Vợ Giả Tình Thật: Đã Nhầm Thì Nhầm Luôn Đi

Chương 12: Anh nhìn lầm rồi



Lý Huyền San nhìn chằm chằm Đàm Dương, giọng nói còn lạnh hơn ánh mắt: “Tránh ra. Tôi không quen anh!”

Đàm Dương sốt ruột, định nắm tay cô: “Huyền San, em nghe anh giải thích! Anh sai rồi, anh xin lỗi em được không? Là do anh không tốt, anh không nên lợi dụng em! Nhưng anh cũng vì tương lai của chúng ta mà! Còn có Liên Chiêu nữa, nếu như anh có thể làm tổng thanh tra, có nhiều tiền, chúng ta cũng có thể chữa bệnh cho Liên Chiêu!”

“Im ngay!” Lý Huyền San đã cố gắng nhịn xuống, nhưng vẫn tức đến phát run: “Im ngay! Anh không xứng nhắc đến tên của Liên Chiêu! Tránh ra! Đừng để tôi xem thường anh!”

Đàm Dương choáng váng, anh còn tưởng là chờ Lý Huyền San hết giận rồi, anh lại đến dỗ dành một tí thì cô sẽ đổi ý lại ngay. Không ngờ cô lại quyết tâm đến như thế!

Lúc trước Lý Huyền San yêu anh đến cỡ nào chứ! Đi làm có tiền mua một con gà quay về cải thiện sinh hoạt, một nửa con sẽ cho Liên Chiêu, nửa còn lại cho anh, cô không nỡ ăn một miếng.

Bây giờ cô lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, bảo anh tránh ra!

Đàm Dương thật sự hoảng sợ, anh nhào lên ôm chặt lấy Lý Huyền San: “Huyền San! Chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Anh sai rồi, em cho anh một cơ hội sửa lỗi đi được không? Anh không tin em không còn yêu anh! Anh không tin trong lòng em không có anh!”

Cái ôm quen thuộc, mùi hương quen thuộc, nhưng người đàn ông này lại xa lạ đến mức làm Lý Huyền San chán ghét.

Cô cố gắng tránh khỏi Đàm Dương, Đàm Dương lại như không muốn sống mà ôm chặt lấy cô, Lý Huyền San tức giận định nhấc chân đá anh, Đàm Dương dứt khoát quăng dù đi, dùng hai tay ôm chặt lấy cô!

Mưa to tầm tã, quần áo hai người nhanh chóng ướt nhẹp.

Phí Thành Vương ngồi trong xe nhìn đôi nam nữ đứng dưới cơn mưa to, đợi nửa phút, cuối cùng vẫn xuống xe.

Mưa to đổ ấp xuống đầu, Phí Thành Vương ướt nhẹp đứng cạnh Lý Huyền San, kéo tay Đàm Dương ra: “Buông cô ấy ra!”

Thấy là Phí Thành Vương, Đàm Dương rất sốt ruột: “Phí Thành Vương, anh là cái thá gì! Tôi và bạn gái tôi cãi nhau, anh bớt xen vào việc người khác đi!”

Bộ đồ vest của Phí Thành Vương đã ướt nhẹp, nước mưa từ tóc rơi xuống gương mặt điển trai, có một loại cảm giác cao quý và uy nghiêm khác thường.

Anh nhìn chằm chằm Đàm Dương, hai mắt sâu thẳm như hồ nước, giọng nói lạnh nhạt không có chút tình cảm nào: “Anh vô lễ như vậy, tôi cũng chỉ có thể xin lỗi.”

Vừa nói xong, Phí Thành Vương đột nhiên giơ nắm đấm lên, Lý Huyền San còn chưa kịp nhìn rõ động tác của anh, Đàm Dương đã kêu lên đầy đau đớn rồi ngã xuống đất!

Đàm Dương hoảng sợ ôm cái đầu đang kêu ong ong, sau khi lấy lại tinh thần, lập tức xông lên hệt như một con sói đang tức giận, nhào vào đánh nhau với Phí Thành Vương.

