Võ Động Thiên Hà

Chương 94: Ra oai thất bại




- Túc Dao tiểu thư, Túc Dao tiểu thư, có phải nàng có tâm tự gì đó? Nếu như có thì hãy nói ra, mọi người có thể giải quyết giúp nàng!

Tiểu công gia Đái Kiều Liễn nhìn ra Túc Dao tựa hồ có tâm tự, không khỏi ôn nhu tầm hỏi.

- Đúng vậy, đúng vậy, Túc Dao tiểu thư có điều gì khó khăn có thể nói ra, không có gì chúng ta không làm được!

Một ít công tử vương tôn khác lúc này cũng hết sức lấy lòng theo sát phụ họa. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Túc Dao lấy lại tinh thần, nhìn mọi người trước mắt, đột nhiên trong lòng nàng sinh ra một cỗ cảm giác phiền chán, nói:

- Lẽ nào các vị chỉ lo nghe từ khúc, không hề chú ý tới, vị Thiên Hà công tử kia và tiểu vương gia đã sớm rời đi rồi, tiểu nữ chậm trễ khách nhân, mà các vị lại chậm trễ bằng hữu, không cảm thấy đây là một chuyện rất thất lễ hay sao?

Lúc này mọi người mới hồi phục lại tinh thần, quay đầu nhìn xung quanh một chút, phát hiện ra Vân Thiên Hà và tiểu vương gia đã sớm không còn bóng dáng, sau khi mấy người liếc mắt nhìn nhau, không khỏi khuôn mặt nóng bừng, vô cùng hổ thẹn, điều này trước mặt tiểu vương gia, thực sự quá mức thất lễ rồi, cũng không biết sau này tiểu vương gia sẽ nhìn bọn họ như thế nào?

Lúc này Quách Dự Chương và Lạc Như Đồ liếc mắt nhìn nhau, hai người cùng hiện lên vẻ xấu hổ, liền lục tục đứng lên nói:

- Thời gian không còn nhiều nữa rồi, tiểu vương gia và Thiên Hà huynh đệ đã rời đi, chúng ta cũng xin cáo từ trước!

Nói xong, cả hai thi lễ với mọi người trong phòng, rồi cùng lúc rời đi

Túc Dao cũng đứng dậy, hướng về phía đám người còn lại hơi khom mình nói:

- Các vị, tiểu nữ tử đột nhiên cảm giác thân thể có chút không thoải mái, cần đi nghỉ ngơi, chậm trễ rồi, xin các vị công tử thứ lỗi!

Sau đó, Túc Dao gọi hai người thị nữ tới gần, hai thị nữ này ôm đàn và cầm lư hương, đều theo phía sau Túc Dao rời khỏi.

Mọi người thấy Túc Dao cũng rời đi, cảm giác không thú vị, cũng đều tự giải tán, nhưng Đái Kiều Liễn và Đỗ Chi Lương đi cuối cùng, hai người sóng vai nhau cùng bước.

Đỗ Chi Lương mở miệng nói:

- Tiểu công gia, lần này ngươi và ta đều bại trong tay tiểu tử kia, viên tinh nguyên đan của ngươi có thể bỏ qua, thế nhưng thanh Ẩm Tinh Kiếm của ta chính là vật mà lão gia tử yêu thích nhất, ngươi xem có biện pháp nào giúp ta lấy lại, cho dù dùng ngân lượng kếch xù chuộc lại cũng được, bằng không khi trở về, lão gia tử biết ta mang bảo kiếm của người tới Tụ Hương Lâu làm tiền đặt cược, chắc chắn đánh chết ta!

Làm người thích thể hiện, đây chính là kết quả của thể hiện.

Đái Kiều Liễn khách sáo liếc mắt nhìn Đỗ Chi Lương, nói:

- Huynh đệ, nguyện đổ chịu thua, nếu vị Thiên Hà huynh đệ kia nguyện ý cho ngươi chuộc đồ, vậy thì coi như bằng hữu tốt, nếu là hắn không muốn, tốt nhất ngươi cũng không nên có cử động gì không đúng, ngươi hẳn là nhìn ra được, tiểu vương gia đối với vị Thiên Hà huynh đệ này không giống như đám người chúng ta, mà tiền đặt cược ngày hôm nay có tiểu vương gia làm chứng, nếu như ngươi chọc giận tiểu vương gia, tiểu vương gia trở về để lộ chuyện, còn có thể bẩm báo chuyện này lên hoàng thượng, vậy thì chỉ sợ lão gia tử nhà ngươi cũng phải suy nghĩ tới hậu quả một chút!

