Vô Độ Nuông Chiều

Chương 26



51-52

Chương 51: “Quả nhiên nước tiểu ở trên người ta.”

Tư Mã San không ngờ Tạ Từ cũng ở đây, những lời đang định nói với Tạ Vô Độ cũng bị nuốt xuống hết, nàng nhìn về phía Tạ Từ, có chút không vui hỏi.

Nàng từng nghe nói Tạ Từ và Tạ Vô Độ từng là huynh muội, tình cảm vô cùng tốt, hiện giờ tuy không phải huynh muội ruột thịt, nhưng cảm tình còn hơn cả huynh muội thân sinh. Chỉ là không dự đoán được là Tạ Từ lại ở trong phủ của Tạ Vô Độ, còn cùng hắn ngồi trên một cái bàn dùng đồ ăn sáng.

Nghe nói Tạ Từ rời khỏi phủ trưởng công chúa từ đầu năm, chẳng lẽ mấy tháng này bọn họ đều ở cùng một chỗ…… Tư Mã San lập tức có chút sốt ruột, nhìn về phía Tạ Từ.

Tạ Từ chỉ cúi đầu gắp đồ ăn, giống như bình thường lui tới ăn cơm, ngay cả một ánh mắt cũng chưa từng nhìn Tư Mã San: “Lục công chúa điện hạ, đây là nhà ta. So với việc ta ở chỗ này, thì việc ngươi ở chỗ này không phải càng lạ hơn sao.”

“Nhà ngươi?” Tư Mã San lặp lại lời Tạ Từ nói, chau mày, “Đây không phải là phủ đệ của Võ Ninh Vương sao?”

Ánh mắt Tư Mã San sáng quắc nhìn chằm chằm Tạ Từ: “Chủ nhà cũng không phải là ca ca ruột của ngươi, da mặt của ngươi cũng thật là dày, thế mà lại không biết xấu hổ mặt dày mày dạn ở trong phủ đệ của ngài ấy lâu như vậy.”

Đương nhiên Tư Mã San là bởi vì ghen ghét, nàng sợ giữa Tạ Từ và Tạ Vô Độ có cái gì đó, hiện giờ biết được bọn họ sớm chiều ở chung, loại lo lắng này càng sâu.

Tạ Từ cúi đầu gắp đồ ăn cho Tạ Vô Độ, khẽ mỉm cười hỏi: “Ta mặt mặt dày mày dạn sao, Võ Ninh Vương điện hạ?”

Tạ Vô Độ ăn miếng đồ ăn mà nàng gắp tới, nhìn về phía Tư Mã San nhướng mày cười nói: “Có lẽ Lục công chúa có hiểu lầm gì rồi, là bổn vương mặt dày mày dạn cầu nàng ở lại nơi đây, coi nơi này trở thành nhà của nàng.”

Tư Mã San vốn dĩ đang muốn chế nhạo trào phúng Tạ Từ, không ngờ được là Tạ Vô Độ lại nói như vậy, nhất thời hơi ngượng. Mắt nàng thấy Tạ Từ gắp đồ ăn cho Tạ Vô Độ, hai người hoà thuận vui vẻ, bầu không khí hòa hợp, mím môi không mời tự ngồi, liền ngồi xuống bên cạnh Tạ Vô Độ, dựa gần Tạ Vô Độ, nói: “Sáng sớm hôm nay bản công chúa liền đi tới đây, còn chưa kịp dùng đồ ăn sáng. Người tới là khách, huống chi bản công chúa là khách quý của Bắc Tề, chẳng lẽ Võ Ninh vương không định chiêu đãi sao?”

Tạ Vô Độ còn chưa kịp nói gì, Tạ Từ đã mở miệng trước: “Không chuẩn bị phần cho Lục công chúa rồi.”

Tư Mã San không chịu bỏ qua, đôi mắt nhìn chằm chằm Tạ Vô Độ: “Vậy nói nhà bếp làm thêm đi, có gì khó? Chẳng lẽ đầu bếp trong vương phủ của ngươi đều vô dụng vậy sao? Bản công chúa không ngại chờ.”

Tạ Từ ngẩng đầu, rất có hứng thú nhìn về phía Tư Mã San nói:

“Ta không mời ngươi tới đây, cũng không chuẩn bị phần của ngươi, sao da mặt ngươi lại dày như vậy, một hai phải mặt dày mày dạn ở lại nơi này dùng đồ ăn sáng?”

Nàng dùng lời mà Tư Mã San vừa nói để nói ngược lại Tư Mã San, Tư Mã San cắn răng, chỉ vào Tạ Từ, “Ngươi!”

Tạ Từ cúi đầu không nhịn được mà nhoẻn miệng cười.

Tư Mã San ôm lấy cánh tay, khoanh tay trước ngực, cằm hất lên trời: “Bản công chúa mặc kệ, nếu bản công chúa đã vào cửa phủ của các ngươi, thì chính là khách của phủ các ngươi, các ngươi phải chiêu đãi bản công chúa thật tốt. Bằng không, các ngươi chính là đang bất kính với Bắc Tề, lần này Bắc Tề chúng ta tới chính là để hòa hảo với Đại Yến, chẳng lẽ các ngươi muốn phá hư quan hệ hai nước chúng ta sao?”

Người này thật đúng là vô lại, điêu ngoa lại tùy hứng, so với Tư Mã San, Tạ Từ quả thực cảm thấy tính tình của bản thân còn có thể nói là ôn nhu. Nhưng lời nói của nàng cũng có lý, dù sao nàng cũng đại biểu cho Bắc Tề, cũng không thể thật sự không coi trọng nàng.

Người Bắc Tề giảo hoạt, nhìn vị Lục công chúa này là biết. Tạ Từ đánh giá Tư Mã San, nhìn từ đầu đến chân nàng đều cảm thấy không vừa mắt, so sánh một chút, có khi Tiêu Linh Âm còn thuận mắt hơn nhiều.

Tư Mã San đã định liệu trước mà cười, bộ dáng như muốn nói

“Ngươi có thể làm khó dễ được ta sao”. Tạ Từ ngoài cười nhưng trong lòng không cười, bảo nô tỳ lấy thêm một bộ chén đũa nữa.

Hạ nhân rất nhanh đã đem tới một bộ chén đũa mới, đặt trước mặt Tư Mã San, Tư Mã San cầm lấy chiếc đũa, nhìn về phía thức ăn trên bàn. Nàng nhìn chằm chằm vào động tác của Tạ Từ, thấy Tạ Từ muốn gắp món nào, liền gắp món đó, không chỉ như vậy, còn muốn tranh giành gắp cùng một miếng thịt với nàng.

Vài lần như thế, Tạ Từ bị nàng làm phiền, tức giận trừng mắt liếc nàng một cái. Tư Mã San vô cùng đắc ý mà nghiêng đầu, Tạ Từ âm thầm tức giận, không khỏi nghĩ, tất cả những chuyện này chung quy vẫn là do Tạ Vô Độ trêu hoa ghẹo nguyệt, liền quay đầu oán hận mà nhìn về phía Tạ Vô Độ.

Trên bàn cơm trải một tấm khăn trải bàn thêu hoa văn như ý, Tạ Từ ở dưới khăn trải bàn, chen chân đá Tạ Vô Độ một cái, tỏ vẻ bản thân bất mãn.

Tạ Vô Độ cảm nhận được cẳng chân bị đá, không khỏi bật cười.

Thật đúng là không hiểu sao hắn lại phải gánh tội thay, ban đầu khi Thường Ninh tới bẩm báo, hắn liền muốn trực tiếp ngăn người ở ngoài cửa, không cho nàng tiến vào, chính là A Từ để nàng vào. Mới vừa rồi Tư Mã San nói muốn ở lại dùng đồ ăn sáng, hắn muốn cự tuyệt, nhưng cũng chính A Từ gọi người cho lấy thêm chén đũa cho nàng.

Hiện tại thì hay rồi, người cũng ở lại, chọc nàng tức giận, nàng lại quay ra đá mình.

Nhưng có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể dỗ.

Tạ Vô Độ đang muốn mở miệng, chợt thấy ánh mắt Tạ Từ vừa động, tựa hồ như có chủ ý gì đó, liền kiềm chế lại.

Tạ Từ duỗi tay gắp một miếng đồ ăn, Tư Mã San thấy, quả thực lại lần nữa ra tay cướp đoạt.

