Võ Động Thiên Hà

Chương 437: Tọa kỵ tiến hóa




Ầm ầm…

Ngay lúc tốc độ của Vân Bôn đã đạt tới cực hạn, nhưng nó vẫn tiếp tục liều mạng gia tốc chạy trốn, lúc này vách núi đá thật lớn từ trên cao đổ ập xuống, từng khối cự thạch khổng lồ cũng văng tung tóe tới bốn phương tám hướng.

- Thiên Hà cẩn thận!

Tầm Nguyệt trôi nổi giữa không trung nhìn thấy Vân Thiên Hà bị một khối cự thạch thật lớn lao tới, lo lắng lớn tiếng nhắc nhở, nàng khẩn trương hô lớn, cổ họng như sắp bị phá vỡ rồi.

Nhưng ngay sau đó, một màn thần kỳ đã xảy ra.

Chỉ thấy thời điểm Vân Thiên Hà sắp bị cự thạch đập trúng, thân thể hắn dĩ nhiên trong tình thế chạy trốn tới cực hạn này bắt đầu hư hóa, dần dần, mang theo một loạt lưu quang quỷ dị, nháy mắt sau đó, chợt thấy được thân ảnh của Vân Bôn đã xuất hiện cách đó rất xa, mà trong nháy mắt tiếp theo, không ngờ nó đã xuất hiện bên ngoài một dặm.

- Trời ạ, mã vương thú lại đột phá cực hạn, tiến hóa rồi!

Tầm Nguyệt vẫn một mực khẩn trương quan tâm an nguy của Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa, nhìn thấy bọn họ đã thoát khỏi hiểm cảnh, không khỏi thốt lên sợ hãi than.

- Thuấn di, đây là thuấn di, không nghĩ tới mã vương thú của hắn sau khi đột phá tốc độ cực hạn lại có được bản lĩnh thuấn di!

Mộng Ly chứng kiến toàn bộ quá trình rõ ràng không gì sánh được, lúc này nàng đã không còn quan tâm tới cả một mảnh núi đá cực lớn nặng nề rơi xuống, cũng đã vứt khỏi đầu hình ảnh hắc giác thú bị chôn thây bên dưới vốn khiến nàng vô cùng sảng khoái, con mắt vẫn chằm chằm nhìn vào thân ảnh Vân Thiên Hà, cũng giống Tầm Nguyệt không khỏi phát ra tiếng sợ hãi than.

- Tỷ tỷ, tỷ mau nhìn!

Lúc này, Tầm Nguyệt lại thét lên kinh hãi.

Mộng Ly nghe được thanh âm, liền quay đầu lại nhìn, nhất thời hai con mắt mở to.

Tại lúc vách núi đá thật lớn sắp sửa lấp đầy miệng núi, mấy thất Phi Tuyết Mã vốn chăm chú chạy theo phía sau Vân Bôn, nhưng đã bị bỏ cách một đoạn rất xa, lúc các "nàng" không thể theo được cước bộ của Vân Bôn, mắt thấy cả một ngọn núi nhỏ mai táng bên dưới, lúc này đồng thời phát ra tiếng tê rống mãnh liệt.

Mà ngay theo sau, có lẽ là một loại bản năng thúc đẩy, mấy thất Phi Tuyết Mã trong lúc tê rống, đều hướng về phía không trung nhảy vọt lên, cũng tựa hồ chịu đựng thống khổ vô cùng to lớn.

Sau đó nhìn thấy trên lưng của chúng, hai khối thịt nhô lên trước kia dần dần rách ra, một đôi nhục sí (cánh thịt) tinh tế chậm rãi từ bên trong dần dần lộ ra, chỉ dài không tới một thước.

Khi vách núi đá khổng lồ nặng nề nện xuống, triệt để lấp đầy cả miệng núi, lúc này Phi Tuyết Mã đã bay lên không trung, theo bản năng vỗ đôi nhục sí mãnh liệt, dĩ nhiên cứ như vậy bay đi, sau đó dọc theo vách núi đã lấp đầy mặt đất, chậm rãi nhảy tới sườn núi bên cạnh, sau đó tiếp tục chạy dọc theo sườn núi, vừa chạy vừa bay theo sườn núi cao, cuối cùng vững vàng rơi xuống tuyết địa, theo chân đuổi theo Vân Bôn. Tại lúc có thể phi hành trong thời gian ngắn, vách núi kia đã không còn là cản trở của bọn chúng. Nhìn thấy một màn này, Mộng Ly thất thanh lẩm bẩm:

- Nghĩ không ra trong tình cảnh nguy hiểm vạn phần như thế này, thậm chí Phi Tuyết Mã cũng có thể tiến hóa, dài ra một đôi cánh nho nhỏ. Ông trời ạ, ngày hôm nay chúng ta thực sự quá mức may mắn đi!

