Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 74: Nam phụ siêu quan trọng



Buổi tối hôm đó, Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt và Tiêu Dật Phàm đi thành phố M, chủ yếu là cái gì thành phố F cũng không có.

Lúc đến khách sạn, Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt dẫn tới ánh mắt không ít người. Một cô gái cực đẹp, một anh chàng siêu đẹp trai, cả người lại đều là vết thương mà đi, cũng không biết đã làm gì, hơn nữa bên cạnh lại còn có một trai đẹp giống như người làm chăm sóc hai người bọn họ, như vậy ba người đi thì quả quyết là không thể nào bị xem nhẹ. Quay đầu nhìn có thể đạt tới ba trăm phần trăm . Ba trăm phần trăm là thế nào. Đương nhiên là có người đi qua sẽ quay đầu lại liếc mắt nhìn, đi chưa được mấy bước thì lại quay đầu liếc mắt nhìn lần nữa, lại đi mấy bước thì lần nữa quay đầu lại liếc mắt nhìn.

Tiêu Dật Phàm cầm chứng minh thư của bọn họ giao cho lễ tân, lễ tân vừa nhìn, tại sao là người nước Z? Thật là đáng tiếc. Cũng may Tiêu Dật Phàm gặp phải một cô gái biết khống chế, cho nên cũng không phát sinh tình huống không hay.

"Xin hỏi Tiên sinh cần mấy phòng?"

"Hai phòng." Thật ra thì Tiêu Dật Phàm thật không phải nghĩ chỉ cần hai phòng, dù là hai phòng thì anh cũng tương đối nguyện ý để Trang Nhã Khinh một phòng, anh và Cố Triệt một phòng, nhưng không có cách nào. Khinh Khinh là người bị thương, cần phải có người cùng nhau dễ dàng chăm sóc. Cố Triệt là người bị thương, hai người còn có thể chăm sóc lẫn nhau một chút. Dù thế nào đi nữa thì anh không có khả năng cùng Khinh Khinh ở một phòng, dù sao ‘nam nữ thụ thụ bất thân’, huống chi Khinh Khinh cũng là người có người yêu. Sắp sếp như thế cũng không thể tốt hơn.

Sự thật chứng minh, Tiêu Dật Phàm sắp xếp thật sự là tốt nhất.

Die nda nl equ ydo n

Nếu anh sắp xếp ba người, mỗi người một phòng hoặc là anh và Cố Triệt, Trang Nhã Khinh một phòng, vậy đã có thể phiền toái.

Trang Nhã Khinh ngồi ở bên giường, cười lạnh nhìn khách không mời mà đến xông vào. "Hệ thống bảo vệ nước R kém vậy sao? Một người tùy tiện cũng có thể xông vào phòng của khách?" Trang Nhã Khinh nheo mắt, cười như không cười.

"Dĩ nhiên hệ thống bảo vệ khách sạn nước R chỉ có thể bảo vệ người nước R, cô là người nước Z đối địch cũng dám quang minh chính đại đến nước R như vậy, lòng dũng cảm không tệ." Tổng cộng tới bảy người, đều mặc quần áo màu đen, mặt cũng bị bịt lại, chỉ lộ ra đôi mắt lỗ mũi còn có miệng.

"Đó là đương nhiên, so với ngay cả bộ mặt thật mà các người cũng không dám bày tỏ thì quả thật tốt hơn rất nhiều." Trang Nhã Khinh châm chọc cười nói.

Lúc này, Cố Triệt mới nhàn nhã từ trong phòng tắm đi ra.

"Đừng giật mình nhìn tôi như vậy, tôi vẫn luôn ở bên trong." Lạ gì? Chỉ có thể trách bọn họ không có tra rõ phòng này ở mấy người liền xúc động chạy vào. Mới vừa nãy anh đã báo cho Tiêu Dật Phàm ở căn phòng sát vách rồi, hệ thống bảo vệ nơi này chưa ra hình dáng gì, nhưng hệ thống cách âm vẫn đủ mạnh, cho nên Tiêu Dật Phàm cũng không biết có người đã xâm nhập.

Nếu không phải anh và Nhã Nhã đều bị thương trong người thì còn có thể sợ bọn họ sao?

