Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 80: Cạy góc tường nhà anh em



Trang Nhã Khinh bị đưa vào khách sạn Phúc Lai như vậy.

Sau khi vào, Trang Nhã Khinh thật lòng cảm thấy điều kiện khách sạn này thật sự quá kém, mười mấy đồng một phòng một đêm. Giường đó, chăn đó, cũng không biết có giặt hay không giặt? Muốn để cô ngủ, ặc . . . . . Cũng không phải là không thể, cùng Cố Triệt lấy trời làm chăn lấy đất làm giường cũng có thể mà.

Lại nghĩ đến Cố Triệt, thật là vô dụng! Trang Nhã Khinh mắng mình. "Người đẹp, em có khó chịu hay không? Để anh xoa bóp cho em được không?" Tên này hình như là lão Tứ, mê đắm đến gần Trang Nhã Khinh. Cô dựa vào tường, không đợi người đến gần, sau đó, sơ ý một chút, nôn ra. Dĩ nhiên là nôn lên người lão Tứ đang muốn đến gần.

"Mẹ nó, thật là xui xẻo." Lão Tứ bị nôn kên người, tâm tình kém đến mức thấp nhât. "Chờ đó, một lát xem ông đây trừng phạt cô thế nào." Nói xong cũng đi phòng vệ sinh rửa sạch người.

Lão Tứ vừa đi, lão đại tiến lên. "Người đẹp, còn muốn nôn không? Muốn nôn thì vào nhà vệ sinh nôn cho thoải mái một chút." Tốt nhất nôn hết đi, nếu không một lát tử làm lại nôn, vậy coi như là chuyện xui xẻo nhất.

Trang Nhã Khinh lắc đầu, không nôn nữa, không nôn ra được. Lúc nãy thật vất vả mới xuất ra. Thật không nên dùng phương pháp này, còn để mình chịu tội.

"Không nôn là được rồi. Nóng hay không? Nếu không anh cởi quần áo cho em mau mát nhé, như thế nào?" Lão đại đi lên muốn cởi quần áo Trang Nhã Khinh, cô né tránh.

Đột nhiên cảm thấy thật không có ý nghĩa, không muốn vòng quanh nhiều nữa, hai ba cái đánh ngã mấy người. Từng người một bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, trên mặt đất đứng lên cũng không nổi. Bởi vì Trang Nhã Khinh không chỉ đánh vào mặt, vị trí quan trọng của mỗi người cũng bị Trang Nhã Khinh đá. "Nếu để cho tôi thấy được các người tìm phụ nữ ở trong quán bar nữa thì cũng đừng trách tôi không khách khí."

Lúc này mấy người đó nào dám nói không. Đúng vậy, vẫn gật đầu nói được. Vốn cho là đây là một cuộc gặp gỡ tươi đẹp, cô gái xinh đẹp như vậy, trong lòng ngứa một chút. Lập tức vui mừng vì thuận lợi. Ai biết, đây lại là con cọp cái, quá hung ác.

Lão Tứ vừa dọn dẹp xong hào hứng chạy đến. Lúc nãy nghe mấy anh em kêu thật quá * rồi, cho nên hắn ở bên trong không có nhận ra là đã dùng tay giải quyết một lần. Giải quyết xong mới nghĩ tới, phụ nữ không dùng tay của mình hay sao? Cũng thật là quá ngu rồi. Không ngờ vừa ra tới đã nhìn thấy người đẹp nói một câu như vậy, toàn bộ anh em của hắn đều nằm trên mặt đất, sưng mặt sưng mũi, vẻ mặt khổ sở che chỗ nào đó.

"Cô làm gì bọn họ?"

"Anh qua đây, tôi cho anh biết."

Lão Tứ thật sự qua, anh em của hắn trên đất không có một người nào nhắc nhở hắn. Tại sao hắn cũng bị đánh đến thảm như vậy mà lão Tứ tốt như vậy hay sao? Cho nên không công bằng. Vì để đạt được mục đích công bằng, mọi người đều bị tốt hơn.

Lão Tứ không nghi ngờ gì, ngu xuẩn chính là ngu xuẩn, thật sự vẫn đi qua. Hơn nữa lúc đi qua, vẻ mặt còn mang theo nụ cười thật to. Tôi nói này người anh em, anh không nhìn thấy anh em của anh sưng mặt sưng mũi sao? Chẳng lẽ anh cảm thấy vẻ mặt khổ sở của bọn họ là giả bộ, nhưng thật ra là rất *? Hoặc là anh cảm thấy bọn họ cũng chỉ là đang chơi trò chơi nữ cảnh sát cùng thổ phỉ sao? Tỉnh ngộ đi người anh em.

Đi qua, vạt áo Trang Nhã Khinh cũng chưa đụng được, lão Tứ liền bị đá một cước nằm trên đất. Che chỗ đó của mình kêu rên."Các người, sao các người đều không nhắc nhở tôi?" Nhìn hắn đi qua lại không nói tiếng nào?

Lão đại ý vị sâu xa giáo dục lão Tứ: "Chúng ta từng nói, có phúc cùng hưởng."

