gian riêng tư của nàng.
Cuốn lấy lưỡi nàng, giống như hai đuôi cá trơn trượt cuốn lấy nhau.
Không biết ánh sáng đã bị nuốt lấy từ bao giờ, màn đêm buông xuống, bóng tối lặng lẽ bao trùm lên vạn vật
Tạ Từ mở mắt, cặp mắt xinh đẹp ầng ậc nước, mơ màng quyến rũ. Tầm nhìn của Tạ Vô Độ rơi trên đôi môi mềm mại đáng yêu có chút sưng sưng lên của nàng, đây chính là kiệt tác của hắn.
Tạ Từ vừa xấu hổ vừa tức giận, giơ tay bịt miệng mình lại, nhảy xuống khỏi chân của Tạ Vô Độ, lùi xa ba thước, ngón tay mảnh khảnh còn lại đang run run chỉ vào hắn.
“Huynh! Huynh! Huynh!” Gương mặt xinh đẹp động lòng người của nàng đỏ bừng, cả khóe mắt cũng đỏ ửng.
“Sao huynh có thể…” Nàng thốt không lên lời, cái cảm giác mềm mại đó, đến lúc này vẫn còn khiến đầu nàng tê dại.
“Huynh vô liêm sỉ!” Nàng mắng, “Tạ Vô Độ! Huynh đổi tên thành Tạ Vô Sỉ luôn đi!”
Hắn lại còn nói nàng có thể đẩy hắn ra, rồi lúc nàng muốn đẩy, hắn làm gì cho nàng cái cơ hội đó, thậm chí còn… Hắn còn cố ý nhéo vành tai của nàng nữa, làm cái gì đấy hả!
Sao hắn có thể chứ!
Hai mắt nàng ngậm nước, tố cáo hành vi xấu xa của hắn.
Nhưng mà A Từ à, nàng như thế này đi tố cáo tội ác của người ta, thật sự là bằng với việc đang quyến rũ người ta đấy.
Tạ Vô Độ đứng dậy, tiến gần về phía nàng.
Hắn bước tới một bước, nàng lùi về sau một bước. Sau lưng nàng chỉ có một bức bình phong sơn thủy bốn cánh đặt trên đế ngà voi, cứ thế lui đến khi không còn đường lui nữa, lưng áp lên tấm vải bình phong.
Trên tấm vải vẽ bức tranh sơn thủy, núi non trùng điệp, màu sắc hài hòa. Tạ Vô Độ nhốt Tạ Từ vào trong bức tranh sơn thủy đó, thân hình mảnh khảnh bị ép lún vào giữa tấm vải, Tạ Vô Độ bắt lấy tay của nàng, đè lên tấm bình phong, diễn lại toàn bộ hành vi xấu xa nàng vừa tố cáo thêm một lần nữa.
Không có lệnh của Tạ Vô Độ, không ai đi vào thắp đèn, chỉ thắp những chiếc đèn xa xa ở ngoài. Cửa vẫn còn mở, nhưng sắc trời đã tối đen như mực, không nhìn ra được trong phòng đang diễn ra chuyện gì. Ánh đèn mờ ảo vừa sáng lên, hai bóng hình đang lung lay hiện ra, bóng dài lồng vào nhau.
Lần này hắn còn trắng trợn hơn trước, cũng thuần thục hơn, ngậm lấy lưỡi của nàng. Xúc cảm từ d ái tai truyền đến, cộng với cảm giác bị khuấy đảo trong miệng, khiến Tạ Từ hoàn toàn không thể nào chống đỡ nổi.
Nàng mở mắt ra, khóe mắt đỏ ửng tràn ra giọt lệ, cuối cùng lưỡi cũng được tự do, phát ra một tiếng nấc nghẹn
Nàng nghĩ. Mất mặt quá đi mất.
Tạ Vô Độ vươn tay ra, ôm người vào trong ngực, cúi đầu để đầu lên bả vai nàng, giọng nói cũng trở nên khàn khàn. Nếu lúc này có đèn, ánh đèn sẽ làm lộ ra hai con người đang vô cùng nhếch nhác.
Hắn dùng cái giọng trầm khàn ấy mà nói: “A Từ, muội thích ta đi, có được không?”
