Chương 7: Hoa hồng có gai- Tạ Từ nâng tay, cho Tạ Nghênh Hạnh một cái tát.
Thiên Tình viện ở ngay cạnh Thương Miểu Viện của Tiêu Thanh Y, được Tiêu Thanh Y cố ý chọn ra, cái tên có ý nghĩa là mưa tạnh trời quang. Thiên Tình viện còn chưa lắp bức hoành, Tiêu Thanh Y đã mời bậc thầy thư pháp hiện tại của Đại Yến là Sùng Minh tiên sinh viết rồi, có điều còn chưa treo lên.
Mấy ngày nay, Tiêu Thanh Y lệnh cho hạ nhân chuyển những thứ đồ tốt vào trong Thiên Tình viện, ngay cả mặt trời mặt trăng cũng muốn hái xuống cho Tạ Nghênh Hạnh. Ngay cả lúc này vẫn còn có người ra ra vào vào mà chuyển đồ vật vào trong đó.
Tạ Từ đứng ở cửa, nhìn thấy những người đó lui tới bận rộn, nàng cũng không hâm mộ chuyện này, thuở nhỏ nàng còn được hơn thế. Nhưng có một chút ghen tị, ghen tị vì thái độ của Tiêu Thanh Y.
Hai ngày trước, Tiêu Thanh Y còn nói không vứt bỏ tình cảm mẹ con của bọn họ, phải nuôi dưỡng cả hai người con gái dưới gối. Nhưng chưa được bao lâu, nhoáng cái đã vứt đi, bà không phân biệt đúng sai mà chỉ trích Tạ Từ, đâu còn xứng đáng với cái gọi là tình cảm mẹ con.
Người của Thiên Tình viện đi vào thông báo, Tạ Từ chờ ở cửa viện.
Nàng mặc vải gấm mới nhất trong kinh, lưng thẳng, đứng ở đó như minh châu chói mắt, người lui tới khó tránh khỏi phải chú ý quan sát một phen.
Thông báo đâu cần thời gian lâu như vậy, Tạ Nghênh Hạnh này rõ ràng là cố ý để nàng chờ. Đuôi mắt Tạ Từ khẽ nhếch, định trực tiếp rời đi, nàng cũng không thích chờ đợi.
Khi đang chuẩn bị xoay người, rốt cuộc đã thấy người từ trong đi ra: “Thật có lỗi, để quận chúa đợi lâu. Bây giờ trong viện đang tu sửa, việc ở khắp nơi, giờ mới tạm dừng được một lúc. Quận chúa xin đừng để bụng.”
Dứt lời, dẫn Tạ Từ vào trong.
Đi qua nhiều đường mòn quanh co, xuyên qua hành lang gấp khúc, rốt cuộc mới tới phòng chính của Thiên Tình viện.
Vừa rồi dọc đường đi nhìn thử, Thiên Tình viện còn lớn hơn Vân Lang viện một chút, núi giả rừng cây, đình đài thủy tạ, cái gì cần có đều có. Tạ Từ ngẩng đầu, thấy Tạ Nghênh Hạnh vươn người đứng bên hành lang gảy hoa cỏ.
Dưới hiên đốt hai ngọn đèn lưu ly xuyên thấu, chuông gió trên cửa vang lên lanh lảnh, Tạ Nghênh Hạnh ngẩng đầu lên, để hạ nhân đem hoa cỏ vào trong phòng. Tạ Từ nhìn thử, thấy nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng ta đã thay đổi, là một gương mặt lạ lùng. Ánh mắt nàng hơi đổi, không thấy Lan Thời và Trúc Thời.
Tạ Nghênh Hạnh dứt lời mới ra vẻ mừng rỡ nhìn về phía Tạ Từ, đi lên nghênh đón, định kéo tay Tạ Từ: “Từ tỷ tỷ tới rồi.”
Bị Tạ Từ không chút lưu tình hất ra: “Bớt làm bộ làm tịch đi, ai là Từ tỷ tỷ của ngươi.”
Tạ Nghênh Hạnh híp mắt lại, chắp tay sau lưng, đánh giá Tạ Từ: “Ta còn tưởng hôm nay tỷ tỷ tới là muốn xin lỗi ta, hóa ra là không phải sao?”
