Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 20: Gặp thoáng qua



.

Ở đằng xa, có một chiếc xe quân sự màu xanh chạy qua đây, tốc độ rất ổn định, rất bình thản, không giống dáng vẻ đua xe của Trang Nhã Khinh, giống như đang lái một chiếc Roller coaster(1) vậy.

(1) Roller coaster, hay còn được gọi là roller coaster), một phương tiện giải trí cơ giới, phổ biến ở các chủ đề của công viên vui chơi và công viên.

Những người lái xe Hummer, đều là những người đàn ông rất trưởng thành chững chạc. Đây là cá nhân Trang Nhã Khinh nghĩ vậy.

Trang Nhã Khinh chú ý thấy, vì phía trước có một ngã rẽ, cô cũng không nhìn chiếc gương cầu lồi ở chỗ đó. Một chiếc xe với tốc độ nhanh kinh người, còn một chiếc mặc dù tốc độ rất ổn định, nhưng rõ ràng là chủ nhân ở bên trong đang gọi điện thoại. Ai có thể nghĩ được có người đua xe ở đây chứ? Dù sao chủ nhân chiếc xe Hummer kia cũng không nghĩ tới.

"Tôi rất nhanh sẽ đến nơi, bây giờ đang ở trên đường." Giọng nói của người đàn ông cực kỳ mạnh mẽ. có một loại uy nghiêm bức người trong đó, làm cho người ta thấy có một loại áp lực rất lớn. Mạnh mẽ, nhiều sức hút.

"Ừ, đã lấy vật đó rồi."

Lúc ở góc rẽ, cách chiếc xe Hummer đó khoảng mười mét, Trang Nhã Khinh thấy chiếc Hummer, người đàn ông kia cũng thấy chiếc Maserati của Trang Nhã Khinh. Phanh lại không kịp nữa rồi, cố tình, một đoạn ở ven đường giống như bị sụp mất một phần, bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng cho một chiếc xe con đi qua. Vấn đề xuất hiện, chính là xe của Trang Nhã Khinh và chiếc xe Hummer này cùng trên một con đường.

Trang Nhã Khinh nhanh chóng quay đầu xe, hy vọng có thể tránh chiếc xe Hummer này ra, cũng không đến nỗi đâm vào nhau. Nhưng với tốc độ xe của cô thì lại không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Một chiếc xe ở bên phải, một chiếc xe lại không thấy có phản ứng nào, Trang Nhã Khinh không nhịn được mắng."Mẹ nó, cũng không biết tránh ra một chút." Mắt thấy sẽ lập tức đâm vào nhau, Trang Nhã Khinh thay đổi suy nghĩ trong lòng, quay xe về phía bên trái. Bên trái là núi, có điều là bên dưới vẫn còn dùng một tầng xi măng, dùng để tránh đất đá trôi.

Ánh mắt người đàn ông thấy biến động cuối cùng cũng có một chút dao động nào, rồi sau đó trở lại bình thường. Khóe miệng chứa một tia hài hước, còn có thưởng thức. Cô bé này, không phải là muốn tự sát chứ. Núi hơi dốc, nhưng cũng không đến mức chín mươi độ, nhìn như thế kia chắc khoảng tám mươi độ.

Đương nhiên là Trang Nhã Khinh không muốn tự sát rồi.

Nếu thật sự không có biện pháp khác, cô sẽ lựa chọn đâm đối phương rơi xuống núi chứ không phải là làm mình bị thương.

Đầu xe lên cao, tang tốc độ, lúc xe có hai phần ba ở trên núi, Trang Nhã Khinh nhanh nhẹn quay đầu xe lại lần nữa.

Vượt qua chiếc Hummer , vững vàng rơi xuống phía sau. Ách, cũng không phải quá ổn, đầu xe vừa vặn va vào lan can ở bên ngoài. Người đàn ông ở trên chiếc Hummer quay đầu lại nhìn Trang Nhã Khinh một cái, thú vị, cực kỳ thú vị. Anh chưa từng ngờ tới có một người phụ nữ có thể lái xe tới trình độ như vậy, cũng không ngờ người phụ nữ này sẽ chọn phương pháp nguy hiểm nhất. Nếu lần này thất bại, chuyện người phụ nữ kia phải chết là không thể nghi ngờ rồi. Trực tiếp đâm vào xe anh vẫn có khả năng sống, nhưng nếu như ngã xuống vực kia thì xương cũng không còn.

Cô gái này, để cho người chưa bao giờ để phụ nữ vào mắt như anh phải nhìn bằng con mắt khác rồi.

Có điều anh là người đàn ông chưa bao giờ tiếp cận phụ nữ, huống hồ lần này còn có việc trong người, cho nên người đàn ông này cũng không nói câu nào, chỉ nhìn thoáng qua Trang Nhã Khinh, ghi tạc hình dáng của Trang Nhã Khinh ở trong đầu, lái ô tô rời đi.