Động tác Tạ Từ chậm một bước, không thể cướp được từ chỗ Tư Mã San, có chút không vui.

Tư Mã San đắc ý vô cùng, đem đồ ăn vừa cướp được đưa vào trong miệng. Chỉ là giây tiếp theo, nét tươi cười trên mặt Tư Mã San đã biến mất.

Nàng còn tưởng là loại đồ ăn ngon gì, kết quả thì hương vị này… thật quá khó ăn!

Tư Mã San nhìn về phía Tạ Từ, thoáng nhìn thấy sự đắc ý của Tạ Từ. Món ăn vừa rồi, là món mà Bắc Tề không có, vị đắng và khô, nhưng làm vô cùng đẹp mắt, luôn luôn chỉ dùng để trang trí.

Tạ Từ gác đũa ngọc, nhìn về phía Tư Mã San cười nói: “Lục công chúa, đồ cướp được, cho dù là phân cũng ngon phải không? Vì sao lộ ra biểu tình như vậy?”

Tư Mã San nhổ hết đồ ăn trong miệng ra, mãnh liệt uống hai chén nước, sau đó chỉ vào Tạ Từ mắng: “Ngươi! Ngươi cố ý phải không? Ngươi là đồ xấu xa, thế mà dám làm hại bản công chúa.”

Tạ Từ khẽ nâng cằm, “Sao lại nói là hại chứ? Ta thấy Lục công chúa đang lửa giận ngút trời, ăn cái này sẽ dập được lửa giận đấy.”

Tư Mã San dẩu miệng, ủy khuất mà nhìn về phía Tạ Vô Độ, làm nũng nói: “Võ Ninh vương, ngươi nhìn nàng ta kìa! Sao nàng ta có thể như đối đãi với bản công chúa như vậy? Bản công chúa chính là cố ý tới thăm ngươi. Giáo dưỡng của nàng ta như vậy, thật sự là quá đáng.”

Tạ Từ bị âm thanh làm nũng kia của nàng làm cho nổi hết da gà, cũng ôm cánh tay nhìn về phía Tạ Vô Độ, dù bận vẫn ung dung.

Tạ Vô Độ cuối cùng đã mở miệng, sắc mặt không vui nói: “Không khéo rồi, nàng chính là được ta dạy dỗ mà lớn lên.”

Biểu cảm của Tư Mã San cứng đờ, nhìn mặt Tạ Vô Độ đang lạnh xuống, có chút luống cuống…

Sao có thể? Bọn họ không phải là huynh muội sao? Sao lại là hắn dạy dỗ lớn lên? Chẳng lẽ nàng không phải là được mẫu thân dạy dỗ lớn lên sao?

Tạ Vô Độ cũng không muốn nhiều lời cùng nàng, chỉ phân phó Thanh Lan đang chờ ngoài cửa: “Tiễn Lục công chúa về Lâm Sóc Hành cung.” Tư Mã San đột nhiên đứng dậy, hắn đây là đang đuổi nàng đi sao?

Nàng cố ý dậy thật sớm để đến đây thăm hắn, thế mà hắn không có một chút cảm kích nào, sắc mặt Tư Mã San trầm xuống, tức giận nhìn Tạ Vô Độ.

Thanh Lan đã tiến vào, mặt không biểu cảm nhìn Tư Mã San, giống như nếu nàng không chịu tự đi, thì sẽ liền trực tiếp mạnh mẽ đuổi nàng ra ngoài. Từ nhỏ Tư Mã San đã được sủng ái, cho dù là phụ hoàng mẫu phi hay là những huynh trưởng, đều sẽ hướng về nàng, coi nàng như bảo bối trong lòng bàn tay, chưa từng khiến nàng phải chịu ủy khuất giống như ngày hôm nay.

Tư Mã San thầm nghĩ trong lòng, còn không phải chỉ là một người nam nhân thôi sao? Có gì ghê gớm chứ. Dám coi thường nàng sao, nàng còn chưa coi thường hắn đâu.

Tư Mã San trừng mắt nhìn Thanh Lan, nói: “Không cần ngươi động thủ, bản công chúa sẽ tự mình đi.”

Tư Mã San nổi giận đùng đùng mà ra khỏi cửa, Tạ Vô Độ chưa từng nhìn đến nàng, chỉ cau mày sai người đem những đồ vật nàng từng đúng đến ném đi, còn dặn dò thủ vệ canh cửa, sau này không được cho nàng vào.

Tạ Từ nghe Tạ Vô Độ nói như vậy, phiết miệng lẩm bẩm: “Người ta cũng chỉ là si tâm với người nào đó mà thôi.” Tạ Vô Độ câu môi cười: “Ta cũng chỉ si tâm với người nào đó mà thôi.”

Hắn nói, dưới lớp khăn trải bàn, bàn tay nắm lấy tay Tạ Từ.

Thái độ của Tạ Từ dần mềm xuống, nhéo nhéo ngón út của hắn.

Tạ Vô Độ lại nói: “Ngày sau cũng không cần nhường nàng ta như thế, lần này là Bắc Tề cố ý đến để hoà hảo với chúng ta, chúng ta ở vị trí chủ động, nếu không phải chuyện gì quan trọng, Bắc Tề sẽ không dám làm gì.”

Tạ Từ nói: “Chẳng qua là ta lười so đo với nàng.”

Một lát sau, Tạ Từ lại nói: “ Vậy chuyện gì mới tính là quan trọng? Nếu ta và nàng có xung đột, đánh nàng bạt tai, có tính là chuyện quan trọng không?”

Tạ Vô Độ bật cười: “Không tính, muội cứ việc đánh.”

Tạ Từ bị hắn chọc cười: “Huynh đừng nói như kiểu ta suốt ngày đánh người, ta làm gì độc ác như vậy.”

Tạ Vô Độ cũng cười, chuyện quan trọng sao…… Tất nhiên là trừ phi trong sứ đoàn của Bắc Tề có người chết ở Đại Yến. Chỉ là đánh một bạt tai mà thôi, làm gì được tính là chuyện quan trọng?

Mặc dù Tư Mã San muốn cáo trạng, nhưng hành vi của chính nàng cũng rất điêu ngoa, tin chắc Hoàng Đế Bắc Tề cũng sẽ không vì nàng mà làm ra chuyện gì.

Mặc dù hoàng đế Bắc Tề phải làm gì đó vì nàng, thì cũng không có gì ghê gớm, hiện giờ Đại Yến sớm đã không còn là Đại Yến trước kia, mà Bắc Tề hiện tại cũng không còn là Bắc Tề lúc trước. Cho dù nổi lên xung đột, thì Đại Yến cũng sẽ không sợ.

Nói chuyện với Tạ Từ lại một lát, liền đã tới giờ thượng triều.

Hôm nay trên triều, Điền Nghiệp Bình cáo trạng Ngũ hoàng tử của Bắc Tề cường đoạt dân nữ bên đường bất thành, dẫn phát sóng to gió lớn.

Quan viên triều đình tức khắc nghị luận sôi nổi, đều cảm thấy mấy người Bắc Tề này trơ trẽn.

Sự oán giận của bọn họ với người Bắc Tề, đã sớm thâm nhập vào cốt tủy.

Có người suy nghĩ cởi mở đề nghị, người Bắc Tề dám làm càn như vậy ở kinh thành Đại Yến, chứng tỏ bọn họ căn bản không để Đại Yến ở trong mắt, việc Bắc Tề sang hoà hảo này không thể đồng ý.

Người bảo thủ lại có ý kiến ngược lại, hiện giờ Đại Yến đích xác không sợ chiến tranh, nhưng nếu phải chiến tranh, thì người chịu khổ chính là bá tánh. Vì để cho bá tánh có thể an cư lạc nghiệp, có lẽ vẫn nên tiếp nhận đề nghị hoà hữu của Bắc Tề.

Việc này liền chuyển thành quan hệ giữa hai nước, tranh cãi không thôi, ồn ào đến mức Hoằng Cảnh Đế đau đầu.

Hoằng Cảnh Đế từ trước đến nay không phải người có suy nghĩ tiên tiến, tính tình hắn mềm yếu, hành sự cũng rất bảo thủ, cho rằng lời nói của người phái bảo thủ rất có lý, nếu chiến tranh, người chịu khổ chính là bá tánh.

“Nhưng Thánh Thượng, chẳng lẽ chúng ta liền mặc kệ người Bắc Tề ngang ngược ở kinh thành Đại Yến của chúng ta, tùy ý làm bậy sao?” Hoằng Cảnh Đế buồn rầu, điều này cũng đúng, cũng không thể coi chuyện này như chưa từng phát sinh?

