Võ Động Thiên Hà

Chương 409: Hoang thú thức tỉnh




-Một trưởng lão Thiên Môn bị trưởng lão Thánh Võ Môn dây dưa, hắn tự biết chính mình khó thoát thân, lại thấy Lão Cái đột nhiên công kích tới, liền cười lớn một tiếng, nói với vị trưởng lão Thiên Môn bên cạnh:

- Chấn Thiên huynh, đi mau, lão phu cản đường cho ngươi!

Nói xong, vị trưởng lão này đột nhiên bạo rống một tiếng, dùng hết tu vi suốt một đời của chính mình, hắn không hề chống đỡ công kích của Lão Cái, cũng không phòng bị đối thủ hiện tại, mà mang theo khí thế kinh thiên, ầm ầm đánh mạnh xuống bình thai dưới chân.

Ầm…

Dưới cỗ lực lượng cường đại này, bình thai tại hậu sơn rung động kịch liệt, cũng dần dần sinh ra tình trạng nứt nẻ tràn ra xung quanh, mà đồng thời lúc này, bị một kích kinh thiên của Lão Cái đánh trúng, thân thể trưởng lão Thiên Môn trong nháy mắt ầm ầm nổ tung thành một đoàn huyết vụ.

Chấn Thiên trưởng lão được đồng bọn yểm họ, tuy rằng trong lòng hắn cực độ cuồng nộ đau đớn, thế nhưng tại thời điểm khôn sương thiên chu điểm điện chạy tới trước mặt hắn, hắn đột nhiên thả người nhảy lên trên lưng đại băng chu, quay ngược lại hét lớn.

- Tiểu tử, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Trưởng lão Thiên Môn thật sâu liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, buông lại một câu, thổi nhẹ kèn hiệu, đại băng chu tức thì dậm mạnh tám chân, rất nhanh đã nhảy xuống vách núi, dùng tám cự trảo đâm vào vách núi bám trụ, phun ra băng ti, rất nhanh liền rơi xuống dưới.

"Thực sự là tính sai, không nghĩ tới đại băng chu còn có bản lĩnh này, càng không nghĩ tới lão đầu này lại giảo hoạt tới cực điểm như vậy!"

Vân Thiên Hà thấy gã trưởng lão Thiên Môn còn sót lại chạy trốn, trong lòng hối hận không thôi, nhưng mắt thấy tuyết lở đã ập tới, bình thai rộng rãi này cũng đã xuất hiện vết tích bị sụp xuống, không còn suy nghĩ được nhiều nữa, hướng về phía Tầm Nguyệt hét lớn một tiếng, thân thể liền bật nhẹ, hướng về phía điểm cao hơn trên đỉnh vách núi.

Lực lượng tự nhiên vô cùng cường đại, đối mặt với trận băng tuyết lở gần tới này, làm cho tất cả mọi người ở đây, cho dù là cường giả Võ Thánh cũng phải tạm thời tránh né.

Mấy trưởng lão Thánh Võ Tông cũng không do dự, lập tức mang theo đệ tử trong môn cấp tốc chạy lên cao, hướng về phía đỉnh sườn núi xa xa.

Ầm ầm…

Khi đại đa số người đã đến được đỉnh vách núi cao, lúc này cả ngọn núi rung động kịch liệt, mọi người chỉ thấy tuyết lở mang theo uy lực thiên địa gào thét ập xuống, nhưng có một vị đệ tử Thánh Võ Tông chậm chân, tại lúc mắt thấy hắn sắp bị cỗ tuyết lở này bao phủ, Vân Thiên Hà gào thét lớn, bảo hắn nhảy lên cao, người thanh niên này còn có chút kinh hoàng, nghe được như vậy, liền cấp tốc nhảy thật mạnh.

Vân Thiên Hà dựa vào cơ hội này liền nhanh chóng nắm được cánh tay hắn, để thân thể hắn lơ lửng giữa không trung, tuyết lở trào qua dưới chân hắn, người thanh niên trẻ tuổi đã tránh thoát được tuyết lở thôn phệ.

