Chương 57: Muốn để lại dấu vết trên người nàng, viết lên ba chữ Tạ Vô Độ.
Tiêu Thanh Y nhấn mạnh từng chữ trong câu cuối, Tạ Vô Độ bình tĩnh nhìn Tiêu Thanh Y, con ngươi đen tối nặng nề, giống như đang nói, ta cũng không quan tâm bà có đồng ý hay không.
Ngay cả Hoằng Cảnh đế cũng nhìn ra vẻ giương cung bạt kiếm giữa hai người, hắn đứng ở bên cạnh, nhìn Tiêu Thanh Y rồi lại nhìn Tạ Vô Độ, thật sự sợ hai người này sẽ đánh nhau. Hoằng Cảnh đế thân cận với Tiêu Thanh Y hơn, quan hệ với Tạ Vô Độ cũng thân, biết lục đục giữa hai người, nhanh chóng hòa giải:
“Xin hoàng tỷ hãy bớt giận, việc này đúng là Liễm Chi không đúng. Hôn nhân đại sự của con cái, sao ngươi có thể quyết định qua loa như thế được, cũng không bàn bạc một chút với cha mẹ. Cho dù nói như thế nào, tiểu Từ cũng từng là con gái của hoàng tỷ, ngươi với tiểu Từ thành một đôi, chuyện này khiến người đời nhìn hoàng tỷ như thế nào? Lại nhìn tiểu Từ như thế nào? Không thì thế này, đợi hai năm nữa, đợi người đời dần quên việc này đi rồi lại…”
Hoằng Cảnh đế muốn đưa ra một chủ ý cho bọn họ, ít nhất là bình ổn Tạ Vô Độ trước, về phần sau hai năm nữa thì thế nào, ai cũng không biết được đúng không? Bây giờ Tạ Vô Độ nói thích Tạ Từ, nhưng qua hai năm chưa chắc còn muốn cưới nàng.
Bây giờ Tiêu Thanh Y không đống ý, nói không chừng hai năm nữa sẽ đồng ý.
Nào biết lời này vừa thốt ra, Tạ Vô Độ và Tiêu Thanh Y đều cười lạnh.
Tiêu Thanh Y nói: “Đừng nói là hai năm, cho dù qua hai mươi năm nữa ta cũng sẽ không đồng ý. Chuyện này không cần thương lượng nữa.”
Mắt Tạ Vô Độ tối đi, sau đó lại hóa thành ý cười, gọi: “A nương.”
Bà ta luôn miệng nói, bà là a nương của hắn, nhưng nhiều năm như vậy, ngoại trừ sinh hắn ra, bà đã làm chuyện gì mà một người mẹ nên làm chưa? Đến lúc này rồi, thứ bà để ý không phải là tại sao hắn và Tạ Từ lại phát triển quan hệ đến ngày hôm nay, cũng không để ý hạnh phúc của con mình, bà chỉ để ý thể diện của mình, bởi vậy mới nói ra lời nói, cho dù thế nào, ta cũng là a nương của ngươi, lấy thân phận người mẹ ra để đè ép hắn, đúng là buồn cười.
Hắn cụp mắt, không nói gì nữa, chỉ nói: “Thần cáo lui.”
Dứt lời lập tức xoay người rời đi, hiển nhiên không muốn nói lời vô nghĩa với Tiêu Thanh Y, cũng không nói đồng ý thỏa hiệp.
Hoằng Cảnh đế nhìn thấy hành động vô lễ của hắn, thở dài, nhìn về phía Tiêu Thanh Y: “Hoàng tỷ, ngươi với Liễm Chi là mẹ con, sao lại như là kẻ thù…”
Mắt Tiêu Thanh Y nhìn bóng dáng Tạ Vô Độ rời đi, “Không phải ta muốn làm kẻ thù với hắn, mà là hắn coi ta là kẻ thù.”
Chắc có lẽ kiếp trước Tạ Vô Độ là oan nghiệt của bà, kiếp này mới đầu thai vào trong bụng bà để đòi nợ.
