Võ Động Thiên Hà

Chương 207: Tụ Hương Lâu đẫm máu




Xung quanh Túc Dao đang có mấy thị nữ giúp nàng ngăn cản dược tính phát tác. Nhưng bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, phía ngoài có bốn vị cao thủ tiên thiên coi chừng. Một khi có dị động thì chẳng những người trong sảnh gặp họa sát thân mà còn liên lụy đến người khác.

Tuyệt đối không thể để cho người khác biết thân phận thật sự của các nàng là người dị tộc, dù chết cũng không để lộ.

Nhưng lúc này nghe thấy lời tam hoàng tử nói. Đột nhiên Túc Dao nghĩ đến điều gì, nhất thời sắc mặt trở nên trắng bệch, trong lòng đau xót:

- Ta phạm vào một sai lầm không thể nào tha thứ được, muội muội a. Thiếu chút nữa tỷ tỷ đã hại các người, còn may là Túc Ngọc tự chủ trương tùy cơ ứng biến không đi tìm muội nếu không tỷ tỷ dù có chết trăm lần cũng không chuộc được lỗi làm này.

- Nói mau.

Lúc này tam hoàng tử như bị thiêu đốt bởi liệt hỏa, nhất định hắn phải biết trong thư viết cái gì. Vạn nhất là chuyện bất lợi đối với hắn mà bị hoàng thượng biết được thì hắn hoàn toàn xong đời. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.xyz

Lại nhìn thấy Túc Dao sững sờ tam hoàng tử lập tức quát lên:

- Ngươi …

Lúc này một tên thị vệ tiến vào, tam hoàng tử tùy tiện chỉ vào một người trong đại sảnh lệnh cho thuộc hạ đến bắt giữ.

- Nói, trong thư rốt cuộc viết cái gì?

Tam hoàng tử lại tiếp tục thúc dục, quát lên.

Túc Dao biết mình đã phạm phải sai lầm trí mạng. Nếu lúc này còn nói ra nội dung thì sợ rằng tất cả những người trong sảnh đều phải chết. Còn những thiếu niên bị tam hoàng tử khống chế, nàng tin tưởng nhất định sẽ có người đến cứu.

- Giết.

Nhìn thấy Túc Dao cắn răng không nói, tam hoàng tử giận dữ quát lên một tiếng, tên thị vệ kia liền vung đao lên chém xuống, một đầu người máu chảy đầm đìa lăn đến bên cạnh Túc Dao.

- Thiếu tộc trưởng.

Một người bị giết, tâm tình mọi người trở nên kích động, hai mắt đỏ bừng, sẵn sàng xuất động. Thế nhưng Túc Dao kiên quyết, cắn nát môi dưới dùng ánh mắt dứt khoát ngăn cản mọi người muốn động thủ.

- Giết.

Tam hoàng tử nhìn thấy ánh mắt Túc Dao lại rống lên một tiếng dữ dội nữa. Lại có người giơ đao lên, lại có một đầu người nữa bị chém xuống.

Trơ mắt nhìn hai người bị giết nhưng nàng không thể làm gì được. Lúc này Túc Dao giống như bị một đao đâm xuyên tim đau đến mức làm nàng không muốn sống nữa.

Lúc này tam hoàng đã đắm mình trong khoái cảm giết chóc.

Nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc lộ ra vẻ kiều mị xuân tình, đột nhiên tam hoàng tử thở gấp muốn đánh tới nhưng lại bị một thị nữ cản lại. Tam hoàng tử nổi giận vung quyền đánh về phía thị nữ. Thị nữ kia phun máu, đang muốn thể hiện ý chí liều chết thả ra huyễn thuật nhưng một lần nữa Túc Dao lại lên tiếng ngăn cản.

Trong lúc tam hoàng tử chuẩn bị đánh một thị nữ khác, thị nữ kia đang ra quyền chống đỡ thì một thanh âm bối rối truyền đến:

- Tam điện hạ, nguy rồi, nguy rồi.

Nghe được thanh âm này, tam hoàng tử giật mình, nắm đấm đình trệ giữa không trung. Nhưng ngay sau đó lại có một tên thị vệ phá cửa mà vào, khóe miệng lộ ra vết máu, vừa thở vừa nói:

- Tam điện hạ, đại điện hạ mang theo ngự lâm quân và cao thủ thần sách doanh đang bao vây chung quanh đuổi bắt chúng ta, hễ có người phản kháng liền giết không cần hỏi, đa số mọi người đã thúc thủ chịu trói rồi, còn có một số nhóm cao thủ khác đến nơi này nữa. Tam điện hạ chạy mau, đại điện hạ sắp đuổi giết đến đây rồi.

- Thật sự xong rồi sao?

Tam hoàng tử nghe thấy tin liền đứng như trời trồng, giống như bị thiên lôi đánh trúng.

