Vô Độ Nuông Chiều

Chương 8



15-16

Chương 15: "Viên ngọc minh châu trên tay bổn vương, sao có thể để ngươi sỉ nhục được?"

Nghe đồn rằng, vị Võ Ninh vương này rất được thánh thượng coi trọng, thủ đoạn tàn nhẫn, bất luận là người cứng miệng như thế nào rơi vào tay hắn đều cũng sợ sệt yếu bóng vía hết.......

Hắn......hắn là đến để chống lưng cho Tạ Từ sao?

Đường Ngọc Như nhìn thấy bộ dạng khẩn trương lo lắng kiểm tra tình hình Tạ Từ của Tạ Vô Độ, không khỏi ớn lạnh, động tác vốn dĩ đang muốn đứng lên, lại ngồi bệt xuống đất.

Tạ Vô Độ lạnh lùng liếc nhìn Đường Ngọc Như đang ngồi bệt dưới đất, Thường Ninh và Thanh Lan từ đằng sau bước lên phía trước, thờ ơ nhìn Đường Ngọc Như và tì nữ bên cạnh nàng ta, vây quanh bọn họ.

Sau khi xác nhận Tạ Từ không bị làm sao, Tạ Vô Độ ngước mắt nhìn Đường Ngọc Như đang được tì nữ đỡ dậy. Đôi môi mỏng của hắn hơi cong lên thành một nụ cười, tuy là một nụ cười nhưng dường như đang mang theo một luồng gió lạnh, khiến cho người ta không rét mà run.

Bắp chân Đường Ngọc Như nhũn ra, suýt nữa là lại ngã ra đất, trong đầu nàng lại nhanh chóng hiện ra những cái lời đồn kia, sắc mặt trắng bệch.

“Bái kiến vương…… vương gia……” Đường Ngọc Như lắp bắp mở miệng.

Tạ Vô Độ khẽ cười, nói: "Bổn vương thấy, Anh quốc công hình như không biết dạy dỗ con gái lắm, bổn vương tuy còn trẻ, chưa từng nuôi dưỡng con gái, ngược lại lại từng nuôi dưỡng vài thứ không nghe lời. Nếu như anh quốc công không để ý, bổn vương có thể thay ông ta dạy dỗ Đường đại tiểu thư."

Hắn nói rõ ràng từng câu từng chữ, Đường Ngọc Như rốt cục chỉ là tiểu thư khuê các, nào đã gặp qua cảnh thế này? Nghe hắn nói xong, nàng ta phảng phất như thấy đủ loại tra tấn bày ra trước mặt, cái đùi ban nãy bị Tạ Từ đá một đá giờ đã đau nhức, sự đau đớn truyền ra khắp toàn thân.

Cả người nàng mềm nhũn xuống, đám tì nữ bên cạnh phải tốn rất nhiều sức lực mới đỡ người lên được.

Kẻ hèn nhát này, Tạ Từ bĩu môi, vỗ vỗ vào y phục trên người mình, chỉnh trang lại bộ dạng bị làm cho nhếch nhác ban nãy, sau đó tiến lên một bước, hơi hếch cằm lên, nhìn về Đường Ngọc Như.

"Đường đại tiểu thư ban nãy không phải rất uy phong sao? Không phải nói là hôm nay nhất định phải đánh ta sao? Không phải nói bây giờ không có ai chống lưng cho ta sao? Không phải còn muốn xé nát miệng ta sao?"

Đường Ngọc Như đến sức để đứng vững cũng không còn, nhìn Tạ Từ, môi không chịu được mà run run: "Ta...... ta......"

Tạ Từ đưa tay ra, cắt lời nàng ta, ra hiệu với Lan Thời đang đứng một bên, nói: "Thường Ninh, Thanh Lan, giữ nàng ta lại, vả miệng thật mạnh cho ta. Ta nói cho ngươi biết, Tạ Từ ta tuy không phải là quận chúa gì đó, nhưng cũng không phải là người mà ai cũng bắt nạt được. Chuyện hôm nay, chính là cho ngươi một bài học."