Hoằng Cảnh đế chỉ đành thở dài: “Nhưng chuyện này… trẫm thấy thái độ của Liễm Chi có lẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Ngươi cũng biết tính tình của Liễm Chi, chuyện hắn muốn làm, luôn không tiếc trả cái giá lớn mà làm. Nhưng việc này thật sự không thỏa đáng, trẫm nghĩ, có lẽ hai tiểu bối nhất thời hứng lên thôi…”
Tiêu Thanh Y không nghe hắn nói chuyện, bà đang nghĩ một chuyện khác. Bà biết Tạ Vô Độ không thể từ bỏ ý đồ. Hắn yêu cầu Hoằng Cảnh đế tứ hôn, đơn giản là muốn chặn miệng người trong thiên hạ, để hôn sự này trở nên danh chính ngôn thuận.
Mặc dù Hoằng Cảnh đế không đồng ý, hắn cũng sẽ muốn lấy Tạ Từ. Nếu hắn đã yêu cầu Hoằng Cảnh đế tứ hôn, thì đã tính toán xong chuyện lập gia đình với Tạ Từ rồi.
Cho dù như thế nào, bà cũng sẽ không cho phép mối hôn sự này thành công.
-
Hai ngày nay Tạ Từ nhàn rỗi ở trong phủ, tránh né lời đồn đãi nhảm nhí ở ngoài, người trong vương phủ cũng giữ kín như bưng, không ai dám nhắc đến những lời khó nghe đó.
Tạ Từ không phải người chịu được nhàn rỗi, sớm đã chán muốn chết, ghé lên lan can trên đình thủy tạ cho cá ăn một cách có lệ. Ban đầu còn có hứng thú cho cá ăn, dần dần mất kiên nhẫn, nàng tiện tay túm lấy một nắm thức ăn trong hộp, ném vào trong ao, đàn cá liên tiếp trồi lên mặt nước, tranh đồ ăn. Cá không biết no đói, Tạ Từ cho ăn bao nhiêu thì chúng nó ăn bấy nhiêu, một canh giờ trôi qua, Tạ Từ giật mình hoàn hồn, nhìn mặt nước, hoảng sợ, thật sự đã no chết không ít cá.
Nàng hít một hơi, mau chóng thu tay lại, thả thức ăn còn dư trong tay vào trong hộp, lại lệnh tỳ nữ đi vớt cá chết lên. Tạ Từ nhìn bọn họ vớt cá, khoanh tay thở dài.
Tạ Từ tránh ở rất xa, đi theo sau bọn nha hoàn, nhìn bọn họ mang cá chết đi. Nàng bĩu môi, xoay người nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi về phía mình.
Tạ Từ mừng rỡ, bước chân cũng nhẹ hơn vài phần: “Huynh về rồi.”
Tạ Vô Độ ừm một tiếng, vươn tay dắt lấy tay Tạ Từ, động tác lưu loát như mây bay nước chảy, đám nha hoàn ở bên cạnh đều cúi đầu. Thật ra đêm ấy khi bọn họ biết được tin tức đó, còn không dám tin, nhưng hai ngày nay bọn họ càng ngày càng thân mật, mới dần dần làm quen được. Lại nói, khi hai người ở cùng một chỗ, thật sự có luồng không khí ngầm, không bình thường như trước nữa.
Tay Tạ Từ bị Tạ Vô Độ bao lấy, khẽ ho khan một tiếng, vẫn không quen thân mật trước mặt bọn họ, nói: “Các ngươi lui xuống hết đi, không cần đi theo ta hầu hạ.”
“Vâng”, nhóm tỳ nữ vội vàng rời đi, chỉ còn hai người Tạ Từ và Tạ Vô Độ.
Tạ Vô Độ nói: “Sao vừa rồi lại náo nhiệt như vậy?”
Nhớ tới chuyện vừa rồi, Tạ Từ hơi quẫn bách, đương nhiên sẽ không bẩm báo chi tiết, đáp có lệ, chỉ nói không có gì. Cũng may Tạ Vô Độ chỉ thuận miệng hỏi chứ không hỏi đến cùng, hai người vai kề vai, tay nắm tay, đi chậm trong đình viện.
Tạ Từ không nhịn được nhìn hắn, dường như Tạ Vô Độ chưa từng giận nàng vì chuyện ngày đó, hoặc là đêm hôm ấy Tạ Từ đã dỗ hắn rất tốt. Đã qua hai ngày rồi, chân nàng đến giờ vẫn còn rất mỏi.
