Tạ Vô Độ đỡ lưng nàng, bàn tay rộng lớn giữ chặt eo nhỏ của nàng, cánh tay dài cứng như sắt, khiến nàng không thở nổi, nhỏ giọng nói: “Ôm chặt quá, bị huynh siết chết mất. Không phải huynh cố ý đấy chứ?”
Tạ Vô Độ buông tay ra, dùng trán mình chạm nhẹ vào trán nàng, ý cười chậm rãi lan ra trong ánh mắt, thẳng đến khi cả lông mày cũng hiện vẻ vui sướng. Tạ Từ nhìn thấy ý cười của hắn, lại hơi tức giận, nàng nhếch nhác như vậy, nếu tình hình xấu hơn một chút, có thể nàng sẽ bị Tiêu Thanh Y đưa đến một góc nào đó, cuộc đời này không thể gặp lại hắn nữa, hoặc một tình huống xấu khác, là Tư Mã Trác tìm được nàng trước một bước… Cho dù là tình huống nào xấu hơn, Tạ Từ đều không muốn nhận, sao hắn còn có thể cười được? Hắn không cần nàng đến thế sao?
Tạ Từ nâng mắt nhìn hắn, nhíu mày, hỏi hắn: “Huynh còn cười? Có gì buồn cười chứ? Không phải là huynh thay lòng đổi dạ rồi đấy chứ? Huynh nghĩ nếu ta gặp chuyện không may, huynh có thể vui vẻ bên người mới, nên vừa rồi huynh ôm ta chặt như vậy, có phải vì thấy ta không xảy ra chuyện nên muốn siết chết ta không?”
Nàng nói xong, dáng vẻ cố tình gây sự, ý cười trên mặt Tạ Vô Độ càng tăng.
Tạ Từ thấy hắn như thế, hừ nhẹ một tiếng, bĩu môi, quay đầu đi chỗ khác, không để ý hắn nữa.
Tạ Vô Độ áp trán mình lên trán nàng, hai má áp sát vào, dán lại một chỗ với nàng, nụ hôn dịu dàng thân mật từ từ hạ xuống.
Tạ Từ tự cảm thấy bây giờ mình rất nhếch nhác, y phục rách tung tóe, lại đổ mồ hôi, vừa rồi còn ngã mấy lần, đoán là khó thể nhìn nổi. Nàng tránh khỏi nụ hôn của Tạ Vô Độ, nhỏ giọng than thở: “Vừa bẩn vừa hôi…”
Tạ Vô Độ như không nhận ra, không hề ghét bỏ mà còn cúi đầu ngửi cổ nàng, dường như rất dễ chịu, “Hôi chỗ nào?”
Tạ Từ bĩu môi, vươn tay đẩy đầu hắn ra xa chút, chính nàng còn ngửi thấy mùi mồ hôi trên người mình, còn có mấy mùi hương không biết tên, chắc chắn không dễ ngửi. Tạ Vô Độ ghé sát vào lòng bàn tay nàng, bế ngang nàng lên, đi ra khỏi rừng cây.
“Vừa rồi A Từ nói, nếu như ta còn không tới thì tính không thích ta nữa. Cho nên ta mới không nhịn được mà cười.” Hắn giải thích.
Tạ Từ ngửa đầu nhìn hắn, có thể thấy được khóe miệng khẽ nhếch lên của hắn. Hắn lại nói: “Lời này có thể hiểu là, bây giờ A Từ đang thích ta, phải không?”
Hắn cụp mắt nhìn nàng, tràn đầy vẻ nhu tình dịu dàng như dòng nước, thấy Tạ Từ hơi ngượng ngùng, nàng quay đầu, tầm mắt quét qua cỏ cây trên đất, quả thực nàng dường như chưa từng biểu hiện rõ tình ý với hắn. Luôn là Tạ Vô Độ cường thế nói với nàng, hắn thích nàng, mà nàng từ không thể chấp nhận, rồi dần dần chấp nhận.