"Nhiều người thì sao? Vẫn là một tên phế vật mà thôi." Vốn còn chút lo lắng không thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nhìn tất cả vết thương lớn nhỏ trên người Cố Triệt, hắn cũng không có gì sợ. Khí chất bức người thì sao? Bây giờ không là vô dụng sao. Hắn chỉ muốn lấy được vật kia, còn sợ không được cất nhắc sao? Lần này nói thế nào cũng phải cấp cho hắn một chức tổ trường.

Lần đầu tiên Cố Triệt bị người khác mắng là phế vật cũng không giận, cười nhẹ nhàng đi quá ôm vai Trang Nhã Khinh, nhìn khách không mời mà đến.

Bổng nhiên cửa mở, Tiêu Dật Phàm cũng đi vào. "Ơ, có khách à? Không ngại tôi cũng qua đó chứ?" Hai tay cắm trong túi quần, lúc đi qua những người này, đi giống như là đi trên sân khấu chữ T.

"Nói đi, mục đích các người tới, còn có ai xúi giục các người tới?" Tiêu Dật Phàm lạnh nhạt nói, trong lòng vẫn rất vui mừng. Rốt cuộc có một ngày Cố Triệt tìm anh giúp đỡ, haizz, cảm giác này thật là thoải mái!

"Mày vào bằng cách nào?" Sau khi bọn hắn đi vào thì rõ ràng đã phá hư khóa cửa rồi. chính là vì phòng ngừa người khác đi vào cùng với người ở bên trong chạy đi. ( mẹ nó, chính bọn hắn đi ra ngoài thế nào? )

"Đương nhiên là đi tới, chẳng lẽ tôi bay vào hoặc là nói chui từ trong mặt TV ra?" Chuyện cười, vậy làm sao làm khó được anh? Trước kia lúc làm nhiệm vụ không phải anh làm người mở đường phía trước sao? Mở đường, chính là phá hư hệ thống phòng ngự củangười khác, gồm có một chút cơ quan, còn có mật mã khóa .... Anh muốn đi đâu, cái gì cũng không cản nổi anh. Dù là phòng ốc của Tổng Thống, Thủ tướng, anh có thể dễ dàng đi vào như cũ, huống chi là cái này.

"Giao đồ ra đây, nếu không đừng trách chúng tao không khách khí!" Thật là, một chút sức thuyết phục cũng không có, rốt cuộc người nào không khách khí đối với người nào?

"Cậu cần thứ gì?" Trên người bọn họ có gì để cho người khác muốn?

"Rắn." Anh quên mất chủ nhân nói tên vật kia rồi, chỉ nhớ là rắn, loài rắn rất lợi hại.

Thì ra là nghĩ đến Huyết Nhan. Trang Nhã Khinh nghĩ thầm. Đồ của cô mà ai cũng có thể muốn sao? Nếu là sớm biết là nghĩ đến Huyết Nhan thì mình cũng không cần gọi Tiêu Dật Phàm đã tới, chút chuyện nhỏ này Huyết Nhan có thể dễ dàng đối phó.

Muốn đồ của cô, bất luận là gì thì hẳn người đó phải trả giá thật lớn, trả giá nặng nề.

"Cần rắn thì chính mình tự đi bắt hoặc là đi mua, đến chỗ chúng tôi làm gì?" Tiêu Dật Phàm cũng hiểu mục đích của đối phương. Xem ra là bọn họ không cẩn thận, lại để cho người khác biết, xem ra sau này sẽ có rất nhiều phiền phức.

"Chúng tao muốn rắn màu đỏ." Trên thế giới thật sự có con rắn như vậy xà? Màu đỏ có, nhưng chủ nhân nói cái gì mà màu đỏ trong suốt, thật đúng là chưa từng thấy qua.

"Rắn đỏ mặt rỗ sao?"

"Đừng nói nhảm, mau giao ra đây, nói không chừng chúng tao còn có thể giữ cho tụi bây một cái mạng."

Thật ra thì Tiêu Dật Phàm cũng không muốn nói nhảm, giải quyết sớm sớm một chút để đi ngủ, dù sao đánh một trận là tránh không khỏi, vậy coi như làm hoạt động gân cốt một chút, buổi tối còn ngủ ngon một chút.

Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt lại nhàn nhã, ngồi ở bên giường, ăn hạt dưa, xem phim hành động khoảng cách gần.

“Anh nói mấy phút là có thể giải quyết?”