Nhớ lại chuyện đó, một vài hình ảnh lại xuất hiện, gan bàn chân nàng hình như lại thấy ngứa ngáy. Tạ Từ bĩu môi, đẩy lui tất cả những hình ảnh khó coi đó đi, nghe chuyện hôm nay Tạ Vô Độ đánh Tư Mã Trác.
Tạ Từ tỏ ra vui mừng: “Cái tên Tư Mã Trác kia, sớm nên bị như vậy. Ai bảo hắn muốn bắt Hạnh Đào đi, đáng lắm, tốt nhất là đánh cho hắn mười ngày không xuống giường được, cho hắn nếm mùi đau khổ.”
Mắt Tạ Vô Độ khẽ cụp xuống, không nói cho nàng biết thật ra mục tiêu của Tư Mã Trác là nàng, chẳng qua nhầm lẫn nên mới làm phiền Điền Hạnh Đào.
Cũng không nói cho nàng biết, hôm nay khi hắn tiến cung đã xin Hoằng Cảnh đế tứ hôn, lại bị Tiêu Thanh Y bác bỏ.
Hôm nay nếu không bị Tiêu Thanh Y phản đối, tai Hoằng Cảnh đế mềm, bây giờ có lẽ không đồng ý, nhưng nói thêm hai câu cũng sẽ đồng ý. Nhưng hôm nay Tiêu Thanh Y chặn ngang một bước, thái độ bà kiên quyết, e rằng Hoằng Cảnh đế sẽ không dễ nhả ra như vậy.
Tạ Vô Độ thu hồi suy nghĩ, cười cười với Tạ Từ. Lần này hắn xin Hoằng Cảnh đế tứ hôn, là do bị Tư Mã Trác k1ch thích, trên đời này có nhiều người mơ ước Tạ Từ như vậy, không có người này thì lại có người kia. Nếu hắn kết hôn với Tạ Từ, có thể khiến những người này bớt mơ mộng đi, hắn cũng yên tâm hơn.
Nhưng không đồng ý cũng không sao. Ngũ hoàng tử Bắc Tề thì thế nào, Nhị hoàng tử của Đại Yến bọn họ không phải hắn nói giết là giết đó sao, đừng nói là Tư Mã Trác, cho dù bây giờ Hoằng Cảnh đế gây bất lợi cho Tạ Từ, hắn cũng có thể bảo vệ được Tạ Từ như cũ.
Tạ Từ là của hắn, không ai có thể cướp nàng đi từ chỗ hắn.
Tạ Từ thấy hắn thất thần, nhéo nhéo khớp ngón tay của hắn, cười hỏi: “Nghĩ gì đó, đăm chiêu như vậy.”
Tạ Vô Độ hoàn hồn, trong mắt mang ý cười, nói: “Nghĩ đến A Từ.”
Tạ Từ ồ một tiếng: “Không phải ta đang đứng bên cạnh huynh sao? Còn phải nghĩ đến ta?”
“Ừm.” Ngón tay hắn vuốt v e mu bàn tay của Tạ Từ, đột nhiên vươn tay kia ra ôm lấy thắt lưng nàng, cánh tay dài thu lại, ôm nàng vào trong ngực, đặt lên trên núi giả.
Tim Tạ Từ nhảy dựng, theo bản năng nhìn xung quanh, bốn bề vắng lặng, mọi người đã lui xuống hết. Nàng trừng mắt nhìn Tạ Vô Độ.
Nàng vẫn cảm thấy, ánh mắt Tạ Vô Độ rất đẹp, nghe người ta nói ánh mắt của hắn giống phò mã quá cố. Trước đó Tạ Từ từng nghĩ, a cha của nàng chắc chắn cũng là một vị lang quân anh tuấn.
Nàng vươn tay, mô tả đường nét gương mặt hắn.
Nàng đương nhiên không biết, mỗi khi Tạ Vô Độ nhìn về phía nàng, ánh mắt sẽ luôn dịu dàng mà nuông chiều như thế. Khi hắn nhìn những người khác, chỉ có lạnh lẽo và hung ác nham hiểm.
