Chương 87: “Giờ phút này, ta đã hiểu ra, A Từ yêu ta nhất.”
Đã nhiều ngày trôi qua, mỗi ngày Tạ Từ đều thất thần, mơ màng hồ đồ. Thời gian trôi đi giống như trở nên rất chậm, lại giống như rất nhanh.
Sau khi trải qua chuyện ngày ấy, Tạ Từ cũng không nhắc lại chuyện muốn đi ra ngoài, vết thương trên ngực Tạ Vô Độ không nặng, nhưng dù sao cũng là một vết thương chảy máu, muốn khỏi hẳn, cũng phải chờ chút thời gian. Đại phu dặn dò rất nhiều chuyện cần phải chú ý, Tạ Vô Độ giống như hoàn toàn không để ở trong lòng, làm theo ý mình, rất nhiều lần làm miệng vết thương rách ra. Cho nên vốn dĩ chỉ cần hơn mười ngày là có thể tốt lên, bây giờ kéo dài đến hai mươi ngày, còn chưa tốt lên.
Tạ Vô Độ thu hồi hết người canh trước cửa cửa Vô Song các, nhưng Tạ Từ biết, bên ngoài không có người quản, nhưng sau lưng nhất định có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào nàng. Rào chắn kia biến từ hữu hình, thành vô hình mà thôi.
Nàng nói không muốn thấy Tạ Vô Độ, Tạ Vô Độ lại luôn muốn tìm đủ loại cớ để đến trước mặt nàng. Lời ngon tiếng ngọt giống trước đây, nhưng tâm tình Tạ Từ không còn như trước.
Nàng vẫn chữa nghĩ kỹ.
Mắt thấy ngày xuân đang dần đến, những nhành cây trụi lủi trong viện đã bắt đầu nảy ra những mầm non, vàng nhạt xanh non, sức sống định sôi bừng bừng. Tạ Từ lại không có tâm tình thưởng thức, chỉ cảm thấy tâm tình nặng nề. Nàng ở trong phòng buồn chán rất lâu, nhìn bên ngoài tự do, thật sự cực kỳ hâm mộ.
Nhưng Tạ Vô Độ giống như rất quyết tâm, chính là không muốn để nàng đi ra ngoài. Trừ việc để nàng ra vào tự do, thì tất cả đều giống như trước.
Hơn hai mươi mấy ngày này, Điền Hạnh Đào đã tới vài lần. Tạ Vô Độ sợ nàng buồn, cố ý mời Điền Hạnh Đào tới nói chuyện cùng nàng. Tạ Từ không nói cho Điền Hạnh Đào cái gì, nàng nghĩ đến Tạ Vô Độ ác liệt như vậy, nhất thời có chút sợ hãi, sợ nếu nàng để Điền Hạnh Đào liên lụy vào, Tạ Vô Độ sẽ làm cái gì đó.
Một ngày này, Điền Hạnh Đào lại tới gặp Tạ Từ. Mắt thường có thể thấy Tạ Từ gầy ốm đi không ít, thịt trên má hao hụt đi một chút, ánh mắt càng là buồn khổ, trong ánh mắt ánh mắt lộ ra sự ảm đạm khó có thể tan đi.
Điền Hạnh Đào nhìn thấy vậy, chủ động hỏi Tạ Từ: “Từ Từ, ta thấy cô gần đây không còn vui vẻ như trước nữa, nếu không chúng ta đi thả diều đi?”
Nghe thấy thả diều, trong ánh mắt Tạ Từ nở rộ ra một ít ánh sáng, nhưng rất nhanh liền tắt, nàng rũ lông mi, cự tuyệt: “Không được.”
Điền Hạnh Đào đáp lại, rồi trầm mặc xuống, sau đó nói: “Ta luôn cảm thấy mấy ngày nay cô không quá vui vẻ, có chuyện gì đã xảy ra sao?”
Tạ Từ vẫn lắc đầu: “Không có gì, có lẽ là do thay mùa thôi.”
Điền Hạnh Đào không quá tin tưởng lý do thoái thác của nàng, đánh giá một vòng, xa xa thoáng nhìn thấy thân ảnh Tạ Vô Độ. Tạ Vô Độ đứng ở phía hành lang xa xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tạ Từ cũng nhìn theo tầm mắt của Điền Hạnh Đào, chỉ thoáng một cái chớp mắt Tạ Vô Độ đã nhanh chóng dời đi. Vui buồn hiện trên mặt nàng, quá mức rõ ràng. Điền Hạnh Đào như suy tư gì.
