Sau khi Vân Thiên Hà rời khỏi bí thất phế tích, sắc rời đã sáng hẳn.
Các cư dân Nghênh Tuyết Trấn đã có một số người ngủ dậy bắt đầu bận rộn công việc hàng ngày, có người mang cung săn bắn trên lưng, hình như muốn đi săn thú, trong nhà đốt lửa chuẩn bị làm cơm. Khi Vân Thiên Hà trở về, Thiên Mang Ô đã từ bên ngoài tìm được một ít củi khô, chuẩn bị nấu nước.
Thấy Vân Thiên Hà tiến đến, Thiên Mang Ô hỏi:
- Đại ca ca, có phát hiện gì không?
Vân Thiên Hà nhìn thương thế của Đường Linh Toa, đã cơ bản ổn định, lúc này mới nói:
- Trong đống phế tích kia có bí thất, ta phát hiện người nhà Vệ thị còn sống sót, bất quá tình cảnh của các nàng cũng không được tốt lắm.
Đang nói tới đây, Vân Thiên Hà đột nhiên cảm giác được có người tới gần, liền dừng lại không nói thêm gì nữa, ra khỏi phòng, chỉ thấy trưởng trấn Mạc Tư lại đi về phái hắn, phía sau còn dẫn theo một hán tử tương đối hàm hậu, trên lưng mang theo nửa túi gạo.
Vân Thiên Hà không giải thích được, trưởng trấn mở miệng nói:
- Hài tử, thê tử ngươi có thương tích, ta ở đây cũng không có lương thực gì tốt, bất quá số gạo kê này tương đối bổ cho thân thể, còn có một ít dược liệu, ngươi hãy giữ lại dùng đi, có chuyện gì khó khăn cứ nói với ta là được!
Vân Thiên Hà nói:
- Lão bá, đây là khẩu phần lương thực của các người, như vậy không tốt lắm đâu, người chỉ cần cho ta mượn một chiếc cung, ta chính mình lên núi săn kiếm chút con mồi!
Mạc Tư lại nói:
- Hài tử, có một số việc ta cũng không tiện để nói rõ, tuy rằng phía sau núi có rất nhiều thú hoang, mỗi một thôn dân trong trấn đều săn bắn tồn trữ, thân thể bọn họ cường tráng, có thể ăn thịt thời gian dài không ngại, bất quá đối với người sinh bệnh, cần phải ăn một chút lương thực mới được. Vị nữ thần y kia không biết có thể đi ngang qua đây hay không, nếu như có nàng mà nói, tin tưởng thương thế của thê tử ngươi rất nhanh có thể bình phục trở lại, còn số gạo này, ngươi hãy thu lại đi!
Người giản dị thiện lương cỡ nào a!
Vân Thiên Hà hiểu rõ lời trưởng trấn Mạc Tư nói, cũng không tiếp tục khách sao, liền nhận gạo và dược liệu, nói lời cảm ơn đối với lão trưởng trấn, sau đó mang gạo trở lại trong phòng.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyzKhi mang gạo vào phòng, Vân Thiên Hà chỉ lấy ra một chút, sau đó mang số còn lại thu thập cẩn thận cùng với dược liệu, lên tiếng nhắc nhở Thiên Mang Ô rồi đi ra cửa, thừa lúc không ai phát hiện, cấp tốc chạy về bí thất ngầm dưới đống phế tích.
Lần thứ hai đến bí thất, tiểu cô nương có vẻ tương đối vui vẻ, Vân Thiên Hà buông túi gạo và dược liệu xuống, thấy trong bí thất không có địa phương nào để nhóm lửa, cũng không có bếp nấu, liền hỏi tiểu cô nương:
- Muội còn không nói cho ta biết muội tên gì, các ngươi vì sao không nhóm lửa, hiện tại thời tiết rất lạnh đó!
- Muội là Tư Vân, hai mẹ con muội ở nơi này đã nhiều năm rồi. Mẫu thân nói bên ngoài rất nguy hiểm nên không dám nhóm lửa ban ngày, chỉ có buổi tối mới sinh một chút lửa sưởi ấm, lâu ngày thành thói quen rồi.