Cho nên, mỗi khi có người nói xấu Tạ Vô Độ, Tạ Từ luôn đứng ra bảo vệ hắn. Nếu người ngoài nói xấu nàng, có lẽ nàng sẽ coi như gió thoảng bên tai, nhưng Tạ Vô Độ thì khác. Nàng không cho phép người khác nói xấu hắn.
Trước kia, nàng cũng không cho phép người khác nói xấu Tiêu Thanh Y.
Đầu ngón tay nàng lướt một vòng trên mặt hắn, dừng trên cái mũi thanh tú của hắn, xuống chút nữa, dừng trên môi hắn.
Ngón tay nàng dán trên môi hắn, ánh mắt Tạ Từ từ đầu ngón tay dần chuyển lên môi hắn.
Môi hắn rất mỏng, có người nói người môi mỏng thì bạc tỉnh, Tạ Từ cảm thấy lời này không đáng tin. Bởi vì môi Tiêu Thanh Y dày đều, nhưng hình như bà cũng rất bạc tình. Cổ họng Tạ Từ khẽ động, nhìn thấy Tạ Vô Độ vươn đầu lưỡi nóng ấm từ trong miệng ra, li3m qua tay nàng.
Nàng nâng mắt, đối diện với ánh mắt tối đen của hắn.
“… Sao huynh lại có nhiều trò như vậy.” Nàng thì thào than thở, nhớ lại tối hôm ấy, môi hắn hôn lên mu bàn chân nàng, từng chút từng chút đi xuống, đền khoảng giữa, sau đó nắm lấy mắt cá chân nàng, khiến bàn chân trắng nõn của nàng dán lên chân hắn. Lòng bàn chân giẫm lên thứ mềm mại, sau đó, lại cảmthấy mềm mại đến mức khó chịu…
Thật ra nàng không muốn nhớ lại, nhưng thật sự là đã khắc sâu vào trong trí nhớ, khó có thể quên, tự dưng xuất hiện.
Tạ Từ như một tờ giấy trắng trong chuyện nam nữ, nàng chỉ từng học được chút ít từ chỗ ma ma dạy học, nào biết rằng bên trong vẫn còn có nhiều thứ đa dạng như vậy. Nhưng không phải Tạ Vô Độ cũng là trang giấy trắng sao? Còn vụng về lại không biết quy cách như nàng, sao hắn có vẻ thành thạo như vậy, như ngựa quen đường cũ.
“Vô sự tự thông.” Hắn đáp lại lời của nàng rồi mới mở miệng cắn đầu ngón tay nàng.
Đầu lưỡi ấm nóng của hắn quấn lấy ngón tay nàng, mang theo sự trơn trượt vô tận. Tạ Từ cảm thấy bản thân cũng bắt đầu không trong sáng nữa, cho dù chưa làm gì đã tự xây dựng một hình ảnh hoang đường ở trong đầu.
Tạ Từ vốn chỉ muốn làm cho cả người nàng dính hơi thở của mình, để lại dấu vết của mình trên người nàng, viết lên ba chữ Tạ Vô Độ.
Đầu ngón tay Tạ Từ ướt nhẹp, hơi không thoải mái, cười mắng:
“Ta thật sự cảm thấy huynh rất giống chó…”
Chỉ có chó mới thích li3m người thôi.
Li3m tay của nàng, li3m chân của nàng…
Không chỉ như vậy, thời điểm nào hắn cũng rất giống chó, ví dụ như, nếu nàng tức giận, hắn sẽ tỏ ra điểm đạm đáng yêu, khiến nàng mềm lòng. Đây không phải là chuyện mà chó sẽ làm sao?
Nói rồi Tạ Từ lại hơi muốn nuôi một con chó, trước đây nàng cũng từng có suy nghĩ này, nhưng bởi vì Tiêu Thanh Y không thích nên mới từ bỏ.
Tạ Vô Độ nhướng mi, buông ngón tay ướt sũng của nàng ra, cúi đầu hôn vành tai của nàng,
“A Từ không chú tâm.”
Tạ Từ giật mình một cái, phục hồi tinh thần lại, nàng không hề phòng bị, nhất thời chân mềm xuống, nghe thấy Tạ Vô Độ nói:
“Chó thì cũng là chó của A Từ.”