Hôm nay trong triều đình, Cung Thân vương cũng ở đây. Hoằng Cảnh Đế chỉ còn có duy nhất một người huynh đệ còn sống chính là Cung Thân vương, bởi vậy cố ý chấp thuận, hắn tuy là Vương gia, nhưng vẫn có thể thượng triều. Chẳng qua bình thường hắn hay đi đây đi đó, không ở trong kinh, cho nên cũng rất ít khi xuất hiện ở trong triều đình.

Cung Thân vương nhìn bộ dáng do dự của Hoằng Cảnh Đế, có chút không tán đồng, loại chuyện này rất quan trọng, sao có thể khúm lúm, không đưa ra được quyết định như vậy?

Hoằng Cảnh Đế đích thực là không quyết định được, thấy bọn họ tranh cãi không thôi, đành phải xin giúp đỡ mà nhìn về phía Tạ Vô Độ. Tạ Vô Độ đứng ở chỗ đó, dáng người đ ĩnh bạt, hắn mở miệng, tất cả mọi người liền an tĩnh lại: “Thánh Thượng, thần cho rằng, hiện giờ hoàng đế Bắc Tề có ý muốn hoà hảo với Đại Yến của chúng ta, hẳn là nên để Bắc Tề bày tỏ thành ý. Lần này Ngũ hoàng tử Bắc Tề gây chuyện, chỉ e là bởi vì Ngũ hoàng tử Bắc Tề không tán đồng với đề nghị hoà hảo hai nước, cho nên mới tùy ý làm bậy.

Còn về đề nghị hoà hảo, thần cho rằng, với tiềm lực hiện tại của Bắc Tề, cho dù có chiến tranh, thì Đại Yến cũng không sợ. Còn việc bá tánh ở biên cảnh chịu khổ, người Bắc Tề giảo hoạt đa đoan, cho dù bắt tay hữu nghị, e là cũng chỉ là kế sách tạm thời, lấy chuyện này làm cơ hội tranh thủ nghỉ ngơi lấy lại sức. Nếu cho bọn họ cơ hội này, cảnh chịu khổ của bá tánh mới là vĩnh viễn không thể ngừng, chi bằng, chúng ta một lần hành động đánh vào Bắc Tề, tóm gọn Bắc Tề, như vậy mới làm cho bá tánh biên cảnh có được an bình lâu dài.”

Lời nói của hắn vô cùng dõng dạc hùng hồn, hùng tâm tráng chí, làm cả triều đình yên lặng không tiếng động.

Cung Thân vương nhìn về phía người thanh niên này, có vài phần khen ngợi hắn.

Hoằng Cảnh Đế nghe hắn nói, trong một cái chớp mắt giống như đã trông thấy gót sắt của Đại Yến đạp vỡ hoàng thành của Bắc Tề… nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt thôi, giây tiếp theo, hắn lại lo lắng.

“Việc này rất trọng đại, nếu không, vẫn là nên để ngày khác bàn bạc đi.” Hoằng Cảnh Đế nói như thế, tạm thời kết thúc cuộc tranh cãi ngày hôm nay.

Sau khi bãi triều, không ít quan viên phái cấp tiến biểu hiện sự bất mãn với Hoằng Cảnh Đế, bọn họ cho rằng Thánh Thượng quá do dự không quyết đoán, việc này không thể nhẫn nại, lại càng không nên nghị hoà với Bắc Tề.

Bọn họ đang nói chuyện trên đường, Cung thân vương đi ngang qua bên người bọn họ, rũ con ngươi, đột nhiên thoáng nhìn thấy thân ảnh của Tạ Vô Độ ở phía trước, chống quải trượng đi nhanh vài bước.

“Liễm Chi.” Cung Thân vương cười cười gọi người lại, “Hôm nay lời nói kia của ngươi thật sự làm cho lòng người phấn chấn.”

Tạ Vô Độ cười cười, hắn chỉ là nghĩ đến một số chuyện khác.

Hôm qua ánh mắt của Tư Mã Trác nhìn Tạ Từ không sạch sẽ, hôm nay nghe nói hắn có thể làm ra chuyện như vậy, sẽ khiến Tạ Từ khó tránh khỏi bất lợi, nếu ngày nào đó hắn dám có tâm tư với Tạ Từ, Tạ Vô Độ tuyệt đối không để yên.

Cho dù là ngấm ngầm giết hắn, hay là khái chiến cùng Bắc Tề, đều sẽ không chấp nhận nghị hoà với Bắc Tề.

Sau khi Cung Thân vương nói với Tạ Vô Độ mấy câu, liền đường ai nấy đi, Cung Thân vương nhìn bóng dáng Tạ Vô Độ thật lâu, rồi mới nhích người hồi phủ.

Tạ Từ cũng nghe nói chuyện Ngũ hoàng tử Bắc Tề cường đoạt dân nữ, rất là phẫn nộ, vỗ bàn mắng Tư Mã Trác không phải cái gì tốt đẹp. Khi biết được người hôm qua bị cưỡng ép chính là Điền Hạnh Đào, càng nổi trận lôi đình.

“Hai huynh muội nhà này, người nào cũng ghê tởm.”

Khi Tạ Vô Độ trở về, Tạ Từ vẫn còn đang mắng bọn họ, Tạ Vô Độ bảo các nàng lui ra, rồi sau đó ôm Tạ Từ vào trong lòng. Hắn cho Tạ Từ uống nước, sau đó đem cái trán đặt trên xương quai xanh xinh đẹp của nàng, “A Từ nói đúng, bọn họ thật sự vô cùng ghê tởm.”

Tạ Từ nhớ tới Tư Mã San, có chút ghen nói: “Lục công chúa kia tuổi trẻ mỹ mạo, nhiệt tình như lửa…… Huynh thật sự không động tâm một chút nào sao?”

Trên đời này có thể khiến hắn rung động, chỉ có mình nàng mà thôi.

Tạ Vô Độ cười khẽ, Tư Mã San xuất hiện cũng không phải là hoàn toàn vô ích, ít nhất thì mấy ngày nay, nàng đã rất nói những lời như vậy rất nhiều lần. Đây là d*c vọng chiếm hữu của A Từ đối với hắn, cái này thật tốt, tốt nhất là lại sâu một chút, lại sâu một chút. Tốt nhất là…… Nếu có người khác tới cướp hắn, nàng liền hận không thể giết những người đó, giống như hắn vậy.

Chẳng qua những cảnh kia chỉ là hắn tự vẽ ra mà thôi, A Từ của hắn, vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành người như vậy, có chút đáng tiếc.

Tạ Vô Độ mở mắt ra, nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp của nàng, đã thịt trắng nõn, bởi vì nói chuyện mà hơi hơi phập phồng. Hắn há mồm, khẽ cắn một cái trên xương quai xanh của nàng, lưu lại một dấu răng rất nhỏ.

Tạ Từ bị đau, đánh nhẹ lên đầu vai hắn, “Huynh là chó sao? Sao lại cắn ta.”

Tạ Vô Độ cười nói: “Ta là hổ già.”

Tạ Từ mở miệng, nói: “Chờ lát nữa ta phải mau chóng đến xem Hạnh Đào như thế nào.”

Hắn nghe thấy vậy, ừ một tiếng, rồi đặt môi lên chỗ vừa mới cắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng li3m li3m xương quai xanh của nàng, nhích lên trên từng chút một, đến cần cổ xinh đẹp như ngó sen. Môi hắn mãnh liệt lại triền miên, Tạ Từ hơi hơi ngửa đầu, hơi thở hỗn loạn.

Nàng nuốt nước miếng nhanh dần, môi Tạ Vô Độ đi chuyển từ cần cổ phập phồng, hướng lên trên đi đến vành tai nàng. Hắn quá xấu xa, biết rõ vành tai của nàng tương đối mẫn cảm, còn muốn chọc ghẹo nàng.

Lại là cái loại cảm giác quen thuộc này, khó chịu vô cùng, Tạ Từ duỗi tay, kéo lấy cổ áo Tạ Vô Độ, không biết là muốn hắn đẩy hắn ra hay là kéo hắn vào. Nàng cảm giác ý thức của mình giống như đã trôi xa, đầu óc chỉ còn lại có một mảnh sương mù trắng xoá.