Tạ Nghênh Hạnh ngậm cười nói xong, lộ ra vẻ chần chừ đã dự liệu trước.
Tạ Từ nhẹ “À” một tiếng, đi thẳng vào vấn đề: “Sao thế? Ngươi không định giả vờ nữa à? Ta hỏi ngươi, hôm qua ngươi cáo trạng với a nương là có ý gì? Ta nói mấy lời đó khi nào?”
Trên mặt Tạ Nghênh Hạnh vẫn là nụ cười: “Không phải trong lòng Từ tỷ tỷ nghĩ như vậy sao? Trong lòng Từ tỷ tỷ nghĩ, người như vậy cũng xứng làm tỷ muội với ta? Không phải sao?”
Tạ Từ lạnh mắt nhìn người trước mặt, khi nàng không cười, thoạt nhìn luôn có vẻ không dễ gần, lộ ra chút hung dữ, nhưng dữ thì dữ, cũng không xấu. Là xinh đẹp hóa thành lưỡi đao, hoa hồng mọc ra gai nhọn.
“Ta chưa từng nghĩ như vậy, loại người gì thì ôm tâm tư đó, mới có thể nghĩ là người khác cũng như thế.” Giọng Tạ Từ trong trẻo mà lạnh lùng, mang theo chút khinh miệt.
Đây là đang nói nàng ta tự ti, ánh mắt Tạ Nghênh Hạnh lạnh lùng, nhưng nụ cười trên mặt không giảm. Mấy ngày nay nàng ta từng trong sáng ngoài tối hỏi thăm về vị Vĩnh Ninh quận chúa này, đoán được bảy tám phần về nàng.
Tạ Nghênh Hạnh nói: “Đúng vậy, là ta lòng dạ hẹp hòi, đoán là tỷ tỷ có suy nghĩ như vậy. Là ta nghĩ, tỷ tỷ dựa vào đâu mà làm tỷ muội với ta? Tất cả mọi thứ bây giờ của tỷ tỷ, vốn nên là của ta, không phải sao? Ta chỉ lấy lại tất cả những thứ thuộc về ta mà thôi.”
Nàng ta nói đến đường hoàng, vừa nghe còn cảm thấy có chút đạo lý. Nhưng Tạ Từ sẽ không bị nàng ta cuốn vào, Tạ Từ nói:
“Ngươi có thể lấy lại mọi thứ thuộc về ngươi, nếu ngươi muốn đuổi ta đi, ngay từ đầu không nên giả vờ rộng lượng giữ ta lại, cũng không cần phải cố tình qua lại thân thiết với ta, rồi quay đầu cắn ta một cái.”
Tạ Nghênh Hạnh nhướng mi, ý cười càng sâu: “Ta có thể đuổi ngươi đi ngay từ đâu, nhưng nếu ngay từ đầu đã đuổi ngươi đi, a nương sẽ nhớ đến tình cảm giữa hai người, vấn vương không dứt được, ta đây sẽ rất mất hứng đấy.”
Tạ Từ nghe nàng ta nói như vậy, cười lạnh một tiếng, phí hết tâm tư như vậy là muốn châm ngòi ly gián quan hệ giữa nàng và a nương sao?
“Lòng dạ ngươi ác độc, bây giờ nói cho ta biết, không sợ ta sẽ nói cho a nương sao?”
Tạ Nghênh Hạnh che miệng cười: “Vậy ngươi mau đi nói đi, xem rốt cuộc là bà ấy tin ngươi hay là tin ta? Rốt cuộc bà ấy là a nương của ngươi, hay là a nương của ta?”
Tạ Từ hạ mắt, trừng mắt nhìn Tạ Nghênh Hạnh, lời này đúng là khiến lòng người không thoải mái, nhưng Tạ Từ quả thật không dám chắc Tiêu Thanh Y sẽ tin nàng. Chuyện hôm qua là minh chứng tốt nhất rồi, ở trong lòng Tiêu Thanh Y, ngay cả hỏi cũng không cần hỏi, đã xác định tội danh cho Tạ Từ.
Khó trách Tạ Nghênh Hạnh lại kiêu ngạo như thế, bởi vì nàng ta biết, cho dù Tạ Từ đi nói, chỉ cần nàng ta khóc lóc một chút, nói là Tạ Từ hãm hại, dĩ nhiên Tiêu Thanh Y sẽ tin.