Tạ Từ hòa hoãn lại, dựa thắt lưng lên vách núi giả, nói: “Ta vừa mới nghĩ, muốn nuôi một con chó.”
Tạ Vô Độ bác bỏ: “Không cho.”
Chương 58: “A nương đưa ngươi rời khỏi Thịnh An, được không?”
“Chó có ý thức lãnh địa, nuôi hai con sẽ đánh nhau đấy.” Hắn cực kỳ bình tĩnh đáp lại, khiến Tạ Từ không khỏi mờ mịt.
“Ta nói muốn nuôi hai con khi nào?” Tạ Từ nhíu mày, thái độ của hắn thật sự quá chính trực, thậm chí còn khiến Tạ Từ hoài nghi chính mình, sau đó còn ngấm lại lời nàng vừa nói, thật sự không có nói là nuôi hai con, thậm chí còn chưa từng nghĩ như vậy.
Ánh mắt mê mang của nàng tiến vào trong mắt Tạ Vô Độ, nghênh đón ý cười của hắn, dường như nàng đã nhận ra gì đó, suy nghĩ kia thoáng hiện ra trong đầu rồi lập tức nổ tung, giống như pháo hoa ngày Tết, không thể không chú ý đến.
Ý của Tạ Vô Độ là, vừa nãy nàng nói hắn giống chó, hắn liền thừa nhận, hắn là chó mà nàng nuôi.
Cho nên, nuôi một con là hắn là đủ rồi.
Thật sự là… không cần mặt mũi gì cả.
Tạ Từ dở khóc dở cười, nâng tay đập hắn một cái, Tạ Vô Độ thè lưỡi li3m li3m gò má nàng, giống như đang phối hợp với lời nói của mình, nàng rùng mình, giận dữ gọi tên hắn: “Tạ Vô Độ!”
Trên đời không có mấy ai dám gọi cả tên họ của Tạ Vô Độ như thế, càng đừng nói là gọi với giọng điệu giận dữ như nàng.
Hắn họ Tạ, tên Vô Độ, tự là Liễm Chi, tên được Tạ Lâm đặt khi Tiêu Thanh Y mang thai hắn, khi đó bọn họ vẫn tràn đầy chờ mong hắn ra đời, hận không thể đưa tất cả yêu thương và những thứ tốt đẹp trên thế gian này cho hắn. Cho nên, Vô Độ, nghĩa là không có giới hạn.
Nhưng khi hắn sinh ra, phụ lòng mong mỏi của bọn họ. Vì thế, lại muốn hắn thu liễm lại, cho nên gọi là Liễm Chi.
Quan viên dân chúng đều gọi hắn là Võ Ninh Vương, đó là phong hào mà Hoằng Cảnh đế ban cho hắn sau khi hắn giúp Hoằng Cảnh đế thu phục hoàng quyền, mượn danh Vương, có bao nhiêu vinh quang. Cũng có người gọi hắn là Liễm Chi, ví dụ như Hoằng Cảnh đế. Về phần Tiêu Thanh Y, bà không gọi tên danh hay tên tự của hắn, bà chỉ gọi là “hắn”.
Trước đó ngoại trừ gọi Tạ Vô Độ, Tạ Từ cũng gọi a huynh, ca ca linh tinh, nhưng rất lâu rồi nàng không gọi thế nữa.
Tạ Vô Độ nói: “Hình như lâu lắm rồi A Từ không gọi ta là a huynh.”
Tạ Từ khẽ mím môi, bởi vì nếu gọi là a huynh, sẽ luôn có cảm giác suy đồi đạo đức. Đương nhiên Tạ Vô Độ biết, trước đây hắn từng nói, hắn không muốn làm a huynh của nàng, nhưng chỉ là vì muốn khiến nàng đối mặt với tình yêu của hắn thôi.
Bây giờ nàng tiếp nhận rồi, đương nhiên cũng chẳng sao nữa, thậm chí hắn còn… khá thích nàng gọi hắn là a huynh.
Cảm giác vô đạo đức, nhưng rất k1ch thích.
