Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 52: Chuyện riêng của anh em không nên hỏi nhiều



"Tại sao đồ ăn lại bị vụn như vậy? Có phải để cho cô mua thức ăn cho nên cô mới mua những thứ này cho chúng tôi ăn đúng không?" Tiêu Dật Phàm nhìn thức ăn trong tay Trang Nhã Khinh. Những thứ này có phải ở chợ không ai mua cho nên Trang Nhã Khinh mới nhặt về không?

"Nói nhảm, bản thân tôi cũng muốn ăn. Có lỗ sâu đục, cà chua nhỏ, nhưng những thứ này không dùng thuốc hóa học, ăn cũng phải tươi một chút. Có ăn không? Không ăn tôi vứt đi." Trang Nhã Khinh cầm đồ ăn tới thùng rác ở bên cạnh, làm bộ muốn vất đi.

Tiểu Nguyệt chạy vụt qua đây ôm lấy chân của Trang Nhã Khinh."Dì, thầy nói không thể lãng phí thức ăn do các bác nông dân vất vả mới trồng được nha...Mặc dù những chỗ này con cảm thấy không giống như dùng mồ hôi để trồng. Nhưng thầy nói thức ăn đều là mồ hôi, cơm cũng là mồ hôi."

Trang Nhã Khinh ngồi xổm xuống, kiên nhẫn giải thích."Tiểu Nguyệt, chuyện này không thể giải thích như thế...Mấy thứ này là do các bác nông dân vất vả lao động, chảy rất nhiều mồ hôi mới sản xuất ra, cái này không phải mồ hôi mà là rau củ quả nhé. Giống như Tiểu Nguyệt dùng chất dẻo cao su để dựng nhà đó, có phải Tiểu Nguyệt cũng bị chảy mồ hôi không?" Trang Nhã Khinh thấy trên bàn uống nước có một ngôi nhà xiêu xiêu vẹo vẹo được làm bằng chất dẻo cao su, cái đấy không phải do Tiểu Nguyệt làm thì ai làm đây.

"Vâng, con biết rồi."

"Tiểu Nguyệt thật thông minh."

Tiêu Dật Phàm đón thức ăn trong tay Trang Nhã Khinh, thật ra không phải tất cả đều là rau củ quả, Trang Nhã Khinh còn mua hai con cá."Chỉ có cá, toàn bộ đều là rau củ quả. Cô tính toán quá kỹ lưỡng rồi."

"Tôi đảm bảo anh sẽ cảm nhận được đây là phúc khí của anh."

"Được, Tiêu Dật Phàm tôi thật có phúc khí."

Nhìn Trang Nhã Khinh một mình bận rộn trong phòng bếp. Tiêu Dật Phàm có một loại cảm giác, chính là hai người vợ, một người đang chơi với con gái ở phòng khách, một người đang nấu cơm. Cảm giác như vậy, thật vui vẻ...

“Muốn tôi giúp một tay không?” Thật ra Trang Nhã Khinh rất quen thuộc, cũng không cần ai phải hỗ trợ. Nhưng Tiêu Dật Phàm lại cảm thấy, mọi người đều có chuyện làm, chỉ mình anh ta không có, nên cảm thấy không tiện.

“Vào đi, giết cá.” Có người hỗ trợ, Trang Nhã Khinh hoàn toàn không khách khí.

“Tại sao không mua con đã giết rồi? Hoặc là mua xong bảo người ta giết cho.”

“Không tươi.” Trang Nhã Khinh đun nước sôi đổ lên cà chua, sau đó thật nhẹ nhàng lột bỏ vỏ cà chua, phương pháp này rất khó làm một cách hoàn hảo. “Ông nội Tiêu đâu?” Hôm nay đến lâu như vậy mà chưa gặp ông nội Tiêu.

“Vừa để vận động một chút, nên sáng tôi đưa ông đến nhà bạn, tối tôi sẽ đón ông về.” Tiêu Dật Phàm cuộn tay áo lên bắt đầu sự nghiệp giết cá.

Trang Nhã Khinh thấy trong tủ lạnh nhà Tiêu Dật Phàm có thịt gà và trứng gà, cho nên nhất định phải tận dụng, nếu không thì để lâu cũng không tốt.

Tùy tiện làm một quả trừng chiên cà chua, một đĩa củ cải đường, một bát khoai lang ướp đá, một đĩa thịt gà kho, còn có canh rau chân vịt là được rồi.

“Mặc dù đều là một vài món ăn gia đình, nhưng mùi vị rất ngon, Tiêu Dật Phàm tôi đúng là có phúc khí.” Có thể cưới cô gái này về nhà mới đúng là có phúc khí.

Vừa đủ ăn, không còn một chút đồ ăn thừa nào, toàn bộ nước canh cũng được uống sạch. Cái khoai lang đường ướp lạnh kia, trên cơ bản người lớn mỗi người ăn một miếng, còn lại toàn bộ đều đưa vào bụng Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt cầm củ khoai lang cuối cùng sung sướng ngồi gặm.

Một lát sau, tất cả đều vào bụng của Tiểu Nguyệt. Sau đó thất vọng nhìn đĩa trống trên bàn. “Dì, tại sao lại hết rồi ạ?”

“Ừ, hôm nay đã ăn no chưa?”

“No rồi, nhưng Tiểu Nguyệt còn muốn ăn.”

“Lần sau dì lại làm cho con ăn được không? Bây giờ ăn nhiều bụng sẽ đau đó...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.