“Không quá mười phút.” Cố Triệt trả lời. Hằng ngày đám người này không rèn luyện tốt, với bản lãnh của Tiêu Dật Phàm, mười phút coi là nhiều rồi. Nhưng chắc chắn còn có sóng tiếp theo.

Sáu người cũng gục xuống, còn một, chính là tên dẫn đầu. Chỉ thấy hai chân hắn bị đánh run run, cũng sắp đứng không vững.

“Nói đi, các người là ai? Ai chỉ thị các người tới?”

“Không nói.” Nói trở về sẽ chất. Hắn đã biết thủ đoạn của chủ nhân, hắn sẽ chết rất thảm.

“Không nói, sẽ chết thảm hơn. Chủ nhân các người là ai? Các người là tổ chức gì?”

Làm sao cô ta biết chủ nhân? Biết trong lòng hắn nghĩ gì?

Tiêu Dật Phàm nắm tay của hắn, nhẹ nhàng, chỉ nghe năm tiếng rắc rắc, năm ngón tay cứ bị bóp gãy. Vì phòng ngừa âm thanh của hắn quá lớn làm người tới sẽ không tốt, hiệu quả cách âm tốt cũng phải ngừa lỡ như, Tiêu Dật Phàm nắm dây thanh của hắn.

“Như cậu ư, sao trả lời vấn đề của chúng ta đây?” Dây thanh của hắn coi như là bị hủy, nếu sau này bảo vệ tốt thì vẫn có thể đọc chút Tam Tự kinh.

Mồ hôi, nước mắt, giọng nói của hắn, mà tất cả đều cho ướt nhẹp khăn trùm đầu. Tiêu Dật Phàm lấy khăn trùm đầu của anh.

Hắn thật không nên nghe lén chủ nhân nói chuyện, vì tranh công chạy tới trước, ô ô. Vốn cho là rất đơn giản, không ngờ. . . . . . Hiện tại cũng không biết có thể còn sống trở về hay không, cũng không biết ngộ nhỡ đi về chủ nhân thì hành hạ hắn như thế nào.

“Ha ha, không cần hỏi, bọn hắn đã tới.” Một con dao, hắn liền đến dưới người Tiêu Dật Phàm. Tiêu Dật Phàm ngồi xổm xuống, cuộn tay áo của hắn, quả nhiên ở cánh tay của hắn có xăm một đám mây.

Áng mây vốn xinh đẹp, nhưng đám mây này dữ tợn khác thường.

“Quả nhiên là Vân Thượng Tổ.”

“Vân Thượng Tổ?” Trang Nhã Khinh không biết, thứ cô không biết còn rất nhiều.

“Vân Thượng Tổ là một tổ chức hắc đạo lớn nhất ở nước R, số người nhiều đến mười vạn, địa vị kế dưới Băng Đường.” Cố Triệt giống như giải thích cho Trang Nhã Khinh.

“Mười vạn cũng không nhiều, một thôn chúng ta cũng có nhiều người như vậy, huống chi tổ chức hắc đạo to lớn mà lại còn ngu xuẩn như vậy, em xem cũng không cần quá lo lắng. Chủ nhân bọn họ nhiều nhất là thủ đoạn hung ác, cũng không thông minh như vậy. Nếu không làm sao sẽ bị một tên vô dụng ngu xuẩn nghe lén còn không biết như vậy, hơn nữa còn bị tên ngu xuẩn tới trước một bước, bứt dây động rừng.” Trang Nhã Khinh phân tích.

“Không phải, Vân Thượng Tổ có thể đến địa vị này, trong đó người tài giỏi không ít, cái này có lẽ chỉ là ngoài ý muốn, cũng không thể làm căn cứ, hoặc là nói này bọn họ cố ý làm như vậy cũng có khả năng, dù sao tuyệt đối không thể coi thường.” Tiêu Dật Phàm bình tĩnh nói. Mặc dù nói trước kia cũng không cùng Vân Thượng Tổ đánh nhau, nhưng cũng nghe qua tiếng tăm Vân Thượng Tổ, chuyện này không thể nhìn quá đơn giản. Con đường sau này còn dài hơn, phiền phức cũng sẽ càng ngày càng nhiều.