Kết luận như vậy khiến trong lòng Tạ Từ càng thêm buồn bực, nàng không nghĩ ra, a nương trước giờ luôn tìm mọi cách chiều chuộng mình, sao có thể vì hai chữ huyết thống mà trở nên lạnh lùng. Chỉ cần Tạ Nghênh Hạnh ngoắc ngoắc ngón tay, là có thể tin tưởng vô điều kiện.
Chẳng lẽ hai chữ huyết thống thật sự quan trọng như vậy sao?
Tạ Từ nâng mắt lên, chống lại ánh mắt khiêu khích của Tạ Nghênh Hạnh. Nàng ta nói: “Từ tỷ tỷ thật sự không định xin lỗi ta sao?”
Tạ Từ khẳng định: “Ngươi nằm mơ đi.”
Tạ Nghênh Hạnh à một tiếng thật dài, tầm mắt như có như không nhìn về một chỗ, giống như chỉ đường cho Tạ Từ. Tạ Từ theo tầm mắt nàng ta nhìn qua, chỉ thấy hai người Lan Thời Trúc Thời đang quỳ gối trên mặt đá cuội gồ ghề, hiển nhiên là đã quỳ rất lâu, sắc mặt lúc này đã hơi tái nhợt.
Vẻ mặt Tạ Từ thoáng chốc thay đổi, cao giọng chất vấn Tạ Nghênh Hạnh: “Ngươi có ý gì? Bọn họ làm sai gì sao?”
Lan Thời và Trúc Thời là tỳ nữ thân cận đắc lực nhất của nàng, tuy nói là chủ tớ, nhưng cũng được coi là tình cảm thâm sâu.
Khi bọn họ bị Tạ Nghênh Hạnh cướp đi, Tạ Từ rất không quen, có thể tưởng tượng Tạ Nghênh Hạnh được a nương thích đến mức nào, bọn họ chăm sóc Tạ Nghênh Hạnh có lẽ cũng sẽ không bị đối xử quá tệ. Không ngờ Tạ Nghênh Hạnh lại tùy ý trừng phạt bọn họ như vậy.
Tạ Nghênh Hạnh thấp hơn Tạ Từ nửa cái đầu, cho nên phải nhún chân mới có thể nhìn thẳng nàng, ý cười trên khóe môi nàng ta thật sâu: “Bọn họ à, bọn họ nói xấu ta, ta đã mời a nương qua đây, báo cáo tình hình. Một lát nữa, a nương sẽ đến đây rồi.”
“Ngươi!” Tạ Từ tức giận đến nỗi không nói nên lời, cướp người của nàng còn không chịu đối xử tốt, “Sao ngươi có thể ác độc như thế?”
Tạ Nghênh Hạnh thở dài, nghe thấy hai chữ ác độc thì nhăn mặt. À, ác độc, Tạ Từ nàng dựa vào đâu mà nói mình ác độc chứ? Nếu không có Tạ Từ nàng chiếm đoạt mọi thứ thuộc về mình, sao nàng ta lại phải chịu đựng nhiều khổ sở như thế? Nếu không ác độc, sao nàng ta có thể sống được đến ngày hôm nay?
Trước đây có lẽ nàng ta còn để ý tới sự đánh giá của người khác, nhưng bây giờ đã sớm không để ý nữa rồi, ác độc cũng được, không cũng được, không sao cả.
Nói ngắn gọn, nàng ta phải có được mọi thứ nàng ta muốn, tiêu diệt tất cả sự uy hiếp.
Tạ Từ vung ống tay áo, vội đi đến bên cạnh Lan Thời và Trúc Thời, nàng muốn kéo hai người đứng lên, lại bị ma ma và tỳ nữ bên người Tạ Nghênh Hạnh ngăn lại: “Quận chúa nghĩ cho kỹ.”
Thấy hai người này xảy ra xung đột, hạ nhân khắp sân đều bắt đầu thì thầm.
Hôm qua trưởng công chúa bày trận lớn như thế, cả nhà trên dưới không ai biết đã xảy ra chuyện gì, tin đồn đã sớm truyền khắp phủ, bây giờ tất cả mọi người đều nói, Tạ Từ không biết thu liễm, e là rất nhanh sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Mà Tạ Nghênh Hạnh được trưởng công chúa yêu thương sâu sắc, tính tình lại dịu dàng, thấy sao cũng tốt hơn Tạ Từ.
