Hai tỳ nữ cúi đầu run lẩy bẩy, ánh mắt Tư Mã Trác lạnh lùng, người kia gửi cả hai phong thư đến ư? Hay là, còn có người khác muốn gửi cho hắn tin tức gì đó?
Tư Mã Trác kiềm chế lửa giận, lệnh cho bọn họ dâng thư lên, hắn nhìn hai phong thư kia, lại hỏi: “Ai gửi tới?”
Một lá thư giống hệt cái được đặt dưới gối của hắn lần trước, nên có lẽ là người lần trước gửi tới, mà một lá thư khác lại có nét chữ hoàn toàn xa lạ.
Tỳ nữ lắc đầu, biểu thị bản thân cũng không biết. Tư Mã Trác phất tay cho các nàng lui xuống rồi cầm hai lá thư lên cẩn thận cân nhắc, cảm thấy bực bội không thôi, một người xoay hắn như chong chóng còn chưa đủ à? Sao lại có thêm một người nữa?
Đầu tiên hắn mở lá thư có vài phần giống lá thư lần trước ra xem, trong thư đề cập đến chuyện Tư Mã Trác bị đánh, hỏi hắn chẳng lẽ không cảm thấy nhục nhã sao? Từng câu chữ đều đang kích động cảm xúc của hắn, Tư Mã Trác cười lạnh một tiếng, người này quá coi thường hắn rồi, tưởng hắn sẽ chịu đựng sự nhục nhã đấy à?
Nhưng tiếp tục đọc, cũng thấy được chút thành ý của người này. Hắn hẹn Tư Mã Trác đêm nay gặp mặt ở chỗ cũ, cũng nói mình nhất định sẽ xuất hiện, xin Tư Mã Trác nhất định phải đến nơi hẹn, đợi câu trả lời của hắn về việc hợp tác.
Tư Mã Trác cầm thư trong tay, mím môi, cuối cùng hắn ta cũng chịu đến, nhưng Tư Mã Trác lại ghi thù sự sắp xếp của hắn ta lần trước, thầm nghĩ đêm nay nhất định hắn sẽ thất hẹn, tìm một chỗ đứng xem trò vui, phải xem thử người này rốt cuộc là ai.
Ánh mắt hắn chuyển sang phong thư khác, nội dung của phong thư này còn đơn giản hơn, chỉ vài câu ít ỏi lại khiến Tư Mã Trác vốn đang hơi bực bội trở nên phấn khích.
Trong thư nói, trưởng công chúa của Đại Yến không đồng ý mối hôn sự của Tạ Từ và Tạ Vô Độ, muốn đưa Tạ Từ ra khỏi thành, nếu hắn có ý với Tạ Từ thì hãy nhân cơ hội này đi bắt mỹ nhân.
Tư Mã Trác hơi nghi ngờ tính chính xác của bức thư này, sau đó lại cẩn thận ngẫm lại tin tức nghe được mấy ngày nay một lượt, quan hệ giữa vị trưởng công chúa kia và Tạ Từ thật sự không tốt, mà Tạ Từ và Tạ Vô Độ từng là huynh muội, người Đại Yến bọn họ coi trọng quy tắc điển lễ, không phải là không có khả năng.
Huống chi, nếu đây là tin giả, tại sao lại có người gửi cho hắn kiểu tin này, có ý gì? Cho nên Tư Mã Trác muốn liều đánh cược một phen, hắn muốn tin đây là sự thật, có lẽ là một người không hợp với Tạ Từ gửi cho hắn tin tức này. Cho dù người kia là ai, kẻ thù của kẻ thù là bạn, có lẽ là mô tả chính xác cho dịp này.
Vết thương trên lưng Tư Mã Trác vẫn rất đau, nhưng dòng máu Bắc Tề bọn họ vốn có dã tính, chút thương thế ấy không tính là gì. Hắn phải nhân cơ hội này cướp Tạ Từ về tay, như vậy cơn đau này cũng đáng lắm.