Tạ Từ không có cách nào đáp lại, nàng tạm thời như nghẹn giọng, không nói được gì.
-
Đám người Lan Thời phát hiện, tiểu thư và vương gia mới làm hòa chưa được mấy hôm, hình như lại giận nhau nữa rồi.
Bữa tối lại chỉ có một mình tiểu thư ăn, nhắc lại liên tục không cho bọn họ đi mời vương gia tới. Tiểu thư cũng không ăn được mấy miếng, tâm hồn như treo ngược cành cây, sau đó chẳng bao lâu đã kêu bọn họ dọn đồ xuống, rồi bảo muốn tắm gội thay đồ.
Tạ Từ ngồi trong phòng tắm, hơi nước lượn lờ, đầu óc mơ màng, nàng ngả người về phía sau, đầu dựa vào mép bồn tắm, không nhịn được lại nhớ về nụ hôn lúc xế chiều. Tai và cổ cùng đỏ lên, nhưng lập tức nghĩ là do nước nóng quá thôi.
Mặc dù phòng tắm không có ai, nhưng mà Tạ Từ vẫn cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, muốn trốn vào trong nước luôn. Cuối cùng nhắm tịt mắt lại hít một hơi thật sâu, tự nói với chính mình, không có gì hết, đừng nghĩ nhiều, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, vậy mới không còn cảm thấy thẹn đỏ mặt như vừa rồi nữa.
Tạ Vô Độ… Hôn…
Mấy chữ này cứ ở trong đầu Tạ Từ bay qua bay lại, nàng vươn tay nắm lấy một nhúm cánh hoa, rải lên người mình. Cánh hoa trượt khỏi bờ vai trắng mịn của nàng, Tạ Từ lại nhớ về cảm giác nhớp nháp đó, da đầu lại cảm thấy tê dại.
Nàng nhấc tay xoa nhẹ cánh môi của mình. Nó đã trở về như bình thường, không còn cảm giác tê tê nữa. Nhưng mà cái cảm giác đó, vẫn còn hằn sâu trong kí ức.
Tự nàng còn chẳng ý thức được khóe miệng của nàng đang nhếch lên.
Cho tới khi ngón tay dịch sang bên cạnh một chút, đụng phải khóe miệng đang nhếch cao của mình, Tạ Từ lúc đó mới nhận ra, nàng đang cười.
Bởi vì Tạ Vô Độ hôn nàng sao, cho nên nàng đang cười?
Tạ Từ cụp mắt, cánh tay đang ở trong bồn nước đập một cái, những giọt nước b ắn ra ngoài, cánh hoa rơi lên hai bên mép bồn tắm.
Tạ Vô Độ nói, thích hắn đi. Tạ Từ cắn môi, nàng… nàng vẫn luôn coi Tạ Vô Độ là ca ca, đáng ra không nên đang từ tình thân chuyển thành cái khác nhanh đến vậy chứ? Nhưng mà…
Nàng lại đang có chút bối rối, có điều nhiều trăn trở, đột nhiên lại nhớ đến, mình bị hắn hôn tới gần như khóc luôn, mất mặt quá đi.
Nhưng cảm giác đó thật sự rất khó kháng cự… Thế sao Tạ Vô Độ lại biết hôn đến vậy? Chẳng phải hắn chưa từng có nữ nhân nào hay sao? Tạ Từ vỗ nhẹ lên cánh tay mình, lắc đầu, ép bản thân không được nghĩ tiếp nữa.
Chỉ là muốn thế chứ không được như vậy, nàng tắm rửa xong xuôi, lau khô đầu rồi nằm xuống giường đi ngủ. Đêm hè có ve sầu, tiếng ếch kêu, nàng tự dưng cảm thấy thật ồn ào, có hơi trằn trọc không ngủ được.
Nàng nằm ngửa trong chiếc chăn mềm mại, cứ như thế đến quá nửa đêm mới đi vào được giấc ngủ. Chỉ là lại mơ thấy một giấc mộng hơi kì lạ, trong mơ còn có cả Tạ Vô Độ.
Hôm sau Tạ Từ thức dậy, dưới mắt hiện nguyên cái quầng thâm, thật sự có hơi khó coi. Bọn người Lan Thời giật cả mình, “Đêm qua tiểu thư gặp ác mộng ạ? Sao lại ngủ không ngon như thế này?”
