Hư ! Hư ! Hư !
Quyền đầu huy vũ, trong lúc lơ đãng tạo thành một tinh viêm kình khí nổ mạnh, không khí xung quanh như bị xé nứt, kình khí phá không mang đến liệt cương phong làm cho mọi thứ xung quanh tan thành tro bụi, Vân Thiên Hà quyền qua cước lại, từng tấc xương trong cơ thể mang đến từng trận đau nhức giống như có hàng ngàn hàng vạn cây kim cùng đâm sâu vào tạo ra hàng ngàn hàng vạn lỗ nhỏ mà những lỗ nhỏ này dưới trạng thái bị đè ép mãnh liệt từng bước một kết hợp chặt chẽ với nhau.
Người bình thường khó có thể chịu được đau khổ như vậy, bị cương châm đâm vào sau đó lại rút ra, từng lỗ nhỏ lại lần nữa kết hợp với nhau, cứ tuần hoàn như thế.
Mà trong quá trình này, những chỗ xương bình thường hắn không có cảm giác thì đã bắt đầu được cọ rửa, bài xuất tạp chất ra ngoài, từng bước được rèn luyện.
Áp lực bên ngoài rất mạnh, nội tạng, xương cốt bị áp chế mạnh mẽ, những tạp chất từ bên trong thông qua lỗ chân lông dần bị bài xích ra ngoài. Thân thể Vân Thiên Hà từng bước được rèn luyện trở nên mạnh mẽ hơn.
Lúc này tử trên người Vân Thiên Hà chảy ra tạp chất màu tím bốc mùi khó ngửi.
Vân Thiên Hà vẫn không cảm giác được, hắn chỉ cảm thấy dưới áp lực mạnh mẽ từng khớp xương của hắn được áp súc bắt đầu trở nên chặt chẽ.
Mỗi một lần áp bách, từng khe hở bên trong xương lại được thu nhỏ, dần nén lại làm cho Vân Thiên Hà cảm thấy dường như xương cốt mình được đưa qua một lò lửa từng bước được nung chảy, mật độ ngày càng trở nên dày đặc.
Nguồn: http://truyenfull.xyzGiống như một khối sắt thông qua thiên chuy bách luyện bài trừ tạp chất sau đó mới chân chính trở thành tinh thiết bởi vì lúc này mật độ đã trở nên siêu cường.
Mặc dù luyện cốt cao thâm hơn rất nhiều so với luyện sắt nhưng nguyên lý cũng đồng dạng như vậy. Người bình thường mật độ xương cốt cũng không quá lớn, nếu người nào quá thấp thì sẽ dễ dàng nhiễm bệnh mà người luyện võ sau mỗi lần tấn cấp là một lần làm cho mật độ xương cốt tăng lên, cứ như vậy cho đến khi mật độ tăng lên đến một giới hạn nhất định thì sẽ giống như cương thiết trải qua thiên chuy bách luyện.
Đúng là luyện cốt như cương.
Lúc này Vân Thiên Hà dưới áp lực mạnh mẽ đang tiến hành luyện cốt, hắn đánh ra mấy chiêu sau của Thiên Băng Ngọc Cốt Thuật liền cảm thấy cốt cách toàn thân trở nên đau nhức kịch liệt từng tiếng "Răng rắc" vang lên không ngừng, giống như tiếng cây khô bị bẻ gãy.
Từng trận đau nhức và từng tiếng răng rắc bên trong cơ thể không ngừng vang lên làm cho Vân Thiên Hà phải chịu đựng cảm giác giống như chịu sự tra tấn thống khổ nhất. Toàn thân hắn run rẩy, mồ hôi tuôn ra to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, quần áo của hắn sớm đã ướt hết nhưng hắn vẫn kiên trì cắn răng chịu đựng.
Cuối cùng sau khi kiên trì dưới sự tra tấn đau nhức đến khó chịu, cả người Vân Thiên Hà cảm thấy như muốn bạo phát, phát tiết tất cả ra bên ngoài.
Chỉ nghe một tiếng "Ầm" vang lên, từng bao cát trên người hắn rốt cục không chịu được đều bị phá nát, bị kình khí bạo tạc nổ tung thành từng mảnh. Cát bay đầy trời nhưng cũng rất nhanh rơi xuống biến Vân Thiên Hà thành một người cát.
