Tạ Từ dừng lại một chút, sau đó bất giác nắm lấy cánh tay của hắn, cả người tựa vào trong ngực hắn, cười thật tươi. Nàng bị ngắt lời, quên mất lúc trước đang định nói gì, chỉ đơn giản ngừng nói và trượt ngón tay từ cánh tay xuống cổ tay, bắt đầu quan tâm đ ến các khớp trên cổ tay. Khớp xương của nam tử hình như lớn hơn một chút so với nữ tử, nàng nhéo khớp xương của Tạ Vô Độ, đưa tay về phía trước để thẳng hàng với cổ tay của hắn.
“Quả nhiên là của chàng to hơn một chút.” Nàng thì thầm.
Sau tết trung thu, ánh nắng mặt trời trở nên dịu dàng, hiền hoà hơn cái nắng gay gắt chói chang của mùa hè, như thể ánh vàng rực rỡ đã phai nhạt. Không chỉ ánh mặt trời đã nhạt đi, mà lá cây trong sân cũng đã héo úa, màu xanh tươi tốt đang dần chuyển sang màu vàng, một số đã vàng hẳn, còn một số thì hầu như không còn giữ được một chút màu xanh nào. Vườn hoa cũng thay đổi phong cách, ngày mùa thu hoa không còn nở lớn nữa.
Tạ Từ nhắm mắt lại, ngón tay từ cổ tay của Tạ Vô Độ lướt đến đầu ngón tay của hắn, tách ra, đan xen với hắn.
Tạ Từ khép bờ mi lại, đột nhiên nhớ đến lời mà trước đây mình đã hùng hổ nói: chỉ hơi thích một chút thôi.
Chỉ hơi thôi sao?
Sao có thể chứ, Tạ Từ nàng sao có thể gả cho người mình chỉ hơi thích, người mà nàng muốn gả chắc chắn phải là người nàng thích tới mười phần. Một phần không được, năm phần cũng không được, nhất định phải là mười phần.
Nàng đang nghĩ, đột nhiên cảm giác được ở eo truyền đến một cỗ lực đạo, trong một khoảnh khắc, nàng và Tạ Vô Độ cả hai người đã cùng ngã nhào xuống giường mỹ nhân. Cửa sổ đang mở, gió nhẹ nàng thổi đến, Tạ Từ nằm trên ngực hắn, nâng người dậy, nhỏ giọng nói với hắn: ‘Bây giờ ta thích chàng hơn trước kia một chút rồi.”
Nàng mới không nói là nàng thích Tạ Vô Độ cả mười phần đâu.
Bản thân Tạ Từ cũng không biết, rốt cuộc là từ khi nào bắt đầu thích Tạ Vô Độ như vậy, rõ ràng lúc bắt đầu nàng rất bài trừ hắn.
Không thể trách trái tim nàng không kiên định, chỉ có thể trách Tạ Vô Độ quá hiểu nàng, hắn hoàn toàn hiểu rõ sở thích của nàng, đương nhiên cũng biết cách thao túng nàng.
Nếu như đổi lại là người khác rơi vào sự dịu dàng này thi chắc cũng không có ai có thể chống cự được.
Tạ Từ nói xong, cúi thấp đầu, dựa vào chỗ trái tim hắn. Áp tai vào tim hắn, nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn mà mạnh mẽ.
“Vết thương của chàng, chắc đã khỏi hoàn toàn rồi nhỉ? Nàng nghĩ đến vết thương đó, dường như đây là sự khởi đầu cho sự thất thế của nàng.
Câu hỏi này cũng có phần ngốc nghếch, sau đó Tạ Từ mới phản ứng lại được. Hai ngày trước nàng mới nhìn thấy vết thương của hắn, đã hoàn toàn khỏi rồi, chỉ để lại một vết sẹo rất dễ nhìn thấy.
Nàng trong lúc hỗn loạn, dường như muốn chạm vào vết sẹo đó, nhưng tay nhanh chóng bị hắn nắm lấy, áp vào trên chăn, rơi vào d*c vọng vô tận.
Tạ Vô Độ không đáp lại lời của nàng mà chỉ buông tay ra, kéo cổ áo hắn xuống, lộ ra bộ ng ực rắn chắc. Tạ Từ tặc lưỡi, trừng mắt nhìn hắn, muốn nói mình không phải có ý này.
Nhưng nhìn thấy bộ ng ực săn chắc trước mặt, Tạ Từ mím môi, vẫn là đưa tay ra chạm vào.
Ngực hắn mang theo hơi ấm, sự đối lập làm đầu ngón tay nàng có vẻ khá lạnh lẽo. Tạ Từ dùng đầu ngón tay ấn lên vết sẹo của hắn, cảm xúc lâng lâng làm cho nàng không khỏi vuốt v e qua lại.