“Không phải huynh nói huynh không muốn làm a huynh của ta sao?” Nàng nói.
Tạ Vô Độ vùi đầu vào bả vai nàng, buông tay nàng ra, cầm ngược lấy cổ tay nàng, đặt lên trước người mình. “Đúng, nhưng muốn nghe A Từ gọi ta là a huynh.”
Mặt Tạ Từ đỏ lên, “Không gọi.”
Số lượng hạ nhân trong phủ rất nhiều, không có cách nào khác vì Tạ Từ được nuông chiều nên cần rất nhiều người hầu hạ. Lá cây trên đỉnh đầu hình như bị gió thổi lên, trái tim Tạ Từ nhảy lên điên cuồng, nàng sợ có hạ nhân đi qua nơi này, vậy thì thật sự là nàng không cần làm người nữa.
Vừa rồi nghẹn chết không ít cá, nàng chỉ muốn nhảy xuống ao làm cá luôn cho rồi.
“Có thể quay về Vô Song các hay không? Hoặc là Tễ Tuyết đường cũng được.” Nàng nhỏ giọng hỏi, trong lòng bàn tay nóng bỏng, khiến nàng muốn rút tay lại, nhưng bị Tạ Vô Độ nắm chặt lấy cổ tay.
“Bọn họ có chừng mực, không ai đến quấy rầy đâu.” Bây giờ cả thành đều đã biết quan hệ của bọn họ, người trong phủ đương nhiên cũng biết thức thời, vừa rồi đã cho bọn họ lui xuống hết rồi, sao lại có người đến quấy rầy chứ?
Nhất thời Tạ Từ nghẹn lời, chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng làm tin đập mạnh lên.
-
Bữa tối cực kỳ phong phú, toàn là món Tạ Từ thích ăn, nhưng nàng không có tâm trạng ăn uống gì, cúi mặt xuống. Đám Lan Thời liếc nhìn nhau, không biết tiểu thư nhà mình lại tức giận vì chuyện gì, cũng may có vương gia ở đây, dỗ dành tiểu thư.
Tạ Từ hung ác trừng mắt nhìn Tạ Vô Độ, người khởi xướng chính là hắn, không dỗ được đâu. Tay nàng mỏi nhừ, bây giờ cầm đũa ngọc gắp rau cũng không gắp được.
Tạ Vô Độ như thể không xảy ra chuyện gì, thay nàng gắp rau, đưa đến bên miệng nàng, “Các ngươi lui xuống đi, ở đây có ta là được rồi.”
“Vâng.”
Bọn họ lui ra hành lang, mơ hồ nghe thấy tiểu thư nói: “Sao huynh có thể như vậy…”
Mà vương gia nhà họ lại nói: “Ừ, là lỗi của ta hết, ăn cơm đi.”
Sau khi Tạ Từ tắm rửa xong thì lên giường nằm mở lòng bàn tay ra. Vừa rồi nàng đã cẩn thận lấy xà phòng cọ rửa mấy lần, Tạ Từ cúi đầu, chóp mũi khẽ ngửi, vẫn ngửi thấy mùi khó chịu.
Nàng tỏ ra ghét bỏ, chẳng lẽ mùi của nàng cũng khó ngửi như vậy sao?
Nàng xoa lung tung lên áo ngủ bằng gấm, nghiêng người nằm xuống, qua một thời gian, đột nhiên nàng nghĩ, bọn họ nói nàng với Tạ Vô Độ như thế nào nhỉ? Thật ra nàng khá tò mò, nhưng có thể đoán được không phải lời hay ý đẹp gì, nghe xong chắc chắn sẽ không vui.
Thôi, vẫn không nên tò mò thì hơn. Tạ Từ trở mình, khép mắt lại, bỗng nhiên lại nghĩ, qua mấy ngày nữa là trung thu rồi.
Trong không trung màu bụi lam xuất hiện mấy chấm nhỏ, trăng còn chưa tròn, đêm dài yên tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Từ ngoài ý muốn nhận được lời mời của Điền Hạnh Đào, mời nàng đến nhà chơi. Tạ Từ ở trong nhà nhàm chán đã lâu, cũng muốn ra ngoài một chút, hít thở không khí nên đã đồng ý lời mời này.