Nhưng sau đó, dường như nghĩ đến điều gì, hai mắt tam hoàng tử đỏ bừng, nhìn Túc Dao đầy oán độc, bật cười nói:

- Rất tốt, ngươi là tên phản đồ, ngươi dám bán đứng ta. Nếu đã như vậy, bổn vương không thể để tiện nghi cho kẻ khác chiếm được.

Vừa nói tam hoàng tử vừa điên cuồng lao đến phía Túc Dao giống như một con sói đói thấy mồi.

Thị nữ không chống lại được tam hoàng tử, bị một quyền của hắn đánh bay. Các nàng vì sợ bại lộ thân phận huyễn vụ tộc nên không dám sử dụng huyễn tức. Mà tu vị võ đạo lại không bằng tam hoàng tử nên tam hoàng tử có thể dễ dàng đánh bay các nàng.

- Ca.

Thân thể Túc Dao nhũn ra, tam hoàng tử đè lên người nàng. Nàng không còn một tí sức lực nào để chống lại chỉ có thể cố gắng tránh né. Nhưng cũng không thể tránh né được, bị tam hòang tử nắm hai vạt áo xé toạc một đường hở cả nội y. Nhất thời cảnh xuân đầy hương diễm lộ ra.

Lúc này tam hoàng tử hít thở nặng nhọc, trong ánh mắt tràn đầy dục hỏa, sớm đã quẳng lý trí lên chín tầng mây. Lúc này hắn nhìn chằm chằm vào Túc Dao, trong đầu chỉ có một ý niệm: tiền dâm hậu sát.

Ngay khi hắn chuẩn bị tiến thêm một bước nữa thì đột nhiên trong sảnh từng tiếng ồn ào từ dưới lầu truyền đến, một gã cao thủ cung phụng đi đến nói:

- Điện hạ, nơi này đã bị bao vây, có muốn phá vòng vây hay không?

Tam hoàng tử nổi giận, quay mặt sang quát:

- Cút ngay, phụ hoàng đã sai ngự lâm quân đến bắt ta, nếu dám phản kháng chỉ có con đường chết. Dù sao cũng đã như thế không bằng để bổn vương hưởng hương diễm lần cuối, trước tiên cứ chà đạp nữ nhân dám bán đứng ta đã.

Tên cung phụng kia nghe thấy thế lắc đầu thở dài nói:

- Đã như vậy còn không cố gắng giải quyết tốt hậu quả lại còn muốn phong lưu khoái hoạt, quả thật là bất trị, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.

Vừa nói vị cung phụng vừa nhanh chóng lao ra ngoài cửa sổ.

Nhưng hắn vửa mới nhảy ra cửa sổ liền nghe thấy tiếng "hưu, hưu, hưu" truyền đến, vô số mũi tên giống như châu chấu phóng đến phía hắn.

Tên cung phụng muốn tránh né lao xuống nhưng thấy binh lính bên dưới tay cầm vũ khí, tạo thành từng vòng vây đến cả nước cũng không lọt liền rơi vào tình trạng bốn bề thọ địch.

Tuy nhiên đối với một vị cao thủ tiên thiên mà nói thì những mũi tên như vậy còn chưa uy hiếp được tính mạng của hắn. Hắn từ trên cao lao xuống toàn lực bỏ chạy. Nhưng lúc này một đạo đao phong đánh tới, vị cung phụng cảm thấy kinh hãi, còn chưa kịp nhìn thấy người tập kích đã vội vàng tránh né.

Bá!

Tuy nhiên hắn không thể tránh thoát được đao phong bén nhọn kia, khi người rơi xuống đất thì đã thiếu mất một cánh tay.

Sau khi rơi xuống đất, vị cung phụng này nhịn đâu quay mặt sang nhìn vị quan quân mặc khôi giáp, chỉ thấy trên tay hắn đang cầm một cây đao sáng loáng, bén nhọn vô cùng, phía lưỡi đao còn đang lăn xuống từng dòng máu tươi, không để lại vệt máu nào, quả nhiên là một thanh tuyệt thế bảo đao.

- Ngươi là ai?

Vị cung phụng kia cắn răng chịu nỗi đau mất tay, cũng không kịp cầm máu, lại chuẩn bị tìm cơ hội chạy trốn. Có nhiều binh lính vây quanh như vậy, lại thêm vị cao thủ dùng đao kia nữa, hắn không có lấy nửa phần thắng.

- Ngươi không có tư cách để biết.

Vị tướng cầm đao kia trả lời lạnh nhạt. Lúc này thanh đao trong tay nhoáng lên, một đạo đao mang bén nhọn, cường đại phóng đến chặn hết đường thoát thân của vị cung phụng. Vị cung phụng thấy không còn đường tránh né đành phải ứng chiến. Bất quá mất đi một cánh tay, chiến lực giảm sút, khi hắn dồn hết công lực vào cánh tay còn lại thì đối phương tránh né không cùng hắn đối chiêu, nhưng ngay sau đó lại là một đao thần tốc giống như lôi đình ập đến.