Liên Thời cũng vội ngăn Tạ Từ lại, uyển chuyển khuyên nhủ: “Quận chúa, ngài đừng dây vào.... Đây dù sao cũng là Thiên Tình viện, bây giờ Lan Thời và Trúc Thời tỷ tỷ là tỳ nữ của Nghênh Hạnh tiểu thư.”
Trừng phạt tỳ nữ của mình, người bên ngoài không nên nhúng tay vào.
Huống chi trước đó trưởng công chúa còn nói, muốn quận chúa xin lỗi… Liên Thời mà Mai Thời không nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi giữa Tạ Từ và Tạ Nghênh Hạnh, đương nhiên cũng không biết rốt cuộc ngày đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng dựa vào tính cách của hai người mà đoán, thế nào cũng có vẻ lời của Nghênh Hạnh tiểu thư đáng tin hơn.
Liên Thời cắn môi, nói: “Quận chúa, nếu không hay là ngài cứ xin lỗi Nghênh Hạnh tiểu thư đi?”
Tạ Từ nghe thấy lời này, lửa giận vốn đã cháy lại càng thêm mạnh, đẩy Liên Thời ra, oán giận nhìn Tạ Nghênh Hạnh.
Tạ Nghênh Hạnh chậm rãi đến gần, ngoan ngoãn nói: “Từ tỷ tỷ, chỉ cần ngươi xin lỗi ta, ta sẽ có thể tha thứ cho ngươi, cũng có thể tha cho hai người bọn họ.”
Nàng ta lại giả bộ điềm đạm đáng yêu, giọng nói yếu ớt, Tạ Từ nghe thấy thì càng thêm giận.
Ngực Tạ Từ phập phồng kịch liệt, nàng không phải người tính tình nhu nhược như thế, gặp chuyện muốn kiêu ngạo ngang ngược tới đâu thì tới, bởi vì luôn có trưởng công chúa và Tạ Vô Độ chịu trách nhiệm cho nàng. Bây giờ trưởng công chúa không phải hậu thuẫn của nàng nữa, Tạ Vô Độ lại không ở trong kinh thành…
Tạ Từ mím môi, không biết đang nghĩ gì. Biết tính của Tạ Từ, Lan Thời chạy nhanh tới kéo tay áo của nàng, nhỏ giọng khuyên:
“Quận chúa, ngài nhịn một chút, ngàn vạn lần đừng…”
Nhịn, không nhịn được.
Chưa từng có người nào leo lên đầu nàng như vậy đâu.
Nếu Tạ Nghênh Hạnh muốn cái gì thì có thể quang minh chính đại mà lấy, Tạ Từ tất nhiên sẽ rộng lượng rời đi. Dùng những thủ đoạn bẩn thỉu này đối phó với mình, khiến nàng tức giận, đúng là trơ trẽn, cũng không công bằng.
Lời của Lan Thời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” vang lên.
Có người hít một ngụm khí lạnh, không dám tin chuyện gì đã xảy ra. Tạ Nghênh Hạnh cũng không đoán trước được Tạ Từ lại dám đánh nàng ta… trước mặt nhiều người như vậy, không chút để ý.
Tạ Từ nâng tay, cho Tạ Nghênh Hạnh một cái tát.
Trên gương mặt trắng nõn của Tạ Nghênh Hạnh lập tức có thêm dấu năm ngón tay, nàng ta bụm mặt, trừng mắt nhìn Tạ Từ:
“Ngươi… đánh ta?”
Tạ Từ cười lạnh: “Đánh ngươi thì sao? Đánh ngươi còn phải chọn ngày hoàng đạo, giờ lành tháng tốt sao? Không phải ngươi nói ta coi thường ngươi sao, đúng, ta coi thường ngươi đấy. Ngươi là cái thá gì? Thứ đồ chơi dưới cống ngầm không dám gặp người.”
Hốc mắt Tạ Nghênh Hạnh đỏ lên, cũng không nhịn được, giơ tay định tát lại.
Lại bị Tạ Từ túm chặt cổ tay, tay kia lại giơ lên, bốp một tiếng, đánh mạnh vào má còn lại của nàng ta.
