Vợ Giả Tình Thật: Đã Nhầm Thì Nhầm Luôn Đi

Chương 18: Không phải cố ý



Lý Huyền San trốn trong phòng bếp, xấu hổ đến đỏ mặt.

Chuyện gì thế này? Sớm biết sẽ gặp cảnh tượng này, dù cô có khát chết cũng không ra khỏi phòng.

“Không đủ, em còn muốn nữa...” Trong đêm tối, giọng nói của Cố Tiên Thu rất mờ ám uyển chuyển, Lý Huyền San nảy sinh tò mò, nên không nhịn được liếc nhìn một chút.

Chỉ thấy Cố Tiên Thu nhón chân lên, đang chủ động dâng nụ hôn: “Thành Vương, người ta không muốn hôn như chuồn chuồn lướt nước, mà muốn hôn kiểu Pháp...”

Lý Huyền San đỏ mặt, đây chính là ‘truyền hình trực tiếp’ trong truyền thuyết ư? Ôm người đẹp như vậy vào lòng, Phí Thành Vương có thể nhịn được mới lạ. Nhưng người ta mới là vợ chồng chưa cưới thật sự, nên làm chút chuyện này cũng rất bình thường.

“Được rồi, em đừng ầm ĩ nữa, em ngồi máy bay lâu như vậy, mà vẫn sung sức thế à...” Giọng điệu Phí Thành Vương mang theo chút cưng chiều bất đắc dĩ.

Lý Huyền San rất tò mò, rốt cuộc anh có thỏa mãn cho Cố Tiên Thu không, liệu anh có hôn kiểu Pháp với cô ta không?

Nhưng cô không ngẩng đầu lên xem, một mặt là vì ngại ngùng xấu hổ, mặt khác là vì tim cô hơi thấy khó chịu, mà chính cô cũng không nhận ra.

Cố Tiên Thu lẩm bẩm mấy câu, nhưng Lý Huyền San không nghe rõ, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người đã đi về phía phòng ngủ của Phí Thành Vương.

Cuối cùng tim Lý Huyền San cũng bình tĩnh trở lại. Giờ cô mà không đi thì đợi đến khi nào? Nếu còn không đi thì muộn mất! Cô cầm váy ngủ lên, rón rén ra khỏi phòng bếp, rồi chạy về phía phòng của mình.

Vì chạy quá nhanh nên cánh tay Lý Huyền San nhất thời va vào một cây xanh ở khúc cua.

“Xoảng”, lọ pha lê trồng cây xanh bỗng rơi xuống khỏi giá gỗ, đập xuống sàn nhà, vỡ thành nhiều mảnh.

Thôi xong rồi! Trong lòng Lý Huyền San thầm kêu thảm, trong lúc cô chưa kịp phản ứng lại, thì giọng nói dễ nghe của Cố Tiên Thu đã vang lên: “Ai đang ở đó?”

Lý Huyền San từ từ xoay người lại, rồi ngẩng đầu lên, đầu óc đã kịp thời phản ứng lại.

Cố Tiên Thu và Phí Thành Vương đang đứng trước cửa phòng dành cho khách, rồi nhìn về phía cô.

Dưới ánh đèn dịu nhẹ, chiếc váy ngủ bị giặt đến trắng bạc của Lý Huyền San vô cùng chói mắt, Cố Tiên Thu nhìn chằm chằm Lý Huyền San, bản năng phụ nữ làm cô ta nhận ra thân phận cô ngay.

“Tôi xin lỗi... lúc nãy tôi khát quá, nên xuống phòng bếp uống nước...” Lý Huyền San hoảng loạn giải thích.

Cô không làm sai điều gì cả, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Cố Tiên Thu và Phí Thành Vương, cô lại cảm thấy xấu hổ yếu ớt.

“Lúc nãy? Lúc nãy cô ở trong phòng bếp?” Cố Tiên Thu lớn tiếng hỏi, rồi nhìn Phí Thành Vương với ánh mắt vừa tủi thân vừa xấu hổ: “Thành Vương, lúc nãy cô ta ở trong phòng bếp! Cô... cô ta đã nhìn thấy hết rồi...”

“Không có! Tôi không cố ý nhìn trộm đâu! Tôi... tôi chỉ đúng lúc nhìn thấy...” Lý Huyền San vội giải thích, cô nhìn Phí Thành Vương, hy vọng anh có thể tin mình.

Mặt Phí Thành Vương vẫn lạnh lùng như trước, không hề có biểu cảm gì, không ngạc nhiên, cũng không tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.