Tạ Vô Độ muốn dắt tay nàng, nàng chấp nhận, Tạ Vô Độ muốn cúi đầu hôn nàng, nàng cũng bị ép phải nhận, về phần ôm hay bế cũng vậy. Tạ Vô Độ cường thế xâm lược, mà nàng còn âm thầm chấp nhận tất cả. Đúng là không nhìn rõ được thái độ của nàng.
Tạ Từ vươn tay ôm chặt cổ hắn, tựa đầu lên vai hắn, nhỏ giọng nói: “Tạ Vô Độ, ta có hơi thích huynh.”
Tạ Từ cảm thấy nói ra mấy lời này cứ xấu hổ một cách khó hiểu, cảnh sau lưng nàng phủ kín màu hồng của ráng chiều, giọng càng nhỏ đi: “Nhưng chỉ có một chút thôi, không nhiều đâu, huynh đừng có kiêu ngạo.”
Nàng vừa nói, vừa dùng tay làm động tác “chỉ một chút”.
Ý cười trên mặt Tạ Vô Độ càng sâu: “Ừ, biết rồi, một chút.”
Tạ Từ nói xong, cứ cảm thấy ngượng ngùng, vùi đầu vào trong ngực hắn, không nhìn người bên cạnh. Tạ Vô Độ thấy động tác của nàng, khóe môi càng nhếch lên, nàng cứ việc nói chỉ một chút, nhưng nàng nguyện ý thừa nhận, nguyện ý nói cho hắn đã tốt lắm rồi.
Một chút có thể biến thành nhiều, chỉ cần chút thời gian nữa. Hắn có kiên nhẫn.
Tạ Vô Độ ôm nàng lên ngựa, thúc ngựa quay về thành Thịnh An. Tạ Từ ngồi trong ngực hắn, thể lực đã sớm cạn kiệt, trước đó tinh thần luôn căng thẳng, mới có thể mạnh mẽ chống đỡ, bây giờ đã có Tạ Vô Độ ở bên cạnh, tinh thần căng chặt của nàng cuối cùng cũng có thể thả lỏng. Nàng ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Tạ Vô Độ, tràn đầy cảm giác an toàn, giống như một tấm lưới, đưa nàng vào giấc mộng ngọt ngào.
Ý thức của nàng dần tan ra, mí mắt nặng nề sụp xuống, không chống đỡ được nữa. Nhưng trước khi mất đi ý thức lại ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng. Nhưng đầu óc của nàng không động nổi nữa, không có sức để tự hỏi xem mùi máu tươi kia từ đâu mà đến.
Thấy người trong lòng đang ngủ, Tạ Vô Độ cởi áo ngoài ra, khoác cho nàng. Đột nhiên thoáng nhìn thấy một vệt máu trên góc áo, bị bắn lên lúc giết Tư Mã Trác kia, nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của Tư Mã Trác, ánh mắt Tạ Vô Độ hơi trầm xuống.
Tư Mã Trác là Ngũ hoàng tử của Bắc Tề, cái chết của hắn chắc chắn sẽ dẫn tới sóng to gió lớn, lúc Tạ Vô Độ sinh ra sát tâm với hắn, đã nghĩ đến kết quả xấu nhất, Chuyện hắn cần làm chính là truyền tin Tư Mã Trác đã chết ra từ chỗ mình.
Tư Mã Trác nghênh ngang đi ra cửa thành, e là có không ít người thấy được. Người Bắc Tề có diện mạo rất khác người Đả Hoàn, rất dễ nhận ra, nhóm bách tính chính mắt thấy Tư Mã Trác ra khỏi cửa thành, triều đình nhất định sẽ nghiêm tra việc này.
Nhưng chuyện sau khi ra khỏi cửa thành, không có nhiều người nhìn thấy.
Tạ Vô Độ nâng tay, lệnh Thường Ninh điều tra ở ven đường xem có người gặp được Tư Mã Trác hay không, nếu có thì phải giết.
