Vô Độ Nuông Chiều

Chương 35



69-70

Chương 69: Nguyện cùng Tạ lang bạch đầu giai lão.

Trước mỗi dịp lễ lớn của cả nước như Tết Đoan ngọ, Tết Trung Thu, Tết Nguyên Đán, trên khắp các đường phố của thành Thịnh An đều sẽ bắn pháo hoa, triều đình cũng sẽ đặc biệt bố trí các quan viên phụ trách việc đốt pháo. Tuy nhiên, ngoài pháo hoa do triều đình b ắn ra thì còn có pháo hoa do người khác tự mình đốt nữa. Chỉ cần không gây rối trật tự thì triều đình cũng sẽ không can thiệp.

Ánh sáng rực rỡ của pháo hoa liên tục phản chiếu nhiều hình dạng khác nhau trên nền trời, một nửa khoảng không trên bầu trời đều sáng rực cả lên. Người đi trên đường hoặc khách trong các cửa hàng đang mở cửa cũng thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, đoán xem chùm pháo hoa tiếp theo được phóng lên sẽ có hình dạng như thế nào.

Theo phong tục ở Đại Yến, các ngày lễ như Tết Trung Thu, Tết Đoan Ngọ và Tết Nguyên Đán như vậy luôn xoay quanh hai chữ đoàn viên. Nếu như những người tha hương xa nhà không thể quay về kịp dịp Tết Đoan Ngọ thì cũng phải về kịp Tết Trung Thu. Nếu thực sự không được nữa thì Tết Nguyên Đán nhất định phải về quê đoàn tụ với gia đình, đây chính là một truyền thống đã khắc sâu vào xương tủy của người Đại Yến.

Bởi vì là ngày đoàn viên nên mọi người trong nhà đều phải thực sự vui vẻ quây quần bên nhau ăn một bữa cơm gia đình. Vì thế mà đường phố tối nay không quá ồn ào cũng không quá đông đúc như mọi khi nhưng lại náo nhiệt hơn so với ngày thường.

Hầu hết tất cả mọi người ra ngoài du ngoạn cùng với gia đình. Trên đường có không ít tiếng rao từ những gánh hàng rong, nhiều tiểu thương cũng nhân ngày đoàn viên này mà đi kiếm thêm vài lượng bạc. Đi dọc theo con đường là những tiểu thương đang bán đủ loại mặt hàng, chủ yếu là thức ăn và đồ chơi, ánh mắt của Tạ Từ quét một vòng, dự định sẽ mua hết toàn bộ nếu như bọn họ còn chưa bán hết khi nàng quay trở lại.

Bên người Tạ Từ chỉ còn lại một mình Lan Thời hầu hạ, Lan Thời là một bé gái mồ côi, trong nhà đã sớm không còn người thân, chỉ còn một thân một mình đi theo Tạ Từ từ khi còn nhỏ, ngoài tình cảm chủ tớ với Tạ Từ thì cũng có một chút cảm giác nương tựa vào nhau để sống.

Nàng đã gặp chuyện rắc rối vài lần vậy nên Tạ Vô Độ càng cảm thấy bất an khi đưa nàng ra ngoài như thế này, vốn định mang theo hai đội thị vệ đi theo nhưng Tạ Từ lại cảm thấy hành động này quá phô trương cũng sẽ dọa đến người khác nên đã từ chối.

Nàng nói: “Không cần đến nhiều người như vậy, chẳng lẽ huynh không thể bảo vệ tốt cho ta sao?”

Lúc này, Tạ Vô Độ mới đồng ý, vì thế mà đoàn người bọn họ nhẹ nhàng ra cửa, nhìn từ xa cũng không giống dòng dõi quý tộc thiên hoàng, dường như trông lại giống con nhà giàu bình thường hơn. Nhưng nhìn gần thì vẫn có thể nhìn ra được chút khác biệt.

Dù sao thì dựa vào quần áo của bọn họ cũng có thể nhìn ra sự khác biệt. Tạ Từ đã tắm rửa qua, mặc dù ăn mặc có chút mộc mạc nhưng nhìn kỹ thì cũng có thể nhìn ra được bộ xiêm y đơn giản này của nàng được may bằng chất liệu quý giá, vậy nên không thể là tiểu thư con nhà bình thường được. Nàng chỉ búi tóc đơn giản bằng một chiếc trâm ngọc bích hình hoa sen, cũng không đeo khuyên tai, trên cổ là một chiếc vòng cổ bằng vàng nạm ngọc với điểm nhấn là một viên đông châu cực lớn, trên cổ tay trắng nõn mịn màng ấy là một chiếc vòng ngọc có chất lượng khá tốt, bình thường cũng rất khó để có thể tìm được.