- Vậy làm sao bây giờ? Tiểu công gia cứu ta a!

Đỗ Chi Lương giữ vẻ mặt cầu xin nói.

Tiểu công gia suy nghĩ một chút, nói:

- Trở về ngươi chuẩn bị một phần hậu lễ, tự mình đi Bắc Hầu Phủ bái phỏng vị Thiên Hà huynh đệ kia một chút, chỉ cần ngươi thẳng thắn nói rõ mọi chuyện cho hắn, ta xem người nọ cũng không phải là người gian hoạt điêu man, hẳn là sẽ không làm khó dễ ngươi, cuối cùng, huynh đệ khuyên ngươi một câu, trước khi không có thực lực nhất định, tốt nhất không nên thể hiện, việc này chính là ví dụ chứng minh tốt nhất, ngươi tự giải quyết đi!

Nói xong Kiều Mang Liễn cũng mang theo tùy tùng rời đi.

Tâm tình Đỗ Chi Lương lúc này uể oải tức cực điểm, lúc đi ra khỏi phòng khách, nhìn mấy tên gia phó đi phía sau, liền xoay người lại nói:

- Chuyện ngày hôm nay, không được nói ra với bất luận kẻ nào trong phủ, các ngươi trở về nhanh chóng chuẩn bị cho bản thiếu gia một phần đại lễ, sáng mai mang bái thiếp đưa đến Bắc Hầu Phủ, biết nên làm như thế nào rồi chứ?

Mấy hạ nhân vừa nghe, lập túc gật đầu vâng dạ, còn nở nụ cười cầu tài lấy lòng, đi theo phía sau mông chủ nhân, lặng lẽ phát tiết một chút, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, lập tức bước nhanh đuổi kịp.

Nhưng khi các tân khách đều tan hết, lúc này trong phòng khác, một chiếc cửa hông đột nhiên mở ra, chỉ thấy Túc Dao và hai thị nữ từ đó bước ra.

Đôi mi thanh tú của Túc Dao cau lại, tựa hồ suy nghĩ chuyện gì đó, lúc này mới mở miệng nói:

- Chú ý mật thiết mỗi một cử động nhỏ nhất của vị Đồ Thiên Hà này cho ta, ta phải biết tường tận mọi động tĩnh tình huống!

Nói xong, khuôn mặt của nàng không khỏi hơi đỏ, nói:

- Cho dù chuyện hắn đi vệ sinh, hoặc là tìm nữ nhân, cũng tìm hiểu hết, nói chung càng chi tiết càng tốt!

- Rõ, đường chủ!

Hai thị nữ nhất tề khom người trả lời, một người trong đó xoay người, chỉ vẻn vẹn trong thời gian chớp mắt đã biến mất không còn nhìn thấy bóng dáng, chỉ để lại một đạo tàn cảnh màu xanh nhạt nhàn, có vẻ cực kỳ quái dị.



Thời điểm hoàng hôn, tà dương như huyết.

Cửa bắc Kinh Thành, có một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy qua, bên xe ngựa, có một vị thiêu niên tướng mạo anh tuấn tiêu sái cưỡi ngựa trắng, quần áo phiêu phiêu chạy theo.

Đoàn người này đi tới chỗ thành vệ, thanh niên xuống ngựa, lấy ta trong người ra một tờ giấy hướng dẫn đặc biệt của quan nha, thành vệ thấy người đến không giống bình thường liền rất khách khí, tiếp nhận tờ giấy vừa nhìn, nhất thời sắc mặt hơi đổi, tươi cười nói:

- Nguyên lai là Tiêu công tử đến từ Hải Châu, mời vào!

Nói xong, thành vệ này cũng không dám kiểm tra xe cộ, lập tức cung kính mở đường cho đi.

Thanh niên anh tuấn rất khách khí tiếp nhận tờ giấy, liền chạy theo xe ngựa tiến vào thành, trong lúc mơ hồ, còn có thể nghe thấy tiếng lão nhân ho khan từ trong xe ngựa truyền ra.