Rất nhanh, tuyết lở đã hoàn toàn cắn nuốt tất cả những gì ngăn cản, bất kỳ là cây cối hay cự thạch, tất cả hình thành một con nước lũ cuồng bạo. Trong mắt tất cả mọi người ở đây, tuyết lở ầm ầm trút xuống khe vách núi, một màu trắng bạc, khí thế mãnh liệt, cuồn trào sôi sục!

Chỉ trong thời gian không tới một nén hương, tuyết lở dừng lại, mọi người nhìn chỗ trước mắt, tất cả đã bị một tầng băng tuyết thật dày bao trùm, nếu như con người bị chôn bên dưới, hậu quả có thể nghĩ.

Vừa nghĩ tới để hai tên trưởng lão Thiên Môn giảo hoạt tới cực điểm thực hiện được âm mưu, thậm chí là một người chạy thoát, trong lòng Vân Thiên Hà vô cùng phiền muộn, âm thầm tự trách chính mình tại thời điểm nắm chắc phần thắng trong tay lại có chút sơ sẩy sơ ý.

Lão Cái tựa hồ nhìn ra tâm tư của Vân Thiên Hà, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:

- Hài tử, tâm tư con người ngươi không có khả năng lúc nào cũng nắm chắc trong tay, ai có thể ngờ tới, đám trưởng lão Thiên Môn lại có thể giảo hoạt tới như vậy, cư nhiên dùng phương thức cực đoan để chế tạo tuyết lở, đồng thời hi sinh tính mệnh chính mình để kẻ còn lại có cơ hội đào tẩu, người có thể báo động trước tuyết lở phát sinh cũng đã làm cho mọi người ở đây cảnh giác không gặp tổn thương tính mạng, như vậy đã coi như rất không tồi rồi, không cần tự trách!

Nhưng mà, ngay sau đó, cả ngọn núi vẫn còn đang rung động, mọi người trên đỉnh vách núi cũng cảm thấy dưới chân run rẩy.

Lão Cái nhớ tới cái gì, không khỏi biến sắc:

- Không tốt, Linh Tê cự thú đã bị giật mình tỉnh giấc rồi, trước cửa sơn động đã bị tuyết lở bao trùm, nó bị kích nộ, khả năng muốn phá băng thoát ra!

Chỉ là lời Lão Cái vừa nói xong, lúc này cả ngọn núi rung động kịch liệt. Tại lúc rung động mãnh liệt, chỉ thấy trong tầng tuyết trắng thật dày bên dưới, đột nhiên có một cột trụ bằng tuyết phóng lên cao, ngay sau đó bình thai bị tuyết đọng bao trùm, tựa hồ lại tiếp tục hình thành một trận tuyết lở, hoặc hình như là bị cự vật phía sau thôi động, rất nhanh liền bắt đầu trượt xuống dưới vách núi.

Tại vách núi, ở đây hầu như đã bị vô số tuyết trắng nhét đầy.

Ô…

Lúc này, một tiếng rống dài vang lên, giống như một đạo oanh lôi từ chân trời đánh xuống, đó chính là tiếng phẫn nộ gầm rú của hồng hoang cự thú.

Cùng với toàn bộ ngọn núi bị rung động kịch liệt, chỉ thấy một cái đầu phiếm quang mang lân phiến màu bạc, mạnh mẽ đẩy tầng tầng băng tuyết thật dày bên ngoài chui ra, nhất là tê ngưu giác trên đỉnh trán tỏa quang mang trong suốt, hàn ý bức người.

Chỉ là một cái đầu lớn bằng một con linh thú bình thường, thế nhưng sau đó đó thân hình Linh Tê thú cũng dần dần chui ra khỏi sơn động, dùng lực lượng thật lớn đẩy mạnh tuyết đọng tràn xuống dưới khe nứt, thân thể dần dần xuất hiện, thể tích của nó làm cho Vân Thiên Hà không khỏi giật mình.