“Từ Từ, cô và Vương gia cãi nhau đúng không?”
Tạ Từ như cũ lắc đầu, cười nói: “Không có.”
Cái nhìn thoáng qua này, bị Tạ Vô Độ nhìn thấy tất cả. Hắn hỏi Tạ Từ: “A Từ mới nói chuyện gì với Điền cô nương vậy?”
Tạ Từ hoảng loạn không thôi, cho rằng hắn nhìn ra cái gì, theo bản năng lui một bước, chắn trước mặt Điền Hạnh Đào: “Nàng chỉ hỏi, thiếp có phải cãi nhau với chàng hay không. Chàng không thể làm tổn thương nàng. Nàng là bằng hữu của thiếp.”
Nói xong, lại bổ sung một câu: “Thiếp không có thích nàng hơn chàng……”
Tạ Vô Độ nhìn Tạ Từ, thật lâu sau cũng không nói gì, chỉ có đôi mắt nhẹ chuyển động. Tạ Từ c ắn môi dưới, tim đột ngột nhảy dựng lên.
Tạ Vô Độ lại xoay người, từ phía sau ôm ra một con thỏ trắng như tuyết. Tạ Từ không rõ nguyên do, nhìn mắt con thỏ, lại nhìn Tạ Vô Độ.
Tạ Vô Độ nói: “Tặng cho A Từ.”
Tạ Từ do dự, không duỗi tay tiếp nhận. Tạ Vô Độ đã buông lỏng tay ra, con thỏ nhảy nhót đến bên cạnh váy Tạ Từ, ngửi ngửi mùi trên người nàng, rồi sau đó lại là há mồm cắn váy áo của nàng. Tạ Từ ôm lấy con thỏ, bế lên, nhỏ giọng mắng: “Không được ăn váy ta, nhóc con.”
Tạ Vô Độ nhẹ nhấp môi cười nói: “Lời vừa rồi của A Từ… nàng là người thông minh. Phu tử dạy dỗ học sinh nhiều thứ, học sinh tất nhiên không thể vẫn cứ giống như trước kia. Giờ phút này, ta đã hiểu ra, A Từ yêu ta nhất. Cho dù là Điền cô nương, hay là một con thỏ, đều không thể so bằng ta, ta không cần lo lắng như thế.”
“Hơn nữa, ta cũng sẽ đứng ở góc độ của A Từ để đối nhân xử thế, sẽ không làm làm A Từ thương tâm khổ sở.” Tạ Vô Độ duỗi tay, xoa xoa lông của con thỏ.
Tạ Từ nửa tin nửa ngờ, ôm con thỏ, nhỏ giọng mở miệng: “Thiếp muốn đi thả diều.”
“Được. Ta đi cùng nàng.” Tạ Vô Độ đáp ứng vô cùng dứt khoát, làm Tạ Từ có chút ngoài ý muốn.
“Thật sự?”
“Tất nhiên.”
Tạ Từ cúi đầu nhìn mắt con thỏ trong tay, đem nó buông, “Hiện tại liền đi.”
Nàng dứt lời, về phòng thu thập đồ vật, lại gọi Điền Hạnh Đào.
Tạ Vô Độ dựa hành lang nhìn bóng dáng của nàng, hắn không hy vọng khi Tạ Từ đối diện với mình lại phải cẩn thận như vậy, hoài niệm bộ dáng không kiêng nể gì của nàng trước kia. Không khỏi lại nghĩ, tất cả chuyện này đều do Tiêu Thanh Y.
Ngày ấy Tiêu Thanh Y bị hắn bóp cổ, cũng may không có nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng bà ta vốn dĩ đã nhiễm bệnh, vẫn luôn không khoẻ, cho nên lại bị bệnh một hồi, mấy ngày nay mới nghe nói cuối cùng cũng tốt lên.
Lúc ấy Tạ Vô Độ nghĩ tới chuyện giết Tiêu Thanh Y. Nhưng lại nghĩ đến Tạ Từ, hắn biết nếu hắn giết Tiêu Thanh Y, Tạ Từ sẽ càng khó chịu, nghĩ một hồi vẫn là không làm như vậy. Nhưng mấy ngày nay, Tiêu Thanh Y phái người tới, nói muốn gặp Tạ Từ, bị hắn chặn ở ngoài cửa.
Tạ Vô Độ ôm lấy cánh tay, đầu ngón tay nhẹ gõ, trong đầu lại hiện lên một cái ý niệm khác
Mặc dù không có Tiêu Thanh Y, thì cũng không lừa được cả đời.
