Khi vào trong Hương Tuyết Cốc, cũng không có phấn chân nhân tâm như trong tưởng tượng, hoặc là bị cảnh trí như mông ảo, như tiên cảnh nhân gian làm rung động.
Nơi đây, cũng chính là một sơn cốc bị phủ bui nhiều năm, cảnh sắc đơn giản đến cực điểm, cỏ dại mọc tràn khắp nơi trên mặt đất. Trên cỏ bao trùm một tầng tuyết đọng, nhưng cung có một chút hoa cỏ nhỏ tỏa ra mùi thơm ngát thanh nhã. Xuyên thấu qua tuyết đọng bao trùm trên mặt, càng có một loại cảm giác tươi mát và sức sống tiềm tàng, tạo cảm giác thần thanh khí sảng.
Nếu như đây đích thực là Hương Tuyết Cốc, như vậy thực cũng không thần bí mờ ảo như nghe đồn.
Diện tích sơn cốc này không sớn, so với Huyết Vụ Cốc Vân Thiên Hà từng đi còn nhỏ hơn một ít. Nơi này có hoa cỏ, đều là hoang dại, rất nhiều băng tâm thj và hàn trúc tán loạn khắp nơi, không hề có vết tích con người từng ở qua, có lẽ là do nguyên nhân đã bị phủ bụi trăm năm.
Lúc Vân Thiên Hà vào cốc, chỉ là thô sơ giản lược nhìn quét qua hoàn cảnh xung quanh, nơi này có khí tức tự nhiên rất đậm, cũng không hề bố trí các loại ảo cảnh và cơ quan bẫy rập gì đó, vì vậy không cần phải lo lắng tầng tầng, có thể buông tâm thần, cảm ứng tình huống xung quanh.
Đều là lần đầu tiên tiến vào Hương Tuyết Cốc, giống như con nai ngơ ngác không có mục tiêu húc đầu chạy loạn. Lúc Thản Cơ vào cốc liền bắt đầu bôn tẩu sưu tầm xung quanh, Nam Minh Tuyết và Thần Hoa diệu đuổi theo không bỏ, không để cho nàng một chút không gian thời gian trước một bước tìm được Huyễn Long Trì.
Lúc Vũ Phương Khinh Thần vào cốc, cảm giác trong cốc cũng không có gì nguy hiểm, liền đề nghị Vân Thiên Hà phân công nhau thăm dò, vì vậy hiệu suất sẽ đề cao hơn một chút, Vân Thiên Hà vui vẻ đáp ứng.
Vì vậy Vũ Phương Khinh Thần mang theo Nam Minh Tuyết và Thần Hoa Đóa Đóa hướng về phía rừng băng tâm thụ, Vân Thiên Hà thì mang theo Đường Linh Toa và tiểu bạch viên tiến vào rừng hàn trúc.
Cây trúc sinh trưởng trong rừng trúc sinh trưởng không hề có quy tắc, tại lòng núi ngoại trừ trung gian tụ tập một tảng lớn, còn các địa phương khác tương đối thưa thớt. Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa trong rừng trúc tìm kiếm một hồi, cũng không phát hiện ra chỗ nào ngạc nhiên.
Bởi vì trong sơn cốc này không hề có vết tích từng mở qua, năm đó Ngả Khả Phạm Ny ẩn cư nơi đây, hẳn là sẽ ở trong một hang động do thiên nhiên hình thành nào đó, không có khả năng tại sơn cốc dựng gian nhà gỗ các loại.
Dựa theo ý nghĩ này tìm kiếm, Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa sau khi vượt qua rừng trúc, rất nhanh phát hiện ra phía sau hai hàng gậy trúc không có quy tắc có một cửa sơn động.
Cửa sơn động kia cũng không tính là bí mật gì, Vân Thiên Hà đi tới trước cửa sơn động, dùng Vân Tru chém đứt mấy cây trúc don dẹp đường đi, tìm nửa đoan gậy trúc ném vào trong sơn động liền truyền ra thanh âm va chạm, sau đó không còn cảm ứng được động tĩnh nào khác, vì vậy liền yên tâm tiến vào sơn động.
Vừa mới vào sơn động, liền cảm giác có khí lạnh ập tới, thân thể Đường Linh Toa có chút run rẩy nói:
- Huyệt động này thật lạnh, vị tiền bối kia năm đó thế nào lại sinh hoạt tại nơi như thế này!