Dưới Sương mù, hình như còn có một dòng nước kích động. Tạ Từ cong eo, giống như nửa người đều không thể động đậy, nằm liệt trong lòng Tạ Vô Độ.

Tạ Vô Độ dán trên tai nàng, không đầu không đuôi hỏi một câu: “A Từ, hiện tại ta là ai?”

Tạ Từ mở to mắt mơ màng nhìn hắn, không hiểu câu hỏi này có ý gì. Hắn là ai? Hắn còn có thể là ai? Tạ Vô Độ, Tạ Liễm Chi.

Nàng há miệng th ở dốc, đầu óc lại đột nhiên lóe lên, hiểu ra ý của hắn.

Hắn đang hỏi, hiện giờ nàng còn có thể coi hắn trở thành ca ca của nàng hay không?

Không thể.

Nàng sớm đã rơi vào bên trong lưới tình mà Tạ Vô Độ dệt, hắn cố ý hỏi nàng, nhắc nhở nàng đối mặt với chuyện này.

Tạ Từ rũ mí mắt, ở trong lòng ngực hắn giật giật, rồi sau đó cảm giác những sương mù kia dần tan đi, tiếng nước ào ạt vô cùng rõ ràng. Nàng cứng đờ, vùi đầu vào trong cổ Tạ Vô Độ, có chút ngượng ngùng.

Tạ Vô Độ đầu tiên là ngẩn người, sau đó ánh mắt liếc qua quần áo trên đùi mình, trong mắt xuất hiện ý cười, ánh mắt dần dần đen tối.

Lòng bàn tay hắn dán vào sau lưng nàng, thấp giọng gọi nàng:

“A Từ.”

Tạ Từ giả chết, chỉ coi như không có lỗ tai, không nghe thấy giọng nói của hắn. Chẳng lẽ là thủy d1ch của nàng sao? Làm gì khoa trương như vậy? Cũng quá mất mặt rồi.

Trong lòng nàng thầm nghĩ, có chút căm giận, há mồm cắn một phát vào chỗ hầu kết của hắn, cho hả giận.

Tạ Vô Độ không hề tức giận, ngược lại còn cười cười, chấn động ở bên tai nàng. Giọng nói của Tạ Vô Độ trộn lẫn ý cười, nói với nàng: “Muôji biết không A Từ, khi đó muội nói, khi còn nhỏ nước tiểu của muội ở trên người ta, chẳng lẽ trưởng thành vẫn để nước tiểu dính ta trên người sao……”

Nàng không muốn nghe, nhưng từng câu từng chữ đều nghe vô cùng rõ ràng.

“Nhưng ngày ấy…… Muội ngồi ở trên người ta, thật sự giống nước tiểu ở trên người ta……”

Vành tai Tạ Từ phiếm hồng, so với ánh nắng chiều tươi đẹp còn hồng hơn, hồng đến cổ, rồi hồng cả gương mặt.

Nàng càng vùi đầu thấp hơn, đã không còn mặt mũi gặp người.

Tạ Vô Độ nhịn cười, lại lần nữa ngậm lấy vành tai bên kia của nàng, ôm lấy sau lưng nàng, đổi tư thế cho nàng. Hai chân Tạ Từ chia ra, đối mặt với hắn.

Tư thế này quá mức thiếu lễ độ, cũng rất mất mặt. Nàng giãy giụa muốn nhảy xuống, hơi cử động, toàn thân liền cứng đờ.

Nàng c ắn môi dưới, sắp c ắn môi dưới chảy máu.

Vành tai truyền đến xúc cảm nóng bỏng, hết sức chọc ghẹo, ngón tay Tạ Từ run nhè nhẹ, lại cảm giác được ý thức của mình trôi xa. Xúc giác vừa rõ ràng vừa mơ hồ, cách vài tầng vải dệt, tất nhiên là mơ hồ, nhưng lại lại khó có thể bỏ qua, cho nên vô cùng rõ ràng. Nhưng suy nghĩ trong đầu giống như loạn thành một đoàn, đều hòa tan thành sương mù trắng xoá, căn bản không thể tự hỏi.

Nàng vốn dĩ muốn đi ra ngoài, cho nên kêu Lan Thời chuẩn bị xe ngựa, lại chuẩn bị thêm một chút đồ ăn. Nhưng hồi lâu cũng không thấy nàng ra tới, Lan Thời lại đây thúc giục một lần, cửa mở, nhưng không nhìn thấy bóng người trên giường.

Tạ Từ chỉ mơ hồ nghe thấy các nàng hỏi nhau gì đó, nhưng cụ thể là cái gì, thì nàng không nhớ rõ, càng không nhớ rõ chính mình hồi phục như thế nào.

Vốn dĩ dự định giờ Mùi ra khỏi cửa, kết quả trì hoãn đến giờ Thân.

Tạ Vô Độ hỏi nàng, muốn tắm gội một chút rồi mới đi ra ngoài hay không. Tạ Từ chột dạ, cảm thấy giờ này tắm gội, giống như là chứng tỏ nàng làm ra chuyện xấu. Nhưng không tắm gội, lại phải thay một thân quần áo.

Trong ngoài mấy tầng, đều nhìn không được, tính cả quần áo của Tạ Vô Độ.

Tạ Từ thay đổi quần áo, thì hắn làm sao bây giờ. Da mặt Tạ Vô Độ rất dày, chắc chắn sẽ nói là nước tiểu của tiểu thư ở trên người hắn.

Bị Tạ Từ trừng mắt, lại đánh vào ngực.

Sau đó hắn lại gọi Thường Ninh đi lấy quần áo, chỉ nói không cẩn thận làm đổ nước. Tạ Từ thu xếp xong, mới ra khỏi cửa cùng các nàng.

Khi ra khỏi cửa, Tạ Vô Độ để nàng mang theo rất nhiều người.

Đầu óc nàng choáng váng, tận đến khi xe ngựa đi xa, mới cảm thấy ý thức dần dần quay về.

Tạ Từ chống cái trên lên cửa sổ xe, c ắn môi dưới, lại không khỏi đỏ mặt.

Quá hoang đường, không phải sao?

Có biện pháp.

Nhưng mà… Tạ Vô Độ hình như chưa bao giờ là người tuân theo lẽ thường, chính nàng cũng như vậy.

Tạ Từ hít sâu một hơi, lặp đi lặp lại như thế vài lần, mới khiến bản thân khôi phục như thường.

Đúng lúc này, xe ngựa đến cửa Điền gia. Nàng sớm đã chào hỏi qua Điền Hạnh Đào, Điền Hạnh Đào liền ra nghênh đón.

Tạ Từ dẫm lên ghế nhỏ đi từ trên xe ngựa xuống, lúc đi đến, sắc mặt có chút cứng đờ, sau đó khôi phục như thường, tận lực để mình lờ đi sự dính nhớp kia.

Nàng và Điền Hạnh Đào cùng đi vào phòng Điền Hạnh Đào, hỏi chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Điền Hạnh Đào hướng nàng cười cười, “Đa tạ Từ Từ quan tâm, nhưng mà ta không có việc gì, chỉ bị trẹo chân thôi.”

Tạ Từ lại mắng Tư Mã Trác: “Cái tên dơ bẩn, ở Đại Yến của chúng ta còn càn rỡ như thế, thật sự là quá ghê tởm! Chỉ là hắn và cô xưa nay không quen biết, sứ đoàn Bắc Tề mới vào kinh thành ngày hôm trước, sao hắn có thể theo dõi cô? Mấy ngày nay cô phải cẩn thận chút, để ngừa vạn nhất thì đừng ra khỏi cửa.”

Điền Hạnh Đào lắc đầu: “Ta cũng không biết, ta thật sự không quen biết hắn. Khi hắn xuất hiện, ta còn cảm thấy lạ mặt, cũng thật là kỳ quái.”

Tạ Từ lại nói: “Nói không chừng là hắn cố ý tìm việc, vừa lúc đụng phải cô. Cũng là do cô quá xui xẻo, gặp phải loại người ghê tởm này.”

Nhìn thấy nàng tức giận, trông còn tức giận hơn cả mình, Điền Hạnh Đào có chút cảm động:

“Cảm ơn cô, Từ Từ.”

Tạ Từ nói: “Ta còn mang cho ngươi chút đồ bổ, cô bị kinh hách, nhưng vẫn phải bồi bổ thân thể thật tốt.” Nàng nói, để Lan Thời đưa đồ vật lại đây.