Mà khi xe ngựa tiến vào thành, lúc này một thủ vệ khác thần sắc khẽ động, nhìn sang người bên cạnh hỏi:

- Tiểu Lục ca, người vừa rồi có địa vị gì? Nhìn dáng vẻ của huynh hình như có chút khẩn trương a!

Tên thành vệ thành lau lau cái trán đầy mồ hôi, nói:

- Huynh đệ, ngươi có điều không biết, nguyên quán của lão ca ta chính là người Hải Châu, danh xưng đặt biệt Thủy Thượng Đảo Quốc của Hải Châu sợ rằng ngươi không biết, Hải Châu tổng cộng có ba đảo sáu quận, diện tích mở mang, tất cả đều giáp với mặt biển, đồng thời cắt đứt với đất liền, mà Tiêu thị tại Hải Châu, từ thời kỳ tiền triều đã có danh xưng là Hải Thượng Hoàng Giả, lúc Đại Đường đóng đô thiên hạ, Tiêu thị Hải Châu được thái tổ hoàng đế chiêu an, ban tặng cho bọn họ vương tước, thống suất ba mươi vạn Định Hải đại quân, trấn nhiếp các quốc gia khác tại hải ngoại, hàng năm tiến cống cho Đại Đường triều chúng ta, uy danh của Định Hải Vương tại vùng hải ngoại phía nam thực sự giống như sấm bên tai.

Thần sắc tên thành vệ binh kia khẽ động, lúc này lại hỏi:

- Tiểu Lục ca, Định Hải Vương uy danh hiển hách, như vậy cùng với hình bộ thượng thư Tiêu đại nhân Kinh Thành hẳn là người cùng một nhà đúng không?

Tiểu Lục nói:

- Đệ tử Tiêu thị Hải Châu, theo ta được biết, đại đa số đều làm quan tại vùng phía nam, mà võ quan đại thể đều hiệu lực trong Định Hải quân, còn vị Tiêu đại nhân Kinh Thành này rốt cuộc có phải đến từ Tiêu thị Hải Châu hay không, ta cũng không rõ ràng lắm.

Thành vệ binh gật đầu, cũng không hỏi lại, ngẩng đầu nhìn hướng khác, thuận miệng nói:

- Tiểu Lục ca, sắc trời đã không còn sớm nữa rồi, ta đi tìm chút rượu tới, sau khi đóng cửa thành mấy người chúng ta sẽ uống vài chén, huynh trước tiên thay ta một lúc được không?

- Ai, huynh đệ, thế nào lại để cho ngươi tốn tiền nha, mấy người chúng ta làm sao không biết xấu hổ như vậy, ngươi mới tới chưa bao lâu!

Trên mặt Tiểu Lục nở nụ cười vui vẻ nói, trong lòng có cảm tình rất tốt đối với tiểu huynh đệ mới đến nhưng biết cách làm người này, rồi lại nói:

- Đã như vậy, ngươi có thể đi luôn, chút nữa chậm về một chút cũng không sao!

- Ta đi trước, một lúc nữa úy quan đại nhân tới kiểm tra, còn xin Tiểu Lục ca thay ta ngăn chặn một hồi a!

Nói xong, người tiểu binh này này liền chạy vào trong thành, rẽ qua một ngõ nhỏ, rất nhanh đã biến mất không còn tăm hơi.

Khoảng chừng thời gian ăn một bữa cơm, tên tiểu binh kia đã thay đổi trang phục, lặng yên xuất hiện gần Bắc Hầu Phủ trong thành Đông, tay cầm một tờ giấy gấp nhỏ, khi đi tới một chỗ tương đối bí mật liền đưa tay nhét vào trong ô ngầm, sau đó lần thứ hai biến mất không thấy.

Lúc tiểu binh biến mất, lúc này một người qua đường mặt trang phục gia đinh đi qua, động tác cực nhanh thò tay lấy tờ giấy từ trong ô ngầm gần đó, sau đó liền đi tới một quầy hàng ngoài đường cái mua một số vật phẩm thường dùng hàng ngày, liền xoay ngược lại trở về, lặng yên tiến vào cửa sau Bắc Hầu Phủ.

Nhiều lần qua tay, tờ giấy gấp nhỏ chỉ trong thời gian chừng một nén hương đã xuất hiện trên mặt bàn trong bí thất tại Linh Thiên Các, hiệu suất phi thường cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.