Nếu không có, thì dễ làm rồi.
Trước khi vào cửa thành, Tạ Vô Độ bỏ áo khoác dính máu trên người đi, lệnh bọn họ lấy một bộ xiêm y sạch sẽ đến, phủ thêm cho Tạ Từ, lại để bọn họ chuẩn bị xong xe ngựa. Hắn ôm Tạ Từ lên xe ngựa, quay về Võ Ninh vương phủ.
Khi trở về Võ Ninh vương phủ từ ngoại ô đã là lúc hoàng hôn. Tạ Vô Độ thấy Tạ Từ ngủ, cố ý lệnh cho bọn họ đi chậm một chút, đừng đánh thức Tạ Từ. Tạ Từ ngủ trong lòng hắn, gương mặt khi ngủ yên bình, Tạ Vô Độ không nhịn được cẩn thận dùng ánh mắt miêu tả đường nét gương mặt nàng.
Nàng vừa hỏi, sao hắn còn cười được. Đúng là hắn cười không nổi, không dám nghĩ nếu Tư Mã Trác tìm được Tạ Từ trước hắn một bước, sẽ làm gì với Tạ Từ.
Tạ Vô Độ dùng tay đỡ lưng Tạ Từ, cúi đầu hôn nhẹ một cái lên mặt nàng.
Tư Mã Trác xuất hiện ở đây, chuyện này cũng phải tra. Phản ứng đầu tiên của hắn là Tiêu Thanh Y làm ra, bà ta vì chia rẽ bọn họ mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, không phải là không thể. Vừa không nói cho hắn biết hành tung của Tạ Từ, lại nói cho Tư Mã Trác, để Tư Mã Trác dẫn Tạ Từ đi.
Nhưng rất nhanh Tạ Vô Độ đã phủ định suy nghĩ này, có lẽ Tiêu Thanh Y lạnh lùng được đến mức đó, nhưng bà ta không phải kẻ ngu. Bà ta biết rõ mình là người như thế nào, nếu bà ta khiến Tư Mã Trác dính vào chuyện này, thì rõ ràng là lấy quan hệ giữa hai nước ra mà đánh cược, Tiêu Thanh Y sẽ không làm thế.
Vậy… Tạ Vô Độ nghĩ đến khi ra khỏi Thương Miểu viện, gặp phải Tạ Nghênh Hạnh.
Chỉ có thể là nàng ta.
Đúng là trí nhớ chẳng cải thiện được chút nào cả.
Tạ Vô Độ cười lạnh lẽo, vất vả yên tĩnh được mấy ngày, còn tưởng rằng nàng ta biết điều rồi, không ngờ lại muốn tìm chết.
Hắn vốn e ngại phiền phức, nhưng bây giờ Tiêu Thanh Y có thể làm ra chuyện như vậy, hắn cũng không ngại phiền hay không phiền nữa.
Người bắt nạt A Từ, đều phải chết.
-
Tạ Từ ngủ đến tận đêm, nàng chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà quen thuộc thì có chút kinh hỉ, nàng về Vô Song các rồi? Tạ Từ chống người dậy, nghiêng đầu thì thấy người ngồi bên giường, hắn lấy tay đỡ trán, dường như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Tạ Vô Độ.” Nàng mở miệng gọi, cổ họng nóng rát, không nhịn được mà ho khan.
Tạ Vô Độ bị tiếng động của nàng đánh thức, mở mắt ra, nhanh chóng rót cho nàng chén nước, đưa đến bên miệng. Hắn giúp Tạ Từ ngồi dậy, vỗ nhẹ lưng của nàng, vẻ mặt nghiêm trọng, “Có khỏe không? Còn chỗ nào không thoải mái không?”
Hắn đã mời đại phu đến xem, đại phu nói không sao, Tiêu Thanh Y chỉ cho nàng dùng chút mê dược, không nguy hại đến thân thể. Tuy nói như thế nhưng vẫn sẽ hơi khó chịu.