Trang Nhã Khinh gật đầu, cũng đúng, mặc kệ tổ chức lợi hại hơn nữa hoặc lão đại thuộc, dù sao vẫn sẽ có một vài người có sức ép, như thuộc hạ Mặc Sâm cũng không phải là có Tiểu Cường vượt qua người thường tồn tại sao? Cái này cũng không có gì ghê gớm, không cần kinh ngạc.

“Làm sao em biết hắn nghe lén rồi sau đó chạy tới?” Hình như lúc nãy người này cũng không có nói?

“Ặc. . . . . . Em có thể nghe được trong lòng các anh nghĩ gì, chỉ cần em muốn.”

Khóe miệng Cố Triệt và Tiêu Dật Phàm đồng thời co quắp.

Cố Triệt lên tiếng: “Đó không phải là ở trước mặt em thì bọn anh cũng không lừa được em một chuyện gì sao?” Nhã Nhã có thể biết mình vốn muốn cùng cô ấy vạch rõ giới hạn cả đời không qua lại với nhau hay không?

Tiêu Dật Phàm ở một bên gật đầu. Có thể biết suy nghĩ trong nội tâm người khác, đó không phải là biến thái thì là năng lực khác thường?

“Các người không cần lo lắng, không hoàn toàn là như vậy, nói thật, công lực của em còn chưa đủ, cho nên ý chí kiên định thì em không thấy được, có thể thừa dịp anh sợ hãi hoặc là thời điểm hưng phấn mới có thể thấy, nhưng quả thật có không được.”

“Nói như em thì vẫn không biết bọn anh nghĩ gì rồi.”

“Anh có thể, Triệt nhìn không ra.” Không phải cô đả kích anh, quả thật sự thật chính là như vậy. Chỉ có thể nói rõ, tố chất tâm lý Tiêu Dật Phàm không cao bằng Cố Triệt.

“Ặc. . . . . .” Trong lòng Tiêu Dật Phàm lần nữa bị đả kích. Một ngày hôm nay, anh bị đả kích hơn đả kích hai mươi mấy năm qua của anh. Trước kia anh chỉ bị Cố Triệt đả kích, nhưng cũng không có tần số cao như vậy, có muốn để nam phụ sống hay không. . . . . .

Cố Triệt hả hê cười cười, hơn nữa hôn trên gương mặt Trang Nhã Khinh một cái. Không chút nào bận tâm tới lúc này trái tim nhỏ Tiêu Dật Phàm đã chồng chất vết thương, anh em là làm như vậy sao, quá không đủ thành ý rồi.

“Em còn có năng lực gì thì nói luôn đi, muốn đả kích thì chỉ đả kích một lần đủ rồi.” Sau này cũng đừng đánh rồi lại đánh.

Trang Nhã Khinh nghe lời Tiêu Dật Phàm nói, thật sự thẹn mướt mồ hôi, sau đó mới ấp a ấp úng nói: “Nghe nói có thể có bản lãnh đoán tương lai, còn có thể thăm dò ký ức người khác, nhưng rõ ràng em không đạt tài nghệ tới đó. Chỉ là, lần này xảy ra sóng thần, em sớm biết trước khi xảy ra nửa giờ thế nhưng lúc gọi điện thoại cho các anh cũng đã không thông rồi.” Trang Nhã Khinh nói toàn bộ ra không giữ lại chút nào, sau đó mới nói hướng bên ngoài cửa sổ: “Nghe xong có phải cũng nên hiện thân hay không? Có cửa không đi đi cửa sổ vậy người anh em.”

Hừ, đừng tưởng rằng thật sự gì cô cũng không biết, mặc dù động tĩnh ở ngoài cửa sổ trước mặt rất nhỏ, nhưng cô vẫn có thể nhận thấy được không khí dao động rất nhỏ, dưới tình huống cô cố ý kiểm soát, có lúc biết, cô sẽ chủ động coi thường những vấn đề kia, nói thí dụ như lúc cùng Cố Triệt hôn môi. Cho nên nói, muốn đánh lén Trang Nhã Khinh, lúc cô cùng anh hôn môi hoặc là làm một chút chuyện cấm trẻ nhỏ thì quá đúng lúc.