“Còn có chuỗi Phật châu này, khai quang rồi, sau này cô cũng mang theo đi, tránh xa đen đủi.”

Nàng lấy hết đống đồ ra, Điền Hạnh Đào dở khóc dở cười, chỉ đành liên tục nói lời cảm tạ.

Trong Lâm Sóc Hành cung, Tư Mã San khóc lóc kể lể với Tư Mã Trác: “Ngũ hoàng huynh, không phải ngươi thích nữ nhân kia sao? Ngươi mau cướp nàng ta đi, không phải phụ hoàng muốn hoà thân sao, ngươi đem đưa nàng về Bắc Tề, cũng coi như là hòa thân.”

Chương 52: Người này, hình như từ trước đến nay chỉ bày ra bộ dáng đó với một mình nàng.

Sáng nay khi Tư Mã San rời khỏi Võ Ninh vương phủ, thấy hạ nhân trong phủ đang ném đồ ra ngoài, nàng đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới nhận ra đồ họ ném chính là những chiếc đũa bát nàng mới vừa dùng ở trong viện của Tạ Vô Độ. Bọn họ giống như đang ném đồ vật dơ bẩn lắm vậy, Tư Mã San lập tức giận dữ, chỉ cảm thấy đã phải chịu nỗi khuất nhục lớn lao.

Nàng đường đường là Lục công chúa Bắc Tề, từ nhỏ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, thế mà ở chỗ này lại phải chịu khuất nhục vậy?!

Tư Mã San nằm ở trên giường khóc như hoa lê đái vũ, lại nói:

“Ta không muốn ở chỗ này, ta muốn về Bắc Tề! Vì sao phụ hoàng nhất quyết phải đưa ta tới hòa thân! Ta không muốn hoà thân, người Đại Yến vừa không có lễ phép, lại th ô tục……”

Cảm tình của Tư Mã Trác cùng với vị muội muội này không sâu không cạn, không tính là quá tốt, cũng không tính là rất kém, nhìn nàng khóc sướt mướt nói ủy khuất mình phải chịu, mới đầu còn có thể dỗ hai câu, sau lại chỉ cảm thấy nàng ầm ĩ, có chút không kiên nhẫn nói: “Được rồi, còn không phải là một tên nam nhân thôi sao? Còn là một tên nam nhân Đại Yến, nam nhân trên đời này ngàn ngàn vạn vạn, ngươi tội gì phải khóc sướt mướt vì hắn? Truyền ra sẽ rất mất mặt? San San, với dung mạo của ngươi, muốn dạng nam nhân nào mà tìm không thấy. Chẳng lẽ ngươi động tâm với tên Đại Yến kia sao?”

Tư Mã San ngẩng đầu lên, một đôi mắt đỏ hồng nhu nhược đáng thương: “Ta không có! Ta chỉ là không cam lòng!”

Tư Mã Trác nhấp môi, đứng dậy rời đi: “Muốn khóc thì tự mình khóc đi, ta đi đây.”

Sau đi rời khỏi chỗ Tư Mã San, Tư Mã Trác trở về chỗ ở của chính mình. Hắn không muốn nghị hoà cùng với Đại Yến, không chỉ có không muốn nghị hòa, thậm chí chờ đợi cơ hội có thể chiến tranh với Đại Yến. Hắn cho rằng, Bắc Tề bọn họ đánh thắng được Đại Yến, so với việc hai nước hoà bình lâu dài mà phát triển, hắn càng muốn thâu tóm Đại Yến hơn. Bởi vậy mấy ngày nay hắn đi vào Đại Yến, vẫn luôn tùy ý làm bậy, không để Đại Yến vào mắt. Nếu người Đại Yến có bất mãn với hắn, ý muốn xử trí hắn, như vậy Bắc Tề liền có thể mượn cơ hội này xuất binh đến Đại Yến một cách danh chính ngôn thuận. Mặc dù Đại Yến lựa chọn nhẫn nại, cũng có thể biểu hiện nhuệ khí của bọn họ.

Còn về chuyện gả Tư Mã San cho hoàng đế Đại Yến, Tư Mã Trác cũng không đồng ý thúc đẩy, thấy Tư Mã San dây dưa với tên Tạ Vô Độ kia, ngược lại cũng coi như là chuyện tốt.

Còn về việc nghe theo lời Tư Mã San… Tạ Từ… Tư Mã Trác không tiếng động câu môi, hắn rất muốn có được Tạ Từ, Tạ Từ quả thực là vưu vật nhân gian, nhưng vưu vật nhân gian thì sao, cũng chỉ là một nữ tử, hắn không có khả năng đưa nàng về Bắc Tề, còn cưới nàng. Huống chi, thứ Tư Mã Trác muốn, là Bắc Tề có thể quang minh chính đại khai chiến với Đại Yến, nếu cướp Tạ Từ đi, Đại Yến sẽ có cơ hội quang minh chính đại khai chiến với Bắc Tề.

Lý do này rất quan trọng, nếu danh không chính ngôn không thuận, vậy dù hai nước có chiến tranh, cũng không thể làm yên lòng dân. Mấy nước khoanh tay đứng nhìn cũng thế, nếu chặn ngang một chân, liền có cớ vịn vào.

Nhưng mà, trước khi rời khỏi Đại Yến, thật ra vẫn có thể tìm mọi cách đem cướp Tạ Từ về tay.

Tư Mã Trác nghĩ như thế, rời khỏi Lâm Sóc Hành cung. Hắn không ngồi xe ngựa, tự mình cưỡi ngựa, mang theo mấy tên cấp dưới, đi dạo trên đường phố Thịnh An thành.

Phố xá Đại Yến phồn hoa, những cửa hàng bán hàng rong cũng đã nghe nói trong thành có người Bắc Tề, hiện giờ nhìn thấy Tư Mã Trác, đều không khỏi đánh giá hắn. Tư Mã Trác mặc kệ ánh mắt bọn họ, bất tri bất giác đi đến nơi lần đầu gặp được Tạ Từ, Tư Mã Trác kéo dây cương, chậm rãi dừng lại. Hắn nhìn về phía trước, giống như có thể nhớ lại cảnh tượng ngày đó, ngày đó là ở chỗ này, hắn trông thấy một bóng dáng, trong lòng liền cảm thấy đó là tuyệt thế mỹ nhân. Sau yến tiệc đãi khách, cũng thật sự chứng minh được suy nghĩ của hắn.

Trong đầu Tư Mã Trác hiện lên cảnh tượng lúc Tạ Từ xuất hiện ở yến tiệc đãi khách, một bộ hồng y, câu hồn đoạt phách, hắn chợt thấy ngứa ngáy tâm can.

Đang nghĩ tới, khoé mắt thoáng nhìn thấy chiếc xe ngựa quen thuộc, đang từ trên đường chậm rãi đi tới.

Khoé môi Tư Mã Trác cong lên, hai chân kẹp kẹp bụng ngựa, chạy theo hướng xe ngựa đi.

Mới vừa rồi Tạ Từ cùng Điền Hạnh Đào nói chuyện một lúc, chính mắt xác nhận nàng không có việc gì, trong lòng Tạ Từ mới bình phục, liền cùng với Điền Hạnh Đào mắng tên Tư Mã Trác kia.

Trong lúc đó Triệu thị cũng tiến vào mang cho các nàng chút đồ ăn, Triệu thị biết hôm nay Điền Nghiệp Bình đã đem việc này bẩm lên Thánh Thượng, cũng biết Thánh Thượng không xử trí Ngũ hoàng tử Bắc Tề. Nếu bên trên xử trí Ngũ hoàng tử Bắc Tề, chỉ sợ lúc này đầu đường cuối ngõ đều sớm đã sớm lan truyền.

Triệu thị để điểm tâm xuống, liền muốn lui ra, nhưng lại nhịn không được ngước mắt nhìn Tạ Từ vài lần, muốn nói lại thôi.

Triệu thị đã có chút hối hận khi kể việc này cho Điền Nghiệp Bình, hôm qua nàng thực sự rất tức giận, nữ nhi nhà mình xảy ra chuyện người làm mẹ sao có thể không lo lắng, hận không thể mang tên súc sinh kia đi lăng trì.

Nhưng hôm nay khi tâm tình bình tĩnh chút, lại nghĩ, Ngũ hoàng tử Bắc Tề đi sứ Đại Yến, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hai nước, chỉ sợ là Thánh Thượng sẽ không vì vậy mà liền xử trí Ngũ hoàng tử Bắc Tề. Chỉ là nghĩ là một chuyện, cuối cùng trong lòng vẫn có khúc mắc.