Nàng nghĩ đến sự nguy hiểm lúc đó, hắn vậy mà đến mắt cũng không chớp lấy một cái, trực tiếp đứng chắn trước mặt mà bảo vệ nàng. Cứ như thể hắn căn bản không suy nghĩ xem có cần phải che chắn cho nàng không, hành động đó hoàn toàn xuất phát từ bản năng.
Nhưng mà, bản tính của con người vốn là tránh sự nguy hiểm tìm sự an toàn, lúc gặp nguy hiểm lẽ ra phải tránh đi mới đúng. Nếu như bọn họ hoán đổi vị trí cho nhau liệu nàng có thể làm điều này không chút do dự như vậy không? Tạ Từ cảm thấy mình chắc là sẽ không thể.
Nghĩ như vậy thì giữa hai bọn họ, Tạ Vô Độ rốt cuộc vẫn là người có tình cảm sâu đậm hơn.
Tạ Từ dùng đầu ngón tay vuốt v e vết sẹo của hắn, lơ đãng suy nghĩ.
Hành động này của nàng, vô ý mà thổi bùng ngọn lửa trong hắn, nhưng bản thân nàng lại không hề hay biết gì cả. Người đàn ông trước mặt nàng đang th ở dốc, hai tay trượt ra khỏi lưng nàng, đêm động phòng hoa chúc hắn không kiềm chế được, khiến cho nàng phải mất hai ba ngày mới có thể hồi phục.
Nhưng đã hai ba ngày rồi, chắc có lẽ đã tĩnh dưỡng xong rồi chứ.
Một cú nhéo nhẹ vào bên chân khiến suy nghĩ của Tạ Từ trở lại hiện thực, tay của Tạ Vô Độ đã dừng lại ở vị trí nguy hiểm, dường như không còn chỗ để rút lui. Nàng đỏ mặt xấu hổ, mặc dù hiểu đây là chuyện tình thú trong khuê phòng, nhưng nàng vẫn chưa quen.
“Ban ngày ban mặt.” Nàng lẩm bẩm.
Tạ Vô Độ không trả lời, nụ hôn rơi trên d ái tai nàng. Sự mềm mại ẩm ướt quấn quanh d ái tai nàng, Tạ Từ mềm mại hạ eo, muốn chống đỡ nhưng không được, nhưng vẫn là kiên trì giãy giụa: “Lan Thời bọn họ đang bên ngoài, lúc nào cũng có thể đi vào.”
Tạ Vô Độ nói: “A Từ có thể bảo bọn họ không được vào.”
"Vậy bọn họ không phải là có thể đoán ra chúng ta muốn làm cái gì sao?" Tạ Từ khẽ cau mày, không muốn làm như thế này.
Giọng nói của Tạ Vô Độ càng ngày càng thấp: "Vậy đừng nói gì cả."
Tạ Từ vẫn muốn nói gì có nhưng không có cơ hội. Nàng áp trán vào tim hắn, cắn một phát thật mạnh vào yết hầu hắn, nghe thấy hắn hừ nhẹ một cái. Nàng còn chưa kịp bình tĩnh lại thì Tạ Vô Độ đã hành động rồi.
Tạ Từ áp trước ngực hắn, cao thấp thăng trầm đều tuỳ theo hán, như thể có một cảm giác thích thú khi chèo thuyền.
Thuyền dần dần đi tới chỗ sâu của nước, tiếng nước lắc lư, gió thổi qua lại nổi lên từng gợn sóng.
Cuối cùng nàng phát hiện ra cửa sổ còn chưa đóng, giường mỹ nhân nằm ngay bên dưới của sổ, đối diện với vườn hoa trong đình.
Nếu như có ai đó đến gần, chẳng phải sẽ có thể nhìn thấy mọi thứ sao?
“Quay về phòng ngủ đi.” Giọng nàng nghẹn lai vì bị doạ sợ.
Quá hoang đường rồi, nói sao đi chăng nữa, nàng cũng đã đi theo tiên sinh đọc sách thánh hiện mấy năm. Sao lại có thể làm ra chuyện hoang đường như thế này được?
Nhưng nếu như nói đến hoang đường, lẽ nào không phải hắn còn hoang đường hơn sao? Hắn đọc sách thánh hiền còn nhiều hơn, còn là môn sinh tâm đắc của rất nhiều tiên sinh.
Tạ Từ trầm giọng nói: “Không biết chàng đọc sách thánh hiền, đã đọc đến đâu rồi.”
Nàng vừa dứt lời, Tạ Vô Độ đột nhiên ôm nàng dậy. Tạ Từ thở phào nhẹ nhõm, vừa mới thở phào được một cái đã nặng nề mà rơi xuống.