“Người đâu, chuẩn bị ngựa.” Tư Mã Trác cười nói, phân phó người đi chuẩn bị xe ngựa, hắn lập tức khởi hành đến nơi trong bức thư nhắc tới.
Cấp dưới của Tư Mã Trác do dự khuyên ngăn: “Điện hạ, ngài muốn đi đâu? Vết thương trên lưng ngài còn chưa khỏi.”
Tư Mã Trác cong môi đáp: “Đi cướp một món chiến lợi phẩm, vết thương nhỏ không tính là gì, không có trở ngại gì đâu, không chết người được. Đi!”
Hắn cưỡi ngựa ra khỏi cửa thành, đuổi theo phương hướng người nọ viết trong thư, quả thực phát hiện dấu xe ngựa vừa đi qua không lâu trên đường. Tư Mã Trác mừng rỡ, giục ngựa chạy như điên, sai người tăng tốc đuổi theo phía trước, mà không lâu sau đó, Tư Mã Trác nhận được tin tức, nói Võ Ninh vương ở trong thành đang tìm người, e rằng chuyện Tạ Từ mất tích là thật.
Hắn túm dây cương, nhớ tới nỗi nhục ngày đó, trong lòng vui sướng không thôi, nếu hắn tìm thấy Tạ Từ trước một bước, chiếm giữ Tạ Từ trước, nhất định Tạ Vô Độ sẽ cực kỳ tức giận nhỉ?
Có lẽ sẽ hận sao không giế t chết hắn, nhưng lại không thể làm gì hắn, dù sao hắn là Ngũ hoàng tử của Bắc Tề, nếu hắn chết ở Đại Yến* thì đó chính là lỗi của Đại Yến, phụ hoàng hắn sẽ không nhẫn nhịn chuyện này, đến lúc đó hai nước nhất định sẽ nổ ra chiến tranh.
*cái này trong raw là Bắc Tề, chắc tác giả nhầm lẫn
Chỉ cần nghĩ đến việc Tạ Vô Độ tức giận mà không thể làm được gì, Tư Mã Trác cảm thấy hào hứng bừng bừng, lại nghĩ đến Tạ Từ xinh đẹp, hắn càng hưng phấn.
-
Tạ Từ xuống xe, chậm chạp nhìn sang ven đường, ánh mắt vô hồn bất định, theo dõi tình hình xung quanh. Không lâu trước xe ngựa chuyển từ quan đạo tới con đường nhỏ này, hai bên đường là rừng cây, đường này hình như không thường có người qua lại, cỏ dại ven đường mọc um tùm. Tạ Từ nhìn cây cỏ gần cao bằng chân nàng, nuốt nước miếng, trong đám cỏ này không biết có gì, không chừng sẽ có rắn, hoặc một vài loài sâu bọ không biết tên.
Con đường hẻo lánh như vậy, nơi Tiêu Thanh Y muốn đưa nàng đến là cái dạng gì, không cần nói cũng biết. Nếu nàng thật sự bị đưa đi, có lẽ Tạ Vô Độ cũng không thể tìm được nàng, nàng không thể bị đưa đi.
Xa phu đứng cách đó không xa, đợi Tạ Từ. Tạ Từ nhìn đám cỏ cao gần bằng chân nàng kia, nàng cũng thật sự không dám đi vệ sinh ở đây, từ nhỏ nàng đã là cành vàng lá ngọc, sao có thể đi vệ sinh trong bãi cỏ… Nếu truyền ra ngoài thì nàng đừng hòng sống nữa.
Tạ Từ thử đi về phía trước hai bước, rồi xoay người nhìn xa phu, lạnh lùng nói: “Bổn cô nương không thể đi vệ sinh ở nơi như thế này, trừ phi ta chết. Ta mặc kệ, ngươi phải tìm cho ta một chỗ bình thường chút.”