Chiếc Hummer vừa mới rời đi, chiếc xe thể thao ở phía sau cũng đuổi tới, dừng lại ở phía sau xe của Trang Nhã Khinh. Cô ấy cũng không có bản lĩnh chạy qua xe của Trang Nhã Khinh.

Dừng ở đây cũng không phải là biện pháp hay, Trang Nhã Khinh khởi động xe, chạy đến nơi rộng hơn một chút, ít nhất có thể chứa hai xe cùng một lúc. Vừa mới dừng lại đã bị xe của một người không có mắt đâm vào. Lần trước có thể nói là không có cách nào khác, Trang Nhã Khinh cũng không nói gì, dù sao mình cũng đua xe ở đây, là mình sai trước rồi. Thế nhưng lần này, rõ ràng bên cạnh có nơi có thể để cả hai xe đi qua, nhưng lại cố tình đâm vào chỗ này. Nếu không phải kỹ thuật lái xe của Trang Nhã Khinh giỏi, chỉ sợ bị đâm xuống vách đá rồi.

Nhưng Trang Nhã Khinh vẫn không nói gì, nhưng cô bé kia lại nói trước, cô bé rất tức giận đỗ xe trước xe của đối phương, là BMW, chủ lại là một kẻ có tiền rồi.”Này, xuống xe.”

Người đàn ông này hơi tức giận, lái xe đến sát chân cô bé kia mới dừng lại. Dừng xe lại, Trang Nhã Khinh cũng biết nguyên nhân người đàn ông này đâm vào chân của cô rồi. Người đàn ông trước mặt, một người phụ nữ ngồi xổm xuống, đầu ở giữa hai chân người đàn ông. Đang làm gì cũng có thể đoán ra, đúng là tên đàn ông bẩn thỉu. Người đàn ông này không xứng đáng hai chữ phong lưu.

Vỗ vỗ đầu người phụ nữ, người phụ nữ mới đứng dậy sang bên cạnh người đàn ông, bên miệng còn dấu vết mới vừa phóng túng.

“Tôi nói là ai có gan như vậy, hoá ra là con gái của Bí thư Thị Uỷ, Lương Hy Tây, đã lâu không gặp.”

Người đàn ông nở nụ cười không đứng đắn, tự cho là phong lưu phóng khoáng.

“Đúng vậy, đã lâu không gặp, vừa gặp đã khi61n tôiu ghê tởm.” Lương Hy Tây châm chọc khiêu khích nói.

Cô cũng coi như là biết người đàn ông này, con trai của cục cảnh sát Trần Khải, phong lưu thành tính, trân cơ bản mỗi ngày một cô bạn gái, nếu nói cụ thể là bạn cùng giường. Chỉ cần có tiền, mà Trần Khải cũng không người khó nhìn, coi như đẹp trai đi, tự nhiên sẽ có cả đống phụ nữ tới cửa, mà Trần Khải ai đến cũng không từ chối. Lương Hy Tây tuỳ ý nhìn qua chổ kia của Trần Khải, xem người đàn ông này làm ra chuyện xấu với nó như thế nào.

“Haha, nếu tiểu thư Lương Hy Tây bằng long, tôi đương cam tâm tình nguyện rồi.” Trong khi Trần Khải nói chuyện với Lương Hy Tây, ánh mắt lại đánh giá Trang Nhã Khinh.

Trang Nhã Khinh cực kỳ không thích ánh mắt của Trần Khải.”Có hài lòng không?” Trang Nhã Khinh liếc mắt nhìn Trần Khải, hỏi.

“Hài lòng, nhưng váy không hợp lắm.” Trần Khải vuốt cằm, bình luận. Cô gái xinh đẹp như vậy làm sao có thể mặc váy công chúa chứ, một chút cũng không hợp.

“Đâm vào xe của tui, anh tính bồi thường như thế nào?” Đầu xe bị va chạm vào xuất hiện một chỗ lõm, sơn ở phía trên đã bị xước, xe hoàn hảo như vậy, lại không có khuyết điểm nào.

Trần Khải nhìn, không thể phủ nhận chiếc xe kia là do anh ta đâm vào.”Cô muốn tôi bồi thường như thế nào? Hay là…bồi thường nhé?”

“Hai mươi vạn.” Thật sự là xui xẻo, mới đến thành phố A bị đâm hai lần, có phải cô có thù với xe không?

“Được” Hai mươ vạn? Sửa xe một lần, một lần làm đẹp cũng chỉ mấy vạn đi, mở miệng là hai mươi vạn? Đây cũng là quá bắt nạt người khác đi? Có điều là cái này có là gì?

Trang Nhã Khinh bước tới , trực tiếp coi như không có người phụ nữ bên cạnh Trần Khải, vươn tay ra. “Chi phiếu?” Trần Khải lấy một tấm chi phiếu ra, nhưng lại không đưa cho Trang Nhã Khinh.” Vị tiểu thư này có bằng lòng ăn tối với tui không?”

“Không muốn.” Rút chi phiếu ra, Trang Nhã Khinh nhìn qua số tiền trên mặt, định rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.