Tạ Từ chỉ nói là bị tiếng của ve sầu ếch nhái làm ồn, Lan Thời lập tức kêu người đi xử lý ve với ếch trong viện, “Đừng để nó lại làm ồn đến tiểu thư.”
Tạ Từ ngăn nàng lại: “Không cần đâu, chắc là do buổi đêm nóng quá thôi.”
Nếu không giả sử đêm nay nàng vẫn không ngủ ngon được, là ngày mai hết cớ để nói dối rồi?
Tạ Từ nhìn ra bên ngoài, hỏi tới Tạ Vô Độ, Lan Thời nói: “Sáng sớm vương gia đã lên triều rồi.”
“Ồ.” Tạ Từ thở phào, sáng nay không nhất thiết phải gặp hắn, bằng không lại chẳng biết phải đối mặt với hắn như thế nào.
Nàng dịch mắt đi, nhìn vào chính mình trong gương, tầm nhìn lại không tự chủ rơi trên cánh môi, rồi vô thức sờ nào nó.
Trúc Thời nhìn thấy động tác của nàng, bèn quan tâm hỏi: “Môi của tiểu thư bị khô sao? Có cần bôi thêm son không?”
Tạ Từ không hiểu sao nóng mặt, lắc đầu, vội bỏ tay xuống, rồi lại tiện tay bốc đại một cây trâm trong hộp đựng trang sức ra, “Hôm nay cài cái này đi.”
Trùng hợp sao lại là một cây trâm vàng song ngư hí châu, sau khi Tạ Từ nhìn rõ nó thì vội giựt ra khỏi tay Trúc Thời, nói: “Không, cái này không đẹp, đổi cây khác đi.”
Cuối cùng chọn một cây trâm thanh tước vân thiên bên ngoài hộp.
-
Sáng nay Tạ Vô Độ thượng triều đã bẩm báo lại chuyện của Doãn Châu với Hoằng Cảnh đế, sau khi hạ triều lại một mình vào cung nói với hoàng đế những suy đoán của mình. Hắn không có chứng cứ, vậy nên vẫn chưa nói thẳng tên của Tuyên Lân hầu.
Hoằng Cảnh đế nghe xong gật đầu: “Liễm Chi à, ngươi nói rất có lý. Nếu như chuyện này đúng như ngươi nói vậy, thế thì quả thực… quá ghê gớm. Chuyện này ngươi cứ tiếp tục điều tra đi. Phải rồi, còn một chuyện nữa, khá là quan trọng. Vài ngày nữa, đoàn sứ giả của Bắc Tề sẽ tới Thịnh An, trẫm đã lệnh cho bọn họ sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Trong mắt Hoằng Cảnh đế hiện lên một chút lo lắng. Bắc Tề này là một nước hiếu chiến, thiện chiến lại còn dũng mãnh, từ thời Thái Tông đã bất hòa với Đại Yến. Giao tình giữa hai nước, hoàn toàn phụ thuộc vào việc Đại Yến mạnh hay là yếu. Giả sử Đại Yến yếu, ví dụ như thời của tiên đế, thì người của Bắc Tề sẽ rất hung hăng, không ngừng xâm phạm biên giới để ra oai, thậm chí còn đánh hạ thành trì, đòi Đại Yến phải giao ra tiền bạc và mỹ nhân.
Tình cảnh này đến khoảng thời gian mà Hoằng Cảnh đế kế vị vẫn còn, sau này Đại Yến dần dần trở nên cường thịnh, Bắc Tề mới chịu ngưng lại, cúi đầu xưng thần. Khoảng mười năm trở lại đây, Bắc Tề cũng coi như là vẫn luôn an phận.
Nhưng Hoằng Cảnh đế biết rõ sự gian xảo của người Bắc Tề, bọn chúng chắc chắn sẽ không an phận như vậy lâu dài. Lần này đoàn sứ giả của Bắc Tề vào cung, tốt nhất là không được có bất kì sai sót nào xảy ra, bằng không e là Bắc Tề này lại muốn cố tình gây chuyện lần nữa.
Hoằng Cảnh đế lo chính là lo chuyện này.
Tà Vô Độ nói: “Bắc Tề bây giờ không dám làm gì đâu, xin thánh thượng yên tâm.”