Thay vì bế nàng vào phòng ngủ, Tạ Vô Độ lại bế nàng đến bên cửa sổ. Hắn đặt Tạ Từ lên bậu cửa sổ, quay lưng về phía vườn hoa trong đình, từ xa đã nhìn thấy Đan Thời dẫn theo một đám tiểu nha hoàn đi tới, trên tay đang cầm một đống vải.
Tạ Từ có chút lo lắng: "Chàng thả ta xuống!"
Nàng không nhìn thấy được cảnh tượng bên kia, trái tim hoảng loạn mà đập thình thịch. Tạ Vô Độ cảm nhận được sự lo lắng nàng, cố ý trêu chọc nàng: "Đan Thời tới rồi."
Ta Từ như muốn ngừng thở, "Làm sao bây giờ? Chàng đừng có cử động, đừng để bọn họ nhìn thấy."
Tạ Vô Độ khẽ cười, ôm nàng vào trong lòng, như thể chỉ là đôi phu thê nhàn nhã đang ngồi ngắm phong cảnh bên của sổ.
Đan Thời dẫn người đến gần, cúi người hành lễ: “Vương phi, vừa có một sấp vải mới được mang đến, vương phi có muốn xem thử không?”
Tạ Từ không để ý nổi tới mấy cái đó, chỉ bảo bọn họ mang đi cất vào nhà kho. Đan Thời vâng một tiếng rồi dẫn người đi.
Đợi đến lúc người đã đi rồi, nàng đưa tay nhéo cánh tay hắn một cái: “Đã bảo chàng đừng có cử động rồi! Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, ta sẽ giết chàng sau đó tự sát.”
Nàng tức giận đến mức nói nặng cũng lộn xộn. Ban nãy phải cắn sắp rách môi mới không để lộ ra điều gì khác thường.
Tạ Vô Độ nhẹ giọng cười: “Chuyện trong phủ chúng ta, sao lại có thể truyền ra ngoài được?”
“Nếu như bị các nàng ấy biết được cũng rất xấu hổ.”
“Sẽ không có ai biết cả.” Hắn dỗ dành nàng rồi cúi người hôn nàng.
“A Từ……A Từ của ta……” Tạ Vô Độ thì thầm, thân mật không còn khoảng cách với nàng.
Trên trán nàng lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, bất lực dựa vào lồ ng ngực hắn, miệng vẫn ngậm mái chèo. Trong thời khắc này, hắn mới cảm thấy hắn hoàn toàn có được nàng.
-
Cây lớn bên đường lại rụng thêm một chiếc lá nữa, hình như đã là chiếc lá thứ hai mươi.
Tạ Từ thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhấp một ngụm trà, Điền Hạnh Đào ở bên cạnh, hiểu được tại sao nàng lại thất thần. Hôm nay Ngọc Chương trưởng công chúa sẽ khởi hành rời khỏi Thịnh An, đi đến Nhữ Châu.
Ngọc Chương trưởng công chúa ở dân gian cũng có mấy phần danh tiếng, vậy nên có không ít người đến xem và đưa tiễn bà ngay ở cổng thành. Cổng thành cách Nhã Minh Hiên mà bọn họ đang ngồi không xa, hôm nay Tạ Từ đặc biệt chọn Nhã Minh Hiên thay vì Thanh Phong Lâu, chắc có lẽ là vì Ngọc Chương trưởng công chúa.
Từ cửa sổ trong phòng bọn họ đang ngồi có thể nhìn thấy được tình hình ở cổng thành.
Dòng người chen chúc nhau làm che đi xe ngựa của Tiêu Thanh Y, hôm nay Hoằng Cảnh Đế cũng ở đó, bách tính vì muốn nhìn thấy thánh nhan nên càng náo nhiệt hơn.
Dần dần, sự náo nhiệt tiêu tan. Tạ Từ ngước mắt nhìn về phía cổng thành đã không còn bóng dáng xe ngựa nữa.
Nàng thu hồi tầm mắt, không nói thêm gì nhiều.
Sau khi Ngọc Chương trưởng công chúa rồi kinh vài ngày, một lá thư được gửi hết tốc lực từ Bắc Tề, do chính tay Hoàng đế Bắc Tề viết. Trong thư viết, quyết tâm xây dựng mối quan hệ hoà hảo giữa Bắc Tề và Đại Yến là điều không còn gì nghi ngờ, vì bách tích của hai nước, cũng nên hoà hảo với nhau, không để xảy ra chiến tranh loạn lạc nữa.
Vậy nên, chuyện lần này ngũ hoàng tử bỏ mạng ở Đại Yến, Bắc Tề có thể không truy cứu nữa. Nhưng Đại Yến bắt buộc phải đồng ý xây dựng mối quan hệ tốt đẹp trong một trăm năm với Bắc Tề, trong một trăm năm không được phát động chiến tranh. Mà nghe nói Võ Ninh Vương của Đại Yến tuổi trẻ tài cao, là thần tử đắc lực của hoàng đế Đại Yến, đặc biệt yêu cầu Tạ Vô Độ đưa người đến đô thành Bắc Kì kí kết hiệp ước hoà bình giữa hai nước, thể hiện thành ý của Đại Yến.