Nàng giương cằm, dáng vẻ điêu ngoa, xa phu tỏ vẻ khó xử, trưởng công chúa đã nói, cho dù nàng nói cái gì cũng không được đồng ý, phải đưa nàng đến nơi đó.
Tạ Từ khoanh tay, biểu cảm trên mặt nói lên rằng: ta mặc kệ.
Xa phu giằng co với nàng, Tạ Từ thấy xa phu thật sự do dự, tiếp tục nói: “Chỗ chúng ta tới vừa này, ta thấy có một hộ gia đình, như vậy đi, ngươi đánh xe quay lại.”
Nàng thầm tính toán, nếu tới được hộ gia đình kia, Tạ Từ sẽ nói dối là mình bị bắt cóc, để bọn họ giúp mình quay về Thịnh An.
Xa phu cúi đầu, hình như là đang nghĩ cái gì đó, nhớ tới dáng vẻ dầu muối không ăn trước đó của hắn, Tạ Từ cảm thấy không yên tâm. Nàng đang định mở miệng, đột nhiên nghe thấy xa phu nói: “Quận chúa, ngài muốn bỏ chạy đúng không?”
Lâu rồi không có ai gọi nàng là quận chúa, Tạ Từ sửng sốt, nhìn xa phu mặt mày trung thực trước mắt, hơi không hiểu ý của hắn, hắn đã nhìn ra ý đồ của mình, còn nói trắng ra như thế. Nàng muốn bỏ trốn, nhưng không thể thừa nhận được.
“Ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu.” Tạ Từ giả ngu, không thừa nhận.
Xa phu lại đột nhiên nở nụ cười, mặt hắn hơi đen, lúc cười lên có vẻ tay chân luống cuống, là dáng vẻ dễ thấy của bách tính trên phố xá ở Thịnh An.
“Quận chúa, ta biết ngài không muốn rời khỏi, ngài đi đi.” Lời của xa phu khiến Tạ Từ sửng sốt, hắn gãi gãi đầu: “Ngài là người rất tốt bụng.”
Có một lần hắn đánh xe cho quận chúa, khi trở về trời đổ mưa to, quận chúa vào trong đình trú mưa trước, nhưng còn kêu nô tỳ đến bảo hắn cùng vào trú mưa, còn nói thời tiết như thế này mắc mưa sẽ dễ bị cảm lạnh.
Hắn đi vào trong đình, đứng cách quận chúa tôn kính rất xa, chỉ dám đứng từ xa ngẩng đầu nhìn quận chúa một cái. Nàng xinh đẹp như vậy, giống tiên nữ từ trong tranh đi ra.
Tạ Từ nửa tin nửa ngờ: “Ngươi để ta đi như vậy? Vậy ngươi báo cáo kết quả với người ta như thế nào?”
Xa phu vẫn cúi đầu, đáp: “Quận chúa đừng lo, trưởng công chúa cho tiểu nhân ít tiền, tiểu nhân có thể lấy chút tiền này rời khỏi Thịnh An, đến nơi khác kiếm sống.”
Tạ Từ nhìn hắn thật lâu, cuối cùng quyết định tin tưởng hắn: “Cảm ơn ngươi.”
Nàng nâng góc váy, xoay người quay về, đột nhiên nhớ tới gì đó, lại quay đầu gọi xa phu lại: “Chờ một chút.”
Xa phu ngẩng đầu lên, thấy Tạ Từ gỡ mấy món trang sức trên đầu xuống, còn có vòng tay, đưa hết cho xa phu: “Cho ngươi hết.”
Xa phu ngẩn người, lắc đầu: “Không… Quận chúa…”
Tạ Từ bướng bỉnh: “Ngươi cầm đi, đến lúc đó bán đi đổi lấy ít tiền.”
Tạ Từ dứt lời, xoay người đi về hướng ngược lại.
Nàng vẫn không có sức, đi không nhanh, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng xa phu đánh xe rời đi, càng lúc càng xa.