Hai người Thường Ninh và Thanh Lan ấn Đường Ngọc Như xuống, Lan Thời thì tát miệng thật mạnh, đánh tầm hai mươi cái. Lan Thời dùng mười phần sức lực, cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Đường Ngọc Như bây giờ giống như một quả anh đào chín, da môi bị rách, máu chảy ra từ giữa hai hàm răng, vô cùng xấu xí.

Tạ Từ giơ tay lên: “Dừng lại, thả nàng ta ra.”

Đường Ngọc Như ngã xuống đất như một vũng bùn, tì nữ bên cạnh nàng ta run rẩy lẩy bẩy mà đỡ người dậy, một câu cũng không dám nói. Dù gì có Võ Ninh Vương ở đây, ai dám nghị luận?

Tạ Từ quay người, khẽ vẫy váy: “Không muốn đi dạo nữa, về nhà.” 

Trước khi đi, Tạ Vô Độ nhìn vẻ chật vật bất kham Đường Ngọc Như, nhỏ giọng nói: "Viên minh châu trên tay bổn vương, sao có thể để ngươi sỉ nhục?

Cái nhìn đó khiến người ta ớn lạnh tận xương tủy.

Đường Ngọc Như lại dậy lên một trận ớn lạnh, cho đến lúc người đã đi xa, mới nghe thấy tỳ nữ bênh cạnh nhỏ giọng khóc lên:

“Tiểu thư, người không sao chứ? Nô tỳ đưa người hồi phủ, Bán Hạ, ngươi mau đi mời đại phu.”

Đường Ngọc Như gần như bị bọn họ nửa kéo nửa bế về phủ Anh quốc công, được nửa đường, Đường Ngọc Như liền bị ngất đi. Sau đó nửa mơ nửa tỉnh, vẫn luôn nằm mơ, trong mơ đều là nàng phải chịu các loại hình phạt, mà Tạ Vô Độ lại ngồi một bên, dùng ánh mắt đáng sợ đó nhìn chằm chằm nàng.

Vết thương của Đường Ngọc Như không được tính là quá nghiêm trọng, nhưng người chịu sự kinh sợ, đổ một trận bệnh nặng, bệnh kéo dài đến hơn nửa tháng.

Chuyện ngày hôm đó xảy ra tại tiệm vải, lúc đó trong tiệm vải không có nhiều người, chuyện này ngược lại không bị truyền ra.

Phủ anh quốc công sau khi biết được nữ nhi nhà mình gây chuyện với Võ Ninh vương, cũng không dám nói gì, sợ rằng Võ ninh vương sẽ vì vậy mà giận cá chém thớt, gây phiền phức cho phủ Anh quốc công bọn họ, thế nên chỉ nói với bên ngoài là Đường Ngọc Như bị trúng phong hàn, vậy nên mới bị bệnh nặng.

Cho nên Tiêu Linh Âm cũng không biết.

Người mà Tiêu Linh Âm phái đi nghe ngóng động tĩnh của Võ Ninh vương phủ, phát giác ra rằng trưởng công chúa và vương phủ bên này nhiều ngày nay đều không có qua lại. Tiêu Linh Âm giơ tay vỗ tay nói: "Vậy thì, ta yên tâm rồi."

-

Sau khi giáo huấn Đường Ngọc Như, Tạ Từ vẫn buồn bực chán nán. Nàng đã ở trong vương phủ chán ngán nhiều ngày, không dễ gì mới quyết tâm ra ngoài đi dạo, không ngờ lại gặp phải chuyện như thế này.

Tạ Vô Độ và nàng cùng nhau ngồi trong xe ngựa, nhìn thấy vẻ mặt khốn khổ của nàng, liền dỗ dành nói: "Là cảm thấy phạt kẻ họ Đường đó quá nhẹ nên không vui sao?"

Tạ Từ lắc lắc đầu, lại ngồi thẳng lên nói: “Nàng ta sao xứng chứ, thật ngu ngốc, nàng ta lần trước ghi thù ta, hôm nay nhìn thấy ta sa sút, liền muốn sỉ nhục ta một phen. Nhưng nàng ta cũng không biết nhìn kĩ mà đã nghĩ ra mặc đồ chất liệu không tốt rồi.”