Tiểu cô nương nói.
Trách không được thân thể Vệ phu nhân lại kém tới như vậy, Vân Thiên Hà lắc đầu, qua lại xung quanh bí thất, phát hiện một thông đạo, liền hỏi:
- Thông đạo này thông tới đâu?
- Nơi này thông về phía sau núi, mỗi lần chúng ta thiếu thức ăn, mẫu thân đều đến phía sau núi kiếm một ít con mồi trở về, tới mùa hè, người còn có thể đến hái hoa quả trái cây, tất cả đều từ thông đạo này, chúng ta không dám cho người khác nhìn thấy, lại sợ có người phát hiện ra, vì vậy có lúc buổi tối sẽ giả trang làm quái vật hù dọa người!
- Vì sao hai người không tới một địa phương bí ẩn nào đó sinh hoạt mai danh ẩn tích, sao còn ở chỗ này?
Vân Thiên Hà thuận miệng hỏi, ngay khi quan sát cửa vào thông đạo, hắn phát hiện có gió thổi qua lại, lúc này trong đầu chợt lóe lên linh quang, nghĩ tới vài thứ.
Nghĩ đến liền làm, vì vậy tìm một ít tảng đá rải rác xung quanh, ngay tại phụ cận cửa thông đạo xếp chống lên, Tư Vân đi tới, hiếu kỳ nhìn Vân Thiên Hà bận việc.
- Mẫu thân nói, rời khỏi đây, sợ người chúng ta phải đợi trở về không tìm được chúng ta, vì vậy chúng ta vẫn luôn ở lại chỗ này.
Vân Thiên Hà cầm lấy một hòn đá, nghe nói như thế, không khỏi chú ý hỏi:
- Các ngươi đang đợi ai?
- Chờ phụ thân muội!
Tư Vân trả lời.
- Mẫu thân nói phụ thân khẳng định còn sống, hơn nữa nhất định sẽ trở lại tìm chúng ta!
Nghe đến đây, Vân Thiên Hà dừng động tác lại, nhìn tiểu cô nương khả ái này, hỏi:
- Muội tên là Tư Vân, vậy muội có họ hay không, là họ Vệ?
- Mẫu thân nói, muội không thể họ Vệ, phải đợi cha trở về, muội sẽ đổi tên là Vân Tư!
- Cái gì, muội nói là cha muội họ Vân?
Vân Thiên Hà kinh hãi, lúc này hắn rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao khi hắn nhắc tới cái tên Vân Sách, vệ phu nhân lại có biểu tình quái dị tới như vậy, nhất là khi hắn lấy ra nửa khối huyết văn ngọc, nàng thậm chí còn trực tiếp ngất đi, nếu như không phải chí thân, hoặc là tưởng niệm trong lòng nhiều năm, thấy vật nhớ người, như vậy nhìn thấy thân nhân cũng có một vật giống hết, tâm tình của nàng không thể khống chế được, tự nhiên sẽ có phản ứng như vậy.
Trong lòng Vân Thiên Hà quyết định, chờ khi Vệ phu nhân tỉnh lại, nhất định hỏi hỏi rõ mọi chuyện, bất quá cũng không tiếp tục dừng lại công việc trong tay, Tư Vân hiếu kỳ hỏi:
- Đại ca ca, huynh đang làm gì nha?
- Chỉ là loại bếp thực dụng, như vậy sau này các ngươi không chỉ có thể sưởi ấm, thậm chí ban ngày nhóm lửa nấu cơm nước cũng không phải sợ bị người phát hiện ra.
Vừa nói, Vân Thiên Hà vừa bận rộn công việc, tại trước cửa thông đạo bố trí đơn giản, lại từ thông đạo cho tới mãi sau núi, xếp đặt một ít cây gậy gỗ, móc rỗng ruột, sau đó nối lại, cuối cùng cầm đến để trên bếp lò lưu lại một cái miệng nho nhỏ, cứ như vậy, chỉ cần khi đốt lửa lên, sẽ làm tản mất khói bốc lên, hơn nữa khi bay ra bên ngoài sẽ thoạt nhìn giống như sương mù trong núi, không ai chú ý tới.
