Chương 81: A Từ của hắn muốn vào sinh ra tử cùng hắn.
Trước khi Tạ Vô Độ rời Thịnh An để đến Bắc Tề, không mang quá nhiều người bên cạnh, sau khi thoát thân khỏi Bắc Tề, số lượng người bên cạnh càng ít đi, hơn nữa bên cạnh Tạ Từ chỉ có hơn trăm người, vẫn là vô cùng ít ỏi.
Dưới tình huống này, bọn họ muốn chống lại Tân Đế, là chuyện không dễ.
Tuy Tạ Từ không rõ những thứ lắt léo kia cho lắm, nhưng nàng lại hiểu những đạo lý này, nàng cúi đầu dựa vào đầu gối Tạ Vô Độ, lo lắng.
“Nếu chúng ta không cứu được Thánh Thượng, lại đối nghịch với Cung Thân vương, hẳn là sẽ không có kết cục tốt đúng không? Sẽ chết sao?”
Di chuyển đường dài không tiện, Tạ Từ vẫn chưa trang điểm chỉnh chu, tóc đen búi cao, chỉ đeo mấy đồ trang sức đơn giản. Tạ Vô Độ duỗi tay, m ơn trớn thái dương nàng, cười nói: “Mới vừa rồi không phải A Từ còn nói luôn tin tưởng ta mà?”
Tạ Từ trầm ngâm một lát: “Tin chàng, nhưng……”
Nàng trầm mặc, đột nhiên nói: “Thật ra vào sinh ra tử cùng chàng, ngược lại cũng không tồi.”
Ánh mắt Tạ Vô Độ hơi giật mình, màu đen trong mắt cuồn cuộn, nàng cảm thấy như vậy sao?
Ngón tay hắn m ơn trớn trên tóc dài mượt mà của nàng, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn, rõ ràng là thời tiết thu đông, nhưng lại giống như cảm nhận được gió ấm quất vào mặt.
A Từ của hắn muốn vào sinh ra tử cùng hắn.
Tạ Vô Độ mãi không nói chuyện, Tạ Từ nghi hoặc, từ trên đầu gối của hắn ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt dài của hắn. Nàng chớp chớp mắt, đang muốn mở miệng, môi lưỡi liền bị hắn cướp lấy. Hô hấp của nàng bị Tạ Vô Độ đảo loạn, tim cũng đập thình thịch, bị hắn ấn vào trong lòng.
Triền miên hôn, Tạ Từ dựa vào hắn trong lòng ngực, lông mi khẽ run. Tay Tạ Vô Độ chế trụ eo nhỏ của nàng, nói: “A Từ nguyện cùng ta vào sinh ra tử, ta tất nhiên là rất vui. Nhưng ta càng hy vọng chúng ta có thể đầu bạc răng long.”
Tạ Từ muốn vĩnh viễn tùy ý như thế, vĩnh viễn nồng nhiệt, vĩnh viễn hực lửa. Tạ Vô Độ vĩnh viễn là hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của nàng.
Nhưng nàng lại không muốn làm Hoàng Hậu, vậy hắn chỉ có thể lựa chọn làm một quyền thần, Cung Thân vương mưu mô tài trí như thế, sẽ là một Hoàng Đế tốt.
Nhưng người như vậy, sẽ không cần một đại thần quá mức thông minh lại quyền lực. Cho nên, nếu Cung Thân vương đạt được thắng lợi, vậy thì hắn sẽ không thể làm một quyền thần.
Chỉ có Hoằng Cảnh Đế mới có thể đáp ứng đủ yêu cầu hắn, hiện giờ Hoằng Cảnh Đế còn sống, cũng là chuyện tốt. Trong khoảng thời gian ngắn Cung Thân vương sẽ không giết Hoằng Cảnh Đế, hắn muốn giữ lại tính mạng của Hoằng Cảnh Đế để đánh cược với miệng lưỡi thế gian.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù Hoằng Cảnh Đế đã chết, hắn cũng sẽ chọn một vị thái tử đủ tư cách, dìu hắn lên ngôi.
Tạ Vô Độ thu hồi suy nghĩ, hôn lên thái dương Tạ Từ. Ngón tay Tạ Từ vẽ vòng vòng trên ngực hắn, muốn nói đến Tiêu Thanh Y.