Triệu thị dừng bước chân, cuối cùng là nhìn về phía Tạ Từ mở miệng: “Tạ cô nương, ta có một câu không biết có nên hỏi hay không?”

Tạ Từ nhìn về phía Triệu thị, bảo nàng cứ việc nói thẳng. Triệu thị nói: “Thân phận của người tôn quý hơn chúng ta, lại thân cận với Võ Ninh Vương, ta là muốn hỏi một chút, việc này…… Triều đình tính toán xử trí như thế nào?”

Tạ Từ bị hỏi đến ngây ngẩn cả người, chuyện này nàng cũng không biết trả lời với Triệu thị thế nào. Tạ Vô Độ cũng không nói những việc triều chính với nàng, mặc dù nói, thì cũng không nhiều lắm. Nhưng mà… Tạ Từ nhớ tới lời nói của Tạ Vô Độ sáng sớm ngày hôm nay, hắn bảo mình không cần phải chịu đựng tính khí của Tư Mã San, nói là Bắc Tề chủ động nghị hoà với chúng ta, bọn họ ở thế hạ phong.

Dựa theo đó, nàng suy nghĩ thái độ của Tạ Vô Độ, hẳn là sẽ không để ý người Bắc Tề, chẳng sợ đối phương là Ngũ hoàng tử Bắc Tề. Huống chi, Tạ Vô Độ mà nàng biết, là người chính trực, tất nhiên không có khả năng chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.

Bởi vậy Tạ Từ nói: “Ta tin tưởng triều đình nhất định sẽ không coi như không có việc gì xảy ra.”

Triệu thị nghe xong lời của nàng, trong lòng an tâm một chút, nói cảm ơn, rồi rời phòng. Người Điền gia vốn muốn giữ nàng ở lại dùng bữa tối, nhưng bởi vì Tạ Từ không quá thoải mái, nên không đồng ý, nàng muốn về sớm tắm gội.

Giữa hai ch@n vẫn có cảm giác dính nhớp không thoải mái, lúc ra khỏi cửa mới chỉ thay xiêm y, dùng khăn lau lau, cũng chưa xử lý thật sự sạch sẽ. Tạ Từ vừa cử động, liền nhận thấy có cái gì đó chảy ra ngoài, thần sắc nàng hơi cứng lại, bất động thanh sắc ngồi trở lại.

Điền Hạnh Đào bị trẹo chân, đi đường không tiện, được tỳ nữ đỡ. Nàng thấy biểu tình của Tạ Từ có chút lạ, cho rằng nàng không thoải mái, quan tâm hỏi.

Tạ Từ lắc đầu, nói không có gì, chỉ là vành tai lại phiếm hồng.

Nàng lại không khống chế được mà nghĩ đến một ít hình ảnh, giống như tơ lụa mềm mại hơi dính thủy d1ch cọ qua da thịt, nhưng phần da thịt bị mặt vải không ngừng cọ xát, đều đã hồng, huống chi da thịt của nàng còn mỏng hơn so với người khác.

Tưởng tượng đến đây, Tạ Từ liền cảm thấy trên đùi có chút đau.

Nàng miệng đắng lưỡi khô, nắm lấy ly trà trước mặt uống nước, một ly trà chỉ hai ngụm liền hết.

Tạ Từ lại giơ tay xách ấm trà rót cho mình một ly, uống lên hai ly trà, mới cảm thấy bình tĩnh hơn.

Cảm thấy lúc ấy mình thật là bị ma quỷ ám ảnh, sao lại không đẩy hắn ra? Tạ Từ không khỏi nghĩ, hơi hơi thở dài.

Lại nghĩ tới trước kia nàng còn trêu ghẹo Tạ Vô Độ có phải bị bệnh kín gì hay không, hắn thế này không giống như là bị bệnh kín……

Tạ Từ thất thần, lại ngồi một lát, liền cáo từ hồi phủ. Khi nàng rời phủ đã là hoàng hôn, chuẩn bị về thì trên đường đã thắp đèn, từng nhà trên phố xá cũng đã thắp đèn, chiếu sáng con đường phía trước xe ngựa.

Tạ Từ dựa vào vách tường, nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên xe ngựa dừng lại, nàng trợn mắt, hỏi có chuyện gì. Nàng ra khỏi phủ không chỉ mang theo nha hoàn bà tử, còn mang theo một đội thị vệ, bảo vệ xung quanh xe ngựa.

Thị vệ tiến lên bẩm báo: “Tiểu thư, có người ngăn cản đường đi của chúng ta.”

Tạ Từ đẩy mành long, quả thực thấy một người ngồi trên lưng ngựa, đứng trước xe ngựa của nàng. Nàng đang muốn mở miệng, nói là ai mà dám cả gan làm loạn như vậy, không biết đây là xe ngựa của Võ Ninh vương phủ sao? Lời nói mới đến bên miệng, bỗng nhiên cảm thấy người ngồi trên lưng ngựa có chút quen mắt.

Lòng mày nàng khẽ nhíu, thân ảnh cao lớn kia, lại là Tư Mã Trác. Khó trách như thế cả gan làm loạn, ngày cả xe ngựa của nàng cũng dám cản.

Nhớ tới ánh mắt ngày ấy của Tư Mã trác, Tạ Từ khẽ rùng mình.

Lại nghĩ tới chuyện hắn làm với Điền Hạnh Đào, ánh mắt Tạ Từ hơi trầm.

Tư Mã Trác kiêu ngạo dừng ở trước xe ngựa của nàng, cấp dưới của hắn đứng ở cách đó không xa, chắn kín đường đi của nàng. Hắn nhìn về phía khuôn mặt lộ ra một nửa dưới mành long, rất có hứng thú, chào hỏi:

“Tạ cô nương, trùng hợp vậy.”

Tạ Từ làm ra biểu tình mắc ói, lười nói chuyện với hắn. Chỉ bảo hộ vệ mời hắn tránh đường, nếu hắn không chịu, liền trực tiếp phi thẳng phía trước. Nếu hắn không chịu nhường đường, thì trực tiếp đâm vào hắn.

Thị vệ nhận được sự phân phó của nàng, nhưng cũng không dám manh động. Tạ Từ nói: “Có chuyện gì ta sẽ gánh chịu, sẽ không để các ngươi phải chịu tội, đi.”

Bọn thị vệ lúc này mới làm, đầu tiên là lễ phép mà mời Tư Mã Trác tránh đường: “Ngũ hoàng tử, xin nhường đường một chút, tiểu thư nhà chúng ta có chút việc gấp, phải trở về.”

Tư Mã Trác sao có thể tránh?

Hắn nhất quyết không cho, còn để ngựa đứng ngang ra, chắn kín đường đi: “Ai, bổn điện hạ hiếm khi trùng hợp gặp được Tạ cô nương, chẳng lẽ còn có chuyện gì quan trọng hơn bổn điện hạ sao? Tạ cô nương nói chuyện vài câu với bổn điện hạ chắc không có gì đáng ngại đâu.”

Ngữ khí điêu ngoa kiêu ngạo này, thật giống Tư Mã San, không hổ là hai anh em. Tạ Từ cách lớp rèm che, ở trong xe ngựa nghe được liền trợn trắng mắt.

Nàng không nhịn mà nói: “Ngại quá, Ngũ hoàng tử, mới vừa tỳ nữ nhà tới báo, nói chó ta nuôi bỗng nhiên bộc phát bệnh nặng đã chết, ta phải vội vàng trở về xem chó của ta.”

Nàng dứt lời, thị vệ đánh xe đã quất roi vào ngựa, con ngựa lập tức phí tốc độ nhanh hơn, phóng lên phía trước. Tư Mã Trác theo bản năng né tránh, nhìn theo sau chiếc xe ngựa đang lao nhanh, lại lần nữa cong môi.

Mắng hắn còn không bằng chó?

Thú vị đấy, càng ngày càng thú vị. Tư Mã Trác hắn thích loại nữ nhân vừa có dung mạo, vừa thú vị như này.

Các thuộc hạ của Tư Mã Trác hoảng sợ, nhìn xe ngựa Tạ Từ, nói: “Điện hạ, nữ tử này dám bất kính với ngài….”

Tư Mã trác chỉ cười khẽ, giống như tâm tình đang rất tốt, quay đầu ngựa trở về Lâm Sóc Hành cung.