Tạ Từ uống chén nước, nhìn Tạ Vô Độ, lắc đầu: “Ta không sao.”
Vừa nói xong, khoát tay, lại cảm thấy vẫn hơi có sao. Toàn thân nàng đau nhức, hôm nay đi đường cả một ngày, có thể so với quãng đường đi trong mười ngày thường, không đau mới lạ.
Nàng cúi đầu ngửi ngửi, phát hiện trên người mình vẫn có mùi khó ngửi, vội xốc chăn lên, phát hiện mình vẫn mặc y phục cũ. Tạ Từ sa sầm mặt, “Sao huynh lại để ta ngủ trên giường mà không thay cho ta một bộ y phục khác?”
Tạ Từ ghét bỏ leo xuống giường, cảm thấy cái giường này bẩn hết rồi, chăn đệm đều phải đổi.
Không được, cho dù để nàng thay một bộ y phục khác, nàng còn chưa tắm rửa, cũng chỉ làm bẩn bộ đồ mới. Nàng phải tắm rửa.
Tạ Vô Độ đỡ nàng, Tạ Từ nói: “Ta phải tắm, đám người Lan Thời đâu rồi?”
Tạ Vô Độ gọi người vào, lúc trước các nàng bị giữ lại phủ Tiêu Thanh Y, sau đó lại được thả ra, lúc Tạ Vô Độ nổi nóng thật ra có giận chó đánh mèo họ một chút, nhiều người như vậy mà không bảo vệ được Tạ Từ.
Nhưng cuối cùng nghĩ đến việc các nàng hầu hạ Tạ Từ nhiều năm, nếu Tạ Từ trở về, nhất định còn muốn bọn họ hầu hạ nến mới không làm gì với bọn họ nữa.
Tạ Vô Độ không khỏi nhớ đến việc Tiêu Thanh Y chỉ trích hắn là quái vật máu lạnh vô tình…
Nếu không có Tạ Từ, chỉ e là hôm nay hắn còn máu lạnh vô tình hơn gấp mười lần.
Đám Lan Thời đi vào, ai ai cũng cúi đầu, mắt đỏ hoe: “Tiểu thư…”
Tạ Từ cười nói: “Được rồi, tiểu thư của các ngươi còn chưa gặp chuyện gì đâu, khóc cái gì. Chuẩn bị nước ấm và xiêm y đi, ta muốn tắm rửa.”
Các nàng đáp vâng rồi lui xuống.
Tạ Vô Độ lại không đi.
Tạ Từ nâng mắt nhìn hắn, đuổi người: “Ta muốn tắm, huynh đừng đứng đây đợi.”
Tạ Vô Độ thản nhiên đáp: “Muội tắm rửa ở tịnh thất, ta ngồi ở đây, không làm muội vướng víu.”
Sao lại không vướng? Tạ Từ trừng mắt, hắn ngồi ở đây như thế, tịnh thất cách phòng ngủ không xa, lại không có cách âm.
Chẳng phải tiếng động lúc nàng tắm rửa hắn sẽ nghe được hết sao? Rất không thoải mái.
“Không được, huynh không thể đi ra ngoài trước à!” Tạ Từ bĩu môi, kéo tay Tạ Vô Độ muốn đẩy hắn ra ngoài cửa.
Tạ Vô Độ cụp mắt, nói: “Ta còn chưa bình phục, chẳng lẽ muội không nhìn thấy…”
Lại nữa, hắn lại tỏ ra đáng thương, như thể nàng không đúng.
Tạ Từ thở dài, nhưng thử nghĩ… nếu hôm nay thật sự xảy ra chuyện gì, quả thực là đáng sợ.
Nàng chỉ đành phải thỏa hiệp, “Vậy huynh ngồi ở đây đi, không được đi lại tùy tiện, không được phép gây ra tiếng động.”
Nàng trừng mắt nhìn Tạ Vô Độ một cái, dọa hắn.
