Trên cánh cửa nào cũng dán chữ hỉ lớn màu đỏ thắm, Tạ Từ nghe thấy tiếng cửa đẩy ra kêu kẽo kẹt, lòng bàn tay truyền đến một lực đạo vững vàng, nghe thấy hắn thấp giọng dặn dò bên tai: “Cẩn thận, có bậc thang.”
Giọng nói của hắn trầm ấm mà dịu dàng
Giọng nói của hắn trầm ấm mà dịu dàng, trong tay không ngừng truyền đến cảm giác ấm áp, Tạ Từ vững vàng bước qua bậc cửa, được hắn dìu bước vào phòng tân hôn của bọn họ. Cả đường đi tới phòng trong Tạ Vô Độ đều nắm tay nàng, cho đến khi đến bên giường.
Lễ cưới còn chưa kết thúc, tân lang vẫn phải đi tiếp rượu khách khứa. Tạ Vô Độ sờ mu bàn tay nàng rồi nhẹ nhàng nói: “Để cho A Từ chịu thiệt ngồi trước một lúc, nếu như đói rồi thì bảo các nàng ấy chuẩn bị cho nàng chút bánh ngọt để ăn cho no bụng.”
Tạ Từ ừm một câu, cảm thấy hơi ấm trong lòng bàn tay đột nhiên mất đi, sau đó thì nghe thấy tiếng bước chân đang đi ra phía cửa. Tiếng cửa đóng nhẹ nhàng vang lên thể hiện là đã được người đóng vào rồi.
Tạ Từ ngồi bên giường, bên tai dần trở nên yên tĩnh, dường như có thể ngửi được mấy phần náo nhiệt ở tiền viện, nhưng cách mấy lớp tường cũng không nghe được rõ nữa. Trong tiếng đàn nhạc vui mừng, xen lẫn tiếng cười nói huyên náo đầy mơ hồ, bên trong phòng vô cùng yên tĩnh, như thể trái ngược với thế giới bên ngoài, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nến cưới cháy. Tạ Từ im lặng lắng nghe, bỗng nhiên cảm thấy Tễ Tuyết Đường hôm nay rất khác với ngày bình thường, bình thường nơi đây là một nơi cô quạnh vắng vẻ, hôm nay dường như lại tràn ngập không khi vui mừng.
Tuy nhiên cũng chỉ là bày thêm vài món hỉ vật, chứ cũng không phải có thay đổi gì lớn, chậu hoa trên bàn được đổi thành hoa màu đỏ, cái lò nhỏ dưới cửa sổ vẫn nhuốm màu tuyết lạnh mà hắn vẫn hằng yêu thích. Nếu như nói là thay đổi, thì thứ có thay đổi lớn nhất chính là tâm trạng của nàng
Món trang sức trên đầu vô cùng nặng, đè lên làm cho cổ nàng đau nhức, Tạ Từ ngồi đã lâu thực sự rất khó chịu, lại chỉ có thể nhìn một góc qua khe nhỏ trên khăn trùm đầu nên nàng trực tiếp tháo khăn trùm đầu để ngắm nhìn Tễ Tuyết Đường hôm nay. Để nhìn một lượt xem nào, trong lòng nàng nghĩ như vậy.
Nàng vịn vào mép bàn từ từ ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy khoảnh khắc này cực kì không chân thực. Thậm chí nghĩ, đây có phải một giấc mơ hay không, đợi một ngày nào đó nàng mở mắt ra vẫn là Vĩnh Ninh quận chúa vô ưu vô lo như xưa. Nhưng ý nghĩ này chỉ kéo dài trong chốc lát, Tạ Từ tỉnh táo lại, nhỏ giọng cười.
Nàng có thể sờ thấy hỉ phục đang mặc trên người mình, hơi ấm từ lòng bàn tay nắm tay nàng của Tạ Vô Độ ban nãy dường như vẫn còn sót lại hơi ấm trong lòng bàn tay, nến long phượng đang cháy, đây tất cả đều là sự thật. Nàng gả cho Tạ Vô Độ, trở thành thê tử của hắn.
Ánh sáng dần dần lui xuống, màn đêm mở ảo tràn vào, một bóng đen dài đứng trước cửa, hắn nhíu mày dừng lại. Tạ Vô Độ đã uống một chút rượu, có hơi say, đẩy cửa ra, nhanh chóng lao vào trong phòng.
Có lẽ hắn đoán ra được, đối với nàng phải chờ đợi lâu và nhàm chán như vậy thật sự là không chịu nổi, vì vậy, không có gì đáng ngạc nhiên khi thấy ai đó tựa vào gối và ngủ ngon lành.