Trang Nhã Khinh cũng biết điểm này của mình, kẻ ngu mới vừa xông tới này đã biết, vào lúc kia thì tính cảnh giác của cô sẽ giảm xuống theo đường thẳng, hiển nhiên, là Cố Triệt cho nên, mình phải liên hệ cùng Cố Triệt nhiều một chút, bất cứ lúc nào cũng đề cao tính cảnh giác. Nếu không đừng nói nguy hiểm quá lớn, ngộ nhỡ người khác vừa lúc thừa dịp bọn họ đang làm gì đo mà xông tới thì bị nhìn thấy phải không? Cô cũng không có thói quen biểu diễn trước mặt mọi người.

Chỉ là nghĩ đến Cố Triệt cùng Tiêu Dật Phàm cũng biết đến. Quả nhiên lúc Trang Nhã Khinh nói ra lời này, vẻ mặt Cố Triệt cùng Tiêu Dật Phàm cũng không có một chút bất ngờ.

Trang Nhã Khinh biết rõ đối phương chính là muốn nghe trộm cái này, còn nói ra, thật ra thì nguyên nhân rất đơn giản, chính là dù sao cũng làm cho người nhớ nhung nên sẽ không sợ nhớ nhiều một chút, để cho hắn càng muốn có được Huyết Nhan càng không chiếm được, trong lòng càng khó chịu, đây chính là mục đích cuối cùng của Trang Nhã Khinh.

Từ cửa sổ nhảy vào tới năm người áo đen, ăn mặc... giống giống đám người lúc nãy, chỉ là, xem ra độ bén nhạy trong động tác rõ ràng tốt hơn đám người vừa nãy rất nhiều.

"Thế nào, các người đều nhìn xấu xí nên không dám gặp người khác hay sao?" Đều thích mặc quần áo đi đêm, đều thích che kín cả đầu, quả nhiên đều là người xấu xí không dám gặp người sao?

"Đưa đồ vật ra đi, tao còn có thể tha cho mày một cái mạng." Người này lại dùng tiếng nước Z kém chất lượng nói, nói thì nghe hiểu được, nhưng hoàn toàn không tiêu chuẩn.

"Cậu nói tiếng nước R đi, ngôn ngữ quốc gia chúng ta bác đại tinh thâm*, không phải ai cũng có thể học được." Trang Nhã Khinh khinh miệt cười cười, lại hỏi Cố Triệt: "Cái người lúc nãy nói câu này bây giờ làm sao vậy?"

*bác đại tinh thâm: sâu xa khó lường

"Bên chân em không phải là hắn sao." Cố Triệt hài hước.

Trang Nhã khẽ đá đá tên ngu ngốc ngủ giống như heo chết, hoàn toàn không có phản ứng.

Mặc dù hắn nói tiếng nước Z cũng không tốt thì cũng không thể nghe hiểu Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt nói, nhưng từ ánh mắt cô và anh còn có Tiêu Dật Phàm bên cạnh cùng với động tác của Trang Nhã Khinh cũng biết, hiện tại nhất định là Trang Nhã Khinh đang sỉ nhục bọn ho.

"Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt." Người nọ dùng tiếng nước Z, hắn lo lắng đám người Trang Nhã Khinh nghe không hiểu tiếng nước R sao? Thật là người khéo hiểu người khác, nhưng hắn thật lo lắng vô ích.

Người đàn ông đó đã hạ lệnh, đám người sau lưng bốn rối rít cử nha ra nhắm ngay Trang Nhã Khinh cướp đoạt.

Die nda nl equ ydo n

Phía sau có bốn tên đàn ông, Trang Nhã Khinh bọn họ tổng cộng mới có ba người, cho nên, bốn người kia một người giơ súng nhắm ngay một người, còn có một người không tìm được người có thể chỉ vào, chần chừ không biết làm gì giữa ba người Trang Nhã Khinh, Cố Triệt, Tiêu Dật Phàm, không biết nên nhắm súng ngay người nào mới phải.

"Phế vật." Người đàn ông dẫn đầu mắng to một tiếng, vừa lúc dọa người nọ sợ, trong lúc vô tình lại nhắm súng ngay tên dẫn đầu. Trang Nhã Khinh không nhịn được ôm bụng cười to. Thật là còn phải khôi hài hơn phim điện ảnh khôi hài, nên lấy ra làm tư liệu sống cho phim điện ảnh, có thể chiếm được tiếng cười người xem một chút thì phim điện ảnh thật là phim điện ảnh hay đấy.

"Cười cái gì mà cười?"

"Thích cười, không thể sao?"

"Giao đồ ra."