“Bệnh của Trưởng công chúa còn chưa hết, chàng không muốn đi thăm bà sao?” Tạ Từ hỏi.
“Được, A Từ đi cùng ta.” Ở trước mặt Tạ Từ, Tạ Vô Độ chưa bao giờ biểu lộ ra sự vô tình và tàn nhẫn của mình.
Tiêu Thanh Y đã ngủ quá nhiều, hiện giờ ngủ không được, dựa vào gối đầu nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy Tạ Từ và Tạ Vô Độ tới đây, mở mắt ra. Nàng nhìn về phía người tới, ánh mắt dừng trên người Tạ Vô Độ.
Hắn vĩnh viễn như thế, ở trước mặt Tạ Từ sẽ khoác lên một lớp mặt nạ, Người khác nói đến hắn, đều là hung ác nham hiểm tàn nhẫn, đến chỗ Tạ Từ, thì lại biến thành huynh trưởng tốt nhất thiên hạ.
Tạ Vô Độ và Tiêu Thanh Y liếc mắt nhìn nhau một cái, Tiêu Thanh Y thấy Tạ Từ nghiêng đầu nói với hắn cái gì đó, ngây thơ đáng yêu. Khi Tạ Vô Độ đối diện với nàng đều sẽ lạnh nhạt, nhưng lúc đối mặt với Tạ Từ thì lại biến mất không thấy đâu.
Tiêu Thanh Y rũ mắt, nghĩ đến Tạ Nghênh Hạnh. Hai đứa con của nàng, sao đều tàn nhẫn và lạnh nhạt như vậy? Con cái giống cha mẹ, Tạ Lâm là một chính nhân quân tử, như vậy bọn họ chỉ có thể giống bà…
Nhưng bà là loại người này sao?
Đang lúc suy nghĩ, Tạ Từ cùng Tạ Vô Độ đã đi đến gần, ngồi xuống ghế bên cạnh giường. Tạ Từ ho khan, ý bảo Tạ Vô Độ nói gì đó, Tạ Vô Độ liền nói: “Thân thể của mẫu thân đã khoẻ lên chút nào chưa?”
Tiêu Thanh Y bình tĩnh mà ứng phó: “Khá hơn nhiều.”
Không gian đột nhiên im bặt, chỉ có trầm mặc vô biên.
Tạ Từ không tiếng động thở dài, quả nhiên, giữa bọn bọn họ có một bức tường ngăn cách không thể vượt qua. Nàng đang nghĩ ngợi có nên nói thêm cái gì, để hòa hoãn một chút không khí giữa bọn họ.
Cho dù nàng cảm thấy việc làm của Tiêu Thanh Y rất sai, nhưng mà dù thế nào, nàng cũng từng gọi Tiêu Thanh Y là mẫu thân mười lăm năm, cho dù như thế nào, Tiêu Thanh Y cũng từng đối xử rất tốt với nàng mười lăm năm. Quan trọng hơn là, Tạ Từ vẫn luôn bất bình thay Tạ Vô Độ, nàng luôn cảm thấy Tiêu Thanh Y không để ý đến Tạ Vô Độ, cũng cảm thấy Tiêu Thanh Y nên bồi thường cho Tạ Vô Độ.
Lời nói còn chưa kịp thốt ra, Tiêu Thanh Y đã nói trước: “A Từ, con có thể ra ngoài trước hay không, ta muốn nói mấy câu với hắn.”
Đã rất lâu rồi Tiêu Thanh Y không thật sự thực lòng gọi nàng là A Từ. Tạ Từ vì một câu này của nàng mà ngơ ngẩn thật lâu, chậm chạp đứng dậy, trước khi đi, nhéo nhéo ngón tay Tạ Vô Độ, nhỏ giọng nhắc nhở hắn:
“Không được cãi nhau, nàng khi dễ ngươi cũng không cho chịu ủy khuất.”
Tạ Vô Độ khẽ cười, đồng ý.
