Vợ Giả Tình Thật: Đã Nhầm Thì Nhầm Luôn Đi

Chương 16: Như vậy rất tốt



Bệnh viện ở Mỹ đã sắp xếp ổn thỏa rồi, Phí Thành Vương đưa Liên Chiêu đến bệnh viện bằng máy bay cá nhân, Lý Huyền San muốn đi theo, nhưng bị Phí Thành Vương lạnh lùng ngăn cản lại.

Anh đưa ra lý do rất chính đáng: Cô cần phải ở lại trong nước, để diễn tốt vai trò vợ chưa cưới của Phí Thành Vương, để mọi người đều nhìn thấy bọn họ là một cặp đôi rất ngọt ngào hạnh phúc.

Liên Chiêu đi rồi, Lý Huyền San ngồi một mình trong căn phòng trống rỗng, cảm thấy trong lòng rất trống trải.

Từ nhỏ em gái đã sống nương tựa vào mình, lại một mình đi ra nước ngoài xa xôi, Lý Huyền San vừa nghĩ tới đã cảm thấy tim mình đau nhói.

Triệu Vy Vy đi tới nơi khác thực tập rồi, nên Lý Huyền San thậm chí không có một người bạn để giãi bày tâm sự. Cô tự nấu cho mình một bát mỳ, rồi ăn qua loa mấy miếng, lúc cô đang định đổ đi thì nhận được điện thoại của Phí Thành Vương.

Lý Huyền San nghe điện thoại với vẻ mặt không cảm xúc.

“Cô đang ở nhà à? Để tôi qua đón cô. Cô đã thu dọn đồ đạc xong chưa?” Trước giờ giọng nói của Phí Thành Vương vẫn không có nhiều cảm tình.

“Anh tới đón tôi?” Lý Huyền San sửng sốt.

Phí Thành Vương ngừng một lát rồi nói: “Lý Huyền San, điều thứ sáu trong bản thỏa thuận đã viết rất rõ, cô phải dọn đến chung cư của tôi ở, chẳng lẽ cô đã quên rồi à?”

“Ồ...” Lý Huyền San cố gắng để giọng nói của mình không hiện rõ sự kháng cự: “Chúng ta chỉ mới đính hôn thôi mà, đâu cần phải sống cùng nhau?”

Có diễn kịch cũng đâu nhất thiết phải tích cực như thế?

“Phóng viên luôn canh chừng trong khu chung cư. Tôi không có nhiều thời gian để ngày nào cũng giả vờ hẹn hò với cô.” Giọng điệu Phí Thành Vương không có nhiều cảm xúc, nhưng với trực giác nhạy bén, Lý Huyền San có thể nhận ra anh hơi mất kiên nhẫn.

“Được rồi.” Lý Huyền San là người tôn trọng hợp đồng, nếu cô đã ký bản thỏa thuận rồi, vậy thì cứ đi thôi.

Phí Thành Vương tới rất nhanh, thấy trong tay Lý Huyền San chỉ có một chiếc vali nhỏ, rõ ràng anh muốn nói chuyện gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Thật ra Lý Huyền San biết anh muốn nói điều gì, đó là “Sao lại ít đồ thế này?”

Nhưng anh lại chọn cách im lặng không nói gì. Sao Lý Huyền San lại không nhận ra sự xa lánh và lạnh nhạt này chứ?

Như vậy cũng rất tốt, bọn họ vốn là quan hệ hợp đồng, đôi bên cùng có lợi, sau khi kết thúc hợp đồng thì hai bên xa cách, không nợ nần gì nhau, chẳng phải rất tốt à?

Lý Huyền San xách vali lên: “Chúng ta đi thôi!”

Phí Thành Vương do dự một giây rồi vươn tay ra: “Để tôi xách cho!”

Anh vẫn ga lăng như trước.

Lý Huyền San nở nụ cười thục nữ, rồi lịch sự từ chối: “Cảm ơn anh, không cần đâu, tự tôi xách là được.”

Tay Phí Thành Vương lơ lửng giữa không trung, rồi nhanh chóng bình tĩnh thu tay về, sắc mặt điềm tĩnh như chưa từng trải qua sự lúng túng.

Chung cư của Phí Thành Vương rất lớn, nằm ở tầng cao nhất của khu chung cư cao cấp, cửa sổ sát đất khá lớn, sân thượng cũng rộng rãi, hơn nữa còn có một vườn hoa nhỏ.

Phòng Lý Huyền San nằm cạnh phòng bếp, cách thư phòng, phòng dành cho khách, phòng chiếu phim gia đình, phòng tập thể dục, rồi mới tới phòng Phí Thành Vương.

Lý Huyền San rất hài lòng với sắp xếp này, mặc dù sống chung nhà, nhưng chỉ cần cô cố ý né tránh thì sẽ có ít cơ hội chạm mặt Phí Thành Vương.

Lý Huyền San sinh hoạt rất quy luật. Khóa học trên trường đã kết thúc, giờ cô chỉ đợi sang năm bảo vệ xong luận văn, thì có thể hoàn tất thủ tục tốt nghiệp. Mỗi sáng cô sẽ gọi video nói chuyện với Liên Chiêu nửa tiếng, rồi mới bắt đầu viết luận văn, buổi chiều sẽ ra ngoài làm thuê, buổi tối trước khi đi ngủ sẽ gọi nói chuyện với Liên Chiêu một lát, rồi mới tắm rửa đi ngủ.

Từ khi cô chuyển đến nhà Phí Thành Vương, cô vẫn chưa gặp lại anh.

Thỉnh thoảng khi cô ngủ muộn, cô có thể nghe thấy tiếng mở cửa khe khẽ của Phí Thành Vương.

Tim Lý Huyền San run lên, cô luôn đợi trong nhà không còn động tĩnh gì nữa, rồi rón rén đi kiểm tra khóa cửa phòng mình, sau đó mới có thể đi ngủ.

Tình trạng này kéo dài gần nửa tháng, mãi đến một buổi tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.