Vô Hận Ca Ca

Chương 8-1



“ Thất Thất ! Đi ra !” Dực Chi gõ cửa liên tục, phía sau hắn là vài vị quản gia tửu phường, đức cao trọng vọng ! Đều là vẻ mặt lo lắng.

“ Thất Thất ! nàng đi ra cho ta !” Dực Chi hét lớn, tay gõ cửa muốn đổi thành dùng chân mà phá , “ Thất Thất, nếu nàng không ra, ta sẽ xông vào !”

“ Không được, Muội đang điều chế rượu !” Trong phòng rốt cục cũng truyền ra động tĩnh. Nhưng mà, các  quản gia của tửu phường đứng bên ngoài khi nghe được Thất Thất tiểu thư lại nhốt trong phòng điều chế rượu, mất đều tái đi, khóc tang nhìn Dực Chi ấp úng nói : “ Công tử, ngươi cần phải làm chủ cho chúng ta nha ! Ba ngày thôi ! nàng chỉ dùng ba ngày cũng đã hủy đi mười hầm rượu ngon hảo hạng của chúng ta ! Còn như vậy  nữa, chỉ sợ Tuyệt ngự tửu phường của chúng ta không thể không bị phá a !”

Dực Chi sắc mặt khó coi phất phất tay, mọi người chớ có lên tiếng, biểu tình không cam lòng không muốn ! Dực Chi thở sâu, quát : “ Thất Thất, ta đếm đến ba, nàng nếu không ra, đừng trách ta không khách khí…Một…hai…”

< Chi nha > một tiếng, cửa phòng đóng chặt rốt cục cũng mở ra, Thất Thất trong tay bưng một chén rượu, lắc lắc lắc lắc đi ra, khi ra đến nửa cửa thì  có chút loạng choạng. may mắn Dực Chi đỡ lấy nàng, rượu trong tay cũng sái ra một ít, Thất Thất đau lòng, liếm liếm số rượu rớt trên tay, “ Trăm ngàn lần không được lãng phí ! hì hì !” ngẩng khuôn mặt nhỏ hồng hồng, nhìn Dực Chi tủm tỉm cười nói, “Muội chế rượu thành công, muội nói rồi  muốn nghiên cứu chế tạo một loại rượu khác, bồi thường tổn thất của huynh! Ha ha! Lần này bí phương chỉ có muội biết, sẽ không có người lại đánh cắp ! Đến đây, huynh nếm thử ! Uống rất khá ! nến thử !”

Dực Chi lãnh mặt nhìn người trong lòng trên trong miệng đầy mùi rượu đầy mùi rượu, túy huân huân Thất Thất, hiện tại hoài nghi nàng rốt cục ở trong phòng chế rượu hay là ở trong quán rượu ! nhìn nhìn lại lắc lắc chén rượu bên miệng mình, mặt hắn nhăn lại càng nhanh, cái xanh xanh này là rượu sao ? Mặt trên di động một tầng  bột phấn màu vàng, so với độc dược còn không khác lắm, làm ra một ly rượu độc hình dáng, màu sắc quái dị như vậy thật là tức chết hắn mà !

Mọi người mặc kệ Thất Thất chế ra cái gì ! Bọn họ chính là nhìn vào căn phòng, sau đó nghe liền mấy tiếng kêu thảm thiết  truyền đến .

“ Trời ạ !”

“ A !”

“ Rượu của ta !”

“ Nghiệp chướng mà !”

Tiếp theo lại mọt đám té nhào tới, chỉ vào Thất Thất tức giận đến nói không ra lời, kia là rượu trân quý mấy năm bảo bối của Tuyệt Ngự phường, ngàn vàng cũng không bán loại rượu ngon đó nha ! thế nhưng đều bị nàng phá hư!