Vân Thiên Hà lại nói:
- Một vị thế ngoại cao nhân thực lực đạt tới Thiên Cảnh, có thể dùng với thiên địa hòa hợp thành một thể, sao lại sợ điểm lạnh lẽo này!
Nói xong, Vân Thiên Hà trợ giúp Đường Linh Toa nắm thật chặt áo choàng.
Đường Linh Toa cảm thụ được động tác tỉ mỉ quan tâm yêu thương này, trong lòng ấm áp, cũng không thấy quá lạnh, theo Vân Thiên Hà tiếp tục xâm nhập vào sâu hơn.
Càng đi vào trong, tia sáng lại càng có chút ảm đạm, bất quá đối với Vân Thiên Hà mà nói không hề tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào, khi bọn họ đi tới một nơi tương đối trống trải, Đường Linh Toa đột nhiên kêu lên:
- Thiên Hà, nhìn như có cái gì trong sơn động này?
Vân Thiên Hà gật đầu:
- Ta biết, nàng không cần sợ hãi, chỉ là một con tuyết hồ mà thôi, nói vậy chúng ta đã xông vào nhà của nó quấy nhiễu, huyệt động này sạch sẽ ngăn nắp, khí tức lưu thông, nếu như không có linh thú cư trú, như vậy mới là kỳ quái.
- Nhưng không để linh thú phát động công kích, Vân Thiên Hà phát ra ý chí và khí thế Tông Sư, liền thu được kỳ hiệu, chỉ cảm thấy trong động có vài bóng trắng nhóe lên, cấp tốc chạy ra ngoài sơn động, tốc độ cực nhanh, hầu như chỉ trong nháy mắt, cư nhân trong động đã có một bộ phận chạy ra ngoài.
Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa tiếp tục xâm nhập vào sâu trong sơn động hơn.
Đi trong khoảng thời gian ước chừng nửa nén hương, tựa hồ cũng nhanh đến đầu cùng sơn động, khi Vân Thiên Hà vượt qua một chỗ rẽ, trước mắt liền trở nên sáng ngời. Tiểu bạch viên tựa hồ phát hiện ra cái gì, chi chi kêu to một tiếng, trước một bước chạy vào trong động thính.
Lúc Vân Thiên Hà tiến vào trong động thính, ánh mắt nhất thời bị một pho tượng băng hấp dẫn. Đây là một pho tượng nam nhân, có thể nói Vân Thiên Hà đối với người này rất quen thuộc, bởi vì trước kia tại Xà Bàn Sơn, trong Khôn Linh Bí Cảnh, cũng có một bức tượng băng khắc nam tử y như vậy.
Duy nhất có một chút khác nhau chính là pho tượng của nam nhân này cũng không điêu khắc cao to giống như của Thương Nguyêt. Ngoại trừ cái bệ bên dưới ra, người này hầu như cao tương đương với Vân Thiên Hà, mà thần tình của pho tượng băng nam nhân này chính là nét cười không đồng ý, tạo cảm giác tựa hồ trong lòng chính mình như bị hắn cảm nhiễm, thoải mái ấm áp.
Đường Linh Toa nhìn pho tượng này, hơi có chút ngây người, lẩm bẩm nói:
- Thiên Hà, pho tượng nam tử này, muội cảm giác cùng với huynh rất giống nhau!
- Phải sao?
Vân Thiên Hà sờ sờ mũi, bất quá cũng không để ý nhiều.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyzHống…
Lúc này, một tiếng thú rống từ một động thính phía sau pho tượng truyền tới, ngay sau đó là tiếng kêu chi chi của tiểu bạch viên. Vân Thiên Hà bị kinh động, liền lập tức vòng qua tượng băng nam tử, bước nhanh tới trước cửa động thính phía sau.
Chỉ thấy trong động thính kia, có một linh thú ba đuôi dài, cao chừng ba thước, đầu sư tử, nhưng thân thể lại hoàn toàn bao phủ trong lớp lân phiến, đang canh giác giữa huyệt động, giương cái miệng rộng tràn đầy răng nanh, đề phòng nhìn chằm chằm vào tiểu bạch viên. Tại lúc Vân Thiên Hà đi vào cửa động, ánh mắt mang theo địch ý mãnh liệt đề phòng.