Hoằng Cảnh Đế cho rằng động thái này không tồi, có ý muốn đồng ý. Trên triều, số lượng người đồng ý với chuyện này cũng chiếm thế thượng phong, chỉ có một số thần tử trong phải chủ chiến vẫn còn cố chấp, nói rằng nếu như để cho Bắc Tề có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức trong một trăm năm, sợ rằng sẽ có một ngày con sói độc ác đó sẽ cắn ngược, đến lúc đó chắc chắn sẽ gặp hoạ.
Lời này bị phản bác lại, lẽ nào Bắc Tề nghỉ ngơi lấy lại sức, Đại Yến lẽ nào sẽ không trở nên mạnh hơn sao? Những lo lắng của họ là quá không cần thiết, sự an cư lạc nghiệp của bách tính mới là chuyện nên được xem trọng hơn.
Người trong phái chủ chiến không cãi lại được, chỉ có thể cầu cứu với Võ Ninh Vương. Dù gì lời của Võ Ninh Vương trên triều đường rất được xem trọng, nhưng khiến bọn họ thất vọng là Võ Ninh Vương cũng đồng ý kí kết hoà bình với Bắc Tề.
Bởi vì Tạ Từ sau khi nghe chuyện này, nói, vẫn là nên đồng ý, cho dù Bắc Tề có nghỉ ngơi lấy sức trong mười năm rồi quay lại cắn ngược thì cũng có thể để cho bách tích ở biên cương có mười năm yên ổn, hơn nữa Đại Yến trong mười năm này cũng có thể phát triển mạnh mẽ hơn.
Đây là cuộc nói chuyện ban đêm của bọn họ trong khuê phòng, điều khiến Tạ Vô Độ lay động là câu nói sau đấy của Tạ Từ:
Chiến tranh làm cho người dân phải trôi dạt khắp nơi, ví dụ như nói nếu năm đó nếu như thiếp không vô tình vào phủ trưởng công chúa, có lẽ đã trở thành cô hồn dã quỷ ở nơi nào đó rồi, nói không chừng sớm đã đi đầu thai rồi.
Hắn không có cảm xúc nhiều đối với chuyện chiến tranh hay chuyện người khác phải lưu lạc khắp nơi, rơi vào nước sôi lửa bỏng, nhưng tưởng tượng nếu như đó là A Từ của hắn, hắn dường như có thể đồng cảm và thực sự cảm nhận được sự đau khổ khi rơi vào hoàn cảnh lưu lạc khắp nơi, rơi vào nước sôi lửa bỏng.
Hắn đã đọc sách thánh hiền nhiều năm, nhưng lại chưa từng thực sự hiểu được lòng nhân nghĩa. Nói thẳng ra, có lẽ là lễ nghĩa bên ngoài, hắn có thể thể hiện ra một cách hoàn hảo, nhưng ý nghĩa thực sự thì vẫn chưa hiểu rõ, cần phải học hỏi từ thầy giáo.
A Từ chính là người thầy đã dốc hết sức dạy bảo cho hắn.
Nghĩ tới đây, Tạ Vô Độ bỗng dưng mỉm cười.
Ánh nến trong thư phòng lập loè, hắn thì thầm vào tai nàng: “Từ phu tử.”
Tạ Từ không biết tại sao, chỉ cảm thấy lời này của hắn nói ra, đương như đến không khí cũng bẩn thỉu hơn mấy phần. Cái gì mà phu tử chứ…..làm gì có học sinh nào lại đối xử với phu tử như vậy?
Đó là một đêm mùa thu mát mẻ, trên bàn có hơi lạnh, hình như nàng đã vô tình vung tay đánh đổ bút mực ở bên cạnh, khiến một ít mực bắn tung tóe, làm ướt xiêm y của bọn họ.
Nàng nghĩ đến tiếng phu tử hắn gọi, nũng nịu nói: “Ngươi bất kính với phu tử, ta sẽ dùng thước đánh vào lòng bàn tay của ngươi.”
[Tác giả có lời muốn nói]
Đột nhiên trở nên play ^^
Chương 76: “Vô Độ ca ca”
Trên bàn vốn dĩ đã chật kín, bị vị khách không mời mà tới là Tạ Từ nên phần lớn diện tích đã bị chiếm mất chỉ còn lại hai góc bàn chất đầy văn thư và giấy tờ.
Tạ Từ nói xong, Tạ Vô Độ cười ồ lên, cởi bỏ thắt lưng của mình đưa vào lòng bàn tay nàng.
Nói: “Thước thì bây giờ không có, Từ phu tử dùng tạm cái này đi.”