Tạ Từ ban đầu vẫn có thể kiên nhẫn chờ đợi, sau đó dần mất kiên nhẫn, lại thực sự đói bụng, bèn bảo bọn họ làm một ít đồ ăn để lấp đầy bụng. Trong phủ này Tạ Vô Độ là lớn nhất, không ai quan tâm quy tắc với không quy tắc gì, ma ma giúp cử hành hôn lễ muốn nhắc nhở vài câu nhưng không ngăn cản được nên chỉ có thể bỏ mặc, không quan tâm.
Đợi lúc ăn một chút thức ăn, Tạ Từ ra lệnh cho bọn họ lui xuống, trong phòng lại trở nên yên tĩnh. Nàng trùm lại khăn trùm đầu, quay lại ngồi trên giường. Tối hôm qua nàng không ngủ ngon, không biết là lo lắng hay sợ hãi, hoặc là cả hai đều có, tóm lại tâm trạng bồng bềnh thấp thỏm, không ổn định, không lúc nào thôi lo lắng. Vừa mới sáng sớm đã bị bọn họ dựng dậy sửa soạn, nàng rất buồn ngủ, ban nãy đã ăn một chút đồ, tinh thần càng trở nên buồn ngủ hơn, vậy nên mí mắt dần sụp xuống, tự mình không biết đã ngủ quên từ lúc nào.
Tạ Vô Độ nhẹ nhàng bước đi, chậm rãi đi đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh, dưới ánh nến nhìn Tạ Từ. Chiếc mũ phượng nặng trịch được cố định trên đầu, làm cho nàng không thể tìm được một tư thế thoải mái, vẫn luôn thấy hơi khó chịu.
Khăn trùm đầu che đi nửa khuôn mặt, lộ ra chóp mũi và đôi môi, Tạ Vô Độ đưa tay, vén khăn trùm đầu của nàng lên, liếc nhìn thấy nàng đang cau mày.
Hắn ngẩng đầu, vuốt phàng cái trán đang nhăn lại của nàng, lòng bàn tay dọc theo giữa lông mày nàng đi xuống, cọ qua chóp mũi, dừng lại trên môi nàng.
Màu son đỏ thắm dính trên đầu ngón tay hắn, Tạ Vô Độ giơ tay li3m son môi trên đầu ngón tay.
Hôm này nàng trang điểm rất đậm, lớp trang điểm đậm đó làm cho vẻ trẻ con của nàng mất đi, ngược lại làm cho nàng thêm vài phần phong tình quyến rũ của người phụ nữ.
Từ ngày hôm nay trở đi, nàng đã danh chính ngôn thuận thuộc về hắn.
Sống cùng chăn với nàng, chết cùng mộ với nàng.
Ánh mắt Tạ Vô Độ dường như si mê, khoảnh khắc này, giống như những tín đồ sùng đạo dưới tượng Phật, nhìn nàng từ đến cuối hết lần này đến lần khác mới thở dài nhẹ nhõm.
Hắn cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, chiếc lưới dễ dàng luồn vào giữa hai hàm răng nàng, khuấy động một vũng xuân thuỷ.
Tạ Từ mơ thấy một giấc mơ kì lạ không thoải mãi, nàng mở trừng mắt tỉnh đậy, ý thức vẫn còn hơi mơ hồ, lập túc cảm thấy được trong miệng mình có gì đó khác thường. Khuôn mặt nàng phóng đại trước mắt nàng, sắc mặt nàng đỏ bừng, đưa tay đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn dùng tay giữ chặt lại, đẩy nàng vào trong tấm chăn mềm mại.
Nàng theo bản năng muốn nói chuyện, nhưng lại nói không ra tiếng, chỉ phát ra những âm thanh đứt đoạn: “Huynh.....ưm.....”
Lưỡi của nàng bị cuốn lấy không thể cử động, hương vị ngọt ngào xen lẫn vị đắng nhẹ của son môi đều đã bị hắn nuốt chửng. Mãi cho đến khi hắn chậm rãi buông ra, Tạ Từ mới thở hổn hển cứ như một con cá sắp chết. Trong mắt nàng hiện lên một tia xuân sắc, nàng nhìn chằm chằm Tạ Vô Độ, nàng đang muốn đứng dậy, lại bị Tạ Vô Độ giữ lại. Hắn vùi đầu vào cổ nàng, nhẹ nhàng gọi tên nàng: “A Từ.”
Tạ Từ dừng động tác đứng dậy, trả lời hắn: “Hả?”
Nhưng hắn cứ gọi mãi không thôi, dường như chỉ là đang gọi tên nàng một cách vô nghĩa, Tạ Từ sau khi đáp lại vài lần thì không còn nhẫn nại nữa, đang định mở miệng, nhưng lại bị hắn lấp kím môi lưỡi lần nữa, lao tới như một cơn bão dữ dội.
