Vợ Giả Tình Thật: Đã Nhầm Thì Nhầm Luôn Đi

Chương 38: Con nhà giàu



"Tổng giám đốc Phí, phía trước kẹt xe, chúng ta đi theo đường nhỏ bên hông đại học Nam X nhé?”

Trên chiếc RV màu đen, người lái xe nhìn cảnh tắc đường trước mặt, và kính cẩn xin chỉ thị của Phí Thành Vương.

"Không cần, chờ cũng được." Phí Thành Vương vội vàng từ chối theo phản xạ, anh nghiêng đầu nhìn cổng lớn của đại học Nam X cách đó không xa và khẽ nhíu mày.

Lái xe đang chuẩn bị quẹo vào đường chính thì Phí Thành Vương lại mở miệng: "Đi đường nhỏ của đại học Nam đi…”

Tài xế vội đánh tay lái, biên độ động tác hơi lớn khiến bánh xe ma xát với mặt đường phát ra thanh âm chói tai, tài xế hoảng sợ vội vàng quan sát mặt của Phí Thành Vương qua kính chiếu hậu.

Cũng may là anh chỉ nheo mắt chứ không tỏ vẻ gì là bất mãn.

Tài xế lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nói trong lòng, tổng giám đốc Phí hôm nay hơi lạ, trước nay luôn là người nói một là một hai là hai vậy mà hôm nay lại phân vân giữa đi đường chính và đường nhỏ. Rất không giống phong cách hành sự của anh!

Xe và người trên đường nhỏ không đông. Cây bạch quả cao đã rụng hết lá, toàn thân trắng xóa như tuyết, cách tường vây, có thể nhìn thấy tòa nhà nhỏ cổ kính và tòa nhà dạy học hiện đại không hề bị ám mùi sách vở.

Phí Thành Vương nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Ở một góc vườn trường có ai đó đang làm gì đó? Đang đọc sách hay là đang đi trên con đường phủ tuyết?

Trên đầu là khoảng không mù mịt, chung quanh là cảnh sắc tiêu điều còn bầu không khí thì rét lạnh nhưng anh và cô chỉ có thể định trước là người lạ của nhau.

Đột nhiên, ánh mắt của Phí Thành Vương bị một đôi nam nữ bên đường thu hút.

Chàng trai mang balo trên lưng đang nghiêng mình nói chuyện cùng cô gái trẻ bên cạnh, Phí Thành Vương không nhìn rõ mặt của anh chàng đó nhưng cô gái thì Phí Thành Vương lại rất quen thuộc.

Lý Huyền San đang nhìn thẳng mặt anh chàng và nói gì đó, hai gò má trắng nõn bị hơi lạnh làm cho ửng hồng, nhưng nụ cười của cô cực kỳ sáng lạn.

“Lái chậm một chút." Khoảnh khắc Phí Thành Vương nói ra những lời này cũng là lúc anh đột nhiên hối hận.

Anh cố gắng muốn nhìn rõ mặt của chàng trai nhưng anh chàng vẫn đang nghiêng đầu nói chuyện cùng Lý Huyền San, Phí Thành Vương chỉ nhìn thấy kiểu tóc được chải chuốc tỉ mỉ và vành tai trắng trẻo của anh ta.

Chiếc quần jean trắng và áo khoác đen trên người làm cho Phí Thành Vương hơi nheo mắt lại, đó là bộ sưu tập thu đông của Dolce & Gabbana. Rõ ràng, đây là một chàng trai nhà giàu, không chỉ giàu có mà còn có gu thẩm mỹ, và trẻ tuổi...

Tuy rằng không nhìn thấy chính mặt, nhưng thân hình khí chất cũng không tồi.

Chắc hẳn Lý Huyền San rất khó kháng cự lại một anh chàng như vậy. Tuổi xấp xỉ nhau, đồng điệu về chủ đề trò chuyện lại còn đang tuổi xuân phơi phới…

"Đi thôi!" Phí Thành Vương quay đầu, ấn hạ bức màn. Thản nhiên nói với tài xế.

"Vậy mai lại gặp nhé, chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?" Bên vệ đường, Cố Khanh Thiên dừng bước, cười cười nhìn về phía Lý Huyền San, cố dằn lại câu "Hay tôi đưa cô về nhé?"

Lý Huyền San cũng rất vui: "Tôi không ngờ là có thể tìm thấy quyển sách đó nhanh như vậy! Ngày mai vẫn gặp nhau ở thư viện đi, tôi thường đến đó viết luận văn vào buổi sáng."

"Được, vậy mai gặp!" Cố Khanh Thiên cũng không dây dưa thêm nữa, anh ta cười cười, vẫy tay với Lý Huyền San rồi xoay người rời đi.

Lý Huyền San đi bộ đến trạm xe buýt cách đó nửa con phố và lên xe trở về.

Nghĩ đến việc trở lại căn hộ ngột ngạt của Phí Thành Vương, lại phải đối mặt với đôi vợ chồng chưa cưới đang mặn nồng đó, cô liền thấy lòng thắt lại.

Hay là tìm Phí Thành Vương nói chuyện xem liệu trong khoảng thời gian Cố Tiên Thu ở lại đây, anh có đồng ý cho cô ra ngoài thuê phòng trọ không? Căn nhà nhỏ đó của cô đã bị bán, toàn bộ tiền bán nhà cô đã đưa cho Liên Chiêu rồi.

Tuy rằng Phí Thành Vương nói sẽ bao toàn bộ chi phí nhưng Liên Kiều ở nước khác một thân một mình, không có chút tiền phòng thân là không được.

Lý Huyền San đút tay vào túi, trong lòng cô bàng hoàng, chìa khóa đâu rồi! Sao trong túi lại trống trơn thế này! Cô nhớ rõ là sáng nay đã cho chìa khóa vào túi áo mà1

Lý Huyền San tìm cả nửa ngày, cô còn trút ngược cả cặp sách nhưng vẫn không tìm thấy chìa khóa đâu hết.

Rối rắm hồi lâu, cô vẫn phải gọi điện thoại cho Phí Thành Vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.