Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 54: Đồ lưu manh không biết xấu hổ



.

Trang Nhã Khinh nghe thấy câu nói của Mạnh Thiệu Phong, sau đó nhìn vào mắt của anh ta, lập tức biết anh ta đang nghĩ gì, vô cùng tức giận."Cái đồ lưu manh, không biết xấu hổ." Trang Nhã Khinh đẩy Mạnh Thiệu Phong ra khỏi cửa, nặng nề đóng cửa lại. Ngực vẫn lên xuống phập phùng, nhìn đã biết là tức giận không nhẹ.

"Nhã Khinh." Mạc Thiển cảm thấy Nhã Khinh bây giờ giống hệt như gà mái xù lông. Rót một chén nước mang nó lại cho Trang Nhã Khinh. Trang Nhã Khinh nhận cốc nước, một hớp uống sạch.

"Các tên khốn kiếp đáng chết kia, lại có thể có ý đồ với mình. Sớm biết vậy một cước lên mặt anh ta kia, nên đá chết anh ta luôn cho rồi."

"Ừ, lần sau nếu anh ta còn làm như vậy, không cần do dự, phế anh ta là được rồi. Đừng tức giận, tức giận vì loại người này rất không đáng." Thật sự không đáng. Vừa rồi lúc biết suy nghĩ của Mạnh Thiệu Phong thì ngay cả cô cũng muốn đá bay anh ta, chứ đừng nói đến Nhã Khinh, haiz.

Sau khi Mạnh Thiệu Phong bị đuổi ra càng thêm chắc chắn Trang Nhã Khinh chính là vợ mình. Trong lòng vô cùng vui mừng, mặc dù bây giờ vợ không muốn gặp anh ta, nhưng biết vợ mình không chết là tốt rồi. Mình còn có cơ hội để vợ quay về bên mình. Anh ta có tự tin kia, Nhã Khinh nhất định vẫn còn cảm tình với mình, nếu không thì anh ta sẽ không dễ dàng ra đây như vậy.

Mạnh Thiệu Phong đoán không sai, Trang Nhã Khinh vẫn còn cảm tình với anh ta, nhưng tất cả đều là hận. Hận anh ta lừa cô, hận anh ta cướp đi công ty của cô, hận anh ta dung túng người đàn bà kia sát hại cô và đứa nhỏ của cô.

Nghĩ đến người đàn bà kia, Trang Nhã Khinh cảm thấy mình nên tìm thời gian rảnh đi gặp cô ta rồi. Có lẽ, nên dùng thuật dịch dung. Cái kia cũng chính là bí kíp gia truyền của sư thúc.

Mạnh Thiệu Phong đợi ở bên ngoài một lúc, không thấy Trang Nhã Khinh muốn mở cửa, lấy hiểu biết nhiều năm về Trang Nhã Khinh, cũng biết Trang Nhã Khinh sẽ không mở cửa, cho nên, tự mình rời khỏi chỗ này.

Mặc kệ đi, dù sao cũng biết Nhã Khinh ở đây rồi, Nhã Khinh lại không biết bay, khi nào có thời gian, anh ta sẽ lại đến.

Sau khi Mạnh Thiệu Phong rời đi, Trang Nhã Khinh, Mạc Thiển và Tiểu Nguyệt cùng nhau rời khỏi nhà. Mặc dù nói lập công ty có rất nhiều chuyện có thể làm trên mạng, nhưng đăng ký công ty vẫn phải đến tận nơi mới có thể ký tên đóng dấu.

Sau khi đăng ký công ty xong sẽ đến phần xét duyệt tài chính gì đấy, mãi cho đến trưa, Trang Nhã Khinh và Mạc Thiển cùng nhau đi xem nhà.

Không hổ là cửa hàng trang sức lớn nhất thành phố A, bên ngoài được sửa sang lộng lẫy. Thủy tinh Swarovski làm cửa xoay tròn, trên biển hiệu còn khảm kim cương, Trang Nhã Khinh vừa thấy đã trợn mắt há hôc mồm. “Mẹ nó, đây là khoe của sao? Không sợ những người tới đây lấy kim cương đi sao?” Có ý như vậy sao? Trang Nhã Khinh không biết trị an ở thành phố A tốt như vậy đấy, còn không có người đến ăn trộm gì đó ở trang sức Minh Tâm.

“Không phải, những viên kim cương khảm ở đây mặc dù là thật, nhưng chất lượng không tốt, nếu bị trộm đi cũng không đáng bao nhiêu tiền. Bọn họ làm như vậy với mục đích là trưng bày tài lực của bọn họ, sau đó cũng không sợ bị trộm đi, vẹn cả đôi bên thôi.” Mạc Thiển làm nghề này, liếc mắt một cái có thể phân biệt rõ ưu khuyết điểm của kim cương. Mỗi người đều có tài năng riêng, về phần phương diện này thì Trang Nhã Khinh thật sự không tốt.