Xác thực mà nói, đây chính là một thân thể to lớn giống như một ngọn núi khổng lồ, khác với những tê ngưu bình thường, đầu linh tê này có lân phiến màu trắng bạc cứng rắn bao phủ toàn thân, nếu chỉ cuộn mình nằm một chỗ, giống như một đoàn thủy tinh cự thạch thật lớn, mà tại thời điểm chuyển động, băng lân bắt đầu ma sát với nhau, phát ra một ít âm thanh quái dị, mười phần chói tai.

Ô…

Lúc đầu viễn cổ cự tê này chui ra khỏi sơn động, lại một lần phá sinh tiếng rống to cuồng bạo, toàn bộ ngọn núi rung động mãnh liệt, cùng với thân thể to lớn mỗi một lần di động, cả ngọn núi phảng phất như sắp bị sụp đổ, từng khối đá lớn liên tục rơi xuống.

Hơn nữa càng cảm giác kinh hãi rớt cằm chính là, lực lượng của đầu cự thú này giống như vô cùng vô tận, tựa hồ có cái gì đó bất mãn với sơn động ngăn cản đường đi của nó, liền dùng cái đầu và sừng, trực tiếp đẩy mạnh nửa đoạn vách núi cùng với bình thai và tuyết đọng ra xa mấy trượng, giống như là một chiếc xe lu khổng lồ, hầu như nghiền nát đất đá đằng trước, thanh lý tạo thành một bình thai càng rộng rãi hơn trước rất nhiều.

Hoang thú viễn cổ có lực lượng cường đại di sơn đảo hải như thế này, bình sinh đây là lần đầu tiên Vân Thiên Hà nhìn thấy. Nếu như mang một đầu cự thú khủng bố như thế này vào trong thành thị, đủ để nó đạp mạnh vài cái, cả tòa thành thị lập tức trở thành đất bằng, thậm chí có thể trực tiếp sụt xuống thành hố to.

Nhưng lúc này đầu cự thú bị giật mình tỉnh giấc, không có hồn khí trấn an, đang trong trạng thái vô cùng nổi giận. Sau khi nó đẩy nửa đoạn vách núi đi, đột nhiên phát hiện trên đỉnh cao có mấy người Vân Thiên Hà đang đứng, tức thì nổi giận điên cuồng hét lên, hướng về phía mấy người nghiền áp tới, mỗi khi di động một bước, toàn bộ ngọn núi đều rung động kịch liệt!

- Không tốt, mau lui lại!

Lão Cái thấy cự thú đang bị vây trong trạng thái cuồng bạo, nghiền áp hướng về phía bọn họ, khí thế vô cùng mạnh mẽ, liền hét lớn cùng mọi người cấp tốc rời đi. Dọc theo sườn núi tương đối bằng phẳng di chuyển tới sau núi, bọn họ không dám thối lui về phía trước ngọn núi, nếu như dẫn đầu cự thú đang tức giận này tới trước núi, vậy thì chắc chắn sẽ tạo thành một hồi tai ương khủng khiếp. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz

Ầm...

Lúc mọi người ở đây dần dần lui lại, Linh Tê cự thú mang theo lực lượng vô cùng khủng khiếp, dùng chiếc sừng sắc bén không ngừng đâm thủng vách núi, san bằng mọi thứ cản đường.

Trong đá vụn bay loạn, Lão Cái và Vân Thiên Hà vừa di chuyển vừa xoay mặt nhìn về phía cự tê, thấy đầu cự thú này đang không ngừng đuổi theo bọn họ. Tuy rằng tốc độ của nó không nhanh, thế mỗi một bước di động, nơi nó đi qua, tất cả đều bị cái sừng sắc bén không gì sánh được phá hủy toàn bộ.

- Như vậy không phải biện pháp, phải nghĩ cách trấn an đầu hoang thú này, hơn nữa hiện tại nó đối với con người tồn tại địch ý vô cùng to lớn, nếu như một khi nó chạy ra bên ngoài, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!