Tạ Từ đi ra ngoài, so với khi bọn họ còn ở đây, thì căn phòng chật chội chỉ còn lại có hai người bọn họ ngồi gần nhau. Tạ Vô Độ hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng “A Từ” của Tiêu Thanh Y, ánh mắt đạm mạc, nhìn về phía Tiêu Thanh Y, như mang theo chút trào phúng.
Hắn cười nhạo sự thất bại của bà, Tiêu Thanh Y phớt lờ ý niệm này, mở miệng: “A Từ rất tốt.”
Tạ Vô Độ nhẹ nhéo ngón trỏ của mình, mới vừa rồi bị Tạ Từ chạm qua, “Cho nên nàng không giống mẫu thân một chút nào.”
Tiêu Thanh Y nhíu mày, muốn phản bác, nhưng cuối cùng chỉ thở dài. Nàng nói: “Đúng, nàng không giống ta một chút nào, cho nên nàng không phải con gái của ta. Nhưng là Tạ Vô Độ, ngươi dùng trăm phương ngàn kế để lừa nàng, thì như thế nào? Ngươi có thể lừa nàng cả đời sao?”
“Vì sao không thể?” Hắn nhàn nhạt phản bác, “Hơn nữa, này sao có thể nói là lừa? Ta chưa từng lừa gạt nàng, tình cảm của ta đối với nàng là chân thành.”
Tiêu Thanh Y cười, “Tình cảm chân thành? Người như ngươi, cũng có thể dùng từ này sao? Ngươi dám để nàng biết ngươi đã làm những chuyện gì sao?”
Tạ Vô Độ híp lại mắt dài, nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Y.
Tiếng cười của Tiêu Thanh Y càng sâu, cho nên ho khan không ngừng, “Khụ khụ…… không phải…… ngươi sợ nàng biết được bộ mặt thật của ngươi, sẽ tránh xa ngươi. Không có ai sẽ thích một kẻ điên. Cho nên, ta cũng không sai.”
Nàng giống như đang nói, không có người nào sẽ thích Tạ Vô Độ.
Tay Tạ Vô Độ siết chặt nắm tay, mu bàn tay hiện rõ gân xanh, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Y.
Ngoài cửa Tạ Từ nghe thấy động tĩnh không đúng, vội vàng đẩy cửa tiến vào, “Vô Độ ca ca.”
Tạ Vô Độ buông bàn tay đang nắm chặt, ngữ khí xa cách nói: “Mẫu thân mệt rồi, ta cũng không quấy rầy nữa.”
Dứt lời, đứng dậy đi đến chỗ Tạ Từ, cầm tay Tạ Từ rời đi. Hắn mở cửa phòng vô cùng mạnh, lôi kéo Tạ Từ ra khỏi cửa, ánh mắt dừng ở trên người Tạ Từ.
Tạ Từ nhìn ra được tâm tình của hắn không tốt, nhón chân hôn l3n chóp mũi hắn: “Không tức giận, bà ấy bị phạt cũng đúng tội.”
Tạ Vô Độ cong khóe môi, tùy ý để nàng hôn chóp mũi mình, lại nhẹ nhàng hôn môi nàng: “Không giận.”
Người tình nguyện cùng hắn vào sinh ra tử, sao có thể bỏ rời hắn được?
-
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi bọn họ nghỉ ngơi tốt, bắt đầu khởi hành đi về phía Thịnh An.
Sắc mặt Tiêu Thanh Y càng kém, ho khan không ngừng, Tạ Từ nhíu mày nhìn nàng, hỏi câu: “Không phải đại phu nói không có gì trở ngại gì sao?”
Thần sắc Tiêu Thanh Y mềm mại rất nhiều, cười nói: “Không có gì, chỉ là tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt.”
Thái độ của bà bỗng nhiên chuyển biến, làm Tạ Từ có chút không quen. Tạ Từ quay đầu, dựa vào vai Tạ Vô Độ nhỏ giọng nói chuyện: “Bà ấy đây là… biết sai nên sửa sao?”
Việc xảy ra trước kia, khiến Tạ Từ không dám tin Tiêu Thanh Y, trước sau bảo trì thái độ nghi ngờ. Nhưng dọc đường đi, Tiêu Thanh Y vẫn chưa biểu hiện ra cái gì khác thường, giống như trở lại những năm trước, Tạ Từ thậm chí còn hoảng hốt…
Chương 82: “Hiện tại A Từ đã biết ta là người như vậy, nàng sẽ ghét ta sao?”