Dực Chi nhìn sắc mặt giận dữ của mọi người, lại nhìn Thất thất say rượu đến ngây ngô ở trong lòng, nếu không có hắn đứng ở chỗ này, chỉ sợ bọn họ không dễ gì tha cho Thất Thất ! Khóe miệng run rẩy một chút, đột nhiên lấy chén rượu trong tay nàng, cắn răng uống một ngụm, “ Kỳ thật rượu này không tệ lắm…Di !” Dực Chi bỗng nhiên mắt lộ kinh sắc, lại uống một ngụm, giữ lại trong miệng tinh tế thưởng thức, nhãn tình chậm rãi sáng lên, lộ ra vẻ sợ hãi cùng vui mừng, sai người lấy vài cái chén đến, rót cho mỗi người một ít, “ mọi người đối với rượu nhất định có hiểu biết, nếm thử xem loại rượu này như thế nào ?”

Mọi người cầm chén rượu do dự nửa ngày, khiếp sợ sự uy hiếp của Dực Chi, độc dược cũng phải uống nha ! Bọn họ đương nhiên sẽ không tin tưởng cái người bộ dạng hắc hắc, ánh mắt nhỏ nhỏ, nhất là khi cười rộ lên, lộ ra không công răng nanh – Thất Thất có thể chế ra cái gì gọi là rượu ngon chứ !

Dỗi uống một ngụm, di ! mọi người cùng có một biểu tình đều là kinh ngạc không thôi ! Tiếp theo lại tinh tế nhấm nháp lần thứ hai, trở về chỗ cũ rung đùi đắc ý vô cùng. Sau đó liên tục gật, chậc chậc lấy làm kì lạ.

Thất Thất uống nhiều rượu lắm, chỉ cảm thấy chân tay mềm nhũn, nương tay, đầu choáng ! cả người vô lực, sức nặng toàn thân đều dựa vào người Dực Chi, nhìn thấy biểu tình vừa lòng của mọi người, nàng say cười hì hì, “Uống rất ngon ! Ha ha ! ta là người làm ra đại sự nghiệp, làm ra một loại rượu này thì có tính là gì ! ha ha ! hô hô….” Đánh hô đô thanh đi ra !

Đang ngủ !

Mọi người trợn mắt há mồm ! tiểu cô nương này cũng ngủ quá nhanh đi !

Dực Chi nâng dậy thân người đang trượt của nàng, cái mũi suýt nữa cũng bị nàng làm cho muốn thở ra lửa, sớm không ngủ, muộn không ngủ cố tình ngủ ngay lúc này ! Nhưng lại …còn…trời ạ ! Nước miếng đều chảy ra ! Tiểu ngu ngốc này !

Thất Thất tuy rằng lãng phí rất nhiều rượu ngon nhưng cuối cũng cũng có thành quả, làm ra một ly xanh xanh gì đó, khi mới uống vào thì hương vị cực kỳ mềm mại có một cỗ toan vị, vị tơ lụa, khi đến cổ họng thì có chút ngọt, xuống dưới lại có mùi thản nhiên thơm ngát. Nuốt vào trong bụng, hương thơm ngày càng đạm, trên lưỡi lưu lại vị ngọt khổ, ngân nga tư vị ngay cả tâm cũng sẽ bị tác động , trong miệng hợp lại một cổ khí nhẹ nhàng khoan khoái, làm tinh thần người ta chấn động.

Ngủ suốt một ngày một đêm, Thất Thất rốt cục thanh tỉnh, chỉ nói đó là một loại cốc tai, về phần tên gọi là gì nàng chưa nghĩ ra ! Vuốt vuốt tóc, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng, bỏ lại một câu : Các người tự mình nghĩ một cái tên đi !

Rượu cốc tai ! cái đuôi gà làm được rượu sao ? Mọi người tụ lại một chỗ để thương nghị kết quả, rõ ràng  tên Triển cánh nghe thật tốt : giương cánh bay cao, thăng chức rất nhanh ! Sinh ý của Tuyệt Ngự phường ngày thêm thịnh vượng.