Nhưng Vân Thiên Hà vẫn không để ý đến điều đó. Sau khi áp lực giảm mạnh hắn liền cảm thấy thân thể như nhẹ đi, từng trận đau nhức biến mất và sau đó là một cảm giác sảng khoái làm người ta ngây ngất xuất hiện. Loại khoái cảm này lèm cho hắn nhịn không được phải mở miệng rên rỉ.
Rắc rắc.
Xương cốt sau khi được thả lỏng lại một lần nữa vang lên tiếng gãy giòn tan, Vân Thiên Hà càng cảm nhận được khoái cảm, nhẹ nhàng. Toàn thân hắn nóng lên, chướng ngại tấn cấp cuối cùng cũng bị đả thông.
Điều này có ý nghĩa Vân Thiên Hà đã đạt đến cảnh giới võ đạo vượt qua rào chắn tiến lên bát cấp vũ sư.
- Hảo tiểu tử, chỉ một thời gian ngắn không gặp đã tấn cấp nhanh như vậy, thật là một tiểu quái vật. Ngươi còn để cho những người khác sống nữa hay không hả?
Đúng lúc này một thanh âm tán thưởng vang lên kèm theo tiếng cười vui mừng quanh quẩn khắp vườn.
Sau khi bình ổn lại cảm giác thăng cấp, Vân Thiên Hà mở mắt nhìn về phía thanh âm. Chỉ thấy Lâm Cận Hiên quay về phương Nam đã trở lại. Tuy nhiên bên cạnh lão còn có một thanh niên trẻ tuổi đang vỗ tay. Vân Thiên Hà cảm thấy người này rất quen mặt, lúc này Sử Trường Đức cũng đã tiến vào.
Cẩn thẩn suy nghĩ lúc này Vân Thiên Hà mới nhớ ra vị này trước kỳ thi Hương hắn đã gặp qua, chính là thanh niên có khí độ bất phàm Diệp Cương Tiêu.
Vân Thiên Hà lập tức nở nụ cười chạy đến nghênh tiếp:
- Lâm tiền bối sao lại trở về nhanh như vậy?
Nói xong Vân Thiên Hà quay đầu nhìn Diệp Cương Tiêu, ôm quyền thi lễ nói:
- Diệp huynh, lâu ngày chưa gặp.
Diệp Cương Tiêu ôm quyền đáp lễ:
- Nghe Lâm bá nói Thiên hà huynh đệ là người phi thường, văn võ song toàn, thiên phú võ đạo cực cao, tài năng phi phàm. Hôm nay gặp mặt Thiên Hà huynh đệ còn khiến cho người khác phải kinh hãi không thôi. Mới mười bảy tuổi đã đạt đến bát cấp võ sư, thật sự là làm người khác hâm mộ đố kỵ không thôi, ha ha.
- Diệp huynh quá khen.
Vân Thiên Hà hơi khách sáo nói:
- Các vị đường xa đến, tạm thời nghỉ tạm một lúc, đợi tại hạ rửa mặt thay đồ sau đó chúng ta lại tiếp tục nói chuyện.
- Tiểu tử, nhanh lên, nhanh cấp cho lão phu một bình xái rượu, lão phu đã nhịn lâu như vậy, đã nhịn không nổi nữa rồi.
Lâm lão đầu khẩn cấp nói.
Nghe xong lời này trong lòng Vân Thiên Hà thầm oán hận. Trách không được lão đầu này lại trở về nhanh như vậy, còn tưởng rằng hắn phải cuối mùa xuân mới quay lại, hóa ra là vì rượu của ta hấp dẫn nên mới vội vàng trở về.
Cười một tiếng, Vân Thiên Hà liền sai Sử Trường Đức:
- A Lai bảo Thu Hương và Đông Hương đến Tây Sương biệt viện chuẩn bị rượu thịt khoản đãi hai vị khách quý.
Diệp Cương Tiêu ôm quyền sau đó theo Sử Trường Đức bước đi.
Vân Thiên Hà trở lại Linh Thiên Các, Xuân Hương và Hạ Hương đã chuẩn bị nước tắm cho hắn.