"Bọn tôi bị đánh một mình cậu tốt sao, anh rm tôi không muốn làm cho cậu cảm thấy cậu bị chúng tôi cô lập." Lão Nhị nói.

"Đúng vậy, nếu không cậu nhìn chúng tôi đều bị thương, chỉ một mình cậu, tôi sợ trong lòng cậu không thoải mái." Lão Tam nói tiếp.

"Lão Tứ, lãi Đại, lão Nhị, lão Tam nói không sai." Lão Ngũ nói.

Lão Lục cũng chợt xuất ra một câu: "Lão Tứ, nhịn một chút thì qua qua rồi, đừng khác biệt. Anh phải nghĩ, thật ra thì chúng ta không phải là đánh không được, ít nhất, người đẹp vẫn đụng tiểu đệ đệ của chúng ta rồi, cũng coi như an ủi tâm linh yếu ớt của tiểu đệ một chút."

"Cậu câm miệng." Mấy người cùng quát lão Lục.

Ngược lại Trang Nhã Khinh cười, mấy người này thật là, tại sao lúc nãy không phát hiện bọn họ có ý như vậy?

"Có muốn để cho chân của tôi tiếp xúc thân mật cùng bọn chúng nhiều hơn một chút hay không?" Trang Nhã Khinh cười nói.

"Không cần, không cần, người đẹp, tiểu thư, cô nương, bà cô, nữ hiệp, cô phải đi thì đi đi, không cần phải để ý đến chúng tôi." Lão Lục nói.

"Xì. . . . . ." Trang Nhã Khinh bị chọc cười lần nữa. "Có muốn tôi giúp các người gọi xe cứu thương hay không? Thật ra thì không cần, lúc nãy tôi đặt chân cũng không nặng , nhiều nhất là một tháng không thể phát huy tác dụng của nó, nhưng không phải là cả đời. Chỉ là nếu tôi lại thấy các người có ý đồ với mấy cô gái nữa. . . . . . Tôi không ngại khiến chúng nó bất lực cả đời."

"Dạ dạ dạ, chúng ta tuyệt đối không dám."

"Hiện tại tôi cũng cần các người giúp tôi một việc." Ý tưởng Trang Nhã Khinh đột nhiên xuất hiện. Không biết vì sao, cô cũng sẽ nghĩ phải làm hành động ngây thơ như vậy.

Trang Nhã Khinh nói xong ý nghĩ của mình với mất người đó, sau đó xông tới lão Lục nói: “Chỉ anh qua đây thôi.”

“Tôi?”

“Đúng, chính là anh. Chỉ là không cho phép đụng đến tôi.” Mặc dù hành động này thật lòng rất ngây thơ, nhưng Trang Nhã Khinh muốn nhìn xem rốt cuộc Cố Triệt coi cô nặng cỡ nào. Biết rất rõ ràng là anh yêu cô thì cô vẫn suy nghĩ muốn thử một chút, quả nhiên phụ nữ khi yêu thì thông minh hạ xuống, đầu óc sẽ chuyển thành ngốc.

Sau khi Cố Triệt trở lại nhà mình, tùy tiện cởi giày ra, cũng không đổi giày, liền đi chân không vào, chạy thẳng tới tủ rượu của mình.

Bên trong đều là rượu quý, thỉnh thoảng lúc rãnh rỗi Cố Triệt sẽ rót một ít ra ly từ từ thưởng thức. Nhưng hôm nay Cố Triệt cũng không có nhàn nhã tự tại như những ngày qua, mở tủ rượu ra, tùy tiện cầm một bình rượu rồi uống.

Cả bình, Cố Triệt ngửa đầu, hoàn toàn xem đây là rượu. Theo trái cổ chuyển động lên xuống, còn có âm thanh nuốt vào, toàn bộ bình rượu bị rót vào bụng.

Rượu, thật cay. Cay đến miệng Cố Triệt, cổ họng, còn có dạ dày đau rát, sau khi cơn đau đi qua thì cũng chưa có trực giác lại.

Ngồi ở góc ghế sa lon, từ cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, toàn bộ cả Yên Kinh bao quát ở trong mắt anh. Một hớp lại một hớp rót vào miệng, anh cũng không phân rõ rốt cuộc là rượu hay là nước. Điện thoại di động vang lên, là một tin nhắn. Nếu không phải là trong lúc vô tình nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động hiện lên hai chữ cỡ ‘bà xã’ châm chọc người ta thì anh nhất định sẽ không xem. Bây giờ anh không muốn để ý tới bất kỳ người nào, trừ Nhã Nhã.

Mở ra, Cố Triệt không khỏi cảm thấy một luồng lửa nóng xông vào đầu. Cái này gọi là gì chứ? Trừng phạt anh sao? Cho dù vậy thì tuyệt đối cũng không muốn Nhã Nhã dùng phương pháp này. Nếu như bây giờ Nhã Nhã tới nói với anh, cô quyết định ở cùng một chỗ với Dật Phàm, quyết định sư huynh nào đó ở cùng một chỗ, anh cũng sẽ không nói cái gì, cũng không có ý kiến. Nhưng ai có thể nói cho anh biết, người đàn ông đang hôn với cô là ai không? Bốn người đàn ông đứng phía sau Nhã Nhã là ai?