Hoằng Cảnh đế thở dài nói: “Có lẽ vậy, nghe nói lần này đoàn sứ Bắc Tề tới, còn mang theo ý định hòa thân, bởi còn có lục công chúa của Bắc Tề đi cùng.”
Nói đến lục công chúa của Bắc Tề, nàng ta rất rất nổi tiếng, nghe đồn là một mỹ nhân.
Chương 42: “Hôm nay hắn không tới tìm ta?”
Có phải mỹ nhân hay không, Tạ Vô Độ không có chút hứng thú nào hết, Bắc Tề xưa nay xảo quyệt, cái người được gọi là công chúa kia có thể chung sống hòa bình với Đại Yến được hay không còn chưa biết được. Mọi thứ vẫn phải đợi đoàn sứ giả của Bắc Tề tới Thịnh An mới có thể kết luận.
Hoằng Cảnh đế gật đầu: “Ừm, Liễm Chi nói phải.”
Tới khi ra khỏi Cần Chính điện đã là giờ tỵ ba khắc.
Lúc Tạ Vô Độ đi ngang qua ngự hoa viên đụng phải Tiêu Vũ Phong, hắn ngu ngu dại dại đã mấy ngày rồi, hoàng hậu không đành lòng coi hắn như phạm nhân mà nhốt ở trong cung, vậy nên chỉ khổ cho các cung nhân đang phải hầu hạ, mỗi lần Tiêu Vũ Phong chạy ra khỏi cung, hoàng hậu sẽ trừng phạt bọn họ, các cung nhân than khổ không thôi. Hôm nay Tiêu Vũ Phong không biết làm sao lại chạy ra khỏi cung, các cung nhân phát hiện ra, đang đuổi theo sau hắn.
“Nhị điện hạ, nhị điện hạ…” Bọn họ theo không kịp Tiêu Vũ Phong, Tiêu Vũ Phong thì ở đằng trước vừa chạy vừa vỗ tay.
Tạ Vô Độ dừng lại nhìn, thấy cuối cùng họ cũng bắt được Tiêu Vũ Phong, trong đám cung nhân có cả cung nữ lẫn thái giám. Không biết tên Tiêu Vũ Phong kia lại làm sao, thoắt cái đè một cung nữ xuống dưới đất, rồi cưỡi lên người cung nữ kia nhún, nhìn vào trông khó coi vô cùng, may sao mà nhanh chóng bị các thái giám khỏe mạnh nhanh chóng chế ngự.
“Nhị điện hạ, người đừng làm bậy nữa mà, theo chúng nô tài trở về cung đi mà.” Các cung nhân van nài.
Nhưng Tiêu Vũ Phong lại như không nghe hiểu một câu nào, khóc quấy không ngừng, động tĩnh lớn như vậy đã hấp dẫn các cung nhân đang đi ngang qua ngự hoa viên ghé lại xem, tiếng cười vang lên không dứt.
Vì phẩm chất và hành xử của Tiêu Vũ Phong xưa giờ luôn tệ, bình thường trêu ghẹo cung nữ, đày đọa thái giám, bởi vậy mà giờ thấy hắn ta chật vật thế này, tất nhiên có rất nhiều người vui sướng lại xem trò hề của hắn.
Tạ Vô Độ lẳng lặng cười, sống đủ lâu rồi, trò hề cũng cho người ta xem đủ rồi, nên đi chết thôi.
Dưới mái đình trong góc nam của ngự hoa viên, Tạ Nghênh Hạnh và Tiêu Linh Âm cũng đang xem trò cười của Tiêu Vũ Phong.
Lãnh Linh Âm nhíu mày xì một tiếng: “Ngươi nhìn hắn kìa, trước kia làm bao nhiêu chuyện xấu, giờ gặp phải báo ứng rồi đó.”