Tầm Nguyệt thở dài, lại nhắc nhở nói:

- Tỷ tỷ, tuy rằng Phi Tuyết Mã cũng sản sinh tiến hóa, thế nhưng chỉ có hai thất còn sống, còn lại đều bị chôn dưới vách núi kia rồi!

Trong lúc nói chuyện, Tầm Nguyệt nhìn quét qua cuối vách núi, phát hiện chỗ mở rộng ra hiển hiện một thông đạo nho nhỏ, muốn nghĩ tới xem như thế nào, nhưng không biết tình huống bên phía Vân Thiên Hà, quyết định tốt nhất đuổi theo là hơn.

Sau khi Mộng Ly lấy lại tinh thần, cũng hít vào một tiếng, nói:

- Vạn vật trong thiên địa, khôn sống mống chết, nhưng linh thú này cũng giống như con người, chỉ có người thích ứng được hoàn cảnh mới có thể tiếp tục sinh tồn, đi thôi, chúng ta đi tìm Thiên Hà!

Dứt lời, Mộng Ly và Tầm Nguyệt phiêu phù trong không trung, thân thể cấp tốc như thiểm điện, chậm rãi hạ xuống, đạp nhẹ mượn lực, giống như chuồn chuồn điểm nước, lần thứ hai lao đi, rất nhanh đã biến mất khỏi đống đất đá hỗn độn, lúc này đã triệt để lấp đầy miệng núi.

Lúc Vân Thiên Hà thoát khỏi hiểm cảnh, thẳng cho tới khi Vân Bôn trong nháy mắt duy trì tốc độ cực hạn, cũng lần thứ hai hình thành đột phá, có thể trong nháy mắt thuấn di khoảng cách trên dưới một dặm, dừng ngựa lại, trong lòng Vân Thiên Hà kinh hồn chưa định.

Thân thể Đường Linh Toa lúc này vẫn đang run rẩy như cũ, nàng chặt chẽ ôm vòng eo của Vân Thiên Hà, dụi mặt vào lòng hắn, vừa rồi Vân Bôn trong nháy mắt đột phá cực hạn, nàng cảm giác linh hồn của mình giống như bị một cỗ lực lượng kỳ dị nào đó lôi ra khỏi thân thể.

Vân Thiên Hà chậm rãi dẹp loạn tâm tình, lúc này vỗ vỗ vai Đường Linh Toa, ôn nhu nói:

- Không có chuyện gì nữa rồi!

- Thiên Hà, vừa rồi sao vậy, muội cảm giác như linh hồn bị thổi đi vậy, thực đáng sợ!

Đường Linh Toa nghe được lời Vân Thiên Hà, trong lòng liền an tâm không ít, nhưng lúc mở miệng hỏi, thanh âm vẫn có chút run run.

Kỳ thực loại cảm giác như thuấn di này, Vân Thiên Hà đã sớm thể hội qua một lần, lúc đó là thời điểm hắn xuyên qua, linh hồn hắn giống như bị một cỗ lực lượng thần bí nào đó hút đi trong nháy mắt, quỷ dị mà khiếp sợ.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, tiếp tục tinh tế thể hội cảm giác thuấn di kia, Vân Thiên Hà không nhịn được nhiệt huyết sôi trào.

Hắn biết, Vân Bôn đã có một lần đột phá cực hạn thiên phú tốc độ, lại một lần nữa sản sinh tiến hóa, mà lần tiến hóa này, để hắn sở hữu bản lĩnh thuấn di.

Nghĩ tới đây, lập tức ôm Đường Linh Toa xuống ngựa, tỉ mỉ quan sát Vân Bôn.