Tuyệt Ngự phường lấy Triển cánh làm loại rượu mới, bán buôn không tệ, bởi vị hương vị khô mát ! Vị tơ lụa, nên rất được các phu nhân và tiểu thư nhà giàu yêu thích. Nhất thời trong Kim Châu thành, từ quan phủ lầu cao thâm viện cho tới những người buôn bán nhỏ ở phố phường không ai không biết, không người không hiểu, tất cả mọi người đều biết đến ! Thất Thất hiện tại đang một phen chứng kiến mọi việc hiện tại.

“ Muội đã nói rồi ! Muội là người làm đại sự nghiệp ! Huynh nhìn một cái có đúng không !” Thất Thất ưỡn ngực, một bộ dáng chỉ điểm giang sơn, đứng ở trên thành cao của tửu lâu qua cửa sổ nhìn cảnh đám người rộn ràng nhốn nháo trên đường phố thỉnh thoảng có người đang cầm trong tay loại rượu Triển cánh của Tuyệt Ngự phường rêu rao khắp nơi !

Dực Chi ngồi một bên mạnh mẽ đem nàng đặt ngồi lên trên ghế, “ Ăn cơm!”

Thất Thất ứng phó ăn một miếng, lại muốn đứng lên nhìn xuống dưới, bị Dực Chi ngăn cản lại, < ba > một tiếng, nhanh chóng đem cửa sổ đóng lại, “Ăn cơm !”

“ Ai nha !  trời rất nóng, huynh đóng cửa sổ làm gì a!”

“ Mùa thu ! lạnh !”

“ Ai nha ! bất luận là mùa gì, huynh đóng cửa sổ đối với không khí trong phòng không tốt ! Chân của huynh thối như vậy, chúng ta cũng nên giải thoát a ! Nếu không lại ảnh hưởng đến khẩu vị phải không …nha nha ! Huynh đừng chỉ trừng mắt không nói lời nào, muội biết huynh đố kỵ với muội, huynh rất tức giận nên không muốn nói chuyện với huynh.  Ai  da ! Ai kêu muội thông minh như vậy đâu, chuyện này cũng không có biện pháp a ! Loại rượu muội làm ra được hoan nghênh như vậy, muội lại nghĩ ra một chiêu là để cho mỗi tiểu nhị của Tuyệt Ngự phường một bình rượu Triển cánh lắc lư trên đường, ha ha ! Qủa nhiên mỗi người đều biết ! Muội thật sự là thiên tài . Ủa ? những lời này hình như là Anh Mộc nói ! Anh Mộc ?” Ánh mắt Thất Thất hoang mang gãi đầu nhìn về phía Dực Chi.

Dực Chi ngữ khí nặng nề nói : “ Đừng hỏi ta, ta không biết ai là Anh Mộc, Đào Mộc ? Còn có, hài của ta đâu, nhưng chân ta không thối, là chân của nàng thối mới đúng ! Nàng hiện tại đem hài mang vào cho ta, lúc này trời lạnh, hôm trước nửa đêm nàng còn tiêu chảy, vừa muốn ta cùng nàng ra ngoài nhà vệ sinh.”

“ Quên đi, không biết sẽ không nói, dù sao cũng không quan trọng !” Thất Thất vô tình phất tay.

“ Mang hài ! làm gì có nữ nhi nào như nàng vậy ? Chân có thể tùy tiện cho người ta xem sao ?” Dực Chi âm thanh lạnh lùng nói.

“ Sợ cái gì chứ, muội không để cho người khác xem, chỉ có huynh xem à thôi .” Mang hài nhiều không thoải mái nha, ra mồ hôi chân rất lạnh, lạnh như vậy không biết có bao nhiêu hại đâu.

