Võ Động Thiên Hà

Chương 427: Bà bà thần bí




Thành Tuyết Trúc vốn là một tòa thành lớp trung tương đối phát triển trong lãnh thổ La Lan đế quốc, nơi đây chính là khởi nguồn cung ứng dược liệu, da lông cùng với cung tên bằng hàn trúc rất có tiếng đi khắp nơi.

Mà những ngày gần đây, dựa theo truyền thống La Lan đế quốc, nơi này tổ chức một lần đại hội vây săn tương đối đặc thù, vì vậy quý tộc khắp La Lan đế quốc cùng với cac thanh niên, đại thần, đều nườm nượp đổ về thành Tuyết Trúc.

Lúc mấy người Vân Thiên Hà vào thành, mới phát hiện đại hội vây săn rốt cuộc có bao nhiêu náo nhiệt, bao nhiêu rầm rộ, bởi vì lúc bọn họ tiến vào thành, tất cả các khách sạn trong thành đều đã chật ních, thậm chí là rất nhiều nhà dân có thể ở tạm cũng không còn nữa rồi.

Mà hiện tại vẫn còn có rất nhiều thanh niên đến tham gia đại hội, không sợ khí trời giá lạnh, ngay tại trong thành dựng trướng bồng, giống như là xếp hàng, dọc theo đường cái lớn nhỏ trong thành đều có thể dễ dàng nhìn thấy hàng loạt dãy trướng bồng lớn nhỏ các loại, có vẻ mười phần lộn xộn.

- Ghê tởm, đây là cái đại hội gì, bản tiểu thư khó có được dự định nghỉ ngơi một ngày đêm thật tốt, nhưng hiện tại bị cái đại hội ghê tởm này phá hủy rồi.

Tìm rất nhiều khách sạn, tửu lâu, thậm chí là nhà dân, mấy người Vân Thiên Hà vòng vo suốt hai canh giờ cũng không tìm được địa phương nào có thể đặt chân, chỉ đành tiếp tục du đãng trên đường, mà trong lòng Mộng Ly càng thêm bất mãn, thỉnh thoảng oán giận nói vài câu.

Trong lòng Vân Thiên Hà cũng có chút bất đắc dĩ, tòa thành thị này thuộc về rất gần Hạ Lạp Tề Sơn, cũng là tòa thành thị cuối cùng trước khi tới Tuyết Phong Cương, Phong Nham Chủy, tiếp tục đi về phía trước sẽ có rất ít địa phương có người sinh sống, vì vậy bọ họ phải tiến hành tiếp viện, nghỉ ngơi và hồi phục nơi đây, thế nhưng đúng lúc gặp phải đại hội vây săn, điều này xác thực không phải là một chuyện nằm trong dự định của bọn họ. Kỳ thực cũng không phải là không nên ở chỗ này một ngày đêm, lấy tinh lực và thể lực của bốn người Vân Thiên Hà và Long nữ tỷ muội, còn có cước lực của Vôn Bôn và Phi Tuyết Mã, liên tục chạy bảy ngày đường cũng không có gì là quá sức, chỉ là một đường phong trần, dù sao cũng là ba nữ tử, chuyện vụn vặt tương đối nhiều, Vân Thiên Hà tự nhiên phải thông cảm chiếu cố các nàng hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Thiên Hà, không bằng chúng ta hóa trang một chút, cũng đi tham gia cái đại hội vây săn gì đó, ta mới nghe nói người tham gia đại hội vây săn được ưu tiên cung cấp chỗ ở tạm!

Đi trên đường, không biết Mộng Ly vểnh tay nghe trộm được tin tức nho nhỏ này từ đâu, vì vậy lập tức đề nghị Vân Thiên Hà.

Vân Thiên Hà nói:

- Những người một mực theo dõi giám thị chúng ta hẳn đều là quân nhân, hai năm trước ta cùng với hoàng tử La Lan quốc từng phát sinh xung đột, chỉ sợ bọn họ có người nhận ra ta, bất quá những người này không đủ sức uy hiếp, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút là được, về phần đại hội vây săn, nếu chúng ta bị người theo dõi, tham gia hay không tham gia cũng giống như nhau thôi!

