Võ Động Thiên Hà

Chương 379: Cổ Vu Bí Sách




Cổ Vu Bí Sách, chính là một công pháp tu luyện vô thượng căn cứ vào thể chất đặc biệt của Cổ Vu tộc, cùng với thiên phú của Cổ Vu tộc hợp nhất diễn sinh thành.

Đối với người bình thường mà nói, không có huyết mạch Cổ Vu tộc, muốn luyện bộ công pháp trong Cổ Vu Bí Sách này thực sự không quá thực tế, thậm chí ngay cả một bộ công pháp tu luyện võ đạo cơ bản nhất cũng không giống nhau.

Bộ công pháp này chỉ có trong mắt của tộc nhân Cổ Vu tộc mới là chí bảo vô thượng, Vu Thần Miếu hao tổn nhiều tâm cơ như vậy, chính là vì muốn chiếm bằng được bộ bí pháp vô thượng này.

Chỉ là bọn họ không ngờ tới, bộ bí pháp trong mơ của bọn họ, lại bị Vân Thiên Hà trong lúc vô ý, dễ dàng lấy được, nhưng cô công pháp này cũng không thích hợp cho hắn tu luyện.

Về phần vì sao cổ ngọc kia lại đột nhiên phát sinh phản ứng, Vân Thiên Hà nghiên cứu cẩn thận, hắn lại trích môt giọt máu lên trên cổ ngọc, tối đa chỉ có thể tạm thời mở ra cổ ngọc, chiếu rọi nội dung công pháp, nhưng thời gian dừng lại không dài, điều này khiến Vân Thiên Hà rất nhanh cho ra một kết luận, đó chính là nội dung trong công pháp này, sợ rằng chỉ có huyết thống Cổ Vu thần huyết mới có thê hiển hiện ra.

Nếu đã không thích hợp cho hắn tu luyện, Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, lập tức thu lại khối cổ ngọc, hắn dự định mang về cho Thiên Mang Ô và Bộ Viễn Tiến Lâm, còn có tiểu Tư Vân, ba thiếu niên niên này là người Cổ Vu tộc, nếu như bọn họ có thể tu luyện được, như vậy quá thích hợp rồi, hắn còn đang vì chuyện Tư Vân không thể tu luyện công pháp Nguyệt Môn, chỉ có thể theo Nhiên Nguyệt học tập một chút ý thuật mà phát sầu, hiện tại vừa lúc giải quyết được vấn đề này.

Mà túi gấm trong chiếc hộp khác kia, Vân Thiên Hà đối ứng với lời kể lại của Miên Nguyệt đối với hắn, chính là thứ mà hắn cần tìm kiếm trong chuyến đi này, chỉ là Vu cấm bố trí tại túi gấm có chut phiền phức. Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, liền thu cả chiếc hộp lại, dự dịnh mang trở về tìm Miên Nguyệt nghĩ biện pháp mở ra, bài trừ Vu cấm, lấy thứ bên trong.

Sau khi thu hết mọi thứ lại, Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa cũng không rời khỏi sơn huyệt, hai người lần lượt mở ra toàn bộ trúc phiên trong hộp, cùng nhau kiểm tra nội dung bên trong, bởi vì có hình nhân gỗ trong tay, thế nhưng những đầu mối tương quan với hình nhân gỗ, còn cần phải tìm trong nhật ký.

Qua thời gian ước chừng trên dưới nửa canh giờ.

Khi Vân Thiên Hà đang tỉ mỉ đọc nội dung ghi trong trúc phiến, Đường Linh Toa tựa hồ phát hiện ra điều gì đó, liền lấy một trúc phiến giao cho Vân Thiên Hà, nói:

- Thiên Hà, trên mặt các trúc phiến các đều ghi về một nam nhân nào đó, thế nhưng trên trúc phiến này lại ghi lại những lời nói của nam nhân đó đối với nàng, huynh xem có phải là cái này?

Vân Thiên Hà tiếp nhận trúc phiến, nhìn kỹ, chỉ thấy trên mặt trúc phiến có nhắc tới thời điểm bọn chọ còn ở bên nhau, người nam nhân kia từng đưa cho Ngả Khả Phạm Ny một chiếc túi gấm, lúc đó còn cùng với nàng nói một ít lời kỳ quái, nói trong túi gấm có thứ hắn ái mộ thủ hộ gì đó, tựa hồ như đối với người vợ, cũng hy vọng Ngả Khả Phạm Ny có thể bảo quản túi gấm cẩn thận.

