Võ Động Thiên Hà

Chương 37: Dăng bẫy




Trong hoang dã, một người một ngựa một cung tên.

Ánh mắt đạm bạc, không một chút ba động nào khi giết người, giống như chỉ là con mồi bị săn giết ,không chút nào thương hại.

Chỉ để lại cổ họng bị mũi tên xuyên thủng thi thể lạnh băng, và ba tên dâm tặc đang hít thở mùi vị của tử vong.

Đối với đám dâm tặc này, trong mắt vị thiếu niên sát thủ kia không thể nghi ngờ chỉ là những tử thi.

Rút tên, dương cung, bắn ra.... Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Lại thêm một đại hạn trơ mắt nhìn mũi tên phá không bay tới ,làm cho người ta tâm sinh tuyệt vọng, vô lực chống cự, cứ như vậy để cho mũi tên xuyên qua cổ họng của mình.

Đường Linh Sa đã sớm sợ tới ngây người.

Đến nỗi nàng không có để ý tới, trên cổ tay của mình vẫn bị cỗ thi thể đại hán kia nắm dữ, máu vẫn không ngừng tuôn xối xả.

Ánh mắt của nàng như bị ghim chặt vào thân thể thiếu niên cách đó không xa, vẫn đang dương cung hạ sát.

Coi thường hết thảy sinh tử, tánh mạng con người chỉ là kiến hôi, cảm giác bĩnh tĩnh đến đáng sợ, mỗi một mũi tên bắn ra khiến cho lòng ngời run rẩy, sát ý phóng đi như đánh sâu vào trong thị giác, khiến cho tinh thần của nàng kinh ngạc vạn phần.

Hắn, rốt cuộc là người như thế nào ?

Giờ khắc này, nảng cảm giác hình dáng của hắn như mờ ảo, như xa xôi.

Hưu.....!

Lại một mũi tên phóng đi, cô gái phóng đãng sớm muốn chạy trốn ngã từ trên ngựa xuống, ả thậm chí còn không kịp phát ra tiếng kêu nào đã bị mũi tên xuyên thấu qua cổ họng.

Một kích tất sát !

-"A, đừng giết ta, đừng giết ta, cầu xin ngươi..."

Tên thiếu niên cầm đầu thấy đồng bạn đã bị giết sạch, chỉ còn lại một mình, bản năng nói cho hắn đã chạm tới lưỡi hải tử thần, nỗi sợ hãi nhất thời bao phủ cả tâm thần, hai chân run lên cầm cập, tiểu tiện không còn không chế được nữa, mễm nhũn quỳ xuống cầu xin.

Cầu xin không có hiệu quả!

Trong mắt của thiếu niên kia, đó chỉ là một công cụ hình người, không có tư cách hưởng thụ tánh mạng.

Động tác vẫn đều đều tiếp tục, lưu loát, rút tên, lắp tên, dương cung....

-"Thiên Hà, dừng tay! "

Lúc này, một thanh âm mãnh mẽ từ phía sau truyền đến, lập tức trong lòng thiếu niên kia chấn động, nhất thời hồi phục lại tinh thần, nhưng mà trong sát na hồi tỉnh, hắn vẫn tiếp tục kéo căng dây cung rồi nhẹ nhàng thả ra.

"Hưu....!"

Mũi tên xé gió, mang theo hơi thở tử thần, đốt chay hi vọng của con người, một lần nữa ghim trúng trên cổ họng, một tiếng kêu thê lương phát ra....rồi ngừng hẳn.

Trên mặt đất, từng vũng máu nhuộm đỏ cây cỏ chung quanh, chỉ còn lại năm con ngựa cô chủ, vân yên lặng một bên gặm những đám cỏ dại sạch sẽ.

Rầy rĩ !

Hai bóng ngựa lúc này rất nhanh lao tới, trên khuôn mặt của Đường Linh Vũ đã sớm mất đi vẻ hưng phấn khi bắt được chim ưng, mà thay thế vào đò là khí chất nghiêm nghị âm trầm.

Tuyết ông tiên sinh, sắc mặt âm trầm, pha chút phức tạp, nhìn khuân mặt không chút biểu tình của Vân Thiên Hà.

-"Ca ca, tiên sinh, ô ô...."