Trên đời không có bức tường nào kín gió.
Đang nghĩ ngợi, Tạ Từ ra tới.
Nàng cầm một cái diều hình chim én, hiếm khi có chút ý cười trên mặt, hai mắt sáng ngời, “Đi thôi.”
Điền Hạnh Đào đi theo phía sau, nhún người hành lễ với hắn. Tạ Vô Độ ừ một tiếng, tự nhiên mà cầm lấy tay Tạ Từ, cùng nàng đi ra ngoài.
Tạ Từ ghé vào cửa sổ xe ngựa, đôi mắt không chớp mắt mà nhìn chằm chằm phố xá và cây cối hoa cỏ bên ngoài, hít thở không khí tự do, khiến nàng vô cùng vui sướng. Điền Hạnh Đào ngồi trên một chiếc xe ngựa khác, trên xe ngựa chỉ có hai người bọn họ.
Tạ Vô Độ ôm nàng từ phía sau, cằm gác trên vai nàng. Tạ Từ liền cứng đờ.
Mấy ngày nay, phần lớn thời gian nàng sẽ lựa chọn không nghĩ đến cái gì cả, đầu óc trống rỗng mà đợi. Nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ nhịn không được mà nghĩ, nàng có thể tiếp thu Tạ Vô Độ như vậy sao?
Tạ Vô Độ từng nói, A Từ, tình cảm cho đi chẳng lẽ cũng có thể thu hồi lại sao?
Hẳn là không lấy lại được. Nếu không với tính cách của nàng, cho dù ngọc nát, cũng sẽ không sống chung với hắn. Bởi vì……
Nàng sớm đã yêu hắn, mà tình, luôn là thứ khó dứt nhất. Ngay cả Tiêu Thanh Y nàng còn không thể dứt bỏ, chứ đừng nói là Tạ Vô Độ?
Tạ Từ thất thần nghĩ, chợt thấy một trận gió xuân thổi vào mặt, khiến người vui vẻ thoải mái.
Nàng không có giãy giụa, không đẩy ra Tạ Vô Độ, chỉ là an tĩnh mà hưởng thụ giờ khắc này.
Hôm nay thời tiết không tồi, từng trận gió xuân thôi, đúng là thích hợp thả diều. Ngoại ô có không ít người ra dạo chơi, cũng tới thả diều, hai người Tạ Từ và Điền Hạnh Đào chơi đùa một trận, thập phần tận hứng.
Tạ Từ lâu ngày không ra khỏi cửa, luyến tiếc trở về, trước khi đi, lại hỏi: “Có thể đi Thanh Phong Lâu uống ly trà hay không, hoặc là đi Nhất Phẩm Cư ăn một bữa cơm, hoặc là đi nhìn mỹ phẩm, trang sức một chút……”
Giọng nói của nàng rất nhỏ, rất sợ bị Tạ Vô Độ cự tuyệt.
Nhưng Tạ Vô Độ nói: “Được.”
Tạ Từ ngước mắt, có chút không thể tin tưởng.
Tạ Vô Độ ôm chặt vai trái nàng, cùng nàng kề tai nói nhỏ: “Chỉ cần A Từ không rời khỏi ta, cái gì cũng đều có thể.”
-
Cuối cùng bọn họ lựa chọn đi Thanh Phong Lâu uống trà.
Tạ Từ không có tâm trạng ăn cơm cũng không có tâm trạng chọn mỹ phẩm, trang sức, chỉ có uống trà mới có thể uống được hai ly. Điền Hạnh Đào trở về nhà mình, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tạ Từ ngồi ở trong gian phòng quen thuộc, rất là cảm khái.
Nàng cầm chung trà, ánh mắt từ từ mà đảo qua phố phường dưới lầu, cuối cùng nhìn đến trên người Tạ Vô Độ. Tạ Vô Độ nói, hắn học được rất nhiều điều từ nàng, có tiến bộ, không còn là hắn trước kia nữa.
……
Tạ Từ thất thần.
Vừa rồi nước trà trong ly quá nóng, nàng còn chưa kịp uống một ngụm, đang muốn cúi đầu uống, đột nhiên bị Tạ Vô Độ chụp bay chén trà. Tạ Từ khó hiểu mà ngẩng đầu, nhìn chén trà bị ném ở một bên, nghe thấy Tạ Vô Độ nói: “Cẩn thận, nước trà có độc.”
Tạ Từ nháy mắt trừng lớn đôi mắt, theo bản năng nhìn về phía Tạ Vô Độ bên cạnh, “Cái gì?”