Nhã Nhã, sao em có thể dùng phương pháp chà đạp mình để trừng phạt anh chứ? Như vậy không đáng.

Bởi vì Cố Triệt quá gấp nên cũng không có phát hiện trên mặt bốn tên đàn ông phía sau Trang Nhã Khinh đều bị thương, vừa nhìn thì biết là mới vừa bị đánh.

Trên tin nhắn thượng cũng không nói là nơi nào, nhưng rõ ràng chính là một khách sạn. Hơn nữa nhìn không gian cũng không lớn, kiểu mẫu tiêu chuẩn, cho nên tuyệt đối không phải là khách sạn lớn sang trọng.

Cố Triệt lập tức ra cửa chạy tới thành phố A. Tại sao không trực tiếp tìm ở Yên Kinh? Anh không biết, lúc thấy tin nhắn thì cảm giác đầu tiên chính là đi vào thành phố A.

Đến thành phố A thị, bắt đầu lần lượt tìm từng khách sạn nhỏ còn có khách sạn bình dân. Đây là một công trình vô cùng vĩ đại. Thành phố A bao lớn? Khách sạn, khách sạn bình dân ở thành phố A có bao nhiêu cái? Cố Triệt căn bản cũng không biết có bao nhiêu.

Sau lại cảm thấy tìm tiếp như vậy thật sự không phải biện pháp, nói không chừng tìm đến ngày mai cũng không tìm được. Cố Triệt không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại di động ra xem có một chút đầu mối gì không, có thể loại bỏ vài nơi hay không, tập trung vài nơi.

Cố Triệt chú ý tới sắc mặt Trang Nhã Khinh, có chút đỏ hồng, xem ra giống như là uống rượu. Những người đàn ông kia rất có thể chính là biết trong quán bar, bình thường nơi nam nữ trong quán bar đi dĩ nhiên là gần quán bar. Cố Triệt tìm trước hết chính là quầy bar trầm luân gần đó. Nơi trầm luân mà Dật Phàm đã từng dẫn anh đi qua, hơn nữa, lần trước khi đến nước R, Dật Phàm và Nhã Nhã còn uống rượu ở nơi này, cho nên Nhã Nhã muốn uống rượu có thể sẽ phải lực chọn chỗ này.

Không cần tiến vào quán bar, đi vào cũng là lãng phí thời gian vô ích. Cố Triệt trực tiếp bắt đầu tìm từ nơi trầm luân gần đó, tìm từng khách sạn nhỏ. Cuối cùng anh vẫn tìm được khách sạn Phúc Lai.

Điện thoại vang lên, là mẹ gọi tới. Nhưng vào giờ phút này, Cố Triệt cũng không có tâm tình nữa, còn có tâm tư dư thừa nghe điện thoại đâu. Cúp điện thoại, Cố Triệt gọi một cuộc điện thoại cho Trang Nhã Khinh. Không có ai nhận.

“Xin hỏi, có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp cùng năm người đàn ông đến thuê phòng không?” Cố Triệt hỏi người phụ nữ trung niên trên quầy.

Phụ nữ trung niên thấy bộ dáng Cố Triệt anh tuấn đẹp trai, hai mắt tỏa ra đào hoa, còn thiếu nước miếng chưa chảy ra, khẳng định nước miếng cũng ở đây tận cùng bên trong rồi. Lúc nào ở nơi nào có thể gặp phải một trai đẹp như vậy, hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt. Liền vội vàn gật đầu: “Có có, chỉ là hình như có một cô gái cùng đi với sáu người đàn ông, năm thì không có.”

Cố Triệt suy nghĩ một chút, phải có một người chụp hình, cho nên cũng không có mặt trong tấm ảnh. “Đúng, chính là bọn họ, bọn họ đâu?”

“Phòng số ba lẻ hai. Tôi có chìa khóa phòng đó.”

“Cho tôi.”

Người phụ nữ trung niên thật sự giao chìa khóa cho Cố Triệt, Cố Triệt cầm chìa khóa, nói một câu cám ơn liền chạy lên phòng ba lẻ hai trên lầu.

Tại nơi nhỏ này thì có chỗ tốt ở đó, xem đi, Cố Triệt dùng Mỹ Nam Kế một chút đã thành công lấy được chìa khóa. Nếu như ở một khách sạn hạng sang, Cố Triệt muốn lấy thì có một chút phiền toái, nói không chừng còn phải sử dụng quan hệ.

Cố Triệt đi tới cửa phòng ba lẻ hai, chợt không biết mình lấy thân phận gì đi vào, lấy thân phận gì đối mặt nói chuyện với Nhã Nhã. Mấy giờ trước, anh mới nói chia tay với Nhã Nhã.

“Ha ha, sao em mới phát hiện anh đẹp trai thế.” Khách sạn này chính là như vậy, không có gì hiệu quả cách âm. Hiện tại ở vị trí của Cố Triệt vẫn có thể nghe phòng ba lẻ hai... Mấy phòng gần đó truyền tới âm thanh đấy.