Tạ Từ ngẩng đầu nhìn trời, thấy sắc trời lúc này có lẽ sắp đến trưa. Hôm nay nàng ra khỏi phủ vào giờ Thìn, nói cách khác bọn họ đã rời khỏi Thịnh An được nửa canh giờ, lâu như vậy, không biết đã tới nơi nào rồi.
Nàng bước thấp bước cao đi về phía trước, chưa được vài bước đã không chịu nổi. Nàng được nuông chiều từ bé, ngày thường xuất hành đều có xe đưa đón, không cần phải tự đi đường.
Huống hồ con đường này còn không bằng phẳng, cát đá trên đường cọ đau chân nàng. Bởi vì trong người còn thuốc, không có sức lực, đi lại càng chậm.
Tạ Từ thở hổn hển, lau mồ hôi bên thái dương, cứ tiếp tục như vậy thì không biết khi nào mới có thể trở về Thịnh An. Trước khi trời tối có thể về đến nơi không? Sao Tạ Vô Độ còn chưa tìm được nàng?
Tạ Từ nâng váy, mắt nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, chỉ cảm thấy hoa cả mắt. Phơi nắng nhiều, mệt quá.
Nàng đi dưới bóng râm của cây cối ven đường, có thể che được ít ánh nắng, nhưng vẫn phải phơi nắng, vẫn rất mệt. Sau lưng đổ mồ hôi, ướt hết xiêm y, dính lên lưng không thoải mái chút nào.
Tạ Từ bĩu môi, cúi mặt xuống, tâm trạng cực kỳ tệ.
Nàng dừng chân, lại lau mồ hôi, tức chết rồi, nhưng không có ai để nàng trút giận, nàng đành phải nhìn chằm chằm hòn đá cạnh chân. Tạ Từ đá bay hòn đá, hòn đá bay vào trong đám cỏ dại ven đường, phát ra tiếng rơi nặng nề.
Nàng không ngờ có một ngày mình lại phải đi bằng hai chân một đoạn đường xa như vậy, không ai lau mồ hôi cho nàng, không ai che ô cho nàng, càng không có ai rót nước cho nàng.
Tạ Từ sắp đi không nổi nữa, nàng quay đầu lại nhìn, nàng còn chưa đi được bao xa.
Trên đường toàn là sỏi đá, cũng không có chỗ cho nàng ngồi xuống nghỉ ngơi. Nàng chỉ đành thở dài, hít một hơi thật sâu, định tiếp tục đi.
Đột nhiên nghe thấy phía trước vang lên tiếng ma sát, Tạ Từ nghi hoặc, không biết trên đầu có chim bay qua hay là cái gì. Nàng lấy tay che trán, ngẩng đầu nhìn trời, không có con chim nào bay, chỉ có bầu trời xanh trong như vừa được gột rửa.
Nàng thu hồi tâm mắt, tưởng mình nghe lầm rồi, đột nhiên ánh mắt liếc qua một đám gì đó đen xì, đám đen kia chợt lóe, Tạ Từ còn chưa phản ứng lại. Nàng định kéo tầm mắt trở về, lại thấy đám đen xì kia chậm rãi bò tới.
“Á!” Tạ Từ sợ tới mức thét chói tai, thì ra đó là một con rắn, có lẽ là ban nãy nàng đá viên đá kia đi đã dọa nó bò ra, đang bò về phía nàng.
Tạ Từ sợ run cả người, nhìn con rắn kia, nuốt nước miếng, không để ý là mệt hay không mệt, bỏ chạy. Nàng hít một hơi, chạy xa về phía trước, đến khi hết sức mới dám dừng lại để thở một cái. Quay đầu nhìn thử thì không thấy con rắn kia nữa.
Tạ Từ thở phào nhẹ nhõm, lại càng cảm thấy tủi thân.
Nàng vừa hận Tiêu Thanh Y, nếu Tiêu Thanh Y còn có chút tình mẫu tử với mình, sao lại khiến mình lưu lạc đến tận đây? Bà ấy biết rõ mình được nuông chiều từ bé, chưa từng nếm chút khổ ải nào, chẳng lẽ không nghĩ tới lỡ như giữa đường nàng bị rắn cắn thì phải làm sao bây giờ?