Mặt Tạ Vô Độ trầm xuống, cho Thanh Lan một ánh mắt, Thanh Lan lập tức đi ra ngoài, rất nhanh đã mời hết chưởng quầy và tiểu nhị của Thanh Phong Lâu đi lên. Tạ Từ hạ thấp thanh âm, nhỏ giọng hỏi: “Nước trà này…… sao lại có độc?”
Tạ Vô Độ kéo nàng gần, nói: “Hương vị nước trà không thích hợp.”
Đồng thời, trong đầu hắn cũng suy tư, ai sẽ hạ độc bọn họ?
Đảng phái của Cung Thân vương lẽ ra đã bị bắt hết rồi, chẳng lẽ còn có tàn dư? Hoặc là, người bên mình? Vẻ mặt chưởng quầy và tiểu nhị đều sợ hãi, “Vương gia…… chuyện gì vậy?”
Tạ Vô Độ dò hỏi một phen, bọn họ cũng không giải thích được.
Tra một hồi cũng không ra cái gì, nhưng nơi này không đủ an toàn. Tạ Vô Độ lạnh mặt, nâng cánh tay Tạ Từ, nói: “Ta đưa nàng hồi phủ trước.”
Tạ Từ gật gật đầu, theo Tạ Vô Độ đi ra ngoài, vừa mới đi ra đền cửa, liền có một đám hắc y nhân vây kín, trong tay bọn họ toàn cầm vũ khí, giống như đã mai phục từ sớm.
Trong chớp mắt, những người đó liền vọt lên.
Tạ Từ còn chưa kịp phản ứng, Tạ Vô Độ và người bên cạnh đã giao chiến cùng những người đó.
Tạ Từ bị Tạ Vô Độ bảo vệ ở sau người, lui đến chỗ an toàn. Nàng một lòng gắt gao dõi theo, nhìn chằm chằm thân ảnh Tạ Vô Độ, không dám lơi lỏng.
Đột nhiên khóe mắt thoáng nhìn, thế nhưng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Tạ Từ thậm chí nhất thời không phản ứng kịp, là Hứa hoàng hậu. Sắc mặt Hứa hoàng hậu hoảng loạn, tựa hồ bị hoảng sợ, cũng nhìn thấy Tạ Từ ở trong đám người.
“Này…… Đây là chuyện gì?” Hứa hoàng hậu coi Tạ Từ như cọng rơm cứu mạng, từ trong đám người hỗn loạn chạy tới chỗ Tạ Từ, trong lòng Tạ Từ cả kinh, duỗi tay kéo nàng qua tới.
Tầm mắt Tạ Từ tiếp tục quay lại đám đông hỗn loạn, liếc mắt một cái liền tìm được Tạ Vô Độ, lo lắng đề phòng.
Nháy mắt tiếp theo, lại cảm giác có một đồ vật lạnh như băng đặt trên gáy mình.
Là dao nhỏ trên tay Hứa hoàng hậu.
Hứa hoàng hậu nở nụ cười, trước đó vài nàng ngày mới biết được, hoá ra con trai của nàng chết không phải là ngoài ý muốn, mà là do Tạ Vô Độ làm.
Tạ Vô Độ! Nàng hận không thể gi ết chết bọn họ!
Từ khi biết được việc này, Hứa hoàng hậu liền nghĩ đến việc báo thù cho Tiêu Vũ Phong.
Nhưng Tạ Vô Độ ngày thường rất cẩn thận, bên người luôn có người hộ vệ, không dễ dàng động thủ, nàng nhẫn nhịn chờ thời cơ, cuối cùng chờ tới hôm nay nay mới có cơ hội.
Mới vừa rồi, chính là nàng hạ độc trong trà của bọn họ, nàng phải tự tay gi ết chết Tạ Vô Độ, an ủi Vũ Phong của nàng. Không ngờ bọn họ lại không uống, tránh được một kiếp.
Hứa hoàng hậu áp sát dao nhỏ vào gáy Tạ Từ, uy hiếp nói: “Ta khuyên ngươi đừng lộn xộn, bằng không ta sẽ giết ngươi. Dù sao Vũ Phong của ta cũng đã đi rồi, mặc dù ta không giết được Tạ Vô Độ, nhưng giết được nữ nhân mà hắn yêu nhất thì cũng rất tốt.”
Dứt lời, nàng rống lớn nói: “Tạ Vô Độ! Tạ Từ ở trong tay ta!”
Tạ Vô Độ quay đầu tới, mắt dài híp lại, ánh mắt lãnh lệ.