Những lúc thân mật, Tạ Vô Độ thường bá đạo hơn bình thường một chút. Bộ giá y tinh xảo xa hoa của nàng bị làm cho rối loạn, nụ hôn chưa từng ngừng lại, cánh tay dài ôm chặt từ phía sau, gần như nghiền nát nàng.
Hắn cứ gọi đi gọi lại tên nàng: “A Từ.”
Tạ Từ đ ộng tình không thôi, không cách nào đáp lại, chỉ có tiếng hô hấp loạn nhịp. Tạ Vô Độ dường như rất hài lòng với phản ứng của nàng, thấp giọng cười, ngón tay thon dài lướt qua lưng nàng, từ xương b ướm gầy gò đến vòng eo thon thả đến bắp chân mềm mại.
Tạ Từ bị hắm nắm lấy bắp chân, kéo lại gần cơ thể hắn. Giữa bọn họ đã từng tiếp xúc thân mật vài lần, nàng cũng biết hắn đang đ ộng tình.
Nàng yêu kiều ưm a, vẫn lười biếng rúc vào trong lòng hắn.
Sau khi bỏ đi những đám mây mù vướng víu đó, nhìn thấy nhan sắc thật, trái tim của Tạ Từ đập càng nhanh hơn, nàng liếc nhìn vật như cánh tay* của mình, không khỏi hoảng sợ.
*Trong raw tác giả viết là 小臂/xiaobi/ là bi trong chữ cánh tay nhưng chữ này cũng đồng âm với chỗ ấy của con gái, trong trường hợp này chắc chắn ý của tác giả không phải cánh tay vì A Từ nhìn cánh tay thì có gì mà phải sợ đúng không cả nhà ^ ^.
Nàng đưa tay ngăn giữa hai hai bọn họ, nuốt nước bọt hai lần, sắp sửa muốn rút lui.
Nhưng Tạ Vô Độ lại không cho phép nàng rút lui, hắn vẫn gọi tên nàng như cũ, “A Từ......”
“Nàng là của ta rồi.”
Hắn nói vào tai nàng, sau đó dùng đôi môi và chiếc lưỡi nóng bỏng của mình quấn và ngửi ngửi nơi d ái tai nàng, Tạ Từ như thể đã bị phong ấn lại vậy, không thể cử động, nàng nắm lấy cổ áo hắn, sương mù trong mắt càng lúc càng dày hơn.
Dễ như trở bàn tay.
Tạ Từ đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình đông cứng lại, như bị tách ra làm hai, nàng ch ảy nước mắt. Tạ Vô Độ nhẹ nhàng vỗ lưng nàng để cho nàng bình tĩnh lại, nàng mắng hắn với giọng điệu nức nở.
"Tạ Vô Độ... ngươi... khốn kiếp..."
Hắn không cãi lại, nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng m út lấy môi nàng.
Trên chăn rải đầy lạc, táo đỏ các loại, với hàm ý tốt đẹp là sớm sinh quý tử. Tạ Từ nhắm mắt lại, cảm thấy lưng mình bị đè lên những thứ đó, đầu óc choáng váng, sau khi tỉnh táo lại thì chợt nhận ra thiếu thiếu gì đó, bọn họ vẫn chưa uống rượu hợp cẩn.
Tạ Vô Độ bế nàng lên, Tạ Từ ngơ ngác hỏi hắn muốn làm cái gì.
Hắn nói: “Rượu hợp cẩn.”
Nói xong hắn buông tay ra. Trong khoảnh khắc, Tạ Từ cảm thấy trọng tâm mình đang rơi xuống. Nàng kinh ngạc, vội vàng đưa tay ôm lấy cổ hắn, nhưng khoảnh khắc bị rơi xuống vẫn làm cho nàng cảm thấy sợ hãi.
Tạ Vô Độ bế nàng đến bên chiếc bàn chỉ cách đó vài bước chân mà cứ ngỡ như trăm năm. Hắn vòng tay qua tay nàng, đưa ly rượu đến bên miệng, mà sau đó không nhịn được nữa mà hôn nàng.
Rượu hợp cẩn cuối cùng đã được bổ sung, khiến cho nàng cả đời khó quên.
-
Khi mặt trời đã lên cao, Tạ Từ mới từ từ mở mắt. Cả người nàng đều đau nhức, không còn sức lực, đến cả chăn cũng không cầm chắc được, ngã xuống ngay trước mặt hắn.
Quay đầu đụng phải ánh mắt của Tạ Vô Độ, hắn vậy mà vẫn còn ở đây. Hoằng Cảnh Đế niệm tình hắn mới cưới nên cho phép nghỉ vài ngày.