“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chúng ra có cần vào xem trước không?” Phụ nữ trời sinh thích đồ vật như vậy. Vào xem ngoại trừ có thể học hỏi còn có thể nhìn đã mắt, nhìn xem rốt cuộc trang sức Minh Tâm ở thành phố A có đủ tư cách làm đối thủ của bọn họ không. Nghe qua có một chút ngạo mạn.

“Được.” Hai người dắt đứa nhỏ đi vào trang sức Minh Tâm. Trang Nhã Khinh và Mạc Thiển mỗi người một vẻ, tất cả đều là thứ nhất thứ hai, nhưng giống nhau ở chỗ đều hấp dẫn ánh mắt của người khác. Hơn nữa với những trang sức được phối hợp với quần áo trên người cũng đủ nói cho bảo vệ biết bọn họ có khả năng mua nổi trang sức ở đây không. Cho nên Trang Nhã Khinh, Mạc Thiển và Tiểu Nguyệt dễ dàng đi vào.

Mạc Thiển và Trang Nhã Khinh không thống nhất, Mạc Thiển hướng về phía những vấn đề về chất liệu, thiết kế được trưng bày ở quầy, bởi vì cô cũng muốn làm việc này. Chỗ nào cũng có thiết kế của bậc thầy, trang sức Minh Tâm có thể lớn như vậy, khẳng định là có chỗ hơn người. Mạc Thiển cảm thấy được, mình có thể học tập rất nhiều thứ ở đây.

Trang Nhã Khinh chủ yếu xem những thiết kế bên trong. Ví dụ như những trang sức kia được thiết kế ra sao, nhưng nơi được trang bày các loại trang sức. Điều Trang Nhã Khinh phải làm chính là những thứ này. Haha, trước kia có học một chút về thiết kế.

Tiểu Nguyệt vẫn nhìn những đồ trang sức lấp lánh này, nhìn không chớp mắt. Vậy mới nói, phụ nữ trời sinh đã thích những thứ lấp lánh phát sáng, trẻ con cũng không ngoại lệ.

Tiểu Nguyệt rất nhanh nhìn trúng một cái kẹp tóc. Kẹp tóc kia rất tinh xảo, thiết kế cũng có vẻ độc đáo, mặt trên hình bướm, trên cánh bướm còn đính những viên kim cương nhỏ, “Mẹ, kẹp tóc này rất đẹp, mẹ, con muốn dùng cái này cái tóc.”

Nhân viên bán hàng cảm thấy có thể bán hàng nên vô cùng tích cực. Trích phần trăm khi bán đi một sản phẩm trang sức cũng đủ vượt qua một tháng tiền lương gốc. “Em gái thích cài tóc này sao? Chị lấy cho em xem được không?” Cười vô cùng dịu dàng. Cũng không có cách nào khác, vì trích phần trăm, cô ấy đúng là phải luyện tập ở nhà rất lâu mới có thể nở nụ cười khiến người ta có ấn tượng tốt nhất.

Tiểu Nguyệt giữ chặt góc áo của Mạc Thiển, không muốn Mạc Thiển đi. Bé rất thích cài tóc kia, nhìn rất đẹp. “Mẹ, Tiểu Nguyệt muốn kẹp tóc.”

Mạc Thiển không có tiền, lúc rời đi với Trang Nhã Khinh mình cũng không có tiền riêng. Trước kia ở nhà anh trai chỉ cho cô một chút tiền sinh hoạt, chưa bao giờ cho nhiều. Chiếc cài tóc này nhìn qua rất đắt.

“Tiểu Nguyệt, chúng ta đi xem cái khác được không?” Mạc Thiển nhẹ nhàng hỏi.

“Không muốn, con chỉ thích cái này thôi.” Không chịu nổi sự khẩn cầu của Tiểu Nguyệt, Mạc Thiển quay đầu nhìn chiếc cài tóc kia, giá đến tám vạn, quá đắt. “Quá đắt, chúng là không mua được không?”

“Không, nếu cha ở đây nhất định sẽ mua cho con… Huhu… Con muốn cha…” Tiểu Nguyệt bắt đầu khóc lên.

Mạc Thiển có chút xấu hổ, nhưng cũng có chút đau lòng. Chẳng lẽ trong lòng con mình cô thật sự không bằng cha nó sao? Bây giờ Tiểu Nguyệt cũng muốn rời xa cô ở với cha sao?”

Lúc cô bán hàng kia nghe thấy câu ‘quá đắt’ của Mạc Thiển, vẻ mặt khinh thường. Mua không được thì đừng vào. Xem cách ăn mặc, vậy mà là kẻ không có tiền. Thật là lãng phí thời gian của cô ta. “Mua không được thì đi sớm một chút, đừng ngăn cản tôi, tôi đây còn phải đi bán cho người khác.” Không chút khách khí xua đuổi khách hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.