“Dừng tay!” Tiêu Thanh Y vừa đến cửa đã thấy cảnh tượng như vậy.
Chương 8: Kiêng dè- Trên đời ngày, hình như hắn quan tâm một mình Tạ Từ.
Tạ Từ ra tay với Tạ Nghênh Hạnh.
Tiêu Thanh Y nhanh đi tới, sắc mặt xanh mét, trong đôi mắt bừng bừng lửa giận, quát lớn:
“Tạ Từ, ngươi đang làm gì đó?”
Hôm qua bà không để ý mà mắng Tạ Từ một tràng, xả giận cho Tạ Nghênh Hạnh, ban đêm trở về trong tẩm gian của mình nằm xuống, lăn qua lộn lại ngủ không yên giấc. Nhớ tới bản thân mấy năm nay đối xử với Tạ Từ rất tốt, cho dù không có quan hệ huyết thống, nhưng những hồi ức này đều là thật. Nghĩ như vậy, lại ngẫm xem thái độ của bản thân lúc đó có ác liệt quá hay không.
Tính tình của Tạ Từ, bà vẫn biết, cũng do bị bà làm hư, khó tránh khỏi có chút nuông chiều.
Nghênh Hạnh nói cũng đúng, dù sao Tạ Từ chỉ là tiểu cô nương mười lăm tuổi, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao có thể nhanh chóng chấp nhận được? Khó tránh khỏi việc thấy khó chịu trong lòng, bởi vậy mới có thể làm ra một vài chuyện không thỏa đáng.
Tiêu Thanh Y nửa đêm ngủ không yên giấc, nghĩ sáng sớm ngày mai lại dịu dàng dỗ dành Tạ Từ, nói đạo lý với nàng, để nàng xin lỗi Nghênh Hạnh, việc này cứ thế mà qua.
Sáng sớm hôm nay lúc ngủ dậy, Tiêu Thanh Y vẫn còn nhớ chuyện này, đợi ăn bữa sáng xong thì định cho người gọi Tạ Từ đến. Còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy người bên Thiên Tình viện truyền lời, nói là trong viện xảy ra chút chuyện, Nghênh Hạnh không làm chủ được, muốn bà qua làm chủ.
Hôm qua sau khi nghe Nghênh Hạnh nhắc đến hai người Trúc Thời và Lan Thời, Tiêu Thanh Y suy tính một lát rồi đưa mấy người đắc lực trong tay mình qua chỗ Tạ Nghênh Hạnh. Hôm nay người đến truyền lời, đó là người Tiêu Thanh Y đưa đến bên cạnh Tạ Nghênh Hạnh.
Nghe xong lời này, sắc mặt Tiêu Thanh Y khẽ thay đổi, hỏi:
“Ngươi nói kĩ cho ta biết.”
Tỳ nữ kia cúi đầu, nói mọi chuyện ra: sáng sớm hôm nay, Tạ Nghênh Hạnh vừa dậy chưa được bao lâu thì bắt gặp hai người Lan Thời và Trúc Thời nghị luận sau lưng chủ tử, nói mấy câu không lọt tai. Tạ Nghênh Hạnh giận lên, bắt hai người bọn họ quỳ xuống. Nhưng đây là người lấy từ chỗ Tạ Từ, sợ xử lý ác độc lại khiến Tạ Từ phát cáu, cho nên mới mời Tiêu Thanh Y đến xử lý giúp.
Tiêu Thanh Y vừa nghe, trong lòng cảm thấy nha đầu Nghênh Hạnh này quá mức e dè. Nhưng không quá tức giận, chỉ là bàn bạc chuyện của hai nha đầu này mà thôi, nha đầu và chủ tử, tuy nói có thể coi là một, nhưng cũng không hoàn toàn coi là một thể được.
Đây là mưu kế của Tạ Nghênh Hạnh. Sáng hôm nay nàng ta đã sớm có ý định trả thù hai người Lan Thời và Trúc Thời, nói miệng bọn họ không kín, bàn tán về mình, nhưng trên thực tế thì không có. Nhưng nàng ta là chủ tử, nàng ta nói có thì là có. Nàng ta phạt hai người quỳ xuống, chờ Tạ Từ đến thì lấy làm lợi thế.