Làm đến đây còn cần phải lấy một ít thứ phụ trợ, Vân Thiên Hà liền đi ra ngoài lấy một ít nước tuyết và bùn đất trở về, đổ bên trên bếp lò gia cố cẩn thận, cuối cùng để khô, lúc này mới đốt lửa thí nghiệm, quả nhiên hiệu quả rất không tồi.
Đồ làm bếp trong phòng đều có sẵn, bát đũa các thứ đều đầy đủ, hẳn là do Vệ phu nhân tìm kiếm trong đống phế tích trở về, Vân Thiên Hà lấy một chiếc nồi để trên bếp lò, thêm chút nữa, thổi lửa cháy to hơn, mở bao gạo lấy một ít đổ vào, lúc này mới vỗ vỗ tay chờ cháo chín.
Đợi khoảng nửa canh giờ, cháo coi như đã nấu xong, Vân Thiên Hà múc một chén lớn đưa cho Tư Vân nói:
- Đang lúc còn nóng ăn đi, trong nồi còn có, một lúc nữa cho thêm dược liệu vào, chờ mẫu thân muội tỉnh thì cho người ăn!
Tư Vân cầm chén cháo, có vẻ rất hài lòng, nàng thật lâu chưa hề ăn qua cháo nóng hầm hập như vậy, bình thường đều là ăn một ít thực vật tương đối lạnh cứng, dùng cái miệng nhỏ nhắn thổi thổi nhiệt khí bốc lên nghi ngút, vừa thổi vừa nghe, tuy rằng rất thèm ăn, thế nhưng nàng cũng rất cẩn thận chờ khi nguội một chút mới tinh tế thưởng thức, phảng phất giống như chén cháo này chính là mỹ vị nhân gian.
Vân Thiên Hà lại lấy một ít thịt lạnh cứng xếp trên bàn để lên trên bếp lửa nướng qua một lần, đến khi thịt bốc mùi thơm, lúc này mới cho thêm đồ gia vị, dùng chủy thủy chia làm mấy phần, đưa cho Tư Vân ăn, cũng căn dặn Tư Vân:
- Tư Vân, mẫu thân muội phòng chừng phải ngủ một lúc lâu mới có thể tỉnh trở lại, muội đừng đánh thức người, đại ca ca còn có một chút chuyện bên ngoài phải làm, buổi tối sẽ quay trở lại gặp muội, muội phải chăm sóc mẫu thân thật tốt, đừng quên cho nàng ăn cháo!
- Uhm, đại ca ca thật tốt!
Tư Vân nhu thuận gật đầu nói, khuôn mặt trẻ con hơi phì lộ nụ cười vô cùng khả ái, Vân Thiên Hà nhịn không được ngắt ngang nói:
- Say này đừng gọi đại ca ca, phải gọi là biểu ca.
- Vì sao lại gọi là biểu ca nha?
Tư Vân không giải thích được hỏi.
- Chờ khi mẫu thân muội tỉnh lại hỏi người sẽ biết, ta rời khỏi trước!
Nói xong, Vân Thiên Hà sờ sờ đầu tiểu biểu muội còn chưa xác nhận, nở nụ cười với nàng rồi rời đi.
Vân Thiên Hà từ thông đạo phía sau bí thất rời đi, trực tiếp đi tới chân núi sau thôn trấn.
Phía sau núi tuy rằng bị băng tuyết bao trùm, bất quá cũng có một ít tuyết thỏ, hoặc là tuyết lộc, khá nhiều động vật ra ngoài kiếm ăn, vì vậy hắn cũng không tốn bao nhiêu sức lực, liền săn mấy con tuyết thỏ và một con tuyết lộc rồi nhanh chóng hạ sơn trở lại thôn trấn.
Bất quá lúc trở lại thôn trấn, trong lòng Vân Thiên Hà khẽ động, vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện Vân Tường bay vòng quanh, vì vậy giơ tay lên thủ thế, Vân Tường hạ xuống đỗ trên cánh tay hắn, vận dụng ưng mục thuật câu thông với Vân Tương. Là Vân Tường phát hiện ra cách thôn thấn này gần trăm dặm có hơn mười người cưỡi ngựa chạy về phương hướng thôn trấn.