Tạ Vô Độ sảng khoái đồng ý rồi ngồi xoay lưng về phía tịnh thất.
Đám người Lan Thời rất nhanh đã chuẩn bị xong nước đi vào, tất cả đều như thường, chỉ khi thoáng nhìn thấy Tạ Vô Độ ở bên cạnh thì ngẩn người.
Vương gia có ý gì đây? Tuy nói bọn họ đã biết tiểu thư nhà mình và Vương gia có “gian tình”, nhưng dù sao nam chưa cưới nữ chưa gả, còn chưa thành hôn, hành vi thế này không ổn lắm đâu? Còn chưa phải là phu thê…
Nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, lại cảm thấy có lẽ trong lòng vương gia lo sợ không yên, sợ đột nhiên không thấy tiểu thư đâu nữa. Đành phải giả bộ không nhìn thấy Tạ Vô Độ ngồi lù lù trong phòng ngủ.
Các nàng chuẩn bị nước nóng xong, định hầu hạ nàng tắm rửa, Tạ Từ không nhúc nhích, cách rèm sa mờ mờ, nhìn thấy bóng dáng Tạ Vô Độ.
Chương 64: Bị rắn cắn
Nhất thời rất không tự nhiên.
Tạ Từ nhìn đám người Lan Thời, nói: “Các ngươi lui xuống hết đi, ta tự làm được.”
Lan Thời bọn họ đáp vâng rồi lui ra, trong phòng lập tức yên tĩnh lại. Tạ Từ thu hồi tầm mắt, cắ n môi dưới, cố gắng để bản thân xem nhẹ sự tồn tại của Tạ Vô Độ.
Nàng cởi y phục ra, chậm rãi bước vào trong bể, đôi chân ngọc bước vào trong bể nước ấm, phát ra tiếng nước rất nhỏ.
Mặt nàng lập tức đỏ lên, âm thanh này rõ ràng rất bình thường, ai tắm mà không phát ra tiếng nước chứ? Thần tiên cũng không làm được. Nhưng không biết tại sao vẫn cảm thấy xấu hổ không thôi, cứ cảm thấy âm thanh không đứng đắn này đã lọt vào trong tai Tạ Vô Độ.
Nhưng hắn đưa lưng về phía mình, không nhìn thấy, cũng coi như không thấy đi.
Đúng là Tạ Vô Độ có thể nghe được, còn nghe đến là rõ ràng. Âm thanh khi nàng bước vào bể nước, tiếng nàng múc nước ấm, cũng không giống nhau.
Trước mắt hắn như có thể nhìn thấy cơ thể của nàng, cho dù chưa từng thấy nàng tr@n truồng lo.ã thể, nhưng gần như có thể tưởng tượng ra được. Nàng rất gầy, nhưng dáng người rất đẹp, eo nhỏ chân dài, đồi núi phập phồng.
Tạ Vô Độ nhắm mắt, khiến bản thân ngưng tưởng tượng.
Hôm nay Tạ Từ đã sớm muốn tắm rửa, ban đầu còn vì Tạ Vô Độ mà không được tự nhiên, nhưng sau đó tắm đến nhập tâm, gần như quên mất sự tồn tại của Tạ Vô Độ. Nàng khoan khoái tắm rửa cơ thể, cánh hoa thơm chảy xuống theo cánh tay, rơi xuống trước ngực. Không còn mùi hương hôi hám nữa, Tạ Từ khẽ cười ra tiếng.
Tắm rửa thoải mái thì thoải mái, nhưng hơi khổ. Bởi vì hôm nay bị thương rất nhiều nơi, miệng vết thương tuy nhỏ, nhưng dính chút nước là sưng đau. Tạ Từ bĩu môi, cảm thấy hơi khó chịu.
Nàng tắm rửa xong, dựa vào bể đứng dậy, vươn tay lấy khăn lông lau người. Khăn lông và y phục tắm rửa cùng đặt trên giá cạnh bể nước, nàng vươn tay định kéo, không biết tại sao, cái giá kia bị khăn lông kéo theo, y phục bị khăn lông cuốn lấy, rơi hết vào bể.