“Thật sao? Anh cũng cảm thấy anh rất đẹp trai.”

“Cái gì, anh đẹp trai hơn.”

Nghe âm thanh bên trong, trong lòng Cố Triệt giống như có một bàn tay bóp lấy, đang gãi. Rốt cuộc không nhịn được, vẫn mở ra phòng.

Đập vào mắt, cũng không phải tình huống anh vốn tưởng tượng. Trang Nhã Khinh còn có sau người đàn ông đang chơi một bàn bài tú lơ khơ. Trong tay cô còn cầm một bút lông nhỏ, đang vẽ trên mặt mấy người đàn ông. Trên mặt mấy tên đàn ông khác cũng vẽ đầy, không phải vẻ râu ria thì chính là rùa. Trang Nhã Khinh đang vui vẻ cười lớn. Xem ra trò chơi này rất được Trang Nhã Khinh ưa thích, chơi rất vui vẻ.

Cố Triệt chợt xông vào, tất cả mọi người ngây ngẩn, duy chỉ có Trang Nhã Khinh như không có nhìn thấy gì cả, không ảnh hưởng cô vẽ tranh ở trên mặt người khác chút nào. Sau khi vẽ xong, Trang Nhã Khinh còn cảm thán một tiếng: “Như vậy càng đẹp trai hơn.”

Giống như Trang Nhã Khinh chậm nửa nhịp hơn người khác, thấy tất cả mọi người nhìn ra phía sau thì cô mới sâu kín hơi xoay người: “Anh đã đến rồi sao?”

“Em đang làm gì?” Cố Triệt cho là Nhã Nhã không để ý tới anh. Nhìn thấy Nhã Nhã nói chuyện, lập tức vọt tới nắm lấy tay Nhã Nhã.

Mấy người đàn ông trong phòng nhìn thấy Cố Triệt tới thì cũng bị sợ đến cổ rụt vào trong một cái. Chắc hẳn, nếu như bây giờ có thể làm cho bọn họ biến thành rùa thì bọn họ cũng nguyện ý, ít nhất có thể rúc vào bên trong mai của mình, cái gì cũng không nhìn, cái gì cũng không nghe, mặc kệ. Cũng không cần đối mặt với người đàn ông thoạt nhìn rất đáng sợ.

Đúng, bộ dạng Cố Triệt rất đáng sợ. Cặp mắt đỏ bừng, bên trong hiện đầy tia máu, người vốn cũng cao, khoảng một mét chín, thân thể cường tráng, không phải đặc biệt khỏe mạnh, nhưng bền chắc hơn mấy tên to béo nhiều, cũng càng có lực uy hiếp hơn nhiều.

Trang Nhã Khinh không có coi thường mấy người này nhát gan, cũng vì mấy người này vốn là người nhát gan. Cũng không muốn làm khó bọn họ nữa nên liền để cho bọn họ đi. Mấy người đó giống như là lấy được đặc xá, liền lăn một vòng đi ra ngoài. Chỉ là cuối cùng lão Lục dừng ở cửa, nhìn Trang Nhã Khinh, cố gắng để cho mình không nhìn Cố Triệt. Hỏi: “Có rảnh rỗi chúng tôi đến tìm cô, lúc có chuyện cũng có thể gọi chúng tôi.” Lão Lục nói xong thì như một làn khói bước đi.

Những giờ Cố Triệt lên đường tìm Trang Nhã Khinh, lấy bài kết bạn, vì vậy cô dùng võ thuật để kết giao mấy anh em. Đúng, mấy người bội phục Trang Nhã Khinh sát đất, cam nguyện làm tiểu đệ của Nhã Khinh, gọi là tiểu đệ.

“Bọn họ là ai?” Cố Triệt nắm thật chặt cánh tay Trang Nhã Khinh, mắt nhìn chằm chằm Trang Nhã Khinh. “Bạn thôi. Nhìn bộ dáng của anh này, uống rượu?” Trang Nhã Khinh ngửi thấy mùi rượu trong miệng Cố Triệt. “Say rượu mà lái xe, anh đường đường là một quân trưởng lại cầm đầu vi phạm quy định.”

“Bạn gì?” Cố Triệt mới không có quảnTrang Nhã Khinh nói những lời khác. Thật ra thì rõ ràng Cố Triệt nhìn thấy mấy người đàn ông đó đối với anh, đối với Trang Nhã Khinh đều là một cảm giác sợ hãi, đối với cô còn có một cảm giác khâm phục, tuyệt đối không phải là quan hệ kia, nhưng vẫn muốn hỏi rõ ràng thì anh mới có thể cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Triệt, anh yêu em.”

“Anh chưa từng nói anh không thương em.” Cố Triệt cười khổ. Trang Nhã Khinh nghe anh trả lời thì nhào vào trong ngực anh, ôm thật chặt cơ thể rắn chắc của đối phương.

“Triệt, cuối cùng nguyên nhân là gì mà anh phải cưới vị hôn thê của anh chứ?”