Còn cả Tạ Vô Độ nữa, đã hơn hai canh giờ rồi, sao hắn còn chưa tìm được mình!
Cổ họng Tạ Từ dâng lên vị máu tanh, có lẽ là ban nãy chạy nhanh quá, nàng ho khan, nuốt ngụm máu kia xuống, nghỉ ngơi một chút, đang định đi tiếp lại cảm thấy chân như nhũn ra, sau đó lảo đảo, trọng tâm không vững, ngã lên bụi cỏ bên cạnh.
Tiêu Thanh Y sợ nàng trốn, hạ cho nàng ít thuốc làm cơ thể bủn rủn, dược lực khoảng năm canh giờ. Vừa rồi nàng bị con rắn dọa, cạn kiệt thể lực, lúc này đã hơi suy yếu.
Nghĩ đến ban nãy con rắn kia chui ra từ bụi cỏ, Tạ Từ hoảng sợ hét lên, sợ tới mức nhắm chặt mắt, sợ mình đè trúng con rắn, bị nó cắn cho một phát.
Cũng may hình như không có con rắn nào trong bụi cỏ này, Tạ Từ mới dám từ từ mở mắt ra, thở phào. Nàng chống người khỏi bụi cỏ, muốn đứng dậy, chân lại vẫn mềm nhũn, không có chút sức lực nào.
Quần áo dính bùn đất, lòng bàn tay cũng dính bùn, bẩn thỉu, Tạ Từ ghét bỏ nhưng chỉ có thể chấp nhận số phận mà nhắm mắt thở dài.
Đột nhiên bên tai truyền tới tiếng vó ngựa.
Tạ Từ đột nhiên cảm thấy kinh hỉ, nhìn về phía trước, Tạ Vô Độ tới cứu nàng sao?
Chương 62: “Nếu huynh còn không đến, ta chắc chắn sẽ không thích ngươi nữa.”
Nàng vui vẻ nói vọng lên phía trước: “Ở đây!”
Bởi vì rất vui, cuống họng há to, gió theo cổ họng tiến vào trong phổi, khiến nàng ho sù sụ. Tạ Từ cúi đầu ho khan, ánh mắt đỏ ửng, nàng ngẩng đầu lên nhìn về con đường phía trước, ở chỗ rẽ phía xa xa xuất hiện bóng dáng một đội ngũ cưỡi ngựa.
Lòng Tạ Từ lại dần dần nặng nề, vui vẻ ban đầu hóa hư không.
Những người đó… rất xa lạ, không phải Tạ Vô Độ, cho dù cách xa như vậy, nàng cũng có thể nhận ra bóng dáng của Tạ Vô Độ.
Trong đội ngũ cưỡi ngựa đó không có Tạ Vô Độ. Nhưng trông lại hơi quen mắt.
Đôi mày liễu của Tạ Từ nhíu lại, trong lòng thầm giật mình, nghĩ đến một cái tên.
- -- Tư Mã Trác.
Trái tim Tạ Từ vốn đang đập loạn vì vui mừng thì giờ phút này chợt hoảng loạn, sao Tư Mã Trác lại ở đây? Nơi này hẻo lánh, sao lại trùng hợp như vậy? Hắn đến tìm nàng ư? Nhưng chuyện này chỉ có đám người Tiêu Thanh Y mới biết, sao Tư Mã Trác cũng dính dáng tới?
Trong đầu nàng nghĩ đến một suy nghĩ không tưởng… Tiêu Thanh Y tiết lộ hành tung của nàng cho Tư Mã Trác, để Tư Mã Trác đến tìm nàng, nếu nàng và Tư Mã Trác có gì đó, đương nhiên nàng và Tạ Vô Độ cũng sẽ không thành.