Nàng ta bĩu môi, Hiền phi và hoàng hậu đối đầu nhau, theo lẽ dĩ nhiên, Tiêu Linh Âm và Tiêu Vũ Phong cũng không thích nhau, nhưng chuyện này không phải là mấu chốt khiến Tiêu Linh Âm chán ghét Tiêu Vũ Phong. Mà mấu chốt đó chính là, trước kia Tiêu Vũ Phong phong lưu, từng lừa gạt một cung nữ theo hầu bên cạnh nàng ta từ nhỏ, cung nữ đó bị Tiêu Vũ Phong lừa thất thân, thế nhưng Tiêu Vũ Phong lại không muốn cho người ta một danh phận, sau này cung nữ ấy mang thai, sự việc bại lộ, hoàng hậu vì muốn bảo vệ Tiêu Vũ Phong đã tìm cớ bắt bớ lỗi sai của cung nữ đó, rồi cho đánh chết.
Từ đấy về sau, Tiêu Linh Âm trở nên chán ghét Tiêu Vũ Phong, hôm nay nhìn thấy hắn ta trở nên như vậy, trong lòng vui sướng nghĩ rằng ông trời có mắt, để tên đó gặp được báo ứng.
Ngũ công chúa và lục công chúa cũng đang ở đây, ngũ công chúa nịnh bợ Tiêu Linh Âm, lục công chúa thì im lặng không nói gì. Lục Linh Âm biết lục muội này của nàng ta hướng nội xưa giờ không thích nói chuyện nên cũng không so đo với nàng, chỉ có điều không ngờ hôm nay Tạ Nghênh Hạnh lại yên lặng. Tiêu Linh Âm ngó theo hướng nhìn của Tạ Nghênh Hạnh, thấy tầm mắt của nàng ta đang đặt ở một nơi nào đó, chẳng biết đang nghĩ cái gì.
Tiêu Linh Âm đi theo ánh mắt của nàng ta, thấy xuyên qua những lớp cây xanh biếc có bóng dáng của một nam tử.
Bóng lưng ấy khí thế hiên ngang, Tiêu Linh Âm cũng ngây người, định chọc ghẹo Tạ Nghênh Hạnh thế này là thiếu nữ đã biết yêu rồi hả thì bỗng nhiên kịp phản ứng lại, cái dáng người kia chính là Tạ Vô Độ.
Xét theo vai vế, thật ra Tiêu Linh Âm phải gọi Tạ Vô Độ một tiếng biểu ca. Nhưng mà nàng ta và Tạ Từ xưa nay chẳng hợp nhau, Tạ Vô Độ lại luôn giúp đỡ Tạ Từ, vậy nên Tiêu Linh Âm cũng ghét lây cả Tạ Vô Độ, tất nhiên chẳng muốn gọi hắn là biểu ca, chỉ ở vài trường hợp bắt buộc mới gọi một tiếng.
Cuối cùng Tạ Nghênh Hạnh cũng hoàn hồn lại, “Sao vậy, tứ biểu tỷ?”
Tiêu Linh Âm vừa nhìn thấy Tạ Vô Độ là nhớ tới Tạ Từ, vừa nhớ tới Tạ Từ là nhớ tới bây giờ nàng ta vẫn phải tắm cho ngựa, nhớ tới câu chuyện thảm hại này, tâm trạng tức thì bị kéo xuống, nàng ta lắc đầu, đứng dậy đi về.
Tiêu Linh Âm đó giờ vẫn luôn là trung tâm của các nàng, thấy nàng ta đứng dậy, mấy người còn lại tự nhiên cũng đứng dậy đi theo.
Tạ Nghênh Hạnh hơi cụp mắt xuống, ban nãy nàng ta nhìn Tạ Vô Độ, Tạ Vô Độ hình như lại đang nhìn Tiêu Vũ Phong. Tạ Nghênh Hạnh đoán ra bây giờ Tiêu Vũ Phong trở thành cái bộ dạng này, chẳng phải ông trời có mắt như Tiêu Linh Âm nói, mà là một tay Tạ Vô Độ tạo thành.
Ở một mức độ nào đó, Tạ Vô Độ mới là cùng một loại người giống như nàng ta, không phải sao?
Có lẽ đây chính là sự tương đồng và ràng buộc mà máu mủ mang lại, nếu đã như vậy, người Tạ Vô Độ nên gần gũi phải là nàng ta, chứ không phải là Tạ Từ.
-
Tiêu Vũ Phong bị các cung nhân áp chế đưa về tẩm điện của mình, bọn họ thật sự không chống đỡ nổi, tạm thời nhốt Tiêu Vũ Phong vào trong tẩm điện của hắn, đồng thời sai người đi báo với hoàng hậu.