Hắn dường như đang thưởng thức một bức tranh vô cùng xuất sắc, vẻ mặt tự hào, đặt một nụ hôn lên vai nàng rồi sau đó mới hầu hạ nàng đứng dậy. Lúc mấy người Lan Thời bước vào, Tạ Từ đã thay trung y nên nàng cũng không đến mức quá ngại ngùng.
Nhưng không khí nồng nặc mùi ái muội mãnh liệt thực sự làm cho người ta đỏ mặt, tim đập thình thịch, cho dù các nàng vẫn là người chưa từng trải nhưng cũng hiểu được mùi này là đến từ đâu. Lan Thời đỏ mặt, cúi đầu mở cửa sổ trong phòng ra cho gió lùa vào.
Trúc Thời đưa chiếc khăn vuông đã được thấm ướt cho Tạ Từ, lúc Tạ Từ đưa tay ra lấy chiếc khăn, nàng cảm thấy cánh tay mình đau nhức, nàng cố chịu đựng không để lộ ra biểu hiện lạ gì, sau khi rửa mặt súc miệng xong, mới lệnh cho các nàng mang đồ ăn sáng đến.
Nàng vịn vào bàn trang điểm, bước đi loạng choạng. Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm kẻ đã gây ra chuyện, Tạ Vô Độ bước đến gần, bế ngang nàng lên rồi ôm từ phòng đi đến phòng khách dùng bữa sáng.
Tạ Từ dựa vào trong ngực hắn, cúi đầu phàn nàn: “Xấu hổ chết đi mất, các nàng ấy sẽ cười nhạo thiếp.”
Tạ Vô Độ cười nói: “Ai dám cười nàng?”
Tạ Từ hừ một tiếng, vẫn là cảm thấy đây đều là tại hắn hết.
Vào ngày tân hôn thứ hai, tân nương sẽ phải kính trà cho mẹ chồng. Sau khi dùng bữa sáng xong, phải đi đến phủ trưởng công chúa kính trà với Tiêu Thanh Y. Trên đoạn đường từ Tễ Tuyết Đường ra khỏi phủ, chân Tạ Từ không chạm đất, bị Tạ Vô Độ bế lên xe ngựa.
Nàng dựa vào chiếc gối mềm mại, nghĩ đến mấy ánh mắt bên ngoài cửa phủ ban nãy, vô cùng tức giận lại đạp Tạ Vô Độ một phát. Đáng tiếc nàng thực sự không có chút sức lực nào, cho nên đá người cũng không đau, nhưng lại có cảm giác như đang tán tỉnh. Tạ Vô Độ nắm lấy tay nàng, chỉ cong môi cười. Tâm trạng của hắn rất tốt.
Đến cổng phủ trưởng công chúa, Tạ Từ kiên quyết muốn tự mình đi xuống, có gắng chống cự đôi chân run rẩy, bước từng bước lên bậc thang. Tạ Vô Độ đưa tay đỡ nàng, trong mắt người ngoài, đó là phu thê ân ái, cũng khiến người ta cảm thán.
Những người này ở hầu hạ ở phủ trưởng công chúa nhiều năm, đều biết Tạ Từ và Tạ Vô Độ, không có ai ngờ rằng sẽ có một ngày hai người này trở thành phu thê.
Đi qua hành lang quanh co là đến Thương Miếu Viện. Tiêu Thanh Y sớm đã đợi ở đó, không có biểu cảm gì.
Bà là người từng trải, cho dù Tạ Từ cố gắng giả vờ cũng không giấu được bà. Tiêu Thanh Y nhìn liếc qua một cái là đã có thể biết được bọn họ hôm qua có lẽ không ngủ nhiều, bà quay mặt đi, không nói gì cả.
Người hầu hạ bên cạnh dâng trà lên, Tạ Từ nhất thời im lặng, đưa trà sang, nhỏ giọng nói một câu: “Mời mẫu thân dùng trà.”
Tiêu Thanh Y không nói gì cả, dường như đang thờ ơ, không quan tâm, sau khi hoàn thành lễ nghi xong lập tức tiễn khách.
Trước khi rời đi, Tạ Từ quay đầu nhìn lại cổng Thương Miếu viện, nhỏ giọng nói: “Bà ấy không vui chút nào cả.”
Bây giờ bà ấy lại trở thành a nương danh chính ngôn thuận của nàng, Tạ Từ cảm thấy không biết nói gì cả. Nàng nhớ lại trước đây Tiêu Thanh Y gọi Tạ Vô Độ cũng chỉ gọi một chữ hắn.
“Bà ấy vui hay không không quan trọng, chúng ta vui vẻ là được rồi.” Tạ Vô Độ vòng tay qua eo nàng, tựa đầu vào vai nàng.