Nàng bị suy nghĩ ác độc này dọa cho ngây người, gần như ngay khi nghĩ ra đã lập tức phủ định nó. Cho dù thế nào, đáy lòng nàng rốt cuộc vẫn có chút kỳ vọng sau cùng với Tiêu Thanh Y, cho dù bà ấy ép buộc nàng rời đi, cũng không thể làm ra được chuyện như vậy.
Mắt thấy tiếng vó ngựa ngày càng gần, lòng Tạ Từ càng loạn, cúi người giấu đầu mình đi, nhờ bụi cỏ che giấu, cầu khẩn Tư Mã Trác đừng có nhìn thấy mình.
Bây giờ nàng chỉ có một mình, nếu bị Tư Mã Trác phát hiện rồi rơi vào tay hắn, nhất định là lành ít dữ nhiều. Tư Mã Trác sẽ không bỏ qua cho nàng, người ghê tởm như Tư Mã Trác, nếu thật sự bị hắn bắt được, Tạ Từ cũng không muốn sống nữa.
Nàng cúi đầu, khuỷu tay run rẩy, nhớ lại vừa rồi mình còn vui vẻ hô to một câu, không biết Tư Mã Trác có nghe thấy không. Chỉ mong hắn không nghe thấy.
…
Tiếng vó ngựa bay vọt qua đỉnh đầu nàng, vẫn chưa từng dừng lại, sau đó càng lúc càng xa.
Tạ Từ thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn đám người Tư Mã Trác đã rời đi, chống thân cây bên cạnh rồi đứng dậy. Nếu Tư Mã Trác thật sự tới vì nàng, nàng không thể dừng lại lúc này được.
Có lẽ hắn còn có thể vòng ngược lại, nếu phát hiện nàng trên đường nhất định sẽ bắt nàng đi.
Nàng nhìn khắp nơi, cắn chặt răng, hoảng loạn đi vào trong rừng cây. Trong bụi cỏ không có dấu chân người, mỗi bước giẫm xuống đều là sự hoảng sợ không tên, còn có thể có rắn, có sâu…
Tạ Từ cắn răng đi về phía trước, cố gắng đi nhanh một chút, trong bụi cỏ có gai, quẹt vào y phục của nàng, quẹt qua da thịt mềm mại của nàng, từng đợt cảm giác đau đớn truyền đến, Tạ Từ cố gắng không chú ý đến nó, liên tục đi về phía trước.
-
Tư Mã Trác nhanh chóng đuổi kịp xe ngựa áp chế Tạ Từ trước đó, nhóm người vây quanh xe ngựa, Tư Mã Trác nở nụ cười thỏa mãn, vung đao chém xa phu xuống ngựa, sau đó vén rèm cửa.
“Tạ cô nương, khéo quá.”
Đáng tiếc khi xốc rèm xe lên, nụ cười của Tư Mã Trác cứng đờ trên mặt.
Trong xe ngựa căn bản không có người, trống trơn, Tư Mã Trác thấp giọng mắng, nhìn về phía xa phu đã chết vì ngã ngựa kia, hơi hối hận vì đã giết xa phu, nếu không còn có thể hỏi được chút tin tức từ miệng của xa phu.
Nhưng bây giờ người đã chết rồi, hối hận cũng vô dụng.
Tư Mã Trác cũng không nghĩ là Tạ Từ đã bỏ trốn, mà ngược lại cho rằng người viết lá thư đó cho hắn đã lừa hắn. Trong mắt hắn xuất hiện vẻ khát máu, đám người Đại Yến này, kẻ sau gian xảo hơn kẻ trước.
“Đi, trở về.” Tư Mã Trác quay ngựa, mất hứng mà về.
Trên đường cưỡi ngựa về, Tư Mã Trác mất hết hứng thú, còn hơi tức giận, cho nên tốc độ cũng không nhanh. Bởi vậy, chưa được bao lâu đã gặp phải Tạ Vô Độ đang tìm kiếm Tạ Từ.