Đang nói chuyện, khi mấy người Vân Thiên Hà đi qua một tòa nhà dân, lúc này trong tòa nhà dân đột nhiên có một vị lão phụ nhân đi tới trước mặt Vân Thiên Hà, nhìn vào hắn nói:

- Người thanh niên, muốn chỗ ở tạm? Lão nhân còn có một gian nhà trống, có muốn hay không?

- Một gian?

Vân Thiên Hà đang muốn mở miệng, lúc này Mộng Ly lại đột nhiên nói:

- Tốt tốt, chúng ta đang muốn tìm địa phương ngủ trọ, cảm tạ bà bà rồi!

- Tiểu cô nương thực ngoan!

Lão phụ nhân nhìn bộ dáng nhu thuận đáng yêu của Mộng Ly, cười tủm tỉm nói.

Thấy Mộng Ly lúc này giả bộ dáng nhu thuận dáng yêu, cái trán Vân Thiên Hà không khỏi nổi hắc tuyến.

Hắn lập tức quan sát vị phụ nhân, thấy người này ăn mặc không giống như dân phụ bình thường, mơ hồ còn có một cỗ khí chất cao quý, thế nhưng thấy người này ở lại một tòa già rất bình thường, căn bản không thể nào phụ trợ ma luyện ra loại khí chết quý tộc như vậy, hơn nữa hắn nhìn ra được, lão phụ nhân này không luyện qua võ công, là một người rất bình thường, trong lòng Vân Thiên Hà thầm nghi hoặc.

Có thể nhìn thấu nghi vấn của Vân Thiên Hà, lão phụ nhân cười nói:

- Hài tử, lão thân cũng không phải là chủ nhân của tòa nhà này, chỉ bất quá cùng chủ nhân quen biết, tòa nhà này của hắn vẫn để trống, mà lần này tới đây lão thân cũng chỉ muốn quan sát biểu hiện của đám hài tử trong đại hội vây săn, chỉ là không ở hết, lão thân thấy các ngươi đang tìm khách sạn ở tạm, vì vậy thử ra ngoài hỏi xem, ngươi không cần phải suy nghĩ, cứ vào ở là được!

- Đúng vậy đúng vậy, tuy rằng chỉ có một gian, ngươi nằm dưới đất ngủ là được rồi, bản tiểu thư và muội muội đều không ngại, ngươi một đại nam nhân còn lo lắng cái gì, muội nói đúng không, muội muội!

Mộng Ly trừng con mắt nhìn Đường Linh Toa nói.

Đường Linh Toa gật đầu như gà mổ thóc, ánh mắt tầm hỏi nhìn Vân Thiên Hà, Vân Thiên Hà thấy các nàng tựa hồ có bí mật nhỏ nào đó, cũng chỉ đành gật đầu đáp ứng.

Lúc mấy người vào nhà, Mộng Ly liền kéo theo lão phụ nhân vào chủ ốc, Vân Thiên Hà thì dẫn ngựa tới hậu viện, quan sát xung quanh một chút, thấy không có chỗ nào khả nghi, liền đi theo vào chủ ốc.

Trong chủ ốc được quét dọn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, bài biện tương đối cổ xưa, cũng rất giản đơn bình dị, tam nữ Mộng Ly ngồi trước bàn, lão phụ nhân bưng lên mấy chén trà sữa tỏa hơi nghi ngút triêu đãi, trên mặt nở nụ cười ôn hòa nói:

- Hài tử, các ngươi muốn chút điểm trà sữa, lão thân giúp các ngươi làm cơm!

- Bà bà, ta giúp người cùng làm!

Tầm Nguyệt thấy lão bà bà bận việc, trong lòng băn khoăn, vì vậy liền tới trợ giúp một tay.

- Muội muội, chúng ta đi thu dọn gian nhà ở đi!

Lúc Mộng Ly uống xong trà sữa, thông báo cho Đường Linh Toa một tiếng, hai người hội ý gật đầu, bí mật nho nhỏ đều không nói khỏi miệng.

