Vợ Hắc Bang Lão Đại: Phu Nhân Cảm Hoá Sói

Chương 15



Ly thủy tinh cứng va chạm với nền đất thật mạnh, Chư Nhị hoảng hốt né chân qua một bên. Giữa khung cảnh tiếng nhạc hộp đêm với âm lượng muốn chọc thủng màng nhĩ của người nghe thì may sao cũng không ai để ý cả.

Tư Đồ Nhan nhìn Chư Nhị phản ứng với cái tên Tư Đồ Vực một cách thái quá mà lông mày bắt đầu cau lại: “Sao? Hoảng hốt gì?”

Chư Nhị nghe thấy tiếng tim mình đánh trống liên hoàn. Tư Đồ Vực chưa bao giờ trở thành danh xưng cô bỏ quên lại quá khứ. Nếu chẳng phải vì ý định một ngày báo thù cho cha mẹ, khiến gã ta sống chết chênh vênh giữa vách đá, cô tin bản thân khi xưa thà tự tử bên xác mẹ còn hơn lang thang trên phố tìm người cưu mang.

Mặc kệ ánh mắt Ngưng Á bên cạnh nhìn mình trở nên lo lắng hơn, Chư Nhị tối sầm mặt, đột ngột đứng dậy. “Em đi vệ sinh một lát.” Song, lập tức lảng tránh.

Chư Nhị tất nhiên không biết cái nhà vệ sinh của chốn xa vời này nằm ở đâu. Mày mò mãi mới tìm ra được. Đứng chật vật bên thành bồn rửa mặt, cô cắn môi, nước mắt lưng tròng.

“Thái độ gì vậy?”

Chợt, tiếng nói vang lên khiến Chư Nhị giật mình tỉnh ngộ. Cô quay sang hướng vừa phát ra tiếng động, không ngờ Tư Đồ Nhan vẫn theo cô đến tận đây.

“Nếu Tư Đồ Vực không nhận tao làm con nuôi thì tao sắp phải gỡ luôn cái họ Tư Đồ này ra mày biết không? Vậy mà mày xem mày làm sao với bác cả mình kìa!” Chị ta kể lể.

Tư Đồ Nhan mở miệng một tiếng liền tâng bốc Tư Đồ Vực lên tận trời mây. Tấm lòng yêu thương như của một người con gái đối với cha này, Chư Nhị không hiểu nổi.

“Chị! Chị có biết năm đó là ông ấy bán đứng cha không? Chị có biết cái chết của mẹ là do ông ấy gây ra hay không?!” Cô tức giận, gào thét.

Vẻ mặt Chư Nhị thoáng bất ngờ rồi lại thản nhiên trở lại bình thường, “Tư Đồ Phong không xứng đáng làm cha của tao. Ông ta ngu ngốc, tán gia bại sản là do chính ông ta gây nên. Đừng có đổ oan cho Tư Đồ Vực.”

Chư Nhị trợn mắt nhìn Tư Đồ Nhan. Trong một phút mà cô muốn lục tung kí ức quá khứ ra để tìm hiểu tại sao Tư Đồ Nhan có thể vì chút lợi lộc mà rủ bỏ người thân máu mủ như vậy.

“Chị!” Chư Nhị gọi. Nhưng khúc sau đã bị giọng Tư Đồ Nhan đè nén.

“Tao không có con em nào hết. Tư Đồ Vực chỉ có duy nhất một đứa con gái là tao. Mày suy cho cùng quá lắm cũng chỉ là em họ.”

Chư Nhị khó hiểu, đầu óc quay mòng mòng. “Từ khi cha cho chị theo học ở trường danh giá nhất Chỉ Chân năm đó, chị không còn là chị của em nữa…”

Tư Đồ Nhan sinh trước Chư Nhị, là con gái cả hiển nhiên được Tư Đồ Phong ưu ái cho học trường tốt, xứng đáng với cái danh tiểu thư Tư Đồ. Chỉ có điều, người chị gái hiền lành, vui tươi trước đây của cô đột nhiên biến thành người tâm cơ, lòng dạ khó lường. Xem trời bằng vung, Tư Đồ Nhan nhẫn tâm đoạn tuyệt mối quan hệ cha con khi cha cô bị đuổi khỏi Tư Đồ gia.

Tư Đồ Nhan nhìn Chư Nhị chướng mắt không chịu nổi: “Nói nghe xem, lão già nào nhận nuôi mày? Chắc mày không ở lại căn nhà cũ rích kia nữa đâu nhỉ? Tư Đồ Vực ngày nào cũng ghé qua xem liền bảo nhà trống không. Ây dà! Phát triển xinh đẹp thế này!”