Tạ Từ sửng sốt, một hồi lâu mới nhận ra đã xảy ra chuyện gì.
Khăn lông của nàng vốn để lau người, bây giờ rơi vào bể nước, ướt sũng, y phục cũng vậy.
…
Tạ Từ muốn gọi đám người Lan Thời, lại nhớ bọn họ đã bị mình cho lui xuống, giờ e là đang ở dưới hiên cửa rồi, không chắc nghe thấy nàng gọi. Nàng yên lặng, nhìn chằm chằm bóng dáng Tạ Vô Độ.
“Tạ… Vô Độ,” mặt Tạ Từ bị nước nóng hun đỏ, thấp giọng gọi một câu, “Lấy giúp ta một cái khăn lông, lại lấy một bộ tẩm y từ trong tủ đựng y phục tới đây.”
Cánh tay nàng lộ ra ngoài, có thể thấy được một ít vết đỏ trên cánh tay, là miệng vết thương khi chạy trong rừng cây kia. Tạ Từ vươn tay nhận đồ, hơn ngửa ngày lại chỉ thấy không khí.
Nàng khó hiểu nâng mắt, lại thấy Tạ Vô Độ khom người, dáng vẻ như muốn hầu hạ nàng tắm rửa.
Nhiệt độ trên mặt nàng tăng lên, từ chối: “Không cần… Ta tự làm được.”
Tạ Vô Độ không để ý đến, cầm khăn lông sạch sẽ, giữ tay nàng, giúp nàng lau đi nước đọng trên cánh tay. Tạ Từ lại thỏa hiệp, không nói nữa.
Tạ Vô Độ lau từ cánh tay nàng lên, nhưng trên cánh tay còn có hai miệng vết thương nhỏ, ửng hồng, hiện rõ trên làm da trắng nõn của nàng. Ánh mắt hắn dừng lại, gương mặt lộ vẻ đau lòng.
Tạ Từ thấy thế, nói: “Thật ra vẫn ổn, không đau lắm.”
Âm cuối run lên.
Chỉ thấy Tạ Vô Độ đột nhiên đặt môi lên miệng vết thương của nàng, Tạ Từ ngẩn ra, sau đó cảm nhận được đầu lưỡi hắn lướt qua vết thương của nàng.
Cảm giác đau đớn trên vết thương nhỏ bị cảm giác ngứa ngáy thay thế, đột nhiên Tạ Từ cảm thấy hoảng hốt.
Nàng muốn rụt tay lại, nhưng giống như bị hạ Định Thân Chú, không thể động đậy. Hơi nước dày đặc, không khí ẩm ướt như tiết trời sau những trận mưa liên tiếp vào mùa xuân, Tạ Vô Độ chuyển từ vết thương này sang vết thương khác, hô hấp của Tạ Từ chợt loạn.
Môi hắn di chuyển đến bả vai nàng, nơi này không bị thương, trắng nõn hoàn hảo. Nhưng trên núi tuyết cách đó không xa, có hai miệng vết thương. Một vết chỉ lớn bằng móng tay cái ở trên đỉnh núi, một vết thương khác thì lớn hơn, ở chỗ chân núi khác.
Nhận thấy ánh mắt của hắn, da đầu Tạ Từ run lên, nàng cong cong cánh tay, dịch sang bên cạnh một chút. Đóa hoa lắc lư trong nước, tụ ở khe núi tuyết.
-
Ngón tay Tạ Từ siết chặt, kéo tay áo hắn, bụng ngón tay đụng trúng đồ án mây bay trên cổ tay áo hắn, so le không đều, còn run lên từng đợt. Nàng như đang tắm trong mưa, mưa phùn nóng ẩm vừa rồi còn ở trên đỉnh núi, giờ quay đầu tưới lên cây trồng trong núi.