“Nhã Nhã, tha thứ cho anh thật sự không có cách nào chẳng thèm quan tâm tới một sinh mạng.” Cố Triệt đẩy Trang Nhã Khinh ra, vẫn bước đi.

Cố Triệt ơi Cố Triệt, tại sao không nói rõ ràng? Tại sao muốn gánh một mình, nếu không thì chuyện sẽ đơn giản rất nhiều, rất nhiều.

Trang Nhã Khinh rất buồn bực, quyết định điều tra rốt cuộc vị hôn thê của Cố Triệt là ai. Cô chưa trở về, ngược lại đi tìm Tôn Bính Nguyên.

Một ngày qua lại giữa thành phố A và Yên Kinh, lúc Trang Nhã Khinh tìm được Tôn Bính Nguyên thì trời đã tối. Trang Nhã Khinh hẹn Tôn Bính Nguyên đến một quán ăn, tính vừa ăn vừa tán gẫu. Bắt đầu vẫn chưa có cảm giác đói, sau khi Cố Triệt đi, trong lòng cô chợt nghĩ thông rồi nên đã cảm thấy đói bụng.

"Bộ trưởng Tôn đúng không?"

"Phu nhân trực tiếp gọi tôi là Tiểu Tôn được rồi." Tôn Bính Nguyên ngồi ở đối diện Trang Nhã Khinh, có chút đứng ngồi không yên. Nếu để cho quân trưởng thấy được, biết được, có thể hiểu lầm hay không?

"Không cần sợ hãi như vậy, tôi cũng không phải là cọp." Trang Nhã Khinh nhìn Tôn Bính Nguyên lo lắng, buồn cười nói.

Phu nhân, người không phải cọp, nhưng người đáng sợ hơn cọp.

"Ha ha, phu nhân tìm tôi có chuyện gì không?" Không có việc gì làm sao lại nghĩ đến anh chứ.

"Là có chuyện. Anh đi theo Cố Triệt đã bao nhiêu năm rồi?"

"Dạ phu nhân, mười ba tuổi tôi đã ở bên cạnh cùng quân trưởng." Bố của anh ấy là một phó tướng bên cạnh Lão quân trưởng, cho nên từ nhỏ đã biết Cố Triệt. Năm đó Cố Triệt mấy tuổi, lúc mười ba tuổi thì Cố Triệt mới mười tuổi, khi đó anh đã ở bên cạnh Cố Triệt, cùng nhau đọc sách, đi học. Có điểm giống bạn cùng học thời xưa. Chỉ là số tuổi không bằng nên bọn họ học một trường nhưng cũng không phải giờ giờ phút phút đều ở cùng nhau. Lúc vẫn còn đang đi học, bố anh cho anh một nhiệm vụ, chính là bảo đảm an toàn cho Cố Triệt .

"Vậy anh biết chuyện Cố Triệt có vị hôn thê chứ?"

"Vị hôn thê? Cô nói quân trưởng có vị hôn thê?" Tôn Bính Nguyên kinh ngạc nói.

"Anh không biết?"

"Thật sự tôi không rõ lắm." Tôn Bính Nguyên lắc đầu. Khó trách nhìn phu nhân và quân trưởng có chút không đúng, không phải phu nhân biết quân trưởng có vị hôn thê rồi hai người gây gổ chứ? Chỉ là, quân trưởng có vị hôn thê lúc nào? Anh đi theo bên cạnh quân trưởng nhiều năm như vậy cũng không biết.

Trang Nhã Khinh nhìn dáng vẻ Tôn Bính Nguyên không giống giả bộ, có thể là nhà họ Cố giữ bí mật quá nghiêm khắc. "Vậy anh cảm thấy có còn người nào có thể biết hay không?"

"Không rõ lắm. Trên căn bản thì quân trưởng không có bạn bè, trước kia trong quân đội có một người tên Tiêu Dật Phàm không sợ quân trưởng đã ra khỏi, trên căn bản người khác không thế nào tiếp xúc cùng quân trưởng. Tôi coi như là hiểu rõ quân trưởng nhất rồi."

Trang Nhã Khinh gật đầu. Đúng vậy, có lúc phấn đấu ở địa vị quá cao sẽ xuất hiện tình huống như thế. Hoặc chính là sợ hãi thân phận Cố Triệt nên không dám đến gần, nếu không thì chính là vì thân phận Cố Triệt mà đến gần, thứ nhất là Cố Triệt khinh thường, thứ hai khẳng định Cố Triệt không thể trở thành bạn cùng người như vậy. Cố Triệt. . . . . . Trước kia rất cô độc. "Ừ, cứ như vậy đi. Hôm nay chuyện tôi nói, đặc biệt là chuyện Cố Triệt có vợ chưa cưới, không được nói ra ngoài."

"Dạ, phu nhân." Anh phải có lá gan này rồi nói.

Ăn cơm xong, Trang Nhã Khinh đi về. Người khác cũng không biết, hơn nữa xem ra, trừ người nhà Cố Triệt biết chuyện này thì người khác đều không biết. Muốn tra được điều gì sao? Thật là khó khăn.

Đúng rồi, Tiêu Dật Phàm là bạn duy nhất của Cố Triệt, có lẽ Tiêu Dật Phàm biết chút ít gì đấy.