Trong cung, Tư Mã San khóc hồi lâu, đã ngủ. Tư Mã Trác trở về chỗ ở của mình, sai người chuẩn bị chút rượu, một mình uống không. Hứng thú của hắn với Tạ Từ càng ngày càng cao, nhớ tới dáng người và khuôn mặt của Tạ Tự, liền có chút động tâm.

Vừa vặn có tỳ nữ tiến vào hầu hạ, Tư Mã Trác cảm giác hơi say, thấy tỳ nữ cũng có vài phần tư sắc, duỗi tay đem người ôm vào trong lòng ngực, thô bạo hôn môi một phen. Tỳ nữ đẩy ra không được, ỡm ờ, cùng Tư Mã Trác lăn lên giường.

Lâm Sóc Hành cung cách Hoàng cung không xa, Hoằng Cảnh Đế đang nghĩ lại quyết sách của mình ở trên triều hôm nay, hắn không biết nên thương nghị cùng ai, liền sai người đi mời Cung Thân vương tới.

“Vương huynh,” nói lý ra, Hoằng Cảnh Đế vẫn luôn gọi Cung Thân vương là Vương huynh, “Hôm nay có phải trẫm không nên do dự thiếu không quyết đoán như vậy không…… Kỳ thật trẫm cũng cảm thấy Liễm Chi nói rất có đạo lý, nhưng trẫm lại có chút sợ hãi.”

Hoằng Cảnh Đế nói ra nỗi khổ tâm với Cung thân vương, chỉ có Cung Thân vương luôn không để ý tới chính sự, sẽ không bình phán hắn đúng hay không đúng, chỉ ôn hòa mà an ủi hắn, bởi vậy Hoằng Cảnh Đế rất thích nói chuyện với Cung Thân vương.

Tuy Hoằng Cảnh Đế dựa vào Tạ Vô Độ, nhưng rất ít khi nói lời thật lòng với Tạ Vô Độ, bởi vì Tạ Vô Độ là vãn bối của hắn, theo lý, hắn nên có phong phạm và khí thế của người làm trưởng bối, nhưng khi đối mặt vố Tạ Vô Độ, hắn thật sự cảm thấy bản thân thấp hơn hắn một bậc. Nhưng khi đối mặt với Cung Thân vương, Hoằng Cảnh Đế thậm chí có chút kiêu ngạo, bởi vì Cung Thân vương què chân, không như hắn, nhưng Cung Thân vương luôn có thể cười ha ha mà đối diện với tất cả.

Cho dù như vậy có chút ti tiện, nhưng bọn họ là huynh đệ, Phụ Hoàng nhiều nhi tử như vậy, hiện giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cung Thân vương quả nhiên không có bình phán hắn đúng hay sai, chỉ là cười ha hả hỏi:

“Thánh Thượng sợ hãi cái gì?”

Hoằng Cảnh Đế lắc lắc đầu:

“Trẫm cũng không biết mình sợ hãi cái gì, trẫm chỉ là lo lắng…… Nếu chiến tranh nổ ra, chúng ta đánh không lại Bắc Tề thì làm sao bây giờ? Hoặc là, nếu chiến tranh với Bắc Tề, không phân thắng bại, nhưng lúc này đột nhiên xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như thiên tai hoặc là chuyện ngoài ý muốn khác, thì phải làm như thế nào?”

Hắn luôn lo lắng một số chuyện còn chưa xảy ra, hơn nữa vì thế mà cảm thấy hoảng loạn.

Cung Thân vương cười nói:

“Thần cảm thấy Thánh Thượng làm vậy cũng không có sai, Thánh Thượng là đang lo lắng cho bá tánh. Nhưng mà việc này thần cảm thấy Liễm Chi nói cũng đúng, chỉ là hai người các ngươi ở hai phương hướng khác nhau.”

Hoằng Cảnh Đế bị Cung Thân vương khuyên một phen, cuối cùng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Lúc này, đêm cũng đã muộn, hoằng Cảnh Đế để Cung Thân vương ở lại trong cung.

Ánh đèn sáng tỏ, Hoằng Cảnh Đế lại hỏi việc lập thái tử. Hắn vẫn luôn làm không quyết định được, hỏi ý kiến nhóm quần thần, thì họ lại tranh chấp không thôi, hỏi Tạ Vô Độ, Tạ Vô Độ lại nói hắn còn trẻ, việc này tạm thời không cần sốt ruột. Nhưng Hoằng Cảnh Đế lại nghĩ, là người sao lại không có sinh lão bệnh tử, nếu mai hắn gặp phải chuyện gì rồi ra đi, không để lại một cái gì, chẳng phải là sẽ để lại phiền toái cho bọn hắn sao.

Cung Thân vương đầu tiên là nói về về ưu điểm khuyết điểm của Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, rồi sau đó lại nói, kỳ thật lập ai làm Thái Tử cũng đều được, Hoằng Cảnh Đế hiện giờ còn trẻ, chuyện này kỳ thật cũng không cần vội.

Đáp án này không khác của Tạ Vô Độ là mấy, nếu hai người bọn họ đều nói như vậy, trong lòng Hoằng Cảnh Đế cũng không còn lo.

Cung Thân vương lại lộ ra một nụ cười hòa ái dễ gần, sai người mang đồ vật trình lên, là một bầu rượu. Cung Thân vương nói:

“Lần này thần ra ngoài du ngoạn, ngẫu nhiên tìm được, ngọt thanh ngon miệng, cũng sẽ không say lòng người, nghĩ đến Thánh Thượng hẳn là sẽ thích.”

Hoằng Cảnh Đế rất cảm động, cảm nhận được tình cảm anh em, hắn sai người nhận lấy, lại hỏi những chuyện thú vị trong quá trình Cung Thân vương đi du ngoạn, hai người thắp nến tâm sự suốt đêm.

-

Võ Ninh vương phủ,Tạ Từ đi xuống từ trên xe ngựa, đi đi lại lại, loại cảm giác dính nhớp này càng thêm rõ ràng. Bước chân nàng nhanh chóng hơn, trở lại Vô Song các, lập tức phân phó nô tỳ chuẩn bị nước tắm gội.

Lan Thời đồng ý, lập tức chuẩn bị xiêm y giúp nàng tắm rửa.

Quần áo thay lúc chiều vẫn còn bị Tạ Từ ném trên giường, mắt thấy Lan Thời muốn đi lấy, Tạ Từ đột nhiên hình hãi, chạy nhanh nói bộ quần áo kia tạm thời không cần giặt.

Lan Thời nghe tiếng lui ra, Tạ Từ lấy lại xiêm y, tim đập thình thịch. Nàng cắn môi, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, vệt nước trên quần áo nếu để Lan Thời thấy, có thể sinh lòng nghi ngờ hay không? Nhưng xiêm y vẫn cần phải để các nàng cầm đi giặt, Tạ Từ khó khăn.

Nàng cúi đầu, vệt nước trên quần áo đã không còn quá rõ ràng, chỉ là vẫn còn chút dấu vết khả nghi. Hay là, ném đi? Nhỡ bị người khác nhặt được thì sao?

Hay là đem đi đốt? Nhưng mà đốt cũng dễ bị các nàng bị phát hiện, huống chi, bộ xiêm y này nàng rất thích, cứ đốt đi như vậy thì quá đáng tiếc.

Tạ Từ vò bộ quần áo thành một búi, phiền muộn mà ném lên ghế hoa hồng, quyết định cứ đi tắm gội trước đã, chuyện khác để lúc sau lại nói.

Tạ Từ bước vào bể tắm, đem chính mình ngâm ở trong bể, những cánh hoa tức khắc vây quanh nàng. Nàng thở dài thoả mãn, Lan Thời và Trúc Thời lại đây hầu hạ nàng tắm gội.

Tắm gội xong, cả người liền thoải mái, Tạ Từ thay đổi quần áo, hỏi Tạ Vô Độ.

Lan Thời đáp: “Từ lúc hoàng hôn đến giờ Vương gia vẫn chưa từng trở về Vô Song các, vẫn luôn ở trong thư phòng đợi, hẳn là còn chưa dùng bữa tối.”

Tạ Từ nói: “Bảo người đi mời huynh ấy tới dùng bữa tối, mặt khác lại mang một chậu nước tới, lại chuẩn bị một phần xà phòng.”