"Nếu như cậu là tôi thì có giao hay không?" Chỉ có người nước các người mới ngu, vấn đề đơn giản còn nhất định để người khác trả lời như vậy. Cho nên đầu súng cũng nhắm ngay Cố Triệt cùng Tiêu Dật Phàm, bỏ qua một mình Trang Nhã Khinh.

Tay của đối phương càng lúc càng giữ chặt chốt mở, Trang Nhã Khinh vẫn thong dong không sợ, Cố Triệt cùng Tiêu Dật Phàm cũng không thấy có bất kỳ vẻ sợ hãi nào. Đối phương cũng không định giết chết Trang Nhã Khinh, cô đối với bọn họ còn có chỗ dùng, không thể chết được rồi, hai người khác cũng không quan trọng.

Thời điểm mấu chốt, Cố Triệt cùng Tiêu Dật Phàm lại đồng thời hất văng, tránh thoát đạn, chia ra đến hai bên ghế sô pha bên cạnh. Cố Triệt cùng Tiêu Dật Phàm có gan đi đến nước R thì tự nhiên cũng làm đủ chuẩn bị hoàn toàn, súng đạn gì thì đương nhiên là không thể thiếu.

Thừa dịp giữa kẽ hở, đối phương còn chưa thấy được bọn họ, hai người cùng nhau gật đầu, bắt đầu trang bị đạn. Thật ra thì nên thiết kế một loại súng không cần trang bị đạn phiền phức như vậy, sẽ dễ dàng rất nhiều, nhưng cũng không phải dễ dàng thỏa mãn được.

Đạn bay qua từ bên tai Trang Nhã Khinh, vượt qua tai cô, cô nghe thấy âm thanh đạn cắt qua không khí vô cùng rõ ràng.

Có lẽ mưa bom bão đạn là tình huống như thế. Thật ra thì mặc dù kiến thức Trang Nhã Khinh tương đối nhiều, kiến thức tương đối phong phú, nhưng tình huống như thế đúng là lần đầu tiên. Lần đầu tiên ở nói nhiều súng như vậy, không, là lần đầu tiên ở trong nhiều đạn, dưới tình huống sơ ý một chút sẽ trúng đạn, còn cô ở chỗ này, cắn hạt dưa.

Chỉ nghe âm thanh đạn cắt qua không khí chứ không có gì khác, bởi vì đều dùng súng giảm thanh.

Cố Triệt cùng Tiêu Dật Phàm hợp tác nhiều năm cũng không phải là giả, mặc dù cách khaongr thời gian rất là nhiều năm không có cùng nhau kề vai chiến đấu, nhưng ăn ý giữa hai người còn đó, vẫn phối hợp không chê vào đâu được. Một người chủ yếu phụ trách che chở, một người khác chủ yếu phụ trách công kích.

Rất nhanh, năm người liền bị giải quyết nằm trên đất, không có một chút dấu hiệu còn sống.

Sau khi xong rồi, giữ vững mình là một khách xem văn minh lịch sự, Trang Nhã Khinh vỗ nhẹ tay, tỏ vẻ trong lòng của mình sùng bái.

"Em cảm thấy từ tối nay đến mai lên máy bay, không thậm chí là xuống máy bay cũng không thể an bình."

"Đúng vậy, bọn họ không thể nào buông tha nhanh như vậy."

"May mà buổi chiều em đã ngủ một giấc." Trang Nhã Khinh vui vẻ nói.

Tiêu Dật Phàm nghĩ, em ngủ nhưng mà anh không có ngủ. Vốn là bị thương, còn phải đội một vết thương chồng chất chăm sóc hai người, nấu cơm cho hai người, làm xong bưng tới còn không cho anh tiến vào, anh đặc biệt tự tìm khó chịu sao, cho dù không vậy cũng được, nhưng vẫn không nhịn được không quan tâm. Vội vàng chuyện của hai người, anh còn chưa có ngủ đấy. Tối hôm qua hai người đọ sức cùng cá mập mệt mỏi, không ngủ,anh đây không phải cũng giống như vậy sao, có gì tốt hơn, chẳng lẽ anh ngủ sao? Được rồi, em là phụ nữ, yểu điệu là đặc quyền của các em, anhn không nói nhiều.