Nàng ta phải uyển chuyển nói cho Tiêu Thanh Y, hai nha đầu kia mắng sau lưng nàng ta, có thể là gợi ý của Tạ Từ. Nếu Tạ Từ cúi đầu xin lỗi nàng ta chuyện này, như vậy sẽ chứng minh nàng thật sự làm những việc đó, sẽ có thể càng khiến Tiêu Thanh Y thất vọng với Tạ Từ. Mà nếu Tạ Từ không chịu cúi đầu xin lỗi cũng không sao cả, nàng ta có thể nói là hai nha đầu này tâm tư bất chính, không bằng bán ra ngoài.
Cho dù thế nào đều có thể khiến Tạ Từ không thoải mái.
Nhưng Tạ Nghênh Hạnh không ngờ tới, tính tình Tạ Từ lại táo bạo như vậy, dám trực tiếp tát nàng ta hai cái.
Thấy Tiêu Thanh Y đến, lúc này Tạ Nghênh Hạnh rơi xuống hai hàng lệ, bưng gò má, lại là dáng vẻ điềm đạm đáng yêu: “A nương, người đừng trách tỷ tỷ, đều là lỗi của Nghênh Hạnh. Nghênh Hạnh không nên phạt Lan Thời và Trúc Thời, bọn họ là người của tỷ tỷ, nói cái gì làm cái gì đương nhiên cũng phải nhìn sắc mặt của tỷ tỷ, đều do con không tốt.”
Tiêu Thanh Y nhìn thấy hai má sưng to của Tạ Nghênh Hạnh, có thể thấy rõ dấu tay, hốc mắt cũng đỏ, cực kỳ tủi thân.
Chút xấu hổ với Tạ Từ của Tiêu Thanh Y không còn sót lại tí gì, chỉ còn sự tức giận và giận lây. Con gái ruột của bà lưu lạc bên ngoài mấy năm nay, nhận hết khổ sở, mà bà lại nuôi dưỡng một người xa lạ, bây giờ khó khăn lắm mới tìm được con gái ruột, lại bị cái người xa lạ này bắt nạt.
Tạ Từ tát Tạ Nghênh Hạnh hai cái, cơn tức trong lòng vơi đi chút, lúc này bị Tiêu Thanh Y chất vấn, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là bối rối. Nàng có lòng giải thích, nhưng đối diện với gương mặt như nhìn thù địch của Tiêu Thanh Y, lại thấy Tiêu Thanh Y bảo vệ kín kẽ Tạ Nghênh Hạnh ở trong ngực, bà cũng như đang nghĩ là nàng muốn động thủ lần nữa, đẩy người ra sau phía sau bảo vệ.
Lời giải thích đến bên miệng nàng lại thay đổi, giọng nói mang theo hơi lạnh, giống như gió mát vào sáng sớm mùa xuân: “Ngài thấy rồi đấy, ta làm cái gì? Ta đánh con gái ngài hai bạt tai.”
Giọng Tạ Từ trầm bổng, mang theo chút xa cách. Nói chung từ ngày a nương phát hiện nàng không phải con ruột, tình cảm mẹ con giữa hai người đã đi thẳng xuống vực sâu rồi.
Nàng dùng từ ngài, dùng ngữ khí xa cách, dùng thái độ lười giải thích.
Tạ Từ thấy Tiêu Thanh Y chưa tiêu hết lửa giận, khẽ giương cằm, đi lên phía trước nửa bước:
“Ngài lại muốn mắng ta phải không? Hoặc là nói, ngài muốn đòi lại hai bạt tai này cho con gái của mình? Vậy thì tới lấy đi.”
Nàng nhìn ra trong mắt Tiêu Thanh Y đang có ý định như vậy, Tiêu Thanh Y đang kiềm chế.
Tiêu Thanh Y ghét ngữ khí và thái độ như vậy của nàng, rõ ràng là nàng sai, lại ra vẻ không làm sai, bị bức ép. Tiêu Thanh Y nặng nề giơ tay lên, muốn dạy dỗ tính tình của nàng.
Tạ Từ lạnh lùng nhìn bà ta, đợi một cái tát kia hạ xuống.
Không biết tại sao, lúc này Tạ Từ lại nghĩ tới Tạ Vô Độ.
Trước đó nàng đã cảm thấy giữa Tạ Vô Độ và Tiêu Thanh Y có hiểu lầm gì đó, Tiêu Thanh Y luôn không thích Tạ Vô Độ.