Người có đôi mắt tinh tường đều không khỏi liếc nhìn thêm vài lần, rồi sau đó sẽ bị kinh ngạc trước dung mạo của đôi nam nữ này.

Vị lang quân kia trời sinh tuấn tú lại phong lưu, như tùng như bách, dung mạo của vị cô nương kia cũng có một không hai, hiếm thấy trên thế gian này. Hai người này quả thực rất xứng đôi vừa lứa.

Nhìn vị lang quân nắm tay vị cô nương kia, cô nương vừa nói vừa cười càng khiến người khác nhìn đến si mê, ánh mắt của vị lang quân luôn đặt trên người cô nương, tựa như mọi thứ xung quanh mình chẳng có gì quan trọng bằng vị cô nương trước mặt.

Những người tha hương xa nhà nhiều năm trở về đoàn tụ với gia đình cũng không nhận ra hai người này bèn nghiêng đầu hỏi người nhà bên cạnh rằng hai người này là ai. Người nhà liền nhỏ giọng nói cho hắn, vị lang quân tuấn tú phong lưu kia chính là Võ Ninh Vương, người mà thành Thịnh An nghe tới đã sợ mất mật, còn cô nương bên cạnh chính là muội muội trước đây của hắn, Vĩnh Ninh quận chúa.

Người tha hương này cũng có biết đến Vĩnh Ninh quận chúa nhưng lại không biết tại sao nói là trước đây, người nhà đành buông tiếng thở dài, lên tiếng giải thích cho hắn ta. Sau khi nghe được nguyên nhân hậu quả, người tha hương ấy không khỏi thổn thức quay đầu lại nhìn thì thấy bóng dáng của đôi trai gái như ngọc kia đã sớm không còn ở đó nữa.

Tạ Từ cùng Tạ Vô Độ mười ngón tay đan chặt vào nhau, băng qua con phố náo nhiệt rồi đi đến một đoạn đường yên tĩnh hơn.

Tạ Từ đưa mắt nhìn Lan Thời, nói: “Lan Thời, ngươi tự mình đi chơi đi, quanh năm suốt tháng hiếm khi có cơ hội như vậy.”

Lan Thời có chút do dự: “Nếu nô tỳ rời đi vậy ai sẽ hầu hạ tiểu thư đây?”

Tạ Từ dời ánh mắt, chỉ vào Tạ Vô Độ bên cạnh rồi nói: “Là huynh ấy, ngươi đừng lo lắng, cứ đi đi.”

Lan Thời do dự một lát, nghĩ nghĩ, hai người có lẽ cũng cần có chút thời gian riêng tư với nhau, có vương gia ở đây thì nàng cũng không cần lo lắng tiểu thư sẽ gặp phải chuyện rắc rối gì, cuối cùng cũng quay đầu, xoay người rời đi.

Tạ Từ nhìn về phía Tạ Vô Độ, nở nụ cười giảo hoạt nói: “Huynh nhất định phải làm nam nô tốt của ta đó.”

“Nam nô?” Tạ Vô Độ tựa như cảm thấy lời này có chút buồn cười, khẽ cười ra tiếng, hắn gật đầu, nói: “Đi thôi, tiểu thư.”

Bọn họ đi về phía trước, băng qua sông lại đi xa hơn về phía trước, nơi đó chính là miếu Nguyệt lão.

Những ngày lễ như Tết Trung thu cũng không phải là sân nhà của Nguyệt lão nên đương nhiên trong miếu sẽ rất yên tĩnh. Mặc dù đèn đuốc sáng trưng nhưng lại không có mấy người ra vào.

Cây tương tư trong miếu Nguyệt lão khỏe mạnh và tươi tốt, từ bên ngoài tường rào đã có thể nhìn thấy những lời ước nguyện cùng với giấy đỏ treo khắp nơi trên đó. Tạ Từ ngẩng đầu lên chăm chú đếm, thầm nghĩ, Nguyệt lão thực sự có thể quản được nhiều nguyện vọng như vậy sao?