Sau đó, trong nhật ký có lưu lại câu nói kia, là nói: Một tổ chức, hoặc là một cá nhân khi năng lực có hạn, thông qua năng lực có hạn của hắn, bảo hộ người có hạn, nếu như tham lam và dã tâm, như vậy tổ chức này cũng không cần phải tiếp tục tồn tại sau này nữa rồi, sau khi tổ chức đã không có, vậy thì cá nhân cần gì phải kiên trì?

Suy nghĩ nửa ngày, Vân Thiên Hà cũng không hiểu được ý tứ trong lời nói này, hình như là tôn chỉ của một môn phái tổ chức nào đó, nhưng hắn lại nói với một nữ nhân những lời này, làm Vân Thiên Hà nghĩ rất quái dị.

Cũng thu lại toàn bộ trúc phiến, mặc kệ như thế nào đi nữa, mấy thứ này đều là đầu mối có quan hệ với Tinh Khung Bí Sách, đến một lúc quyết định thành bại nào đó, nói không chừng những thứ này lại phát huy công dụng.

Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên rung động, trên đỉnh huyệt động đã xuất hiện đá rơi xuống, Vân Thiên Hà liền kéo Đường Linh Toa về phía mình, hòn đá từ trên đỉnh liền rơi xuống địa phương Đường Linh Toa vừa đứng.

Đường Linh Toa kinh hãi, nói:

- Thiên Hà, có thể là nguyên nhân chúng ta động vào những thứ này, đã tác động phải vu cấp nào đó, tốt nhất chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này đi thôi!

- Uhm, mục đích chuyến đi này của ta đã đạt được, chúng ta ra ngoài, vừa rồi ở đây rung động, hẳn là cuộc tranh đấu bên ngoài gây ra, bây giờ còn có một vấn đề về Huyễn Long Trì cần phải giải quyết, chúng ta đi mau!

Nói xong, Vân Thiên Hà lôi cánh tay Đường Linh Toa, nhanh chóng rời khỏi sơn động!

Trong sơn động, lúc này càng thêm rung động kịch liệt.

Khi Vân Thiên Hà kéo theo Đường Linh Toa tiến tới rừng trúc đằng trước sơn động, có thể nghe được tiếng thú rống ầm ầm, khí thế kinh thiên động địa, xa không phải là tiểu tam vĩ thụy thú kia có thể vọng lại, xem ra trong sơn cốc này, còn có một linh thú càng cường đại hơn nhiều tồn tại.

Hướng về địa phương phát ra động tĩnh kịch liệt, Vân Thiên Hà rời khỏi rừng trúc, tiến vào trong rừng Băng Tâm Thụ, chỉ thấy trong rừng một mảnh hỗn độn, nơi nơi đều có lưu lại vết tích tranh đấu, phá hủy rất nhiêm trọng, cũng không thấy thân ảnh mấy người Vũ Phương Kinh Thần, vì vậy tiếp tục tiến vào sâu hơn.

Khi đi tới phía sau rừng Băng Tâm Thụ, Vân Thiên Hà mới nhìn thấy thân ảnh mấy người Nam Minh Khai.

Phía sau rừng cây, bốn phương vây tụ một ít núi đá, tại trung ương núi đá có một cái ao bị đóng băng, giống như một mặt hồ nước nho nhỏ, chỉ thấy lúc này Nam Minh Khai và Thần Hoa Diệu đang đứng trên mặt băng, theo một băng động đã bị kích phá, cùng với Thản Cơ chiến đấu vô cùng kịch liệt.

Mà phía sau cái ao kia, còn có một huyệt động, lúc này trước cửa huyệt động có một đầu tam vĩ thụy thú hình thể thật lớn, đang mở cái miệng to lớn như chậu máu, răng nanh sắc nhọn nhìn mấy người Vũ Phương Khinh Thần đằng trước phát sinh tiếng gầm rú phẫn nộ, nhưng cũng không tiến hành công kích đối với bọn họ. Vân Thiên Hà chú ý tới tiểu bạch viên và tiểu thụy thú lúc này đang ở phía sau một con tam vĩ thụy thú thể hình so với tiểu thụy thú lớn hơn gấp hai lần, liền đi tới trước cửa huyệt động, tiểu bạch viên thì tỏ bộ dạng lắc đầu vẫy tay hướng về phía mọi người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thấy một màn như vậy, trong lòng Vân Thiên Hà không khỏi cảm thấy kỳ quái, liền cấp tốc chạy tới hỏi:

- Ở đây đã xảy ra chuyện gì?