Chỉ thấy lúc này trên người Vân Bôn tỏa ra mồ hôi nhễ nhại, trong mồ hôi còn mang theo vật chất màu tím đen, giống như nó tại thời điểm bức bách tiềm năng chảy ra chất bẩn, trải qua một lần tẩy cân phạt tủy, tứ chi càng thêm cứng rắn đầy lực lượng, thân thể có cảm giác hoàn mỹ như giọt nước.

Hơn nữa, bộ lông nguyên bản màu xanh của nó hiện tại trở nên phiếm màu bạc nhàn nhạt sáng bóng, giống như là bên ngoài cơ thể có một bộ lỗ ống kính quỷ dị, tiếp tục phối với đôi con mắt trong suốt như thủy tinh, càng thêm phần linh động, giống như thần mã hạ phàm, làm cho hắn cảm giác yêu thích không muốn rời tay. Nguồn truyện: Truyện FULL

Xoạt xoạt…

Cảm thụ được ánh mắt chủ nhân, Vân Bôn liền đưa mặt ngựa sát người Vân Thiên Hà, thân thiết cọ cọ vào thân thể hắn, càng không ngừng phe phẩy lỗ tai, trong mắt ngựa toát ra tâm tình, lại để Vân Thiên Hà nghĩ có chút quái dị. Lúc này, Vân Bôn đột nhiên quay mặt đi, chỉ thấy hai cái bóng màu trắng nhanh chóng chạy tới gần, Vân Bôn phát sinh một tiếng tê rống vui vẻ, cũng chạy về phía hai cái bóng màu trắng kia.

Lúc này Vân Thiên Hà mới bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai tâm tình vừa toát ra của Vân Bôn chính là lo lắng cho an nguy của Phi Tuyết Mã, lúc này thấy Phi Tuyết Mã đã bình yên trở về, tâm tình của Vân Bôn cũng tự nhiên tốt lên.

Chỉ thấy sau khi Vân Bôn nghênh đón, hai thất Phi Tuyết Mã vây quanh Vân Bôn, thân thiết cọ sát mặt nhau, trong mắt ngựa, toát ra lưu luyến bịn rịn không muốn xa rời nộng đậm.

Nguyên lai, giữa Vân Bôn và Phi Tuyết Mã đã tồn tại cảm tình vô cùng thâm hậu.

Bất quá, Vân Thiên Hà ngẫm lại tình cảnh vừa rồi, hai thất Phi Tuyết Mã cũng không đuổi kịp Vân Bôn, thế nhưng chúng vẫn sống sót theo tới đây, nghĩ kỳ quái, vì vậy quan sát hai thất Phi Tuyết Mã này, lập tức nhãn thần như ngưng tụ lại tại hai đôi nhục sí nhỏ nhỏ xinh xắn giấu ở phía sau yên cương ngựa.

Nghĩ không ra ngay cả Phi Tuyết Mã cũng tại tình cảnh nguy hiểm vừa rồi xảy ra tiến hóa.

Bước nhanh tới trước mặt hai thất Phi Tuyết Mã, Vân Thiên Hà gần gũi quan sát đôi nhục sí kia, tuy rằng chỉ dài trên dưới một thước, cũng chỉ có khung xương mà chi nhánh thịt cánh hơi mỏng, nhưng tuyệt đối có không gian tiếp tục lớn hơn, cho đến lúc này, bay lượn không còn là giấc mơ.

Mà lúc này, Mộng Ly và Tầm Nguyệt cũng lần lượt chạy tới.

Mộng Ly là người thứ nhất chạy tới trước mặt Vân Bôn, kêu la nói:

- Thiên Hà, nhanh để ta cưỡi ngựa của ngươi, cảm thụ một chút thuấn di là như thế nào, nó sau khi tiến hóa cư nhiên có thể thuấn di, quá thần kỳ rồi, tại Di Sinh Giới, cho dù là Phi Long Câu nhanh nhất cũng không thể thuấn di!

Vân Thiên Hà lắc đầu nói:

- Tốt nhất để một thời gian nữa, Vân Bôn vừa mới tiến hóa, phỏng chừng nó còn cần một đoạn thời gian để thích ứng, hơn nữa vừa rồi nó tiêu hao rất lớn, sắc trời cũng đã tối, chúng ta hãy tìm một chỗ nghỉ ngơi qua đêm rồi mới tính tiếp!

Mộng Ly nghe nói, nghĩ cũng có lý, tạm thời bỏ qua.