Còn giả vờ nghiện cái gì chứ? Tạ Từ lúc này cau mày, Tạ Vô Độ tóm lấy bắp chân của nàng, kéo nàng đến mép bàn, hắn lợi dụng tình thế tiến vào sâu hơn.
Tạ Từ sửng sốt, siết chặt thắt lưng trong tay, nhẹ nhàng vỗ vào lưng hắn. Sự ma sát giữa thắt lưng và lớp vải phát ra âm thanh nhẹ, đặc biệt rõ ràng trong đêm dài im lặng này.
Tạ Từ cảm thấy mình học hư theo hắn rồi, chuyện như vậy sao có thể làm ở thư phòng được? Nhưng nàng cũng không kháng cự gì nhiều.
Cẳng chân treo ở góc bàn hơi lắc lưng, nàng nắm chặt thắt lưng hắn, thỉnh thoảng đánh hắn một cái, như thể đang trừng phạt hắn vì tội phỉ báng phu tử.
Nhưng đây rõ ràng không phải trừng phạt vì nụ cười của Tạ Vô Đô vẫn chưa từng dừng lại.
“Sao chàng lại kì lạ như thế?”
Nàng nhỏ giọng thì thầm, như thể rất thích nàng đối xử với hắn như vậy. Khó tránh nghĩ đến những lời trước đây hắn nói với nàng, mấy cái lời chó má gì đấy......
Những lời này đối với nam tử mà nói, đáng lẽ là rất khó chấp nhận, dù gì ở Đại Yến, vẫn luôn là trọng nam khinh nữ. Sao mà hắn trông có vẻ thích ứng khá tốt, thậm chí còn có vẻ rất thích.
Nàng nhân cơ hội này hỏi hắn, Tạ Vô Độ trả lời nàng: “Chính là bởi vì người khác không thể chấp nhận nên A Từ chỉ có thể là của ta.”
Hắn vừa nói vừa cắn vào d ái tai nàng. Lưng Tạ Từ tê dại, mông lung mơ hồ nghĩ...... nàng không có như vậy. Rõ ràng là tự hắn......đương nhiên cũng không phải là không thích......
Nàng đánh hắn, nhưng hắn chưa thấy đau thì Tạ Từ đã cảm thấy đau tay rồi. Không dùng nhiều sức lực để đánh hắn mà chủ yếu là dùng quá nhiều sức để giữ thắt lưng, lúc đầu óc nàng trống rỗng, chỉ có thể giữ chặt thắt lưng.
Tạ Từ vứt thắt lưng đi, xoè lòng bàn tay ra, Tạ Vô Độ liền nâng bàn tay nàng lên rồi hôn lên lòng bàn tay đang ửng đỏ của nàng.
“Được rồi.” Hắn nói, sau đó lùi lại rồi đi ra ngoài.
Tạ Từ đưa đôi chân đang phát tê lên đạp hắn một phát, mang theo hàm ý oán giận.
Nụ cười của Tạ Vô Độ càng sâu hơn, giọng điệu cũng dịu dàng hơn bao giờ hết, bế ngang người nàng, “Bế nàng về phòng ngủ.”
Ban đêm gió lạnh, hắn bế nàng thật chặt để nàng không bị gió thổi đến. Tạ Từ rúc vào trong ngực hắn, tìm một vị trí ấm áp hơn, tiếng gió gào thét bên tai, Tạ Từ lười biếng mở miệng: “Tạ Vô Độ.”
Hắn đáp có.
Nàng thích nghe hắn nói có, lúc còn nhỏ nàng đã thích như vậy rồi, gọi cả họ và tên hắn, cũng không nhớ thói quen này đã được hình thành như thế nào, rất không biết lớn nhỏ. Đến cả Tiêu Thanh Y thấy nàng gọi như vậy cũng phải cau mày, nhưng Tạ Vô Độ lại không hề để ý nên nàng cứ gọi như vậy.
Tạ Vô Độ, Tạ Vô Độ, Tạ Vô Độ,......
Lúc đó hắn không thích đáp lại, Tạ Từ không vui nói ta gọi ngươi, ngươi nên trả lời lại, nàng lại gọi lần nữa, hắn đáp lại ừ. Nàng vẫn không vui, nói ngươi không được ừ, ngươi phải nói có, nên hắn liền nói có
“Tạ Vô Độ.”
“Có.”
“A huynh.”
“Có.”
......
Tạ Từ nghiêng đầu nghe tiếng tim hắn đập, tiếng gió dường như càng ngày càng ồn ào hơn, giọng nàng thì càng lúc càng trầm thấp: “Vô Độ.”
Nàng nghĩ, dù sao bọn họ cũng đã thành hôn rồi, trở thành một đôi phu thê ân ái. Cũng không thể gọi cả họ tên hắn mãi được, gọi a huynh thì cũng kì quặc.