Sau nửa canh giờ Vân Thiên Hà cũng tắm rửa xong, rửa sạch những bùn đất trên người. Hắn liền đến Tây Sương biệt viện làm trọn tình chủ nhà đãi khách, mà lúc này Lâm Cận Hiên đã cấp bách không nhịn được uống trước mấy chén rồi.
Vân Thiên Hà đi đến nhìn thấy Lâm Cận Hiên đang uống rượu một mình liền quay sang nói với Diệp Cương Tiêu:
- Diệp huynh đến Nam phương nhậm chức cũng chỉ mới mấy tháng đã trở lại kinh chắc là có chuyện quan trọng. Nếu cần tiểu đệ giúp sức xin cứ việc phân phó.
- Không dám, không dám.
Diệp Cương Tiêu cười nói:
- Cũng không giấu Thiên Hà huynh đệ, quả thật lần này vào kinh là có chuyện quan trọng muốn gặp mặt hoàng thượng. Chuyện là thế này, cách đây không lâu vùng duyên hải Hải Châu phát sinh mưa to gió lớn gây ra tai nạn cực kỳ nghiêm trọng. Quan phủ không đủ lương thực dự trữ vì thế Định Hải Vương liền sai chúng tướng sĩ dùng quân lương tiếp tế dân chúng gặp tai họa. Lần này huynh vào kinh là để gặp hoàng thượng xin cấp thêm vật tư quân nhu, còn muốn được trang bị thêm vũ khí mới.
- Lấy quân lương để cứu tế dân chúng?
Vân Thiên Hà nghe nói như vậy liền lắp bắp kinh hãi nhưng trong lòng càng thêm phần kính trọng Định Hải Vương. Dùng quân lương để cứu tế dân chúng đây là một hành động cực kỳ mạo hiểm, vạn nhất dị quốc xâm phạm đúng lúc này thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận Vân Thiên Hà nói:
- Diệp huynh, có mấy lời không biết có nên nói hay không?
Diệp Cương Tiêu nói:
- Lần này vi huynh chưa đến gặp hoàng thượng mà trước tiên đến gặp Thiên Hà huynh đệ chính là muốn thỉnh giáo ý kiến của Thiên Hà huynh đệ, xin được chỉ giáo.
Vân Thiên Hà nói:
- Định Hải Vương sai tướng sĩ dùng quân lương cứu tế dân chúng chính là làm việc thiện làm người khác phải kính nể. Mà Diệp huynh có nghĩ đến hay không nếu hoàng thượng nghe những lời này thì sẽ suy nghĩ thế nào. Dù sao kinh thành cách Hải Châu mấy nghìn dặm tin tức cũng không được linh thông, cho dù dân chúng chịu tai họa thì cũng là do quan phủ phát lướng cứu trợ. Nếu quan phủ không đủ vật tư thì cũng phải trình lên hộ bộ rồi sau đó thông qua hoàng đế định đoạt. Mà Định Hải Vương lại sử dụng quân lương như vậy là không đúng. Lại nói tiếp, Định Hải Vương còn sai người về kinh yêu cầu thêm vũ khí sẽ dẫn đến ngờ vực vô căn cứ.
Diệp Cương Tiêu nghe xong, sắc mặt bắt đầu ngưng trọng nói:
- Lời của đệ nói cũng giống như suy đoán của Tiêu đại ca, trách không được hắn khuyên ta khi vào kinh trước hết nên đến gặp Thiên Hà huynh đệ. Quả nhiên là đúng như dự kiến mà sự thật đúng là như vậy. Hiện tại Định Hải quân đang thiếu thốn vật tư, Thiên Hà huynh đệ có biện pháp nào giúp vi huynh xin được vật tư nhanh chóng thì xin được thỉnh giáo?
Vân Thiên Hà cầm chén uống cạn rồi sau đó chuyển đề tài nói:
- Diệp huynh, Định Hải quân thiếu vật tư thì có thể tạm thời điều động lương thực Nam phương, không có khả năng toàn bộ Nam phương đều gặp tai họa chứ?
- Thiên Hà huynh đệ đừng nói nữa.