Đột nhiên, tiểu bạch viên khác thường động thân, giống như sợ nó sẽ xông tới vậy.
- Này…
- Tam vĩ thụy thú!
Vân Thiên Hà quan sát đầu linh thú này, liếc mắt liền nhận ra nó chính là tam vĩ thụy thú, nhưng đồng thời trong lòng cũng có chút phấn chấn, địa phương có tam vĩ thụy thú thủ hộ nhất định là Ngả Khả Phạm Ny lưu lại vật trọng yếu. Hơn nữa thoạt nhìn đầu tam vĩ thụy thú trước mặt, tựa hồ cũng không có địch ý quá lớn đối với tiểu bạch viên, chỉ là phòng bị không cho hắn tiến vào trong động thính mà thôi.
Vốn tam vĩ thụy thú và cửu phách thiên viên tại Hương Tuyết Cốc đều là sủng vật thuộc về Ngả Khả Phạm Ny, tuy rằng hiện tại không biết là sinh sôi mấy đời, thế nhưng vì có quan hệ huyết thống, giữa hậu đại của chúng tự nhiên có vài phần cảm giác thân mật, vì vậy tiểu bạch viên đối với đầu tam vĩ thụy thú này cũng không hề e ngại, hướng về phía nó làm mặt quỷ, dùng sức kêu to, tựa hồ đang biểu đạt cái gì đó.
Vân Thiên Hà tựa hồ có chút hung thú nhìn tiểu bạch viên cùng với tam vĩ thụy thú giao lưu với nhau, sau một lúc lâu, chỉ thấy ánh mắt đầu tam vĩ thụy thú kia nhìn tiểu bạch viên đã nhu hòa hơn rất nhiều, phát ra vài tiếng gầm nhẹ,
Tiểu bạch viên thấy thế, nhất thời hài lòng kêu lên mấy tiếng, vì vậy thử tiếp cận với tam vĩ thụy thú. Ban đầu tam vĩ thụy thú có vài phần phòng bị, nhưng sau khi tiểu bạch viên dần dần tiếp cận, xoa xoa lân phiến của nó, sau đó lại sờ vào đầu vuốt ve, tam vĩ thụy thú tựa hồ đã chấp nhận làm quen của tiểu bạch viên, cũng bắt đầu dùng lưỡi liếm liếm tiểu bạch viên vài cái, tiểu bạch viên nhảy lên trên lưng tam vĩ thụy thú, cùng nó chơi đùa vui vẻ.
Quả nhiên là linh thú cao đẳng có trí tuệ, so với nhân loại càng thêm đơn thuần, khả ái, dễ dàng sinh ra cảm tình tốt và tín nhiệm với đối phương! Vân Thiên Hà nhìn thấy tam vĩ thụy thú rất nhanh buông cảnh giác với tiểu bạch viên, hai con linh thú lăn lộn thành một đoàn. Vân Thiên Hà cẩn thận quan sát, đầu tam vĩ thụy thú này mới chỉ là ấu thú, cùng với tuổi tác của tiểu bạch viên không sai biệt lắm.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân có tiểu bạch viên, hoặc có lẽ là nguyên nhan nào khác, đầu tam vĩ thụy thú này nhìn Vân Thiên Hà nửa ngày, sau đó nhìn lại pho tượng tại động thính bên ngoài, dần dần buông cảnh giác đối với Vân Thiên Hà. Vân Thiên Hà thử vào động, nó cũng không tiếp tục để ý ngăn cản, liền mang theo tiểu bạch viên chạy ra ngoài động, chơi đùa vui vẻ.
Tam vĩ thụy thú đi rồi, vân Thiên Hà tìm kiếm trong động thính một phen, động thính này có một đài cao bằng băng ngọc, mặt trên còn có đệm, tại phía sau đài cao có đặt hai chiếc hộp nhỏ, giống như là hộp đựng dụng cụ son phấn hóa trang.
Vân Thiên Hà hiếu kỳ, liền cầm một chiếc hộp trong đó mở ra, bên trong có một loạt trúc phiến, lấy ra một khối trúc phiến nhìn một chút, phát hiện ra trên mặt của nó đều có vết tích chữ viết, ghi lại một ít chuyện tình niên đại thật lâu trước kia.