Trang phục mới của mùa thu đã được Hiệt Phương các dâng đến, Tạ Từ từ từ chọn lựa, Tạ Từ rất thích một bộ váy dài màu cam đào có thắt lưng. Màu sắc của nó như lá phong trên núi Lâm An vào mùa thu, cả khu rừng bị nhuộm màu, rất có không khí của mùa thu.
Hôm nay Tạ Từ thay bộ váy này đi ra ngoài, chọn một đôi khuyên tai lá phòng đồng bộ. Nàng soi gương tự nhìn, rất hài lòng, hít sâu rồi nói với tỳ nữ: “Được rồi, đi thôi.”
Tạ Từ ngồi trong xe ngựa không lộ mặt, nhưng xe ngựa của nàng luôn lộng lẫy quý giá đẹp đẽ, là cái duy nhất trong thành Thịnh An. Bởi vậy mặc dù mọi người không nhìn thấy nàng nhưng vẫn có thể nhận ra xe ngựa của nàng.
Xe ngựa không đi nhanh được trên phố xá sầm uất, bởi vậy tiếng thì thầm nho nhỏ của bọn họ vẫn truyền vào trong tai Tạ Từ, “Đó không phải là xe ngựa của Tạ thị sao?”
“Đúng vậy, chính là nàng ta. Nàng ta vẫn còn dám rêu rao khắp nơi gây sự chú ý như thế cơ đấy.”
“Ài, có thể làm ra chuyện như vậy rồi, còn sợ xuất hiện à?”
Tạ Từ nghe thấy thì nhíu mày, vẻ uất giận nhuốm trên đôi lông mày, nàng nghĩ, cái gì mà làm ra được chuyện như vậy? Trong miệng bọn họ, giống như nàng đã làm chuyện xấu tội ác tày trời gì rồi, nhưng nàng đã làm gì đâu? Nàng cùng lắm chỉ chấp nhận tình yêu của Tạ Vô Độ mà thôi.
Lại có người nói: “Tạ thị vì vinh hoa phú quý mà quyến rũ Võ Ninh Vương nhỉ? Cũng bội phục nàng, dám như thế…”
Cho dù sớm biết sẽ có những lời như vậy, nhưng Tạ Từ nghe xong vẫn cảm thấy không thoải mái.
Nàng đang muốn nhấc rèm xe lên, dạy dỗ bọn họ một phen, lại nghĩ, nếu nàng thật sự làm như vậy, e rằng ngày mai lời đồn sẽ càng kinh khủng hơn nữa. Bọn họ ngu dốt, cho dù có lý luận với bọn họ, cũng không thể thay đổi suy nghĩ của bất cứ ai.
Nàng lệnh xa phu đi nhanh hơn, xa phu đáp vâng, tăng nhanh tốc độ, vứt những lời đồn đãi này ở phía sau.
Sau khi đi qua con phố sầm uất là tới đoạn đường thưa thớt dấu chân người qua lại, không còn lời đồn gì nữa, đi qua con ngõ nhỏ này là có thể tới Điền gia rồi.
Tạ Từ thở phào nhẹ nhõm, khi xe ngựa vừa ra khỏi ngõ nhỏ, đoạn đường phía trước bị ngăn lại.
Xa phu khẽ giật mình, nhìn phụ nhân trong xe ngựa đối diện, xuống xe hành lễ: “Bái kiến Trưởng công chúa.”
Tạ Từ đang thắc mắc tại sao không đi tiếp nữa, nghe thấy lời này thì đã biết được đáp án.
Nàng nhấc rèm xe lên, nhìn thấy gương mặt của Tiêu Thanh Y.
Vẻ mặt Tiêu Thanh Y thản nhiên:
“A Từ, đã lâu không gặp, a nương muốn nói mấy câu với ngươi.”
Bà đang gọi mình là A Từ, lại xưng a nương, trong lòng Tạ Từ khẽ loạn, không quá hiểu được ý đồ của Tiêu Thanh Y.
Tạ Từ do dự, lấy Điền Hạnh Đào làm cớ: “Ta… có hẹn gặp với bạn.”
Tiêu Thanh Y cười cười, nói:
“Không sao cả, vốn là ta bảo nàng ấy hẹn ngươi ra ngoài tụ họp mà.”