“Ngươi lại đây, nếu không ta liền gi ết chết nàng. Đao kiếm không có mắt, da thịt nàng non mịn, dao sắc bén như vậy lập tức có thể cắt vào cổ nàng.” Nàng cười nói.
Tay cầm kiếm của Tạ Vô Độ càng nắm chặt hơn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, việc hôm nay là do Hứa hoàng hậu làm.
Thậm chí, hắn còn gần như đã quên mất Hứa hoàng hậu là người nào, đối với Tạ Vô Độ, hắn chưa bao giờ để Hứa hoàng hậu vào trong mắt. Hắn chỉ nhớ rõ, Tiêu Vũ Phong từng có ý đồ khinh nhục Tạ Từ, bất luận kẻ nào cũng đều không thể làm như vậy, cho nên hắn giết Tiêu Vũ Phong.
Giờ phút này Hứa hoàng hậu kề dao vào cổ Tạ Từ, đã làm cái cổ xinh đẹp của Tạ Từ lưu lại một vết máu nhỏ.
Màu máu đỏ tươi kia, giống như để tỏ rõ, đây là cái giá của sự tự phụ của hắn.
Hoặc là, không phải do tự phụ.
Ánh mắt Tạ Từ có chút kinh hoảng, nàng rất yêu quý sinh mạng, tất nhiên chưa bao giờ nghĩ tới chết, cũng rất sợ cái chết. Hứa hoàng hậu cao quý vì là Hoàng Hậu, nữ quyến của hậu cung sao có thể tùy ý xuất hiện ở Thanh Phong Lâu?
Chuyện này vốn dĩ không hợp lý. Hiện giờ nghĩ đến, thì đã hiểu ra, chỉ là đã quá muộn.
Trên cổ truyền đến cảm giác lạnh lẽo, cùng với một ít cảm giác đau đớn, tiếng tim đập như sấm. Dưới tình huống nguy hiểm như vậy, Tạ Từ theo bản năng nhìn về phía Tạ Vô Độ xin giúp đỡ.
Hứa hoàng hậu trông thấy hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, ngữ khí sắc bén mà đánh gãy: “Sắp chết đến nơi rồi, còn có thời gian ở chỗ này liếc mắt đưa tình?”
Tạ Vô Độ nhìn về phía Hứa hoàng hậu, nói: “Ngươi muốn như thế nào?”
Ánh mắt hắn khẩn trương mà nhìn chằm chằm vào cổ Tạ Từ, sợ Hứa hoàng hậu dùng sức quá mức. Nhiều năm qua Tạ Từ đều chưa từng bị thương nhìn thấy máu, giờ phút này trong lòng hắn phẫn nộ không thôi, chỉ hận không thể lập tức đem gi ết chết ả đàn bà này. Nhưng ả lại cách Tạ Từ quá gần, hắn không thể nắm chắc mười phần có thể không làm Tạ Từ bị thương, chỉ đành phải đồng ý với Hứa hoàng hậu trước.
Hứa hoàng hậu nghe vậy cười rộ lên: “Ta muốn như thế nào? Ta muốn mạng ngươi, ngươi giết con trai ta, một mạng đền một mạng.”
Tạ Vô Độ không có do dự: “Được. Ngươi thả nàng ra.”
Hứa hoàng hậu hừ một tiếng, “Ngươi đúng là loại si tình.”
Nàng dứt lời, ánh mắt cẩn thận mà đánh giá một vòng, cuối cùng dừng trên mái tóc của Tạ Từ. Hôm nay Tạ Từ cố ý trang điểm, mỗi ngày nàng đều sẽ nghiêm túc trang điểm, trước đó vài ngày cũng vậy, trên tóc mây đầy trâm cài tóc, Hứa hoàng hậu rút ra một cây, ném dưới chân Tạ Vô Độ.
“Liền dùng nó, đâm vào ngực chính mình.”
Đồng tử Tạ Từ hơi chấn động, trừng về phía Tạ Vô Độ. Chỉ thấy Tạ Vô Độ không do dự, khom người nhặt lên cây trâm kia, rồi sau đó giơ tay, đâm vào ngực chính mình.
Hô hấp Tạ Từ đình trệ, môi khẽ nhếch.
Vết thương cũ trên ngực hắn chưa lành, khó khăn lắm mới kết vảy, hiện giờ lại thêm vết thương mới. Nàng chưa từng chịu nguy hại gì, lại giống như cảm thấy bản thân mình cũng bị đau đớn theo.