Mấy ngày gần đây đến rét tháng ba, nhiệt độ giảm xuống.

Nàng hôm nay mặc một chiếc áo giao lĩnh bó tay bằng gấm màu đỏ thẫm, cổ và tay áo được trang trí một vòng tròn bằng lông thỏ mềm mại, rất đẹp lại rất ấm, bên dưới mặc váy xếp ly màu hồng trắng. Tóc mây mỏng, chẳng qua hôm nay không cài trâm có quá nhiều châu ngọc, có lẽ vì điều này Đường Ngọc Như mới cảm thấy nàng sa sút, có thể bị bắt nạt rồi.

Sáng sớm hôm nay trước khi ra ngoài, nàng không biết tại sao, cảm thấy mấy đôi bông tai trong hộp đều không phù hợp với y phục trên người, vậy nên đến bông tai cũng không đeo. Vốn là nghĩ hôm nay ra ngoài sẽ chọn cái mới, bây giờ cũng không có tâm trạng nữa rồi.

"Đều trách Đường Ngọc Như đó, thật là. Hôm nay cũng thế, tại sao cứ phải gặp trúng nàng ta chứ? Một năm không may mắn. Ta thấy phải đi chùa Linh Phúc bái phật." Nói xong, Tạ Từ cong môi.

Lần trước đi chùa Linh Phúc về, cũng cảm thấy cả người đen đủi, muốn thoát khỏi vận rủi, ai biết lại cầu được quẻ xấu, tiếp sau đó, lại là long trời lở đất.

Bỏ đi, vẫn là đừng đi. Cũng không biết nên nói chùa Linh Phúc này là linh hay là không linh, ngươi nói là nó linh, nàng cầu thoát khỏ vận xui, vận may liên tục, kết quả…… nhưng nếu nói nó không linh, quả xấu lại thật sự rất linh nghiệm.

Nàng nói rồi, đưa tay vén rèm ra, để lộ những đường cong khuôn mặt mềm mại, từ hàm dưới cho đến chiếc cổ gầy luôn có cảm giác như thiếu thiếu một cái gì đó. Tạ Vô Độ ngước mắt, đơ ra một lúc, sau đó giơ tay nhẹ nhàng nhéo d ái tai nàng.

Hôm nay nàng không đeo khuyên tai, nơi đó trống rỗng, chẳng trách cảm thấy như thiếu thiếu cái gì đó. D ái tai của nàng nhỏ nhắn đáng yêu, có màu trắng hồng, khi chạm vào mềm mại tinh tế.

Tạ Từ hất tay hắn ra, tức giận nói: “Làm gì vậy? Huynh không phải không biết d ái tai của ta rất sợ nhột.”

Nàng xoa xoa d ái tai, không hiểu sao d ái tai của nàng rất nhạy cảm, bình thường người khác đều không chạm vào được. Vì vậy bình thường phải tự mình đeo khuyên tai.

Tạ Vô Độ buông tay xuống, ánh mắt không biết là vô tình hay cố ý mà nhìn d ái tai nàng, nói: “Sao lại không đeo khuyên tai?”

Tạ Từ nói: "Cảm thấy những cái đó đều không đẹp lắm, thà không đeo còn hơn, vậy nên mới không đeo."

"Vậy....... đi cùng muội chọn cái mới."

"Không muốn đi lắm." Nàng nhìn Tạ Vô Độ, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Hôm nay sao huynh lại ở đây?”

“Hẹn Lâm thị lang nói chuyện ở đối diện, từ cửa sổ đã nhìn thấy xe ngựa của muội rồi, tính xong chuyện mới tới tìm muội, ai biết được lại vừa lúc đụng phải. Cũng may là tới, nếu không thì……” Tạ Vô Độ xoay xoay đầu ngón tay, sẽ không đơn giản chỉ là vả miệng như vậy.