Trang Nhã Khinh quyết định ngày hôm sau phải đi tìm Tiêu Dật Phàm. Trở về quá muộn sẽ bị mắng, haizz, người lớn như vậy còn không có một chút tự do.

Trang Nhã Khinh cho tùy tiện trang điểm cho mình một chút, che đi dấu vết cô đã khóc. Cũng không có bị người khác phát hiện.

Hôm sau trời vừa sáng, Trang Nhã Khinh cũng không có ngủ nướng, vội vã ăn điểm tâm rồi bỏ chạy đi tìm Tiêu Dật Phàm.

Là Hoa Nhã mở cửa.

"Nhã Khinh, chị thật sự sang đây thăm em sao?" Hoa Nhã nhảy nhảy nhót nhót, xem ra là hoạt bát hơn trước kia nhiều. Trang Nhã Khinh nhìn trang phục của Hoa Nhã. Đồ mặc ở nhà, còn mặc tạp dề, cầm trong tay cái xẻng, thoạt nhìn đúng kiểu mẫu của mẹ hiền vợ thảo.

"Vẫn còn đang làm điểm tâm?"

"Dạ, đúng vậy."

Trang Nhã Khinh cho là đôi dép cô từng mang lúc trước tới đây chắc do Hoa Nhã mang, bởi vì chỗ này cũng chỉ có một đôi dép nữ. Nhưng là, Hoa Nhã mang không phải đôi của cô. Trang Nhã Khinh mở hộc tủ, quả nhiên đôi dép kia của cô ở trong ngăn tủ. Cô lấy ra định mang lại bị Hoa Nhã chặn lại. "Nhã Nhã, anh Dật Phàm nói đôi dép này không thể mang."

Tiêu Dật Phàm bỗng nhiên xuất hiện ở cửa ra vào: "Đây chính là dép của cô ấy."

Trang Nhã Khinh có chút xấu hổ xỏ vào dép của cô. Cô hiểu ý của Tiêu Dật Phàm, nhưng hiểu thì càng không biết đối mặt làm sao. Hoa Nhã cũng biết có thể là cô ấy nói nhiều rồi, ngượng ngùng nói: "À, anh Dật Phàm đối với chị thật tốt." Không phải mình đã sớm nên nhìn ra anh Dật Phàm thích là Nhã Khinh sao? Nhưng rõ ràng bên cạnh Nhã Khinh đã có một người đàn ông ưu tú như vậy. Cố gắng lên, Hoa Nhã, mày nhất định có thể đuổi theo anh Dật Phàm được. Không phải nói nam đuổi theo nữ cách ngọn núi, nữ truy nam cách lớp lụa mỏng sao? Huống chi mình cùng anh Dật Phàm sống cùng chỗ, sớm chiều gặp mặt. Rốt cuộc Tiêu Dật Phàm dời suy nghĩ khỏi người Trang Nhã Khinh, chợt nhìn thấy trang phục của Hoa Nhã. "Sao em lại đến phòng bếp? Không phải nói không cho em vào bếp sao, để tôi làm cơm là được sao?" Gào thét, thật sự là gào thét.

Hoa Nhã rụt cổ một cái, ủy khuất cúi đầu. Người ta muốn học tập tài nấu nướng, sau đó làm cho anh ăn, dữ như vậy."Dật Phàm, đừng quá hung dữ với cô gái nhỏ như vậy, sẽ dọa đến người ta." Trang Nhã Khinh có lẽ mãi chưa nhìn thấy Tiêu Dật Phàm không để ý hình tượng gào thét như vậy. Hình tượng mỹ nam yêu nghiệt sụp xuống như vậy.

Đột nhiên, Trang Nhã Khinh ngửi thấy một mùi khó ngửi: "Hình như có gì đó cháy khét rồi?"

Tiêu Dật Phàm lập tức vọt vào phòng bếp, Trang Nhã Khinh tiến vào, nhìn thấy trong phòng bếp tràn ngập khói mù nồng nặc, cũng đã kéo dài đến phòng khách rồi. Không thấy rõ bên trong, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Dật Phàm vẫn luôn di chuyển, còn nghe âm thanh bùm bùm. Qua một lúc lâu, Tiêu Dật Phàm mới ra ngoài. Vừa ra tới liền rống to với Hoa Nhã: "Không phải đã nói không cho em vào phòng bếp sao? Sao em không nghe lời như vậy? Lần sau còn như vậy thì em dọn ra đi."

"A." Hoa Nhã biết mình lại làm sai việc, cúi đầu, bĩu môi. Trong lúc vô tình cô nghe anh Dật Phàm cùng ông nội Tiêu nói tài nấu nướng của Nhã Khinh thật tốt, cho nên cô cũng muốn học tập một chút. Nhưng từ nhỏ quen sống an nhàn sung sướng, mười ngón tay cô không dính một giọt nước, học được tài nấu nướng đơn giản như vậy sao?