Trước khi Tạ Vô Độ nghe lời nàng thân cận với Tiêu Thanh Y nhiều hơn, trên mặt Tạ Vô Độ luôn lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
Nàng lẩm bẩm: “Là bởi vì ngài cũng đối xử với a huynh như vậy sao?”
Trong đầu Tiêu Thanh Y hiện ra gương mặt của một đứa con khác, chỉ lóe qua. Bà lại run lẩy bẩy.
Rất nhiều lúc, bà đã quên mất việc mình có hai đứa con. Bà không quá sẵn lòng thừa nhận, Tạ Vô Độ là đứa con mà bà mang thai mười tháng sinh ra…
Một con quái vật, một kẻ điên, vậy mà lại là con của bà và Tạ Lâm.
Bà ta nhìn gương mặt xa lạ của Tạ Từ, trong đầu bỗng thấy tức giận, Tạ Từ lại dám lấy Tạ Vô Độ ra chọc giận bà?
Bà lại giơ tay lên, rồi lại nhớ đến gương mặt của Tạ Vô Độ.
Tạ Từ luôn thân thiết với Tạ Vô Độ, quan hệ huynh muội của hai người vô cùng tốt, khi Tạ Từ còn nhỏ cũng thường chạy đi tìm Tạ Vô Độ chơi. Khi đó Tạ Vô Độ cũng chỉ là đứa nhóc choai choai, lại bằng lòng chơi với Tạ Từ, cực kiên nhẫn, bón cơm mặc quần áo cho nàng, chải kiểu tóc xinh đẹp cho tiểu cô nương.
Khi đó, thật ra Tiêu Thanh Y không hài lòng. Bà trong tối ngoài sáng cho hạ nhân để ý Tạ Từ nhiều hơn, không được để nàng quá thân thiết với Tạ Vô Độ, nhưng nàng lại rất thích Tạ Vô Độ, hình như Tạ Vô Độ cũng rất thích nàng. Hai người vẫn suốt ngày chơi cùng nhau, dần dần, càng ngày càng thân, thậm chí còn thân thiết hơn cả với bà.
Mỗi khi Tạ Từ trở về từ trong viện của Tạ Vô Độ đều cực kỳ vui vẻ, lại ôm bà gọi a nương, nâng mặt bà lên hôn nhẹ một cái, nói một vài câu dễ nghe, dứt lời sẽ khen Tạ Vô Độ.
Hôm nay ca ca bón cơm cho con, hôm nay ca ca chải đầu cho con, hôm nay ca ca tặng con cái này, ngày mai ca ca tặng con cái kia…
Khi đó Tạ Từ cũng đã nhận ra Tiêu Thanh Y không thương Tạ Vô Độ, muốn làm dịu đi quan hệ giữa hai người họ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Thanh Y dâng lên oán hận, xen lẫn một chút may mắn: cũng may Tạ Từ không phải con ruột của bà.
Tiêu Thanh Y lại giơ cao tay lên, khuôn mặt hơi vặn vẹo, bàn tay bà hạ xuống, sượt qua má Tạ Từ, kéo theo một trận gió, chui vào trong cổ Tạ Từ, cảm giác man mát chui từ cổ vào trong lòng.
Tiêu Thanh Y không đánh nàng, chỉ đẩy mạnh nàng một cái, sức lớn khiến Tạ Từ lảo đảo một cái, suýt nữa ngã xuống đất.
Giọng Tiêu Thanh Y the thé, mang theo ý tức giận và oán hận, trách mắng: “Ngươi cút cho ta, bây giờ cút ngay cho ta! Lập tức cút, lập tức cút đi, cút về Vân Lang viện của ngươi đi! Người đâu, truyền lệnh của ta, từ hôm nay quận chúa bị cấm túc ở Vân Lang viện, không cho phép ra khỏi Vân Lang viện nửa bước!”
Bà dứt lời, ôm Tạ Nghênh Hạnh đi về chính phòng của Thiên Tình viện, sai người mời nữ y đến.
Tạ Từ nhìn bóng dáng của bọn họ, đứng tại chỗ một hồi lâu, cười khổ một tiếng.
Tần ma ma dẫn theo nhóm ma ma đến gần, lộ vẻ khó xử: “Quận chúa, mời quay về.”