Nàng cảm thấy chỗ mẫn cảm của mình càng thêm mẫn cảm, hoặc là hắn có thể khiến toàn thân nàng đều trở nên yếu ớt không chịu nổi. Tạ Từ muốn kêu, nhưng lại phát ra âm thanh mềm mại mà bản thân cũng không nghe nổi, đành cắ n môi dưới, không phát ra âm thanh gì nữa.
Sau lưng nàng cũng bị xước vài chỗ, bị Tạ Vô Độ quan tâm hết một lượt. Hắn lại nổi lòng tham, không ngừng muốn quan tâm vết thương của nàng.
Ngón tay nàng nắm lấy thành bể, nắm thật chặt, lưng chân đều căng chặt, ý thức tạm dừng chuyển động. Nàng cảm thấy như có trận mưa phùn trong đầu mình, tiếng nước tí tách rơi từ trên mái hiên xuống, tụ đến một chỗ, chiếu ra bóng dáng nàng.
Trong vũng nước, nàng đang nằm trong một vùng đất trắng xóa, không biết đang ở đâu.
Nàng chợt nhớ tới ngày đó gặp phải con rắn kia, bò về phía nàng, nàng muốn liều mạng chạy về phía trước, nhưng giờ không tránh được nữa.
Rắn cắn trúng nàng, nàng không còn sức chống cự, lập tức mở to đôi mắt mê ly, nhìn gạch ngói trên đỉnh đầu, chỉ cảm thấy không còn sức, tê liệt ngã vào lòng hắn, giống như biến thành một vũng nước, hòa thành một thể với bồn tắm này.
Tạ Vô Độ ôm nàng, môi dán sát, bị Tạ Từ đẩy ra, “… Đừng.”
Nàng ghét bỏ.
Nàng phát lười, không có nổi chút sức lực, từ từ nhắm mắt lầm bầm hai tiếng, nghe thấy tiếng cười dễ nghe của Tạ Vô Độ dừng trong tai nàng, “A Từ ngọt quá.”
Tạ Từ chỉ còn sức đỏ mặt, vỗ nhẹ hắn một chút, “Ta phải tắm lại lần nữa, nếu không…”
Trên người toàn là nước miếng của hắn.
“Được.” Kẻ cầm đầu phát lòng từ bi, hầu hạ nàng tắm rửa, lại bế nàng lên giường.
Tạ Từ lăn người vào trong ổ chăn mềm mại, Tạ Vô Độ cùng nằm xuống, ôm nàng vào trong ngực.
Tạ Từ gối lên ngực hắn, nhắm mắt lại, kể lại một vài chuyện cho hắn.
“Hôm nay ta đụng phải một con rắn, hù chết ta, không biết nó có độc hay không, dù sao ta cũng chạy được. Đời này ta chưa từng chạy nhanh như vậy.” Lúc Tạ Từ nói chuyện, giọng nói đã mơ mơ màng màng rồi.
Tạ Vô Độ ừm một tiếng, nghe nàng nói.
“Sau đó không lâu, ta nhìn thấy Tư Mã Trác.” Nàng mở mắt ra, hỏi Tạ Vô Độ, “Huynh… Có đụng phải hắn không?”
“Không.” Tạ Vô Độ nói. Hắn không thể nói cho nàng, hắn không chỉ gặp được Tư Mã Trác, thậm chí còn g iết chết hắn.
“Vậy thì tốt, có thể là hắn không tìm thấy ta nên đã rời đi. Cũng kỳ lạ, sao Tư Mã Trác lại ở đó?”
Tạ Từ thở dài, nhớ lại vẫn còn thấy sợ.
Nàng kể tiếp, lại kể đến người xa phu kia.
Tạ Vô Độ yên lặng một lát, vẫn nói cho nàng: “Hắn đã chết rồi. Lúc người của ta tìm được hắn thì hắn đã chết. Lúc ấy ta… rất sợ.”
Hóa ra đây là mùi vị của sự sợ hãi.