"Anh hung dữ cái gì chứ? Cô ấy muốn học một chút không được à?" Ban đầu lúc cômới bắt đầu học tập chính là như vậy, chỉ là chưa được mấy ngày là có thể làm ra một vài món ăn gia đình rồi. Người học được một thứ gì đó luôn phải có một quá trình.

Tiêu Dật Phàm bị Trang Nhã Khinh gào lên thì cũng cảm thấy có chút uất ức. “Nồi nấu tới lủng một lỗ, bữa ăn sáng cũng không thấy đâu. Không phải là anh không làm cho cô ấy ăn.” Tiêu Dật Phàm giải thích nói.

Trang Nhã Khinh là người từng trải, sao không hiểu tâm tư Hoa Nhã chứ, cô gái nhỏ này. “Sau này có rảnh rỗi chị dạy cho em nhé.”

“Dạ, được.” Trang Nhã Khinh nhớ lại chuyện chính của mình. “Dật Phàm, anh theo em tới đây một chút.”

“Ừ.”

Đến thư phòng, Trang Nhã Khinh đóng cửa. Không phải là không tin tưởng Hoa Nhã, mà cô không muốn để quá nhiều người biết chuyện này. “Anh biết Cố Triệt có vị hôn thê không?” Trang Nhã Khinh gọn gàng dứt khoát, nói chuyện cùng Tiêu Dật Phàm không cần thiết quanh co lòng vòng.

“Em phải tin tưởng Cố Triệt đối với em là một lòng một dạ.” Tiêu Dật Phàm chợt nói.

Nhìn Tiêu Dật Phàm trả lời, chắc chắn là biết. “Ngày hôm qua Cố Triệt chia tay em rồi.”

Nghe Trang Nhã Khinh bình tĩnh nói ra như vậy, Tiêu Dật Phàm không biết có cảm giác gì. “Vậy ý của em là gì?” Nếu chia tay là thật thì có phải là đại biểu cho anh có cơ hội hay không?

Một bên nói, mẹ nó, Tiêu Dật Phàm, đầu óc anh xấu xa, góc tường anh em mà anh cũng dám đào?

Bên kia phản bác, nếu thật sự chính là Triệt nói chia tay, không coi là đào góc tường anh em, chỉ là theo đuổi cô gái mình thích, cũng không sai mà.

Bên kia nói tiếp, nhưng anh ấy biết Khinh Khinh thích Triệt, Triệt thích Khinh Khinh.

Hai bên tranh luận. “Nếu Triệt không yêu em, em đương nhiên chia tay, nhưng biết rất rõ ràng Triệt yêu em, bởi vì một cô gái không biết mà nói chia tay? Không thể nào. Em muốn hỏi anh một chút xem có biết tin tức vị hôn thê Cố Triệt không? Nghe giọng điệu của Triệt giống như không cưới cô gái kia thì cô gái kia sẽ tự sát.”

Khóe miệng Tiêu Dật Phàm co giật. Tự sát? Không phải, dùng chuyện này uy hiếp Triệt? “Anh không rõ lắm, chỉ biết là Triệt có một vị hôn thê, xưa nay chưa từng gặp mặt. Cha mẹ của Triệt cũng không đồng ý việc hôn sự này, nhưng là ông nội Triệt kiên trì muốn Cố Triệt cưới. Ông nội Triệt là một người vô cùng cố chấp, ông ấy không dễ chịu.” Nhưng không nghĩ đến cuối cùng là bởi vì cô gái kia ầm ĩ đòi tự sát? Nếu là anh thì sẽ mặc kệ người khác tự hay không tự sát, cô ấy phải hiểu rõ sinh mạng chính cô ấy thì đó là chuyện của mình cô ấy thôi.

“Ví dụ như cô gái kia tên gì, nhà ở đâu? Sao có hôn ước? Những điều này anh đều không biết?”

“Bản thân Triệt còn không biết đấy.” Làm sao anh biết?

Nói đến hôn ước đủ bất thường này, Triệt lại vì hôn ước mà giữ thân như ngọc hơn hai mươi năm, hiện tại cũng vẫn vậy. Ặc, bây giờ không phải là lại không rõ sao. Ít nhất gặp Khinh Khinh trước bây giờ lại vì cô gái kia muốn chia tay Khinh Khinh? Tiêu Dật Phàm khẳng định, nếu Cố Triệt ở trước mặt anh, nhất định sẽ không chút do dự xông lên đánh mấy cái rồi nói chuyện. Vì một cô gái xa lạ mà buông tha Khinh Khinh? Cố Triệt, đầu óc anh có bị bệnh không?

Trang Nhã Khinh thất vọng, tất cả mọi người đều không biết. Chẳng lẽ, chính mình tự đi tìm cha mẹ của Cố Triệt? Không phải Dật Phàm nói cha mẹ của Cố Triệt không đồng ý chuyện hôn sự này sao? Xem ra, chỉ có như vậy.

“Dật Phàm, anh có phương thức liên lạc của cha mẹ Triệt hay không?” Trang Nhã Khinh hỏi.

Tiêu Dật Phàm biết ý Trang Nhã Khinh, nghĩ tới anh có thể giúp bọn họ chút nào thì một chút đi: “Anh có số điện thoại mẹ Triệt.”