Chư Nhị nắm tay thành một đấm, không ngại tô họa thêm vào lối suy nghĩ lệch lạc của Tư Đồ Nhan: “Không già, ngược lại còn rất đẹp trai.”

“…” Giây kế tiếp chị ta đã phá lên cười, ôm bụng nghiêng ngã: “Mày đúng là biết nói đùa!”

Song, chị ta lấy lại bình tĩnh: “Mày cuối cùng vẫn là một đứa con gái hận thù đầy người thôi. Xem cái cách mày câm phẫn với cha tao kìa! Đừng bảo người ta nhận nuôi mày vì mày trong sáng, thuần khiết nhé? Mẹ kiếp, hài chết được!”

Cũng chẳng ngờ Tư Đồ Nhan đâm trúng tim đen của mình. Cô nhớ, có lần Hạc Lập Duân đã nói, hắn thích dáng vẻ thanh thuần, ngây thơ của cô. Thích cái cách cô nhìn hắn với đôi mắt không một chút toan tính. Thích đôi bàn tay bé nhỏ như em bé của cô đan vào năm ngón tay lớn của hắn, dại khờ gọi một tiếng: “Chú ơi!”

Nhưng đến hôm nay, hình như tất cả đều chỉ là một chiếc mặt nạ? Nghĩ tới việc bản thân hằng ngày tìm cách trả thù một người, dường như sự trong sáng mà hắn nói không hợp với cô lắm.

Còn chưa kịp định hình lại, bỗng nhiên cô thấy cả thần hồn mình đảo điên do bị ai xô đẩy. Tư Đồ Nhan túm chặt lấy bả vai và đầu tóc Chư Nhị, không biết từ khi nào nước trong bồn rửa mặt đã được lấp đầy. Còn không chừa cho cô một chút cách thức phản kháng. Mặt mũi Chư Nhị đã bị Tư Đồ Nhan nhặng hết vào thứ chất lỏng đó.

“Ưm!!”

Chư Nhị bị làn nước tấn công, xông pha vào bộ phận trên khuôn mặt. Cảm giác khó thở dâng trào. Cô vùng vẫy muốn cản lấy Tư Đồ Nhan, nhưng chẳng cách nào cựa quậy được.

Tư Đồ Nhan trước đây học võ, bỏ nghề đã lâu nhưng năng khiếu ít nhiều đều giữ lại. Một tay chị ta nắm lấy hai cổ tay cỏn con của cô, tay còn lại nhấn đầu cô xuống nước.

Giữa dòng nước ù ù sắp khiến Chư Nhị tắt thở, cô nghe thấp thoáng có lời trù bã từ chị gái mình: “Mày nói tao nghe, anh chàng đẹp trai nào nhận nuôi mày? Trông mày với cái thân hình dậy thì toàn diện đến thế, thằng đàn ông nào cưỡng lại? Mày nói tao nghe đi, có khi nào cả sự trong trắng cũng chẳng còn nữa?”

Chư Nhị tức giận vô cùng. Cô không cho phép ai đánh giá về hắn hết! Đúng là mối quan hệ “chú cháu” này của bọn họ mờ ám, nhưng hắn lúc nào cũng tôn trọng cô. Chị ta mở miệng sỉ nhục bọn cô thế này là quá lắm rồi.

Thấy cô sắp thoát được cõi chết mà vùng dậy, Tư Đồ Nhan ánh mắt lạnh lùng, dùng hết sức nhặng đầu cô sâu và mạnh hơn.

Nước mắt Chư Nhị hoà vào làn nước lạnh ngắt trong bồn. Cô không phản ứng kịp đã đủ thời gian cho chất lỏng này xâm nhập vào tai, mũi, miệng.

Tư Đồ Chư Nhị sức cùng lực kiệt, tay cô căng cứng nãy giờ thả lỏng, hai mắt từ từ khép lại. Chết kiểu này cũng thảm quá.

“A!”

Tư Đồ Nhan reo lên, ngay sau đó cả cơ thể chị ta đã tông thẳng vào bờ tường vang một tiếng đau như búa bổ, chắc lưng của chị ta cũng sắp gãy rồi.

“Bố con thằng nào!?” Không thèm nhìn, chị ta cứ quát trước.