Nàng cảm thấy có lẽ sẽ không quản được hết, nếu không trên đời này làm sao còn có chuyện nhân duyên bị phá hỏng chứ nhưng trên đời này lại có quá nhiều cặp vợ chồng bất hòa như vậy, có thể thấy được là có quản nhưng không tới. Giống như chính nàng lúc trước đi đến chùa Linh Phúc dâng hương cầu phúc, khẩn cầu mọi chuyện thuận lợi nhưng biến cố vẫn hết lần này đến lần khác đột nhiên ập đến.

Chương 70 - “Làm phu quân của Tạ Tự này cần có rất nhiều điều kiện.”

Tạ Từ cố gắng đẩy ra nhưng vẫn không được nên cũng đành không quan tâm nữa, dù sao đi nữa thì thứ bị cắn đứt cũng là đầu lưỡi của hắn chứ không phải của nàng, người đau cũng không phải nàng. Nàng cố gắng đáp lại Tạ Vô Độ, nụ hôn giữa hai người càng khó có thể tách rời, máu nơi đầu lưỡi bị cắn đứt hòa vào trong nước bọt trao đổi với nhau, hầu như bị nuốt hết.

Tạ Vô Độ từ từ rời khỏi môi của Tạ Từ, tựa trán vào trán nàng, nhắm mắt lại và im lặng không nói gì. Tạ Từ cũng không khá hơn là bao, một bộ dạng hơi thở hỗn loạn không ổn, ngón tay nắm chặt lấy cổ áo Tạ Vô Độ.

Bàn tay của Tạ Vô Độ nhẹ nhàng xoa xoa trên lưng nàng, mở mắt ra, nghĩ đến vừa rồi thứ mà nàng nuốt chính là máu bản thân mình, ánh mắt khẽ động, nhiệt huyết có chút dâng trào, giống như là một khế ước và ràng buộc nào đó, khó có thể mà xóa đi được.

Tạ Từ tựa trên vai hắn, buông bàn tay đang nắm cổ áo hắn ra tựa như cơ thể nàng không còn chút sức lực nào. Nàng nói: “Ta mệt rồi, muốn về nhà.”

“Vậy thì về nhà thôi.”

“Không muốn ngồi xe ngựa, huynh phải cõng ta.” Tạ Từ mỉm cười nói, trong mắt hiện lên một chút hứng thú.

Tạ Vô Độ không nói một lời đã ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía nàng. Tạ Từ nhảy lên trên lưng hắn, hai tay ôm lấy cổ của hắn: “Về nhà nào.”

Tạ Vô Độ cõng nàng đi về hướng của phủ Võ Ninh Vương, Tạ Từ nằm trên lưng hắn, nhớ đến những người bán hàng trước đó, ra lệnh cho Thường Ninh: “Người đi xem xem những người bán hàng rong trên đường lúc nãy còn ở đó không, nếu còn chưa bán hết thì người hay mua toàn bộ rồi bảo họ về nhà đi.”

Thường Ninh đáp một tiếng, rời đi.

Tạ Từ ngẩng đầu nhìn mặt trăng to tròn trên đỉnh đầu, giống như một chiếc đ ĩa ngọc nhưng lại không nhìn thấy Hằng Nga trên mặt trăng ấy. Nàng cúi đầu, vỗ vỗ vai Tạ Vô Độ, nói: “Hây!”

Tạ Vô Độ bất đắc dĩ mà nở nụ cười, đem người giữ vững một chút rồi đi nhanh về phủ.

Ánh trăng sáng ngời, chiếu sáng toàn bộ mọi ngõ ngách trên mặt đất đến tận chân trời ngay lúc này. Ngày chính giờ phút này, cho dù là phú quý hay nghèo khó, mặt trăng mà họ nhìn thấy đều tròn đầy như nhau. Cho dù là ở hoàng thành cũng ngắm nhìn mặt trăng đó.

Hoằng Cảnh đế ngồi trước cửa sổ, nâng chén nhỏ, đối với ánh trăng này có chút cảm khái. Ánh trăng vẫn luôn như thế, dù cho thế gian vui hay buồn thì vẫn luôn tỏa sáng. Khi còn bé, cuộc sống của hắn thật khốn khổ, khi đó nhìn thấy ánh trăng này cũng tròn như vật, cũng tỏa sáng như vậy. Mà bây giờ hắn trở thành vua thì ánh trăng này vẫn như trước, vẫn tròn vẫn nhỏ nhưng lại tỏa sáng rực rỡ như thế.