Tạ Từ cười cười: “Thực ra huynh không đến cùng sẽ không có chuyện gì, bộ dạng mong manh yếu đuối của nàng ta, còn đánh thắng lại ta sao?”

Lời này nếu như bị đám văn nhân, thư sinh đó nghe thấy, chỉ sợ là sẽ hối hận vì đã chọn nàng làm đệ nhất mỹ nhân Thịnh An.

Không có mỹ nhân nhà ai lại đánh thắng được người khác mà cảm thấy vui vẻ.

Lời tuy nói là vậy, Tạ Vô Độ vẫn là không yên tâm, "Sau này muội ra ngoài thì mang nhiều người hơn, không được, phải sắp xếp tì nữ biết võ công tới hầu hạ muội."

"Cái đó thì không cần đâu, bình thường các cô nương đều sẽ không đánh đánh giết giết." Tạ Từ lè lưỡi.

"Đột nhiên ta nhớ ra ở đó có một viên hồng ngọc rất đẹp, hình như khá hợp với y phục của muội, vừa hay có thể dùng làm khuyên tai cho muội. Sau khi trở về, ta sẽ sai người mang đến cho muội."

"Được thôi." Nàng nhếch mép cười, ôm lấy cánh tay của Tạ Vô Độ, dựa vào vai hắn làm nũng.

[lời tác giả muốn nói]

Ca ca: không chỉ muốn sờ thôi đâu

Chương 16: Thưởng Hoa Yến-

“Nếu ta đánh nhau với người khác trong Thưởng Hoa Yến, huynh sẽ che chở ta chứ?”

Bên ngoài luôn đồn đại là nàng tính tình kiêu căng, không nên kết giao, khó có thể tới gần.

Nhưng trước kia ở trước mặt Tiêu Thanh Y đã quen làm nũng chiếm lợi, khi ở trước mặt Tạ Vô Độ, càng lưu loát hơn.

Bởi vì Tạ Vô Độ còn thiên vị nàng hơn cả Tiêu Thanh Y một chút.

Có đôi khi Tiêu Thanh Y có thể hỏi đúng sai, nhưng Tạ Vô Độ gần như là bất kể đúng sai, đều sẽ lựa chọn đứng về phía Tạ Từ.

Trước đó thậm chí Tạ Từ còn bạo dạn nghĩ, nếu nàng muốn đi giết người, tất nhiên Tiêu Thanh Y sẽ giận rồi khiển trách nàng trước, sau đó sai người trói nàng lại, nhưng Tạ Vô Độ sẽ đưa đao cho nàng, lại thay nàng xử lý sạch tất cả chứng cứ phạm tội.

Đương nhiên, đây chỉ là một suy nghĩ táo bạo mà thôi. Nàng sẽ không đi giết người, mà Tiêu Thanh Y…

Nghĩ đến Tiêu Thanh Y, nụ cười trên mặt Tạ Từ nhạt đi, nhắm mắt lại không cho bản thân nghĩ tiếp nữa, mọi chuyện đều đã qua, có nghĩ cũng vô ích…

Trong phủ trưởng công chúa.

Cách sự việc lần trước đã hơn mười ngày, vết thương của Tạ Nghênh Hạnh đã tốt lên. Vết thương trên trán đã bắt đầu kết vảy, Tiêu Thanh Y sợ nàng ta để lại sẹo, sai người đặc biệt cẩn thận, kiêng ăn những món nào, còn bôi đủ loại thuốc mỡ lên.

Về phần mười trượng kia của Tạ Vô Độ, cũng đã chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.

Sau khi Tạ Từ và Tạ Vô Độ đều rời khỏi đây, trong phủ lập tức yên tĩnh lại. Có đôi khi bản thân Tiêu Thanh Y cũng thấy không quen, nhưng nghĩ đến Tạ Nghênh Hạnh, bà ta lại nhẹ nhàng thở ra.

Tiêu Thanh Y bón thuốc cho Tạ Nghênh Hạnh xong thì đưa bát thuốc trống cho nha hoàn bên cạnh, bà vươn tay xoa trán Tạ Nghênh Hạnh, ánh mắt hiền từ:

“Đợi thêm mấy ngày nữa là có thể tốt lên rồi.”