Phí Thành Vương cao lớn hơn Đàm Dương, rõ ràng cũng biết cách đánh đấm hơn Đàm Dương, chỉ dùng vài quyền là đã đánh Đàm Dương ngã xuống đất lần nữa!

Lúc Đàm Dương té ngã, chân đã bị trẹo, anh vẫn chưa chịu bỏ cuộc, còn ra vẻ muốn lao lên đánh tiếp. Lý Huyền San nhìn đôi mắt đỏ bừng, cả khóe môi dần đổ máu của anh, kéo Phí Thành Vương bước về phía trước: “Chúng ta đi thôi! Đừng để ý tên điên này!”

Không dám nhìn mặt Đàm Dương nữa, Lý Huyền San nắm chặt tay Phí Thành Vương, vội vàng chạy vào nhà.

Vào đến hàng hiên tối tăm rồi, Lý Huyền San mới phát hiện ra cô đang nắm tay Phí Thành Vương. Hai tay anh vừa dài vừa khỏe mạnh, đầy cơ bắp, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông trẻ tuổi làm mặt Lý Huyền San lập tức đỏ bừng...

Đột nhiên quăng tay Phí Thành Vương ra, Lý Huyền San hơi thiếu tự tin hỏi anh: “Anh có muốn vào nhà tôi ngồi chơi chút không?”

Đều đã đến cửa nhà, bên ngoài lại đang mưa lớn, nếu cô không mời thì hình như có hơi khó coi.

Cô còn cho rằng Phí Thành Vương chắc chắn sẽ từ chối, kết quả Phí Thành Vương lại gật đầu: “Được”

Đi theo sau lưng Lý Huyền San, Phí Thành Vương bất giác nắm chặt tay lại, cánh tay Lý Huyền San từng nắm lúc nãy, bây giờ vẫn còn sót lại chút ấm áp, làm anh có hơi mất tự nhiên, giống như có thứ gì đó sắp vượt tầm kiểm soát của anh.

Đèn ngoài hàng hiên đã hỏng rồi, ánh sáng vào đêm mưa cũng không tốt, các hộ gia đình lại chất đầy mấy thứ không cần thiết ở hai bên hàng hiên, Lý Huyền San dẫn Phí Thành Vương đi về trước, chỉ cảm thấy cổ họng rất nghẹn.

Cuối cùng cũng đến cửa nhà, ánh sáng tối tăm từ cửa sổ xuyên thấu ra ngoài, Lý Huyền San hít mũi, quay đầu nói với Phí Thành Vương: “Lát nữa tôi sẽ giới thiệu anh là đồng nghiệp của tôi. Anh đừng để lộ tẩy đó!” Nói xong định lấy chìa khóa ra.

Phí Thành Vương nhìn Lý Huyền San, đột nhiên nói: “Có đôi khi phải cắt thịt mới chữa trị được vết thương.”

Cắt thịt mới chữa trị vết thương? Cái quái gì thế? Lý Huyền San mờ mịt nhìn Phí Thành Vương.

Phí Thành Vương cúi đầu tập trung nhìn vào mắt cô: “Đàm Dương không phải là một lựa chọn đúng đắn.”

Lúc này Lý Huyền San mới hiểu ra, Phí Thành Vương cho rằng cô vẫn còn đang nhớ thương Đàm Dương! Cô cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt anh: “Anh sai rồi, đối với tôi, Đàm Dương đã là quá khứ.”

“Vậy sao? Thế sao cô lại khóc?” Giọng nói của Phí Thành Vương vẫn rất lạnh nhạt, tuy dùng câu hỏi, nhưng lại giống như đang trần thuật lại một sự thật, cũng không muốn câu trả lời.

Lý Huyền San duỗi tay lau hai mắt, lúc này mới phát hiện ra cô thật sự đang khóc.

Nước mắt nóng hổi rơi xuống gò má đã lạnh cóng vì nước mưa, có vẻ càng nóng cháy hơn nữa.

Cô xấu hổ quay mặt đi, giọng Lý Huyền San có hơi nghẹn ngào: “Anh nhìn lầm rồi, đây chỉ là nước mưa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.