Bọn họ đi vòng qua Thiện Châu để tới Thịnh An, Thiện Châu hẻo lánh, đã gần biên giới giữa Đại Yến và Bắc Tề, xuất phát từ Thiện Châu, khi đến Việt Châu, đã qua hai tháng. Việt Châu cách Thịnh An thành khoảng 300 km, Tạ Vô Độ và Tạ Từ tạm dừng lại ở đây để nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Một đường đi tới đây, nhân mã trong tay Tạ Vô Độ so với lúc trước đã nhiều hơn không ít, mọi người đều biết Võ Ninh vương là thần tử thân cận của Hoằng Cảnh Đế, hiện giờ Hoằng Cảnh Đế gặp nạn, Võ Ninh vương tất nhiên sẽ không bỏ mặc, nếu có thể cứu Hoằng Cảnh Đế khỏi nguy nan, tất nhiên là công lao cực lớn. Bởi vậy có không ít người nguyện ý nghe theo Tạ Vô Độ, cùng hắn sát cánh đi đến Thịnh An thành. Nhưng cũng có người cẩn thận, dù sao chuyến đi này chưa biết thành hay bại, bởi vậy vẫn chưa cho thấy thái độ.
Đại quân dựng trại đóng quân ở ngoại ô thành Việt Châu, Tạ Vô Độ và bọn họ thương thảo chuyện quan trọng, Tạ Từ tự giác không xen vào, nàng đi gặp Tiêu Thanh Y.
Vị trí của Thiện Châu hẻo lánh, cuộc sống của bá tánh nơi đây nếu so với Thịnh An, thì có thể nói là thanh bần. Không biết có phải vì thế, cho nên đại phu khám chữa bệnh cho Tiêu Thanh Y cũng không phải cao siêu gì, hai tháng nay, sức khoẻ của Tiêu Thanh Y vẫn luôn không tốt. Thuốc lấy khi rời khỏi Thiện Châu, dọc đường đi vẫn luôn uống đầy đủ, nhưng sắc mặt của Tiêu Thanh Y vẫn tái nhợt, không có gì huyết sắc, bà không thể di chuyển quá mạnh, nếu không sẽ ho khan không ngừng.
Khi đến Việt Châu, Tạ Từ liền sai người tìm đại phu đáng tin cậy tới, nghe nói là có một lão tiên sinh hành nghề y mấy chục năm, có danh tiếng rất tốt ở Việt Châu. Khi Tạ Từ đi vào doanh trướng của Tiêu Thanh Y, lão tiên sinh đã được mời đến, đang xem bệnh cho Tiêu Thanh Y.
Tiêu Thanh Y nằm ở trên giường, nhắm mắt dưỡng thần, Tạ Từ bước chân thật nhẹ, không gọi người dậy. Nàng đứng ở một bên, lặng im nhìn, đột nhiên cảm thấy không chân thật.
Bộ dáng suy yếu này của Tiêu Thanh Y, gần như chưa từng tồn tại trong trí nhớ của nàng. Ký ức của nàng về Tiêu Thanh Y, chính là có chút sắc bén, vô cùng linh lợi. Không hề giống với người đang ốm đau bệnh tật như hiện tại.
Tiêu Thanh Y thỉnh thoảng ho khan một tiếng, Tạ Từ nhíu mày, chờ đợi kết quả của vị lão tiên sinh râu hoa râm kia. Lão tiên sinh thu tay, mắt nhìn Tạ Từ ở một bên, nói: “Bẩm Vương phi, trưởng công chúa là do buồn phiền tích tụ trong lòng, khó có thể sơ giải, cộng thêm vết thương lúc trước, đã làm khí huyết suy giảm.”
Nghe thấy lão tiên sinh mở miệng gọi Vương phi, Tiêu Thanh Y cũng mở mắt, nhìn về phía Tạ Từ.
Tạ Từ sau khi nghe hắn nói xong, mày vẫn chau lại, hỏi: “Cho nên…… Nghiêm trọng vậy sao? Có thể chữa khỏi hoàn toàn không?”