Tạ Nghênh Hạnh cầm lấy tay bà, cực kỳ thân thiết mà cọ cọ, thản nhiên cười: “Đa tạ a nương.”

Tiêu Thanh Y cười nói: “Ta và con là mẹ con, không cần phải nói cảm ơn. Nhưng mà…” Bàn tay bà xoa xoa má Tạ Nghênh Hạnh, đang nói thì dừng lại.

Tạ Nghênh Hạnh nói: “Làm sao vậy a nương?”

Tiêu Thanh Y đối diện với nàng ta, nói: “Nhưng mà sau này, con phải giữ gìn thân thể của chính mình. Cho dù muốn cái gì, cũng không được lấy tính mạng của mình ra tranh giành.”

Bà vừa dứt lời, bản thân đã ngẩn ra trước, cứ cảm thấy lời này có chút quen tai. Sau đó nhớ lại, đây là lời Tạ Từ đã từng nói.

Sau bờ tường của cung cấm, lục đục với nhau là chuyện thường, trong hậu cung của đương kim thánh thượng cũng thế. Có một lần hai vị mĩ nhân là tân sủng của thánh thượng tranh chấp với nhau, từng dùng cách thức như vậy, tổn thương bản thân, dùng chuyện này để hãm hại đối phương.

Ngày ấy khi làm ầm ĩ lên, mẹ con hai người cũng đang ở đó, còn là việc của hậu cung, nên đã đi theo Hoằng Cảnh Đế xem xét tình hình. Kết quả cuối cùng đương nhiên không phải xem chân tướng, mà là xem trong lòng Hoằng Cảnh Đế coi trọng vị mĩ nhân nào hơn. Khi đó trong lòng Hoằng Cảnh Đế yêu Ngọc mỹ nhân hơn, đương nhiên Ngọc mỹ nhân sẽ thắng.

Mặc dù Tiêu Thanh Y nhìn ra được Ngọc mỹ nhân cố tình hãm hại. Tạ Từ cũng đã nhìn ra, trên đường trở về nói với bà, a nương, con cứ cảm thấy, cho dù muốn cái gì, cũng không thể lấy tính mạng của mình ra tranh giành.

Với ngạo khí của nàng, không nhìn được những thủ đoạn đó.

Đúng vậy, nàng là người kiêu ngạo, đúng là đúng sai là sai…

Tiêu Thanh Y thất thần, nhưng mà lúc ấy bà có thể thấy rõ, bây giờ lại bị che mờ mắt. Cũng chỉ có thể nói là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê.

Thôi thôi. Tiêu Thanh Y hồi phục tinh thần, bà đã đưa ra lựa chọn thì sẽ không hối hận.

“Hạnh Nhi, a nương biết, trước kia con sống rất khổ, cho nên bây giờ mới có thể liều mạng để bảo vệ những thứ này. A nương không trách con, nhưng không hy vọng sau này con cũng như thế.” Tiêu Thanh Y đau xót nhìn Tạ Nghênh Hạnh.

Tạ Nghênh Hạnh cụp mắt, vành mắt hơi hồng hồng gật đầu:

“Vâng, vậy Hạnh Nhi sẽ không như thế nữa. Khiến a nương lo lắng mấy ngày hôm nay, Hạnh Nhi thật sự bất hiếu.”

Tiêu Thanh Y ôm người, vỗ nhẹ lưng của nàng ta.

Tạ Nghênh Hạnh rúc vào trong lòng bà, cắn môi đắn đo mở miệng: “A nương, bây giờ Từ tỷ tỷ đã dọn đi rồi, Vân Lang Viện của nàng cũng để đó không dùng. Hạnh nhi nghe nói Vân Lang Viện của Từ tỷ tỷ rộng rãi sáng sủa, đông ấm hạ mát, Hạnh nhi chưa từng được ở nơi nào tốt như vậy…”

Tiêu Thanh Y nói: “Chỗ đó vốn nên là của con.”