Khi đứng dậy, Mộng Ly đột nhiên nhìn về phía Vân Thiên Hà nói:

- Ngươi thành thật chờ chỗ này cho ta, chúng ta đi dọn dẹp phòng ở cho tốt, không được đi vào, nghe rõ hay chưa, nếu như là ngươi dám nhìn lén, hừ hừ…

Mộng Ly hướng về phía Vân Thiên Hà nghếch cằm nhỏ thị uy, liền nhanh chóng lôi kéo Đường Linh Toa bước đi.

Vân Thiên Hà đối với bí mật nho nhỏ giữa Mộng Ly và Đường Linh Toa đã sớm nhìn rõ nhưng không quá chú tâm, lần trước thấy bọn họ xảy ra một ít biến hóa vi diệu, hắn đã nghĩ có thể là Mộng Ly phụ trợ Đường Linh Toa luyện tập nâng cơ ngực (hài vãi – đầu óc thằng này đen tối quá), nếu như các nàng đã không muốn nói, Vân Thiên Hà tự nhiên không hỏi nhiều.

Hương vị của trà sữa rất không tồi, ngoại trừ có vị của trà và sữa, còn có một mùi vị nhàn nhạt của tỉnh thần thảo, lúc Vân Thiên Hà xuống xong, nhàn rỗi vô sự, thông báo Tầm Nguyệt một tiếng, liền ra khỏi nhà vào thành chuẩn bị đồ tiếp viện.

Mà lúc Vân Thiên Hà đi rồi, vị lão bà bà đang bận rộn công việc trong nhà bếp đột nhiên hỏi Tầm Nguyệt:

- Hài tử, ba người các ngươi đều là thê tử của người thanh niên kia?

Khuôn mặt Tầm Nguyệt nhất thời đỏ lên, chần chờ một chút nói:

- Có một, ta và và tỷ tỷ không phải!

Lão bà bà ngạc nhiên nói:

- Ta thấy các ngươi thân mật khăng khít như vậy, thế nào lại chỉ có một, ngươi cũng thích hắn đúng hay không?

Tầm Nguyệt cúi đầu, đỏ mặt không nói lời nào.

Lão bà bà nhìn biểu tình Tầm Nguyệt, chỉ là cười cười, nói:

- Kỳ thực hắn đã ngâm đồng ý ngươi theo hắn, làm sao trong lòng không nhận ngươi, căn cứ vào cái nhìn của ta, hài tử này căn bản là một người mặt lạnh lòng nóng, cũng là một người yêu hận phân minh, thích hoặc không thích liền dùng hành động để biểu đạt, không giống như các nam nhân bình thường khác thích dỗ ngon dỗ ngọt, ta nói đúng hay sai?

Tầm Nguyệt có chút kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn lão phụ nhân, nói:

- Bà bà, người vì sao lại lý giải hắn như vậy?

Lão bà bà cười nói:

- Người thanh niên này không giống người thường, để nhiều cô nương ngày nhớ đêm mong với hắn như vậy, buồn bã thương tâm, lão thân thực sự hiếu kỳ, vì vậy đã quan sát hắn một chút, ha ha!

- Bà bà, người theo dõi chúng ta?

Tầm Nguyệt cả kinh, thần sắc đề phòng, nói:

- Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao ngay cả ta cũng không cảm ứng được bất cứ khí tức gì của ngươi, mà ngươi lại chỉ là một lão bà bà rất bình thường?

- Hài tử, không cần khẩn trương, lão thân đối với các ngươi cũng không có ác ý, về phần thân phận của ta, ngươi cũng không cần phải suy đoán, đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết, bất quá chuyện này, ngươi cũng không nên nói cho người thanh niên kia!

Tầm Nguyệt cảm thụ được vị bà bà này xác thực không có ác ý, hơn nữa tâm linh cũng mở rộng đối với nàng, để nàng cảm thụ được một cỗ quan tâm ấm áp, liền buông nhẹ cảnh giác, nói:

- Bà bà, người vì sao hiện thân ở chỗ này?

Lão bà bà nói:

- Vốn ban đầu lão nhân muốn chờ hài tử này đi tìm ta, chỉ là đã xảy ra một ít biến cố, lão thân không đợi được hắn tới tìm ta, vì vậy đã sớm tới Nguyệt Miểu Sơn, nghe được các ngươi đã lên đường, cuối cùng đã lặng lẽ theo sau, ha ha!