Máu tươi từ ngực hắn trào ra, thẩm thấu vào áo gấm nguyệt bạch của hắn, Tạ Từ hơi hơi run rẩy, ngước mắt nhìn về phía đáy mắt Tạ Vô Độ.
Tiếng cười của Hứa hoàng hậu càng sâu, nói: “Còn chưa đủ, lại đâm sâu thêm một chút, lại đảo một vòng. Vũ Phong, con nhìn thấy chưa?”
Nàng chỉ cảm thấy đại thù đã báo, giống như không làm Tiêu Vũ Phong trên trời thất vọng.
Tạ Vô Độ làm theo, đâm cây trâm kia càng sâu thêm, đồng thời cũng chú ý biểu tình của Hứa hoàng hậu.
Liền ở lúc Hứa hoàng hậu bật cười, Tạ Vô Độ bắt chuẩn thời cơ, đem cây trâm trên ngực rút ra, sau đó phóng nó về phía Hứa hoàng hậu. Hứa hoàng hậu không phòng bị, chỉ đành phải nâng dao lên chắn, Tạ Vô Độ nhân cơ hội cướp Tạ Từ về bên cạnh mình, đồng thời một chân đá lên bụng Hứa hoàng hậu.
Hứa hoàng hậu ngã trên mặt đất, Tạ Vô Độ một kiếm đâm vào người nàng.
Hứa hoàng hậu phun ra một búng máu, bộ mặt dữ tợn mà mở miệng: “Ngươi cho rằng…… Các ngươi có thể đi sao?”
Dứt lời, chết không nhắm mắt.
Tạ Vô Độ nắm tay Tạ Từ, ánh mắt ý bảo Thanh Lan ngăn cản phía sau, mang theo Tạ Từ xuống lầu rời đi. Vừa mới lên xe ngựa, liền có rất nhiều nhân mã chạy từ trong các con hẻm ra bao vây mình, truy đuổi phía sau xe ngựa của bọn họ.
Vết thương trên ngực của Tạ Vô Độ còn đang chảy máu, Tạ Từ duỗi tay muốn đụng vào, lại không dám chạm loạn. Máu trên vạt áo dính trên ngón tay Tạ Từ, nàng nôn nóng nói: “Chàng…… Không sao đúng không?”
Tạ Vô Độ nắm lấy đầu ngón tay nàng, còn cười được, trên má và chóp mũi hắn đều dính chút máu, khuôn mặt nhìn vô cùng quỷ dị điệt lệ.
“A Từ lo lắng ta?”
Tạ Từ gấp đến độ không đi được, không có tâm tình nói giỡn, quay đầu ý muốn xem xét tình hình ngoài xe ngựa.
Tay lại bị Tạ Vô Độ cầm thật chặt: “A Từ, nàng biết không? Mới vừa rồi thật ra ta có thể nghĩ biện pháp khác để cứu nàng, nhưng mà ả ta muốn ta chết vì nàng, ta lại cảm thấy, chưa chắc không thể. Ta tình nguyện chết vì nàng. Sống có gì vui, chết có gì khổ? Toàn bộ vui thích của cả đời ta, đều là nàng. Nếu không có nàng, ta sống hay chết, cũng không có gì khác nhau.”
Trong lòng bàn tay hắn cũng dính máu, ấm áp, nhão nhão dính dính, Tạ Từ nghe không nổi nữa, “Cái gì mà có chết hay không…… Đừng nói nữa, đừng nói nữa không được sao, Tạ Vô Độ.”
Ý cười trên mặt Tạ Vô Độ lại càng sâu, hắn một hai phải nói tiếp: “Mẫu thân nói không sai, ta là kẻ điên, nhưng kẻ điên này, lại yêu nàng. Trước kia mẫu thân không yêu ta, ta liền cho rằng, trên đời này, không có người nào sẽ yêu bộ mặt chân thật của ta, cho nên ta lựa chọn lừa gạt nàng. Bởi vì ta muốn nàng ở lại bên người ta, vĩnh viễn thuộc về ta.”
“Hiện tại, ta đại khái là muốn chết. Chết vì A Từ, thật tốt. Ngày sau cuộc đời A Từ còn mấy chục năm, nhất định sẽ gặp được rất nhiều hạnh phúc vui sướng, nhưng cũng vĩnh viễn không thể quên mất ta.” Hắn cong môi cười, đột nhiên phun ra một búng máu, máu tươi chảy xuống từ khóe miệng hắn, làm cho Tạ Từ run sợ.