Tầm Nguyệt đi tới, nói:

- Từ chỗ này đi ra ngoài, chính là cánh đồng tuyết, nhưng cánh đồng tuyết cũng có một ít cự thú tồn tại, vừa rồi đoạn miệng núi kia bị tắc rồi, thế nhưng tại lúc chúng ta chặt đứt vách núi phát hiện một sơn động khá lớn, không bằng chúng ta tạm thời qua đêm tại sơn động đó!

- Di, muội muội, ta thế nào không cảm thấy nơi đó có một sơn động nha?

Tầm Nguyệt nói:

- Trước khi chúng ta chưa làm vách núi kia đổ xuống, nơi đó xác thực có một sơn động, hẳn là bị phong kín, mà sau khi chúng ta đánh đổ vách núi, sơn động đó mới hiển lộ ra, bất quá một bên còn bị tảng đá chèn giữa, nếu như là phong bế, nói vậy bên trong hẳn không có dị thú nào, có lẽ tương đối an toàn một chút!

Mộng Ly có chút khẩn cấp nói:

- Nếu Thiên Hà và Linh Toa không có việc gì, như vậy, chúng ta tiếp tục trở lại, trên người bẩn chết rồi, nếu như có một hồ nước tắm rửa thì tốt rồi!

Vân Thiên Hà ngẫm lại, nơi này phát sinh động tĩnh lớn như vậy, linh thú phi cầm xung quanh hẳn là đã bị dọa sợ chạy mất rồi, so sánh mà nói hẳn là an toàn hơn so với cánh đồng tuyết, liền gật đầu đồng ý.

Vì vậy, mấy người dắt theo ngựa, lần thứ hai trở về chỗ cũ, tới chỗ bị vách núi lấp đầy, quả nhiên nhìn thấy nơi đó có một sơn động nửa lấp kín.

Vị trí sơn động này tương đối hẻo lánh, Vân Thiên Hà bước tới nhìn một chút, vị trí cũng không cao, liền nhảy lên, đến chỗ động khẩu, phát ra tinh thần cảm ứng bên trong một chút.

Cảm ứng bên trong, có chút khoảnh cách, cũng có chút chiều sâu, bên ngoài coi như rộng rãi, vừa lúc có thể để cho mấy thất ngựa cùng nghỉ tạm.

Suy nghĩ một chút, Vân Thiên Hà rút ra Vân Tru, tại bên trong vách đá khoét thành hai lỗ hỗng tương đối lớn, sau đó đánh mạnh một quyền, vang lên tiếng ầm ầm, cự thạch ngoài cửa động sụp đổ xuống.

Mộng Ly chờ Vân Thiên Hà thanh lý cửa động, liền khẩn cấp tiến vào bên trong thăm dò.

Vân Thiên Hà để Tầm Nguyệt và Đường Linh Toa theo vào, cũng để cho Vân Bôn dẫn theo hai thất Phi Tuyết Mã nhảy vào bên trong sơn động, ngay tại bên ngoài, chỗ khá rộng rãi nằm úp sấp nghỉ ngơi, hắn một lần nữa ra khỏi động, tìm bên ngoài một ít cỏ dại tươi mới, lại cho vào trong đống cỏ một ít thảo dược khôi phục thể lực, để lên trên tảng đá cho mấy thất ngựa ăn, cuối cùng khoét một tảng đá lớn tạm thời che chắn trước cửa động, xong xuôi mới tiến vào trong chỗ sâu huyệt động.

- Da, da, thật tốt quá!

Ngay lúc Vân Thiên Hà đi vào chỗ sâu trong huyệt động, đột nhiên nghe được tiếng reo vui sướng hưng phấn của Mộng Ly, không biêt các nàng đã phát hiện ra cái gì, vì vậy liền đẩy nhanh bước tiến.

Huyệt động này có chút uốn lượn, cũng mười phần tối đen.

Vân Thiên Hà đi chừng hơn ba chục bước, tiến vào chỗ sâu nhất trong huyệt động, bất quá khi hắn tiến tới nơi này, đột nhiên bị một tia sáng kỳ dị chiếu thẳng vào mắt.

Chờ khi con mắt của hắn có thể thích ứng được tia sáng kỳ dị này, thấy rõ cảnh trí trong huyệt động, nhất thời con ngươi trừng lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.