Tạ Vô Độ vốn đang chuẩn bị xuất cung, bước chân bên dưới bỗng dưng khựng lại, hắn quay sang nói với tiểu nội thị tiễn hắn xuất cung: “Ngọc bội bổn vương treo ở eo không thấy đâu nữa, chắc là lúc nãy bị rơi trên đường tới rồi, làm phiền công công thay ta đi tìm thử, bổn vương đứng ở đây đợi công công.”
Tiểu nội thị kia là người hầu trong Cần Chính Điện, luôn để ý đến việc Hoằng Cảnh đế rất xem trọng Tạ Vô Độ, có thể thay Tạ Vô Độ làm chuyện gì đó là may mắn, hai mắt hắn sáng lên, đáp liền: “Nô tài lập tức đi ngay, xin Võ Ninh vương đợi một lát.”
Tạ Vô Độ khẽ gật đầu, ừm một tiếng, đưa mắt tiễn tiểu nội thị đang vội vàng rời đi.
Đợi người đi rồi, ánh mắt của Tạ Vô Độ lập tức tối sầm, tựa như mây đen che phủ đồi núi.
Từ hành lang này đến tẩm điện của Tiêu Vũ Phong, đi về chỉ mất một khắc. Tạ Vô Độ qua mặt đám cung nhân đang trông coi bên ngoài, xuất hiện ở trong tẩm điện. Mấy cung nhân bị Tiêu Vũ Phong hành cho mệt lả giờ đang nghỉ ngơi, cũng đang lười biếng, không còn quá nghiêm túc canh trực nữa.
Tiêu Vũ Phong bị nhốt trong điện đang rất không vui, hắn ta vồ lấy cửa thử mở ra, phát hiện cửa không mở được thì có hơi điên cuồng. Hắn ta thử lại mấy lần, đều không được, cuối cùng hắn ngồi phịch xuống đất ăn vạ, không ngừng khóc lóc.
Trước mắt hắn xuất hiện một đôi giày gấm màu đen thêu hạc bằng chỉ vàng, Tiêu Vũ Phong ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân đứng trước mặt, cảm thấy thật mới lạ. Tiêu Vũ Phong cười ngốc với Tạ Vô Độ, Tạ Vô Độ nhìn dáng vẻ này của hắn ta, chỉ lắc đầu cười lạnh.
Cung nữ đang canh gác bên ngoài chính là người ban nãy bị Tiêu Vũ Phong cưỡi lên người nhún nhảy, cảnh tượng nàng chật vật như thế bị biết bao nhiêu người nhìn thấy, trong lòng oán hận Tiêu Vũ Phong đến cùng cực. Nghe thấy tiếng khóc của Tiêu Vũ Phong cũng chẳng muốn quan tâm đ ến hắn ta, thậm chí còn nghĩ rằng hắn vẫn còn có mặt mũi mà khóc sao?
Không biết qua bao lâu, tiếng khóc lóc bên trong tẩm điện dừng lại, không còn tiếng động gì nữa.
Đột nhiên có một cơn gió mát lạnh thổi qua, gió mùa hè luôn mang theo hơi nóng, vậy mà thổi qua da thịt khiến người ta sởn da gà. Cung nữ không biết vì đâu mà lòng thầm nảy lên một suy nghĩ không hay, đừng nói là xảy ra chuyện gì rồi nhé?
Nàng ta vội vàng mở cửa, không nhìn thấy nhị hoàng tử đâu. Lại đi sâu vào trong, cuối cùng cũng nhìn thấy được nhị hoàng tử, hắn ta đang nằm trên đất, miệng sùi bọt mép, gương mặt hung tợn co giật.
Cung nữ bị dọa tới mức ngã ngồi trên mặt đất, chậm chạp phát ra một tiếng hét lớn, “Áaaaa…”
Hoàng hậu đã tới, phụng kiệu vừa dừng ngay cửa cung điện thì nghe thấy tiếng hét thảm thiết của cung nữ, không tránh khỏi thấy hơi bực mình. Mấy ngày nay nàng cũng bị con trai của mình làm cho sức cùng lực kiệt, cả người như già đi mười tuổi.
