Vợ Giả Tình Thật: Đã Nhầm Thì Nhầm Luôn Đi

Chương 7: Giấu sâu trong xương tủy



Hai người trò chuyện một lúc, Triệu Vy Vy thấy Lý Huyền San vẫn đầy tâm sự như vậy, an ủi cô: “Huyền San, hay là hôm nay bọn mình trốn học đi, ở bên chỗ cửa Nam mới khai trương một cửa hàng bánh kem, tớ mời cậu đi ăn bánh kem dâu tây mà cậu thích nhất có được không?”

“Được rồi, nhưng mà không cần cậu mời, tớ mời cậu!” Sợ bạn thân lo lắng, Lý Huyền San dọn dẹp cảm xúc, nháy mắt nhìn Triệu Vy Vy: “Tớ sắp làm vợ của tổng giám đốc rồi, vẫn dư sức mới bạn thân ăn bánh kem!”

“Ha ha, vậy tớ hưởng ké vợ của tổng giám đốc vậy!”

Tiếng cười của cô gái trẻ trung truyền đi rất xa, rất xa trong không khí...

Ăn bánh kem, Lý Huyền San và Triệu Vy Vy định về trường tự học. Đèn xanh sáng lên, hai người dọc theo vạch kẻ dành cho người đi bộ bước qua đường.

“Woa, chiếc kia là Bentley đúng không? Đúng là không tầm thường! Bánh xe nhìn cũng đẹp hơn mấy chiếc khác nữa!”

Triệu Vy Vy vừa đi, vừa nháy mắt ra hiệu bảo Lý Huyền San nhìn chiếc xe đang đậu sau vạch kẻ.

“Bentley cao cấp lắm hả? Nó với Ferrari cái nào xịn hơn?” Lý Huyền San nhìn theo ánh mắt của Triệu Vy Vy, đảo mắt qua, lập tức ngẩn người.

Cửa sổ xe kéo xuống một nửa, người đàn ông ngồi trong xe không phải Phí Thành Vương thì còn là ai?

Đôi mắt thâm thúy, tóc ngắn sạch sẽ, râu cao sạch sẽ, đường xương hàm sắc nét, tuy rằng rất điển trai, nhưng lại hiện ra vài phần lạnh lùng được che giấu rất sâu.

“Nè! Nhìn trai đẹp ngu người luôn rồi sao!” Triệu Vy Vy thấy Lý Huyền San không bình thường, trêu chọc huých vào tay Lý Huyền San.

Phí Thành Vương cũng nhìn thấy Lý Huyền San và Triệu Vy Vy, ánh mắt chạm phải nhau một giây, Lý Huyền San đang chần chừ có cần chào hỏi hay không, cửa sổ xe Bently đã từ từ đóng lại.

“A! Sắp đèn đỏ rồi!” Dòng người sắp sửa đi hết, trên đường chỉ còn lại Triệu Vy Vy và Lý Huyền San. Triệu Vy Vy hoảng sợ định kéo Lý Huyền San chạy đi.

Cũng may, cuối cùng thì trước khi đèn đỏ sáng lên, họ cũng an toàn qua đường.

Triệu Vy Vy vỗ ngực, bắt đầu tranh công: “Lý Huyền San, cái đồ mê trai này, thấy anh đẹp trai là không nhấc chân lên nổi. May mà tớ nhanh nhạy, nếu không chắc bọn mình bị tài xế mắng chết rồi!”

Lý Huyền San cũng không biết vì sao lại cảm thấy ngực hơi khó chịu, nghe Triệu Vy Vy nói như vậy, một lúc lâu sau mới nói khẽ: “Cậu có nhìn rõ người đàn ông ngồi trong chiếc Bently lúc nãy không?”

“Thấy chứ, siêu cấp đẹp trai! Cực kỳ nam tính! Nếu sau này tớ có được một người bạn trai như vậy, có nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh!” Triệu Vy Vy sắp chảy nước bọt.

Lý Huyền San nhíu mày: “Anh ta là Phí Thành Vương đó.”

Tạm dừng hai giây, Triệu Vy Vy hét lên: “Lý Huyền San! Sao lúc nãy cậu không nói sớm! Nếu tớ mà biết là anh ta thì đã đi xin chữ ký rồi!”

“Đừng có mơ, người ta là tổng giám đốc cao quý, mắc gì phải đi để ý một cô gái như cậu chứ?” Lý Huyền San rầu rĩ trả lời, cúi gằm đầu đi về phía trước.

“Khoan đã! Đợi một chút! Phí Thành Vương không để ý đến tớ thì cũng chẳng lạ gì, nhưng mà lúc nãy rõ ràng anh ta cũng nhìn thấy cậu mà! Sao anh ta không thèm chào hỏi cậu tiếng nào thế!” Triệu Vy Vy khó hiểu thắc mắc.

“Người ta cao quý lạnh lùng đó!” Lý Huyền San nói, trong lòng vẫn cứ khó chịu.

Đột nhiên lại nhớ đến cái áo khoác Hermes bị vứt bỏ, cô đúng là buồn cười thật, lúc nãy còn do dự xem có muốn đi chào hỏi Phí Thành Vương không, thật ra người ta vốn chẳng thèm để ý đến cô!

Cho dù bây giờ cô đã là vợ chưa cưới của anh, cho dù anh sắp sửa đi đăng ký kết hôn cùng cô, sắp sửa trở thành vợ chồng hợp pháp. Trong lòng anh, cô vẫn hèn mọn đê tiện như bụi đất, à không, có lẽ còn không bằng bụi đất, có lẽ anh sẽ cảm thấy cô còn không đủ tư cách để được anh giẫm đạp nữa.

Anh che giấu sự tự cao vào sâu trong xương, bề ngoài, anh vẫn là một người lịch thiệp xa cách nhưng vẫn rất đúng mực, phong độ nhẹ nhàng, không chê vào đâu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.