Thấy Đường Linh Vũ và Tuyết Ông tiên sing chạy tới, Đường Linh Sa rốt cuộc đã hồi phục tinh thần, nước mắt không nhịn được tuôn trào như mưa, giống như đứa nhỏ chịu ủy khuất thấy được thân nhân bảo vệ, Đương Linh Vũ nhanh chóng nhảy xuống ngựa, để cho nàng nhào vào trong lông ngực khóc rống lên.

Thấy muội muội mình bị rách áo, trên người còn cò vệt máu, Đường Linh Vũ nổi giận, nói:

-"Đám bại hoại này, Thiên Hà giết tốt, nếu không bổn vương gia cũng đưa bọn chúng bầm thây vạn mảnh !"

Tuyết ông tiên sinh thúc ngựa lên trước, quay đầu nhìn Vân Thiên Hà, nghiêm mặt nói:

-"Thiên Hà, đám tặc tử này, nếu đã nhận tội đầu hàng, vì sao ngươi còn phải đại khai sát giới, thật thiếu võ đức a !"

Vân Thiên Hà xuống ngựa, buông dây cương, hướng mấy cỗ thi thể đi tới, nét mặt lạnh nhạt nói:

-"Võ đức là cái gì

?"

-"Ngươi để tâm cảnh sớm lâm vào giết chóc, tương lai võ đạo không thể nào đại thành !"

Tuyết ông tiên sinh giọng nói có chút tức giận.

Vân Thiên Hà quay đầu lại, trợn mắt nhìn Tuyết ông tiên sinh một cái nói:

-"Đại thành thì phải làm thế nào đây, người võ đạo đại thành phải thương hại sinh linh sao, người võ đạo đại thành cuộc sống vui vẻ sao !"

Tuyết ông tiên sing ngẩn ngơ, không biết phản bác lại thế nào.

Vân Thiên Hà đi tới gần mấy cỗ thi thể nhìn qua một lượt, thản nhiên nói:

-"Ta chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi trên thế giới này, vô cùng nỏ bé, ta không có đạo đức cao thượng, hay tinh cảm sâu đậm, ta chỉ là điều ta muốn làm không hơn !"

Vừa nói, hắn cúi người xuống, lục lọi tìm kiếm trong người thiếu niên kia, tìm được một túi tiền, còn có mười mấy tấm ngân phiếu và một phong thư.

-"Người này, tại sao lại mang nhiều tiền như vậy ?"

Vân Thiên Hà đếm qua, mỗi tấm ngân phiếu mười vạn, tổng cộng có mười lăm tờ ngân phiếu, tức là một trăm năm mươi vạn lượng.

Hắn vốn là tính toàn bố trí màn giết chóc này trở thành hiện trường cướp của giết người, nên lúc tìm tiền bạc trên đám người này, sau đó bố trí, không ngờ lại tìm được nhiều tiền như vậy.

Lòng nghi hoặc nỏi lên, nhin lại phong thư tìm được, bên ngoài viết hai chữ "mưu đồ ".

Cân thận mở bức thư, đem nội dung trong đó đọc qua một lân, khóe miệng Vân Thiên Hà khẽ nhếch lên, lộ ra một dạng thần sắc cổ quái, cười lạnh nghĩ:

-"Kế hoạch thâu tóm sản nghiệp được thao tác kĩ lưỡng sao ?"

-"Thiên Hà, ngươi đã giết người sao còn mưu đồ tiền tài !"

Tuyết ông tiên sinh thấy Vân Thiên Hà trong tay cầm tập ngân phiếu, túi tiền, tiếp tục tìm, cảm thấy có chút bất mãn, trong lòng hắn đối với Vân Thiên Hà kỳ vọng rất lớn, tương lai có thể ủy thác trách nhiệm nặng nề, không nghĩ tới hắn lại làm ra những hành động đáng thất vọng như vậy.

Vân Thiên Hà không có để ý tới những lời Tuyết ông tiên sinh chất vẫn, đem bức thư ném vào vũng mãu, di di thật mạnh bôi xóa, hủy nó đi, không muốn cho người khác xem được tin tức này.

Xử lí bức thư thật tốt Vân Thiên Hà lấy ra một tờ ngân phiếu xe đi một phần, để vào trong tay thiếu niên kia, rồi bố trí lại tư thế thi thể, đem thi thể mấy đại hán còn lại bố trí tốt, sau cung đi tới thi thể của nữ nhân phõng đãng kia, ngồi xổm xuống bên cạnh, năm lấy vạt áo trên ngực xé toạc ra từng mảnh nhỏ.