Lão Cái than thở:

- Đáng tiếc không ai có thể khống chế được hồn khí của đầu hoang thú này, mấy tên trưởng lão Thiên Môn giảo hoạt lần này thực sự để lại cho bản môn một phiền phức vô cùng to lớn!

- Điều này chưa chắc!

Trong quá trình rút lui, Tầm Nguyệt vẫn trầm mặt không nói gì đột nhiên phát ra một câu như vậy, làm cho mọi người không khỏi quay sang nhìn nàng.

Bị nhiều người chú ý như vậy, khuôn mặt Tầm Nguyệt tức thì hiện lên hai đóa hoa đỏ ửng, cúi đầu nói:

- Ý ta là, tỷ tỷ có biện pháp đối phó với đầu hoang thú này!

- Mộng Ly có biện pháp, nàng và Mộng Ly tâm linh tương thông, hẳn cũng có biện pháp mới đúng!

Vân Thiên Ha nghi hoặc nói.

Tầm Nguyệt nói:

- Ý ta là, tỷ tỷ đã lấy hồn khí của hoang thú, sắp chạy tới!

Thùng…

Ngay lúc Tầm Nguyệt vừa nói song, lúc này lại đột nhiên có tiếng trống trầm trọng vang lên, giống như tiếng trống trận từ viễn cổ truyền lại, vang vọng khắp phiến thiên địa tuyết phủ.

Ô…

Lúc này, đầu Linh Tê cự thú nghe được tiếng trống này, đột nhiên ngừng lại, trong mắt hiện lên một đạo quang mang quỷ dị, ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, quay đầu nhìn về phương hướng tiếng trống phát ra, không ngừng rống giận.

Thùng thùng thùng thùng thùng…

Tiếng trống càng lúc càng trầm trọng, lúc này ngay cả Vân Thiên Hà cũng cảm giác màng nhĩ của chính mình như bị phá vỡ, trong lỗ tai ông ong rung động, đồng thời tâm huyết cũng bắt đầu nghịch lưu bốc lên.

Bất quá trong tiếng trống dày đặc này, đầu Linh Tê cự thú đầu tiên rống lên những tiếng táo bạo, thế nhưng sau đó dần dần tiếng trống mang theo âm luật đặc biệt nào đó ảnh hưởng, sự tức giận cuồng bạo trong tiếng rống của nó rốt cuộc cũng tan đi, lập tức dừng lại tại chỗ, nằm úp sấp xuống, phảng phất giống như đang chờ đợi cái gì đó, có vẻ rất ôn thuần.

Đúng lúc này, một đạo bóng hình xinh đẹp chậm rãi từ tiền sơn cấp tốc tiếp cận, chỉ thấy Mộng Ly dẫn theo Phiêu Vô Diệp nhanh chóng từ đại điện tiền sơn tới gần. Lúc này trong tay Mộng Ly còn cầm một chiếc tiểu cổ (trống nhỏ) hình dạng rất đặc biệt, giống như tiểu hài tử đang chơi đùa nghịch đánh trống, liên lục lay động có quy luật. Tiểu cổ tuy nhỏ những mỗi một lần phát ra thanh âm tiết tấu, đều dẫn động âm ba lực lượng thiên địa hưởng ứng, giống như búa tạ gõ vào trái tim con người, không khỏi điên cuồng đập nhanh hơn.

Nhưng khác nhau ở chỗ, tiếng trống dày đặc này khiến cho trái tim con người càng lúc càng đập nhanh hơn, nhưng đối với Linh Tê cự thú mà nói, thanh âm này giống như thanh âm thiên địa có thể trấn an, Linh tê cự thú nghe được tiếng trống này, giương mắt nhìn Mộng Ly, không hề mang theo một chút phản kháng nào, chỉ là hướng về phía nàng gầm nhẹ hai tiếng, rồi lập tức hạ đầu, có vẻ mười phần ôn thuần nghe lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.