Nàng bỏ họ đi, quả nhiên là nghe thân mật hơn nhiều, chỉ là cũng ngại gọi lớn tiếng.
Bước chân Tạ Vô Độ hơi khựng lại, tựa như không nghe thấy rõ, hỏi: “A Từ vừa nói gì cơ?”
“Rõ ràng là chàng nghe thấy rồi, đừng có mà giả vờ là không nghe thấy.” Tạ Từ bất mãn bĩu môi.
Tạ Vô Độ cười nói: "Được, nghe thấy rồi."
Tạ Từ móc ngón tay vào vạt áo trước ngực hắn, khẽ xoay xoay, lại nói: “Liễm Chi.” Giọng nói vẫn không lớn như cũ.
Tạ Vô Độ vẫn là giả vờ không nghe thấy: “Cái gì?”
Tạ Từ trừng mắt nhìn hắn, lớn tiếng nói: “Tạ Liễm Chi!”
“Có.” Hắn mỉm cười.
Tạ Từ ậm ừ hai tiếng, im lặng mấy lần, cắn môi nhưng không dám nói, cuối cùng lấy hết can đảm thấp giọng gọi: “Phu quân.”
“Phu nhân.” Hắn trả lời nàng một cách dõng dạc.
Bóng người thưa thớt nghiêng nghiêng, dưới hành lang đèn lồng bị gió thổi đến xiêu vẹo, dưới bóng cây, cuối cùng bọn họ cũng từ thư phòng về đến phòng ngủ. Mấy người Lan Thời vẫn chưa nghỉ ngơi, đang chờ ở ngoài cửa, Tạ Vô Độ đặt Tạ Từ xuống giường, lệnh cho bọn họ chuẩn bị nước tắm. Tạ Từ hơi đỏ mặt, nói: “Như vậy bọn họ sẽ biết.......”
Tạ Vô Độ hơi cúi người xuống gần tầm mắt nàng hơn một chút, nói: “Biết thì sao? A Từ và ta bây giờ là một cặp phu thê đàng hoàng, có chút chuyện trong khuê phòng, phu thê ân ái, không phải rất bình thường sao?”
Bình thường thì bình thường...... nhưng phu thê bình thường sẽ không chơi nhiều thể loại như vậy......
Tạ Từ ho nhẹ một tiếng, nàng cũng thực sự cần tắm gội, ban nãy đổ chút mồ hôi, cũng khá nhớp nháp không hề thoải mái.
Cứ như vậy đi ngủ thì không ngủ nổi. Nàng chuyển chủ đề: “Chàng thích cái nào?”
Tạ Vô Độ ngơ ngác một lúc mới nhận ra nàng đang nhắc đến những cách xưng hô mà ban nãy nàng gọi, hắn trả lời một cách chân thành: “Đều thích cả.”
Tạ Từ lúng túng, đều thích hết......vậy bình thường nàng gọi thế nào mới tốt đây?
“A huynh cũng thích, ca ca cũng thích.” Hắn đột nhiên nói tiếp, “Vô Độ ca ca cũng được, Liễm Chi ca ca cũng được.”
Tạ Từ hơi nhăn sống mũi, thể hiện bản thân không nói nên lời, nhưng vẫn thấp giọng nói: “Vô Độ ca ca.”
“Có.”
“Liễm Chi ca ca.”
“Có.”
“Phu quân ca ca.” Trong mắt nàng hiện lên nụ cười ranh mãnh.
Ánh mắt Tạ Vô Độ trở nên mềm mại, cúi người lấp kín môi nàng, lại là một nụ hôn triền miên kéo dài. Hắn chậm rãi buông ra, vuốt v e hàng lông mi dài của nàng, thì thầm: “A Từ của ta.”
-
Không lâu sau sứ đoàn do Võ Ninh Vương dẫn đầu đã rời kinh, xuất phát đến đô thành của Bắc Tề.
Bọn họ vừa mới thành hôn chưa lâu, Tạ Vô Độ đã phải đi xa rồi, ban đầu Tạ Từ đương nhiên là có hơi không nỡ. Nhưng nghĩ lại thì, trước đây cũng sẽ có những lúc hắn phải xa nhà, lúc lâu thì phải năm sau tháng, lần này cũng không coi là có gì to tát cả.
Cuộc sống của nàng cũng không phải cứ xoay quanh Tạ Vô Độ, hắn không ở đây thì không làm gì được, nàng không thể tỏ ra quá buồn bã. Hơn nữa chuyến này đi đoàn người bọn họ đều cưỡi ngựa, nếu như nhanh thì chỉ khoảng hai tháng là có thể trở về.