Hoàng hậu xuống kiệu, đi vào bên trong, nhưng bước chân chỉ mới đạp lên thềm tẩm điện đã nghe thấy bọn họ đang vội vã kêu la, rằng: “Nhị hoàng tử xảy ra chuyện rồi…”
Trái tim bà ta như hẫng đi một nhịp, bước nhanh vào trong, đẩy đám người ra xông vào giữa tẩm điện, thật sự nhìn thấy con trai bảo bối của bà ta đã tắt thở, nhìn trạng thái ch ết rất dữ tợn.
Hoàng hậu không chống đỡ nổi nữa, ngã xuống đất.
“Thái y!”
Chớp mắt, người trong cung điện đã loạn thành một bầy.
Nội thị cẩn thận men theo con đường Võ Ninh vương mới đi qua tìm kiếm hai lượt vẫn không tìm ra được ngọc bội mà hắn nói, chỉ đành trở lại thỉnh tội: “Mong Võ Ninh vương thứ tội.”
Tạ Vô Độ lắc đầu, không trách cứ: “Thôi bỏ đi, cũng không phải ngọc bội quan trọng gì. Đi thôi.”
Khi hai người đang chuẩn bị rời đi thì bỗng nghe thấy có những tiếng động hỗn loạn, Tạ Vô Độ hỏi: “Trong cung xảy ra chuyện gì vậy?”
Nội thị thở dài một tiếng: “Hồi vương gia, hình như là động tĩnh phát ra từ cung của nhị hoàng tử.”
Nội thị thường đi lại trong cung, đương nhiên nhiên cũng biết trong cung nhị hoàng tử hay gà bay chó sủa như vầy, chỉ là hắn cũng không ngờ tới, lần này, là vì nhị hoàng tử đã mất.
Tạ Vô Độ ừ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài hành lang, lên xe ngựa rời khỏi cung.
-
Về đến phủ đúng lúc đến giờ cơm trưa. Tạ Vô Độ nghĩ đến chuyện tối qua, hôm nay không sai người đi mời Tạ Từ, hắn nghĩ mời rồi nàng cũng sẽ không tới, vậy nên một mình qua loa dùng bữa.
Quả thực như thế, Tạ Từ nguyên ngày nay vẫn còn đang đắm chìm trong cảm xúc của tối hôm qua, mất hồn mất vía. Nàng ở trong tẩm điện của mình, lúc thì đứng lên, lúc thì ngồi xuống, một lát xem sách, một lát lại đi ngắm hoa, nhưng cho dù là làm gì, đám Lan Thời cũng nhìn ra được tâm tư của nàng đang không có ở đây.
“Tiểu thư…”
Tạ Từ giật mình bừng tỉnh, “Sao vậy?”
Tầm mắt của Lan Thời rơi trên đóa hoa tường vi trong tay nàng, khóc không ra nước mắt: “Tiểu thư… Nếu người cứ vặt nữa là chậu hoa này sẽ trụi luôn đó.”
Tạ Từ cúi đầu nhìn xuống tay mình, đúng là có mấy bông hoa tường vi. Mà nơi nàng vừa đi qua, toàn là hoa tường vi bị nàng vô tình bứt xuống, cánh hoa rơi lả tả trên đất.
…
Ban nãy nàng cũng không ý thức được mình đang làm gì, cuối cùng bây giờ cũng ngừng tay, ho khụ một tiếng, nói: “Tối nay ta muốn dùng đống hoa này để tắm, các ngươi thu dọn nó đi.”
Lan Thời dạ một tiếng, nhìn sắc mặt của nàng, dè dặt hỏi: “Tiểu thư, hay là mời Điền tiểu thư qua đây trò chuyện?”
Tạ Từ gật đầu, “Ừm.”
Nhưng rồi lập tức gọi lại: “Khoan đã, chuẩn bị xe ngựa luôn cho ta, ta đi tìm cô ấy.”
Trong lúc chờ xe ngựa, Tạ Từ vờ như vô ý thức hỏi: “Huynh ấy vẫn chưa về sao?”
Trúc Thời gật đầu, nàng bèn không hỏi nữa.