Ngụ ý chính là đồng ý cho nàng ta dọn vào ở, Tạ Nghênh Hạnh nửa nụ cười, “A nương thật tốt, thì ra câu “đứa trẻ có mẹ sẽ được coi như bảo bối’ là thật.”

Tiêu Thanh Y lại đau lòng.

-

Ngày xuân tươi đẹp lại vội vã, hoa cỏ bay đi, mùa hè lại sải bước tới.

Khi tới tháng tư, trong Vân Lang Viện của Võ Ninh vương phủ, Tạ Từ nghiêng người dựa lên lan can mỹ nhân* trong đình, trong tay nắm một nắm thức ăn cho cá, vẩy vào trong hồ nước bên cạnh. Đám cá đua nhau trồi lên mặt nước ăn thức ăn, trên mặt hồ nổi từng gợn sóng lăn tăn.

“Tiểu thư, ngài vừa mới khỏi phong hàn, sao lại ham lạnh rồi?” Lan Thời lắc lắc đầu, muốn phủ thêm áo choàng cho nàng.

Tạ Từ bĩu môi, bỏ áo choàng ra, “Đã là lúc nào rồi? Ngươi xem mặt trời hôm nay chói như vậy, ta có thể bị lạnh chắc?”

Trước đó vài ngày, nàng không muốn xuất môn đối mặt với mấy lời đồn đại hỗn loạn đó, kết quả là bị nhiễm phong hàn, cũng coi như ông trời tác thành cho, là chuyện tốt. Nhưng nhiễm phong hàn phải uống thuốc đắng, mỗi ngày còn ho khan, mùi vị thật sự khổ sở.

Đang nói, Trúc Thời trở về từ bên ngoài, vẻ mặt hơi xấu hổ.

Tạ Từ ngồi thẳng người lại, hỏi nàng: “Sao vậy?”

Trúc Thời cầm thiệp mời trong tay đưa cho Tạ Từ, Tạ Từ nhận lấy, tập trung đọc, là thiệp mời đến Thưởng Hoa Yến trong cung của hoàng hậu. Nói lúc này đúng dịp mẫu đơn nở rộ, hoàng hậu nương nương mời tất cả quý nữ trong kinh thành vào cung ngắm hoa.

Ngắm hoa cũng tốt, du xuân cũng được, đều chỉ là hoạt động xa giao của đám nữ nhân, cách gọi khác nhau mà thôi.

Trúc Thời hỏi: “Tiểu thư muốn đi sao?”

Tạ Từ không đáp, nàng biết đi thì sẽ như thế nào, đơn giản là nghe bọn họ châm chọc, nói bóng nói gió.

Trúc Thời nói: “Nếu không thì chúng ta đừng đi, tiểu thư vừa mới khỏi phong hàn, mượn bệnh mà chống chế, vừa đúng lúc.”

Lan Thời suy nghĩ một lát, cũng nói: “Nô tỳ cũng hiểu được, nếu không thì đừng nên đi.”

Tạ Từ khép thiếp mời lại, cười lạnh nói: “Đi, đương nhiên phải đi. Thiếp mời đã đưa đến trước mặt ta, nếu ta không đi chửng phải là càng bị bọn họ chế giễu sao.”

Trúc Thời nhìn Lan Thời, ý là, nếu như đi sẽ không gây ra chuyện gì đấy chứ?

Cũng may Thưởng Hoa Yến này không chỉ mời quý nữ trong kinh thành, còn mời các lang quân vừa độ tuổi kết hôn trong kinh, là người vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn, Tạ Vô Độ đương nhiên có trong danh sách được mời.

Có Vương gia ở đó, Trúc Thời và Lan Thời yên tâm.

Ban đêm khi Tạ Vô Độ trở về, Tạ Từ hỏi việc này, “Huynh nói xem, ta có nên đi hay không?”

Tạ Vô Độ đang lột tôm cho nàng: “Đi, sợ cái gì.”

Đây đúng là cơ hội tốt, nói cho bọn họ biết, mặc dù Tạ Từ nàng bây giờ không phải Vĩnh Ninh quận chúa, cũng vẫn được hắn che chở như trước.

