Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 62: Cố chấp lưu luyến si mê



.

Đột nhiên Trang Nhã Khinh cảm thấy Triệu Tuệ không hề giống như suy nghĩ của cô, vừa mới hỏi xem hồ sơ có đủ không, chưa liếc mắt một cái mà đã nói như vậy, nụ cười có phần nịnh nọt, đơn giản là do mình nhờ đến sự hỗ trợ của Dịch Nham, của Thị trưởng mà thôi.

Xã hội này, thích nịnh nọt, ức hiếp yếu, e sợ ác như vậy. Thích nịnh bợ những người có quyền có thế, Trang Nhã Khinh cũng không lạ gì, điều kỳ quái hơn là, một người như vậy làm sao có thể mở một nhà trẻ quý tộc đây?

"Vậy là tốt rồi. Dẫn tôi đi gặp thầy cô giáo của Tiểu Nguyệt thôi, tôi muốn gặp thầy cô giáo của Tiểu Nguyệt."

"Được, mời đi bên này."

Trường quý tộc thật sự khác biệt, thiết bị trò chơi dành cho trẻ em ở bên trong đều vô cùng xa hoa, hơn nữa còn vô cùng đầy đủ, gần như cái gì cũng có. Học vấn và phẩm hạnh của giáo viên cũng rất tốt, bên trong đều dán nhiều tác phẩm, hẳn là do giáo viên tự mình làm. Trang sức trong phòng học đều giống như trong truyện cổ tích.

Mặc dù không quá hài lòng với hiệu trưởng, nhưng vẫn tương đối hài lòng với tổng thể của ngôi trường này. Nếu tố chất của thầy cô giáo tốt, cũng không liên quan quá nhiều đến hiệu trường.

"Đứng đây là được."

Bên trong đã bắt đầu giờ học, Trang Nhã Khinh đứng bên ngoài phòng học nghe một lúc, giọng nói của giáo viên rất tốt, phương pháp dạy học cũng ổn, xem ra không có vấn đề gì. Trang Nhã Khinh nắm tay Tiểu Nguyệt dẫn đến cửa phòng học, cô giáo thấy, dừng giảng bài lại, bước ra ngoài, đứng trước mặt Trang Nhã Khinh.

"Xin hỏi cô là tiểu thư Mạc Thiển sao?" cô giáo hỏi.

"Không phải, cơ thể Thiển Thiển không thoải mái, nên tôi đưa đứa nhỏ qua đây, tên tôi là Trang Nhã Khinh."

"Xin chào Trang tiểu thư. Tên tôi là Chu Mật Tuyết, về sau tôi là cô giáo của Mạc Thiển. Bé này là Tiểu Nguyệt đúng không, đúng là đứa nhỏ đáng yêu." Chu Mật Tuyết ngồi xổm xuống, sờ sờ khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn của Mạc Nguyệt.

"Cô Chu, vậy đứa nhỏ làm phiền cô."

"Đây là trách nhiệm của chúng tôi mà."

"Được, Tiểu Nguyệt, ở đây học ngoan nhé, phải nghe lời của cô, dì đi đây, buổi chiều tan học dì sẽ qua đón con."

"Vâng, tạm biệt dì." Chu Mật Tuyết nắm tay Tiểu Nguyệt dắt vào phòng học.

Trang Nhã Khinh yên tâm rời đi, muốn đi tìm Thiển Thiển. Rõ ràng bản thân có bệnh, mà còn liều mạng làm việc như vậy làm gì? Thật sự là không hiểu được. Nếu việc này nghiêm trọng, nhất định phải để Thiển Thiển ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Trong một ngày cô có thể chữa khỏi bệnh cho Thiển Thiển. Không nghiêm trọng thì tùy Thiển Thiển đi, mình sắc thuốc cho Thiển thiển là được.

Trang sức Thiển Nhã vẫn nhiều người như trước. Lúc nào cũng trong giai đoạn cung không đủ cầu, có chỗ lợi mà cũng có chỗ hại. Lợi ích chính là, có thể duy trì cảm giác tươi mới cho khách hàng, không phải bán hàng càng nhanh, hàng hóa càng bị thiếu thì người mua càng cảm thấy thú vị sao. Điều bất lợi là, cũng có khả năng bởi vì như vậy, nếu không đủ hàng cung cấp người khác cảm thấy Thiển Nhã không có các loại bản lĩnh kia, ngược lại sẽ lựa chọn các cửa hàng trang sức khác, ví dụ như trang sức Ninh Tâm ở đối diện.

Nhưng khi Trang Nhã Khinh lên phòng thiết kế ở trên tầng, Thiển Thiển không có ở trong này mà chỉ có một mình Bạch Ninh. "Thiển Thiển đâu?"

"Không biết, hôm nay cô ấy đã tới đây đâu. Tôi đang chuẩn bị gọi điện thoại hỏi cô Thiển Thiển đang ở đâu đó." Trang Nhã Khinh cũng không biết hành tung của Thiển Thiển, Bạch Ninh cảm thấy hơi lo lắng. "Không phải cô ở cùng một chỗ với Thiển Thiển sao? Tại sao cô lại không biết Thiển Thiển đi đâu?" Trong giọng nói của Bạch Ninh có chút trách cứ.

Trang Nhã Khinh cảm thấy mình cực kỳ vô tôi. Rõ ràng lúc trước đa phần lúc cô rời giường thì Thiển Thiển đã đến trang sức Thiển Nhã rồi, làm sao cô biết hôm nay Thiển Thiển không tới đây, hơn nữa trong nhà cũng không có người. "Lúc tôi dậy không thấy cô ấy đâu, Tiểu Nguyệt nói Thiển Thiển bị bệnh, tôi cho rằng Thiển Thiển không để ý cơ thể của mình mà vẫn kiên trì đến đây."