“ Chỉ có huynh “ ba chữ làm cho sắc mặt âm trầm của Dực Chi thoáng dịu đi một chút, nhưng vẫn kiên tì : “Đem hài mang vào ! một chút mấy tiểu nhị đi vào nhìn thấy thì thành bộ dáng gì nữa .” Nói xong cúi xuống theo thân ghế lấy đôi hài cầm trên tay, đem chân Thất Thất để lên đầu gối, mang vào. Ngữ khí tuy lạnh như băng nhưng động tác lại ôn nhu đến cực điểm.

Thất Thất một tay vịn trên bờ vai của hắn, đôi mắt nhỏ tinh tinh hữu thần vụt sáng, “ Dực Chi, muội rút cục nghĩ ra muội muốn làm đại sự nghiệp gì.”

Dực Chi hừ lạnh một tiếng, không để ý nàng. Sau khi giúp Thất Thất mang lại hài, đem váy của nàng buông xuống che khuất, xác định không có chỗ nào thất lễ lúc này hắn mới đứng lên.

Thất Thất tiếp tục hưng trí bừng bừng nói : “ Dực Chi, nếu như muội có kinh thương đại phú, muội chuẩn bị  đem Tuyệt Ngự phường trở thành tửu phường lớn nhất cả nước, muội lại tiếp tục chế tạo ra nhiều loại rượu mới, làm cho mọi người đều biết đến các loại rượu do muội phát minh ra, muội muốn làm người giàu nhất cả nước, nữ nhân nổi tiếng nhất cả nước ! Ha ha ha…Ủa ? Dực Chi, huynh đi đâu vậy ?”

Dực Chi nghiêm mặt, thanh âm buồn buồn nói một câu : “ Ta trở lại đại sảnh.” Liền bước ra khỏi phòng, chân của nàng thực mềm, thực trắng, làm cho người ta nhịn không được muốn….bất quá, điều kiện kiên quyết đầu tiên —- không được thối !

“ Ai da ! vẫn là dáng vẻ nổi trận lôi đình tốt hơn nhiều! hiện tại không hiểu sao lại giống khối băng, chọc như thế nào hắn cũng không phát hỏa, kỳ quái!” Dực Chi xa xa nghe được trầm thanh của Thất Thất bên trong phòng, nhịn không được khóe miệng hơi giương lên, hòa tan nét lạnh băng trên mặt, bỗng dưng rùng mình, khôi phục lại vẻ lãnh đạm.

Nhịn xuống ! Cảm xúc mỗi ngày đều bị một cái tiểu Bạch si kiềm chế, khi thì trở nên mừng rỡ cười thật to, khi lại giận dữ , buồn bực, thật sự làm cho tôn nghiêm một đại nam nhân như hắn tổn thất nghiêm trọng. Hắn nhất định phải bình tĩnh, hừ ! hắn không tin hắn không khống chế được nàng.

“ Thất Thất, nàng vì sao lại đem cửa sổ mở ra…Thất…” Khi Dực Chi quay lại phòng, đã phát hiện bóng dáng Thất Thất sớm không còn, cửa sổ bị mở toang, gió lạnh quất sưu tiến vào, Dực Chi nhíu nhíu mày, mới đi không lâu, nàng lại chạy đến nơi nào nổi điên sao ? Bỗng dưng nhìn đến trên bàn có một vết màu hồng, hắn biến sắc bước đến, ngón tay dính lên một ít, để sát vào mùi để nghe mùi, máu tươi ! Ánh mắt hắn biến lạnh. Lại đến bên cửa sổ quan sát, bên ngoài vẫn là một đám người rộn ràng nhốn nháo, một mảnh náo nhiệt phồn vinh. Mà ở bên cửa sổ còn sót lại một vết máu, vươn tay vuốt nhẹ một chút, bỗng dưng hàn quang chợt lóe trong mắt, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cánh cửa gỗ bị hắn đập nát.

Dám bắt đi Thất Thất, dám làm nàng bị thương ? Đáng chết !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.