Tết Trung thu là ngày lễ đoàn viên nhưng sinh ra ở gia đình hoàng tộc thì lại không bao giờ có khả năng đoàn viên thực sự.

Ngay cả trong yến tiệc Trung Thu tối nay, cơ thể Hoàng hậu không khỏe, những người phụ nữ này chỉ là vì tranh thủ chút tình cảm. Bữa cơm này, một chút thú vị cũng không có.

Cuối cùng, Hoằng Cảnh đế để Cung Thân Vương lại uống rượu sau yến tiệc. Sau khi Hoằng Cảnh đế nói xong vài chuyện lại nói về ý đồ nổi dậy mưu phản của Tuyên Lân Hầu: “Ngôi vị hoàng đế này thực sự hấp dẫn đến như vậy sao? Tại sao từng người đều trăm phương ngàn kế muốn giành lấy nó.”

Cung Thân vương nghe Hoằng Cảnh đế cảm khái liền cười nói: “Bệ hạ, vị trí này luôn có rất nhiều người mơ ước, thực sự không có cách nào.”

Hoằng Cảnh đế mỉm cười và hỏi Cung Thân vương: “Vương huynh, huynh cũng muốn sao?”

Cung Thân vương cười lắc đầu: “Thần không muốn, thần càng yêu thích chuyện du ngoạn núi sông, không h@m muốn những gánh nặng này.”

Cung Thân Vương trả lời cực kỳ khéo léo nhưng trong lòng đã chút kinh sợ, không thể hiểu được ẩn ý, quan sát vua Hoằng Cảnh. Lời nói vừa rồi của hắn là có ý gì? Là muốn thử mình sao? Chẳng lẽ hắn đã nhìn ra được cái gì đó? Nhưng bản thân mình rõ ràng đã che dấu rất tốt, vẫn chưa lộ ra bất kỳ dấu vết nào, ngay cả Tạ Vô Độ kia cũng không phát hiện được.

Chỉ thấy Hoằng Cảnh đế nở nụ cười vui sướng vô tội, dường như đã say hơn: “Vương huynh thật đúng là một người rộng lượng.”

Cung Thân vương thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Bệ hạ không cần lo lắng, dù sao bệ hạ đã có Liễm Chi trợ giúp.”

Nếu như có Tạ Vô Độ ở đó, hắn quả thực không tìm được cơ hội nào nên mới có dự định tìm biện pháp để đưa hắn ta ra khỏi Thịnh An. Nhưng Hoằng Cảnh đế luôn luôn tin tưởng hắn ta...

Nghe được hai chữ Liễm Chi, Hoằng Cảnh đế lại mỉm cười: “Đúng vậy, những năm này đều nhờ Liễm Chi.”

Cung Thân Vương dường như tùy ý mà nói: “Tiểu tử Liễm Chi này quả thực là cánh tay đắc lực nhưng mà bệ hạ, Liễm Chi tuổi còn nhỏ đã có thể làm được như vậy, vạn nhất vào ngày nào đó trong lòng có ý nghĩ không nên, chẳng lẽ không phải là... Là thần nhiều lời, Liễm Chi trung thành lại tận tâm như vậy, sao có thể có định mưu phản được?”

Hoằng Cảnh đế nhíu nhíu mày, nghĩ đến Tạ Vô Độ, quả thực hắn cũng thường có suy nghĩ như vậy, nếu như vị trí hoàng đế này do Liễm Chi đảm đương, có lẽ là so với hắn còn tốt hơn nhiều.

Nhưng Liễm Chi đối với hắn luôn luôn trung thành và tận tâm, sao lại có thể có ý định mưu phản được?

“Vương huynh nghĩ nhiều rồi.” Hoằng Cảnh đế xua tay, ngửa đầu uống cạn rượu trong chén.

Cung Thân Vương mỉm cười cũng uống rượu cạn chén rượu. Hắn vốn chỉ muốn gieo một chút mầm mống hoài nghi, Hoằng Cảnh đế yếu đuối lại đa nghi, chỉ cần một chút hoài nghi là đủ rồi.



