Vợ Giả Tình Thật: Đã Nhầm Thì Nhầm Luôn Đi

Chương 17: Chạm mặt



Tối hôm đó, Lý Huyền San ngủ đến nửa đêm thì thức giấc vì khát nước, cô lười biếng nằm trên giường một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được, nên khoác áo đi xuống phòng bếp uống nước.

Lý Huyền San khẽ mở cửa, rồi đứng ngay cửa nghe ngóng một lát, đến khi chắc chắn trong phòng Phí Thành Vương khá yên tĩnh, cô mới rón rén đi xuống phòng bếp.

Tối nay trăng rất sáng, hơn nữa Lý Huyền San cũng sợ sẽ đánh thức Phí Thành Vương, nên cô không bật đèn.

Uống xong hai ly nước, Lý Huyền San đang định về phòng, thì bỗng nghe thấy cửa phòng khách mở ra, rồi một giọng nữ dịu dàng truyền vào tai cô ngay: “Thành Vương, anh để vali trong phòng khách trước đi. Ngày mai em sẽ sắp xếp lại. Dù gì trong phòng ngủ cũng có váy ngủ và đồ của em.”

Xảy ra chuyện gì vậy? Nửa đêm Phí Thành Vương dẫn phụ nữ về nhà? Lý Huyền San rụt chân về, nín thở, càng nấp sâu vào trong bóng tối ở phòng bếp, nếu cô bị anh nhìn thấy sẽ rất lúng túng.

Cô chỉ có thể mong đợi bọn họ mau đi vào phòng, để cô trốn về phòng mình.

Đèn trong phòng khách đã được bật lên, Lý Huyền San cẩn thận nhìn ra bên ngoài qua khe cửa.

Một cô gái xinh đẹp cao ráo trắng trẻo đang thân mật ôm cánh tay Phí Thành Vương đi vào phòng. Cô ta mặc một chiếc váy ren màu trắng, bên ngoài là chiếc áo bành tô màu nâu nhạt, lộ ra bắp chân thon thả. Mặc dù ăn mặc đơn giản, nhưng vừa nhìn đã biết là con nhà giàu có.

Lý Huyền San đang âm thầm suy đoán thân phận cô gái này, thì Phí Thành Vương bỗng lên tiếng: “Tiên Thu, anh đã cất đồ của em vào phòng dành cho khách rồi, tối nay em ở đây trước đi, rồi mai anh đưa em về nhà.”

Tiên Thu? Là Cố Tiên Thu? Cô con gái con nhà giàu có này lại là vợ chưa cưới thật sự của Phí Thành Vương! Lý Huyền San nhìn chằm chằm cô ta không chớp mắt, ừm, đúng như dự đoán, rất có khí chất, ngoại hình cũng xuất chúng, da dẻ hay vóc dáng đều rất đẹp, quả nhiên rất xứng đôi với Phí Thành Vương.

Cố Tiên Thu nghe Phí Thành Vương nói thế thì ngừng bước, ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn anh, một lúc sau mới nói: “Thành Vương, em ngồi máy bay mười ba tiếng không phải là vì ở trong phòng dành cho khách.”

Phí Thành Vương quay lưng về phía Lý Huyền San, nên cô không nhìn thấy rõ mặt anh, mà chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp dịu dàng của anh: “Tiên Thu, anh hiểu rõ tâm trạng của em, nhưng giờ đang trong thời kỳ đặc biệt, hiện tại trên danh nghĩa vợ chưa cưới của anh là một người khác.”

“Cô ta chỉ là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của anh, còn người anh yêu là em, đúng không?” Giọng điệu Cố Tiên Thu hơi gấp gáp: “Anh cho người phụ nữ đó vào đây sống, còn nói là vì để đối phó với đám phóng viên, được, em đồng ý, em không so đo! Nhưng anh bảo em ở trong phòng dành cho khách là sao? Anh sợ người phụ nữ đó hiểu lầm à? Hay chuyện đối phó với đám phóng viên chỉ là cái cớ, anh đã động lòng với cô ta rồi đúng không?”

Lý Huyền San đang nín thở, bỗng tim đập thình thịch, trong bóng tối, tay cô bất giác siết thành nắm đấm.

Phí Thành Vương im lặng một lúc rồi nói: “Tiên Thu, em đâu phải là người không nói lý lẽ.”

Cuối cùng người mang khí chất tao nhã như Cố Tiên Thu cũng không nhịn được nổi đóa: “Thành Vương, sao anh không dám trả lời thẳng câu hỏi của em? Sao anh không nói cho em biết, anh và người phụ nữ đó chỉ là quan hệ hợp tác lợi ích? Sao anh lại không nói, anh hoàn toàn không thích cô ta? Anh chỉ yêu một mình em thôi.”

“Tiên Thu, anh và Huyền San chỉ là hợp tác lợi ích mà thôi. Em đừng nghĩ nhiều nữa, em đã ngồi máy bay lâu như vậy, chắc cũng mệt rồi, mau đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi!” Phí Thành Vương nói rất nhỏ, Lý Huyền San gần như không nghe thấy rõ.

Cố Tiên Thu ngẩng đầu nhìn Phí Thành Vương, trên mặt bỗng nở một nụ cười dịu dàng ngọt ngào. Cô giơ tay lên khẽ vuốt ve mặt anh: “Thành Vương, trước giờ anh chưa từng nói dối, nếu anh đã nói là quan hệ hợp tác lợi ích, vậy thì chắc chắn là thật. Em sai rồi, em không ghen tuông lung tung nữa.”

Lý Huyền San gần như có thể nghe thấy tiếng thở dài của Phí Thành Vương, rồi cô nhìn thấy anh khẽ ôm Cố Tiên Thu vào lòng.

Lý Huyền San bỗng xoay mặt đi. Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ cô bị ép phải chứng kiến cảnh tượng thân mật miễn phí này à?

Cô cố gắng tập trung sự chú ý vào hoa loa kèn ở giữa bàn ăn, nhưng giọng nói của Cố Tiên Thu vẫn không ngừng lọt vào tai cô: “Thành Vương, anh hôn người ta một cái đi mà! Người ta ngồi máy bay lâu như vậy, là vì quay về thăm anh đấy... Nhưng anh thì hay rồi, còn lạnh lùng như vậy...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.