Tiêu Thanh Y sợ sai người tìm thẳng đến Tạ Từ, Tạ Vô Độ sẽ nhanh chóng biết được, lúc này mới tốn công tốn sức tìm được Điền Hạnh Đào, nhờ nàng ấy giúp mình hẹn Tạ Từ ra ngoài.
Bà vậy mà lại bảo Điền Hạnh Đào hẹn mình ra? Tạ Từ cụp mắt, c ắn môi dưới, nghe thấy Tiêu Thanh Y nói: “A Từ, ngươi qua đây với a nương, được không?”
Tạ Từ nâng mắt: “Ngài có gì thì cứ nói đi, cứ thế này mà nói.”
Tiêu Thanh Y lộ ra biểu cảm đau lòng, giọng nói mềm mại: “Con với ta từng là mẹ con, bây giờ đã xa cách đến mức này sao? A Từ, con yên tâm, ta sẽ không làm gì với con đâu, chỉ muốn nói với ngươi mấy câu thôi.”
Tiêu Thanh Y như vậy… Giống như đã trở lại như trước đây, nội tâm Tạ Từ không ngừng dao động. Cuối cùng nàng thở dài, đi từ trên xe ngựa của mình xuống, lên xe ngựa của Tiêu Thanh Y.
Tạ Từ ngồi đối diện với Tiêu Thanh Y, Tạ Từ cứng rắn nói:
“Trưởng công chúa muốn nói gì thì mau nói đi.”
Tiêu Thanh Y nắm lấy tay nàng, giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ: “A Từ, mấy hôm nay con sống khỏe không? Những chuyện lúc trước, là a nương có lỗi với ngươi. Hạnh nhi nàng… cố tình hãm hại con, lúc ấy a nương quá sốt ruột, mới làm như thế. Con đừng trách a nương, a nương chỉ cảm thấy, mười lăm năm qua, con đều có a nương che chở nuông chiều, sống những ngày tháng vô ưu vô lo, nhưng Hạnh nhi nàng lại ăn không no, bị người khác bắt nạt.”
Bà ôn tồn giải thích tất cả cho Tạ Từ như thế, khiến Tạ Từ có loại ảo giác. Tạ Từ ngẩng đầu, nhìn Tiêu Thanh Y, ánh mắt lộ vẻ xúc động.
Tiêu Thanh Y biết Tạ Từ mềm lòng, thấy biểu cảm như thế của nàng thì yên tâm hơn một chút.
Tiêu Thanh Y nắm lấy tay Tạ Từ, lại nói: “Con nói cho a nương biết, mấy ngày nay con sống như thế nào, có được không?”
Tạ Từ nhỏ giọng nói với Tiêu Thanh Y là mấy ngày nay mình sống rất tốt.
“Vậy thì tốt, a nương yên tâm rồi.” Tiêu Thanh Y nhìn ô cửa sổ trên xe, lại nói, “Đêm hôm đó, ta nhìn thấy con và hắn mười ngón đan nhau, thật sự là kinh hồn táng đảm. A Từ, con là con gái của ta, hắn là con trai của ta, sao các ngươi… lại có thể ở bên nhau được?”
Mi mắt Tạ Từ khẽ run, Tiêu Thanh Y tiếp tục nói: “Mấy ngày nay, toàn bộ Thịnh An đều đang bàn tán về các ngươi, nếu con thật sự muốn ở bên hắn, sau này sẽ bị người đâm chọc cả đời đó, A Từ. A nương biết, con cũng không thích hắn đến như vậy, tất nhiên là do bị ấm ức ở chỗ của a nương, cho nên mới nhất thời rẽ nhầm đường như thế.”
Ánh mắt Tạ Từ dần đỏ lên, vừa rồi dọc đường đi đến đây, nàng nghe được rõ ràng rành mạch những lời bán tán.
Tiêu Thanh Y thuận theo nói: “Mặc dù con và ta không phải mẹ con ruột, nhưng dựa vào tình cảm hiều năm như vậy, nếu con còn coi ta là a nương của con, vậy thì a nương cầu xin con, a nương đưa con rời khỏi Thịnh An, có được không?”