Cái chết của Tư Mã Trác có liên quan đến Tuyền Lân Hầu, bằng chứng chính là thư từ qua lại giữa Tuyên Lân Hầu và Tư Mã Trác. Đây là tội cấu kết với giặc, Hoằng Cảnh đế tức giận, sai người giải Tuyên Lân Hầu Hàn Đức vào nhà giam, lục soát nhà cửa.

Nhưng chuyện Ngũ hoàng tử Bắc Tề chết ở Đại Yến, hắn vẫn phải bồi tội với Bắc Tề. Sứ đoàn Bắc Tề biết tin Ngũ hoàng tử Tề đã chết liền lập tức gửi thư về Bắc Tề, lúc này sứ đoàn cũng trở về nước, trong phút chốc quan hệ giữa hai nước trở nên căng thẳng.

Trong lòng Hoằng Cảnh đế cảm thấy bất an, lập tức trói Tuyên Lân Hầu lại và và đưa đến Bắc Tề, đồng thời sai người đến nhận lỗi với hoàng đế Bắc Tề. Bắc Tề vẫn không tỏ rõ thái độ nhưng bầu không khí vẫn rất căng thẳng như cũ.

Cung Thân vương nhân cơ hội này mà gửi một bức thư cho hoàng đế Bắc Tề, trong thư nói rằng Hoằng Cảnh đế không đồng ý với chuyện đàm phán hòa bình, mong hoàng đế Bắc Tề trợ giúp mình một tay, nếu như bản thân đoạt quyền thì ngày sau nhất định sẽ cùng với Bắc Tề liên minh trăm năm lại hứa hẹn tặng cho những phần thưởng hậu hĩnh. Trong thư còn nói rằng việc không muốn giải hòa với Bắc Tề chủ yếu là do Võ Ninh Vương Đại Yên một tay thúc đẩy, mà bản thân Cung Thân vương lại cho rằng hai quốc gia thân thiện hòa hợp mới tốt cho dân chúng.

Sau khi hoàng đế Bắc Tề nhận được bức thư đã do dự. Hiện giờ Bắc Tề cũng chia thanh hai phái, phái chủ chiến cùng phái chủ hòa tranh luận không ngừng.

Cung Thân vương Đại Yên nói rằng chỉ cần Bắc Tề giả vờ khởi binh, sau đó cho hoàng đế Đại Yến một chút thể diện, đề nghị Võ Ninh Vương đến Bắc Tề đàm phán là được.

Nhưng chuyện trong lời nói của Cung Thân vương liệu có thành hay không, nếu có thể thành công thì với những điều kiện mà hắn ta đưa ra đều rất tốt nhưng nếu Cung Thân vương thất bại, Bắc Tề khởi binh, hoàng đế Đại Yến không muốn nghị hòa, hai quốc gia sẽ lập tức nổ ra chiến tranh.

Hoàng đế Bắc Tề thở dài, ấn huyệt thái dương của mình, vẫn muốn suy xét thêm.

Bầu không khí giữa hai nước căng thẳng nhưng cuối cùng không có đánh nhau, không khí trong thành Thịnh An dường như vẫn tốt lành an bình như thường.

Trong phủ Võ Ninh Vương, Tạ Từ đi dạo một vòng trong vườn hoa, nhìn thấy nhưng bông hoa nở khá tốt liền cảm thấy vui vẻ. Đã vài ngày kể từ chuyện Tạ Vô Độ cầu hôn lần trước, Tạ Vô Độ chưa hỏi lại cho nên nàng cũng không nghĩ tới nữa.

Nghe nói Tư Mã Trác đã chết, sứ đoàn Bắc Tề rút về, Tạ Từ nghĩ rằng e là vì chuyện này mà Tạ Vô Độ bận rộn mấy ngày nay, đi sớm về muộn. Nàng khom người nghịch nghịch dây leo, nghĩ đến tình hình lúc này quả thực là không thích hợp nhắc đến chuyện nữ nhi tình trường.

Trúc thời ở cửa bẩm báo: “Xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi thưa tiểu thư.”

Tạ Từ ừ, rửa sạch tay rồi chuẩn bị ra ngoài. Hôm nay, nàng hẹn Điền Hạnh Đào đi Thanh Phong Lâu uống trà.

Đến Thanh Phong Lâu, Tạ Từ giẫm lên ghế nhỏ xuống xe ngựa, nghe thấy trên đường có người đang nói về chuyện Bắc Tề.

“Ta thấy là sắp đánh nhau rồi.”