Chương 74: “Chỉ là đột nhiên muốn hôn nàng.”
Điều này cũng đúng, Tạ Từ trước giờ không phải là người thích chuyện phiền não, càng không thích phiền não cho những người không liên quan hay những điều không quan trọng, người duy nhất nàng bằng lòng lo lắng trước giờ chỉ có người của mình.
Bây giờ Tiêu Thanh Y không còn nằm trong những người nàng có thể coi là người của mình nữa, Tiêu Thanh Y nghĩ như thế nào, đương nhiên không có ảnh hướng gì lớn đến nàng.
Tạ Vô Độ đặt hết sức nặng của đầu hắn lên vai nàng, chọc cằm vào vai nàng, làm cho Tạ Từ cảm thấy rất không thoải mái, nhún nhún vai. Tạ Vô Độ liền thuận thế đưa môi đến chỗ cổ nàng.
Hơi thở của hắn phả vào cổ Tạ Từ, Tạ Từ đưa tay xoa ở chỗ đó, đột nhiện nhận ra chỗ này hôm qua đã bị hắn để lại dấu vết.
Vừa rồi đoán là Tiêu Thanh Y đã nhìn thấy, những người trên đường bọn họ đi qua cũng đã nhìn thấy rồi. Tạ Từ mặt đột nhiên đỏ bừng, mím môi trừng mắt nhìn hắn.
Đêm qua hắn thực sự quá là quá đáng, cho dù trước đây hắn cũng ngang ngược nhưng chưa từng bá đạo giống như đêm qua. Cho dù nàng có làm nũng như thế nào, hắn cũng đều không muốn buông tha cho nàng, vô cùng quyết liệt, vẫn cứ vừa dỗ dành nàng vừa hung hăng bắt nạt nàng. Hắn như biến thành sói vậy, muốn ăn sạch sẽ nàng. Nếu như không phải là biết hắn là người, nàng thực sự nghi ngờ hắn là do yêu tinh nào đó hoá thành.
Tạ Vô Độ nghe nàng nói thì khẽ cười nhẹ, hôn lên vết đỏ đó, để lộ hàm răng cứng rắn, nhẹ nhàng cắn, dường như đang đáp lại lời của nàng. Tạ Từ kêu lên một tiếng rồi hất tay hắn ra, phàn nàn rồi đưa tay che miệng ngáp một cái.
Nàng rất buồn ngủ, đêm qua đến tận lúc gần sáng mới ngủ, hôm nay tuy dậy muộn nhưng cũng không bù lại được hết sự thiếu ngủ. Trên xe ngựa từ phủ trưởng công chúa trở về, Tạ Từ liên tục ngáp, khó khăn lắm mới chờ được lúc về đến phủ, liền đi thẳng về Vô Song Các để đi ngủ.
Hôm nay Tạ Vô Đô xin nghỉ, không phải xứ lí chuyện công gì nên đương nhiên là theo sát Tạ Từ không rời nửa bước. Tạ Từ chê bai hắn cho người chặn hắn ở ngoài cửa.
“Chàng sẽ quấy nhiễu ta.” Nàng lại ngáp, đôi mắt đầy sương mù.
“Ta sẽ không quấy nhiễu nàng.” Hắn thề thốt đảm bảo, “Ta sẽ bảo vệ nàng.”
Tạ Từ trầm mặc một lát nhưng vẫn là thoả hiệp, “Vậy chàng phải đảm bảo, nếu không chàng chính là con heo.”
Hắn mỉm cười gật đầu.
Nàng nghiêng người tránh đường cho Tạ Vô Độ đi vào, mí mặt Tạ Từ nặng trĩu, ngáp một cái, bước về phía phòng ngủ với những bước chân loạng choạng.
Tay vừa chạm vào chăn, đã nhịn không được mà ngã lăn xuống, lăn vào trong chăn mềm mại.
Nàng nhắm mắt lại, giày vẫn còn chưa cởi, thử đá ra nhưng không đá ra được nên thấy hơi bực mình. Nàng không muốn ngồi dậy cởi giày, nghiêng đầu nhìn thấy Tạ Vô Độ đang đi theo.
Nàng còn chưa kịp mở miệng thì Tạ Vô Độ đã cúi người xuống, nắm lấy cổ chân nàng rồi dịu dàng cởi tất và giày cho nàng sau đó nhét chân nàng vào trong chăn. Tạ Từ xoay người lăn vào trong chăn, nhắm mắt đưa tay cởi bỏ thắt lưng. Phải đi kính trà, đương nhiên không thể ăn mặc quá tuỳ tiện, nhưng những trang phục trang trọng như thế này không phù hợp để nằm.