"Cái gì? Thiển Thiển bị bệnh sao? Thiển Thiển không thoải mái chỗ nào, cô ấy bị làm sao? Cô thật là, người lớn như vậy mà cô cũng không nhìn thấy." Bạch Ninh vì lo lắng nên ý tứ trách cứ trong giọng càng thêm nồng đậm.

Trang Nhã Khinh cũng cảm thấy cực kỳ áy náy, trước kia đều là cô chăm sóc Thiển Thiển, tại sao bây giờ lại cô lại biến thành đứa nhỏ cần Thiển Thiển chăm sóc rồi? Chẳng lẽ mình thật sự quem với thân phận này rồi? Quen với việc được người khác chăm sóc nên không thể chăm sóc người khác sao?

Sau đó, nhìn dáng vẻ kích động của Bạch Ninh, Trang Nhã Khinh giống như hiểu rõ chuyện gì đó. "Bạch Ninh, không phải anh thích Thiển Thiển chứ?"

Sau khi nghe Trang Nhã Khinh nói, ánh mắt của Bạch Ninh lóe lên, nói chuyện cũng trở nên ấp úng. "Không phải... Mọi người đều là đồng nghiệp, tôi chỉ quan tâm đồng nghiệp thôi."

Làm sao Trang Nhã khinh không biết tâm tư của Bạch Ninh, vốn là mắt nhìn người của cô vô cùng chuẩn, Mạnh Thiệu phong có thể đưa vào chuyện ngoài ý muốn. Hiện tại trên người có Huyết Nhan, cô lại càng có khả năng nhìn rõ nội tâm của người khác.

Vô hình trung, Huyết Nhan trên đầu Trang Nhã Khinh mở mắt một cái là cô có thể nhìn rõ suy nghĩ trong lòng của Bạch Ninh. Mặc dù nhòm ngó nội tâm của người khác không phỉa là chuyện quang minh chính đại gì, nhưng vì Bạch Nhinh và vì Thiển Thiển, Trang Nhã Khinh không thể không làm vậy.

Thì ra, trước kia lúc Bạch Ninh thấy bản thiết kế kia thì đã yêu Thiển Thiển rồi, về sau khổ sở tìm kiếm Thiển Thiển mà không thấy có kết quả, anh cũng đành bỏ qua, đồng thời cũng buông tha cho tình yêu của mình. Bây giờ có thể gặp được Thiển Thiển, Bạch Ninh cho rằng, đây có lẽ là cơ hội mà ông trời cho anh.

Bởi vì một bản thiết kế mà yêu Thiển Thiểm, mặc dù nghe qua thì cảm thấy khó tin, nhưng cũng có người hiểu được tình cảm như vậy. Ví dụ như một người đặc biệt si mê điêu khắc, sẽ yêu một pho tượng xinh đẹp. Chuyện Bạch Ninh yêu người vẽ bản thiết kế, âu cũng là bình thường.

“Bạch Ninh, tôi coi là bạn, tôi khuyên anh không nên chìm quá sâu.” Mặc dù biết nói như vậy không có một chút tác dụng nào, nhưng nói hay không cũng alf chuyện của cô, cô phải nói.

“Cô nói chuyện Thiển Thiển đã từng kết hôn, còn có đưa nhỏ sao? Những thứ này tôi đều không quan tâm. Tôi có thể coi đứa nhỏ của cô ấy như con ruột của mình, bao gồm cả đứa nhỏ trong bụng kia.” Nếu bị nhìn thấu, anh cũng không cần phải phủ nhận nữa. Mặc kệ như thế nào, anh cũng không buông tay Thiển Thiển.

“Cô ấy có chồng rồi, không có khả năng ở cùng một chỗ với anh đâu.” Trang Nhã Khinh nói.

“Nhưng không phải tình cảm của bọn họ không tốt sao? Nếu không thì tại sao Thiển Thiển lại dẫn theo Tiểu Nguyệt chạy đến đây mà không phải ở cùng một chỗ với chồng của cô ấy. Hơn nữa, cũng chưa từng nghe thấy Thiển Thiển nhắc đến chồng, chứng tỏ trong lòng cô ấy không có người đàn ông kia.” Bạch Ninh là người cố chấp. Lúc trước chỉ vì bản thiết kế mà yêu Thiển Thiển, bạn bè đều nói anh ngốc, nói anh ngu xuẩn, nhưng đều không sao. Anh vì Thiển Thiển mà hơn ba mươi tuổi rồi mà chưa kết hôn. Hơn nữa, khi đó ngay cả Thiển Thiển nhìn như thế nào anh cũng không biết. Cho nên, bây giờ làm sao chỉ vì những câu nói như vậy mà từ bỏ đây?

“Anh cho rằng mỗi ngày Thiển Thiển liều mạng vẽ bản thiết kế như vạy là vì thực sự yêu công việc này sao? Tôi nói cho anh biết, không phải. Bởi vì cô ấy chỉ cần nghĩ đến chồng mình thì sẽ khóc, cho nên cô ấy mới cô gắng ép bản thân không nghĩ đến anh ta nữa. Bình thường nụ cười của Thiển Thiển đều vô cùng miễn cưỡng, anh không nhìn ra sao?” Thiển Thiển sợ Trang Nhã Khinh lo lắng nên làm bộ như không có chuyện gì, cũng như vậy, không phải lúc đó Trang Nhã Khinh cũng giả vờ như mình không biết chuyện gì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.