Tầm Nguyệt trầm tư một chút, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói:

- Ta đã biết, người là…

Giữa lúc Tầm Nguyệt định nói ra, lão bà bà lại cắt đứt lời nàng, nói:

- Trong lòng ngươi biết là được rồi, chúng ta cùng làm cơm thôi!

- Uhm!

Tầm Nguyệt gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục cùng với lão bà bà bận rộn nấu ăn.

Vân Thiên Hà vòng vo trong thành vài lần, phát hiện vẫn có vài ánh mắt đang giám thị hướng đi của chính mình như cũ, chỉ là những người này không áp dụng hành động gì, hắn cũng lười không để ý đến.

Chọn mua vài thứ, thấy sắc trời đã ảm đạm, Vân Thiên Hà chuẩn bị trở lại, lúc này, mấy đạo thân ảnh rốt cuộc xuất hiện chặn giữa đường đi của hắn.

Dưới sắc trời hôn ám, mấy đạo thân ảnh đột nhiên lao ra, đây là một lão đầu dáng vẻ có điểm hèn mọn, một vị trung niên nhân, một người thanh niên, ba người tạo thành một tổ hợp kỳ quái, bọn họ giống như là cột trụ, cứ như vậy lẳng lặng đứng sừng sững trên đường cái.

Một trận gió lạnh thổi qua, quần áo tung bay, râu tóc lay động, mọi người xung quanh thấy tình thế không đúng, đều tránh qua một bên.

Ba người này hình thành một cỗ khí tràng kỳ dị, Vân Thiên Hà đi trên đường cũng không cảm ứng được thực lực của bọn họ, nếu như những người này đứng chắn giữa đường cái không phải nhằm vào hắn, vậy không cần để ý tới là được. Khi Vân Thiên Hà bước qua, thấy bên cạnh trong làn gió thổi lạnh run, có một tiểu cô nương cầm theo rổ bán trứng gà, vì vậy liền bước tới hỏi:

- Tiểu cô nương, trứng gà bán thế nào?

- Mười phương tiền một quả, đại ca ca muốn mấy quả?

Tiểu cô nương thấy rốt cuộc đã có người đến mua trứng gà của nàng, trên mặt nở nụ cười mỉm ngọt ngào, hạnh phúc trả lời.

- Ta muốn mua hết, cả rổ cũng bán luôn cho ta đi!

Trên người Vân Thiên Hà không có tiền lẻ, vì vậy móc ra một khối ngân bính tử đưa cho tiểu cô nương, tiểu cô nương tính toán một chút, liền nói.

- A, đại ca ca, tổng cộng ba trăm phương tiền, ta không có nhiều tiền lẻ như vậy, bán cả rổ đi cũng không đủ, làm sao bây giờ?

- Không cần thối lại, mau trở về nhà đi!

Vân Thiên Hà tiếp nhận rổ, thấy tiểu cô nương cầm ngân bính tử trong lòng bàn tay, cũng không chịu đi, vẫn nhìn hắn, Vân Thiên Hà sờ sờ đầu nàng, nói:

- Về nhà đi, đây không phải là bố thí, chỗ tiền này coi như đặt trước, sau này có trứng gà cứ trực tiếp mang tới nhà vị lão bà bà trong ngõ bên kia là được, thẳng cho tới khi đủ số mới thôi, mau mau thu tiền vào đi, đừng cho người ta nhìn thấy!

Tiểu cô nương suy nghĩ một chút, lúc này mới gật đầu:

- Đại ca ca là người tốt!

Nói xong liền hoạt bát rời đi.

Bất quá vị tiểu cô nương kia vừa rời đi, liền có hai tên đại hán quần áo rách nát bám theo phía sau, Vân Thiên Hà lấy ra hai quả trứng gà, hung hăng ném vào hai tên đại hán này, hai tên đại hán trực tiếp ngã chổng vó, gào thảm không ngừng, dẫn tới mọi người xung quanh nhìn thấy cười vang, thuận tiện nhìn về phía ba người đứng giữa đường.

Mà ba người vẫn như khúc gỗ đứng giữa đường, cái trán nổi lên hắc tuyến, khóe miệng co giật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.