Trong lòng Cố Triệt cũng vậy, anh căn bản cũng không có ngủ được. Phải biết người con gái mình yêu mến ngủ bên cạnh, phụ nữ đi ngủ còn không hiền lành, sờ tới sờ lui ở trên người của anh, ngày ăn mặc lại ít, anh lại là một người đàn ông trưởng thành, nhuyễn ngọc ôn hương, anh làm sao có thể ngủ được.

Phải nói rằng, Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt đều thuộc về loại Tiểu Cường (con gián), sức sổng muốn bao nhiêu ngoan cường là có bấy nhiêu ngoan cường. Chính là Trang Nhã Khinh mất máu nhiều như vậy, hiện tại lại không sao, mặc dù kém khởi sắc hơn bình thường rất nhiều, nhưng vẫn tính là vui vẻ. Người bình thường có thể bây giờ vẫn còn hôn mê, vẫn còn nhận máu người khác truyền vô máu, cho nên, Trang Nhã Khinh là một tồn tại vượt qua người thường.

Còn Cố Triệt, mặc dù từng vết thương cũng không phải quá nặng, không phải loại vết thương trí mạng, nhưng tất cả lớn nhỏ cũng không ít với mười nơi bị thương, nhìn thì thật nghiêm trọng, trọn ven bị cắt bỏ một khối thịt lớn, nhưng bây giờ cũng giống Trang Nhã Khinh, vui vẻ.

Thật không biết rốt cuộc cấu tạo cơ thể hai người là gì, nhưng khẳng định có thể chính là nhất định không giống bọn họ.

Cả buổi tối, cộng thêm hai lần lúc tổng cộng tới bảy làn sóng người, hơn nữa theo quan sát, lại không chỉ là người Thượng Vân Tổ, còn có người khác trà trộn vào, xem ra chuyện đêm qua truyền đi rất nhanh.

Sáng sớm, ba người liền ôm sáu quầng thâm mắt đi ra khỏi phòng, để lại những tên áo đen bị trói chung với nhau ở bên trong phòng, chỉ chờ công nhân làm vệ sinh tới thu dọn phát hiện.

Người của khách sạn này sẽ phải thất kinh, nhiều người áo đen như vậy, sợ rằng chỉ có xem trong TV, hiện tại cũng có may mắn có thể thấy được rõ ràng.

Trả xong hết nợ, ba người lái xe Trang Nhã Khinh đến sân bay, vé máy bay cũng lấy xong.

Xe này xử lý như thế nào? Bán? Mình lái xe đi ngồi tắc xi trở lại? Lười phải phiền phức, huống chi máy bay sắp cất cánh. Xe này cũng không đắt, không phải hơn mười mấy triệu, mấy vạn đồng tiền mà thôi, không cần cũng không sao, nhưng Trang Nhã Khinh lại thấy quá tiện nghi cho người nước R. Nếu là tại nước mình, cô có thể sẽ lựa chọn rộng rãi một thanh, tìm một đứa trẻ thiếu tiền nhìn thấy thuận mắt đưa xe cho nó. Nhưng đối với người nước R, Trang Nhã Khinh vốn không muốn rộng rãi như vậy. Nhưng nghĩ lại, mình không cần hoặc là để cho những người trộm xe lấy đi, còn không bằng tặng người khác, ít nhất người lấy được xe của mình vẫn là do mình xem thuận mắt, trong lòng cũng sẽ thoải mái một chút.

Đến sân bay, Trang Nhã Khinh lại nhìn thấy một người nước mình. Nhìn dáng dấp vội vã, vẻ mặt lộ vẻ sốt ruột lo lắng, nói không chừng giống cô ngày hôm qua. Bây giờ tốt rồi, đưa cho người nước mình thôi. Cũng coi là giúp người khác làm niềm vui đi.

"Chào anh." Trang Nhã Khinh đi lên trước đến gần người đồng hương. Là một trai đẹp, xấp xỉ một mét tám tám, phong cách không tồi . Trang Nhã Khinh gọi lại liền hối hận, xem ra người ta cũng không phải thiếu một chiếc xe mấy vạn đồng tiền, mình đường đột quá. Hiện tại cô có thể coi như mình không có chào hỏi anh ta rồi quay trở lại hay không? Cũng do cô chạy quá nhanh, lúc đến đây lại không nhìn thấy chỉ quần áo đối phương là bằng giá tiền chiếc xe của cô.