Tư Đồ Chư Nhị cảm nhận được cơ thể mình có người đẩy lên. Khuôn mặt cô trắng bệch, hốc mắt đỏ hoe, môi tím tái. Giữa tầm nhìn lờ mờ, cái người mà ban nãy cô khen đẹp trai nức nở đang nhìn cô bằng vẻ mặt vừa giận dữ vừa đau đớn.

Hạc Lập Duân bế cả người Chư Nhị theo kiểu công chúa, quay sang liếc với Tư Đồ Nhan đã bắt đầu tỉnh táo.

“Ơ… Hạc… Hạc Lập Duân phải không?” Hắn có vẻ rất nổi tiếng, cô trong cơn mê còn nghe thấy giọng điệu kính trọng của Tư Đồ Nhan dành cho hắn.

Hắn lạnh lùng, ánh mắt nhọn như dao gâm: “Tôi trước giờ chưa từng đánh phụ nữ… nhưng hành động của cô đáng bị đánh trả ngàn lần!”

Hắn nghiến từng chữ, Tư Đồ Nhan bị dọa sợ. Vừa dứt lời, hắn bỏ đi nhưng thuộc hạ áo đen của hắn phải tận ba bốn tên lao vào đánh cho chị ta bầm dập.

Tư Đồ Nhan rên la thảm thiết, cô nhăn mặt không muốn tiếp nhận định cách trả đũa của ông trùm hắc đạo.

Hắn đưa cô ra xe, tiện miệng nói với thuộc hạ thân cận: “Quay về bảo với Thoạt Hiển, tới đây thôi. Tôi có việc bận!”

Thuộc hạ của hắn cúi người tuân mệnh, song rời đi. Hạc Lập Duân lôi cô lên xe, để cô nằm bệch ở hàng ghế sau. Nhìn cô chật vật với cả mớ nước vừa bị dọng vào người, hắn giận dữ vô cùng.

“Tiểu Nhị, cháu nghĩ cháu đang làm gì? Ta cưng chiều cháu thì cháu được quyền đến nơi này sao?!” Hắn lớn tiếng trách móc.

Chư Nhị cào tay vào thành ghế, hai hàng lệ rơi lã chã: “Chú… cháu xin lỗi… Cháu không uống, chỉ gặp lại chị ruột… chị ấy nhặng nước cháu… chỉ vậy thôi.”

Hạc Lập Duân không hài lòng với câu trả lời này, tét vào mông cô một cái: “Nếu ta là bố cháu thì ta nhất định sẽ đuổi cháu ra khỏi nhà!”

Chư Nhị vật vã, rị rị tay áo Hạc Lập Duân: “Không… chú ơi… cháu xin lỗi…”

Hắn cắn răng, vò đầu bứt tóc. Đầu Chư Nhị bết dính vì nước, quần áo đồng phục cũng chẳng ra làm sao, chắc do kháng cự mà bung hết hai cúc áo, để lộ hỏm cổ trắng như tuyết.

Hắn khom lưng, vuốt vuốt gương mặt đau khổ của Chư Nhị. “Thu lại bộ dạng này đi, nhìn cháu, ta còn tưởng cháu đã bị chuốc thuốc rồi.”

Chư Nhị mệt mỏi nhưng vẫn nghe lời hắn, cô im bặt. Hắn hôn nhẹ lên vành tai cô khiến nó nhột run người.

“Ngủ đi.”

Chư Nhị chớp chớp hàng mi, trước khi nhắm mắt còn thủ thỉ với hắn: “Chị ấy nói xấu chú… bảo chú nuôi cháu đã tước đoạt sự trong trắng của cháu rồi…”

Hạc Lập Duân ngồi dựa vào thành ghế, “Vậy nên cháu mất bình tĩnh để bị nhúng nước như kia?”

Cô không nói gì, còn nghe hắn bật cười: “Lần sau cứ bỏ ngoài tai đi. Còn nữa, tước đoạt sự trong trắng cũng chỉ là sớm muộn. Cháu đừng quên ta đã bảo sẽ biến cháu thành vợ ta khi cháu đủ tuổi.”

Chư Nhị rùng mình, lí nhí trong miệng: “Chú. Biếи ŧɦái quá đi!”

Hắn vậy mà nghe được, nhướng mày với cô: “Mỗi cháu là đủ sức để khiến ta muốn biếи ŧɦái.”

Chư Nhị không nghe nữa, hắn căn bản ngoan cố xem cô là của hắn rồi. Úp mặt vào ghế, cô thà đánh sâu một giấc còn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.