Nàng trở mình, tựa người vào chiếc chăn bông mềm mại, bởi vì là tân hôn nên chăn gối trong Vô Song Các cũng được thay mới, trước đây được thêu hình hoa mẫu đơn, hôm nay lại là uyên ương nghịch nước. Tạ Từ áp má trên hình thêu uyên ương nghịch nước, cảm thấy hơi cộm, xê người sang bên cạnh, nửa vòng eo của nàng đang đè lên một con uyên ương.
Nàng quay cánh tay lại muốn thử tháo bỏ thắt lưng nhưng tay lại yếu đuối không có sức, tốn thời gian mà không làm được gì.
Nàng thấy hơi tức giận rồi, buông tay xuống, mở đôi mắt mờ mịt ra, đến cả sức lực để gọi mấy người vào cũng không có.
Chỉ nhấc chân lên, nhẹ nhàng xoa xoa Tạ Vô Độ đang ngồi bên cạnh.
Thực ra là nàng muốn đạp hắn một phát với tâm thế muốn trút giận. Nếu như tối qua hắn kiềm chế một chút, thì sao nàng lại buồn ngủ như thế này? Nhưng không còn chút sức lực nào, chỉ nhẹ nhàng đá một cước, tựa như đang cọ vào người hắn.
Cọ một cái rồi bày ra dáng vẻ thản nhiên chờ người đến hầu hạ.
Ý cười trong mắt Tạ Vô càng sâu hơn, đưa tay cởi bỏ thắt lưng của nàng, kéo tay nàng ra khỏi y phục. Đầu óc Tạ Từ mơ màng, tuỳ ý cho hắn làm, chỉ thỉnh thoáng theo mà đưa tay chân lên. Sau khi cởi bỏ hết thứ gò bó, cảm thấy đã thoải mái hơn.
Nàng mở mắt, mơ hồ nói: “Lúc nhỏ chàng cũng mặc quần áo cho ta như thế này.”
Tạ Từ vẫn còn nhớ, lúc đó Tạ Vô Độ đã mặc y phục ngược cho nàng, tự nàng cũng không biết làm mấy thứ này, cứ thế mà chạy đi đến chỗ a nương. Hôm đó a nương muốn tiến cung, nàng cũng đi theo, cứ thế mà xuất hiện với bô dạng vừa chật vật vừa buồn cười như vậy, gặp hoàng hậu nương và mấy vị hậu phi, còn có mấy người biểu ca.
Bọn họ đều cười còn nói nàng ngây thơ trong sáng, vô cùng đáng yêu. Nàng biết mình được khen nên cười thầm mà nói với a nương rằng đây là ca ca mặc cho nàng, ca ca là đồ ngốc.
Nhưng hình như a nương có vẻ không vui lắm.
Sau đó, a nương sai người mặc lại y phục cho nàng, rồi nàng đi chơi với đám trẻ con đó. Không biết làm sao, phát hiện một con thỏ toàn thân trắng như tuyết ở ngự hoa viên. Tạ Từ rất thích con thỏ đó, Tiêu Linh Âm cũng thích, hai người vì con thỏ đó mà đánh nhau, cuối cùng Tạ Từ thắng đem được con thỏ về nhà.
Nàng không biết sao lại nghĩ đến những chuyện này, đột nhiên cảm thấy thú vị. Lúc đó bọn họ chẳng qua chỉ mới năm sau tuổi, còn chưa hiểu chuyện, thực sự tính trẻ con.
Tạ Từ quay đầu cười, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, ra hiệu cho Tạ Vô Độ: “Ca ca, nằm với ta một lát.”
Tạ Vô Độ ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh nàng, Tạ Từ nhấc đầu lên dựa vào ngực hắn, ôm lấy hắn, lông mi nàng dần dần rũ xuống, thực sự không chịu gượng nổi nữa, ngủ thiếp đi.
Trước khi ngủ, đột nhiên nhớ đến con thỏ đó, con thỏ đó sau này như thế nào?
Nàng không nhớ nữa rồi.
-
Ngày thứ hai sau khi Võ Ninh Vương, Ngọc Chương trưởng công chúa thỉnh cầu thánh thượng rời khỏi Thịnh An, đi đến Nhữ Châu. Bà nói, mình với phò mã tình nghĩa đậm sâu, sau khi phò mã qua đời vẫn luôn nhớ nhung, vậy muốn đến ở nơi phò mã từng sống cho thoả nhớ mong.
Hoằng Cảnh Đế có ý muốn giữ lại: “Sao Hoàng tỷ lại đột ngột như vây? Liễm Chi vừa mới thành hôn, người đã đi rồi?”
Chính vì bọn họ thành hôn nên bà mới phải đi. Lời này Tiêu Thanh Y không thể nói ra, bà chỉ nói mình nhớ nhung phò mã, đã quyết tâm muốn đi. Hoằng Cảnh Đế thấy vậy, chỉ có thể đồng ý.