Trong một con đường nhỏ hẻo lánh trong rừng, hai đội nhân mã không ai nhường ai, trong rừng yên lặng không có tiếng người, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng chim kêu. Tạ Vô Độ không ngờ sẽ gặp Tư Mã Trác, chuyện này không thể trùng hợp như thế, Tư Mã Trác nhất định là tới tìm Tạ Từ. Mà hắn thậm chí còn nhanh hơn mình một bước, hắn tìm được A Từ rồi phải không?
“Nàng đâu rồi?” Tạ Vô Độ hỏi.
Tư Mã Trác đang tức giận, kiềm nén bực bội mà khiêu khích Tạ Vô Độ: “Nàng? Bị ta chơi đùa trước sau đó gi ết chết, thi thể bị ta ném vào trong núi rừng hoang vắng rồi.”
Con ngươi Tạ Vô Độ tối đen, tay kéo dây cương nổi đầy gân xanh. Tư Mã Trác nhìn thấy bộ dáng này của hắn, y như hắn tưởng tượng, đúng là rất thú vị.
Vì thế hắn cố ý khiêu khích: “Làm sao? Ngươi lại định lấy pháp luật của Đại Yến các ngươi ra áp chế bổn hoàng từ à? Được thôi, nhưng mùi vị nữ nhân của ngươi đúng là không tệ, bổn hoàng tử cảm thấy không thiệt thòi tí nào.”
Hai chân Tư Mã Trác đạp lên bụng ngựa, đi lên phía trước vài bước, tới gần Tạ Vô Độ, ghé sát vào tai hắn nói: “Bổn hoàng tử thích nhìn dáng vẻ ngươi muốn giết bổn hoàng tử mà không được như hiện tại đấy.”
Lông mi của Tạ Vô Độ khẽ chớp, nhìn vẻ mặt Tư Mã Trác, sau đó khẽ cong môi. Tư Mã Trác cách Tạ Vô Độ gần nhất, thủ hạ phía sau hắn đều cách hắn một khoảng, bọn họ không ai ngờ, vị Võ Ninh vương của Đại Yến đang ở trước mắt họ đây, là kẻ bị mẫu thân ruột thịt gọi là kẻ điên, mà kẻ điên thì chẳng sợ gì cả.
Cho nên, chỉ chớp mắt, bọn họ nhìn thấy đầu của Ngũ hoàng tử của họ rơi xuống, bịch một tiếng, máu tươi phun xuống trước mắt họ. Bọn họ trừng mắt nhìn, chỉ thấy bội kiếm bên hông Tạ Vô Độ chợt lóe ánh bạc, rồi lại trở về vỏ kiếm.
Cuối cùng họ cũng phản ứng lại, muốn làm gì đó lại bị ánh mắt Tạ Vô Độ lóe sáng dọa cho run rẩy.
Tạ Vô Độ hung ác nhìn cái đầu của Tư Mã Trác, sau đó không kiên nhẫn hỏi họ: “Ta hỏi lại lần nữa, nàng đâu?”
Cuối cùng thì họ vẫn sợ chết, răng va vào nhau lập cập mà trả lời: “… Chúng ta cũng không tìm được nàng, trong xe ngựa trống không… Không ai… Chỉ có xa phu… Ngũ điện hạ giết xa phu rồi…”
Màu đen đặc sệt như mực trong mắt Tạ Vô Độ bấy giờ mới nhạt đi, lúc này mới cười đến là vui vẻ.
Dù bọn họ nói ra đáp án Tạ Vô Độ muốn, nhưng Tạ Vô Độ cũng không định để bọn họ còn sống trở về, hắn cho Thanh Lan ở bên cạnh một ánh mắt, Thanh Lan hiểu ra, gật đầu, chém đám người Bắc Tề rơi xuống ngựa.
Tạ Vô Độ nhìn mặt đất đầy máu kia, lệnh cho người xử lý sạch sẽ, lại sai người mau chóng chạy dọc đường tìm bóng dáng Tạ Từ.
