Vợ Giả Tình Thật: Đã Nhầm Thì Nhầm Luôn Đi

Chương 37: Anh nghe rõ mồn một



Lý Huyền San cũng không biết là mình ngủ như thế nào nữa, buổi sáng sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô nghiêng tai nghe ngóng bên ngoài một chút thấy không có động tĩnh liền rón ra rón rén đi đánh răng rửa mặt, rồi vội vàng thu dọn đồ đạc, xách ba lô lên và chuẩn bị đến thư viện để tra tài liệu.

Cô vừa bước ra cửa, đang chuẩn bị thay giày thì di động đột nhiên vang lên.

"Alo! Huyền San, hôm qua tớ về muộn quá nên không gọi cho cậu được. Nhanh nói cho tớ biết rốt cuộc là cậu đã thích ai vậy!" Mới sáng sớm mà Triệu Vy Vy đã phấn khởi như vậy rồi.

"Chẳng có gì đâu, hôm qua tớ chọc cậu đấy." Lý Huyền San không muốn nhắc đến chuyện đó nữa, nhớ đến tiếng kêu hờn dỗi của Cố Tiên Thu tối qua, cô thấy nếu mình còn có suy nghĩ đó với Phí Thành Vương thì cô quá thiếu tự trọng.

Triệu Vy Vy hoàn toàn không tin: "Bớt giỡn đi! Tớ còn lạ gì cậu nữa! Nói mau, đừng nói là cậu thích Phí Thành Vương nhé! Hôm qua tớ đã suy nghĩ mãi và thấy đó là khả năng lớn nhất!"

Lý Huyền San giật mình, chìa khóa trong tay đột nhiên rơi xuống tủ bên hành lang, phát ra tiếng động không hề nhỏ.

Cô lén lút ngó về phía phòng ngủ của Phí Thành Vương, cửa vẫn im ắng đích, đôi vợ chồng sắp cưới đang say trong giấc ngủ ngọt ngào ấm êm, chắc là còn chưa tỉnh!

Lý Huyền San nhét chìa khóa vào túi, vừa vội vàng mang giày vừa đè thấp giọng nói vào điện thoại: "Đừng nói bậy nữa! Sao tớ có thể thích Phí Thành Vương chứ! Bọn tớ ở hai thế giới khác hoàn toàn nhau đó, biết không hả! Tớ cúp máy đây, phải đi rồi."

Triệu Vy Vy vội hét lớn: "Alo! Không nói rõ ràng thì không được cúp máy đâu! Thành thật khai báo đi, hông lẽ cậu với Đàm Dương vẫn chưa dứt tình hả!"

Lý Huyền San không muốn dây dưa nữa nên đành đáp lấy lệ: "Được rồi, tớ thừa nhận, tớ vẫn chưa dứt tình với Đàm Dương. Triệu tiểu thư ơi bây giờ tớ cúp máy được chưa?"

Triệu Vy Vy mất hứng, lầu bầu: "Được rồi, tớ biết thừa cậu nói cho qua chuyện mà. Nếu cậu chưa dứt tình với Đàm Dương thì tên tớ viết ngược!”

Lý Huyền San mỉm cười: "Được rồi. Tớ phải đến thư viện, đi trễ sẽ không còn chỗ nữa!”

Lý Huyền San cúp máy, nhẹ nhàng mở cửa đi ra rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sau khi cửa đóng, Phí Thành Vương bước ra từ giàn hoa phía sau cửa với một cốc nước trên tay, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng ngón tay lại nắm chặt cốc.

"Đừng nói bậy nữa… Sao tớ có thể thích Phí Thành Vương chứ… Tớ thừa nhận, tớ còn chưa dứt tình với Đàm Dương…"

Những lời cô nói, anh nghe rõ mồn một.

Đúng là cô và anh ở hai thế giới khách nhau. Anh có đế chế khổng lồ phải kế thừa, và mối quan hệ với Cố Tiên Thu chính là mấu chốt để anh có thể ngồi vững trên chiếc ghế của người đứng đầu Hoa Thuấn. Mọi người đều hâm mộ anh vì khi sinh ra đã ngậm sẵn thìa vàng, nhưng không ai biết rằng ngoại trừ chiếc thìa vàng đó ra, anh chỉ có hai bàn tay trắng.

Thế giới này rất tàn nhẫn, so với sự tàn nhẫn ấy thì tình yêu của phụ nữa chỉ là hạt muối bỏ bể…

Phí Thành Vương ngửa đầu uống một hơi cạn sạch nước trong ly, và nở một nụ cười nhạt trên môi. Nụ cười ấy có chút thương hại, có chút chua xót, nhưng cũng hàm chứa sự nhẹ nhõm.

Hôm nay tuyết rơi nhiều, gió thổi mạnh một cách khác thường, khi Lý Huyền San đến được thư viện thì bên ngoài đã ướt nhẹp rồi. Nhưng may là thời tiết khắc nghiệt nên người đến thư viện cũng không nhiều.

Cô chọn một vị trí kề cửa sổ rồi cởi áo khoác khoát lên hệ thống sưởi, giở sách ra và mở laptop lên bắt đầu tra tư liệu viết luận văn.

Máy tính second-hand nên không phải lúc nào cũng chạy êm, Lý Huyền San vốn dĩ đang thấp thỏm, khó chịu rồi mà laptop lại liên tục giở chứng khiến cô bực bội đến mức muốn giết người.

"Hi, trùng hợp thật đấy! Lại gặp cô rồi!”

Lý Huyền San ngẩng đầu, Cố Khanh Thiên đang cầm mấy cuốn sách chào cô, gương mặt trẻ trung, đẹp rạng ngời, nụ cười sáng lạn như ánh dương cùng hàm răng trắng sáng làm toát ra vẻ đẹp thanh xuân, khỏe khoắn.

"Ồ, là anh sao!" Lý Huyền San lịch sự cười đáp lại, cô thấy Cố Khanh Thiên không có ý rời đi nên đành phải xếp gọn sách của mình vào để anh ta ngồi xuống bên cạnh.

"Tôi đã có thông tin về bản đơn lẻ đó rồi, một thời gian nữa thôi là có thể tìm được nó.” Cố Khanh Thiên nghiêm túc nói với Lý Huyền San.

Cố Khanh Thiên có đôi mắt trong veo và nụ cười chân thành, Lý Huyền San cảm thấy đúng là hiếm có, học viện của bọn cô nữ nhiều nam ít, nam sinh đẹp trai như anh ta đã sớm bị các cô gái nuông chiều thành hư rồi, nên Cố Khanh Thiên giữ được ánh mắt trong sáng như vậy đúng là hiếm có khó tìm.

"Ồ, tốt quá, cảm ơn anh!" Lý Huyền San mỉm cười.

Cố Khanh Thiên thấy cô tươi cười liền cố gắng tự khống chế ánh mắt của mình: "Vốn dĩ là tôi đã làm hỏng sách của cô, nên là tôi cảm ơn cô mới đúng.”

Hai người nhìn nhau cười, không khí nhất thời trở nên hòa hợp.

Nói xong, Cố Khanh Thiên không làm gì nữa, chỉ yên lặng ngồi đó đọc sách.

Lý Huyền San cũng chuyên chú đọc sách của mình, trong thư viện yên tĩnh còn ngoài cửa sổ thì gió tuyết thổi vù vù, sự đối lập này khiến cho đất trời càng thêm yên bình và ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.