“Tình cảm giữa hoàng tỷ và phò mã thật khiến cho người ta ngưỡng mộ. Nếu như hoàng tỷ đã kiên quyết muốn đi, trẫm chỉ đành chịu đựng nỗi đau thành toàn. Nhữ Châu cách Thịnh An khá xa, sau này nếu như trẫm nhớ hoàng tỷ, sợ là không thể gặp nhau thương xuyên được.”
“Thánh thượng đã trưởng thành rồi không còn là đứa trẻ năm đó phải cần đến sự giúp đỡ của hoàng tỷ nữa.” Tiêu Thanh Y nhìn về phía tường thành, đột nhiên nhớ lại rất nhiều năm về trước, trong lòng có hơi xúc động.
“Đúng vậy.” Hoằng Cảnh Đế cũng hồi tưởng lại, khi đó ông trẻ người non dạ, chuyện gì cũng không biết, tất cả đều phụ thuộc vào hoàng tỷ với phò mã. Chớp mắt đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, chỉ là…… ông hình như vẫn không có tiến bộ gì cả. Ông nghĩ đến tình trạng bất ổn của mối quan hệ giữa Đại Yến và Bắc Tề hiện nay, trong tiềm thức ông muốn cầu cứu Tiêu Thanh Y, nhưng sau đó lại nghĩ ông không còn là đứa trẻ mười mấy tuổi nữa, không thể ỷ lại vào hoàng tỷ nữa.
“Vậy hoàng tỷ định lúc nào khởi hành? Trẫm đích thân đi tiễn hoàng tỷ.”
Tiêu Thanh Y nói: “Năm ngày sau.”
Hoằng Cảnh Đế ngạc nhiên: “Sớm vậy sao? Hoảng tỷ thật sự đối với phò mã tình sâu nghĩa nặng.”
Chuyện này đã gây ra không ít song gió trong thành Thịnh An, dù sao thì không kể là quan viện hay bách tính, đều đã đươc nghe về câu chuyện mà năm đó Ngọc Chương trưởng công chúa đã làm. Phò mã đã qua đời nhiều năm, trưởng công chúa vẫn bảo vệ những vinh hoa quý này, chưa từng thay lòng, vẫn nhớ thương phò mã, tình cảm sâu đậm như vậy thật khiến cho người ta ngưỡng mộ.
Một thời gian trong thành đều lan truyền đoạn tình cảm sâu sắc này.
Tạ Từ nghe được tin này có chút kinh ngạc.
Nàng tưởng rằng Tiêu Thanh Y là vì không muốn nhìn thấy nàng và Tạ Vô Độ vậy nên mới vội vàng rời đi như vậy. Tạ Từ hừ nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “ Chúng ta còn không thèm gặp bà ta ấy.”
Tạ Vô Độ vén rèm châu lên, nghe được câu này liền hỏi: “Cái gì?”
Tạ Từ lắc đầu, không muốn nhắc đến chuyện làm hắn không vui.
Nàng cho rằng Tiêu Thanh Y vẫn luôn không yêu thương Tạ Vô Độ, nên Tạ Vô Độ chắc chắn không thích Tiêu Thanh Y.
Nhưng Tạ Vô Độ đối với Tiêu Thanh Y thực ra đừng nói đến thích, có lẽ trước đó còn là oán hận, nhưng sau đó đã cơ bản đã trở thành trạng thái thờ ơ. Chỉ cần Tiêu Thanh Y không làm gì, hắn cũng chỉ xem bà ấy như một người xa lạ.
Trên thế gian này tất cả mọi người trừ Tạ Từ ra đối với hắn mà nói, đều là người xa lạ.
Hắn là một người có cảm xúc đạm mạc, chút cảm xúc còn sót lại chính là từ Tạ Từ mà có, đương nhiên nó quấn chặt lấy Tạ Từ, không thể trao thêm cho những người khác nữa. Thế giới nhỏ bé chưa đến một tấc của hắn, còn chưa thể đào đến cảnh giới sâu hơn để thảo luận xem cái gọi là yêu chính xác là như thế nào.
Hôm qua, Tạ Từ nghĩ đến con thỏ mà hắn đã quên trong ký ức tuổi thơ, không biết vì lý do gì mà có nghĩ như nào cũng không nhớ ra được cuối cùng chuyện gì đã xảy ra với con thỏ đó. Tuy nhiên, nàng bị k1ch thích nên muốn biết cuối cùng chuyện gì đã xảy ra với con thỏ.