Nàng duỗi tay lau đi vết máu ở khóe miệng hắn, đôi mắt đã sớm ướt át, “Không được, Tạ Vô Độ, chàng đừng chết…… Thiếp cầu xin chàng……”
Xe ngựa chạy thật sự nhanh, Tạ Từ tâm hoàn toàn hoảng loạn, không nghĩ được gì.
“Chàng không thể chết được, chàng không phải đã nói muốn cùng thiếp bên nhau cả đời sao? Tạ Vô Độ! Chàng đừng chết!” Tạ Từ khóc lóc lấp kín miệng vết thương còn đang đổ máu của hắn.
Xe ngựa đột nhiên mãnh liệt đụng phải thứ gì, một trận xóc nảy, Tạ Từ nghĩ đến Tạ Vô Độ đang bị thương, ôm hắn vào trong ngực, ý đồ tránh để hắn bị xóc lại càng bị thương nặng hơn.
Xe ngựa một trận long trời lở đất, đem hai người tung ra khỏi thùng xe.
Phía sau truy binh chính hướng về phía bọn họ, Tạ Từ đem Tạ Vô Độ bảo vệ, ý đồ làm chính mình bình tĩnh lại hẳn là làm sao bây giờ. Nhưng nàng hoàn toàn không có ý tưởng, trong đầu chỉ còn lại có một ý niệm, Tạ Vô Độ sao lại có thể chết?
Nhân mã và nhóm truy binh kịch liệt cùng nhau đánh vào, Tạ Vô Độ dựa vào trong ngực Tạ Từ, lại phun ra một búng máu tới. Tạ Từ ôm đầu của hắn, không ngừng lau vết máu trên khoé miệng của hắn.
Bỗng nhiên, một mũi tên hướng tới bọn họ.
Một khắc kia, Tạ Từ gần như không do dự, liền muốn che trước người Tạ Vô Độ.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới thật lâu trước kia, một vấn đề mà bản thân nghĩ tới, nếu là nàng? Nàng có thể làm được như vậy không?
Khi đó, nàng còn chưa yêu Tạ Vô Độ. Cho nên cảm thấy chính mình không thể. Nhưng hoá ra khi yêu một người, thật sự có thể nguyện chết chết.
Nhưng Tạ Vô Độ sao có thể để nàng chắn, hắn dùng sức ấn Tạ Từ ở trong lòng ngực, cố gắng dùng chính lưng mình chặn mũi tên kia. Mũi tên đâm xuyên qua ngực hắn, đầu mũi tên gần ngay trước mắt Tạ Từ, chảy máu.
Tạ Vô Độ nói: “Việc vừa rồi, ta rất vui vẻ.”
Hắn cúi đầu liếc mắt, lại nói: “Hiện giờ, A Từ có thể tin ta thật lòng. So với tính mạng của ta thì A Từ còn quan trọng hơn ngàn vạn lần. A Từ là ngọn lửa trong cuộc đời u ám của ta, ta chỉ là…… không muốn mất đi ngọn lửa của đời mình, nên mới lừa gạt A Từ. Nhưng mới vừa rồi……
Ta bỗng nhiên hiểu ra, kỳ thật…… tình yêu hân chính vốn chính là lúc gặp một người xấu xí, vẫn nguyện ý yêu hắn. A Từ nguyện ý cho ta tình cảm chân chính, ta rất vui.”
Trước mắt Tạ Từ ướt nhoà, nước mắt như trân châu rơi từng viên từng viên, “Thiếp…… Thiếp không rời khỏi ngươi, chúng ta bạch đầu giai lão…… Tạ Vô Độ……”
Tạ Vô Độ cũng đã mất đi ý thức.
-
Người của Tạ Vô Độ cuối cùng cũng thắng những tên truy binh không muốn sống kia, truy tìm khắp nơi, hai người Thanh Lan cùng Thường Ninh nhanh chóng đưa Tạ Vô Độ về vương phủ, mời thái y đến.
Tạ Từ ngày cả y phục cũng không kịp đổi, cả người chật vật, canh giữ ở một bên. Nàng đột nhiên nhớ tới lúc bọn họ bắt đầu, cũng dữ dội như hiện tại.
Là do nàng bắt đầu, không phải Tạ Vô Độ.
Tạ Từ ôm lấy đầu gối, vùi đầu yên lặng rơi lệ.