Chỉ hai tháng thôi, nàng có thể tìm Hạnh Đào chơi, đi dạo cửa tiệm son phấn, trang sức trong thành Thịnh An với Hạnh Đào, sau đó cùng đi nghe kịch ở Bách Hoa Viện, thì đã gần đến lúc hắn trở về rồi.
Bây giờ là giữa tháng 9, lúc hắn về là giữa tháng 11, vẫn còn sớm.
Nghĩ như vậy, nỗi buồn chia ly của Tạ Từ đã tiêu tan đi không ít. Nàng rất thoải mái, nhưng ngược lại Tạ Vô Độ lại vô cùng không nỡ.
“Thật sự muốn đem A Từ đi theo.”
Tạ Từ nhìn hắn: “Đừng gây sự.”
Tạ Vô Độ thở dài: “Nhưng chuyến đi này chúng ta cưỡi ngựa, trang bị nhẹ nhàng, nếu như mang theo A Từ, A Từ nhất định sẽ phải chịu khổ.”
Tạ Từ che miệng cười nói: “Chỉ có hai tháng thôi, sẽ rất nhanh.”
Tạ Vô Độ nheo mắt trìu mến, tựa vào vai nàng than ngắn thở dài, cứ như nàng là một kẻ vô tâm vậy......
“Vô Độ ca ca, đừng như vậy mà, chàng đi nhanh về nhanh, ta cũng sẽ nhớ chàng.” Nàng nhịn không được, vẫn là dỗ hắn.
Tạ Vô Độ nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, hôn nàng triền miên quấn quít, “Được, nếu không có chuyện bất trắc gì xảy ra, ta nhất định sẽ nhanh chóng trở về.”
“Được, ta ở nhà đợi chàng.” Tạ Từ vòng tay qua cổ hắn, cười nói.
Ngày đoàn sứ giả rời thành, Tạ Từ đến cổng thành chờ hắn.
“Đi sớm về sớm.” Nàng nói.
"Được." Tạ Vô Độ đáp.
Hắn mang trên người chính sự, không tiện nói nhiều với nàng, sau khi giải thích vài câu bèn vẫy tay cáo biệt, thúc ngựa rồi cùng sứ đoàn đi ra khỏi cổng thành. Tạ Từ đứng trên đường nhìn theo bóng lưng hắn mãi cho đến lúc khuất dần, vốn dĩ là không thấy buồn gì lắm nhưng lúc này vậy mà lại thấy vô cùng đau xót.
Mãi cho đến lúc bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất, Tạ Từ mới cho người hộ tống về vương phủ. Sợ nàng xảy ra chuyện, Tạ Vô Độ để lại Thanh Lan bảo vệ nàng, không chỉ có Thanh Lan, còn để lại không ít người thân cận để bảo vệ nàng. Trước đây Tạ Từ đã hai lần gặp chuyện, bây giờ hắn không ở đây, đương nhiên là càng cẩn thận hơn.
Nàng không muốn rằng đợi đến lúc hắn trở về nàng lại xảy ra chuyện gì.
Về đến vương phủ, Tạ Từ bước xuống từ xe ngựa, nhìn từng nhành cây ngọn cỏ trong vương phủ, nhìn thế nào cũng thấy không đúng, rất không thuận mắt. Những chiếc đèn lồng dưới mái hiên, gạch lát dưới chân, những bông hoa, cây cỏ ven đường đều khoác lên mình một dáng vẻ lạnh lùng.
Nàng không khỏi thở dài, khom người ngồi trên xích đu, mũi chân nhẹ nhàng chìa xuống đất, để cho Lan Thời các nàng đẩy.
Nàng nhớ đến hôm đó ở đây, nàng đang đánh đu rất cao, nhìn thấy Tạ Vô Độ đang từ xa đi đến, cố ý muốn trêu chọc hắn nên nàng nhảy từ xích đu xuống muốn hắn đỡ lấy, hắn đã đỡ được nàng một cách vững vàng.
Tạ Từ ngước mắt, nhìn xung quanh một cách không tập trung, trước đây lúc hắn đi, tuy nàng cũng không nỡ, nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy trong lòng trống rỗng như lần này.
Sao lại như vậy nhỉ?
Nàng rõ rằng biết rằng chỉ hai tháng thôi, thực ra không hề lâu, rất nhanh thôi hắn sẽ quay trở về. Nhưng hắn vừa mới đi, nàng đã không chịu nổi như vậy rồi.
Đây có phải sự khác nhau giữa tình thân và tình yêu không? Tạ Từ thầm nghĩ.
Tạ Từ không muốn ở trong vương phủ nữa nên quyết định đi tìm việc gì đó để làm. Ở thành Thịnh An này nàng cũng chỉ thân thiết với Điền Hạnh Đào, nên định đi tìm Điền Hạnh Đào chơi, ai ngờ cho người đi hỏi thăm thì biết được mẫu thân của Triệu thị bệnh nặng, Triệu thị đã dẫn theo Điền Hạnh Đào về nhà mẹ để thăm nom người rồi, hết cả tháng mới trở về.