Hắn học được nhiều thứ từ trên người Tạ Từ lắm.
Nghe thấy tin xa phu đã chết, ánh mắt Tạ Từ trầm xuống, trong lòng đau khổ. Xa phu kia là người tốt, nàng còn giao hết trang sức của nàng cho hắn, hi vọng hắn có thể trải qua vài ngày tốt đẹp.
Nhưng mà… hắn chết rồi, nhất định là Tư Mã Trác không tìm được nàng, thẹn quá hóa giận mà gi ết chết xa phu. Cho dù thế nào cũng là bởi vì nàng mà xa phu kia mới chết.
Nàng thở dài, nói: “Ngày mai… Huynh bảo người tìm thử xem trong nhà hắn còn ai không, cho bọn họ ít tiền đi.”
“Được.” Tạ Vô Độ đáp, ôm lấy vai nàng, lại suy nghĩ vài chuyện khác, nàng lại đau khổ vì một người xa phu chỉ bèo nước gặp nhau…
-
Lúc Tiêu Thanh Y biết tin Tạ Từ trở về, không hề thấy ngoài ý muốn. Dường như bà ta cảm thấy được, với bản lĩnh của Tạ Vô Độ, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày như thế. Nhưng nếu có vài chuyện không làm thì mãi mãi không biết được kết quả.
Khiến bà ta cảm thấy ngoài ý muốn, lại là một chuyện khác, không thấy Ngũ hoàng tử Bắc Tề Tư Mã Trác đâu.
Hôm qua Tư Mã Trác cho người chuẩn bị ngựa, sau khi ra khỏi hành cung Lâm Sóc thì không quay về nữa. Người biết hắn đi làm chuyện gì đều đã chết rồi, những người còn lại thì không biết hắn đi ra ngoài làm gì.
Chỉ có hai tỳ nữ kia, nói hắn nhận được hai bức thư.
Hoằng Cảnh đế biết được tin tức này thì trong lòng đại loạn, nếu Tư Mã Trác xảy ra chuyện gì, e là Bắc Tề sẽ không từ bỏ ý đồ.
Lúc này hắn lệnh cho Tạ Vô Độ đi thăm dò, cần phải tìm được người.
Tạ Vô Độ sai người bao vây hành cung Lâm Sóc, kiểm tra cẩn thận, tìm được hai tỳ nữ kia.
Hai tỳ nữ bẩm báo chi tiết, nói là có hai người gửi cho Ngũ hoàng tử hai bức thư. Tạ Vô Độ hơi sửng sốt, hai người? Hai bức thư?
Hắn đoán một trong số đó liên quan đến Tạ Từ, một bức khác là gì thì không biết được. Hai bức thư kia Tạ Vộ Độ vẫn chưa tìm ra được từ trong hành cung, có lẽ Tư Mã Trác đã giấu đi rồi, hoặc có lẽ là Tư Mã Trác đã tiêu hủy.
Tạ Vô Độ sai người cẩn thận tra hỏi người trong hành cung một phen, khi đang ngồi uống trà đột nhiên nghĩ tới một sự kiện khác, chuyện người trong kinh cấu kết với quan viên vùng khác đó, còn chưa tra ra kết quả. Có liên quan gì tới hai người này không?
Người này muốn cấu kết với Tư Mã Trác, sau lưng Tư Mã Trác là Bắc Tề, hắn cấu kết với Tư Mã Trác có ý đồ gì, không cần nói cũng biết.
Hắn nghĩ đến Tuyên Lân hầu.
Nếu Tư Mã Trác cấu kết với Tuyên Lân hầu, có ý mưu phản, mà muốn Bắc Tề xuất binh thì cần một lý do quang minh chính đại, Ngũ hoàng tử Bắc Tề chết ở Đại Yến, vừa hay là một lý do.
Chỉ thiếu một bức thư, nhưng không sao cả, thư có thể làm giả.
Như vậy việc này không liên quan gì đến hắn và A Từ.