Vài thái y cùng nhau chẩn trị, mang từng chậu từng chậu nước đỏ sẫm đi ra ngoài. Tạ Vô Độ bị thương quá nặng, nhóm đại phu bận rộn gần hai canh giờ, mới dám bẩm báo với Tạ Từ: “Vương phi, thương tích của Vương gia quá nặng, tùy ta đã cực lực trị liệu…… Nhưng y thuật của ta hữu hạn, cũng không thể làm Vương gia tỉnh lại. Nếu Vương gia có thể chịu được qua đêm nay, liền có thể sống sót, nếu không thể……”
Hai mắt Tạ Từ thất thần, suy sụp ngã ngồi xuống, nhìn Tạ Vô Độ đang nằm trên giường.
“Ta đã biết, đa tạ thái y. Lan Thời Trúc Thời, đưa thái y đi ra ngoài.”
Những người khác cũng đều lui ra, trong phòng chỉ còn lại Tạ Từ cùng Tạ Vô Độ. Tạ Từ chậm rãi tới gần giường, nắm lấy tay Tạ Vô Độ, cứ như vậy, tận đến nửa đêm.
Tạ Từ chưa uống một giọt nước, ngày thường xinh đẹp, bây giờ lại chật vật mà canh giữ ở bên giường, nửa bước không chịu rời.
Tạ Vô Độ vẫn chưa tỉnh.
Lan Thời các nàng lại đây khuyên nhủ: “Vương phi, ngài vẫn nên đi nghỉ ngơi đi, nếu ngài cũng mệt mỏi…”
Tạ Từ lắc đầu, ánh mắt chậm rãi nhìn từ mặt mày thâm thúy đến môi mỏng của hắn, đột nhiên mở miệng: “Tạ Vô Độ, thiếp nói cho chàng biết, nếu chàng chết, thiếp khẳng định không nhớ chàng đâu, sẽ quên chàng đi! Nhất định sẽ!”
Nàng dứt lời, người trên giường cũng không phản ứng, Tạ Từ cúi người ghé vào một bên thấp giọng khóc nức nở.
“Tạ Vô Độ, chàng đừng chết, thiếp đồng ý vĩnh viễn đều không rời khỏi chàng, cả đời đều không rời khỏi chàng.” Nàng nức nở ra tiếng.
Gương mặt lạnh lùng ở trên giường kia, lại vẫn không hề gợn sóng.
Một đêm này Tạ Từ không biết đã thiếp đi lúc nào, trời còn chưa sáng, lại từ trong mộng bừng tỉnh. Nàng trước tiên là nhìn người bên cạnh, chỉ thấy sắc mặt hắncàng ngày càng tái nhợt, Tạ Từ càng thêm tuyệt vọng.
“Tạ Vô Độ…… không phải chàng đã nói thiếp là ngọn lửa của chàng sao? Thiếp đã dựa gần vào ngươi như vậy rồi, sao chàng không cảm giác được?”
Tạ Từ đem gương mặt dán ở trên mu bàn tay hơi lạnh của Tạ Vô Độ, rồi sau đó cúi người ôm lấy hắn, dựa vào cổ hắn. Nàng nghiêng đầu, hôn nhẹ lên gáy hắn, cuối cùng đến môi hắn.
Nàng chờ mong, rồi lại lại lần nữa thất vọng.
Tạ Từ nản lòng thoái chí ngồi lại chỗ cũ, ánh mắt nặng nề dừng ở trên thảm, không biết qua bao lâu, đột nhiên cảm giác được ngón tay trong lòng bàn tay giật giật. Nàng không thể tin mà nhìn về phía người bên cạnh, trông thấy kia hàng lông mi cong dài hơi hơi run rẩy, cặp mắt chậm rãi mở.
Tạ Từ khép lại con ngươi rơi lệ.
Tạ Vô Độ nói: “A Từ, vừa rồi ta giống như đang nằm mơ, mơ thấy nàng nói vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ta.”
Tạ Từ hít hít cái mũi: “Tạ Vô Độ, ta vĩnh viễn không rời khỏi chàng, chúng ta ở bên nhau cả đời. Chờ già rồi, chàng còn phải chống lưng cho ta, chúng ta đi phơi nắng……”
Nàng dừng lại, lại nói: “Nhưng mà, có chút chuyện chàng phải sửa. Chàng nói ta dạy ngươi rất nhiều, vậy chàng liền phải tiếp tục học ta.”
“Được. Nghe Từ phu tử nói.” Tạ Vô Độ yếu ớt đồng ý.
Cô giáo của hắn, hắn vui thích, ngọn lửa của hắn vĩnh viễn nhiệt liệt. Bởi vì nàng, mà linh hồn của hắn cũng từ tàn khuyết trở nên hoàn chỉnh.