Đầu Tạ Từ đột nhiên càng cúi thấp hơn, thế thì tốt rồi, Điền Hạnh Đào cũng không ở đây, nàng đến cả tìm người chơi giết thời gian cũng không được.
Nàng chỉ có thể tự mình đi dạo cửa tiệm, mua ít đồ, nhưng châu bảo, trang sức, son phấn mà nàng có đã rất nhiều rồi, dạo tới dạo lui, chỉ cảm thấy không có gì thú vị.
Đặc biệt là ban ngày thì không sao, đến ban đêm, một mình nàng dù là nằm trên giường ở Tễ Tuyết Đường hay là nằm trên giường ở Vô Song Các đều trằn trọc mãi không ngủ được, cứ cảm thấy giường quá trống trải, nhưng nàng và Tạ Vô Độ chẳng qua vừa mấy chung chăn gối được mười mấy ngày.
Tạ Từ gối lên cánh tay mình, xoay người lại, không ngừng thở dài.
Hôm đó khi Tạ Từ đi ra khỏi tiệm vải, trên đường đến Thanh Phong Lâu, gặp được Lương Thanh Nguyên người trước đây bày tỏ với nàng. Thực ra nàng không có ấn tượng gì sâu sắc với Lương Thanh Nguyên, chỉ nhớ nàng ta đánh mã cầu khá tốt.
Về nguồn gốc của Nhất Phẩm Cư ngày đó, Tạ Từ càng nhớ việc dây dưa với Tạ Vô Độ trên xe ngựa sau đó.
Lương Thanh Nguyên đang thảo luận thơ từ với mấy người đọc sách ở trước tiệm sách, ban đầu Tạ Từ chỉ cảm thấy Lương Thanh Nguyên trông có hơi quen mắt, vì vậy mới kéo rèm lên nhìn them vài lần. Mấy người đọc sách đó nhận ra xe ngựa của Võ Ninh Vương phủ, bọn họ từng tôn Tạ Từ lên thành đệ nhất mỹ nhân, nhìn thấy nàng dừng lại, không khỏi thụ sủng nhược kinh, cho dù nàng đã thành hôn, nhưng được mỹ nhân chú ý vẫn luôn làm cho người ta cảm thấy vui vẻ.
Bọn họ vui mừng nói: “Tham kiến vương phi.”
Tạ Từ ừ một tiếng, hỏi bọn họ đang nói chuyện gì, bọn họ hào phóng nói rằng bài thơ vừa thảo luận là tác phẩm mới của Lương Thanh Nguyên. Tạ Từ đối với thơ ca không mấy hứng thú, nhìn Lương Thanh Nguyên: “Lương công tử tài hoa hơn người.”
Vài người thúc cùi chỏ vào Lương Thanh Nguyên, ra hiệu cho hắn ta nhanh chóng nói gì đó, nhưng Lương Thanh Nguyên lại vội vàng bỏ đi như sợ gặp rắc rối.
Tạ Từ nhìn bóng lưng Lương Thanh Nguyên, cau mày, lẩm bẩm: "Sao trông hắn giống như gặp quỷ vậy? Lẽ nào ta rất đáng sợ sao?"
Tạ Từ hiếm khi suy ngẫm về bản thân một lúc, sau khi suy ngẫm xong thì rút ra kết luận là, không liên quan gì đến nàng cả, chắc chắn là do Lương Thanh Nguyên tự hắn xảy ra chuyện gì đó.
Nàng không hề biết rằng, hôm đó sau khi Lương Thanh Nguyên bày tỏ với Tạ Từ, tai hoạ liên tiếp xảy ra, rất nhiều chuyện đều do một tay Võ Ninh Vương làm. Lúc đó Lương Thanh Nguyên còn tưởng rằng Võ Ninh Vương đây là đang bảo vệ muội muội, sau đó tin tức Võ Ninh Vương ở bên nhau được truyền ra, hắn mới hiểu ra.
Lương Thanh Nguyên thật sự sợ rồi, hắn còn muốn trở nên nổi bật, vô cùng quý trọng mạng sống.
Tạ Từ bĩu môi, nhưng từ Lương Thanh Nguyên lại nghĩ đến Lương gia, từ Lương gia lại nghĩ đến Hiền phi, từ Hiền phi lại nghĩ đến Tiêu Linh Âm. Nàng đang vô cùng buồn chán, vậy nên hai mắt sáng lên, ra lệnh cho đám Lan Thời đi kiểm tra tung tích của Tiêu Linh Âm.
Không thể không nói, có đối thủ cũng tốt, giống như bây giờ, Tạ Từ cảm thấy quá nhàm chán, vẫn có thể tìm đến đối thủ của mình gây rắc rối.