Chỉ thấy một đạo hàn mang xẹt qua trước mắt vị cao thủ cung phụng, thân thể hắn liền đứng yên, không bao giờ … nhúc nhích nữa. Ngay lúc tử trận hắn chỉ kịp xoay người lại phía vị tướng quân thốt ra hai chữ: Cuồng Đao!

Ngay sau đó, thân thể hắn dường như tắm trong máu, đổ xuống đất, máu thịt văng khắp nơi.

- Chết trong tay Cuồng Đao, coi như ngươi chết cũng không oan uổng.

Vị tướng quân vừa chém chết tiên thiên cao thủ chính là Cuồng Đao. Tuy hắn dẫn đầu ngự lâm quân nhưng thật ra hắn đến từ Đao Phong doanh, một chi quân đội bí mật của hoàng đế.

Sau khi giết gã cao thủ cung phụng, Cuồng Đao quát lên:

- Nếu như còn có người lao ra giết không cần hỏi, đội một theo ta đi vào.

Vừa nói Cuồng Đao vừa thu bảo đao vào vỏ, sau đó dẫn một đội Đao Phong Chiến Sĩ tiến vào Tụ Hương Lâu.

Tụ Hương Lâu, bên trong khách sảnh, tam hoàng tử đã trở nên khủng hoảng. Một vị thị nữ thấy cơ hội vừa đến cộng thêm tam hoàng tử đã sắp cưỡng gian Túc Dao liền không do dự sử dụng huyễn tức công kích hắn.

Tam hoàng tử đè Túc Dao lên bàn, xé nát quần áo của nàng, cảnh xuân hé lộ. Nhưng đúng lúc này đột nhiên hắn cảm thấy một cỗ khí tức quái dị. Ngay sau đó trong đại não của hắn dường như bị cái gì đó chặn lại, động tác trở nên trì trệ, lâm vào ảo cảnh, cả ngươi như điên lên rồi co quắp giống như tôm luộc.

Túc Dao nhìn thấy thị nữ cuối cùng cũng không nhịn được mà thả ra huyễn tức đối phó với tam hoàng tử, trong lòng bi ai, cũng đồng dạng thả ra huyễn tức phối hợp cùng thị nữa thi thuật. Lúc này trong phòng tràn ngập mộ cỗ sương mù màu lam nhạt.

Mấy người huyễn vụ tộc cũng nhân cơ hội này tiến vào sương mù, một vị thị nữ bước nhanh đến. Mắt thấy Túc Dao đã vô lực chống đỡ huyễn tức đang phun ra máu tươi liền tung một chưởng đánh bay tam hoàng tử rồi lập tức đỡ Túc Dao lên, mượn màn sương mù che mắt cả tần lầu lặng lẽ mở ra một mật đạo rồi biến mất trong đó.

Mà vị thị nữ còn lại sau khi thấy Túc Dao tiến vào bí đạo, nàng cũng không chạy trốn, trong thâm tâm nàng biết sau khi nàng đã bộc lộ thân phận của mình thì hậu quả là thế nào. Cho nên nàng hét lên một tiếng lộ ra hình dáng huyễn vụ tộc, cả người trương lên giống như khí cầu, sau khi đạt đến cực hạn thì sương mù màu lam liền biến mất. Nàng vọt đến vị cung phụng còn lại trong sảnh.

Oanh!

Một tiếng nổ kịch liệt phát ra làm cho cả Tụ Hương Lâu rung chuyển. Tên cung phụng còn lại thấy hình dạng dị tộc của thị nữ thì lộ ra vẻ sợ hãi.

Nhưng hắn chưa kịp chạy trốn thì đã thấy cả người vị thị nữ tuôn ra một đoàn huyết vụ lan tràn khắp cả phòng. Hắn chỉ cảm thấy thân thể mình bay lên sau đó đụng vào cửa rơi về phía bãi đất trống bên ngoài, trong miệng đầy máu tươi, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Mà sau khi vị thị nữ thông qua thiên phú của huyễn vụ tộc tự sát nổ tung cả thân thể đã biến khách sảnh Tụ Hương Lâu thành từng mảnh nhỏ, bên dưới cũng xiêu vẹo muốn sụp đổ.

Bởi vì đột nhiên xuất hiện huyễn vụ làm cho mọi người kể cả tam hoàng tử cũng bị ảnh hưởng. Lúc Cuồng Đao mang theo một đội đi vào liền thấy đại đa số mọi người trở nên điên điên khùng khùng, nhưng ngay sau đó hắn liền lập tức ra lệnh:

- Bắt sống toàn bộ, ai phản kháng giết tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.