Tạ Từ hừ lạnh một tiếng, cao quý lãnh diễm xoay người, lệnh cho Mai Thời và Liên Thời nâng Lan Thời và Trúc Thời dậy, cùng quay về Vân Lang viện.
“Không cần Tần ma ma lo, đi.”
-
Tạ Nghênh Hạnh không ngờ được kết quả lại thế này, bản thân ăn hai cái bạt tai, lại chỉ khiến Tạ Từ bị cấm túc. Tuy nhìn từ biểu cảm của Tiêu Thanh Y, hiển nhiên trong lòng bà đã cực kỳ thất vọng với Tạ Từ.
Nhưng tại sao? Nếu bà đã thất vọng như vậy, cũng tức giận như vậy, tại sao bà lại không đánh Tạ Từ, mà chỉ cấm túc nàng chứ?
Tạ Nghênh Hạnh không nghĩ ra. Lúc ấy nàng ta thấy Tiêu Thanh Y giơ tay, còn tưởng rằng nhất định bà sẽ đánh Tạ Từ, kết quả…
Vấn đề nằm ở đâu đây? Có lẽ nào, là câu nói kia của Tạ Từ?
Có liên quan gì với người huynh trưởng chưa từng gặp mặt của nàng ta không?
Tạ Nghênh Hạnh yên lặng, làm tổ trong lòng Tiêu Thanh Y, nước mắt lưng tròng, lại vẫn nói: “A nương, là con không tốt, khiến người lo lắng rồi.”
Tiêu Thanh Y nở một nụ cười, nắm cằm Tạ Nghênh Hạnh thở dài: “Đều do a nương không tốt, a nương khiến con chịu khổ rồi.
Rõ ràng a nương đã nói, sau khi đưa con về sẽ không để con phải chịu uất ức…”
Tạ Nghênh Hạnh lắc đầu:
“Không có, đều do con không tốt, nếu không phải con chọc giận từ tỷ tỷ, Từ tỷ tỷ cũng sẽ không ra tay…” Nàng ta nói xong, cúi đầu.
Tiêu Thanh Y nhìn dáng vẻ này của nàng ta, đau lòng không thôi, nhớ tới Tạ Từ, lại cảm thấy tâm tình phức tạp. Vừa rồi bà ta rất muốn đánh ra cái tát kia, nhưng trong nháy mắt bà ta nhớ tới Tạ Vô Độ, bà ta đang kiêng dè kẻ điên kia…
Cho dù, kẻ điên kia là con của bà.
Năm năm trước, Tạ Từ mười tuổi và tam công chúa mười hai tuổi xảy ra xung đột, hai tiểu cô nương có chút khúc mắc cũng bình thường, Tiêu Thanh Y vẫn chưa quá để tâm đ ến. Nhưng có một lần, tam công chúa lỡ tay đẩy Tạ Từ xuống sông, Tạ Từ không biết bơi, dù được cứu lên nhưng vẫn bị dọa, bệnh nặng một hồi.
Chuyện này lúc ấy cả hoàng thượng và hoàng hậu đều ra mặt, Tiêu Thanh Y đành cho qua.
Nhưng sau đó không bao lâu, tam công chúa phát điên rồi.
Nghe đồn tam công chúa bị tai họa nhập thân, hoàng thượng và hoàng hậu mời rất nhiều người đến chữa nhưng chữa không hết, cuối cùng cũng chỉ có thể đưa tam công chúa đến đạo quán tĩnh dưỡng, chưa đến hai năm, tam công chúa lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở đạo quán.
Chưa từng có ai hoài nghi, nhưng Tiêu Thanh Y chưa từng nói ra, ngày tam công chúa gặp chuyện không may đó, bà từng thấy Tạ Vô Độ ở trong cung.
Nhưng chỉ thấy, lại không có chứng cứ gì, Tạ Vô Độ sẽ không thừa nhận, hắn ra tay rất sạch sẽ, cũng không tra ra cái gì.
Cuối cùng, bà chưa từng nói chuyện này ra.
Bà biết, hắn đang báo thù cho Tạ Từ. Bởi vì suýt nữa Tạ Từ đã xảy ra chuyện.
Trên đời này, hình như hắn chỉ quan tâm một mình Tạ Từ.