-"Thiên Hà dừng tay, ngươi rốt cuộc muốn làm gì !"

Thấy Vân Thiên Hà đi tới thi thể nữ nhân duy nhất, động tay động chân, Tuyết ông tiên sinh nổi giận quát hỏi.

Vân Thiên Hà không chút nào để ý tới thanh âm của Tuyết ông tiên sinh, người ta đã sắp đặt âm mưu rõ ràng như thế còn chưa nhận ra.... giận quá hóa lú rồi sao ?

Đường Linh Vũ một mực ở bên cạnh quan sát một loạt động tác của Vân Thiên Hà, đột nhiên đại ngộ, bừng tỉnh nói:

-"Tiên sinh, Vân Thiên Hà đang bố trí hiện trường cướp của giết người !"

-"Tại sao hắn phải làm nhue vậy, ai da, hắn, hắn lại đem hết đồ của nữ nhân kia cởi ra... hắn "

Đường Linh Sa tâm tình đã trì hoãn đi rất nhiều, tò mò nhìn ngó, đột nhiều thấy Vân Thiên Hà xé rach áo của nữ nhân kia, mặt mày đỏ ửng, căm tức nhìn Vân Thiên Hà một cái rồi quay đầu cắn răng nói:

-"Vô sỉ ~!"

Đường Linh Vũ hai mắt bừng sáng, tiếp tục nói:

-"Cướp bóc tiền tài, cưỡng gian giết người, nghe nhìn lẫn lộn, làm cho người ta khó thể hình dung hung phạm có mục đích gì, cũng dễ dàng làm cho người ta suy đoán tất cả là do bọn cường đạo thổ phỉ gây nên !"

Nghe được Đường Linh Vũ phân tích, Tuyết ông tiên sinh thần tình có chút khó xử, rất nhanh hồi phục, ánh mắt phức tạp nhìn Vân Thiên Hà nghĩ thầm:

-"Tiểu tử này, quá nhiên ngoài dự đoán của mọi người, suy nghĩ thực tế, thấu đáo, khiến cho ta mê loạn tâm hồn rồi !"

Vân Thiên Hà bố trí tốt hiện trường, sau đó lấy một nhánh cây đem toàn bộ dấu chân không cần thiết xóa sạch. lại dùng dầy của một số hán tử thêm vào một số dấu chân mới, sau đó đi tới bên cạnh Vân Bôn lấy ra cung tên, nhắm thẳng mấy con ngựa vô chủ đang gặm cỏ mà bắn. tiếng ngựa hí điên cuồng, tiếng vó ngựa chạy loạn, mau me phủ đầy đất, bình tĩnh nhìn lại một phen, thấy không còn gì sai sót, tâm thần buông lỏng xuống.

Dắt Vân Bôn tới trước mắt mọi người, chỉ thấy Đường Linh Vũ hai mắt tỏa sáng nhìn hắn, Đường Linh Sa tức giận lườm hắn, hừ lạnh một cái, Tuyết ông tiên sinh, thần sắc bình tĩnh giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, Vân Thiên Hà phi thân lên ngựa lạnh nhạt nói:

-"Chúng ta có thể đi trên quan đạo, ngênh ngang trở về thành rồi !"

Những người khác lần lượt lên ngựa, Đường Linh Vũ hỏi:

-"Thiên Hà ,chúng ta đi trên quan đạo, không sợ bị khác hoài nghi hay sao ?"

-"Chính là muốn để cho người khác hoài nghi chúng ta, nhưng cuối cùng lại đem chúng ta loại trừ !"

Vân Thiên Hà nói một câu, thúc dục Vân Bôn rời đi.

Đường Linh Vũ cẩn thận ngẫm lại, cũng không rõ ràng lắm, quay mặt sang Đường Linh Sa nói:

-"Muội muội, người ta giúp ngươi thoát hiểm, tại sao còn không đi nói lời cảm ơn đi, vi huynh nhìn bộ dạng ngươi lúc này, rất khẩn trương nha ?"

"A..."Đường Linh San vội vang che kín mặt, khuân mặt đỏ bừng tới tận cổ, vung dây cương phóng đi.

Chẳng qua trong lòng Đường Linh Vũ vẫn có một nghi ngờ:

-"Hăn, làm thế nào phát hiện muội muội bị đám dâm tặc tấn công mà kịp thời chạy tới cứu viện ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.