Diệp Cương Tiêu nghe xong lắc đầu, cười nói:
- Nam phương chỉ có Hải Châu là gặp tai họa nghiêm trọng nhất rồi đến Sở Châu, còn các nơi khác chỉ bị thiệt hại nhẹ. Quả thật Định Hải Vương đã hướng tri phủ Thanh Châu, Trần Châu điều động lương thực thế nhưng bọn họ tìm đủ lý do để từ chối. Định Hải Vương liền nổi giận sai dùng quân lương cứu tế đồng thời lệnh cho vi huynh cùng thúc phụ vào kinh.
- Như thế nào mà thúc phụ của huynh lại không đến tệ phủ?
Vân Thiên Hà hỏi.
- Khụ.
Diệp Cương Tiêu ho khan một tiếng nói:
- Thiên Hà huynh đệ, thúc phụ của ta thân là mệnh quan, quả thật không tiện đến đây mà ta lấy lý do đến thăm huynh đệ …
Vân Thiên Hà gật gật đầu, hắn hiểu băn khoan của Diệp Cương Tiêu nên nói:
- Vậy xin nhờ Diệp huynh vấn an thúc phụ hộ đệ. Việc điều động quân lương đệ cũng đã nghĩ ra được một kế.
Nhất thời sắc mặt Diệp Cương Tiêu phấn chấn hẳn lên nói:
- Thiên Hà huynh đệ có kế sách thần kỳ nào?
Đúng lúc Vân Thiên Hà định mở miệng thì Sử Trường Đức chạy vào nói:
- Thiếu gia, đại điện hạ đến.
- Ân.
Vân Thiên Hà vừa nghe lời này, hai mắt liền sáng lên nói:
- Diệp huynh xem ra không cần đến biện pháp của đệ nữa, đại hoàng tử chính là kế sách tốt nhất, thần kỳ nhất. Chúng ta cùng đi nghênh tiếp đại điện hạ, ha ha.
Nói xong Vân Thiên Hà liền mang theo Diệp Cương Tiêu đang khó hiểu tiến về đại môn nghênh tiếp đại hoàng tử.
Lần này đại hoàng tử ăn mặc đơn giản, xuất hành cũng không gióng trống khua chiêng. Vân Thiên Hà liền cảm thấy thích vẻ hào phóng trực tiếp không chút che dấu nào của đại hoàng tử. Vân Thiên Hà nghênh tiếp đại hoàng tử tiến vào, vừa nhìn thấy Diệp Cương Tiêu liền hỏi:
- Thiên Hà, vị này là?
Vân Thiên Hà hướng ánh mắt về phía Diệp Cương Tiêu, Diệp Cương Tiêu hiểu ý nói:
- Vi thần Định Hải Quân tiền quân đại hạm doanh Diệp Cương Tiêu tham kiến đại điện hạ.
- Định Hải quân?
Đại hoàng tử có chút nghi hoặc liếc nhìn Vân Thiên Hà một cái gật đầu nói:
- Không cần đa lễ, nếu là bằng hữu của Vân Thiên Hà thì cũng là bằng hữu với bổn vương, chớ khách sáo.
Vào trong phồng khách đại hoàng tử cười nói:
- Thiên Hà mấy thông tin tình báo hôm nay được đưa lên trong buổi lâm triều chắc chắn đến từ tay ngươi. Phụ hoàng hoài nghi ngươi có ý gì nên mới sai ta đến hỏi một chút.
Trong lòng Vân Thiên Hà thầm giật mình. Hắn đã an bài đủ kín kẽ, gián tiếp đưa đến nhưng hoàng đề vẫn hoài nghi đến mình vì thế liền gật đầu nói:
- Điện hạn, những tin tình báo đó có được hơi đặc biệt chính là đến từ tổ chức tình báo mà tam hoàng tử tiếp nhận. Bất quá hiện tại tổ chức tình báo đó đã bị phá hủy, một nhóm người trong đó dâng lên thông tinh tình báo này lên hoàng thượng là muốn cầu xin đặc xá cho bọn họ. Hơn nữa những người này đều là nhân tài, tại hạ tính toán để bọn họ gia nhập vào Tập Dũng Bang. Không biết ý của đại điện hạ thế nào?
Đại hoàng tử ngẫm nghĩ rồi nói:
- Ân, những người đó tội không đáng chết. Nếu bọn họ đã có công tố giác như vậy việc này để ta nói với phụ hoàng, cùng phụ hoàng thương nghị. Thiên Hà đem danh sách cho ta.