Thần sắc Vân Thiên Hà hiện lên nét xóa bỏ, Vân Thiên Hà vừa nhấc vai, Vân Tường liền kêu lên một tiếng bay lên không trung, tiếp tục quan sát động tĩnh phương viên trăm dặm nơi này, Vân Thiên Hà mang theo con mồi trở về, nói vài câu với Thiên Mang Ô đang ôm tiểu bạch viên, Thiên Mang Ô liền cấp tốc theo Vân Thiên Hà ra cửa.
Tới phía sau núi, Vân Thiên Hà thông qua thông đạo bí thất, ôm Đường Linh Toa tiến vào trong bí thất, Thiên Mang Ô theo sát phía sau, thần sắc có vẻ rất kinh ngạc.
Mà Tư Vân nghe được bên ngoài có động tĩnh, còn tưởng là Vân Thiên Hà lại trở về, liền chạy tới thông đạo nghênh tiếp:
- Biểu ca, huynh đã trở về rồi.
Chỉ là mới nói xong, nàng liền nhìn thấy Vân Thiên Hà ôm một người, phía sau còn có một thiếu niên, tức thì đề phòng hỏi:
- Bọn họ là ai?
Vân Thiên Hà ôm Đường Linh Toa vào, đặt nàng lên trên giường một gian phòng khác trong bí thất, lúc này mới nói với Tư Vân.
- Tư Vân, đây là Thiên Mang Ô, lớn hơn muội hai tuổi, hắn với ta đi cùng nhau, hiện tại ta gặp phải chút phiền phức nên mới đưa bọn họ vào đây!
Nói xong, Vân Thiên Hà quay sang Thiên Mang Ô:
- Vô Thương, ngươi hãy ở chỗ này, chiếu cố bọn họ, bất luận bên ngoài phát sinh chuyện gì ngươi cũng không cần lo, giúp ta chăm sóc bọn họ là được!
- Đại ca ca, huynh yên tâm, đệ sẽ chiếu cố Linh Toa tỷ tỷ và bọn họ thật tốt!
Thiên Mang Ô nói.
Có thể là thanh âm trong phòng làm cho Vệ phu nhân giật mình tỉnh giấc, chỉ thấy Vệ phu nhân đột nhiên đi ra, đề phòng nhìn hai người Vân Thiên Hà, nói:
- Các ngươi vào bằng cách nào, muốn gì?
- Mẫu thân, người tỉnh rồi!
Tư Vân đi tới kéo kéo cánh tay Vệ phu nhân, nói:
- Biểu ca là người tốt, huynh ấy chế tạo cho chúng ta bếp lò, lại nếu cháo cho chúng ta ăn!
- Biểu ca?
Vệ phu nhân khiếp sợ nhìn Tư Vân nói:
- Tư Vân, con gọi hắn là biểu ca?
- Đúng vậy, mẫu thân, biểu ca nói chờ người tỉnh lại con sẽ hỏi người!
Tư Vân nói.
Kỳ thực thời điểm Vệ phu nhân nhìn thấy huyết văn ngọc liền xác định được thân phận của Vân Thiên Hà, nàng nhìn Vân Thiên Hà với ánh mắt phức tạp, cũng không biết nên nói cái gì.
Mà lúc này Vân Thiên Hà tiến lên, nói:
- Chất nhi ra mắt cữu mẫu!
Vệ phu nhân bị Vân Thiên Hà đột nhiên tiến tới thi lễ khiến nàng không biết phải làm sao, trên mặt đột nhiên hiện lên hai đóa hoa hồng, nói:
- Ai là cữu mẫu của ngươi, ta và hắn còn chưa bái đường.
Chỉ là nói tới đây, Vệ phu nhân đột nhiên có chút không nói được gì nữa, tựa hồ nghĩ tới chuyện cũ thống khổ thương tâm, thanh âm đã có vẻ nghẹn ngào.