Đại phu nói: “Chỉ cần trưởng công chúa không còn buồn phiền, điều dưỡng thật tốt, tự nhiên có thể khỏi.”
Tạ Từ nghe thấy lời này, nhẹ nhàng thở ra, nghiêng đầu, chạm vào tầm mắt cuat Tiêu Thanh Y. Tiêu Thanh Y cười cười, trên mặt xuất hiện một cổ từ ái.
Tạ Từ quay mặt đi, nàng không phải người liền sẹo là quên đau, cho dù quan hệ với Tiêu Thanh Y hòa hoãn một chút, thì cũng không có nghĩa là có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nàng nghiêm túc sau khi nghe xong lời đại phu nói, bảo Lan Thời ghi nhớ, sau khi tiễn đại phu đi, trong doanh trướng an tĩnh vô cùng. Tạ Từ ngồi ở một bên, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Nàng đại khái hiểu ra, muộn phiền của Tiêu Thanh Y là cái gì, đơn giản là bị Tạ Nghênh Hạnh làm tổn thương, nên nản lòng thoái chí.
Nhưng Tạ Từ cũng từng bởi vì Tiêu Thanh Y mà nản lòng thoái chí, nàng không thể đồng tình với Tiêu Thanh Y.
Từ sau ngày ấy, cũng không biết tình hình của Tạ Nghênh Hạnh như thế nào rồi. Tạ Từ có chút xấu xa mà nghĩ, tốt nhất là Tạ Nghênh Hạnh nên ở ác nên gặp dữ……
Trong lòng vừa dứt lời, tiếng bước chân ngoài cửa nhiễu loạn suy nghĩ của Tạ Từ. Nàng ngước mắt nhìn phía cửa doanh trướng, có chút vui sướng. Mành bị vén lên, quả thật là Tạ Vô Độ tới đây.
Tạ Vô Độ cười với Tạ Từ ở đối diện, rồi sau đó hỏi tình hình của Tiêu Thanh Y: “Thân thể mẫu thân ổn không? Đại phu nói như thế nào?”
Tạ Từ liền nói lại tất cả, sau khi Tạ Vô Độ nghe xong, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ nhìn về phía Tiêu Thanh Y. Hắn câu lấy ngón tay Tạ Từ, giống như hơi suy nghĩ rồi mới mở miệng: “Vừa rồi mới thu được một chút tin tức, là về Vĩnh Phúc quận chúa.”
Tiêu Thanh Y trợn mắt, liếc nhìn Tạ Vô Độ.
Tạ Vô Độ nói: “Nàng đã chết.”
Tạ Từ sửng sốt, theo bản năng nhìn sắc mặt Tiêu Thanh Y, cho rằng nàng sẽ có phản ứng kịch liệt. Nhưng Tiêu Thanh Y lại bình tĩnh dị thường, nàng nhắm mắt, trầm mặc không nói.
Ngày đó Tạ Nghênh Hạnh đẩy Tiêu Thanh Y xuống xe ngựa, là bởi vì mục tiêu của những truy binh đó chỉ có duy nhất một mình Tiêu Thanh Y, đẩy nàng xuống, có thể hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, bản thân có thể nhân cơ hội chạy trốn. Không ngờ rằng, những tên truy binh đó cũng vẫn luôn đuổi theo Tạ Nghênh Hạnh không bỏ. Dưới sự truy đuổi, xe ngựa của Tạ Nghênh Hạnh mất khống chế, trượt xuống sườn núi. Hôm nay truyền đến tin tức, đã tìm được thi thể của nàng.
Tạ Vô Độ nói: “Mẫu thân, nén bi thương.”
Hắn rõ ràng là đang nói lời an ủi, nhưng khi vào tai Tiêu Thanh Y, lại càng giống như là đang k1ch thích. Nàng biết, đây là thủ đoạn để hắn trả thù, hắn biết rõ nàng để ý, cố tình lạnh nhạt nói cho nàng nghe.
Tiêu Thanh Y nghĩ đến đây, không khỏi phun ra một ngụm máu đỏ tươi, nàng nhìn về phía máu đỏ ghê người, chỉ cảm thấy nặng trĩu, rồi sau đó ngất đi.