Xe ngựa nhanh chóng được chuẩn bị xong, Tạ Từ lên xe, lại không lập tức kêu phu xe chạy đi, nàng vén rèm cửa lên, nhìn hai bên cửa phủ rồi nhìn hai bên đường đều vô cùng trống trải, không giống như có người đã về. Cuối cùng nàng thả rèm xuống, lệnh cho phu xe khởi hành đến Điền gia.
Đường Hạnh Đào biết nàng tới thì cảm thấy rất vui, hai người ngồi cùng nhau nói rất nhiều chuyện.
Từ hôm Tạ Từ rời đi đã là năm sáu ngày rồi. Điền Hạnh Đào nói: “Từ Từ, cô bằng lòng về vương phủ, có phải là đã đáp lại vương gia rồi đúng không?”
Điền Hạnh Đào hai mắt lấp lánh, nhìn ra Tạ Từ có hơi thẹn thùng. Nhưng nàng lập tức phủ nhận: “Không có chuyện hết. Ta chỉ lo cho vết thương của huynh ấy thôi.”
Điền Hạnh Đào ồ một tiếng, nhắc tới Tạ Vô Độ: “Thật ra ta cảm thấy con người vương gia không tệ, mặc dù ta không tiếp xúc với ngài ấy nhiều, nhưng thấy ngài ấy đối xử với cô thật sự không có gì để nói.”
Chuyện này Tạ Từ cũng đồng ý, Tạ Vô Độ đối xử với nàng đúng là không có gì để nói.
Chỉ là…
“Nếu như ta cũng gặp được một lang quân như vậy thì tốt rồi.” Điền Hạnh Đào nói tới thì có chút ngại ngùng, thiếu nữ mà, luôn tràn đầy mong đợi đối với tình yêu. Tạ Từ chọc nàng, hai người cười đùa một trận.
Sau đó Tạ Từ ở lại Điền gia dùng bữa trưa và bữa tối, tới khi ánh chiều tà chiếu xuống, bóng đèn bật sáng mới lưu luyến trở về vương phủ.
Tạ Từ đạp chân lên ghế nhỏ bước xuống, mấy người Đan Thời chạy lại nghênh đón, chiếc đèn lưu ly trên đỉnh đầu bị cơn gió thổi qua khẽ xoay tròn, cơn nóng của ngày hè theo gió phả vào da thịt. Nàng hỏi nhỏ: “Tạ Vô Độ đã về chưa?”
Đan Thời gật đầu: “Trước bữa trưa vương gia đã về rồi ạ.”
“Vậy… Huynh ấy đến tìm ta dùng cơm trưa, ngươi vẫn từ chối như cũ chứ?”
Đan Thời sững sờ, nói: “Vương gia không có tới hỏi tiểu thư có muốn dùng bữa trưa hay không…” Tiếng nói càng về sau càng nhỏ.
Bước chân của Tạ Từ dừng lại, hai mắt mở lớn, không tới tìm nàng?
“Vậy còn bữa tối thì sao?”
“Cũng không…” Đan Thời không còn dám ngẩng đầu nữa.
Quả nhiên, vẻ tức giận hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của Tạ Từ, Tạ Vô Độ có ý gì đây?
“Hôm nay huynh ấy không tới tìm ta?” Tạ Từ ép cơn giận xuống hỏi.
Đan Thời cúi đầu, không dám đáp. Tạ Từ từ trong sự im lặng ấy biết được đáp án rồi.
Nàng nắm lấy mép váy đạp qua cửa, xông thẳng qua tiền viện, giận đùng đùng muốn tìm Tạ Vô Độ tính sổ, hắn… hắn hôn nàng xong thì không đi tìm nàng nữa?
Vừa đi tới hành lang đã thấy trong hành lang có một bóng người thẳng tắp, như cây tùng bách trong đêm tối. Mấy nha hoàn sau lưng nàng tự giác lùi về sau, Tạ Từ giận dữ, tiến lên trước mấy bước, bóng đèn yếu ớt hắt xuống đỉnh đầu Tạ Vô Độ, chiếu sáng gương mặt tựa ngọc của hắn.
Tạ Từ dừng lại trước mặt hắn, lồ ng ngực phập phồng, chất vấn: “Huynh có ý gì hả? Đan Thời nói, hôm nay huynh không hề đến tìm ta?”
Nàng rất nghiêm túc chất vấn, Tạ Vô Độ lại phát ra tiếng cười khẽ.