Vũ Phương Khinh Thần nói:

- Thiên Hà, nghĩ không ra nơi đây cư nhiên còn có tam vĩ thụy thú thủ hộ, chúng ta trước tìm được, gặp phải tam vĩ thụy thú phát động công kích, không ngờ yêu nữ Vu Thần Miếu kia thừa cơ lẻn vào huyệt động, kết quả tam vĩ thụy thú buông tha công kích chúng ta, tử thủ trước huyệt động, xem ra trong huyệt động này nhất định có thứ gì đó Ngả Khả Phạm Ny lưu lại!

- Huyệt động, cái ao? Đây có phải là Huyễn Long Trì?

Vân Thiên Hà nhìn Nam Minh Khai đang tranh đấu với Thản Cơ hỏi.

Vũ Phương Khinh Thần nói:

- Khi yêu nữ kia tới đây, trước chúng ta phá vỡ mặt băng, có thể là phát giác không đung, liền muốn tiến vào trong huyệt động điều tra, vừa lúc sư thúc đuổi tới ngăn cản, kết quả gặp phải tam vĩ thụy thú canh giữ trước cửa huyệt động công kích ngăn cản chúng ta, sau đó tiểu bạch viên lại dẫn theo một tam vĩ thụy thú nhỏ chạy tới, tam vĩ thụy thú lớn mới không tiếp tục công kích chúng ta, nhưng chúng ta cũng không vào được, ta nghĩ Huyễn Long Trì có thể ở bên trong huyệt động kia!

Vân Thiên Hà nhìn lại trên mặt băng, Thản Cơ dưới thế giáp công của Nam Minh Khai và Thần Hoa Diệu, đã bị rơi xuống hạ phong, ngay cả nàng chiếm được một bộ phận lực lượng của Vu linh vương, thế nhưng dù sao lực lượng này cũng không phải chân chính thuộc về nàng, nàng có thể giằng co được dưới sự giáp công của hai cao thủ cấp Tông Sư, chính là vì dựa vào Vu thuật quỷ dị, nhưng cũng chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi!

Nếu như Huyễn Long Trì trong huyệt động tam vĩ thụy thú đang canh gác kia mà nói, Vân Thiên Hà nhất định phải tiến vào, Tầm Nguyệt hiện tại khả năng còn đang giằng co với Vu linh vương trong Vu linh ảo cảnh, hắn phải nhanh chóng lấy được Thiên Long Trấn Linh Trụ, sau đó trở lại Vu linh ảo cảnh tiêu diệt Vu linh vương, cứu Tầm Nguyệt ra.

Cũng không suy nghĩ nhiều, Vân Thiên Hà nói với Vũ Phương Khinh Thần:

- Hiện tại cho dù tam vĩ thụy thú không đáp ứng, chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp tiến vào trong Huyễn Long Trì, thực sự không được, ta dùng tiểu thụy thú dẫn dắn tam vĩ thụy thú lớn, ngươi tìm được Huyễn Long Trì, cấp tốc thu hồi Thiên Long Trấn Linh Trụ, ý ngươi như thế nào?

Vũ Phương Kinh Thần nhanh chóng đáp ứng, Nam Minh Tuyết lúc này đột nhiên mở miệng nói:

- Không thích hợp, Huyễn Long Trì cực độ băng hàn, sư huynh căn bản không thể nào chịu đựng được, còn chưa lặn xuống đưới đáy nước thì đã bị đông cứng rồi, việc này còn phải tự ngươi đi vào, chuyện dẫn dắt tam vĩ thụy thú lớn đi, giao cho chúng ta làm đi!

- Thế nhưng thực lực của con tam vĩ thụy thú này rất cao, nếu là…

Nam Minh Tuyết không nghe lời Vân Thiên Hà nói, liền nhìn Đường Linh Toa:

- Linh Toa muội muội, muội gọi tiểu bạch viên trở về, để nó dẫn tiểu thụy thú qua đây, sư huynh bắt được tiểu thụy thú, kích nộ thụy thú lớn, liền dẫn theo nó rời đi. Đóa Đóa, ngươi dùng Vạn Linh Dẫn đối với thụy thú lớn, bám trụ nó, ta sẽ dùng an hồn khúc dể trấn an đầu thụy thú lớn này, khiến cho nó ổn định phẫn nộ, bình tâm lại.