...

Tạ Từ mím môi, đi lên lầu, đẩy cửa gian phong ra, Điền Hạnh Đào đã đến, nhìn thấy nàng tiến vào liền đứng lên nghênh đón.

“Từ Từ, cô đến rồi.” Điền Hạnh Đào kéo tay nàng ngồi xuống, lấy điểm tâm chính mình làm ra, nhìn thấy vẻ mặt khác thường của nàng, dường như không vui vẻ lắm.

“Sao vậy? Ai chọc cô không vui?”

Tạ Từ lắc đầu, thở dài: “Không có ai chọc ta, ta chỉ là nghĩ đến tên Tư Mã Trác buồn nôn kia. Ta thật sự không thích hắn nhưng hắn lại chết như thế này khiến cho lòng người cảm thấy hoảng sợ.”

Nhắc đến Tư Mã Trác, Điền Hạnh Đào cũng cau mày, vừa rồi nàng cũng nghe thấy những lời đồn thổi từ những người ở dưới lầu, không biết liệu có phải là thật hay không.

“Nhưng mà, hắn chết cũng không hết tội...” Điền Hạnh Đào nhỏ giọng nói.

Tạ Từ gật đầu, chính là vậy. Chỉ là nàng cảm thấy có chút trùng hợp, ngày đó Tư Mã Trác đi tìm nàng lại không tìm được, cũng không đụng phải người của Tạ Vô Độ, sau đó liền bị Tuyên Lân Hầu giăng bẫy sát hại. Có lẽ thực sự là kẻ ác đều bị trời phạt.

Hai người uống trà và ăn điểm tâm một lúc thì tình cờ nhìn thấy hôn lễ của một cặp đôi đi ngang qua dưới lầu của Thanh Phong Lâu, Tạ Từ và Điền Hạnh Đào cũng xem náo nhiệt. Tạ Từ nhìn đoàn lễ nghi đi ngang qua, đột nhiên nhớ đến lời nói của Tạ Vô Đội, làm vợ của hắn...

Nàng thất thần trong giây lát, khi hoàn hồn lại thì nhìn thấy Điền Hạnh Đào tựa như đang mơ mộng điều gì đó: “Sau này nếu Từ Từ mặc áo cưới, hẳn là sẽ đẹp nhất Thịnh An nha.”

Tạ Từ nói: “Cái gì chứ?”

Cho dù nàng thật sự đồng ý với Tạ Vô Độ cũng không nhanh như vậy, dù sao thì chuyện hôn sự cũng phải chuẩn bị khá lâu.

Nàng cúi đầu uống trà.

Sau khi hai người uống trà xong liền đi dạo phố, dạo trong cửa hàng trang nữ trang rồi lựa chọn vài thứ. Khi đi ra khỏi đó tình cờ gặp Tạ Vô Độ quay về.

“A Từ.” Hắn dừng xe ngựa, khẽ gật đầu với Điền Hạnh Đào: “Điền cô nương.”

Điền Hạnh Đào hiểu ý, liền tự giác nói: “Vậy cô về đi Từ Từ, ta cũng về nhà đây.”

Tạ Từ không nói gì, chậm rãi bước lên xe ngựa, Điền Hạnh Đào thấy rõ khi Tạ Từ lên xe ngựa thì Tạ Vô Độ tự nhiên mà nắm lấy tay nàng. Sau đó, tấm màn hạ xuống, không nhìn thấy gì.

Tạ Vô Độ thuận thế mà ôm người đặt lên đùi, hỏi: “A Từ, muội đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Tạ Từ ngước mắt lên, có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng tạm thời hắn sẽ không nhắc tới chuyện này.

Đối với Tạ Vô Độ mà nói thì không có chuyện gì quan trọng bằng Tạ Từ.

Tạ Từ hơi cụp mắt xuống, cố ý nói: “Đã nghĩ kỹ rồi, muội cảm thấy không có khả năng.”

Tạ Vô Độ nhéo nhéo thắt lưng của nàng, nhìn ra nàng đang dỗi mình: “Không được sao, muội đã đồng ý cùng ta bạch đầu giai lão.”

“Ai đồng ý bạch đầu giai lão với huynh chứ!” Tạ Từ bĩu môi:

“Muội nói cho huynh biết, làm phu quân của Tạ Tự này cần có rất nhiều điều kiện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.