Theo lời thuộc hạ của Tư Mã Trác nói, Tạ Từ không ở trên xe ngựa, nhưng gần xe ngựa cũng không có nàng, vậy chỉ có thể là nàng đã tìm cách rời khỏi xe ngựa.
Dù sao A Từ của hắn cũng là người thông minh.
Tạ Vô Độ sai người tìm kiếm ven đường, phát hiện y phục của nữ tử bị mắc lại trong rừng cây.
Thường Ninh cầm mảnh y phục của nữ tử kia đến bẩm báo, Tạ Vô Độ nhận lấy mảnh y phục đó, cúi đầu ngửi nhẹ, giống như có thể ngửi được mùi hương thanh thoát thuộc về riêng nàng. Ngay cả hắn cũng không phát hiện, tay hắn đang hơi run rẩy.
Tạ Vô Độ nắm chặt mảnh y phục kia trong tay, nhìn rừng cây mờ mịt phía trước, “Tiếp tục đến phía trước tìm kiếm, thể lực của nàng không tốt, không đi quá xa được.”
Ngẫm nghĩ, lại bổ sung: “Đừng dọa nàng.”
“Vâng.”
Trong rừng cây không tiện cưỡi ngựa, chỉ có thể đi bộ lên phía trước, vừa đi vừa gọi: “Tiểu thư.”
Tạ Vô Độ đi tít đằng trước, lớn tiếng hô vào trong rừng cây: “A Từ.”
Tạ Từ không biết mình đã đi đến đâu, rừng rậm che lấp ánh mặt trời, không phân rõ được phương hướng. Nàng không có sức đi tiếp, không còn chút sức nào, bây giờ cả người nhếch nhác, cũng không rụt rè như trước nữa, tìm một tảng đá hơi sạch sẽ rồi ngồi xuống.
Trên cánh tay, trên đùi, thậm chí trên lưng đều bị bụi gai hoặc nhánh cây đâm bị thương, rất nhiều vết thương nho nhỏ, không quá đau nhưng lại cứ nhói lên từng chút, Tạ Từ khó thể chịu nổi. Từ nhỏ nàng chưa từng bị thương, hít một hơi, dựa vào tảng đá thở dài.
Sao Tạ Vô Độ còn chưa tới vậy!
Nàng rất muốn tức giận, lâu như vậy rồi, chẳng lẽ hắn còn chưa tìm thấy nàng hay sao?
Nàng phải suy xét lại, không thích hắn nữa.
Cả người Tạ Từ đổ mồ hôi, tự cúi đầu ngửi ngửi còn ghét bỏ mà nhíu mày, nàng rất muốn thong thả tắm rửa một phen, đổi một bộ xiêm y sạch sẽ, lại nằm xuống nghỉ ngơi một lát.
Tạ Từ miệng khô lưỡi khô, lại đỡ thân cây đứng dậy, đột nhiên nghe thấy tiếng người như có như không. Nàng nghi ngờ có phải mình nghe lầm không, nhíu mày nghiêng tai lắng nghe, thật sự đang có người gọi tên của nàng.
Là giọng nói quen thuộc, hốc mắt Tạ Từ đỏ đỏ, xách váy chạy về hướng phát ra âm thanh.
Tạ Vô Độ từ xa nhìn thấy bóng dáng đó, hắn bước nhanh đến, ôm người vào trong ngực.
Tạ Từ tủi thân không chịu nổi: “Huynh có biết ta đã đi rất lâu không? Chân ta rất đau, phơi nắng rất lâu, rất mệt. Còn phải lo lắng xem ở đây có rắn hay là sâu cắn ta không, còn lo thứ ghê tởm kia có quay lại tìm ta không? Còn…”
Giọng nàng nghẹn ngào, hít một hơi, mang theo chút nức nở: “Ta còn nghĩ, nếu huynh không đến, ta tính sẽ không thích huynh nữa.”