Nói đến đây, Nam Minh Tuyết quay sang nhìn Vân Thiên Hà nói:

- Đợi chúng ta dẫn dắt thụy thú lớn rời đi, sau đó ngươi hành sự tùy theo hoàn cảnh, được rồi, chúng ta bắt đầu đi!

Vân Thiên Hà liếc mắt nhìn Nam Minh Tuyết, trong lòng ngầm đồng ý, nàng có thể phân phối như vậy đã làm cho tính phiêu lưu giảm xuống thấp nhất, hơn nữa mỗi người đều có nhiệm vụ của mình, phân công chính xác, bình thường trầm mặt, tại giờ khắc then chốt lại có thể đưa ra được trù tính bố trí tốt như vậy, quả nhiên là một nữ tử cơ trí, không khỏi khiến cho Vân Thiên Hà có vài phần kích trọng đối với nàng.

Bị Vân Thiên Hà nhìn chằm chằm có chút không quá tự nhiên, Nam Minh Tuyết trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Chúng ta hiện tại bắt đầu, ngươi phải lưu ý!

Nói xong, quay đầu sang nói:

- Linh Toa muội muội, muội gọi tiểu bạch viên thử xem!

Nói xong, nàng liền lấy cây cầm tùy thân xuống, ngồi xếp bằng, đặt trên đùi, làm tốt công tác chuẩn bị.

Thần Hoa Đóa Đóa liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, cũng rất phối hợp, vận chuyển nội tức, bắt đầu khởi động Vạn Linh Dẫn.

- Tiểu bạch, qua đây!

Lúc này Đường Linh Toa hướng về phía tiểu bạch viên vẫy vẫy, nhưng Vân Thiên Hà nghe lời xưng hô như vậy liền nổi da gà, vẻ mặt cổ quái nhìn Đường Linh Toa nói:

- Nàng lúc nào lại nổi hứng cho tiểu bạch viên cái tên như vậy?

- Như vậy thì có gì không tốt, tiểu Bạch, muội rất thích gọi nó như vậy!

Đường Linh Toa không giải thích được nhìn Vân Thiên Hà, lập tức nói:

- Nếu huynh không thích, như vậy muội một lần nữa đổi một cái tên khác cho tiểu bạch viên là được rồi!

- Nàng thích, vậy thì gọi như vậy đi!

Có thể là nghe được gọi chính mình, lúc này tiểu bạch viên đang chơi đùa với tiểu thụy thú liền nhảy tới gần, sau đó lại nhảy lên trên vai Vân Thiên Hà ngồi chồm hổm hướng về phía tiểu thụy thú làm mặt quỷ, sau đó lại nhảy vào trong lòng Đường Linh Toa, thưởng thức nghịch ngợm quần áo Đường Linh Toa.

Chỉ là tất cả mọi người không ngờ tới, khi tiểu bạch viên chạy trở về chơi đùa với Đường Linh Toa, tiểu thụy thú tựa hồ cũng không e ngại mọi người, liền chạy tới dưới chân Đường Linh Toa, dùng cái mũi liên tục ngửi ngửi Đường Linh Toa.

Vân Thiên Hà chú ý tới, khi tiểu thụy thú chạy qua đây, đầu thụy thú lớn lập tức trừng mắt nhìn chằm chằm vào Đường Linh Toa, tập trung đề phòng.

- Sư huynh, động thủ!

Lúc này, Nam Minh Tuyết nhắc nhở, Vũ Phương Khinh Thần thừa lúc tiểu thụy thú không chú ý, liền nắm lấy tiểu thụy thú, tiểu thụy thú bị kinh sợ gầm lên một tiếng, quả nhiên đã kích giận đầu thúy thúy lớn, thụy thú lớn liền kích động rít gào, do dự một chút liền rời khỏi huyệt động, đánh về phía Vũ Phương Khinh Thần.

- Vũ Phương huynh, ngươi phải cẩn thận, đầu thụy thú này không dễ dàng đối phó!

Vân Thiên Hà nhắc nhở một câu, thừa lúc đầu thụy thú lớn rời khỏi cửa huyệt động, thân thể khẽ động, giống như một cái bóng mờ, cấp tốc nhảy tới cửa động, tiến vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.