Trang Nhã Khinh cầm số điện thoại, đi ra ngoài khẽ nói mấy câu cùng Hoa Nhã, lúc đó mặt Hoa Nhã bắt đầu đỏ, thậm chí đỏ đến cổ, Tiêu Dật Phàm không biết hai người nói gì. Tiêu Dật Phàm cảm thấy kiếp sau anh đừng làm chính nhân quân tử. Đào góc tường anh em thì thế nào? Anh thật sự thích Khinh Khinh. Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì thế nào? Ai cho tự anh ấy nói muốn chia tay Khinh Khinh, cũng đừng trách anh. Nhưng, con bà nó, chuyện như vậy làm không được.

Tiêu Mục chạy bộ sáng sớm bên ngoài đã trở lại. Vừa lau mồ hôi ở cửa vừa kêu: “Tiểu Nhã, rót cho ông nội Tiêu ly nước tới đây.”

“Dạ.” Hoa Nhã lập tức rót một ly nước đưa cho Tiêu Mục.

Xem ra, cô bé Hoa Nhã này, lòng Dật Phàm còn chưa bắt được, nhưng đã lấy được lòng người quan trọng nhất của Dật Phàm rồi.

Thật ra thì Tiêu Mục biết Tiêu Dật Phàm cùng Trang Nhã Khinh không thể nào, ông sống mấy chục năm, tuy nói ý định Trang Nhã Khinh không thể đoán được, nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút, ít nhất nhìn ra Trang Nhã Khinh không có gì đối với Tiêu Dật Phàm. Hoa Nhã là cô gái đầu tiên Tiêu Dật Phàm mang về ở, hơn nữa người cũng khéo léo nghe lời, cô gái có tâm hồn như nước, lại thêm thích Tiêu Dật Phàm, cho nên Tiêu Mục cảm thấy vẫn đủ thích hợp. Vậy nên giúp tác hợp hai người.

“Ông nội Tiêu.”

“Ơ, nha đầu Khinh tới đó à. Chỉ là ông nghĩ con cũng không phải là đến thăm ông đâu.” Tiêu Mục cười cười. Mặc sù không thể làm cháu dâu của mình có điểm đáng tiếc, nhưng vẫn đối đãi Trang Nhã Khinh như cháu gái của mình.

“Ông nội Tiêu nói gì vậy? Con không thể tới thăm ông sao? Nhìn dáng dấp ông nội Tiêu bây giờ vô cùng khỏe mạnh, nói không chừng còn có thể tìm bà nội cho Dật Phàm đấy.” Trang Nhã Khinh đùa giỡn nói.

Thân thể Tiêu Mục đã hoàn toàn bình phục, không phải mới chạy bộ sáng từ bên ngoài trở về sao. Mặc áo ba lỗ, trên cổ đắp khăn lông trắng, trên người còn xuất mồ hôi, quần áo cũng ướt. Đây chính là tượng trưng cho sự khỏe mạnh.

“Ha ha, cái này thì không cần nghĩ, người đã già, đừng làm chậm trễ người khác.” Nói như vậy thì Tiêu Mục lại nhớ người bạn già của mình. Khi đó ông đánh cuộc, tiền bạc nhà cửa cũng thua sạch, bà ấy vẫn không xa không rời, vẫn đi theo ông sống qua ngày nghèo khó. Sau đó thật vất vả mới có chút tiền, bà ấy liền. . . . . . Khi đó con trai mới mấy tuổi. Cả đời ông có lỗi nhất chính là với bà ấy.

Thật ra thì cuộc đời Tiêu Mục thật rất đáng thương. Lúc còn trẻ, không quyền không thế. Bài bạc thua mãi, thắng sẽ bị đánh. Chỉ là Tiêu Mục kiên cường, không phục, dựa vào năng lực của mình mới có thành tựu của ngày hôm nay. Đáng tiếc, mới vừa có thành tựu thì vợ lại qua đời. Vì vậy một mình nuôi con lớn, có cháu trai, nhưng chưa hưởng thụ được bao nhiêu tuổi, con trai con dâu qua đời ngoài ý muốn. Lại thân một mình nuôi cháu trai. Cháu trai không lớn lắm, mình lại bị ác quỷ quấn thân. Tiêu Mục chưa từng có mấy ngày thoải mái. Rốt cuộc bây giờ được rồi.

“Lại nói, đến lúc tìm bạn già rồi, cũng dễ dàng chăm sóc nhau. Mặc dù Dật Phàm sẽ chăm sóc ông, nhưng Dật Phàm không thể nào luôn cùng ông làm mọi chuyện được.”

“Ông nội, ông cảm thấy yêu mến ai thì phải nói cho con biết, đừng gạt đấy.” Tiêu Dật Phàm cũng cảm thấy đời này của ông nội thật quá cực khổ. Nếu như ông nội muốn tìm bạn già thì khẳng định anh sẽ giơ hai tay tán thành. Bà nội rời đi nhiều năm như vậy, trước kia ông nội vì cha sau lại vì anh. . . . . . Vẫn không nghĩ sẽ tái giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.