Đan Thì vâng lời, lui xuống đi Tễ Tuyết đường mời Tạ Vô Độ. Hai ngày trước người của sứ đoàn Bắc Tề phóng đến, chuyện điều tra Tuyên Lân hầu của Tạ Vô Độ tạm thời bị gián đoạn, mấy ngày nay mới lại bắt đầu điều tra lại.

Nhưng kỳ quái chính là, trừ Tuyên Lân hầu xuống tay, gần như không có bất kỳ điểm mới gì.

Nghe thấy Đan Thì nói, Tạ Vô Độ gác công văn xuống, đi đến Vô Song các. Từ buổi chiều đến bây giờ tinh thần hắn vẫn phấn chấn, có lẽ là…… Hắn cười cười.

Vừa vào cửa, liền thấy sắc mặt Tạ Từ hơi trầm, hình như không quá vui vẻ.

Tạ Vô Độ ngồi xuống bên cạnh nàng, hỏi: “A Từ không vui sao? Lần này ra ngoài đã xảy ra chuyện gì không vui?”

Tạ Từ chỉ hừ một tiếng, nói chuyện gặp phải Tư Mã Trác:

“Hắn đúng là huynh đệ của Tư Mã San, nói chuyện vừa càn rỡ vừa gợi đòn, thế mà dám cản xe ngựa của ta. Ta liền làm cho bọn họ trực tiếp đâm qua.”

Nàng vừa nói, vừa liếc Tạ Vô Độ. Tạ Vô Độ nghe vậy cười nói: “Ừ, A Từ làm tốt lắm.”

Tạ Từ nhấp môi, gắp một đũa đồ ăn, một bộ muốn nói lại thôi. Tạ Vô Độ nhướng mày, ý là, có chuyện gì thì cứ nói. Tạ Từ hàm hồ nói: “Dùng xong bữa tối đi, dùng xong bữa tối lại nói.”

Dùng xong bữa tối, Tạ Từ để các nàng dọn dẹp, trong phòng rất nhanh chỉ còn lại hai người bọn họ. Tạ Vô Độ dù bận vẫn ung dung: “Hiện tại có thể nói?”

Tạ Từ đứng lên, ném bộ y phục kia vào trong lòng Tạ Vô Độ, ôm cánh tay khẽ nâng cằm, nói: “Huynh phụ trách đi, giặt sạch sẽ.”

Trong mắt Tạ Vô Độ chậm rãi tràn ra ý cười, cố ý trêu nàng: “Vì sao? Để các nàng giặt không phải là được rồi sao?”

Tạ Từ nói: “Không được! Các nàng sẽ thấy!”

Nàng chu chu môi, chỉ chỉ về xà phòng và thau đồng nói: “Bộ y phục này ta còn rất thích, dù sao thì huynh cũng nhanh chóng giặt nó đi.”

Tạ Vô Độ gật đầu, cầm y phục của nàng, đi đến trước thau đồng ngồi xuống. Tạ Từ ngồi xuống một bên, nhìn động tác của Tạ Vô Độ. Tạ Vô Độ trước tiên mở bộ xiêm y trên đùi mình ra, tựa hồ đang tìm cái gì.

Tạ Từ hỏi: “Huynh tìm gì?”

Tạ Vô Độ nói: “Chỗ bị bẩn. Chân tay ta vụng về, sợ không thể giặt sạch cho muội, nhỡ xảy ra sai lầm, chẳng phải là huỷ hoại bộ y phục A Từ thích sao? Ta chỉ có thể tìm chỗ bị bẩn rồi giặt sạch cho muội mà thôi, còn lại, muội lại để cho bọn họ giặt.”

Tạ Từ đồng ý, nhìn qua. Sau một lát, lại chuyển đến, thấy Tạ Vô Độ cuối cùng tìm được chỗ bẩn, hắn cầm quần áo trong tay, cúi đầu ngửi ngửi.

Tạ Từ lập tức đỏ mặt: “Đừng! Tạ Vô Độ, ngươi đang làm gì?”

Tạ Vô Độ ngước mắt nhìn nàng: “Thơm.”

Mặt Tạ Từ càng đỏ, hắn đang nói cái gì? Cái gì mà… Thơm? Sao có thể thơm?

Nàng lại quay đầu đi, ghé vào trên bàn, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nước, hẳn là hắn đang bỏ quần áo vào thau đồng. Tiếng nước nhộn nhạo, hoà cùng với tiếng vải cọ xát.

Tạ Từ nghe vào trong tai, lại không nhịn được tò mò, trộm quay đầu ngắm hắn. Thấy Tạ Vô Độ ngồi ở chỗ đó, người ngày thường như tùng như bách, lại đang chuyên tâm giặt quần áo cho nàng.

Ánh đèn đột nhiên nhảy lên, Tạ Từ chỉ cảm thấy nhịp tim mình cũng đang nhảy.

Người này, hình như từ trước đến nay chỉ bày ra bộ dáng đó với một mình nàng. Dù nàng vô cớ gây rối, càn quấy, bất luận là đúng sai đều vĩnh viễn đứng ở bên cạnh nàng.

Trên đời đại khái chỉ có một người như thế.

Tạ Vô Độ nhíu mày, hình như đang khó khăn, vải may quần áo của nàng đều rất quý báu, không thể tùy tiện giặt, động tác của hắn cẩn thận lại hứng thú.

Bóng của hắn dài ra, in lên mặt đất.

Tạ Từ nhìn bóng dáng của hắn, bỗng nhiên cảm thấy giờ khắc này, rất là ấm áp. Không phải là cảm giác ấm áp ở trong gia đình phú quý, mà là cái loại cảm giác ấm áp của một nhà bình thường.

Thật giống như, hai người bọn họ là một gia đình.

Nàng nâng cằm, lẳng lặng mà nhìn Tạ Vô Độ, bỗng nhiên nhớ tới câu hỏi trước kia của Điền Hạnh Đào, khi nào thành thân.

Thành thân, thành gia lập thất, trong một cái nháy mắt, Tạ Từ bỗng nhiên cảm thấy, so sánh với thứ này, thì những cái tin đồn vớ vẩn đều trở nên không còn quá quan trọng, có lẽ căn bản không cần thiết lo lắng.

Nàng nghĩ, nếu nàng và Tạ Vô Độ thành thân, nàng sẽ vĩnh viễn có một gia đình, không bao giờ là người lai lịch không rõ, có chỗ đi, có chỗ về.

Nếu trở thành thê tử của Tạ Vô Độ, nếu bọn họ sinh một đứa con đáng yêu, trôi qua vài thập niên, chờ đến khi từ từ già đi, lại cùng nhau ngồi ở trong viện phơi nắng.

……

Tạ Từ phục hồi lại tinh thần, thấy Tạ Vô Độ cũng đang nhìn mình, tầm mắt bọn họ chạm nhau, giống như hơi đình trệ một chút.

Nàng quay đầu, cằm dựa vào cánh tay mình,

Không tiếng động mà cười.

-

Đêm qua Tư Mã Trác uống chút rượu, sáng sớm nay đầu có chút đau, ý thức của hắn dần dần thu hồi, nhớ tới chuyện đêm qua.

Trong phòng hắn đã rỗng tuếch, tỳ nữ kia đã không rõ tung tích.

Hắn xoa xoa huyệt thái dương của mình, mặt của tỳ nữ kia rất lạ, hẳn không phải là người mà bọn họ mang từ Bắc Tề đến, đoán chừng là tỳ nữ hầu hạ trong hoàng cung Đại Yến. Tư Mã Trác cũng không nghĩ sẽ phụ trách với nàng ta, chẳng qua là hắn phát ti3t d*c vọng của mình mà thôi, dễ hợp dễ tan.

Hắn đang muốn xoay người xuống giường, chợt thấy dưới gối đầu lộ ra một góc phong thư. Tư Mã Trác nhấc gối đầu ra, lộ ra một phong thư hoàn chỉnh phía dưới, phong thư viết mấy chữ:

Lục hoàng tử thân khải.

Ánh mắt Tư Mã Trác ám ám, có chút dự cảm bất hảo, hắn mở phong thư, trên đó chỉ viết vài câu, nói chính là muốn cùng hắn hợp tác, còn viết rõ thời gian và địa điểm gặp mặt, mong hắn nhất định đừng quên.

Khuôn mặt hắn nghiêm túc, suy tư, người để lại phong thư này là ai? Nhưng mà, muốn cùng hắn hợp tác, người kia biết hắn muốn cái gì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.