Mặt Cố Triệt xanh mét, anh còn chưa biết Nhã Nhã đang làm gì, quyến rũ đàn ông khác trước mặt anh sao? Có phải là anh quá dung túng cô hay không?

Tiêu Dật Phàm nhìn Trang Nhã Khinh lúng túng một chút, lại có ý vị khác quan sát sắc mặt rõ ràng khó coi của Cố Triệt, trong lòng nghĩ, lần này sợ rằng Khinh Khinh phiền phức hơn. Đừng nhìn Cố Triệt thật đàng hoàng an phận, nhưng đó chính là hình tượng. Cũng không thể bị hình tượng lừa gạt, thật ra thì Cố Triệt rất khó chịu rất phúc hắc. Khinh Khinh lại dám khiêu chiến khuyên nhủ của anh, công khai quyến rũ trai đẹp, có kịch xem rồi. Trì Hưởng Ngự vốn là rất không thích phiền, thế nào nơi đó lại có người chạy tới gần anh ấy? Nhưng khi anh ấy xoay người nhìn thấy nụ cười Trang Nhã Khinh lúng túng, vốn là chán ghét thì ánh mắt của cũng trở thành nhiều hứng thú rồi, Trì Hưởng Ngự lịch sự hỏi. "Xin chào, xin hỏi có chuyện gì không?"

Trang Nhã Khinh nghĩ, hoàn hảo người này tương đối lịch sự, tương đối nể tình, nếu cũng không thèm để ý trực tiếp đi hoặc là ném cho cô một nét mặt chán ghét, cô nhất định sẽ buồn bực rất lâu.Ấn tượng đầu tiên của Trang Nhã Khinh đối với Trì Hưởng Ngự vẫn tương đối tốt. "Cũng không có chuyện gì." Là ngại nói.

"Nói đi, tôi nghĩ cô cũng không thể bởi vì nhìn thấy dáng dấp tôi đẹp trai liền cố ý chạy tới muốn chụp ảnh chung hoặc là ký tên rồi." Đây là lần thứ hai Trì Hưởng Nghị chân chính nhìn thấy Trang Nhã Khinh rồi, nhưng mà với cô, anh ấy biết vẫn tương đối nhiều. Đủ loại kì tích của cô, anh đều biết, đừng nói chi là Lưu Quốc Trung còn ở trước mặt anh đề cập tới thiệt nhiều lần về Trang Nhã Khinh. Vốn là định tìm cơ hội tới gần cô, không ngờ bên này lại xảy ra chuyện. Cho nên không thể làm gì khác hơn là kéo dài kế hoạch tiếp cận, tới nước R trước. Không ngờ ông trời chiếu cố anh như vậy, số của anh tốt như vậy.

Còn không cần chính mình tự đến gần cô, cô liền chủ động tìm tới cửa. Hiện tại, tất cả đều có thể thuận nước đẩy thuyền. Kế hoạch ban đầu của mình, hiện tại cũng có thể từ bỏ, bởi vì đã không cần, không phải sao? Lần đây, Trì Hưởng Ngự ắt có niềm tin có thể cùng làm bạn cùng Trang Nhã Khinh.

Ừm, cách đó không xa sắc mặt của thiếu gia Cố còn có ông chủ Tiêu xem ra không phải rất tốt, là bởi vì vật nhỏ trước mặt mình sao?

"Tôi vốn nghĩ là có phải anh vội vã đi đến chỗ nào hay không, vừa lúc xe của tôi cũng không dùng nữa, định đưa cho anh. Bây giờ nhìn lại anh thì căn bản không cần dùng."

"Không phải, tôi rất cần dùng đến."

"Xe của tôi là loại xe rẻ có mấy vạn đồng tiền thôi." Nhìn dáng vẻ của anh, mấy vạn cũng chẳng qua một con số nhỏ. "Chỉ là, tính năng rất tốt, giá tiền không cao nhưng tốc độ xe cũng tương đối nhanh, lái thật tiện."

"Được, vậy thì thật là. . . . . . cảm ơn. Để số điện thoại lại đi, trở về nước sẽ mời cô ăn cơm."

"Ặc. . . . . ." Vốn Trang Nhã Khinh rộng rãi cũng không có ý định có qua lại gì, không nghĩ tới người ta đã nói muốn số điện thoại rồi, mình cũng không thể không cho. Trang Nhã Khinh báo số điện thoại của mình.

"Không gọi được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.