Tạ Từ cười gian, nói: “Nếu ta đánh nhau với người khác trong Thưởng Hoa Yến, huynh sẽ che chở ta chứ?”

Tạ Vô Độ nâng mắt nhìn nàng, ý trong ánh mắt là: Chẳng lẽ vấn đề này còn càn phải hỏi à?

Tạ Từ ngậm cười, gắp tôm Tạ Vô Độ vừa lột vỏ trong bát lên, bỏ vào trong miệng, thơm ngon vừa miệng, hương vị rất tốt.

Nàng chỉ thuận miệng hỏi, tuy rằng không thể xác định là có đánh nhau với người khác hay không, nhưng dựa vào hiểu biết của nàng với nhóm quý nữ này, các nàng không thể tránh khỏi việc tranh chấp lúc đó, nếu tình hình hơi kịch liệt một chút, nói không chừng sẽ đánh nhau thật.

Nhưng nếu thật sự đánh nhau với người khác trong Thưởng Hoa Yến của hoàng hậu, việc này e là không nhỏ. Nhưng đã có Tạ Vô Độ chở che thì sẽ không sao.

-

Hôm diễn ra Thưởng Hoa Yến, tin Tạ Từ muốn tham gia đã truyền đi khắp, mà một người khác, cũng vừa bệnh nặng mới khỏi, cũng tham gia Thưởng Hoa Yến này. Hai người này cùng tụ lại một chỗ, thật sự là cảnh tượng sôi nổi.

Bây giờ Tạ Nghênh Hạnh là người được trưởng công chúa cực kỳ yêu chiều, trưởng công chúa đi đâu cũng dẫn nàng ta theo, cùng đến cùng đi với nàng ta. Mà Tạ Nghênh Hạnh đoan trang hào phóng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng như nước, so sánh hai người càng nổi bật sự tồi tệ của Tạ Từ.

Bữa Thưởng Hoa Yến hôm nay, thật ra hoàng hậu tổ chức vì muốn lựa chọn Vương phi cho Nhị hoàng tử, bởi vậy mới cố ý mời cả lang quân và nữ tử vừa đến tuổi kết hôn trong kinh thành đến, từ đó mọi người xem mắt, cũng có thể làm mai mối cho người khác.

Nhưng hiển nhiên lực chú ý của mọi người lúc này không đặt trên việc xem mắt, đều ngóng trông Tạ Từ đã đến hay chưa.

“Các ngươi nói xem, Tạ Từ này có phải sẽ không đến không?”

“Không thể nào, nếu nàng không đến, vậy chẳng phải là quá xấu mặt sao.”

“Nhưng nàng đến chẳng phải sẽ càng xấu mặt mà.”

“Cũng có vẻ đúng.”



Vài vị quý nữ cười rộ lên, mấy người này đều bất hòa với Tạ Từ.

Điền Hạnh Đào hôm nay cũng được mời, nhưng vì chức quan của phụ thân không cao nên chỉ trốn trong góc phòng. Nghe thấy lời bọn họ nói, trong lòng nàng không quá thoải mái. Nàng cũng nghe nói đến cảnh ngộ gần đây của Tạ Từ, thật sự lo lắng cho Tạ Từ.

Hôm nay Tạ Từ sẽ đến thật sao?

Trong lòng Điền Hạnh Đào bất an.

Lại nghe thấy mấy người kia nói: “Nhưng dù sao hôm nay là một ngày tốt như vậy, sao Đường Ngọc Như lại không tới? Theo lý thuyết thì nàng ta mới là người muốn tham gia nhất chứ.”

“Nghe nói là bị bệnh, hết lần này đến lần khác vẫn không tốt lên.”



Đúng lúc này, họ nghe thấy có người truyền lời, nói Tạ Từ đến.

Mọi người đều nhìn ra cửa.

[Tác giả có lời muốn nói]

Từ bảo: Người đẹp tới rồi đây

Ca ca còn tỏ vẻ sẽ không những đưa đao cho, mà còn trực tiếp giúp nàng làm thịt người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.