Tạ Từ nhanh chóng sai người đỡ lấy Tiêu Thanh Y, thừa dịp đại phu còn chưa đi xa, mời đại phu trở về. Trong doanh trướng loạn thành một đoàn, Tạ Vô Độ lạnh nhạt nhìn, sau đó đi ra khỏi doanh trướng.
Sau khi Tạ Từ xử lý xong mọi chuyện bên trong, mới yên lặng đi ra, dừng ở phía sau cách Tạ Vô Độ phía một bước. Tạ Vô Độ đứng trước doanh trướng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đột nhiên hỏi nàng: “A Từ, giờ phút này ta hẳn là nên thương tâm đúng không?”
Không chờ Tạ Từ trả lời, hắn tự hỏi tự đáp: “Nhưng mà ta một chút cũng không thương tâm. Không chỉ không thương tâm, thậm chí còn cảm thấy có chút khuây khoả.”
Tạ Từ tiến lên một bước, cầm lấy cánh tay hắn, đem cằm dựa vào vai hắn, nói: “Chính là…… do chàng và Tạ Nghênh Hạnh không có cảm tình gì, không thương tâm cũng là bình thường. Còn về… Trưởng công chúa, bà thiếu nợ chàng rất nhiều, hiện giờ bà đổ bệnh, chàng cảm thấy khuây khoả, cũng là chuyện thường tình.”
Tạ Vô Độ nghiêng đầu nhìn đôi mắt Tạ Từ, đột nhiên nói: “Nếu ta nói, từ trước đến nay mẫu thân mắng ta là kẻ điên, là quái vật đều là sự thật, thì A Từ sẽ nghĩ như thế nào?”
Tạ Từ ngơ ngẩn nhìn hắn.
“Từ trước đến nay ta không hiểu được, như thế nào là thương tâm, như thế nào là vui sướng, như thế nào là khổ sở……” Hắn giống như ở đang nói một ít chuyện xa xăm, khoảng thời gian đó mờ mịt và chết lặng, cho đến khi nàng xuất hiện, làm cho hắn hiểu thêm một chút về những thứ kia.
Đương nhiên, giấu đi con thỏ kia.
Thời tiết tháng mười hai gió lạnh thấu xương, không trung xám xịt, mây đen đè nặng đất trời, gió cuốn lá khô quay vòng trong không trung, dừng dưới chân Tạ Từ. Đồng tử Tạ Từ chấn động, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Tạ Vô Độ.
Nàng không biết những việc này.
Hoá ra hắn lại đau khổ như vậy, cơn gió lạnh hiu quạnh kia đột nhiên thổi vào trong lòng nàng giống như đang đục khoét một cái, lạnh đến mức tâm can tê rần. Tạ Từ đỏ hốc mắt, ôm chặt cánh tay hắn.
Nàng nhớ lại, nàng năm đó được nhận sủng ái, ở trong mắt Tạ Vô Độ, lại biến thành một cây đao.
Hiện giờ, hắn dùng cây đao đó, đâm chính mình máu chảy đầm đìa, đặt ở trước mặt nàng, để nàng đánh giá.
Tạ Từ chỉ cảm thấy gió hiu quạnh đang đánh vào trong ngực nàng, nghĩ đến trước kia hắn đối với mình rất tốt, ngoan ngoãn phục tùng, nghĩ đến lúc hắn bảo vệ trước người nàng, một xu một cắc đều chưa từng do dự…… Hắn nói, là nàng giúp hắn hiểu thế nào là hỉ nộ ai nhạc, biến hắn từ một người không hoàn chỉnh trở thành một người hoàn chỉnh.
Tạ Vô Độ giơ tay vuốt nhẹ vành tai nàng, hỏi: “A nương mắng ta là quái vật, là kẻ điên, bởi vì ta không hiểu được yêu thích là như thế nào, nàng nói, nếu A Từ biết được ta là cái dạng này người, nhất định sẽ tránh ta như tránh rắn rết, sẽ không yêu người như ta. Hiện tại A Từ đã biết ta là người vậy, vậy A Từ sẽ ghét bỏ ta sao?”