Nàng chỉ có thể cầu cứu Tạ Vô Độ: “Chàng còn nhớ không? Trước đây có một lần, ta nhặt được một con thỏ trong cung, Tiêu Linh Âm còn muốn cướp của ta, nhưng không cướp được. Ta đem nó về nhà, sau đó nó đi đâu rồi? Chàng có còn nhớ không?”
Nàng dựa vào vai Tạ Vô Độ làm nũng, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn chằm chằm, bên trong trong veo, không chút tạp chất, chỉ tràn đầy yêu thương.
Tạ Vô Độ hơi ngẩng đầu hôn lên lông mi của nàng, đôi mắt sáng ngời của Tạ Từ đành phải nhắm lại. Nàng cảm nhận được sự mềm mại ẩm ướt áp trên mí mắt, lông mi bị ấn xuống, khóe môi không khỏi cong lên.
Môi hắn cọ qua từ chóp mũi nàng rồi rơi trên đôi môi nàng, quấy nhiễu một phen. Nàng gần như hoàn toàn bị phân tâm, nhưng một lúc sau, vẫn nhớ ra con thỏ đó.
“Chàng giúp ta nghĩ đi mà, con thỏ đó.” Nàng nắm lấy cánh tay hắn lắc nhẹ, làm nũng.
Tạ Vô Độ lại đang nghĩ đến cái khác, Tạ Từ lớn lên bên cạnh Tiêu Thanh Y và mình, sao lại không bị vặn vẹo tâm lý một chút nào?
“Ta cũng không còn nhớ nữa.”
Hắn trả lời câu hỏi của nàng.
Tạ Từ không tin lắm, nghi hoặc nhìn hắn, vẫn dựa vào trong lòng hắn, “Chàng chắc chắn là nhớ.”
Tạ Vô Độ không muốn cùng nàng thảo luận chủ đề này, đành phải thuận miệng nói dối: “Hình như là bị lạc mất rồi.”
“Ồ.” Nàng cũng không tính là thất vọng, đây là một đáp án nằm trong dự kiến.
Sự chấp niệm của nàng không còn nữa, không còn hỏi đến con thỏ đó nữa, nói đến những chuyện ngày xưa lặt vặt khác.
Tạ Vô Độ im lặng nghe, thỉnh thoảng trả lời vài câu, nhưng kỳ thực hắn đang làm hai việc cùng một lúc.
Hắn nhớ đến con thỏ đó, sau khi nàng bế về từ cung, rất thích con thỏ đó, thậm chí còn…..còn thích hơn cả thích hắn. Nàng vốn dĩ rất bám người, nhưng khoảng thời gian đó lại ít đến tìm hắn, hắn cảm thấy rất ngạc nhiên, đồng thời cảm thấy rất khó chịu.
Sau đó, hắn phát hiện ra con thỏ đó. Nó được nàng bế trong tay như báu vật, tràn ngập yêu thương. Tạ Vô Độ đơn giản mà tàn nhẫn nghĩ rằng nếu như con thỏ biến mất, nàng sẽ lại bám lấy hắn như trước.
Con thỏ không hề bị lạc mất, chỉ là bị hắn gi ết chết một cách có hơi tàn nhẫn mà thôi. Khi đó hắn cảm thấy một cảm giác vui sướng.
Sau đó, nàng phát hiện ra con thỏ đã mất tích, cảm thấy đau buồn suốt một thời gian dài, ra lệnh cho người đi tìm nó khắp nơi. Vẻ mặt chán nản của nàng khiến Tạ Vô Độ nhớ đến cái chết bi thảm của con thỏ, trong lòng hắn đột nhiên có chút áy náy.
Sau khi con thỏ biến mất, Tạ Từ lại bắt đầu bám lấy hắn như trước, mọi chuyện dường như quay về giống như trước đây.
Nếu như tất cả những chuyện này xảy ra ở hiện tại, hắn sẽ không lựa chọn gi ết chết con thỏ nữa. Cũng giống như mấy lần nàng gặp chuyện, hắn phẫn nộ đến cực điểm, từng muốn giết hết đám tì nữ bên cạnh nàng, bởi vì sự thất trách của bọn họ.
Nhưng hắn đã không làm như vậy, hắn đã đứng từ góc độ của Tạ Từ mà xem xét một số chuyện, nàng có tình cảm với bọn họ, vậy nên sẽ thấy buồn.
Hơn nữa dù là đối với con thỏ hay là với tì nữ, tình cảm của nàng đối với bọn họ đều không giống như đối với hắn, hắn không cần lo lắng.
Tạ Từ Thành đang nói luyên thuyên thì đột nhiên bị người bên cạnh hôn lên má.
Nàng chớp chớp mắt, ý tứ là tại sao hắn lại đột nhiên làm như vậy?
Tạ Vô Độ cười nói: “Chỉ là đột nhiên muốn hôn nàng.”