Vân Thiên Hà nhìn vài khối, phát hiện loạt trúc phiến này giống như là Ngả Khả Phạm Ny viết nhật ký, bất quá trong đó phần nhiều đều là viết về một số tình có liên quan với một tiểu nam tử.
Lúc này, Đường Linh Toa cũng đi vào trong huyệt động, nhìn thấy Vân Thiên Hà đang cầm một trúc phiến nhìn, liền hiếu kỳ nói:
- Thiên Hà, huynh đang nhìn cái gì?
- Những thứ này hẳn là nhật ký do Ngả Khả Phạm Ny viết, đều là những sự tình trước đây nàng trải qua, ta đang tìm bên trong một ít thông tinh cần phải biết!
Vân Thiên Hà nói, tiếp tục lật xem.
- Thực ghê tởm, chưa được người ta cho phép đã nhìn tư ẩn của người ta!
Đường Linh Toa đánh mắt nhìn, thấy bên cạnh còn có một chiếc hộp nhỏ, liền hiếu kỳ mở ra.
Chỉ thấy trong hộp có một túi gấm và một khối ngọc thạch lớn chừng hai ngón tay. Đường Linh Toa lấy khối ngọc nhìn một chút, bên trên đều là những đồ án hoa văn gì đó cổ xưa, tựa hồ cũng không có gì hiếm lạ, vì vây nàng liền cầm lấy túi gấm chuẩn bị mở ra xem.
- Không nên mở!
Ngay lúc Đường Linh Toa chuẩn bị mở ra túi gấm, Vân Thiên Hà quay sang nhìn thấy, liền lập tức lên tiếng nhắc nhở, đưa tay gạt rơi túi gấm, ngăn cản cử động của Đường Linh Toa.
Đường Linh Toa đang buồn bực, lúc này chỉ thấy túi gấm rơi xuống chiếc thảm bên dưới, đột nhiên phát ra một cỗ khí tức nhàn nhạt bốc lên, trong khí tức này hình như có một hình vẽ viễn cổ hoang thú nào đó dần dần hiển nhiện. Bộ dáng dữ tợn kinh khủng, phảng phất giống như thôn phệ cả con người, Đường Linh Toa nhìn thấy liền kinh hãi.
Thế nhưng nàng quay sang, chỉ thấy cánh tay Vân Thiên Hà đã chảy máu, không khỏi kinh hô một tiếng, nắm tay hắn nói:
- Thiên Hà, chuyện gì xảy ra, ta huynh thế nào lại thụ thương?
Nói xong liền lập tức giúp hắn băng bó.
Vân Thiên Hà nói:
- Túi gấm này nếu không bị mở, Ngả Khả Phạm Ny sẽ không bảo tồn kỹ như vậy, tất nhiên đã bố trí Vu cấp, nếu như nàng vừa rồi liều lĩnh mở ra, vậy thì Vu cấp sẽ bị xúc động, lúc đó sợ rằng tương đối phiền phức, vừa rồi cỗ hơi thở kia, tựa như lưỡi dao vậy, có thể phá vỡ chân khí hộ thể của ta, tạo ra một vết thương trong da thịt, như vậy nàng biết Vu cấp này có bao nhiêu sắc bén?
Vân Thiên Hà nói đến đây, Đường Linh Toa giúp hắn băng bó, nhưng vàu lúc này, khối ngọc trên đài cao trong lúc đột nhiên có một đạo quang mang quỷ dị nổi lên, thất thời hấp dẫn sự chú ý của Vân Thiên Hà.
Chỉ thấy trên khối ngọc có một giọt máu của Vân Thiên Hà vừa rồi rơi xuống, thế nhưng tại lúc hiện tượng quái dị nổi lên, giọt máu kia liền rất nhanh bị hấp thu, sau đó quang mang chiếu rọi lên vách tường động thính, hiển nhiện ra một ít ký tự đồ án các loại, cũng chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp liền biến mất, khối ngọc kia lại khôi phục nguyên trạng.
Thế nhưng Vân Thiên Hà lại chú ý với những ký tự hiển hiện trên vách tường kia, tuy rằng nhất thời hắn không hiểu rõ cho lắm, thế nhưng bốn chữ "Cổ Vu Bí Sách", đã khắc thật sâu trong đôi mắt của Vân Thiên Hà.